Thiên Hữu

Chương 21: Thịt nướng




Trở lại điểm xuất phát, Khang Hi đã ngồi ở thượng thủ, hắn tuổi đã gần bốn mươi mặc kỵ trang, có vẻ oai hùng bất phàm.

Trước mặt Thái tử chất đống không ít con mồi, còn có một đầu mẫu lộc cường tráng. Hắn thấy ba huynh đệ cưỡi ngựa chạy tới, mỉm cười quét mắt qua con mồi phía sau bọn họ, ngồi xuống vị trí của mình .

“Nhi thần thỉnh an hoàng a mã,” ba vị a ca nhất tề một chân quỳ xuống, Dận Hữu nghe tiếng vang bịch bịch sau lưng, sau đó là tiếng bọn thị vệ trung khí mười phần thỉnh an .

“Tất cả đứng lên đi, ” Khang Hi tâm tình tựa hồ không tệ, thoáng cao giọng , “Lão Tứ, lão Thất, lão Bát hôm nay thành tích tựa hồ cũng cũng không tệ lắm.” Nói xong, tầm mắt hắn rơi vào Dận Hữu đang quỳ gối ở bên phải Dận Chân, “Lão Thất, ngươi lần đầu tiên tới vây săn, cảm giác thế nào?”

“Nhi thần hổ thẹn, chỉ săn được mấy con hồ ly, hoẵng với thỏ.” Dận Hữu đầu tiên là hành lễ, mới lại nói, “Tối nay nhi thần chỉ mong hoàng a mã cùng các vị ca ca phân đồ tốt cho nhi thần.”

Khang Hi không vì câu nói không có ý cố gắng của Dận Hữu mà tức giận, chỉ nói, “Ngươi còn bé thể yếu, có thể săn được những con mồi này đã là không tệ. Bất quá ngươi muốn đòi trẫm cùng ca ca ngươi chia thứ tốt, vậy thì không được.” Nói xong, cười hai tiếng.

Thái tử thấy thế, đoán hoàng a mã nghĩ Dận Hữu chân có tật, sợ y thấy mồi của huynh đệ sinh lòng buồn bã mới khen ngợi Thất đệ, vì vậy mở miệng nói, “Hoàng a mã, Thất đệ ngày thường luyện kỵ xạ rất chăm chỉ, thành tích cũng không tệ, nhi thần ngược lại cảm thấy, Thất đệ hôm nay lần đầu tiên săn thú có thể được thành quả như vậy đã là không tệ, dù sao lúc mới bắt đầu săn vật sống vẫn còn có chút mới lạ.”

Dận Hữu quỳ trên mặt đất bất động, lúc này vương công đại thần ở đây không ít, Thái tử giúp mình nói lời hay, không biết có dụng ý gì.

Khang Hi khẽ gật đầu, “Ừ, đều cũng đứng lên đi, hôm nay không cần trọng quy củ nhiều như vậy .”

“Hoàng a mã, hôm nay con mồi của Bát đệ tựa hồ không ít,” Đại a ca đứng ở một bên ca đột nhiên mở miệng.

Khang Hi liếc nhìn Đại a ca, tầm mắt từ từ rơi vào trên người Bát a ca, chậm rãi gật đầu, “Lão Bát không tệ.” Đơn giản bốn chữ, làm cho người ta nghe không ra hỉ giận.

Thứ ngu xuẩn! Thái tử trong lòng cười lạnh, ai chẳng biết Bát a ca được Huệ phi nuôi dưỡng, Đại a ca này rõ ràng giễu cợt Thất a ca thân là huynh trưởng của Bát a ca, thành tích cũng không như đệ đệ. Đáng tiếc hoàng a mã cũng đã nói không tệ, lời này của hắn chỉ khiến chọc cho hoàng a mã không thích.

Quả thật là thứ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

Bát a ca trong lòng cũng giật mình, nhưng dưới trường hợp này, hắn nói gì cũng khiến hoàng a mã bất mãn, không thể làm gì khác hơn là cúi thấp đầu, không nói một lời.

Dận Hữu dưới mí mắt nhiều người bị làm vật so sánh, da mặt có dày đi nữa cũng khó chịu, bất quá Đại a ca nói lời này e rằng khiến trong lòng Khang Hi cũng không vui, Bát a ca cũng bị dính vào. Quả nhiên hy sinh mình hắn, cả nhà Thái tử đảng hạnh phúc.

“Lão Tứ gần đây tiến bộ rất nhiều, ” tầm mắt Khang Hi rơi vào con lộc của Tứ a ca, lại lộ ra một nụ cười, “Thưởng cho Tứ a ca một con lương câu, Thất a ca một cây lương cung. . . . Bát a ca da hồ hai miếng.”

“Nhi thần tạ ơn hoàng a mã.”

