Cả người đều bị chúng xâm chiếm, một tấc da thịt cũng không chừa, nó bịt kín tai, mũi ,miệng, khiến tôi thở khó nhọc ,mắt nhìn không rõ qua khe hở nhỏ hẹp, người phía trước cũng hư ảo mờ mịt như thể một hồi ảo giác .
Nặng quá ! Tôi quỵ một chân xuống. Cái lạnh như được ai chỉnh nhiệt mà tiếp tục giảm thêm, giảm thêm, lạnh tới mức ngay đến cái đám ác linh cũng dần dần đông đặc lại.
Chúng thôi vặn vẹo di chuyển, thôi không còn cười đùa trêu trọc, từ từ sương giá lan đi, khiến toàn bộ cái đám bám víu trên người đều hóa băng. Cái lạnh dưới mức âm độ không dừng lại, tiếp tục vươn xuống mặt đất, đóng băng cái đám đang bò trườn trên đó.
Cái lạnh tiếp tục giăng lên không trung chạm vào lập tức khiến những cái bóng dài ngoằng còn vất vưởng lơ lửng cứ thế bị đóng băng tạo ra quang cảnh cực kỳ yêu dị.
Khắp không gian trong vòng bán kính 5m lấy tôi làm trung tâm ,tất thảy mọi thứ đều được sương giá phủ lên một lớp lấp lánh, ngay cả cái cây kế bên và đám hoa dại mọc dưới gốc cũng bị đóng băng.
Tựa như một kết giới hình cầu vô hình hình thành, bất cứ vật gì lọt vào đều tức khắc rơi vào trạng thái chết lạnh. Những cái bóng kéo dài một nửa bên ngoài khối cầu còn vẫy vùng ,một nửa lại hóa băng bất động thành một tinh thể trong suốt màu đen lấp lánh.
Người kia như được tạo ra từ hắc khí, hắn bước vào phạm vi đóng băng, bàn chân chậm chãi thong thả đặt nên bọn chúng, tức thì tạo ra vết nứt lan đi liên hoàn.
Vết nứt rích rắc chạy đi như có địa trấn tác động, không ngừng mở rộng lan tràn tận trên không trung khiến cho đám đóng băng lơ lửng kia từ tốn rơi dụng dần. Chầm chậm, vạn vật quanh tôi tan ra thành từng mảnh nhỏ vụn vỡ, lấp lánh như đám tinh thể tuyết cuộn lên từng đợt xoắn ốc, bay đầy trời theo cơn gió.
Khi hắn đến thật gần thì đám bị đóng băng đang bám dính trên cơ thể tôi cũng tan vỡ xuống như ngàn vạn mảnh thủy tinh bị ai đó đạp bể. Có điều chúng rơi xuống mặt đất không im lìm tan biến mà lại lặng lẽ lương theo cơn gió cuốn mình tung lên, giăng khắp không gian tựa như bụi hắc thạch hòa cùng tuyết trắng.
Bàn tay ai đó chạm nhẹ lên đỉnh đầu ,tôi lập tức theo phản xạ ngẩng phắt lên gạt tay đối phương ra.
-Mặc Minh.
Là Âu Tử Dạ.
Tôi mờ mịt nhìn hắn.
Cơ thể tôi hình như chưa tan rã, cảm giác máu toàn thân vẫn đóng băng. Lạnh, lạnh quá!
Lạnh quá! Tôi cần hơi ấm.
Hắn luồn hai tay xuống dưới nách kéo tôi đứng dậy.
- chúng không làm hại cậu...đừng phản kháng...
Chúng? Ai cơ? Bọn hắc khí đó?
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, những ô cửa kính bể nát như thể bị thứ gì bên trong đập phá chạy thoát. Không còn những cái bóng lay động ,những tiếng nói xa xôi vô nghĩa như câu dẫn hồn phách con người.
- Âu Tử Dạ...tôi lạnh...
-đừng lo, cậu không chết được đâu.
Hắn cầm lấy cổ tay dắt tôi đi.
Bàn tay hắn không có độ ấm gì hết, một chút cũng không cảm nhận được, không khác gì tôi.
Tôi cần hơi ấm.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc, như thể đã từng trải qua vô số lần bị cái lạnh thấu xương dày vò. Tôi bị giam cầm trong một không gian bế tắc toàn một màu đen đông đặc. Dù có đi bao lâu, chạy bao xa cũng chẳng tài nào thoát ra được, xung quanh lúc nào cũng chỉ có gió rét buốt thét gào.Cái tôi mong mỏi tha thiết là ánh nắng mặt trời ấm áp.
