Mùa đông năm Ung Chính thứ nhất, toàn bộ Tử Cấm thành được bao bọc bởi một màu trắng xóa, bởi vì sắc phong mà chủ nhân các cung có người cao hứng có người lo lắng.
Hoàng hậu nương nương hiển nhiên là Tứ Phúc Tấn, điều đó là không thể nghi ngờ, nhưng các sườn phi, cách cách khác thì kín đáo nhìn chằm chằm vị trí Quý phi và Phi kia, có con thì hiển nhiên phải có chút lo lắng rồi, không có hài tử thì cũng không thể không lo lắng.
Ngoài cung, Hoàng tử, Vương Tôn cũng trông chờ hoàng thượng phong tước, sau khi tân đếđăng cơ, phong thưởng đã là một tập quán, cho nên vài kẻ cùng tân hoàng có quan hệ thân cận và các đại thần phụ tá cho Tứ a ca nhất thời trong mắt mọi người đều là nước lên thì thuyền lên, trong đó gồm có Thuần Quận Vương, Thập Tam Bối lặc, Thập Tứ Bối lặc.
Thập Tứ Bối lặc cùng hoàng thượng làđồng bào huynh đệ, tự nhiên không người nào dám làm phiền, cho nên quý phủ của Thập Tam và Dận Hữu đều bị mọi người lần lượt đến bái thiếp vô số kể, Thập Tam bị phiền, liền không có việc gì mà chạy tới quý phủ của Thập Tứđệ, cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Thập Tam chạy tới chỗ Thập Tứ, Dận Hữu thì không thể chạy theo, nên y buồn bực, trực tiếp hạ lệnh cáo ốm rồi đóng cửa từ chối tiếp khách, mặc cho ai tới cũng không ra mặt. Kết quảđêm hôm đó Quận Vương quý phủ liền được trong cung ban cho rất nhiều dược liệu trân quý, giống như muốn chuyển hết của cải vào trong Quận Vương phủ vậy.
“Hồng sâm trên trăm năm.” Thất phúc tấn cầm một cây hồng sâm, cười cười liếc nhìn Duẫn Hữu đang ngồi uống tràở một bên, “Hoàng thượng đối với gia đúng là thật tốt.”
Dận Hữu bưng chén trà lên tiếp tục yên lặng uống trà, y đặt chén trà xuống mới chậm rãi mở miệng, “Phê bình quân vương, là tội đại bất kính.” Chính là vẻ mặt bình tĩnh kia làm cho người ta nhìn không ra y thật sự không dám nói lung tung, hay chỉ là một câu nói đùa vui.
Thất phúc tấn khép hộp hồng sâm lại, cười cười rồi không nói thêm gì nữa.
Hôm sau liền cóý chỉ truyền ra, hoàng thượng nghe nói thân thể Thuần Quận Vương không khoẻ, đặc biệt đón vào cung tĩnh dưỡng. Thánh chỉ này vừa ra, có người cảm thấy không phù hợp cung quy, cũng có người cảm thấy hoàng thượng là muốn mượn cối xay giết lừa. Có một vị Ngự Sử muốn tranh thanh danh, khăng khăng trình chiết tử nói, hành vi này không ổn. Kết quảđế vương liền phán một câu “Tâm bất chính, tư tưởng dơ bẩn”, cách chức Ngự Sử, cũng cho rằng đây là sỉ nhục của người có học thức. Thảo luận với đại chúng, người có tâm hồn tốt đẹp, nhìn sự việc đều tốt. Người có tâm hồn xấu xa, nhìn cái gì cũng là xấu xa.
Lúc này, các Ngự sử khác cũng không dám góp lời nữa, bọn họ vừa mở miệng, liền biến thành nỗi sỉ nhục của kẻ có học thức, làđức hạnh bại hoại. Dù sao cũng là chuyện của hoàng gia, cho nên bọn họ nhanh chóng ngậm miệng. Sau đó hoàng thượng lại cốýở Càn Thanh cung để lại một cái Thiên điện, để cùng với các huynh đệ khác dạđàm, đôi khi dùng làm chỗ nghỉ tạm. Các Ngự sửđều khen ngợi đế vương rộng rãi, huynh hữu đệ cung linh tinh gìđó, vì thế quân thần cao thấp trong triều đều hài lòng.
