Ngày hôm sau, Càn Thanh cung hạ ba đạo thánh chỉ, đạo thứ nhất, ba ngày sau Thất a ca Dận Hữu theo đoàn quân đến đóng ở biên quan; đạo thứ hai, ban nữ nhi của Phó Đô Thống Pháp Khách làm phúc tấn của Thất a ca, đợi Thất a ca quay về kinh thì thành thân. Đạo thứ ba, ban Quách Lạc La thị làm phúc tấn của Bát a ca, cuối năm sẽ thành thân.
Ba đạo thánh chỉ này làm hậu cung vốn đang yên tĩnh nhất thời xôn xao, phúc tấn của Thất a ca chỉ là nữ nhi của Phó Đô Thống, còn phúc tấn của Bát a ca lại là cách cách Quách Lạc La gia, thân phận chênh lệch không nhỏ tí nào. Hơn nữa Thất a ca tuổi còn nhỏ, lại không có thành tích gì mà đem ném vào trong quân doanh, còn không cho y chức vụ nào, đây rõ ràng không phải là cho Thất a ca chịu tội sao?
Bát a ca sau khi nhận thánh chỉ liền tiễn bước Lý Đức Toàn, hắn ngồi một mình sững sờ trên ghế, Quách Lạc La thị là phúc tấn mà hắn mong muốn, hắn biết đây chính là trợ lực lớn nhất của hắn sau này, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có chút trống vắng, không biết có phải mong muốn của mình đã được thực hiện mà cảm thấy trống rỗng không, hay còn do một nguyên nhân nào khác.
“Chúc mừng chủ tử.” Hà Đức Nhi luôn theo hầu kế bên tiến lên nịnh hót.
Dận Tự đem thánh chỉ nắm ở lòng bàn tay, nhìn khói xanh lượn lờ dâng lên từ lư hương, “Chỗ Thất a ca, thánh chỉ đã đến chưa?”
Hà Đức Nhi sửng sốt, nói, “Xin chủ tử tha tội, nô tài không biết.”
Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vàng đi vào nội thất, quỳ trước mặt Dận Tự nói, “Nô tài thỉnh an chủ tử.”
Hà Đức Nhi thấy Tiểu Toàn Tử mà chủ tử tín nhiệm đến, liền cúi đầu, chờ Tiểu Toàn Tử bẩm báo tin tức, chính là hắn không hiểu vì sao chủ tử nhà mình lại chú ý đến Thất a ca như vậy.
“Chỉ hôn của Thất a ca đến chưa?” Dận Tự nhìn Tiểu Toàn Tử, cũng không nhìn hắn, khuôn mặt ngày thường ôn hòa, nay nửa phần ý cười cũng không có.
Tiểu Toàn Tử dập đầu nói, “Hồi chủ tử, vạn tuế gia chỉ định nữ nhi của Phó Đô Thống Pháp Khách làm phúc tấn của Thất a ca, hơn nữa. . .”
“Hơn nữa cái gì?” Dận Tự thấy sắc mặt Tiểu Toàn Tử có chút kinh hoàng, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, “Nói!”
“Vạn tuế gia hạ chỉ, để Thất a ca theo đoàn quân đến biên quan, nói tính tình Thất a ca lười nhác, gia nhập quân đội hảo hảo thao luyện một phen.” Tiểu Toàn Tử nói xong, vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Để một a ca chưa thành thân đến biên quan, hơn nữa hiện nay Cát Nhĩ Đan lại rục rịch, Thất ca đi chuyến này, nếu gặp phải hai quân giao chiến, thì sẽ ra sao? Chẳng lẽ là hoàng a mã muốn phái một a ca ca tới biên quan để cổ vũ tinh thần toàn quân?!
Đại ca đang bị hoàng a mã chèn ép, tự nhiên sẽ không để cho hắn đi biên quan kiến công lập nghiệp, Thái tử thì có thân phận tôn quý, hoàng a mã cũng không nỡ để hắn chịu khổ, mà Vinh phi, ngạch nương của Tam ca đang được hoàng a mã sủng ái sẽ không để con mình đi, Tứ ca là chưởng quản hộ bộ, không thể đi, còn Ngũ Ca thì không có tiếng tăm gì, các a ca còn lại không phải vì tuổi còn nhỏ thì cũng vì thân phận không đủ. Ngạch nương của Thất ca là người tương hoàng kỳ, ở hậu cung làm quý phi, cho nên thân phân Thất a ca rất phù hợp. Hơn nữa cho dù Thất a ca ở trong quân đội lập chiến công thì sao, điều kiện bản thân y như vậy còn muốn ban thưởng gì nữa, nếu như chẳng may hy sinh. . . hoàng a mã chính trực tráng niên cũng chỉ tổn thất một hoàng tử chân thọt mà thôi.
Đây mới là nguyên nhân chính hoàng a mã tấn phong Đới Giai thị làm Phi sao?
“Các ngươi đều lui xuống hết đi. ” Dận Tự thấp giọng nói, “Không có mệnh lệnh gia, ai cũng không được vào.”
