Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 170




Quần áo mặc vào rồi, bụi kim tuyến vì thế cũng tỏa ra ít hơn, không quá rực rỡ hút mắt, nhưng trong đêm tối, lảng vảng như một vài con đom đóm lạc bầy, càng khiến người ta dõi mắt trông theo.

Tôi mỉm cười vươn tay tính tóm lấy cái thứ lung linh lấp lánh đó, nhưng nó tựa như có lính tính, biết tôi trêu chọc, nương mình lượn bay đi, rồi tà tà vòng lại. 

-Mạnh Chương, tôi vẫn luôn thắc mắc, thứ anh nhìn thấy khác gì mắt người bình thường?

Mạnh Chương ngừng cười, lặng yên một chút, mấy giây sau hồi đáp, ngữ điệu thong dong bình thản, tựa như tâm tình với bạn bè bình thường.

-Tôi cũng không hẳn là một người mù bẩm sinh.Lúc nhỏ cũng nhìn thấy trời xanh mây trắng, núi tuyết cùng hồ lạnh, rất đẹp. Sau lần đầu tiên triệu gọi thần thú, thì đó là cái giá phải trả.

Hắn cứ như vậy nói khái quát về bản thân, không nhiều cảm xúc, tựa như chẳng có gì quan trọng cả. Giống như lơ đãng đọc một câu nói vô tình mắt liếc thấy trong sách.

-Đại khái nhờ vận dụng Niệm, tôi có thể hình dung ra thế giới này dưới hai sắc màu đen trắng bị đảo ngược.Ví dụ như bây giờ xung quanh tôi thực chất đa phần là màu trắng.

-Ồ!Tôi hiểu rồi, tựa như trình chiếu một bộ phim âm bản?

Mạnh Chương gật nhẹ, bình bình đàm đạm nói tiếp, nhẹ tênh mà xa xôi, tựa cơn gió nhỏ bơ vơ lạc tới.

-Những sắc màu âm u trầm lạnh cứ thế diễn ra xung quanh, ngày nối ngày, năm tiếp tháng. Màu sắc rực rỡ gì đó của trước kia, hoàn toàn bị lãng quên vùi dập. Rồi cũng tập thành quen, hơn nữa càng ngày càng thú vị. Lúc trước vì mọi thứ quá lộng lẫy đẹp mắt nên không nhìn rõ được bản chất bên trong. Bây giờ thấy thứ nào cũng được khoác chung một tầng âm sắc, xấu đẹp gì đó đều quân bình, chỉ còn lại ẩn tình chân chính.Chỉ có cỏ cây vô tri, đá tảng vô giác và những con thú sống theo bản năng là không biết dối mình lừa người.

Tôi đột nhiên thấy mình ngu hẳn ra. Chẳng hiểu gã ba hoa cái gì nữa.Đái khái sư phụ đại nhân chắc là vẫn còn tiếc nuốt ít nhiều đi. 

Thà là lúc trước chưa từng sở hữu thì khi mất đi cũng không quá cố chấp.Thà là chưa từng nhìn thấy hừng đông ráng chiều, chưa từng thấy hoa nở suối reo, chưa từng thấy mây trôi gió thổi, tuyết buông lá tàn. Vậy cũng chẳng khát khao nguyện cầu.

Người tứ chi toàn vẹn, khang kiện không khiếm khuyết, sẽ không biết được cảm giác của kẻ có rồi còn bị lấy mất đi.Tựa như là, bị trời cao giáng tội. 

-Tôi tuy cảm thấy anh khá hài lòng với hiện tại, nhưng rõ ràng là...anh không cam tâm.

Mạnh Chương nhếch môi cười, nhạt nhẽo, trào phúng.

Nghỉ ngơi kéo dài độ một tiếng, chúng tôi lại bắt đầu quá trình cẩn thận tụt xuống cái lỗ càng ngày càng có xu hướng dốc đứng.Thông đạo im ắng vắng lặng, không một âm thanh xa lạ nào chạm tới, chỉ có tiếng chuyển động cẩn trọng của hai bàn tay kết hợp với cổ chân và mông lết đi, cùng tiếng hô hấp ẩn nhẫn mà mỏi mệt của một đám người.

