Thiên Hữu

Chương 50: Quyển cấm – Tứ hôn




Dận Chân nhìn bốn phía, trong viện có thái giám, vài gã sai vặt và cả nha hoàn đang quỳ, nhưng không thấy phúc tấn đâu. Nghĩ đến Dận Hữu rất ít nhắc tới phúc tấn của mình, trừ những trường hợp tất yếu ra, cũng không thấy phúc tấn cùng Thất đệ cùng xuất hiện với nhau, hắn đã sớm nghe nói tình cảm của Thất đệ cùng Thất phúc tấn rất mờ nhạt, trong lòng cao hứng không thôi, nhưng khi nhìn tới tình huống hôm nay, trong lòng hắn lại sinh tức giận, làm phúc tấn của Thất đệ, nàng ta lại không chút mảy may quan tâm đến Thất đệ, nữ nhân như vậy, là do nhà ai dạy dỗ ra?!

Một nô tài trong viện phát hiện hàn khí trên người Tứ a ca, toàn thân càng run rẩy lợi hại, gần như sắp nằm rạp trên mặt đất, ngay đến thở mạnh cũng không dám.

“Thất phúc tấn đâu?” Dận Chân trầm giọng hỏi.

Phúc Đa nghe được giọng điệu tức giận của Tứ gia, trong lòng run lên: “Hồi Tứ gia, hai ngày trước phúc tấn nói thân thể không khoẻ, vẫn không có ra viện.”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy nàng ta cũng không xuất viện?!” Âm thanh Dận Chân càng thêm trầm, nhưng lo ngại thân phận của nữ nhân đó là phúc tấn của Dận Hữu, hơn nữa phụ thân đối phương tuy nói không có công danh hiển hách, nhưng tốt xấu gì cũng là một Phó Đô Thống, hắn đành miễn cưỡng áp chế tức giận, “Một khi đã như vậy, các ngươi hẳn nên thông tri người của mẫu gia Thất phúc tấn đến nhìn xem, cho bọn họ hảo hảo chiếu cố Thất phúc tấn!”

Dận Hữu cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện, y nhìn đống hỗn độn đầy phòng, nản lòng ngồi xuống ghế thái sư, lẽ ra y không nên lấy góc nhìn của phụ nữ hiện đại để nhìn phụ nữ thời cổ đại này, bạn gái kiếp trước từng hay nói giỡn là: “Phụ nữ hiện đại hơn thua nhau là ở mặt mũi, tiền tài và nam nhân, còn phụ nữ thời cổ đại hơn thua ở địa vị, hài tử, cùng mạng sống của mình.”

Y cho rằng mình cứ làm một hoàng tử nhàn nhã, cho nên không có tranh đấu này nọ. Y nghĩ Mẫn Huệ còn nhỏ, không hiểu chuyện, nên để nàng tùy ý, chỉ không cho nàng nhúng tay vào chuyện trong phủ, mặc dù nàng đã làm ra nhiều chuyện khiến y thất vọng đau khổ, nhưng y cũng không làm mất mặt mũi nàng ta. Ngữ Tố là nữ nhân do ngạch nương cho y, nên y cũng đối tốt với nàng. Ngữ Tố dụ dỗ y, y cũng không có trừng phạt, bởi vì y biết nữ nhân ở nơi này làm như vậy là do bất đắc dĩ. Hiện tại mới biết được, y đã lầm, nữ nhân ở nơi này so với nữ nhân ở kiếp trước của y đáng thương hơn, nhưng cũng đáng sợ hơn rất nhiều.

Hiền lương thục đức, dịu dàng săn sóc? Nghĩ vậy, Dận Hữu lại tức giận quét tách trà ở trên bàn bên cạnh xuống, nếu nữ nhân nơi này được gọi là hiền lương, thì những nữ nhân ở kiếp trước của y không phải là thiện lương có thể sánh ngang với thiên tiên sao?!