Ba người đứng ở một bên, Dận Hữu quét mắt nhìn Bát a ca sắc mặt bình tĩnh như trước, nhớ lại một câu lời lẽ chí lý, không sợ đối thủ thần thông, chỉ sợ bằng hữu như lợn.

Đại a ca hận Bát a ca, hay là không hận Bát a ca?

Trở lại màn trướng đổi y phục, Dận Chân liền vào lều, trong tay còn cầm một quyển sách.

“Tứ ca, ” Dận Hữu từ trong màn trướng đi ra, Dận Chân ngồi ở trên ghế, trong bụng có chút kỳ quái, đi tới bên người Dận Chân ngồi xuống nói, “Tứ ca, ngươi tại sao cũng tới.”

“Sợ ngươi ban đêm nhàm chán, lấy cho ngươi bản du ký, đọc giết thời gian,” Dận Chân đem sách bỏ lên trên bàn, liếc nhìn Dận Hữu mới đổi y phục, sắc mặt bình tĩnh nói, “Ban đêm gió lớn, nhớ mặc nhiều y phục vào.”

“Đệ đệ đã rõ,” Dận Hữu cầm lấy sách, là một du ký của người tiền triều, y cười cười, “Đa tạ Tứ ca.”

“Không cần, ” Dận Chân đứng lên nói, “Ta về trước, buổi tối quan trọng nhất là đốt lửa nướng thịt, đến lúc đó ta tới gọi ngươi.”

Hắn đi được hai bước, lại đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, mùa đông năm ngoái Thành ngạch nương luôn bệnh, năm nay ta có nhiều da thú ngươi cầm chút trở về cho Thành ngạch nương làm áo lông, mùa đông cũng ít bị lạnh.”

“Không có gì, ” Dận Hữu nhận ý tốt của Dận Chân, “Đến xuân ngạch nương cũng đã bình phục, hơn nữa da thú của Tứ ca còn phải giữ lại một chút cho Đức ngạch nương dùng. Huống chi, năm nay hoàng a mã có thể định người cho ngươi, chung quy cũng phải lưu lại một tí cho Tứ tẩu tương lai .”

Bàn tay giấu trong tay áo Dận Chân nắm chặc, ngay sau đó lại chậm rãi buông ra, hắn miễn cưỡng áp chế tâm tình trong lòng, “Chỉ là một nữ nhân mà thôi.”

Dận Hữu thấy khẩu khí Dận Chân tựa hồ có gì đó không đúng, chỉ cho là đối phương không thích đùa giỡn chuyện này, cho nên cũng liền cười cười, chuyển hướng câu chuyện, “Vậy buổi chiều chờ Tứ ca ngươi tới gọi ta.”

Dận Chân tầm mắt không dấu vết quét qua cần cổ trắng nõn của Dận Hữu, hơi nhắm mắt, đáp một tiếng xoay người ra khỏi lều.

Dận Hữu đứng dậy tiễn Dận Chân ra cửa xong, tùy ý lật lật sách tay, khúc dạo đầu chính là giới thiệu các nơi phong tình, mặt trên còn có chút chú giải của Tứ a ca, khóe mắt y rơi vào một chữ “Nhất”, phía trên dùng bút lông vẽ vòng lên, mà câu tiếp theo là ‘tị chi tắc an’ (Tránh là an toàn).

Tị chi tắc an? Dận Hữu ngón trỏ lật lên tờ này, ngón tay nhẹ nhàng đâm một cái, chỉ nghe rẹt một tiếng, cứ một câu, liền có một miếng giấy nhỏ kẹp ở các chương, y khổ não cau mày, đối với thái giám bên cạnh cách đó không xa nói, “Hảo hảo thu cho gia, đừng để hỏng, lãng phí một mảnh tâm ý của Tứ ca.”

“Dạ,” Tiểu thái giám hai tay nhận lấy sách, đem vào bên trong phòng.

Chẳng lẽ Tứ ca còn tưởng rằng y sẽ đi chọc Đại a ca? Dận Hữu mở lòng bàn tay, cái chữ “nhất” này bị vò thành một đoàn, Tứ ca còn chưa đủ hiểu rõ mình, đối với Đại a ca, y cho tới bây giờ đều không muốn thân cận.

Bất quá đứa nhỏ này vẫn thật tốt, lao tâm lao lực cho mình, trưởng thì như cha, chẳng lẽ Tứ ca ở trên người mình tìm được loại tình thương của cha sao? Đúng là làm đại thúc, y áp lực không nhỏ.

Lúc Dận Chân tới gọi Dận Hữu, sắc trời đã tối, cùng Dận Chân tới còn có Ngũ a ca và Bát a ca, nhìn Dận Chân và Dận Tự vẻ mặt bình tĩnh, Dận Hữu nhất thời cảm thấy con nít hay thích đùa diễn kỹ so với những a ca này kém xa.

Bốn người cùng nhau đến nơi, chính giữa đã đốt mấy đống lửa, chung quanh là mấy cái bàn con, bên cạnh bàn con để đệm cói, một số người ngồi xếp bằng ở trên đệm cói.