Đột nhiên trong đầu lại vang lên chuỗi âm thanh nhiễu loạn. Thầm than thở, đến khi nào mới hiểu được Ưu Đàm là đang truyền đạt thông tin gì?

Ưu Đàm bất chợt lại biến mất, thông đạo vẫn còn kéo dài, sâu hun hút, thăm thẳm tối đen, tĩnh lặng như như một không gian khép kín bị thế giới bên ngoài bỏ quên.

Tiếng Bạch Ngân vang lên thông báo.

-Dương Dương, phía trước có hố, Ưu Đàm ở dưới đó.

Ồ, nghe vậy tôi thoáng yên tâm, lết lết cẩn thận tới gần. Ban đầu vẫn chưa nhìn thấy gì, phải đến thật gần cuối cùng mới thấy cái lỗ hố rộng cỡ 1m, nham nhở hiện ra như bị một quả tạ thô bạo công kích.

Cúi đầu xuống, Ưu Đàm ở dưới đó, xung quanh những hạt bụi kim tuyến ít ỏi ẩn hiện xoay vần, như tìm tìm kiếm kiếm đồng bọn bị áo quần che dấu.

Ưu Đàm ngẩng đầu nhìn tôi, hai tay vươn ra. Cảm giác không cao lắm, bốn bề không thể hình dung ra được bất cứ sự vật gì, tối đen như lọ mực, nhưng vì có chiến hữu đồng đội bên cạnh, bất an gì đó cũng thuyên giảm.

Tôi không chút ngần ngại nhảy xuống, Ưu Đàm đón lấy, thả xuống, chân chạm đất, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt lan lên, mới phát giác thì ra là nước.

Nước dâng cao cỡ mắt cá chân, lạnh buốt, đen ngòm, trơn trượt cùng đá sỏi lộn xộn, như thảm rêu mọc xen kẽ. Bốn bề không rõ không gian khoảng cách, chẳng có bất cứ âm thanh xao động nào bất ổn đe dọa, dù là tiếng đuôi cá khẽ quẫy, kinh đảm lẩn trốn vì sự xâm phạm của ngoại nhân xa lạ. Ngoại trừ, cái lạnh như hầm băng cứ ngùn ngụt xâm lấn vào da thịt, từng chút một tham lam hút lấy hơi ấm ít ỏi. 

Tôi vừa đứng ổn định, Ưu Đàm xoay người rời đi, phía sau vang lên tiếng động. Quay người, vừa vặn Âu Tử Dạ đứng lên.

Ưu Đàm lẳng lặng đi phía trước, tôi cẩn thận bám theo, sau đó nó lại thình lình mất hút, tựa như bất chợt hòa vào bóng đen. Tôi chạy vội tới, phía trước tối tới mức giơ tay không thấy ngón, không rõ kéo dài tới đâu. Nào ngờ mới mấy bước phát hiện bên khóe mắt, ánh sáng lấp lánh, xoay đầu, lập tức ngây người sững sờ.

Chỉ thấy xa xa trước mắt, là một vòm hang cao cỡ 4m, nhấp nhô sáng tối với vô vàn thạch nhũ ngắn ngủi rủ xuống. Hang rộng khoảng 5m, bao phủ một màu xanh hư ảo, như mê như mộng. Trên trần, giăng đầy dây đèn trang trí màu xanh đậm nhạt đan xen, cứ thế từng đoạn rủ xuống ngắn dài không đồng đều, như những tấm rèm cửa nhè nhẹ lay động, nhờ gió vô hình mà uốn lượn, lộng lẫy như được kết tinh từ vô số hạt trân châu. 

Tôi thất thần một lúc, cho đến khi một bóng đen lướt qua mới phục hồi tinh thần. Bước theo Âu Tử Dạ.