Dù nữ nhân ở kiếp trước có đủ loại không tốt lành gì, nhưng họ sẽ không đối một nữ nhân mang thai mà nổi sát khí. Cái xã hội vặn vẹo này, nó đã đem lòng dạ của phụ nữ vặn vẹo thành bộ dạng đáng sợ đến thế này sao?!

Nếu toàn bộ nữ nhân bên cạnh đều là cái dạng này, y để những nữ nhân này bên người làm cái gì? Để xem các nàng diễn trò, để xem các nàng hãm hại nhau sao?

Gian ngoài vang lên tiếng bước chân, Dận Hữu cũng không quay đầu lại quát: “Không phải bảo các ngươi cút hết rồi sao, vào để làm gì, tự ra lĩnh bản tử đi!”

Dận Chân đưa tay vén rèm lên, ngay sau đó nhấc chân đi vào phòng, nhìn những đồ cổ, ngọc thạch, bình trà, tách trà đã vỡ tan nát trên mặt đất, hắn dừng bước lại, nhìn người đang ngồi ở ghế thái sư.

Hắn chưa từng thấy một Dận Hữu suy sụp tinh thần như thế này, trong trí nhớ của hắn, vô luận là bị Đại a ca vũ nhục, bị những huynh đệ khác tính kế, hay là lúc bị thương trên chiến trường, từ đầu đến cuối Dận Hữu đều rất vững vàng, giống như không có gì có thể tác động tới hắn, nay bởi vì một thị thiếp cùng một hài tử mới mấy tháng mà lại biến thành bộ dáng này.

“Thất đệ.” Dận Chân nhìn thân ảnh kia đang vùi mình vào bóng tối, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn, dần dần lan rộng ra, hắn không lo cho những nữ nhân hay hài tử kia, hắn chỉ sợ hãi người trước mắt tự thương tổn chính mình.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Dận Hữu hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh vải màu xanh thẫm, cùng với một khối ngọc phỉ thúy bên trên, bên hông tựa hồ còn có màu vàng óng ánh. Y mờ mịt ngẩng đầu, là khuôn mặt quen thuộc, là người từ xa lạ trở nên quen thuộc với y ở thế giới này, y cầm chặt bàn tay trước mặt, cắn răng nói: “Nữ nhân như vậy lại là phúc tấn của ta, đúng là nữ nhi tốt của Nạp Lạt gia!”

Dận Chân ngồi xổm xuống, người nguyên bản phong đạm vân khinh kia, bây giờ trên mặt chỉ còn lại thất vọng cùng với phẫn nộ khôn cùng, hắn nhìn vẻ mặt y như thế, vươn tay kia nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai người trước mặt: “Thất đệ, ta biết ngươi khổ sở, nhưng ngươi còn trẻ, sẽ tìm được những nữ nhân dịu dàng khác, cũng sẽ có những hài tử khác, rất nhiều rất nhiều hài tử nữa là đằng khác.” Từng câu, từng chữ như giết chết chính tâm hắn, nhưng hắn chỉ có thể an ủi đối phương như vậy, chỉ có thể chôn dấu tất cả vọng tưởng của bản thân vào trong lòng.

Dận Hữu im lặng nghe Dận Chân nói xong, vô lực đem cằm đặt lên đầu vai Dận Chân, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng: “Là ta sai rồi.” Đem mình đặt sai vị trí, cũng đặt sai vị trí của nữ nhân.

Nói xong, hốc mắt chưa bao giờ đỏ qua, vậy mà giờ đây lại nhiễm đỏ. Nhắm mắt lại, cảm giác người bên cạnh gắt gao nắm chặt vai mình, y dần dần bình tĩnh trở lại: “Nạp Lạt thị Mã Pháp Khách là Phó Đô Thống, tuy nói không có công danh hiển hách, nhưng là Nạp Lạt thị cũng là một danh gia mãn mông, ta không thể động tới nàng, việc này nếu làm ầm ĩ cũng chỉ rước đến sự gièm pha của hoàng thất, ta sẽ báo lại cho hoàng a mã, về sau. . .”