Dận Hữu tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống, Khang Hi đến nói vài lời, uống hai chén rượu, sau đó liền tản ra chuẩn bị bắt đầu nướng thịt. Chúng a ca cũng có thể tự mình đi nướng, không muốn cũng được, bên người tự có thái giám hầu hạ.

Dận Hữu tìm đống lửa cháy không còn mạnh, mang theo thái giám hầu hạ mình, lấy mấy chân thỏ đã lột da sạch sẽ, còn có mấy khối thịt con hoẵng, quét một tầng tương liêu, chậm rãi nướng nướng.

Sau lưng thái giám hầu hạ mang đầy đủ các món như: các loại gia vị, tương liêu, dao xắt thịt, muốn cái gì có cái đó.

Thịt nướng xong, đem cái có màu sắc tốt nhất chọn ra, để tiểu thái giám trình lên cho Khang Hi, Dận Hữu mới bắt đầu dùng con dao xắt từng miếng từng miếng thịt ăn, mùi cũng không tệ lắm, không được hoàn mỹ chính là, y muốn thoải mái cầm chân thịt lên gặm, xét thấy loại hành vi này rất mất mặt và làm người khác chú ý nên thôi.

“Hoàng thượng, đây là thịt nướng Thất a ca trình lên,” Lý Đức Toàn bưng thịt nướng đã xắt ra khom người đưa đến trước mặt Khang Hi .

Khang Hi nếm một miếng, mùi cũng không tệ lắm, gật đầu nói, “Thịt này nướng không tệ.” Nói xong, lại nếm một miếng, “Là Tiểu Thất tự tay nướng ?”

Lý Đức Toàn nghe vậy trả lời, “Hồi vạn tuế gia, mới vừa rồi nô tài ngẫu nhiên đi ngang qua chỗ Thất a ca, đây đúng là Thất a ca tự mình nướng .”

Khang Hi nghe vậy long tâm đại duyệt, vì vậy thưởng cho Dận Hữu một chén rượu.

Dận Chân nướng xong chân lộc tặng một phần cho Khang Hi và Dận Hữu, còn bảo nô tài nướng cho các huynh đệ.

Tầm mắt quét qua bốn phía, nhìn Thất đệ nhàn nhã tự tại bên đống lửa, Dận Chân có chút thực không biết vị.

“Chủ tử, đây là Thất a ca bảo nô tài đưa tới cho ngài,” Tiểu Lộ Tử bưng lên hai cái chân thỏ, chẳng qua là bên mép hai cái chân thỏ có chút cháy sém, nhưng ngửi mùi vẫn rất thơm.

“Người bên cạnh Tiểu Thất hầu hạ thế nào, sao lại đem con mồi của Tiểu Thất săn nướng thành như vầy?” Dận Chân sắc mặt trầm xuống, có chút mất hứng.

Tiểu Lộ Tử đo lường khoảng cách của Thất a ca với chủ tử nhà mình, cảm thấy Thất a ca nhất định không nghe được lời chủ tử nhà mình mới nói, vì vậy buông tâm mở miệng, “Chủ tử, chân thỏ này là Thất a ca tự tay nướng .” Nói xong, lại thấp giọng, “Cái trên tay a ca khác mới là nô tài bên người Thất a ca nướng .”

Dận Chân xắt một miếng thịt, sau đó gật đầu, “Nướng không tệ, mặc dù hơi kém một chút, mùi vị hoàn hảo.”

Tiểu Lộ Tử yên lặng thối lui một bên, hắn hiểu, thật.

Ngay đêm đó, Khang Hi triệu Đức phi, hai người nói một chốc sau, Khang Hi đổi đề tài nói, “Dận Chân đứa nhỏ này, trẫm thấy cũng tiến bộ, tú nữ năm nay ngươi lưu ý đi.”

Đức phi nghe lời này, trong lòng liền hiểu rõ, vội nói, “Nô tì đã rõ.”

Khang Hi thấy sắc mặt Đức phi bình tĩnh, lại bồi thêm một câu, “Trẫm nghe nói nữ nhi của Phí Dương Cổ gia không tệ, ngươi rảnh thì đi xem một chút.”

Phí Dương Cổ là nội đại thần, cũng coi như được hoàng thượng coi trọng, Đức phi lần này trong lòng sáng sủa, “Nô tì thay Dận Chân tạ ơn hoàng thượng.” Chẳng qua không biết là tần phi nào trước mặt hoàng thượng nhắc tới nữ nhi Phí Dương Cổ gia, trái lại để nàng hưởng tốt.

Nữ nhi Phí Dương Cổ gia sớm đã bị mấy tần phi nhìn trúng, mà Đức Phi cũng không có ý định tính tranh với mấy nương nương kia, nhưng nếu hoàng thượng mở miệng, nàng cũng liền biết thời biết thế.