Thiên Hữu

Chương 11: Nguyệt hạ thành song




Mùng mười tháng bảy năm Khang Hi thứ hai mươi tám, Hiếu Ý hoàng hậu mất, thụy hào “Hiếu Ý Ôn Thành Đoan Nhân” ban lệnh kính và huệ phụng thiên tá thánh nhân hoàng hậu, vua quá mức bi thương, bãi triều ba ngày, ba ngày này trong Càn Thanh cung, không cho người tiến vào.

Khôn Ninh cung là nơi ở của một vài hoàng hậu Thanh triều mà Hiếu Ý Nhân hoàng hậu chính là nữ nhân cuối cùng trong lịch sử ở tòa cung điện này. Dận Hữu đứng ở bên ngoài Khôn Ninh cung nhưng không có khí lực bước vào .

“Thất ca đang lo lắng Tứ ca?” Bát a ca chẳng biết từ lúc nào tới sau lưng Dận Hữu, cúi chào Dận Hữu, “Thất ca sắc mặt không được tốt.”

Dận Hữu hồi thần, thi lễ với Bát a ca, “Bát đệ quá lời rồi, chỉ là gần đây ngủ muộn thôi.” Y không biết Bát a ca ca này đến tột cùng là muốn gì, nhưng vào lúc này không dám quá thân cận với Bát a ca. Y không muốn Tứ a ca cho rằng, người bên cạnh hắn một rồi lại một từng chút xa cách, không chỉ bởi vì tương lai Dận Chân là Ung Chính hoàng đế, mà cũng là vì hài tử này đối với y thật sự rất tốt.

Dận Tự nghe vậy ánh mắt hơi đổi, “Ra là vậy, mấy ngày trước hoàng a mã ban cho ta chút trà ngưng thần, không bằng ta gọi người đưa tới một chút cho Thất ca nhé.”

“Bát đệ khách khí, ” Dận Hữu hơi cúi người với Dận Tự, “Bát đệ, vi huynh đi xem Tứ ca một chút, thỉnh Bát đệ tha thứ vi huynh tội không tiếp đãi .” Vừa nói, lại cúi chào rồi mới xoay người bước vào đại môn Khôn Ninh cung.

Dận Hữu tuy không thấy nửa phần thất lễ nhưng thái độ của y đối với Bát a ca lại có vẻ hết sức khách khí xa lạ. Dận Tự rũ mắt, trầm tư hồi lâu mới xoay người rời đi.

“Chủ tử, ngài không tiến vào?” Tiểu thái giám đi theo phía sau cẩn thận nhìn Bát a ca.

“Không cần, ngày mai hẳn tới, ” Dận Tự cước bộ hơi dừng, quay đầu lại liếc nhìn Khôn Ninh cung lần này không do dự nữa, rời đi.

Trong Khôn Ninh cung một mảnh trắng thuần, Dận Hữu đi tới linh đường, các a ca khác đều đã trở về chỗ ở của mình mà Dận Chân vẫn quỳ nơi đó, bốn phía đều có vài nô tài quỳ nhưng so với cảnh tê tâm liệt phế lúc Khang Hi ở đây, giờ phút này có vẻ trong trẻo lạnh lùng không ít.

Sửa sang lại y sam nhạt màu trên người, Đông Giai thị nay đã là hoàng hậu, hoàng tử trong cung đều là hài tử của nàng, cho nên không có a ca nào dám mặc y phục màu tươi, y nhìn bóng lưng cô tịch của Tứ a ca, tiến đến bên người Tứ a ca quỳ xuống, dập đầu ba cái, mới quay đầu nhìn Dận Chân sắc mặt tái nhợt, “Tứ ca, ta chờ ngươi tới Vô Dật Trai.” Nói xong, ôm ôm Dận Chân rồi liền đứng dậy ra khỏi linh đường.

Y không thể khuyên Tứ a ca đừng thương tâm, cũng không thể phụng bồi Tứ a ca cùng quỳ, thậm chí không thể khuyên Tứ a ca ăn chút gì, bởi vì lúc này mỗi một cử chỉ của y đều có thể dẫn đến phiền toái, Dận Chân thương tâm hồ đồ nhưng y không thể phạm hồ đồ, y chỉ có thể để Tứ a ca biết, hắn không phải một thân một mình, mà còn có mình chờ hắn thoát khỏi bi thương.

Ra ngoài dặn dò thái giám và cung nữ bên dưới chiếu cố Tứ a ca cho tốt, sau đó Dận Hữu bất đắc dĩ ở bên ngoài sân đứng một lát rồi mới từ từ trở về Nam Tam viện.