“Thân thể Thất phúc tấn suy yếu, không thể sinh, nhưng niệm tình nàng là phúc tấn của ta, để nàng tới biệt trang dưỡng bệnh, trong phủ có bất cứ chuyện gì cũng sẽ không báo cho phúc tấn, để tránh cho nàng vất vả, ảnh hưởng đến việc nghỉ dưỡng của phúc tấn.” Dận Hữu dùng ngữ khí bình thản nói xong, gắt gao ôm lấy vòng eo Dận Chân, sau đó không nói gì nữa. Chỉ vì một cái vị trí trưởng tử, mà lại có thể tính kế như vậy, một khi đã như thế, khiến cho nàng ta không sinh con được, ai sinh trưởng tử cho mình đều được, chỉ là không phải nữ nhân này!

Dận Chân vỗ nhẹ lưng Dận Hữu, khẽ rũ mắt nói: “Ngươi còn có Thành phi, còn có ta.” Người được mình đặt ở lòng bàn tay mà sủng, thế mà nữ nhân kia. . .

Thật lâu sau, Dận Hữu chậm rãi dời đầu khỏi vai Dận Chân, trên mặt vẫn là nụ cười yếu ớt trước kia: “Tứ ca, cảm tạ ngươi.”

Dận Chân đứng lên, chen vào ghế thái sư Dận Hữu đang ngồi, vẫn như cũ vươn một bàn tay khoát lên trên vai Dận Hữu: “Chân của ta tê rồi.” Nói xong, lại thở dài một hơi, “Thất đệ, ngươi không cần bởi vì loại nữ nhân như thế mà làm mình bị thương, lỡ ngươi có chuyện, Thành phi làm sao bây giờ?”

Đôi mắt Dận Hữu lóe sáng, tựa hồ đã nhìn thấu thứ gì đó, đưa tay xoa đầu gối Dận Chân, khóe miệng dẫn theo một tia hàm xúc không rõ ý tứ, cười cười: “Ta là Thất a ca Đại Thanh, đúng là chuyện bé xé ra to.” Y nhe răng, trợn mắt nhìn Dận Chân, nghĩ đến lúc nãy Dận Chân tùy ý ngồi chồm hổm trên mặt đất gần mình lâu như vậy cũng không động, liền cười nói: “Tứ ca đi đứng thật là lợi hại, đã đỡ ta mà còn có thể ngồi lâu như vậy.”

“Tên ngốc nhà ngươi đúng là không lương tâm, cũng không nhìn thấy ta là vì ai sao?!” Dận Chân cười mắng, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, Dận Hữu đã nghĩ thông suốt, không để tâm vào chuyện vụn vặt này nữa là tốt rồi. Nhớ tới cách cách đầu tiên đã chết của mình, Dận Chân vẫn nhớ tới ngày hài tử kia sinh ra, ngẩng đầu nhìn người đang xoa đầu gối cho mình, hắn nghĩ, có lẽ Thất đệ vẫn là mong mỏi hài tử đầu tiên, ai ngờ lại có kết cục như vậy, khổ sở như vậy, cũng khó tránh khỏi, chính là trong lòng mình không được dễ chịu cho lắm mà thôi.

Trong Dưỡng Tâm Điện ,Khang Hi nhìn chiết tử Thất a ca trình lên, sắc mặt thay đổi bất ngờ, cuối cùng chỉ ở trên chiết tử phê một chữ ‘Chuẩn’, lập tức mở miệng nói: “Tính tình Thất a ca nghiêm cẩn, xử sự tiến bộ, thưởng tơ lụa ba bảy, sơn tham ngũ chu trăm năm, hoàng kim ngàn lượng, vài hạt trân châu. Thân thể Thất phúc tấn suy yếu, không thể sinh, dời đến biệt trang, nếu trong phủ Thất a ca có kẻ làm Thất phúc tấn mệt nhọc thì đánh chết.”

