Dận Hữu không nghĩ đến, tìm tới mình trước tiên không phải Bát a ca, cũng không phải Ngũ a ca, mà là Thập Tam a ca be bé.
Thập Tam a ca ăn mặc như đồng tử chiêu phúc, đi theo sau là hai thái giám, cứ y như tiểu đại nhân, Dận Hữu dòm dòm nhịn không được bật cười.
“Thất ca, ” Dận Tường chỉ mới bảy tuổi, hơn nữa được Khang Hi sủng ái, còn khá đơn thuần, không nhìn ra Dận Hữu ở trong lòng trộm cười nó, “Ngạch nương bảo ta đi với ngươi, trên đường có thể chăm sóc cho nhau.”
“Ô, Thập Tam muốn chăm sóc ca ca?” Dận Hữu bẹo bẹo hai má phồng phồng mềm mịn của Thập Tam, trên mặt lộ ra nụ cười, hoàng tử Thập Tam địa vị trong hậu cung cũng không tính thấp, chỉ là Dận Hữu cảm thấy có chút kỳ quái nói không nên lời, bạn gái y kiếp trước rất thích tiểu thuyết về Thanh xuyên, đối với mấy a ca hay ngạch nương nào đó được sủng ái nghiên cứu tác phẩm so với mình còn chăm hơn, nếu y nhớ không lầm, bạn gái y từng nói qua ngạch nương Thập tam là Chương Giai thị thực tế cũng không được sủng cho lắm, ngay cả Phi vị đều là sau khi sau khi mất mới được thăng làm Hoàng quý phi, nhưng giờ đây đã là năm Khang Hi thứ ba mươi hai, Chương Giai thị đã được tấn phong là quý phi. Bất quá cũng có thể là y nhớ sai, dù sao qua nhiều năm như vậy, Đại lão gia như y thật sự đối với chuyện hậu phi nào được sủng ái không có hứng thú, dù sao tiểu mỹ nhân này cũng không phải của mình.
“Thất ca, đau, ” Thập Tam bắt lấy tay của quái đại thúc cứu vớt mặt mình, túm góc áo Dận Hữu, “Thất ca, ta sẽ nói Tứ ca biết ngươi ăn hiếp ta.”
“Cáo trạng?” Dận Hữu thò tay chọc chọc dưới nách Thập Tam, Thập Tam liền nhịn không được bật cười, Dận Hữu lại chọc chọc, Thập Tam cười đến độ nhào vào trong lòng Dận Hữu, “Thất ca, ta sai rồi được chưa, ha ha, ta sai rồi.”
Dận Hữu lo Thập Tam sẽ ngã sấp xuống, vươn một bàn tay ôm lấy nó, một tay khác chọt chọt cái bụng mềm mại của Thập Tam, nhe răng cười, “Ngươi nếu dám cáo trạng, ta lần sau liền ra sức cù ngươi.”
Trong phòng cả đám thái giám hầu hạ khác cúi đầu cười trộm, chỉ còn lại có Thập Tam một mình gào khóc kêu, “Thất ca, ta sai rồi.”
“Ta nói trong viện Thất ca thế nào náo nhiệt như vậy, ra là Thất ca đang ăn hiếp Thập Tam đệ, ” Bát a ca đứng ở cửa, trên mặt mang ý cười quét mắt nhìn Dận Tường đang lăn lộn trong lòng Dận Hữu, “Thập Tam đệ làm gì chọc Thất ca tức giận?”
Dận Hữu ngẩng đầu nhìn lại, phía sau Bát a ca còn có Ngũ a ca đang đứng, y buông Thập Tam, sửa sang lại y phục trên người y, đứng dậy cúi chào hai người, “Ngũ Ca, Bát đệ.”
Thập tam cũng lắc lắc thân mình tròn vo vấn an hai huynh trưởng, Ngũ a ca và Bát a ca lại là một trận đáp lễ.