Dận Chân nghe tiếng bước chân từ từ đi xa, hắn bỏ mấy tờ giấy tiền vàng bạc vào trong chậu lửa, cái ôm ngắn ngủi vừa rồi khiến trong lòng giá lạnh ấm lên không ít, ít nhất ở nơi hậu cung này, không phải không có ai thật sự quan tâm hắn.

Đông Giai thị hạ táng thì tất cả con cháu ở hoàng thất đưa tang, Dận Hữu quỳ gối lẫn trong đám người, nghe tiếng khóc dối trá bốn phía, đầu càng chôn thấp hơn, đây cũng là kết cục cuối cùng của nữ tử hậu cung, cho dù tang lễ làm có hoành tráng thì thế nào, thật lòng khóc vì nàng có mấy ai?

Nghe Lạt Ma niệm kinh văn, nghe tiếng khóc, nghe tiếng Khang Hi hạ từng đạo thánh chỉ, Dận Hữu nhìn Dận Chân quỳ gối trước mặt, Dận Chân không khóc thành tiếng, nhưng đầu vai run rẩy, y không khỏi có chút đau lòng, Dận Chân bây giờ vẫn là một hài tử chưa tới mười hai tuổi, nếu ở kiếp trước thì đã là một bé trai lớp sáu, mất đi bảo hộ của ngạch nương, làm sao có thể nhịn xuống nước mắt.

Trong đám phi tần quỳ gối Đức tần khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng tử quỳ, chỉ là bởi vì khoảng cách hoàng cung và hậu cung quá xa, nàng chỉ có thể nhìn tới vài a ca, Tứ a ca . . . . . tâm tư của nàng rất phức tạp, may mắn đứa con trai này có thể trở về bên danh nghĩa của mình, lại không biết nên lấy tâm tình thế nào đối mặt nhi tử đã lớn này.

Nghĩ đến tiểu nhi tử đi bộ còn lảo đảo nghiêng ngã, Đức tần tâm tình càng thêm phức tạp, cho đến khi mu bàn tay bị một móng tay cạ cạ, nàng mới phục hồi tinh thần lại. Liếc nhìn Thành tần quỳ gối bên cạnh mình trầm mặc, trong mắt nàng lộ ra một tia cảm kích .

Đối với hậu cung phần lớn người đến, Đông Giai Thị mất đi cũng không mang đến bao nhiêu ảnh hưởng, tang lễ trôi qua, hoàng tử từ sáu tuổi trở lên tiếp tục đi học, mà chúng phi tần như cũ mỗi ngày mong đợi đế vương lật bài tử của mình.

Hoàng hậu vừa mất, người trong cung ai cũng không dám to gan ăn mặc quá gây chú ý, ngay cả Thái tử cũng tháo hà bao, túi hương trên người, chỉ phối một ngọc bài đại biểu thân phận của hắn.

Giờ dần, Dận Hữu đã dùng xong thức ăn, hôm nay y chọn một kiện trường bào nhạt màu, không tính quá giản dị, nhưng cũng không gây chú ý, ra khỏi Nam Tam viện y mới hít sâu một hơi, bước nhanh tới Vô Dật Trai.

Khi đến Vô Dật Trai, chỉ có Bát a ca đến, y liếc nhìn Bát a ca, còn chưa vào trong, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, chính là Tứ a ca Dận Chân mặc quần áo tang, y không nhịn được xoay người nghênh đón, “Tứ ca.”

Bây giờ khí trời mặc dù không tính là lạnh, nhưng đã hết nóng, sáng sớm vẫn mang theo chút lạnh lẽo, Dận Hữu thấy Dận Chân y phục đơn bạc thì nhíu mày một cái.

Dận Chân thoạt nhìn gầy gò không ít, trên mặt cũng lạnh lùng hơn so với thường ngày, thấy Dận Hữu ánh mắt lo lắng, mới miễn cưỡng lộ ra một tia hài hòa,”Dận Hữu.” Nói xong, lại đưa tay cầm tay Dận Hữu, lòng bàn tay ấm áp khiến gánh nặng trong lòng hắn liền được giải khai.

“Tứ ca, tay của ngươi sao lạnh thế này?” Dận Hữu đưa một cái tay khác đem hai tay Dận Chân hợp lại một chỗ, Dận Chân tay lạnh khiếp người, y lo lắng nhìn tiểu thái giám sau lưng Tứ a ca,”Chuyện gì đây, gia chủ ngươi chưa ăn sáng sao?”