“Dạ,” trán của Hà Đức Nhi và Tiểu Toàn Tử toát ra mồ hôi lạnh, chủ tử đã lên tiếng, phận làm nô tài cũng không dám đứng ở trong phòng nữa, liền rời đi, cảm giác áp lực bên trong phòng lúc nãy thật đáng sợ.
Hai người đi đến một góc xa, mới dám dùng tay áo lau mồ hôi giữa trán, Tiểu Toàn Tử nhìn chung quanh, thấy không có người mới hạ giọng nói, “Thất a ca ca đến quân doanh, không phải sẽ có thể lập công trạng sao?”
Hà Đức Nhi nghe xong, cười lạnh, “Vạn tuế gia chính trực tráng niên, không cần nói đến vị a ca này không thể lập công được, cho dù lập công, thì tính sao?”
“Không phải là do được vạn tuế gia coi trọng?” Tiểu Toàn Tử vẫn nghĩ mãi không thông.
Hà Đức Nhi vỗ vỗ vạt áo sạch sẽ của mình như là nó bị bụi đất bám bẩn, chậm rì rì mở miệng, “Nếu thật sự coi trọng, sao lại để y chưa thành thân mà tòng quân?” Nói xong, cũng không đợi Tiểu Toàn Tử hiểu được, liền xoay người đi ra ngoài viện.
Vị Thất a ca này có còn mạng mà quay trở về hay không còn là điều khó nói, nói chi tới việc lập chiến công? Cho dù lập công, có thể chết ở trong quân hay không, ai có thể lường trước được?
Dận Chân còn đang trên đường mang theo lá trà tới nơi của Dận Hữu, cũng đã biết nội dung ba đạo ý chỉ, hắn gắt gao nắm chặt hộp đựng lá trà miêu hoa tử sa, hít thật sâu, áp chế tất cả cảm xúc trong lòng, rồi mới bước nhanh tới chỗ Dận Hữu.
Hắn không muốn Dận Hữu thành thân, nhưng nếu phải trả cái giá như vậy để kéo dài thời gian nữ nhân kia đến bên người Dận Hữu, thà rằng để cho Dận Hữu cưới những nữ nhân kia. Ít nhất y còn ở trong tầm mắt của mình, ít nhất y không có khả năng sẽ không thể quay trở về.
Đến nơi ở Dận Hữu, trong viện thực im lặng, chỉ có hai thái giám đang quét tước trong viện, sắc mặt thoạt nhìn không có lấy nửa phần vui mừng. Làm sao vui nổi, tuy nói chủ tử được tứ hôn là việc đáng vui mừng, nhưng lại phải tới biên quan, chuyến đi này, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì?
Đến chủ phòng, các thái giám đều đứng ở ngoài cửa, trong đó có cả Phúc Đa vẫn hay theo hầu bên cạnh Dận Hữu. Nhìn thấy hắn, Phúc Đa tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, “Thỉnh an Tứ gia.”
“Thất a ca ở trong phòng sao?” Dận Chân liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, sắc mặt bình tĩnh không có chút cảm xúc nào.
“Chủ tử ở trong phòng ,” Phúc Đa giống như vô ý nói, “Đã ở trong đó hơn một canh giờ rồi, cũng sắp đến buổi trưa, không biết chủ tử muốn dùng món nào nữa.”
Ánh mắt Dận Chân tối lại, nói với Tiểu Lộ Tử ở phía sau, “Các ngươi toàn bộ đều ở ngoài, gia đi hỏi một chút.”
Đẩy cửa ra, Dận Chân dừng một chút, rồi mới nhấc chân vào phòng, quay người đóng cửa lại, chỉ cảm thấy huân hương có chút gay mũi, Dận Hữu đang ngồi lẳng lặng ở trên ghế, nhìn thấy hắn tiến vào, hơi ngẩng đầu, “Tứ ca.” Trên mặt lại nở nụ cười.
Dận Chân trong lòng không chịu nổi, bước đến bên người Dận Hữu, mới phát hiện tách trà đặt bên tay y đã sớm nguội lạnh, hắn đem hộp trà bỏ lên trên bàn, “Năm nay mới được tặng trà long tĩnh.” Sau đó, im lặng ngồi xuống bên cạnh.
“Đa tạ Tứ ca hàng năm đều quan tâm đến ta,” Dận Hữu cười cười, cầm hộp trà lên, mở nắp ra ngửi ngửi, “Tươi mát thanh nhã, quả thật là thứ tốt.”
Dận Chân muốn đưa tay chạm vào đôi môi đang tươi cười của y, nhưng chỉ có thể đem tay giấu ở trong tay áo, cười khổ nói, “Ngươi thích là tốt rồi.”
“Ừ, ” Dận Hữu vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng đem hộp trà để xuống chỗ cũ.
Dận Chân thấy y như vậy, vẫn là nhịn không được, đưa tay đem Dận Hữu nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, “Đừng sợ, Phí Dương Cổ là a mã của Tứ tẩu ngươi, hắn sẽ nghe theo chủ ý của ngươi.”
