Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 5




Trạm 5

Chín giờ sáng, Sở Chiêu Chiêu đến bệnh viện, cô vừa đi vào đại sảnh tầng một thì gặp Sở Quốc Hoa.

“Bố, bố nhận được tiền chưa?” Sở Chiêu Chiêu hỏi ông.

Sở Quốc Hoa còn chưa tới năm mươi mà tóc hoa hai bên đầu đã bạc quá nửa. Cô nhìn ông, dường như không biết từ lúc nào lưng của bố đã bắt đầu còng xuống.

“Nhận rồi, nhận được rồi!” Sở Quốc Hoa hiếm khi vui vẻ như vậy tay phe phẩy tờ hóa đơn, “Bố đang chuẩn bị đi nộp đây.”

“Mẹ đâu rồi bố?” Sở Chiêu Chiêu nhìn đồng hồ giờ này chắc mẹ vẫn chưa đi làm đâu ha.

“Ôi! Tối qua mẹ con tăng ca bố bảo bà ấy về ngủ thêm một chút, con mau lên với em đi.”  

“Dạ.”

Sở Chiêu Chiêu lên tầng bốn rồi đi vào phòng bệnh của Sở Minh Minh, nhìn thoáng qua đã thấy chiếc giường cạnh cửa sổ của em mình.

Một cô gái mười sáu tuổi nhưng cả khuôn mặt không chút huyết sắc. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua kẽ lá, đổ từng giọt từng giọt lên người Sở Minh Minh, em lấp lánh tựa thủy tinh, chỉ cần chạm là sẽ vỡ. 

“Chị ơi!” Sở Minh Minh đang nghịch điện thoại, vừa thấy Sở Chiêu Chiêu vào lại kích động vẫy vẫy tay, “Chị qua đây đi, nhanh lên!”

Tối qua bốn giờ Sở Chiêu Chiêu mới được ngủ, sáng nay bảy giờ đã dậy, cả đường đi đến đây mệt mỏi rã rời, nhưng vừa nhìn thấy em gái của mình bao mệt mỏi cũng tan biến.

“Ít chơi điện thoại lại, không tốt cho mắt đâu.” Sở Chiêu Chiêu lấy điện thoại của em đi rồi dém chăn lại.

Cô vừa cầm lấy tay Minh Minh bỏ vào trong chăn, cô gái nhỏ đã nhanh nhảu vươn tay ra câu lấy cổ Sở Chiêu Chiêu.

“Ây ya chị à ~ Tuần sau là em được xuất viện rồi đó, chị về nhà nhớ mua bánh kem cho em nha ~”

“Được.”

“Em thích ăn vị dâu tây!”

“Không thành vấn đề.”

“Chị bảo thợ làm bánh thêm chút kem cho em nhé!” Sở Minh Minh dùng ngón cái và ngón trỏ hơi chụm chụm lại tả cho cô: “Chỉ cần thêm chút xíu xiu thế này thôi chị này, chắc không tính thêm tiền đâu chị ha?”

“Không tính đâu.” 

Nhiều khi Sở Chiêu Chiêu thực không hiểu nổi, làm sao mà một người có thể lạc quan được như vậy.

Nếu như là lần đầu nằm viện, trước khi xuất viện tâm lý hưng phấn một chút thì bình thường. Nhưng Sở Minh Minh đã không đếm được đây là lần thứ bao nhiêu phải nhập viện, bác sĩ y tá cũng thân thiết với gia đình cô như những cô chú hàng xóm. Vậy mà mỗi lần xuất viện em đều nghĩ bản thân thật sự đã khỏi bệnh, muốn có một cái bánh kem để chúc mừng.

Lần thứ nhất mua bánh kem, Sở Chiêu Chiêu thật lòng thấy hạnh phúc.

Lần thứ hai mua bánh kem, Sở Chiêu Chiêu thật lòng thấy may mắn.

Lần thứ ba, lần thứ tư…rồi cho tới lần này, chính Sở Chiêu Chiêu cũng nhận thấy cảm xúc bản thân đã tê dại cả rồi. Vậy mà Sở Minh Minh vẫn vui vẻ như thế.

Chẳng phải vì….em ấy là Sở Minh Minh sao? Vì em ấy là hiện thân của một thiên thần.

Sở Quốc Hoa đóng xong viện phí thì đi lên, trên tay còn cầm thêm một chiếc ấm đun nước.

“Chiêu Chiêu, con có khát nước không? Bố rót một ly nước ấm cho con.” 

Nhân lúc bố Sở rót nước, Sở Minh Minh lại rút điện thoại ra, vẫy vẫy tay gọi Sở Chiêu Chiêu.

“Chị, chị mau lại đây! Chúng ta chụp ảnh!”

“Chụp chiếu cái gì, tóc tai chị đang rối cả lên đây này.”

Sở Chiêu Chiêu miệng thì càu nhàu nhưng vẫn đi qua bên cạnh Sở Minh Minh, để tay hình chị V, cười tươi với ống kính.

Chụp xong Sở Minh Minh đăng luôn lên weibo.

“Chị gái của tôi đây. Xinh đẹp quá đúng không?”

Sở Chiêu Chiêu trông thấy liền cười. Bản thân cô lúc này lôi thôi lếch thếch, mắt cận nặng đeo cặp kính dày cộp. Xinh đẹp cái quỷ gì!

Sở Minh Minh không nghĩ vậy, dù như thế nào trong mắt cô gái nhỏ, chị mình luôn là người xinh đẹp nhất.

Tài khoản weibo của Sở Minh Minh chỉ có vài trăm người theo dõi nhưng cô rất nghiêm túc chăm chút nó.