“Canh giờ cũng không sớm, chúng ta bây giờ đi đi, ” Ngũ a ca liếc nhìn ba đệ đệ, làm huynh trưởng trước tiên mở miệng.
Dận Hữu nắm tay Thập Tam, cười gật đầu.
Bát a ca liếc nhìn Dận Tường, còn có nụ cười trên mặt Dận Hữu, mở miệng nói, “Không nghĩ tới Thập Tam đệ tới đây còn sớm hơn so với chúng ta.”
Thập Tam gật gật nói, “Bởi vì sư phó nói, sáng sớm bé chim có sâu ăn.”
“Hửm,” Bát a ca nhíu mày, “Kia không biết sâu sáng sớm thì làm sao?”
Thập Tam nói với Bát a ca, “Buổi sáng sâu không dậy sớm giống nhau, luôn sẽ bị bé chim tìm được, ăn sạch bách.”
Dận Hữu liếc nhìn Thập Tam, lại liếc nhìn Bát a ca, vẻ mặt khó xử nói, “Bát đệ, Thập Tam đệ, các ngươi không ăn sâu, vấn đề này không cần phải thảo luận.”
“Thất ca nếu nói vậy, đệ đệ cung kính không bằng tuân mệnh, ” Bát a ca mỉm cười mở miệng, “Sâu chim gì đó, xác thực không thích hợp Thất ca.”
Dận Tường đang bị Dận Hữu nắm tay gật gật, nghiêm túc nói, “Xác thực không thích hợp với Thất ca.” Nói xong, còn dùng một loại tầm mắt rất đơn thuần đảo qua hai má của Dận Hữu.
Dận Hữu khóe miệng mỉm cười giật giật, bị một đứa nhỏ bé tí dùng loại ánh mắt này nhìn, tâm tình của y phức tạp nói không nổi. Thập Tam đệ à, ngươi là đứng hàng thứ mười ba, không cần ngươi giả 13 theo [13 giống chữ B trong “trang B” : ý chỉ -cố làm ra vẻ]. Phải biết rằng, công lực ngươi bây giờ muốn chống lại lão Bát, hoàn toàn không có khả năng thắng, ca đây là đang giúp ngươi, ngươi còn không cảm kích. Không lĩnh tình còn chưa tính, còn muốn tiến hành đồng tình chỉ số thông minh của ta, thật sự quá không không đáng yêu .
Trong kinh thành không thể tùy ý phóng ngựa, huynh đệ bốn người thân phận cũng không phải người thường, đều tự lên cỗ kiệu của mình đến quý phủ Tứ a ca. Dận Hữu ngồi ở bên trong kiệu, mày nhíu chặt.
Xem thái độ Bát a ca, Thập Tam hiện tại đã có dấu hiệu quan hệ với Thái Tử đảng rồi, tương lai Tứ gia đảng, còn có quyển cấm không biết năm tháng kia cũng sắp đến.
Quả nhiên ở đây càng lâu, đối với những người này lại càng không thể lạnh nhạt, huống chi Thập Tam này là y trông nó từ nhỏ, y cuối cùng có thể hiểu Tứ ca vì sao đối với y tốt như vậy rồi, tự mình trông nó lớn lên, cảm tình luôn thắm thiết. Huống chi chính mình từ nhỏ đến lớn dán lấy Tứ ca không ít, còn lấy của người ta không ít thứ tốt.
Đến quý phủ Tứ a ca, quản gia sớm đã chờ ở cửa, nhìn thấy đoàn người Dận Hữu, vội nghênh đón, “Nô tài thỉnh an Ngũ a ca, Thất a ca, Bát a ca, Thập Tam a ca, mời vào mời vào.”
Dận Hữu lần đầu tiên đến quý phủ Dận Chân, y vào đại môn ngắm nhìn chung quanh, toàn viện chỉnh lý thật sự sạch sẽ, toàn quý phủ trang trí trang trọng mà không cảm thấy quạnh quẽ, cũng rất phù hợp thân phận hoàng tử của Dận Chân.
