Trời dần sáng, toàn bộ Tử Cấm thành lâm vào các trạng thái khác nhau, kinh hoảng có, vui sướng có, bất an cũng có.
Mặt trời dần lên, chiếu sáng toàn bộ Tử Cấm thành, mái ngói lưu ly ánh lên hào quang vạn trượng, mang theo huy hoàng nói không nên lời, tựa như hôm nay là một ngày rất tốt.
Dận Chân đứng ở trên thềm đá, sương sớm thấm ướt cả vạt áo của hắn, ánh nắng mặt trời chiếu lên gương mặt của hắn. Hắn xoay người nhìn ba chữ “Càn Thanh cung” trên hoành phi tại cửa cung, trên mặt vô hỉ vô bi, nhưng trên người hắn lại tỏa ra khí thế bễ nghễ thiên hạ không gì sánh bằng.
Tối hôm qua hắn đã ra mệnh lệnh cho những người khác lui về, toàn bộ Càn Thanh cung bây giờ chỉ còn lại ba người của nhà Ái Tân Giác La, hoàng a mã, Dận Hữu, và chính hắn.
Hắn đã ở ngoài Càn Thanh cung chờ suốt một đêm, hắn nghe được tiếng khóc, nhưng lại không thể đi vào. Hắn thấy Lý Đức Toàn đi ra lại đi vào, nhưng không cách nào hỏi bên trong xảy ra chuyện gì. Một ngày mới đã đến, nhưng người phải cùng hắn sóng vai trong thời gian sắp tới lại chưa chịu xuất hiện.
Người của các bộ đang chuẩn bị cho đại điển đăng cơ vào năm ngày sau, những huynh đệ khác thì đều ngấm ngầm mưu tính, đến cuối cùng, đứng ở chỗ này vẫn chỉ có một mình hắn.
“Hoàng thượng, đã gần đến giờ mẹo rồi.” Tiểu Lộ Tử quỳ gối trước mặt Dận Chân, “Các vị Vương gia, Bối lặc, Bối tử đang ở sảnh thảo luận chính sự, Lễ bộ Thượng thư, Công bộ Thượng thư, Hình bộ thượng thư, Binh bộ Thượng thư, Hộ bộ thượng thư, Lại bộ Thượng Thư cầu kiến.”
Mặt Dận Chân không chút thay đổi nói: “Bệnh tình Thái thượng hoàng đang nguy kịch, trẫm rất lo lắng, bảo chư vị đại nhân muốn thảo luận chính sự thì chờ ở đại sảnh.”
“Dạ.” Tiểu Lộ Tử nhận thấy được ngữ khí của chủ tử nhà mình không kiên nhẫn, hắn hơi run lên, khom người lui xuống.
“Thuần Quận Vương.” Phía sau bỗng vang lên âm thanh thái giám thỉnh an làm cho Dận Chân quay đầu lại, Dận Hữu từ bên trong Càn Thanh cung đi ra, đôi mắt sưng đỏ như quả đào, sắc mặt thì trắng bệch.
“Thất đệ.” Dận Chân thấy thế liền tiến lên đỡ y, không bận tâm thân phận đế vương của mình, “Sao ngươi lại thành ra như vậy?”
Dận Hữu kinh ngạc nhìn người quen thuộc trước mắt, nhớ tới những lời đêm qua của hoàng a mã, sau một lúc lâu mới đem đầu tựa vào vai Dận Chân, “Tứ ca. . .” Y nợ Khang Hi một phần thân tình, làm thế nào để hoàn lại đây?!
Cung nữ, thái giám bốn phía đều quỳ xuống, không dám nhìn hai người.
Dận Chân đưa tay vỗ nhẹ lưng Dận Hữu, thần sắc vô cùng ôn nhu, người khác chưa ai từng thấy qua dáng vẻ này của hắn. Hắn nhìn thái giám, cung nữ không dám ngẩng đầu xung quanh, thiên hạ này, đã không còn ai có thể uy hiếp Dận Hữu nữa rồi.
======
Mùa hạ vốn là mùa diễm dương cao chiếu (mặt trời tỏa sáng trên cao), nhưng đã nhiều ngày nay trời vẫn mưa tầm tã, không hiểu sao lại làm cho lòng người càng thêm cảm giác bị đè nén.
Trong Dục Khánh cung, Dận Nhưng cười lạnh nhìn người ngồi bên trái mình, “Ta vẫn cho là mình bại bởi lão Đại, lão Bát, thật không ngờ ta lại thua ở trên tay ngươi.”
Người bên trái nâng lông mày, chậm rãi để tách trà trong tay xuống, không nói gì.