Thiên điện trong Càn Thanh cung thông với Địa Long, cả ngày dùng lửa than tốt nhất đểđốt, ấm như ngày xuân. Nhưng Dận Hữu lại cảm thấy trong Thiên điện cực kỳ oi bức, liền phủ thêm cẩm bào Ngân Hồ ra Thiên điện. Tuyết còn đang rơi, trên mặt đất đã bị bao phủ một lớp tuyết dày, mặc y phục dày, lại cầm noãn lô, Dận Hữu thật không cảm thấy lạnh, vài cung nữ thái giám đi theo phía sau y, y chợt nhớ tới khi còn bé cùng Tứ ca ngắm vườn mai, nên nổi lên hưng trí liền đi tới vườn mai.
Dưới chân giẫm phải tuyết, cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là có chút xốp, còn tản ra tiếng vang rồm rộp…Đến vườn mai, biểu tình của Dận Hữu trở nên kỳ quái, nói không nên lời, y đứng trước đại môn, nhìn vào trong vườn nửa ngày mới hỏi, “Ta nhớ nơi này có mai đỏ, trắng và vàng nữa, sao giờ chỉ còn có mai đỏ.”
Tiểu thái giám thay y bung dùđáp: “Hồi vương gia, vạn tuế gia nói mai trắng tẻ nhạt, mai vàng tục khí, chỉ thích mỗi mai đỏ, liền cho phủ Nội Vụ chỉnh lại vườn mai một phen.”
Mai trắng tẻ nhạt, mai vàng tục khí? Duẫn Hữu kéo khóe miệng, còn y mới cảm thấy mai đỏ tục đấy. Xem một tí, Duẫn Hữu cũng không còn tâm tư ngắm mai, lại dẫn một chuỗi thái giám dạo ngự hoa viên. Đi theo phía sau y, vài cái thái giám đóđều không rõ vì sao vị gia này hôm nay lại có tâm tư dạo vườn, nhưng vẫn thành thành thật thật đi theo ở phía sau.
Đến ngự hoa viên, Duẫn Hữu không có cơ hội ngắm cảnh rồi, bởi vì nơi đây là một mảng trời băng đất tuyết, lại còn có cái phi tần ở trong đó. Y liếc nhìn cung nữ trẻ tuổi đang quỳ gối dưới đất tuyết, lại liếc nhìn hai vị Tần phi đang ngồi ở trong đình uống trà, trong đó một người đứng ngồi không yên, còn một người thì mang trên mặt vẻ thờơ cùng đắc ý.
Thoáng nhíu mày, cung nữ này nhìn có chút quen mắt, hình như làđã gặp qua ở nơi nào rồi. Duẫn Hữu nghĩ nửa ngày, mới nhớ tới mấy ngày trước cùng Tứ ca một chỗ, trùng hợp gặp được cung nữ này đi hái hoa mai. Hình như là… cung nữ bên người Vũ thị Trữ tần? Y nhìn một màn này, liền cảm khái, đây chính là tình cảnh tranh đấu của nữ nhân hậu cung trong truyền thuyết kia sao?
Khi y còn là hoàng tử, bởi vì sớm tới Nam Tam viện, cho nên cơ hội nhìn thấy điều này thật đúng là không nhiều lắm, nhóm Tần phi của Khang Hi tuy đối với y không tính là nhiệt tình, nhưng trên mặt cũng không có làm khó, chính mình nào có cơ hội yên tam thoải mái vây xem nữ nhân tranh cãi nhau như vậy chứ. Quả nhiên là có chỗ dựa nên gan cũng to ra rồi? Tính tình tiểu nhân đắc chí này không tốt, thật không tốt nha, phải sửa mới được. Nghĩ vậy, Duẫn Hữu liền xoay người rời đi, kết quả một cung nữ bưng điểm tâmđang hướng bên này đi tới, thỉnh an y làm cho hai vị Tần phi trong đình cũng chúý tới.
Duẫn Hữu thở dài, đành phải đứng cách cái đình mười bước rồi bán lễ, “Kiến quá hai vị nương nương.”
“Thuần Vương gia mau mau miễn lễ.” Tần phi thoạt nhìn có chút bất an kia vội đứng dậy hồi bán lễ, phi tử mỹ mạo bên cạnh nàng có vẻ cũng chậm không ít, nhìn về phía Duẫn Hữu đang đứng trong đống tuyết nói, “Thuần Vương gia sao lại dạo vườn vào giờ này?”
