Hôm sau, Dận Chân quả thật cầm một cái ống vạn hoa và một hộp cờ tìm Dận Hữu.
Khi hắn tìm Dận Hữu thì Dận Hữu đang đứng bên cạnh bàn gỗ làm bằng hoàng hoa lê luyện chữ, thần sắc nghiêm túc. Dận Chân đoán y là do tối hôm trước ở trong Càn Thanh cung bị mọi người giễu cợt, cho nên giận dỗi luyện chữ, vì vậy đi tới trước bàn nhỏ nói, “Thất đệ, có kinh nghiệm?”
“Ca ca, ngươi tới hồi nào , sao không thấy nô tài phía dưới bẩm báo, ” Dận Hữu để bút trong tay xuống, liếc nhìn tiểu thái giám đứng ở cửa .
“Ta thấy ngươi luyện chữ nghiêm túc, nên không bảo nô tài báo, ” Dận Chân ở một bên trên ghế ngồi xuống, rất nhanh có cung nữ dâng trà cho hắn .
Gọi cung nữ lấy nước rửa tay tới, Dận Hữu bộ mặt cao hứng hỏi, “Ca ca, ngươi mang cái gì cho ta vậy?”
“Ta thấy ngươi nghĩ tới đồ chơi trên tay ta, chứ không nhớ tới ta , ” Dận Chân uống một ngụm trà, chợt cảm thấy không có mùi vị ngon như ở Chung Túy cung, liền đặt chén trà xuống, móc ra ống vạn hoa và hộp cờ đặt lên trên bàn, mặt hơi nghiêng qua, giống như không muốn để ý tới Dận Hữu .
Dận Hữu nhìn thấy bộ dáng này của Dận Chân, chợt cảm thấy đứa nhỏ trước mắt đáng yêu đến nỗi khiến lòng người run rẩy, vội níu lấy tay áo Dận Chân, “Ta cũng thích ca ca mà?”
“Ừ?” Dận Chân nghiêng nghiêng đầu.
“Thích nhất ca ca, ” thân thể uốn một cái, nằm úp sấp đến trên người Dận Chân, “Ta thích nhất ca ca, thích nhất ca ca.” Thân thể mềm nhũn xoay xoay, giống như bánh quai chèo, Dận Chân nhìn kinh hãi đảm chiến, sợ y ngã xuống đất,vội vàng cố hết sức ôm lấy tiểu đậu bao (bánh nhân đậu), “Ngươi đừng xoay, lát nữa ngã xuống đất, xem ngươi làm sao không biết ngượng mà khóc.”
Dận Chân vốn trêu chọc Dận Hữu, thấy y làm nũng ăn vạ, bất đắc dĩ cười nói, “Được rồi, được rồi, ta biết, mau đứng ngay ngắn.”
Trong chốc lát, nhìn bé con quang minh chánh đại đem từng viên cờ bạch ngọc bỏ vào trong túi treo trên người mình, Dận Chân vừa tức cười vừa tức giận, cuối cùng chỉ đành phải đem cờ đưa cho Dận Hữu,cuối cùng còn đáp ứng ngày mai để tiểu thái giám đem bàn cờ đưa tới đây.
Làm hoàng tử , luôn rất kiêng kỵ huynh đệ khác nghĩ đến đồ đạc của mình, chẳng qua là đối với Dận Hữu, Dận Chân ngược lại cam tâm tình nguyện cho, trong quan niệm của hắn, Dận Hữu là người của mình, đem thứ của mình chia cho y, cũng không có gì không thể.
Hai bé vô tư thời gian luôn trôi qua thật nhanh, rất nhanh liền đến Khang Hi mùa thu năm hai mươi sáu, Dận Hữu được chỉ ý Khang Hi, đến Vô Dật Trai cùng với mấy vị huynh đệ y học chung, cùng y vào Vô Dật Trai còn có Dận Tự Bát a ca nhỏ hơn y mấy tháng.
Hai năm gần đây Bát a ca dần dần được Khang Hi chú ý, còn kém mấy tháng mới đầy sáu tuổi vào Vô Dật Trai cũng không phải là chuyện không tuân thể chế, cho nên cũng không có ai phản đối. Cứ như vậy, so với Bát a ca vào Vô Dật Trai trước thời hạn, Thất a ca cùng nhập học ngược lại không được chú ý.
Chẳng qua trước khi nhập học Khang Hi ban thưởng y một bộ mặc bảo, lại để Ngụy Châu bên người rất tín nhiệm chọn Cáp Cáp Châu Tử cho y, khuyến khích y khắc khổ nghiêm túc.