Dận Hữu ngửi mùi đàn hương tự nhiên trên người Dận Chân, khóe miệng mang theo ý cười, “Tứ ca, Phí Dương Cổ đại nhân dù sao cũng là đại thần, ngươi không cần vì ta mà làm việc gây bất lợi cho mình. Vô luận lúc nào, hoàng tử quá thân cận với ngoại thần, đều sẽ có phiền toái xảy ra.”
“Chỉ nói với hắn mấy câu mà thôi, ngươi không cần lo lắng nhiều, ” Dận Chân nhẹ nhàng vỗ lưng Dận Hữu, “Ta sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì, tuyệt đối sẽ không.”
Trong lòng Dận Hữu vô cùng ấm áp, cuộc đời này của y vốn là nhặt được, lại không muốn người khác thiệt tình đối đãi với mình vì muốn tránh phiền toái, y ngẩng đầu nhìn Dận Chân, trong mắt không có nửa phần e sợ toan tính cùng lùi bước, “Tứ ca, ta là Ái Tân Giác La Dận Hữu, là Thất a ca Đại Thanh triều.”
Trong lòng Dận Chân nhói lên, lại không thể thốt ra lời nào.
Dận Hữu cười khẽ một tiếng, “Ta cứ tưởng mình đã biết trước mọi chuyện, nhưng không ngờ lại có biến cố. Ta cũng đã từng lo lắng, cũng như muốn lùi bước, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện cũng không có gì to tát, ta ở trên chiến trường cũng đủ khả năng để tự bảo vệ mình, chỉ là không yên lòng ngạch nương đã sinh ra ta.”
“Ngươi chỉ bận tâm. . .” có mình Thành phi thôi sao? Dận Chân nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, miễn cưỡng nuốt lời muốn nói xuống, “Không có gì.”
“Ngày hôm qua, lúc hoàng a mã nói cho ta biết việc này, ta còn không suy nghĩ cẩn thận. Nay suy nghĩ suốt một đêm, có một số việc ta mới dần dần thông suốt, vô luận tâm tư hoàng a mã ra sao, quá trình vẫn không có gì thay đổi.” Dận Hữu thấy Dận Chân tái nhợt, biết hắn lo lắng cho mình, thuận miệng nói, “Tứ ca, ngươi không cần lo lắng cho ta.” Trong lịch sử, Thất a ca không chết trận, nay y trở thành Thất a ca, nếu vận khí không tốt, thì chết thôi. Vận khí nếu hảo, lúc trở về sẽ là người trợ giúp ngươi ngồi lên thứ mà người muốn.
Đối với một người mà hắn lo lắng cho mình còn hơn bản thân hắn, y có thể nào không thật tình hồi báo. Dận Hữu đột nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Dận Chân, “Tứ ca, nếu ta không thể quay về, ngày sau xin ngươi quan tâm đến ngạch nương ta thay ta.”
“Nếu ngươi không trở về, ta chiếu cố ngạch nương ngươi có ích lợi gì,” Dận Chân giận tái mặt, ánh mắt lạnh như băng, “Ngươi phải trở về cho ta, có nghe không, nhất định phải trở về!” Tay hắn gắt gao bóp chặt cổ tay Dận Hữu, “Ngươi là hoàng tử Đại Thanh, không ai dám để ngươi rơi vào tình huống nguy hiểm, ngươi có lập được công trạng hay không không thành vấn đề, chỉ cần ngươi bình an trở về, có biết không?!”
Cổ tay bị siết đến đau, trong lòng Dận Hữu cũng có chút lo lắng, Tứ ca như vậy, bao lâu mới có thể nhìn thấy được? Y cong khóe miệng, “Được, ta nhất định sẽ quay trở về.”
Dận Chân chậm rãi buông tay ra, “Ta tin những lời này của ngươi.” Mặc cho tay đang phát run, cho dù hận không thể để y vĩnh viễn ở bên cạnh để mình che chở, hắn vẫn áp chế xuống tất cả bất an trong lòng ,”Ta tin ngươi.” Chỉ là câu tin tưởng này, không biết là thật sự tin tưởng đối phương, hay chỉ là muốn thuyết phục bản thân?
Thấy bộ dạng Dận Chân lúc này, ngược lại trong lòng Dận Hữu không hề lo lắng, y không tin mình có thể xui xẻo tới nổi biết trước diễn biến trong lịch sử mà vẫn không thể sống tốt được.
Không phải chỉ là ra chiến trường thôi sao? Hảo nam nhi chân chính phải bảo vệ quốc gia.
Đời trước sống trong thời đại hòa bình, không có cơ hội lập kế hoạch lớn cho mình, nay đến nơi này, còn có gì cố kỵ?
“Tứ ca, đợi ta trở về, ngươi nhất định phải mời ta hảo hảo uống rượu,” y nghiêng đầu nhìn Dận Chân mỉm cười, khuôn mặt vốn mang nét nhu hòa, nay lại có thêm vài phần chói mắt cùng kiên nghị.
Dận Chân nhìn gương mặt mỉm cười của y, tất cả sợ hãi bất an trong lòng, dần biến mất như chưa hề tồn tại.
Hắn chậm rãi mở miệng, “Ta chờ ngươi.” Ngón tay chậm rãi nắm chặt bàn tay nào đó.