Nữu Cỗ Lộc thị vừa nghe giọng điệu này của Niên thị, chỉ biết là không ổn, nàng co quắp nhìn nam tử trẻ tuổi đứng ở trên đất tuyết, bởi vì cách hơi xa, nàng xem không rõ biểu tình của đối phương, nhưng xem thái độ, rõ ràng không cóđem mỉa mai như có như không của Niên thị này đểở trong lòng.
“Phiền nhiễu đến hai vị nương nương rồi, thực là có tội, chỉ là thấy hôm nay cảnh tuyết đẹp như thế, nên đi ra xem mà thôi, không biết cung nữđang quỳ này trong cung nào, bộ dạng thật cơ trí.” Duẫn Hữu thấy môi cung nữ này đãđông tím, ngay cả mặt cũng xanh tái, trong lòng thầm than Tần phi này lòng dạ thật ác độc, xem y phục của nàng, hẳn là hơn cấp Tần. Khi Tứ ca còn là hoàng tử, y cũng không chạm mặt nhóm Tần phi này, cho dù ngẫu nhiên gặp mặt một lần, cũng quên mất, vị này có chút quen mắt, không biết có phải là nhóm Tần phi số lượng không nhiều trong lịch sử Ung Chính kia không.
“Thuần Vương gia coi trọng nha đầu này rồi?” Niên thị buông tách tràđang dần dần xuống, “Chỉ là một cung nữ thôi, nếu vương gia thích, đợi ta bẩm báo hoàng hậu, đưa người đến phủ Vương gia.”
Dận Hữu tựa tiếu phi tiếu mở miệng: “Nếu những cung nữ này cần Tứ tẩu xử trí, hôm nay gia liền đem nha đầu này đến Trường Xuân cung.”
Niên Thị như thế nào lại không nghe ra ý coi thường trong lời nói của đối phương, xưng Hoàng hậu là Tứ tẩu, xưng nàng cùng Nữu Cỗ Lộc thị là nương nương, hai tiếng “nương nương” này không đáng một xu, “Lời này của Thuần Quận Vương, là nói ta không có quyền xử trí cung nữ này?”
Từ Thuần Vương gia trực tiếp biến thành Thuần Quận Vương, Dận Hữu cười cười, y cũng không thích cùng nữ nhân thời này đấu đá, kỳ thật nói về yêu thích, y càng thích con gái kiếp trước hơn, tuy rằng tính tình hung hãn một chút, nhưng tâm tính so với nữ nhân hậu cung này tốt hơn rất nhiều. Hai người hoàn cảnh bất đồng, kỳ thật cũng không cần so đo, nhưng đối với loại nữ nhân xinh đẹp trước mặt, Dận Hữu thầm nghĩđến nấm độc, xinh đẹp đúng là xinh đẹp thật, nhưng cũng rất độc, “Nương nương nói nghiêm trọng rồi.”
“Ngươi!” Niên thị nhịn xuống tức giận trong lòng, “Theo lý thuyết, Thuần Quận Vương cầu tình, ta vốn không nên làm khó dễ, chính là cung nữ này thật sự không có quy củ. Trước mặt Vương gia, ta không dám không nể mặt, hôm nay vả miệng ba mươi cái cũng không sao đi?!”
Dận Hữu hơi hơi hí mắt, tuy y là Vương gia, nhưng không thể nhúng tay vào việc trong cung, lại không muốn trơ mắt nhìn tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi này chịu tội, do dự một chút liền quyết định rời đi không nhìn tới.
Còn chưa kịp xoay người, chợt nghe đến bốn phía vang lên từng đợt âm thanh thỉnh an, y nhìn lại, thì ra là Dận Chân, y lại nhìn nữ nhân trong đình, rồi nhìn Dận Chân một cái, quy củ quỳ xuống thỉnh an. Dận Chân cả kinh vội vươn tay nâng y dậy, nhìn lướt qua bốn phía, đối với Dận Hữu nói: “Trời lạnh, quay vềđi.”
Vốn vội vàng tới giải vây cho Dận Hữu, thấy vậy Hoàng hậu bình tĩnh xoay người đi trở về, trời tuyết lớn như thế, đi tới đi lui cũng mệt người lắm đó.