“Sau khi Đông Giai thị mất, ngươi trở thành một nửa đích tử, sợ ta đối với ngươi nghi kỵ, cho nên ngươi vẫn đối với ta cung kính, nhưng lại lén mua chuộc một số thủ hạ của ta, tuổi còn trẻ mà thủ đoạn thật cao minh.” Hai tay Dận Nhưng chắp sau lưng, xoay người, không nhìn người kia nữa, mà chỉ uống trà, đem tầm mắt dừng lại ở bụi hoa chưa cắt tỉa ngoài cửa sổ, “Lão đại đối với ta bất mãn, khắp nơi cùng ta đối nghịch, sau đó ta nghe nói có một thủ hạ của lão Đại cùng nương gia Tứ Phúc Tấn có chút quan hệ, nhưng sau khi ta cho thủ hạ đi điều tra, thì được biết đó là do lão Đại cố ý tung tin đồn. Cho tới bây giờ, ta thật không biết, đây là lời đồn hay là chân tướng nữa.”
“Còn có chuyện ta bị Lão Cửu kê đơn ở hành cung, ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, tuy đầu óc lão Cửu đầu óc không tốt lắm, nhưng cũng không ngốc đến nỗi nghĩ ra điều đó, cứ như vậy mà kê đơn vào rượu ta, này còn không phải là muốn cho hoàng a mã biết đây là do hắn làm sao, nay ta bị quyển cấm trong Hàm An Cung lạnh lùng này, trái lại đã nghĩ thông suốt việc này rồi, thuốc không phải Lão Cửu hạ, mà là do kẻ hầu bên người ta hạ, hôm đó hầu hạ ở bên cạnh ta có bốn thái giám, ba cung nữ, trong bảy nô tài này, kẻ nào là người của ngươi? Một mũi tên trúng ba con chim a, hại ta, áp chế Lão Cửu, làm cho hoàng a mã hoài nghi lão Cửu qua lại với lão Bát và lão đại, Dận Chân, ngươi không hỗ là người của nhà Ái Tân Giác La, từng bước tính kế, huynh đệ chúng ta tranh đến đấu đi, ai lại nghĩ tới mình lại thất bại dưới tay kẻ không nhiều lời như ngươi chứ?”
“Chó không sủa sẽ cắn người.” Dận Nhưng cười khổ, “Là do ta đã quên những lời này.”
“Chuyện lão Đại vu cổ đối phó ta, làm sao có thể bị lão Tam phát hiện, điều này thật sự là làm cho người ta khó hiểu, lúc ấy ta hoài nghi là ngươi nói cho hắn biết, nhưng ta chỉ xem là ngươi đang giúp ta khôi phục ngôi vị Thái tử mà thôi, nay cẩn thận nghĩ lại, chẳng qua ta đây đã từng có vết nhơ lên làm thái tử tốt hơn so với tên Dận Nghị vừa dũng mãnh vừa thiện chiến kia rất nhiều, mà ta lại chỉ gặp lại ngươi khi ngươi ở trước mặt triều thần cầu tình cho ta.” Dận Nhưng nói đến đây, trong giọng nói đã dẫn theo một tia hận ý cùng tự giễu, “Rồi sau đó, khi lần thứ hai ta bị phế, thủ hạ đều bị tra ra là thu nhận hối lộ, số lượng chính xác hoàn toàn, có thể biết rõ như vậy, cũng chỉ có người bên cạnh ta, ngươi có thể nói cho ta biết, đó có phải là cọc ngầm của ngươi không?”
Trà đã lạnh, nhưng Dận Chân vẫn uống thêm một ngụm, quả nhiên không thể so với trà của mình, hắn dùng sắc mặt lạnh nhạt nhìn người đứng ở gần cửa sổ, “Nhị ca, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài, nhưng đi tới cửa hắn đột nhiên dừng bước lại, “Trẫm sẽ phong ngươi là Thân vương, mặc dù ngươi là hài tử hoàng a mã chán ghét, nhưng chúng ta vẫn là huynh đệ, trẫm luôn nhớ điều này, chẳng qua là hoàng a mã đã từng hạ chỉ, ngươi không thể rời Hàm An Cung, trẫm đành phải nghe theo thánh ý của hoàng a mã.”
“Ha ha, hảo cho một cái trẫm, hảo một cái chúng ta vẫn là huynh đệ.” Dận Nhưng cười đến vẻ mặt vặn vẹo, “Nay ngươi đã trở thành hoàng đế, nhưng lại bày ra bộ dạng nhân nghĩa cho người trong thiên hạ xem, thủ đoạn thật cao minh, quả nhiên là một hảo thủ đoạn a.”