Như thể dải ngân hà sống động hào nhoáng ở bên ngoài được thu gọn vào trong lòng đất, giờ đây, gần trong gang tấc thế này, ngỡ đưa tay ra liền chạm tới, chân thực như thế lại vẫn mông lung ảo mộng.

Trên đỉnh đầu, thứ ánh sáng rực rỡ mà huyền diệu, có màu xanh da trời pha một chút xanh lá cây, tôi bước đi phía dưới cảm giác như lạc vào thế giới cổ tích. Đó là một cảnh tượng kỳ diệu và thú vị, giống như đặt chân vào một trang trong cuốn tiểu thuyết huyền huyễn kỳ ảo, một không gian trong cõi thần tiên, một nơi lạ lùng nhưng không hề đáng sợ.

-Oa, đom đóm như sao!

Tôi ngước đầu, không nhịn được trầm trồ cảm thán. Cảm giác như bao căng thẳng khẩn trương, bao mỏi mệt suy kiệt, bao kinh hãi hoảng sợ đều bị cảnh tượng kia mê hoặc, không âm thanh phá rối, thanh tịnh như chốn tu luyện, thanh tẩy bằng sạch bao tà niệm ô uế.

Bạch Ngân từ trên cao bay lượn xuống, cười hắc hắc.

-Không phải đom đóm.

Phải a, đom đóm là đốm sáng lập lòe chớp tắt như những hồn ma lang thang bất định, đang loay hoay ngược xuôi tìm kiếm thứ gì đó trong mải miết vô vọng .

Có một dải buông xuống như những giọt pha lê lóng lánh, khá dài, vươn tay liền thật sự có thể chạm tới và thấy một con côn trùng nhỏ xíu đang tản bộ trên đó.

Sợi dây tơ nhầy nhụa nhớp nháp, tựa như chất keo kết dính, hẳn là để bẫy con mồi xấu số đi qua.

-Đây là, con nhện?

Chẳng ngờ hang đá vôi đẹp ngỡ ngàng ngoạn mục thế này là nhà của hàng trăm ngàn con nhện. Bản thân chính chủ không tỏa sáng, thứ thắp sáng cả ngày lẫn đêm lại là những giọt dãi ánh lên sắc xanh lấp lánh mị hoặc cùng huyền ảo. 

Sau giây phút choáng ngợp của ánh sáng, tôi mới phát hiện, trên vách hang mọc rất nhiều nấm mốc, từng cụm từng cụm như mầm non mới nhú sau đêm mưa xuân, trắng tinh mơn mởn, chit chít dày đặc, như những hạt tuyết được dính trên tơ mảnh.

Chúng chỉ cao khoảng 1 đốt ngón tay, hình dạng như một sợi cước màu bạc, đầu cuống giống như hạt thóc, toàn thân trắng thuần bao phủ. Mọc thành một hàng uốn lượn lưng chừng thành hang, vòng vèo lên xuống tựa như một con bạch xà đang vận động kiếm mồi.

Trên đá tảng lạnh lẽo tưởng như chẳng thể nào này sinh nổi sự sống, ấy vậy mà lại nở rộ từng chùm hoa li ti, kéo dài bất tận, như một dải lụa tinh khôi của vị tiểu tiên nào đó lạc bước tới chốn này, ngắm mỹ cảnh và rồi để quên lại.

-Đây chẳng phải là hoa Ưu Đàm?

Tiếng Tư Đồ Phương Vi cất lên, trong hang động thanh tĩnh, phá lệ vang vọng.

-Nghe nói ai gặp được loài hoa này, chính là công đức tổ tiên ba đời tích lại, là cát lành thiên tướng ban tặng người hữu duyên, là hồng phúc trời cao ưu ái.

Vừa nghe miệng Cung Trường Lĩnh thao thao diễn giải vô cùng hứng khởi cùng vui vẻ, tiếng phì cười của Mạnh Chương phọt ra làm gã có chút chưng hửng.