Trong Càn Thanh cung, Dận Chân ôm vai Dận Hữu, hai người ôm ôm liền nằm dài trên giường. Bị tiến vào, Dận Hữu hừ nhẹ một tiếng, cắn đầu vai Dận Chân một ngụm, phát tiết lửa giận vừa rồi ở trong ngự hoa viên. Về phần Ung Chính đại gia thì sao? Dĩ nhiên là cố chịu đựng rồi.
Nam tử giao hợp, vốn không hợp lẽ trời, cũng may thân thể Dận Hữu không tệ, cũng chịu nổi sự giày vò của Dận Chân, cóđôi khi làm mệt rồi, Dận Hữu cũng sẽ trở người làm chủ, nếu không phải nghĩ cho hoàng đế như hắn mỗi ngày nhất định phải mang vương khí bát phương vào triều, làm sao y có thể cho kẻ này chiếm nhiều tiện nghi nhiều như vậy.
Sau khi ở trên giường vận động, Dận Hữu lười biếng nằm ở trên giường, để vịđế vương kia hầu hạ xoa bóp rửa tay, sau đó vân vê một khối quả táo nói: “Năm đó ta thích nhất làđến chỗ hoàng a mãăn ké, nay chủ nhân Càn Thanh cung đã đổi, bất quá vẫn như cũ, vẫn là ta ăn nhiều nhất.” Mãi đến khi Khang Hi mất, Dận Hữu mới biết được sự yêu mến của vị hoàng a mã này dành cho mình, y cảm thấy mình đã nợ Khang Hi phần tình phụ tử này, chỉ sợ làđến chết cũng không quên được.
Dận Chân biết Duẫn Hữu khó chịu trong lòng, liền cầm tay y, “Ừm, ta sẽ cùng ăn với ngươi.”
Duẫn Hữu liếc mắt, ai muốn cùng ngươi ăn, rõ ràng là phải đau buồn, nhưng nhìn đến gương mặt than kia phăng ra câu buồn nôn như vậy, tâm tình gì cũng biến mất. Trở mình một cái, y dùng áo ngủ gấm trên người khẽ quấn, liếc nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối, “Gia mệt rồi, đừng quấy rầy gia!” Sau đó chiếm cứ hơn phân nửa giường rồi ngủ yên dạ yên lòng.
Biểu tình trên mặt của Dận Chân cũng không thay đổi, chỉ thay y khép chăn, sau đó nhẹ chân nhẹ tay ra nội điện.
Bạn đang �
Năm Ung Chính thứ hai, người mới người cũđều được phong thưởng, chỉ có Niên thị bị rơi xuống thành quý nhân, mấy tháng sau liền bị bệnh mà chết.
Năm Ung Chính thứ tám, Ung Chính Đế dùng chữ viết Mãn Hán Mông viết chiếu thư truyền ngôi, quang minh chánh đại đặt sau lưng tấm biển trong ngự thư phòng. Đại hoàng tử càng thêm được trọng dụng.
Năm Ung Chính thứ mười lăm, Thuần Thân Vương bệnh nặng, Ung Chính Đếưu buồn, tự mình chăm sóc ba ngày, cuối cùng Thuần Thân Vương cũng khỏi hẳn. Quân thần đều cho rằng tình huynh đệ này đã trở thành giai thoại trong triều đình.
Tháng tám năm Ung Chính thứ mười sáu, thân thể Ung Chính Đế không khoẻ, thoái vị cho hoàng trưởng tửÁi Tân Giác La Hoằng Huy. Lúc này quốc khố tràn đầy, quốc nội yên ổn phồn vinh. Sau khi tân đếđăng cơ, cũng không lười biếng, cuối cùng Đại Thanh trở thành một quốc gia thịnh thế.
Ngoài ra, Thuần Thân Vương đề xướng phát triển công nông nghiệp cũng là một nguyên nhân làm Đại Thanh phồn vinh, trong lịch sửđời sau, cũng là một khoản không thể bỏ qua.
Đương nhiên, mặc kệđời sau ghi lại như thế nào, sau khi Ung Chính Đế thoái vị, trở thành Thái thượng hoàng, lão thánh nhân của già trẻ trong cả nước, nói là thích cảnh trí Viên Minh Viên, liền chuyển đến Viên Minh Viên ở. Sau này vì phúc tấn của Thuần Thân Vương chết bệnh, Thuần Thân Vương cực kỳ bi thương, Thái thượng hoàng lo cho huynh đệ, cuối cùng hạ chỉ cho Thuần Thân Vương chuyển đến Viên Minh Viên cùng ở với mình.