“Làm sao có thể bì kịp với thủ đoạn của Nhị ca khi ngươi tác hợp nữ nhân Nạp Lạt gia trở thành đích phúc tấn của Thất đệ đây? Lúc ấy ta cứ tưởng đây thủ đoạn ngầm của Huệ phi, nhưng sau mới biết được, đây là do ngươi gây ra. Ngươi biết ta cùng với Thất đệ thân cận, nếu Thất đệ cùng với phúc tấn thân mật, ta sẽ cùng với y bất hòa, nếu cảm tình của Thất đệ với nữ nhân kia không tốt, như vậy sẽ khiến cho Thất đệ rơi vào hoàn cảnh khốn đốn vì làm cho Nạp Lạt gia bất mãn, Nhị ca, chẳng phải ngươi rất phấn khích khi dùng chiêu nhất tiễn song điêu này lúc đó sao?”
“Phấn khích?” Ý cười trên mặt Dận Nhưng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại dữ tợn, “Ngươi cho là vị Thất đệ kia của ngươi là một người sạch sẽ sao? Người ta bố trí bên cạnh nó, không phải chết thì chính là bị tặng đi, ai ta cũng tính đến, nhưng không có tính đến việc nó khác thường!”
“Khác thường?” Dận Chân cười lạnh nhìn Dận Nhưng, “Y chưa bao giờ xen vào chuyện tranh đoạt của chúng ta, là do ngươi chưa từng từ bỏ ý định muốn kéo y vào, Thất đệ sạch sẽ hay không thì làm sao, ít nhất, hắn vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ta, thế này liền đủ rồi.” Nói xong, hắn không hề quay lại, liền đi ra khỏi Hàm An Cung.
Dận Nhưng thì đột nhiên nở nụ cười quái dị, “Thì ra là thế, thì ra là thế, lão Đại, lão Cửu rơi vào kết quả như vậy đúng là không oan, không oan một chút nào.”
Vào ngày Dận Chân đăng cơ, trời bỗng trong vắt, ánh nắng sáng sớm chiếu xuống toàn bộ Tử Cấm thành. Hắn ngồi ở trên bảo tọa tại điện kim loan, nắng chiếu rọi vào đại điện, toàn bộ đại điện tỏa ra ánh sáng xanh vàng rực rỡ, Kim Long trên cây cột ở đại điện cũng phát sáng. Ngày sau dân gian còn đồn đãi, ngày tân đế đăng cơ, thiên địa đồng quy, đó chính là điềm lành.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Mọi người quỳ gối dưới chân của hắn, bọn họ kính sợ hắn, sợ hãi hắn, cho nên ngay cả dũng khí nhìn thẳng hắn cũng không có. Hắn lạnh nhạt đảo qua từng người dưới chân, nơi này có huynh đệ của hắn, có những đại thần từng ủng hộ các huynh đệ khác, nhưng bất kể là ai, hắn đều có khả năng nhìn thấy họ cúi đầu.
Đúng lúc này, một người ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười sáng lạn, phía sau hắn là ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Hiện tại, người còn có thể đối với hắn mỉm cười, chỉ có y, tầm mắt cả hai giao nhau, ấm áp trong lòng chỉ có chính hắn mới hiểu được.
“Các khanh bình thân!” Hắn hơi hơi giơ tay lên, liếc nhìn mọi người dưới chân, lúc này, thiên hạ chính là của hắn.
“Tạ chủ long ân.”
Cuối cùng cũng có một người nguyện ý cùng mình trải qua ngàn vạn vinh hoa, vô luận hắn tôn quý hay thấp hèn. Làm đế vương, có một người như vậy, là đủ rồi.
Năm 1711 sau Công nguyên, Ái Tân Giác La Dận Chân đăng cơ, chính thức đổi niên hiệu thành Ung Chính, chư hoàng tử thấy tên có ý phạm Thánh Thượng, nhất tề thỉnh tấu cải danh, Ung Chính liên tiếp chối từ, chúng hoàng tử tất cả đều sửa Dận thành Duẫn, Thập tứ a ca còn nói tên mình cùng tên Hán ngữ của hắn phát âm tương tự, thỉnh tấu đổi tên là Duẫn Đề.
Ung Chính nói huynh đệ nhà mình không cần như thế, chưa chuẩn. Thập tứ a ca lại tấu, Ung Chính lại bác bỏ, mãi về sau, cuối cùng Thập tứ a ca cũng có thể cải danh tự thành công.
Hoàng thái hậu sau nghe thấy việc này, liền đối với triều bái mệnh phụ nói, con trai thứ hai của mình hòa thuận, Ung Chính làm người khoan hồng, quả thật rất may mắn.