Đạo ý chỉ này vừa hạ xuống, toàn bộ người trong cung đều không dám nhắc lại chuyện tình quý phủ của Thất a ca, việc này cũng dần dần chìm xuống, chính là quý phủ Thất a ca không còn một người nào, không còn một nữ nhân nào, mà Thành phi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, không đưa nữ nhân tới quý phủ của Thất a ca nữa.

Mấy tháng rất nhanh liền trôi qua, trong cung trừ bỏ gả đi một Hòa Thạc Công Chúa, cũng không có bao nhiêu biến hóa. Rất nhanh đã đến năm Khang Hi thứ ba mươi bảy, một cuộc tuyển tú nữa lại bắt đầu, hậu phi trong hậu cung có nhi tử trưởng thành cũng bắt đầu chú ý, đều tìm hiểu thân gia cùng đức hạnh của tú nữ. Duy nhất im lặng chỉ sợ có mình Hàm Phúc cung, thân mẫu của Thất a ca, Thành phi, vân vê Phật châu trong tay, nghe hành vi của các nữ nhân khác ở trong hậu cung, trên mặt liền lộ ra một ý cười trào phúng.

Dận Hữu biết mình lần này có lẽ sẽ thêm một cái sườn phúc tấn gì đó, cũng không đi để ý nữa, mỗi ngày thành thành thật thật làm việc, ngẫu nhiên lại chui sang quý phủ Tứ ca, cuộc sống cũng coi như thích ý, bóng ma cách cách và đứa nhỏ kia trong lòng y cũng dần dần tán đi.

Khang Hi cầm một chiết tử, bên trên đề là hộ bộ Tứ ca dâng thư, Khang Hi ngẩng đầu chậm rãi nói: “Nhi nữ của Tả Đô Ngự Sử Mã Kỳ dịu dàng hiền thục, đức hạnh vẹn toàn, nay ban thưởng cho Thất a ca làm sườn phúc tấn, chọn ngày thành hôn.” 【1】

Mã Kỳ xem như là người thuộc phái trung lập trong triều, làm quan thanh liêm, hơn nữa là Tả Đô Ngự Sử nhưng lại có thể đứng vào hàng thảo luận chính sự cùng các đại thần khác, đủ thấy trình độ của người này rất được đế vương sủng ái, vì thế ý chỉ vừa hạ xuống, Thành phi ở trong hậu cung vốn đang chờ xem trò cười đều kinh ngạc, lại để nữ nhi Mã Kỳ làm sườn phúc tấn cho Thất a ca?! Nghĩ tới chuyện đã xảy ở quý phủ Thất a ca, mấy năm trước Thất phúc tấn chẳng khác nào bị cầm tù, bọn họ dần dần kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, chỉ sợ vạn tuế gia là đang muốn bồi thường Thất a ca đi.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Trong Hàm Phúc Cung, Thành phi sau khi biết được đạo này ý chỉ này, trên mặt không có lộ ra sắc mặt vui mừng, mà nàng chỉ gở xuống bộ móng trên tay, gọi người đưa không ít thuốc bổ thân mình đến quý phủ Thất a ca, đối với nàng mà nói, thân phận quyền thế của phúc tấn hay sườn phúc tấn của nhi tử đều không quan trọng, quan trọng là nữ nhân này hiền lành.

Hoàng thượng đem nữ nhi Mã Kỳ chỉ hôn cho Dận Hữu làm sườn phúc tấn, bất kể là bồi thường hay có tâm tư khác, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, Dận Hữu không có khả năng trèo lên ngôi vị kia, nàng thầm nghĩ cứ sống an bình như vậy là đủ rồi, cái khác cũng không cầu.