Tình nghĩa huynh đệ này, được hậu thế ghi lại, cũng là câu chuyện được mọi người ca tụng nhất.
Mọi người đều biết, Ung Chính Đế không mê mỹ sắc, sau khi trở thành Thái thượng hoàng, trừ bỏ Hoàng hậu ra, cơ hồ chưa bao giờ triệu kiến các Tần phi khác. Cho nên người đời sau, phần lớn đều cho rằng Ung Chính Đế cùng với Hoàng hậu là vợ chồng tình thâm, cũng là đế vương chung tình hiếm có.
Đầu lông mày của Dận Hữu đã nhuốm nếp nhăn, y nhẹ nhàng lật xem một ít ý tưởng về công nông nghiệp tự mình viết, y cũng không phải thiên tài, hết thảy những thứ này cũng không rõ ràng lắm, nhiều nhất chỉ hy vọng sau này có thể giúp đỡ Hoằng Huy một chút.
“Còn xem?” Người cùng mình làm bạn mấy chục năm kia ngồi xuống bên cạnh y, “Sắc trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi thôi.”
Y khép lại thứ trong tay, cười một cái: “Ngươi sẽ là minh quân trong lịch sử, ta vẫn nên làm chút gìđó, làm cho lịch sử biết, ta từng ở bên cạnh ngươi.”
Trăm ngàn năm sau, sẽ không có người biết tình cảm giữa y và Dận Chân, nhưng y vẫn nghĩ vô thanh vô tức trong dòng lịch sử, ít nhất khi người khác nhắc tới Ung Chính Đế, sẽ nhớ tới vị hoàng đế này đã từng tín nhiệm một người huynh đệ như y.
Chỉ thế thôi.
Năm 20xx.
Lý Hữu chỉ là một con tôm nhỏ trong ngành có liên quan đến chính phủ, mỗi ngày không phải đi làm chính làđi họp, uống trà, nghiên cứu văn phòng văn hóa, phần lớn thời gian đều buồn tẻ vô vị, nhưng có thểđi vào loại địa phương này công tác cũng phải bỏ ra một phen công phu. Phòng làm việc của y có bốn người, hai nam hai nữ.
Hai cô bé kia là người mới tới, nghe nói là người quen của cấp trên, bình thường không có việc gì hai người kia liền tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, từ trước đến nay Lý Hữu cũng không quan tâm lắm, nhưng y phát hiện đề tài ngày hôm nay có chút kỳ lạ.
“Vị huynh đệ mà Ung Chính Đế tín nhiệm nhất, ngay cả lăng mộ cũng cách Ung Chính Đế cực gần, trong khi Đế hậu còn không được hợp táng cùng một chỗ, ta càng nghĩ càng nghi ngờ.” Nữ nhân A đang thu dọn tư liệu Thanh triều, nói như khẳng định: “Giữa hai người này tuyệt đối không tầm thường!”
Cô gái còn lại gật đầu: “Từ nhỏđã có tình cảm, sau khi Ung Chính Đế thoái vị, hai người cùng ngụở trong Viên Minh viện, loại tình cảm này không đơn giản a. Ngày hôm qua ta còn thấy trong tin tức có nói, trong lăng tẩm Ung Chính Đế có rất nhiều đồđôi nhưng chỉ còn một cái, cái còn lại thì tìm được trong lăng mộ của Thuần Thân Vương.”
“Quả thực quá thâm tình.” Nữ nhân A bưng mặt, “Một minh quân, một hiền thần, giai thoại a giai thoại.”
Lý Hữu không cẩn thận nghe được liền cảm thấy mờ mịt, như thế nào mà y nghe không hiểu mấy cô bé này đang nói gì a?
Ung Chính cùng Thuần Thân Vương, minh quân cùng hiền thần? Thiên cổ giai thoại? Ngày mai có lãnh đạo cấp cao tới kiểm tra, nghe nói vị lãnh đạo này khắc nghiệt lại không có biểu lộ gì ra mặt, hai cô bé này không khẩn trương sao?
Quả nhiên là khác biệt của ba năm một thế hệ?
Vị đại thúc còn ba năm nữa tròn ba mươi liền tỏ vẻ mình cùng những cô bé này không thể vượt qua khoảng cách tuổi tác kia.
Toàn văn hoàn