Tiểu thái giám cũng không dám nói dối, chỉ có thể quỳ xuống đất.

“Được rồi, gia không trách tội ngươi, đứng lên đi, ” Dận Hữu thấy tiểu thái giám bộ dáng này, cũng biết Dận Chân không dùng nổi đồ ăn sáng, không nhịn được nói, “Tứ ca, ngươi sao có thể không quan tâm thân thể mình như vậy.” Nói xong còn gọi tiểu thái giám đi lấy trà nóng, kéo Dận Chân vào trong.

Dận Chân nhìn Dận Hữu đưa cho hắn điểm tâm giấu ở trên người, lại rót trà nóng tới, hắn vốn không muốn ăn, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Dận Hữu, mới ăn không biết vị. Điểm tâm thiên về vị mặn, bên trong nhân bánh cũng có chút dầu mỡ, uống một hớp trà nóng, ngẩng đầu nhìn Dận Hữu, thấy đối phương sắc mặt hòa hoãn không ít, hắn lại ăn hai cái, tựa hồ nhiệt độ chén trà kia đã hâm nóng toàn thân.

Bát a ca an tĩnh nhìn một loạt hành động của Thất a ca, vẻ mặt ngày càng nhạt, hắn vẫn cho là Thất a ca và Tứ a ca giao hảo là nhờ Đông Giai thị, nhưng nay Đông Giai thị mất, thân phận Tứ a ca trong đám hoàng tử có chút lung lay, hắn không hiểu sao Thất a còn có thể đối đãi với Tứ a ca như vậy, chẳng lẽ thật sự là tình huynh đệ?

Ở trong hoàng cung, sợ rằng ngay cả nhất mẫu đồng bào (anh em cùng mẹ) cũng không có được tình cảm như thế, nhưng sao Thất a ca và Tứ a ca ngay cả nhất mẫu đồng bào cũng không phải, mà còn có thể có được tình cảm như vậy ?

Thất a ca cũng không phải đơn thuần vô hại như ngoài mặt, y so với Thái tử còn tinh tường hơn, nếu như không phải Thất a ca nhắc nhở mình không nên bộc lộ tài năng, mình có thể còn không biết vị Thất a ca hơi ngốc không biết tâm kế này thật ra là thâm tàng bất lộ.

Thất a ca ca đủ thông minh, đáng tiếc tâm chưa đủ lãnh, nếu không thế nào mấy năm trước che miệng mình, không muốn thủ hạ Huệ phi phát hiện mình tưởng niệm ngạch nương, rồi tháng trước lại nhắc nhở mình đừng bộc lộ tài năng.

Thất a ca, một hoàng tử chân tật thông minh rồi lại có chút mềm lòng, đề bút trên giấy viết một chữ, vừa vặn lúc này Thái tử mang theo thị hầu đi vào, hắn không chút hoang mang cầm lấy tờ giấy khác đắp lên tờ giấy này, bước ra bàn, “Thỉnh an Thái tử.”

Thái tử nhìn Bát a ca Dận Tự, giơ tay miễn lễ, lại đưa tay đỡ lấy Tứ a ca đang thỉnh an, “Tứ đệ không cần đa lễ.” Lại lên tiếng trấn an mấy câu, mới trở về bàn mình, rất có phong phạm huynh trưởng quan tâm đệ đệ.

Dận Chân mặt mang vẻ cảm kích trở về bàn, chỉ có Dận Hữu thấy, lực đạo Dận Chân cầm sách so với thường ngày mạnh hơn, động tác hắn lật sách chậm nửa nhịp, cũng không làm gì nhiều nữa .

Bạn đang �

Chỉ chốc lát sau, mấy vị a ca khác cũng đến, rối rít tiến lên trấn an Tứ a ca, dựng ra một cảnh huynh hữu đệ cung rất tốt, Dận Hữu nhìn cũng cảm thấy mệt mỏi, rồi lại không thể không bội phục những người này, tuổi còn nhỏ mà tính toán nhiều như vậy.

Sẩm tối kết thúc khóa học, Đông Giai thị đã mất, Dận Chân quay về dưới danh nghĩa Đức tần, Dận Hữu biết trong lịch sử quan hệ mẫu thân của Ung Chính hoàng đế cũng không thân thiết, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói, “Tứ ca, ta muốn đi thỉnh an ngạch nương, ngươi cùng ta đi nhé.”

Dận Chân nghe vậy, nhìn Dận Hữu một cái, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, không nói đi, cũng không nói không đi.