Chúng mệnh phụ khen ngợi, từ đó về sau toàn bộ đều khen Ung Chính độ lượng, là phúc của dân, tấm gương của huynh đệ.
Sau đại điển đăng cơ, tân đế lấy lý do Thái thượng hoàng bệnh nặng, tự mình trụ ở Thọ Khang cung, trọng thần đều khen tân đế hiếu thuận.
Trong lúc nhất thời, dân gian đối với vị tân đế Ung Chính này ca tụng không ngừng, toàn bộ Đại Thanh đều là một mảnh hòa thuận.
“Trẫm cho Tứ a ca Dận Chân kế vị, nhưng tuổi hắn vẫn nhỏ, chung quy trẫm biết mình cũng không qua khỏi, cho nên nay cho phép Thất a ca có thể tùy thời xem xét, nghe ngóng, nếu hắn nhiều lần phạm lỗi lớn, Thất a ca có thể thay trẫm phế hắn.”
Thánh chỉ trong tay thập phần nóng hổi, Duẫn Hữu thật không ngờ hoàng a mã lại có hành động như lần này, y nhớ tới phong phạm cùng khí độ của Dận Chân hôm nay trên Kim Loan điện, rồi nhắm lại mắt, một lúc sau mới chậm rãi đem thánh chỉ cuộn lại.
“Phúc Đa!”
“Có nô tài.”
“Tìm cho gia một hộp đồng.”
Nửa canh giờ sau, một cái hộp đồng rất nặng được chuyển tới, Duẫn Hữu đem thánh chỉ bỏ vào trong hộp, sau đó khóa lại. Cái hộp nhìn rất nặng, Duẫn Hữu thở dài một tiếng, “Đúc một cái khóa, khi gia còn sống thì ai cũng không được mở cái hộp này ra, sau khi gia mất, đem thứ này bồi táng cùng với gia.”
“Dạ.” Phúc Đa nhìn cái hộp đồng cồng kềnh kia, trong lòng thất kinh, hắn biết đạo ý chỉ này là của Thái thượng hoàng lưu lại cho gia nhà mình, nhưng hắn lại không dám nghĩ tiếp xem đạo ý chỉ này đến tột cùng là gì mà khiến gia đem nó bỏ vào hộp đồng, còn phải khóa cho đến chết như vậy.
Dận Hữu không thèm nhìn hộp đồng lấy một cái, y biết đây là một cái bảo mệnh phù mà Khang Hi cho y, là vũ khí tốt nhất để kìm hãm Dận Chân, bởi vì người cách đế vương càng gần, càng có thể một bước lên trời, cũng có thể bị hung hăng ném ra ngoài.
Y lựa chọn làm như vậy, cũng là lựa chọn tin tưởng Dận Chân, dùng cuộc sống nhặt được này mà tìm được một người đáng giá tin tưởng mình, đã là phúc khí do ông trời cho y rồi, y không mong muốn gì hơn nữa.
Năm 1711 sau Công nguyên, ngày thứ năm sau khi tân hoàng đăng cơ, Thái thượng hoàng tân thiên, trong triều cao thấp đều tỏ ra bi thương, Ung Chính bãi triều bảy ngày.
Trước ngày Khang Hi hạ táng, sinh mẫu của tân đế là Ô Nhã thị phát hiện vật bồi táng của tiên đế có một cái hộp bằng gỗ mun, cũng không phải thập phần thu hút, nhưng nắp hộp thập phần nhẵn bóng, cho thấy nó đã bị chủ nhân mở ra rất nhiều lần.
Ô Nhã thị nhịn không được liền cho một tiểu thái giám đang thu thập di vật đem cái hộp ấy đến trước mặt mình, hiện tại nàng đã là một nữ nhân tôn quý khắp thiên hạ, cho nên không cần che dấu lòng hiếu kỳ của mình nữa, cuối cùng nàng vẫn mở cái hộp tinh xảo bằng chất liệu gỗ bình thường này ra.
Sau khi mở hộp ra, nàng ngây ngẩn cả người, trong đó không phải là đồ thêu thùa của bất kì nữ nhân nào, cũng không phải là đồ cổ quý hiếm gì, mà là một ít đồ vật nhỏ tầm thường, thậm chí chúng còn tản ra mùi thuốc ngừa côn trùng.
Một tượng điêu khắc bằng gỗ không tính là tốt, một bức tranh hài tử quái dị, một khối hổ phách không thể coi là trân quý, còn có một tờ giấy, trên đó là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo đã muốn ố vàn , một cái túi thơm thêu bằng tay, phía trên có chữ Phúc đã không còn hương thơm, còn có cả vài cục đá, ngọc bội, con dấu thô ráp.