-Sao thế? Loài hoa này nổi tiếng lắm đó, nghe nói chỉ mọc nơi đất Phật.

Phong Linh trêu chọc.

-Loài hoa chỉ ngụ nơi Thiên giới, lại mọc ở chốn âm u tịch liêu đầy tà khí trong lòng đất, xa vắng dương quang? 

Cung Trường Lĩnh bao biện hộ.

-Tôi cũng được nghe báo chí đồn thổi vậy đó. Bọn họ ca ngợi loài hoa này đột nhiên xuất hiện khắp thế gian, mọc ở bất kể nơi đâu, dù là trên gỗ, đá, hay kim loại.

Ể, vậy chứ loài hoa 7 cánh điêu khắc trên vỏ đao của tôi thì là giống khác lai tạo ra à?

-Hoa Ưu Đàm, tất cả mấy người đều gặp rồi đó.

Mạnh Chương nhàn nhã lên tiếng.

-Chính là cái cây được điêu khắc trên cánh cổng đá, nơi vào Âm Huyệt -Mộc Xà thụ. Thân cây ngút tầm mắt, tán phủ che rợp trời, lá tựa ánh dương quang, hoa tựa bạch ngọc quý. Thân cây vạn người ôm, tựa như vạn xà quấn, như lòng người gian xảo, u mê trong bát khổ, tham lam nơi hồng trần.

3000 năm hoa khai, như mây trên trời tụ thành, như tuyết trên trời kết tinh. Sắc trắng thanh lãnh mà thuần khiết, vô nhiễm bụi trần. Là hoa nở trên Thần giới báo hiệu phước lành cùng thiên mệnh, nhưng gốc mọc nơi Minh giới hiện thân của chịu tội cùng phá hoàng. Truyền thuyết Miêu tộc ghi lại, lần đó hoa nở, chiến thần Xi Vưu chào đời. Mấy cái thứ nấm mốc vớ vẩn kia bất quá chỉ là trứng ấu trùng muỗi cỏ không hơn.

Mạnh Chương dứt lời, Ưu Đàm cũng dừng bước, xoay thân, đứng lặng lẽ im lìm dưới vòm hang, ánh mắt mông lung lại có chút bơ vơ lạc lõng, ngây ngẩn mà hoang mang nhìn tôi. Như một thiên thần vô tình phạm lỗi nhỏ, lại bị thiên thượng khắc nghiệt giam cầm cô độc cả ngàn năm dưới lòng đất hoang vắng. Một mình lại một mình, năm năm tháng tháng vô tâm, ngoài kia đã trôi qua mấy kiếp luân hồi. Đôi mắt Ưu Đàm lại lơ mơ mờ mịt, như mới bị đánh thức khỏi giác mộng kéo dài triền miên, bây giờ, ngay đến ý niệm oán hận cũng không biết phải viết thế nào, khiến người ta xót xa thương cảm.

Một thân cô quạnh, một bóng lẻ loi. 

Trong bóng tối phủ vây, ánh dương xa lánh, đổi lại được ngàn đốm sáng như quần tinh ủng nguyệt, ái mộ không dứt, kề cận không dời. Phía dưới sóng nước ngang bắp chân khẽ khàng chao đảo xô đẩy, ánh sáng phía trên hắt xuống, một vài đốm xanh như lân tinh theo đó cũng dập dìu nghiêng ngả.

Tôi vô thức xoay đầu nhìn Âu Tử Dạ, gương mặt anh có vài phần dửng dưng xa cách khi nhìn kẻ xa xôi lạ lẫm có cùng một khuôn mặt, vô hỉ vô bi nhìn một bản sao hoản hảo. Biểu tình an nhiên tĩnh lạnh như chẳng để tâm, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm không thể đọc được ý tứ. Bao quanh người mơ hồ như dòng nước yên lặng vô hại lại nổi sóng ngầm hung dữ, như đáy vực u tối, hiểm nguy vạn phần, khiến người khác không dám quấy nhiễu.