Dận Hữu bị vẻ mặt này của Dận Chân nhìn trong lòng có chút buồn bã, nhất thời cũng không biết nên nói thêm gì, dù sao đối với với một đứa trẻ, chuyện này vốn quá tàn nhẫn, nhưng lại không thể không tàn nhẫn, nếu không thỉnh an Đức tần, đó chính là bất hiếu.

Dận Chân trong lòng hiểu ý Dận Hữu, đưa tay vỗ vỗ đầu vai Dận Hữu đang thần sắc bất an, “Ta đã chuẩn bị tốt, đi thôi.”

Dận Hữu thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tứ a ca trong lòng cũng rất rõ ràng tình cảnh hiện nay, rồi lại cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ chưa lớn được bao nhiêu lại phải hiểu chuyện như thế.

Đến Vĩnh Hòa cung, đợi thái giám bẩm báo, sau đó Dận Hữu và Dận Chân mới bước vào trong, nhưng Dận Hữu có chút không hiểu là, vì sao Đức tần cùng ngạch nương mình lại cùng một chỗ, nhưng dù sao Tứ a ca thỉnh an nàng, lúc đó hai mẹ con luôn có đôi lời để nói đi.

Vào sương phòng, quả nhiên Thành tần và Đức tần ngồi đó, Thành tần sắc mặt rất ôn hòa, mà Đức tần sắc mặt thoạt nhìn cũng không tệ. Hai người hành lễ xong, ngồi xuống ghế gỗ khắc hoa .

Đức tần và Thành tần đều được Dận Chân hành lễ, hai người cũng hành lễ trở lại, ngay cả Dận Hữu cũng phải có một phần, chẳng qua giữa Đức tần và Tứ a ca vẫn có loại cảm giác xa cách khó nói .

“Tứ a ca gần đây công khóa cũng nên giảm bớt, ” Đức tần trên mặt mang theo nụ cười thỏa đáng, “Ngày thường cũng phải chú ý thân thể nhiều hơn, khi rảnh hãy đến. . . . . ngạch nương hay đến đây.”

“Nhi tử làm phiền,” Tứ a ca Dận Chân khô cằn nói một câu, thấy Đức tần còn nhìn mình, mới lại bồi thêm một câu, “Ngạch nương cũng phải bảo trọng thân thể nhiều hơn.” Nửa tháng trước, hắn còn gọi Đông Giai thị là ngạch nương, nay phải kêu một nữ nhân khác là ngạch nương, loại tư vị này, hắn khó chịu không nói nên lời.

“Đức ngạch nương, ngài còn không biết đâu, hôm nay Tứ ca còn lén hỏi ta những lễ vật này ngài có thích hay không, ngài đoán nhi tử nói thế nào?” Dận Hữu thấy mẹ con hai người bây giờ lúng túng, không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói, “Đức ngạch nương nếu đoán không đúng, liền thêu một hà bao cho nhi tử và Tứ ca nha.”

“Theo ta thấy ngươi nhớ hà bao kia thì có,” Đức tần vốn có chút không vui, nhưng nghe Thất a ca nói, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, “Được, Đức ngạch nương liền thêu cho ngươi và lão Tứ một hà bao, ngươi nói xem, ngươi lừa Tứ ca ngươi thế nào.”

“Kia sao có thể gọi là lừa gạt chứ, ” Dận Hữu nghe vậy lộ ra nụ cười nhặt được của hời, “Ta nói cho Tứ ca là, ngạch nương thích lưu ly châu, thích cửu liên hoàn.”

Đức tần che miệng cười nói, “Hay cho Tiểu Thất ngươi, ta xem đây là ngươi thích đi, đừng nói ngươi lần trước cho Thập Tứ đệ ngươi con cọp vải, đến nay còn băn khoăn ha.”

Thành tần ngồi một bên cũng bật cười.

Đức tần lại cùng Dận Chân nói một lúc lâu, thấy sắc trời không còn sớm, mới để cho hai a ca quỳ an, hai mẹ con tuy so ra kém những mẫu tử thân mật khác, nhưng không tính là khó xử.

Trăng treo đỉnh đầu, Dận Hữu đạp đá xanh, nói với Dận Chân , “Tứ ca, tối nay ta ngủ với ngươi nha, trên sách nói, cái này gọi là. . . . . . ngủ chung, Tứ ca, có đúng không.”

Dận Chân nghiêng đầu nhìn thiếu niên dưới ánh trăng, tối tăm trong lòng tiêu tán không ít, “Đi thôi.”

Ánh trăng đem bóng dáng hai người càng kéo càng dài, cuối cùng, hai cái bóng tựa hồ đính cùng một chỗ, thân thiết không chia lìa.