Đối đãi không lạnh nhạt, nhưng cũng không quá mức ân sủng, thái độ Khang Hi đối đãi Dận Hữu làm Dận Hữu nhìn không thấu, y nghĩ, có lẽ mình sống thêm hai đời, sợ cũng nhìn không thấu ý nghĩ vị thiên cổ nhất đế này.
Ngày hôm sau giờ dần, liền có thái giám cung nữ hầu hạ Dận Hữu rời giường, Dận Hữu nhìn phía chân trời hoàn toàn không có một tia ánh sáng, nhất thời có loại tâm tình bi thương có đầu thai thì chớ vào người hoàng gia. Rửa mặt xong, miễn cưỡng dùng chút điểm tâm, uống chén canh đậu hủ, liền mang theo Cáp Cáp Châu Tử tới Vô Dật Trai.
Y có chút không rõ , Vô Dật Trai ở Sướng Xuân viên, cũng là nơi Thái tử học , y nhớ trong lịch sử có ghi lại, mười ba và mười bốn tuổi học ở Mậu Cần điện, còn vài a ca nhỏ hơn học đọc sách viết chữ ở Triệu Tường viện,chẳng lẽ là bởi vì số tuổi của mình và mấy vị a ca chênh lệch không quá lớn, cho nên liền thuận tiện?
Dận Hữu cũng lười đi chú ý những chuyện nhỏ nhặt này, vội vội vàng vàng đi tới Vô Dật Trai, chờ y chạy tới Vô Dật Trai thì mới phát hiện mấy vị huynh trưởng đã đến, ngay cả Bát a ca so với mình nhỏ hơn cũng đã ở đấy, ngược lại là y tới chậm nhất .
“Ta còn tưởng rằng Tiểu Thất sẽ đến trễ, các ngươi xem xem, y vẫn kịp tới trước sư phó, ” Thái tử đã mười ba tuổi, gương mặt đã nẩy nở, cười lên chỉ có một phen phong lưu, nhìn thấy Dận Hữu thở hỗn hển , cười đến mặt ôn hòa, đem khí độ huynh trưởng ôn hòa giả trang đến mười phần.
Dận Hữu nghe vậy, mang trên mặt luống cuống một chút, mang theo chút làm nũng, “Thái tử ca ca, Thất đệ sáng mai sẽ không dám trễ như vậy , ngươi cũng đừng giễu cợt ta.”
Thái tử thấy y như vậy, cười hai tiếng, hắn đối với Thất đệ mẫu gia không có bao nhiêu thế lực ngược lại rất có hảo cảm, cho nên đối y cũng coi như ôn hòa, giễu cợt đôi câu liền nói, “Biết ngươi thích quấn lấy Tứ ca ngươi, Nhị ca ta liền làm chủ đem chỗ bên cạnh Tứ đệ để trống cho ngươi, ngươi nói xem cảm tạ Nhị ca ta thế nào.”
Dận Hữu trong lòng hiểu, hiện nay Dận Chân cùng Thái tử thân cận, quan hệ mình và Dận Chân tốt, có hàm ý là mình thuộc về “Thái tử gia” , Thái tử dĩ nhiên chỉ mong như vậy,cho nên an bài mình và Dận Chân ngồi chung một chỗ, trong này cong cong lượn lượn nếu không phải chú ý, thật đúng là làm cho người ta không nghĩ tới, những đứa con nít choai choai này, thật sự là không đơn giản.
Dận Hữu trong lòng tự định giá, trên mặt cũng là vẻ mặt bối rối, “Thứ ta có Thái tử ca ca nhất định đều có, vậy làm sao bây giờ?”
Lời này bất quá chỉ là một câu bối rối của đứa bé, nhưng Thái tử nghe tới đều rất thoải mái, điều này nói rõ địa vị Thái tử hắn bất đồng với các a ca khác , bọn họ có, mình có, mà mình có, bọn họ cũng không nhất định có được.
“Thôi, thôi, Nhị ca cũng chỉ là đùa với ngươi một chút, ” Thái tử Dận Nhưng nụ cười trên mặt không thay đổi, “Đợi sinh thần Nhị ca, ngươi đưa hậu lễ thế nào?”
“Thái tử ca ca thật hẹp hòi, rõ ràng nói thôi mà đệ đệ ta còn phải đưa hậu lễ, “Dận Hữu lầm bầm nói, “Đợi sinh thần Thái tử ca ca , đệ đệ sẽ tặng ngươi một đồng tiền.”
