Trong bóng tối hun đúc dày đặc ,tiếng giày nhẹ nện trên nền đá lát, tiếng cười khúc khích có phần khoái trá nho nhỏ phát ra, không khí vì thế mà đột nhiên càng trở lên quỷ dị cùng cực. Tiết tấu rõ ràng là từ tốn lại gần, âm thanh lại cực nhẹ như thể đi trên thảm lót sàn, xa xa, bóng trắng hư hư ảo ảo, tiếng cười gian xảo quỷ quyệt lượn quanh.
Phong Linh nhìn thấy bóng trắng di động, lập tức cất bản đồ, nâng súng trường ngắm bắn, hai tên kia còn nhanh hơn, thấy Âu Tử Dạ tư thế khẩn trương thì gần như chỉ chậm một nhịp.
-Này, có phải tình lang của cô đến rồi không Hương Hương?
Thiên Hương theo phản xạ tức thì giơ chân đạp Minh Đăng, mắt lại không rời mục tiêu phía trước, ngón tay bóp nhẹ, sẵn sàng nhả đạn.
-chú bớt sàm ngôn, kẻ đến nếu là người thì không tốt lành, không là người thì đích xác là ma quỷ.
Minh Đăng nghe thế cười hề hề, rít một hơi thuốc dài rồi vất đi, tay nâng súng lạch cạnh lên đạn.
-nếu đã thế, đích thực là kẻ không đáng sống, nếu đã không đáng sống, vậy để đại gia đây phát cho ít kẹo đồng.
Vừa dứt câu,cái bóng lao tới ,cùng lúc ,ba luồng đạn như hỏa tiễn,xé gió gim vào mục tiêu.
Tiếng súng nã liên thanh, đạn lao đi hỏa tốc, mục tiêu chỉ có một, cái bóng trắng mơ hồ hư ảo cách đó không xa.
Nó như một chiếc lông vũ, đạn lao tới dù nhanh thế nào, gió cũng đi trước một bước. Gió chạm vào lông vũ, đẩy nó ra xa, trước khi viên đạn xoẹt qua.
Một màn kinh hách khiến Minh Đăng nghiến răng ngứa lợi phun ra.
-Lão tử không tin không hóa kiếp được cho mày.
Từng luồng đạn phóng đi, khoảng cách hoàn hảo với mục tiêu, tốc độ chính là cực đại, thế nhưng chẳng hiểu sao, lại luôn chậm một bước.
Với người thường mà nói, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng tránh trái lách phải trong một hành lang trật hẹp rộng 2m, đạn thế nhưng chỉ có thể xượt qua, luôn chậm một nhịp.
- chó chết, đến một cọng lông cũng không làm tổn thương được.
Phong Linh có phần lo sợ, tức giận mắng một câu, gã từng nổ súng giết người vô số lần, nào từng trải qua việc biến thái nhường này.
-thế này không ổn, chẳng lẽ chúng ta thật gặp ma quỷ thành tinh?
Thiên Hương cũng từng bắn hạ vô số tên bại hoại cho rằng không đủ tư cách tồn tại, trước giờ cũng chưa từng gặp qua thứ gì có khả năng tránh đạn khéo léo như suối chảy êm đềm.
-mẹ nó, lão tử không tin mấy chuyện hoang đường này.
Minh Đăng miệng thì mạnh bạo phản đối, trán lại lấm tấm mồ hôi lạnh, rõ ràng căng thẳng cực độ. Cả ba đều biết rằng đụng phải thứ tà môn, sau trận bắn phá kịch liệt đến hết đạn thì nhanh chóng thay đạn mới.
Tôi nhìn sàn đá la liệt xác đạn cùng vô vàn lỗ nhỏ do nó gây ra, tầm mắt di chuyển lên thân ảnh trắng muốt từ đầu tới chân, chẳng biết là nam hay nữ, thân hình cao dài, mặc bộ đồ trường sam bạch ngân kiểu thời dân quốc, tóc như ánh trăng tết đuôi sam lại vắt lên trước ngực, mặt ẩn dấu hoàn toàn sau chiếc mặt nạ bạch hổ.
Cái bóng trắng không chút sức mẻ vẫn đứng xa xa, lắc lư bất định như cọng lông vũ phiêu lãng trong gió, âm thanh cười khinh khỉnh khanh khách không ngớt vang lên .Tiếng cười nhỏ nhẹ mà trong vắt ngân nga, thanh thúy như mưa pha lê va đập với ngọc thạch.
Cái bóng dường như dùng hết kiên nhẫn chơi đùa rồi, đột ngột lao lên.
-mẹ khiếp, bổn đại gia thật không tin không làm gì được mày.