Bọn họ còn chưa tiến vào trong viện, Dận Chân cũng đã đi ra, dẫn họ tới sân hát, trên vũ đài người con gái lả lướt đang hát, đám người Thái tử đã đến.
Thỉnh an xong, Dận Hữu cùng Thập Tam đứng lại ở bên người Ngũ a ca, nhìn mấy huynh đệ khách khí chèn ép nhau, kiên định tỏ vẻ trầm mặc.
“Bát ca, sao ngươi không đến cùng chúng ta?” Cửu a ca đi đến bên người Dận Tự, liếc nhìn Dận Hữu và Dận Tường một bên, “Nghe nói Tứ ca mời đoàn kịch hát nổi danh kinh thành đến ca diễn, chúng ta qua nghe tí đi.” Nói xong, Cửu a ca cùng Thập a ca liền lôi kéo Bát a ca ngồi ở một bên.
“Thất đệ, Thập Tam đệ, ” Dận Chân dẫn hai người qua bên kia ngồi, đưa cho hai người chiết tử có tên kịch, “Nếu thích thì chọn.”
Dận Hữu tiếp nhận chiết tử, gật gật đầu, bất quá thật sự không có ý muốn chọn, nó tới ca kịch, muốn y nói một câu, thì phải là “Trên trời rơi xuống Lâm muội muội * “, cái khác y đều không có tế bào yêu thích.
(*) Lâm muội muội là cái tên của một diễn viên điện ảnh những năm thếkỷ 20, 30 của HongKong, lấy phim câm nổi danh. Mặt khác trong《 Hồng Lâu Mộng 》vai diễn Lâm Đại Ngọc này vì Bảo Ngọc vẫn gọi hắn làmuội muội, cho nên lấy“Lâm muội muội” phổ biến cho người biết. Đồng thời, khi sắm vai Lâm Đại Ngọc Trần Hiểu húc biểu diễn rất thật, nên bịmọi người xưng là“Lâm muội muội” . Từ nay về sau, 《 Trên trời rơi xuống Lâm muội muội》bản phim , phim truyền hình, âm nhạc , Việt kịch(một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc) lần lượt xuất hiện.
Thấy Dận Hữu không chọn kịch, Dận Chân cũng không hỏi nhiều, xoay người đi ứng phó mấy vị huynh đệ khác .
Quà tặng của chủ tử hậu cung, Khang Hi ban cho, còn có quà tặng các quan viên liên tục không ngừng đưa tới quý phủ, bất quá quà tặng của những quan viên này không sai biệt lắm, không nhẹ không nặng, không mất thân phận bề tôi, cũng sẽ không khiến người nhận sai là muốn kết bè phái.
Hôm nay yến hội cũng chỉ là chuyện tình giữa các huynh đệ, gọi cho hay là xúc tiến cảm tình giữa các huynh đệ, quan viên sẽ không ngốc đến nỗi đụng vào đầu thương.
Dận Hữu chống đầu, nghe giọng hát u oán bên trên, hận không thể lập tức đi ngủ, mãi đến lúc Dận Chân nhắc đến giờ dùng bữa, mới miễn cưỡng lên tinh thần .
Hành động này của Dận Hữu, lại làm vài huynh đệ giễu cợt đôi chút.
Dận Chân nhìn Dận Hữu như cũ vẫn duy trì mỉm cười, chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Dùng cơm xong, các huynh đệ trước sau cáo từ, ngay cả Thập Tam cũng bởi vì tuổi còn nhỏ bị Dận Chân cưỡng ép phái người đuổi về cung, những huynh đệ khác từng đám Dận Chân đều tự mình đưa đến cửa.
Dận Tự mang theo Cửu đệ Thập đệ rời đi, bên tay phải hắn là Dận Chân trầm mặc, nghĩ đến Thất ca còn ở lại quý phủ Tứ ca, hắn cười nói, “Thất ca tựa hồ không thích nghe diễn.”
Dận Chân đuôi lông mày giật giật, lập tức đáp, “Có thể .”