“Thất đệ, ngươi càng nói càng vô lễ!” Dận Chân năm nay chín tuổi, so với Dận Hữu cao không ít, nghe được Dận Hữu nói như vậy, sợ y chọc giận Thái tử, vội quát lớn, “Ngươi đem những quy củ tôn kính huynh trưởng quên đi nơi nào?”
“Được rồi, Tứ đệ, ” Thái tử cười tiến lên sờ sờ cái đầu nửa trọc vừa cạo không lâu của Dận Hữu, “Thất đệ đây chỉ là hướng huynh trưởng chúng ta làm nũng thôi, còn sinh thần ta thì y dù nửa đồng không đưa, làm huynh trưởng cũng sẽ yêu thương y, Tứ đệ ngươi cũng không cần quá khắc nghiệt .” Vừa nói, lại duỗi tay kéo kéo mặt Dận Hữu, mới trở lại chỗ ngồi của mình.
Dận Chân nghe vậy thở ra, lại hướng Thái tử cáo lỗi, mới kéo Dận Hữu lại vị trí bên cạnh mình ngồi xuống, viết mấy chữ để cho Dận Hữu viết, bản thân thì bắt đầu ôn lại kiến thức hôm qua vừa học .
Bạn đang �
Dận Hữu thế nhưng trong lòng hiểu, một cử chỉ của chính y sẽ chỉ làm Thái tử đối với mình buông lỏng cảnh giác, làm hoàng tử hướng Thái tử làm nũng, nói dễ nghe chút thì là đơn thuần đáng yêu, nói khó nghe chút là thiếu tâm nhãn, hành động mới vừa rồi của Dận Chân, có lẽ cũng có ý nghĩa hướng Thái tử biểu hiện trung thành đồng thời lại có ý bảo vệ mình, chẳng qua bảo vệ mình là thật, có phải trung thành với Thái tử hay không, cũng chỉ có Dận Chân trong lòng mình rõ ràng.
Bát a ca vốn cùng Thái tử không thân cận, mà Thái tử cũng xem thường xuất thân của Bát a ca, cho nên trong cả thư trai, không có người nào cùng bàn với hắn, hắn cũng không để ý, chỉ là sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía Thất a ca đang ngoan ngoãn cúi đầu viết, chậm rãi cúi đầu.
Giờ mẹo Mãn văn sư phó, Hán văn sư phó còn có Chiêm sự đến Vô Dật Trai đúng giờ.Dận Hữu thấy, những sư phó này thế nhưng hướng Thái tử hành lễ trước, sau đó hướng các hoàng tử hành lễ, cuối cùng đứng hầu ở một bên.
Dận Hữu có chút kinh ngạc, nhưng thấy Dận Chân vẫn không nhúc nhích, mình cũng liền ngoan ngoãn ngồi, ngay sau đó liền thấy Hán Văn sư phó Thang Bân lớn tuổi đứng ở trước bàn các hoàng tử kiểm tra tình hình học tập của các hoàng tử hôm qua, mà trước bàn Thái tử, lại phải quỳ nghe Thái tử đọc thuộc lòng.
Dận Hữu cảm giác nhận thức của mình có chút sụp đổ, nhìn Thang Bân hơn năm mươi tuổi trả kinh thư đứng dậy còn hơi run lên thì tay y nắm bút lông nặng nặng.
Chẳng được bao lâu, Thang Bân bắt đầu giảng ‘Lễ ký’, Dận Hữu nghe được nửa hiểu nửa không, mới phát giác được mười mấy năm đọc sách của mình kiếp trước là uổng phí, đặt ở đây chả ích lợi gì.Không từ mà biệt, ngay cả nhiều tiến sĩ nghiên cứu sinh sợ rằng cả ‘Tứ thư ‘ thường thường đọc cũng không ra, vậy mà hoàng tử Thanh triều có thể học không tới hai năm liền có thể đem ‘Tứ thư ‘đọc thuộc làu.
Thang Bân cũng không để hai a ca vừa tới học ‘Lễ ký’ theo, mà phát bảng chữ mẫu của mình rồi nói, “Nhị vị a ca, nếu có chỗ nào không hiểu, liền hỏi vi thần.”
Dận Hữu nhận lấy bảng chữ mẫu, là chữ Khải cho người mới học, y cười cười, “Đa tạ Thang sư phó.”
Thang Bân nghe vậy vội vàng hành lễ nói, “Vi thần không dám.”