-cậu biết tác dụng của chúng không?
Hắn vừa dắt tôi đi tay còn lại vươn một ngón trỏ lên, từ đầu ngón tay một dòng hắc khí từ tốn chậm chãi lan ra.
-cậu không hiểu...vì cậu đã quên cách thức sử dụng, sau đó cũng không cần tới chúng...nhưng giờ nếu không chịu tiếp nhận, cậu sẽ không hoạt động ...
“hả?”
Từ từ, hắn nói vậy là sao? Không hoạt động? Tại sao tôi lại phải cần cái bọn ghê rợn kia lên dây cót cho?
-Mặc Minh, có lẽ vẫn chưa tới cực hạn của cậu...khi nào tới lúc thì sẽ tự động kích hoạt thôi.
“Kích hoạt?” Làm như tôi là robot không bằng.
Tên này, biết rất nhiều thứ nhưng lại cứ úp úp mở mở. Tôi định mở miệng hỏi thêm nhưng cái đám đứng chờ kia đã chình ình xuất hiện.
Phong Linh lo lắng chạy tới bên hỏi đầu tiên. Tôi vô cùng cảm kích. Gã vừa chạm tay vào mặt tôi liền giật nảy mình như bị điện trích, nhảy lùi ra xa.
-Tiểu Minh, xảy ra chuyện gì với cậu vậy?
Giọng Minh Đăng nghiềm ngẫm bình luận.
-Trông y như thi thể trong phòng làm đông chạy ra ngoài.
Đại tỷ tiến tới sát bên quan sát kỹ lưỡng trên dưới trái phải ,ánh mắt Bách Lý Thiên Hương khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm như thể nhìn món đồ kỳ lạ khó hiểu, sau đó cũng không loạt bỏ được tính hiếu kỳ mà chạm nhẹ vào mu bàn tay trái.
-Lạnh như người băng... mà cậu vẫn sống được sao?
Tôi run rẩy đưa bàn tay trái lên, nhìn nó mà sửng sốt hồi lâu. Bàn tay trắng toát như được phủ một lớp sương giá, ẩn dưới làn da như thủy tinh lấp lánh là đám mạch máu chằng chịt tím ngắt. Có cảm giác, chỉ cần tôi đập nhẹ tay mình vào thứ khác, lập tức nó sẽ bể nát...tựa như đám bóng ma vụn vỡ kia.
Tiếng Âu Tử Dạ lạnh nhạt nói với bọn kia kéo tôi lại thực tại.
-không cần bận tâm, mau di chuyển.
Ba tên đó nhìn tôi thêm vài giây mới xoay gót nhanh nhẹn đi tiếp.
“Không cần bận tâm?” Là nói tôi sao?
Hắn lại kéo tôi đi như chạy. Tôi nhìn xuống chân mình...nó vẫn còn hoạt động được. Tạ ơn trời phật.
Tôi lại đưa tay khẽ run run đặt lên ngực, mãi một lúc sau mới cảm nhận được, nơi trái tim khẽ khàng đập.
Tôi vẫn còn sống. Tất nhiên.
Tôi đưa mắt nhìn Âu Tử Dạ, chúng tôi sẽ chạy thoát khỏi nơi này chứ? Cái đám kia dẫn đường không chút lưỡng lự, như thể mọi ngóc ngách trong này đều đã được nắm rõ. Chúng có bản đồ của nơi này?
-Chúng ta đang đi đâu?
- khu bệnh viện Vũ Tuyền.
Đó là nơi tôi suýt bị lấy nội tạng. Đó là nơi chúng tôi sẽ thoát ra sao?
-anh không định lấy lại đồ đã mất sao?
-đó là đương nhiên.
Vậy ,hắn đang chờ đám kia lại dẫn xác tới sao? Chúng nhất định phải giết mầm họa Âu Tử Dạ? Dụ Hồn Hương đó không hề thấy bọn họ nhắc qua, vì sao biết mà lấy đi?
Mọi thứ sẽ thuận lợi chứ ?
Trong trường hợp khẩn trương căng thẳng thế này thường thì điều mà người ta hay lo sợ nhất đại đa số ứng nghiệm. Tỷ như giờ tôi chẳng mong chờ thêm một vụ đụng độ máu me nào nữa, ấy thế nhưng quả nhiên lão thiên rảnh rỗi sinh buồn chán, chẳng bao giờ muốn người khác được sống yên ổn.
Nhắc tới phiền phức, liền có phiền phức ghé thăm .