“Không biết Thất ca hôm nay khi nào hồi cung, nếu qua canh giờ cung cấm, có cần ta thay y xin phép?” Dận Tự cười ôn hòa hỏi.
Dận Chân giương mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Dận Tự, mặt không đổi sắc, “Kia liền làm phiền Bát đệ .”
Dận Tự như cũ cười tựa xuân phong, “Vì Thất ca làm chút ít chuyện, có cái gì làm phiền đâu.”
Dận Chân chậm rãi mở miệng, “Làm huynh trưởng, thay đệ đệ nói một tiếng cảm ơn, cũng là phải.”
Lúc này vừa vặn đi ra đại môn, Bát a ca cười cười cúi chào, “Tứ ca đưa tới đây thôi, xin ngươi chuyển cáo Thất ca, bảo y không cần lo lắng công khóa, đệ đệ giúp y ghi chép tốt.”
Dận Chân hồi lễ, “Bát đệ đi thong thả, Cửu đệ Thập đệ đi thong thả.” Nhìn ba người lên cỗ kiệu, Dận Chân xoay người trở về phủ, quản gia phía sau hắn vội đi theo.
Trở về viện của mình, nguyên bản người đứng bên vườn hoa đã không thấy bóng dáng, Dận Chân nhíu nhíu mày, hỏi gã sai vặt trong sân quét tước, “Thất a ca đâu?”
“Hồi gia, Thất a ca vừa vào phòng ngài.”
Bạn đang �
Trong phủ, phòng của chủ tử những người khác không dám tùy ý đi vào, ngay cả cách cách lúc trước Đức Phi nương nương ban cho cũng không thể tiến vào. Nhưng Thất a ca muốn vào, ai cũng không dám ngăn cản, gã sai vặt nghĩ vậy, đầu vai run lên.
“Đã biết, ngươi đi xuống đi, “Dận Chân đi vào trong phòng, tỳ nữ đợi ở cửa thay hắn vén màn, Dận Chân đi vào cửa liền nhịn cười không được.
Gần đây tiết trời ấm lại, ăn trưa xong người liền dễ dàng mệt mỏi rã rời, Dận Hữu đi vào địa bàn Dận Chân, cũng không có bao nhiêu bận tâm, cởi giày tựa vào trên giường nhỏ ngoài phòng ngủ mê.
Dận Chân đi đến bên giường ngồi xuống, lắc lắc bả vai Dận Hữu, “Thất đệ, tỉnh, đừng ngủ chỗ này, sẽ cảm lạnh, muốn ngủ thì leo lên giường ta mà ngủ.”
Phát hiện có người lay mình, Dận Hữu gian nan mở một con mắt, “Tứ ca. . .” Sau đó mơ mơ màng màng móc móc thứ trong ngực mình, lấy ra một thứ gì đó nho nhỏ nhét vào trên tay Dận Chân, sau đó đem đầu đặt lên đùi Dận Chân, ngủ tiếp.
Hẳn là túi thơm cầu phúc !
Dận Chân nhìn túi thơm nhỏ xíu trong tay mang theo mùi đàn hương, mặt trên còn thêu một chữ Phúc, loại túi thơm này người ta chỉ dùng để cầu phúc, làm xong còn phải liên tục vài ngày đến dâng hương trước Phật, cầu Phật tổ chúc phúc, thật không ngờ Thất đệ thế nhưng sẽ tặng thứ này cho mình.
Túi thơm phồng phồng mềm mềm, Dận Chân lộ ra nụ cười, đưa tay vỗ vỗ sống lưng Dận Hữu,”Thất đệ, đây là ngươi đặc biệt cầu cho ta sao?”
“Đừng rộn,” Dận Hữu không kiên nhẫn vặn vẹo uốn éo, mơ mơ màng màng nói thầm, “Trong cung Phật đường tất cả đều là nữ nhân, mắc cỡ chết người.”
Người nào đó bị rống nụ cười trên mặt thế nào cũng áp không xuống.