Minh Đăng gầm một câu, nâng súng. “đoòng” một tiếng viên đạn phóng ra đồng thời một cái bóng đen sau lưng vọt lên.
Cái bóng đen vượt qua tốc độ viên đạn, hạ thấp trọng tâm xuống vung đao đâm thẳng phía trước, viên đạn lao qua đầu, phóng chuẩn xác giữa chiếc mặt nạ bạch hổ.
Tôi ngưng thở, nhưng giây sau Âu Tử Dạ đã nhanh chóng nhảy lùi lại, đao vung một cái, chỉ kịp nghe thấy thanh âm “keeng”, dưới sàn liền nhiều thêm một viên kim loại quen thuộc bị che làm đôi.
Cái bóng trắng hạ hai tay che trước ngực, bàn tay đeo kim trảo trắng muốt, 4 móng vươn dài đến 20cm, sắc bén cứng nhọn, chính là thứ đã đỡ lại một đao của Âu Tử Dạ ban nãy.
Chiếc mặt nạ bạch hổ không chút xây xát, gã đưa lưỡi liếm liếm hàm răng, âm thanh nhỏ nhẹ mà lười biếng lại như chuông khánh thốt ra.
-không tệ, khoảng cách gần như thế chẳng những tránh được đạn của tao phóng ra còn chém nó ra làm đôi. Tốc độ phản xạ và khả năng sử dụng đao pháp quả thật ngưỡng mộ. Hèn gì mấy cơ quan vặt của Tư Đồ gia không ngăn cản được Hắc gia cuỗm đi Cự Khuyết.
Nhàn nhã dứt câu, gã bước lên một bước.
Hử? Chẳng lẽ tên này cũng là lính đánh thuê của nhà Tư Đồ, cùng một đội với ba tên kia?
-người không ra người quỷ không ra quỷ, mày rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?
Minh Đăng hét lên một câu đầy khí khái anh hùng trượng nghĩa, đồng thời “ đoòng đoòng” hai phát súng liên tiếp lao tới.
Tên đeo mặt nạ kia cũng không có cái gì khẩn trương, chỉ đơn giản hai tay vung lên kim trảo cứ thế gọn nhẹ đập văng hai viên đạn ra hai bên, chân nhúc cũng không thèm nhúc nhích một cái.
Thiên Hương nhíu mày lại đưa chân đạp gã một cái, lạnh lẽo mắng.
-đần độn, muốn làm đại hiệp cũng phải lựa người, xem đạn còn không làm gì được gã mà cứ thế phung phí, bộ thừa nhiều đạn lắm hả?
Gã lại tiến tới.
Minh Đăng lại gào lên giận dữ, tay tính lôi ba lô xuống khí thế như muốn làm cảm tử quân.
-đạn không xài được lão tử không tin mìn không nổ chết con mẹ nó.
Phong Linh tức thì giữ cái balô lại, buồn tực mắng.
-Tiểu Đăng, chú là đang sợ quá hóa khùng đấy à?
Thiên Hương được dịp lại vung tay đập vào đầu gã.
-bình tĩnh chút coi, hắn nãy giờ chỉ đang đùa giỡn chúng ta, với bản lĩnh đột biến gien của hắn, nếu muốn giết thì chúng ta đã toi đời từ lâu rồi.
Gã áo trắng nghe thế cười tươi rói, giọng điệu nhàn rỗi thốt ra.
-chính thế, muốn giết chúng mày dễ như trở bàn tay, mà tao thì rất ghét nhàm chán, giờ tham gia một trò chơi, nếu thắng, thanh kiếm này sẽ hoàn trả, thế nào?
Gã áo trắng tháo túi đeo kiếm sau lưng ,giơ lên phía trước một cách tùy ý.
Minh Đăng lập tức đứng hình, như không tin vào lỗ tai xoay trái xoay phải nhìn Thiên Hương và Phong Linh, lông mày của họ đều chíu chặt thành hình chữ xuyên.
Minh Đăng ngoáy ngoáy lỗ tai rồi đưa ngón tay út ra thổi hơi một cái, ra điều coi thường.
-nói cái quỷ gì? Đại ngông cuồng, lão tử đây còn lâu mới sợ, có chết cũng phải lôi mày xuống làm đệm lót lưng.
Âu Tử Dạ bước lên hai bước, tay vung đao chĩa thẳng mặt gã, khuôn mặt cực độ băng lãnh.
Gã áo trắng vô tư vung vẩy cái túi kiếm trước mặt, giọng điệu càng phập phần thoải mái.
-Chỉ là một trò chơi nho nhỏ cho thêm phần thú vị, trong này chính là Thắng Tà mà Hắc gia tâm tâm niệm niệm muốn có.
Nhưng gã còn chưa dứt câu Âu Tử Dạ lại lao lên.