Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 156: Đối nghịch




Cả một vùng nước rộng lớn bận rộn nhộn nhịp tựa như bữa tiệc liên hoan. Y như được nguyên hàng dây cáp điện chập mạch, đứt đổ, bùng cháy. Đâu đâu cũng là quang cảnh lửa bốc hừng hực trên xác thịt nổi lềnh phềnh xen lẫn những tia điện xinh đẹp lách tách như đốt pháo, thật giống một nồi cám lợn hổ lốn. 

Giăng khắp mặt đầm không biết mỏi mệt, như dệt một mạng lưới ánh sáng zích zắc mà lộng lẫy để lấy lòng chủ nhân.Tôi hài lòng khẽ nhếch khóe môi mỉm cười. 

Sừng của Thủy Kỳ Lân tựa như mũi thương, tia điện chạy loằng ngoằng trên đó hồi lâu nhưng dường như mới chỉ tổn thương chút da lông. Ừm, không phá hủy được hay dùng để làm vũ khí hoặc gậy chống thì cũng không tệ? 

Vừa nghĩ vậy tay đã rút nó ra khỏi đống nhão nhoét. Thật ra nói cái đống này khô quắt queo như táo tàu sấy cũng không sai, đương nhiên ở đây là tỏa ra thứ mùi thu hút ruồi nhặng. 

Tia điện cứ đốt cháy một hồi bọn chúng nó không hiểu sao lại hồng hào mềm mới trở lại. Kỳ quái? 

Cứ thế lặp đi lặp lại, như một sự đối đầu nganh đua không khoan nhượng. Đống thịt cứ cháy đen như từng cục phân chuột rồi lại như được tiêm thuốc tái tạo phục hồi.

Tôi cầm lấy sừng, lúc rút ra còn lôi theo một đám thịt lủng lẳng đeo bám. Thịt ở khu vực càng gần sừng càng có tốc độ hồi phục lẹ làng. 

Tôi giơ sừng lên, khi thoát ra khỏi nước, đám thịt còn đang bướng bỉnh tranh đấu với tử thần dường như đầu hàng rồi.

Tia điện xinh đẹp chạy loạn trên đó, đi tới đâu đều bất chấp chướng ngại, vui thích tàn phá. Đám thịt dúm dó thành từng khối vặn vẹo như tóp mỡ chiên giòn giụm, rồi dần chuyển sang màu u ám ủ dột. Ừm!

Đột nhiên một luồng nhiệt khí tím nhạt chém xuống phần gốc sừng. Vết đao chém xuống để lại một vết thương lớn, lửa theo đó lan sang. 

À, tôi định lưu nó lại làm vật kỷ niệm.

Tôi đưa mắt nhìn. Âu Tử Dạ đạp nước quay trở lại trụ măng đá, lạnh lùng trầm tĩnh nhìn lại.

Cái tên này, tôi không tìm anh ta gây sự thì thôi, sao hết lần này tới lần khác đều là đối phương kiếm chuyện? Tôi đây không phải dễ ăn hiếp như hồi ở chỗ cây Tử Cốt, cứ thế cam chịu để anh ta thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Mẹ nó, đã thế lời lãi thế nào thanh toán dứt khoát một lần cho xong. 

Còn nữa, cái lần ở trong hang dơi cũng là anh ta chủ động công kích trước, rõ ràng mình đang thích thú quần ẩu với Đào Ngột, Âu Tử Dạ lại nổi cơn xen vào phá đám. Hừ! Ông đây cũng ngứa mắt tên này từ lâu rồi! 

Chỉ là một tên độc tài tự kỷ, suốt ngày khoác bộ mặt lãnh cảm chết tiệt, ra vẻ ta đây cao thâm thần bí. Khốn khiếp, lão tử phải dạy cho tên này bài học, tốt nhất sau này gặp mình phải vẫy đuôi, niềm nở như chào đón thượng khách. Hơn nữa, nhìn cái mặt tê liệt của đối phương nhăn nhó thảm bại van xin, cũng rất tốt. 

Tôi giơ sừng, trừng mắt thị uy, chĩa về phía Âu Tử Dạ. Đám thịt ở phần gốc bị nhiệt khí tím biếc thiêu đốt thành một đống đen đen y như người ta hóa vàng mã. Thiêu xong ngọn lửa cũng dần tự động lụi tàn. Tôi khẽ lắc lắc cổ tay, đám đen đen tức khắc tựa như tro tàn, dễ dàng theo gió phát tán. Vết chém ở phần gốc càng lộ liễu, hiện ra vô cùng ấn tượng, tưởng như thêm một nhát nữa là đứt lìa.

Âu Tử Dạ lại lao tới, lưỡi đao bao phủ lớp nhiệt khí tím biếc có chút tà ác không vừa. Lớp nhiệt khí này khiến đám thịt trong một thoáng trở thành tro bụi, so với cường độ tàn nhẫn của tia điện mới chỉ làm được chút giằng co dai dẳng, thì rõ là hơn bội phần. 