Buổi sáng khô khan học Hán văn, Mãn văn trôi qua,buổi trưa tất cả a ca đến sương phòng bên cạnh, bọn thị vệ rất nhanh đưa lên thức ăn, Dận Hữu nếm, mùi vị rất không tệ, có lẽ người ở ngự thiện phòng cũng không dám sơ suất thức ăn cho hoàng tử.
Thức ăn của hoàng tử được chú trọng rất đẹp đẽ tương xứng, Dận Hữu một đôi đũa trắng gắp ngỗng chưng, mùi vị rất ngon, chỉ là quá ít, y gắp mấy đũa liền không còn, hơi có chút tiếc nuối liếm liếm môi, thứ này y ở Nam Tam viện không có ăn được.
Vừa lúc đó, chỉ thấy một bàn tay dời qua ,cái bát không biến mất, sau đó một đĩa ngỗng chưng cơ hồ không thể nào động tới xuất hiện ở trước mặt y.
Dận Hữu ngẩn người, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Dận Chân đang vùi đầu dùng bữa, nhưng trước mặt nhiều hơn một cái bát không, trong lòng y khẽ động, cầm đũa gắp ngỗng chưng bỏ vào trong miệng, đột nhiên có loại tư vị không nói ra lời, một đại nam nhân để cho một đứa nhỏ chín tuổi nhường thức ăn, còn so với cái gì mất mặt hơn?
Bát a ca tay đặt ở mép bát rụt trở về, hắn liếc nhìn Dận Hữu ngồi ở bên tay trái mình , yên lặng cúi đầu dùng bữa.
Dùng bữa xong, nghỉ ngơi một lát, những hoàng tử khác lại bắt đầu học ‘Lễ ký’ gì đó, mà Dận Hữu và Dận Tự vẫn tiếp tục luyện chữ.
Luyện đại khái một canh giờ, dùng chút điểm tâm sau, rồi liền bắt đầu đến đại viện tử bên ngoài Vô Dật Trai luyện tập cỡi ngựa bắn cung, nói là viện tử, Dận Hữu lại cảm thấy cái viện tử này so với sân đá banh ở đại học của mình còn lớn hơn, y có chút cảm khái, đây chính là khác biệt trước và sau khi tăng giá đất sao? Nếu là ở thế kỷ hai mươi mốt một đường thành phố có một khối đất trống lớn như vậy, những thương nhân bất động sản kia không vui tới điên mới lạ.
Mấy vị a ca khác lớn tuổi hơn đều đi luyện tập cỡi ngựa bắn cung, Dận Hữu và Dận Tự tuổi còn bé, liền có sư phó đặc biệt dạy bọn họ một chút kỹ xảo cơ bản khi đánh nhau, sau đó sẽ để cho hai a ca tự do luyện tập.
Luyện nửa canh giờ, Dận Hữu mệt mỏi thở hổn hển, hâm mộ nhìn Tứ a ca ở trên lưng ngựa tiêu sái, nhận lấy nước trà thái giám bên cạnh đưa tới uống một hớp, thấy Dận Tự luyện đầu đầy mồ hôi, vẫn chưa dừng lại, không nhịn được mở miệng nói, “Bát đệ, nghỉ ngơi chút trước đi,dục tốc bất đạt.”
Bát a ca ngẩn người, vẫn theo lời ngừng lại, cười cười với Dận Hữu. Dận Hữu để cho thái giám bên cạnh đưa khăn lông lau mồ hôi cho hắn, lại uống một hớp lớn nước nhìn đám người Thái tử giống như đi tới , “Ta sau này cũng muốn giống như các ca ca lợi hại như vậy, sau đó làm một Đại tướng quân uy phong.”
“Tướng quân?” Dận Tự nghe nói qua về chân tật của Dận Hữu, như vậy nhất định không thể ở trên chiến trường đại chiến quần địch,chẳng qua là thấy vẻ mặt đối phương, hắn tự nhiên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe.
“Ừ, Đại tướng quân, ” Dận Hữu cười đến mặt rực rỡ, “Mặc khôi giáp, bảo vệ Đại Thanh chúng ta, rất uy phong!”
Dận Hữu cười rất rực rỡ, chẳng qua là trong mắt không có nửa điểm vui vẻ, y biết mình làm đứa bé nói lời vô tâm, rất nhanh sẽ truyền tới trong tai người khác.
Một a ca có nguyện vọng tốt đẹp lại trời sinh khuyết điểm, không phải khiến người ta vừa buồn cười vừa thương cảm?