Đới Giai thị cùng đến với Ô Nhã thị cũng ngây ngẩn cả người, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra mấy thứ này là của ai.
“Nô tài thỉnh an chủ tử.” Lý Đức Toàn quỳ gối trước mặt hai người.
“Đây là. . .” Ô Nhã thị cũng không biết nên hỏi như thế nào.
“Chủ tử, đây là thứ mà tiên đế gia chỉ rõ muốn bồi táng cùng.” Lý Đức Toàn hầu hạ ở bên cạnh Khang Hi đã hơn nửa đời người, nay tuổi tác cũng lớn, cái gọi là vinh hoa phú quý đều đã nhìn thấu, hắn đối với Ô Nhã thị cũng không còn cái gì để giấu diếm.
Ô Nhã thị đem hộp trả lại cho Lý Đức Toàn, “Ngươi thả vào đi.”
“Dạ.” Lý Đức Toàn tiếp nhận hộp gỗ, thật cẩn thận ôm vào trong lòng, lui ra ngoài.
Đới Giai thị mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trên mặt không có nửa phần cảm xúc.
Ô Nhã thị xoay người nắm tay Đới Giai thị, “Tỷ tỷ, trời không còn sớm, tỷ tỷ cùng ta tới Từ Ninh cung dùng đồ chay đi.”
“Đa tạ Thái Hậu.” Đới Giai thị quy củ thi lễ, cùng Ô Nhã thị rời khỏi Càn Thanh cung, lại thủy chung rơi lại phía sau đối phương nửa bước.
Sau khi Ô Nhã thị ra khỏi Càn Thanh cung, phần khiếp sợ trong lòng kia mới chậm rãi giảm bớt, thì ra nhi tử mà vạn tuế gia quan tâm nhất không phải là lão Đại, cũng không phải là lão Nhị, càng không phải là Thập tam, mà là lão Thất chân thọt, nghĩ đến việc mấy năm nay lão Thất cùng nàng thân cận, cùng Dận Chân thân cận, Ô Nhã thị thầm than, có lẽ nàng đã gặp may mắn, lão Thất được sủng nhất, mà huynh đệ thân cận với lão Thất chỉ có hai nhi tử của mình và Thập tam, bằng không thế cục trước mắt loạn thành cái dạng gì, ngay cả nàng cũng không dám nghĩ.
Một tháng sau, Duẫn Hữu dần dần thoát khỏi trạng thái đau buồn khi Khang Hi mất, y ngồi ở trên thềm đá ngoài Dưỡng Tâm điện, nhìn nắng chiều đỏ rực ở đường chân trời.
Dận Chân đi đến bên cạnh y, vén y bào lên, không hề có hình tượng mà ngồi xuống đất cùng y.
Duẫn Hữu nghiêng đầu nhìn hắn, hai má bị ánh mặt trời chiếu đỏ rực, “Ta nhớ, lúc ngươi còn rất nhỏ, ta đã từng nói muốn cùng ngươi nhìn ánh nắng chiều như thế này.”
“Ta nhớ.” Dận Chân khó có được lộ ra tươi cười, “Bất quá, khi đó ngươi còn nhỏ hơn ta.”
“Ta không nhỏ.” Duẫn Hữu nhíu mày, “Mắt thấy không nhất định là thật, biết đâu so với ngươi ta còn lớn hơn rất nhiều thì sao?”
“Xem ra đêm qua ngươi lại mơ thấy mấy giấc mộng kỳ quái rồi.” Dận Chân lơ đễnh cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn rặng mây đỏ ở phía chân trời, trong long bào rộng thùng thình, nhẹ nhàng nắm lấy tay Duẫn Hữu.
“Không tin thì thôi.” Duẫn Hữu quay đầu đi, tiếp tục nhìn ánh nắng chiều ở phía chân trời.
Tầm mắt Dận Chân dừng lại ở trên sườn mặt Duẫn Hữu, lấy tay nắm thật chặt tay của Duẫn Hữu, cuối cùng hắn cũng có thể cùng người này bầu bạn cả đời, không sợ người khác quấy nhiễu. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Ngươi nói muốn cùng ta ngắm trời chiều, lại đâu biết là ta muốn ngươi ở cạnh ta, mà không phải là ngắm trời chiều chứ?
Ý cười tràn ra, lãnh ý trên mặt dần dần tản đi.
Cả đời nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, cứ như vậy đi, không còn gì có thể tốt hơn nữa.
Chính văn hoàn