Dận Hữu sau khi nhận được thánh chỉ, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu không phải là nữ nhân thiên kiều bá mị, mà là mặt ngựa nghiêm túc cuả Mã Kỳ, không khỏi che quai hàm, hình như y đau răng rồi.

Phúc Đa thấy chủ tử nhà mình trầm mặc, cho là y cao hứng, không khỏi chúc mừng, đây chính là Phú Sát Thị, so với Nạp Lạt Thị còn quyền thế hơn, hơn nữa nghe nói Mã Kỳ đại nhân ở trong triều có danh tiếng không nhỏ, xem ra lần này chủ tử được thánh ân rồi.

Dận Hữu lau sạch tay, nhận thánh chỉ, mới ban thưởng cho hạ nhân trong phủ, chính là sắc mặt y nhìn thế nào cũng không có cao hứng, vị Mã Kỳ này là một thành viên quan trọng trong triều, mặc dù là một a ca không nghĩ đến việc tham gia tranh đoạt ngôi vị, nhưng nghe nói tới sườn phúc tấn tương lai của mình là nữ nhi của đại thần này, đã cảm thấy đau đầu.

Đây là lần đầu tiên y hối hận kiếp trước mình đã không đem lịch sử Thanh triều hảo hảo nhìn một lần, ít nhất cũng có thể cho y biết tương lai mình sẽ có những lão bà nào, có số phận nào. Dựa vào phim truyền hình lịch sử đã xem đời trước, y chỉ biết lão bà của Thái tử, đại lão bà của Dận Chân, ngoài ra còn có một tiểu lão bà là Niên Canh Nghiêu muội muội, Bát a ca có một lão bà dũng cảm, những cái khác đều không biết.

Càng nghĩ càng buồn bực, Dận Hữu đứng lên: “Hôm nay không cần thay gia chuẩn bị thức ăn, gia tới quý phủ của Tứ ca hỏi việc một chút .”

Nhìn bóng lưng Dận Hữu, Phúc Đa lắc đầu thở dài, lại không phải thú Phú Sát Thị của Tứ gia, chủ tử chạy đến Ung quận vương phủ làm cái gì? Hay là chủ tử lại muốn ăn xén nhà người ta?

Cũng không biết mấy tháng gần đây sao lại thế này, chủ tử nhà mình càng ngày càng thích chạy đến quý phủ của Tứ gia, không biết đã tiết kiệm bao nhiêu phí ăn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 【1】Mã Kỳ xem như là người kiêu ngạo trong triều đại của Khang Hi, từng làm Tuần phủ, từng đàm phán ký kết với Sa Hoàng, tham dựđiều tra án tham ô, khi trục xuất minh châu, hắn cũng ra một phần lực, có cái danh là thanh liêm, Khang Hi cũng rất thích hắn, sau lại được phong làm Vũ Anh Điện Đại học sĩ, sau đó lại làm Bảo Hòa Điện Đại học sĩ, có vẻ bi thúc nhất là khi phếthái tử, hắn tiến cử hiền tài Bát a ca thay thái tử, rõ ràng lúc trước để giữ thể diện, Khang Hi đều lén nói cho hắn biết không cần tham dự việc này rồi, đáng tiếc vị này tính tình bướng bỉnh, càng muốn đề cửBát a ca, kết quả Bảo Hòa Điện Đại học sĩ không làm được, lại bị giam cầm, càng thần kỳ hơn là, đem lão Khang Hi giận thành như vậy, vài năm sau vị kiêu ngạo đại học sĩ này lại được thăng quan, còn làm Văn Uyên Các Đại học sĩ, đây là một nhân tài của triều đại Khang Hi, hơn nữa còn sống đến thời đại Càn Long mới chết, sống tới bốn đời hoàng đế, số mạng rất tốt.

Về phần nữ nhi của Mã Kỳ, trong lịch sử cũng không có gả cho Thất a ca Dận Hữu, mà là gả cho Thập nhị a ca làm Thập nhị phúc tấn, nơi này là do ta bịa đặt, khụ khụ.