Hai tay tôi cầm lấy mũi sừng, vung một phát muốn đập đối phương, chẳng ngờ anh ta một tay túm lấy được, tay còn lại vung đao chém. Nhưng cũng chính trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, một tay tôi buông ra, ném một quả cầu điện, tay kia bị trọng lực kinh người đè nặng, sừng Thủy Kỳ Lân hạ xuống mặt nước.

Khoảng cách rất gần, hành động lại chớp nhoáng, tin chắc anh ta lãnh đủ đòn. Chỉ là dường như tôi đã đánh giá Âu Tử Dạ hơi thấp thì phải.

Anh ta thế mà vẫn phản xạ đủ tinh nhanh nhạy bén, một phát nhảy lùi ra sau, dùng đao cản lại, đạp nước phóng lên trụ măng đá xa xa. Tia điện chạm hắc thạch tạo ra một tiếng ầm đinh tai như có người thô bạo nện búa xuống miếng tôn, đồng thời vô vàn luồng zích zắc lóa mắt phát tán ra không khí, bốc lên mùi như cao su cháy.

Thanh đao không chút sứt mẻ, một chút hửng đỏ nóng bỏng cũng không. Chân anh ta chưa còn vững tôi lại bồi tiếp một quả cầu nữa. Âu Tử Dạ cấp tốc nhảy sang cột măng đá khác. Khối cầu nhỏ hơn trái bóng rổ một chút, va chạm tức khắc nổ ầm một tiếng nhức óc, cột măng đá bị phá làm mấy khối, văng tứ tung, rơi lộp bộp xuống mặt nước.

Tôi nghiến răng căm tức, vung sừng Thủy Kỳ Lân về phía anh ta, Âu Tử Dạ vung đao chém, thế mà chính xác một nhát vào vết nứt cũ, liền khiến nó mất gốc, văng ra làm hai, rơi trở lại mặt đầm. 

Sau khi ném sừng đi, hai tay tôi đồng thời tạo hai khối cầu lửa, rất nhanh hình thành. Anh ta đang trên đà chém sừng, tôi lập tức ném chúng tới, chắc mẩm lần này thấy Âu Tử Dạ bị đốt cho bốc khói. 

Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, có lẽ một loạt tình huống đối nghịch ban nãy diễn ra chưa đầy nửa phút. Mỗi thứ xoay chuyển chỉ diễn ra trong vài giây chớp mắt. Âu Tử Dạ vừa chém sừng xong, trước mắt liền hiện ra một luồng ánh sáng nóng bỏng chói mắt, gần như cùng lúc một cột lửa phừng phực bao bọc lấy anh ta.

Cả cơ thể anh ta vốn đang lao ra không trung, chỉ có thể đương đầu, không thể lùi bước.

Tôi nghe thấy một loạt tiếng nổ đứt quãng nhưng nối tiếp nhau, thật ra rất giống tiếng sấm sét cọ xát với không khí. Như chớp rạch xé bầu trời tạo ra liên tục hàng loạt vết thương, mà âm thanh ầm ầm tựa tiếng kêu đau đớn.

Chớp chạy loạn vòng quanh, lửa bốc lên rừng rực. Lửa màu xanh ngọc bích rồi chuyển thành ánh sáng trắng rồi lại trở về là xanh ngọc bích, bao phủ xung quanh là vô số tia điện tô điểm, thật sự là một khối cầu rực rỡ lộng lẫy giữa không gian tăm tối. 

Tôi nhìn ngắm cũng có chút ngốc lăng. 

Khối cầu cũng chẳng có chuyện lơ lửng giữa không trung lâu. Tả thì dài dòng vậy chứ diễn biến chỉ vài ba giây thì khối cầu tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn, rơi vào mặt đầm, chìm xuống.

Vừa chạm nước, nước xung quanh tức thì lăn tăn sủi bọt, bốc khói nghi ngút, y như bị đun sôi. Khối cầu càng bị nhấn sâu xuống, bề mặt nước càng nổi bọt dữ dội, càng lan ra xa, tựa như một nồi nước được đặt trên hỏa lò, đã ở điểm 100 độ C và vẫn tiếp tục bị đun sôi sùng sục.

Khối cầu vừa chìm hoàn toàn, một tiếng nổ lớn phát ra kèm theo đó một cột nước dũng mãnh lao vọt lên cao.Sau đó lại một cột nước, rồi một cột nước. Cuối cùng là hàng loạt cột nước đồng thời nổ ầm ầm. 

Tôi vốn còn đang thất thần nhìn diễn biến có chút đi xa ngoài dự liệu, một loạt cột nước bỗng chốc nối đuôi nhau oanh tạc như bom nổ khiến linh hồn tôi cũng trở tay không kịp. Thính lực của tai thoáng chốc ù điếc, mắt cũng mờ nhòe như kính phủ sương, phản ứng theo đó chậm một nhịp, đủ để từ thắng chuyển bại, bị nước thổi bay lên. 

Lực phun rất mạnh, cảm giác như bị xe tông, rơi xuống rồi lại văng lên, vô lực chóng cự. Cuối cùng màn tra tấn cũng kết thúc, bị đánh chìm xuống lòng hồ, tối tăm mặt mày, hít thở khó khăn.