Từ lúc ngã bệnh Sở Minh Minh càng có ít cơ hội được ra ngoài chơi, không phải nằm trong bệnh viện thì là nằm ở nhà, bố mẹ luôn sợ cô ra ngoài sẽ va chỗ này chạm chỗ kia. Mà bạn học trước kia của cô đều đã lên trung học, ai cũng bận việc học hành không có thời gian chơi cùng cô, vì thế mà bạn bè của cô bây giờ chỉ còn là những người xa lạ trên mạng.

Sở Chiêu Chiêu nghe cô kể lại, những người bạn qua mạng này thường để lại lời nhắn cổ vũ cô còn hay vẽ tranh tặng cô.

Gần trưa, mẹ Sở mang cơm trưa đến. Cơm canh đều rất đơn giản, hương vị cũng bình thường nhưng Sở Minh Minh cứ luôn miệng khen ngon. Cô từ nhỏ đã vậy, khen đến mức mẹ tự nghĩ bản thân là một bếp trưởng nhưng thực ra tài nghệ lại càng ngày càng tệ.

Ở giữa có một đĩa thịt lợn xào cần tây đây là món tủ của mẹ Sở, chỉ chốc lát là đã nhìn thấy đáy. Trên đĩa bây giờ chỉ còn lại mấy miếng, Sở Chiêu Chiêu đang định gắp thì đã có hai đôi đũa gắp hai miếng thịt bỏ vào trong bát của cô. Là đũa của mẹ Sở và Minh Minh. Sở Chiêu Chiêu nhìn vào bát trong lòng lại dấy lên nỗi chua xót.

“Mọi người cứ ăn đi, con cũng không đói.”

“Ầy! Em mới không đói.” Sở Minh bĩu môi “Uống thuốc đến no cả bụng rồi.”

“Nói bậy bạ.” Mẹ Sở gõ lên bát của Sở Minh Minh: “Đừng nói những điều không may như vậy.”

Ăn xong Sở Chiêu Chiêu thấy buồn ngủ, cô định bò lên giường kế bên ngủ một lúc nhưng Sở Minh Minh nhất quyết muốn chị lên giường của mình nằm.

“Chật chội chết đi được.” Sở Chiêu Chiêu miệng thì chê bai nhưng vẫn chui vào ổ chăn của Sở Minh Minh.

Buổi chiều mẹ Sở phải về đi làm bố Sở đành ra ban công phơi nắng một mình.

Phòng bệnh yên tĩnh, thi thoảng lại nghe thấy tiếng ngáy của bố Sở.

“Chị, chị ngủ chưa?”

Sở Minh Minh nằm trong ổ chăn nhỏ giọng hỏi.

“Chị chưa, làm sao vậy?”

“Hì hì, chị gái thân yêu à, chị mau thành thật khai báo với em đi. Chị có bạn trai chưa?”

Sở Chiêu Chiêu ngớ ra một lúc rồi mỉm cười xoa đầu cô.

“Chị chưa có bạn trai. Em lại nghĩ vớ vẩn gì đấy?”

“Thế có ai đang theo đuổi chị không?”

“Ờm…chắc là có.”

“Thật không?! Trông như thế nào? Là bạn học của chị à? Chị có ảnh chụp không?”

Trong ổ chăn, Sở Chiêu Chiêu huyên thuyên về cậu con trai sát vách hay tìm cô nói chuyện phiếm, thường hẹn cô đi thư viện cho Sở Minh Minh nghe.

Bất tri bất giác đã nói hơn một tiếng đồng hồ, cơn buồn ngủ cũng tan mất, hai người càng nói càng hăng. Mãi đến khi y tá đi vào mới tách được hai chị em họ ra, lúc sau Sở Chiêu Chiêu tiếp tục ngủ bù.

Buổi tối, Sở Chiêu Chiêu ở lại bệnh viện ăn cơm rồi lại đến Vân Yên Phủ Đệ.

Tối nay Mục Tế Vân không đến. May quá!

Nhưng Sở Chiêu Chiêu cả buổi chỉ bán được bốn năm nghìn tiền rượu, Khâu Tứ Ca liền tỏ ra bất mãn.

*Bốn nghìn tệ (四千快) = 4.000 NDT ≈ 13.683.189 VNĐ

Năm nghìn tệ (五千快) = 5.000 NDT ≈ 17.103.986 VNĐ

“Anh đây còn tưởng hôm qua cô đã nghĩ thông suốt rồi chứ. Thế tối qua cô là mèo mù vớ phải cá rán?”

Thì mọi chuyện chính là như vậy mà.

Sở Chiêu Chiêu hôm nay cũng lên tầng hai nhưng mấy vị khách này căn bản đến liếc cũng chẳng thèm liếc cô một cái chứ đừng nói gì là bán rượu. 

Cũng may tình hình cấp thiết khi trước cũng đã được giải quyết, áp lực của Sở Chiêu Chiêu cũng giảm đi không ít.

Mấy ngày cuối tuần cũng hết, Sở Chiêu Chiêu phải quay về trường học.

Lịch học năm tư cũng không nhiều, từ chủ nhật đến thứ ba không có tiết, Sở Chiêu Chiêu đến cửa hàng quần áo bên ngoài trường làm thêm. Thứ tư thứ năm thứ sáu mới có tiết.

Đến tối thứ năm, Sở Chiêu Chiêu không ngủ được.

Lớp học sáng mai là lớp của Mục Tế Vân, tuy là anh không nhận ra cô nhưng trong lòng Sở Chiêu Chiêu lại biết rất rõ.

Chuông vào lớp reo lên, Sở Chiêu Chiêu vô thức giật bắn mình.

Cô cũng không biết bản thân đang lo sợ điều gì, thậm chí nghĩ lại cô cũng chẳng làm gì phạm pháp. 

Có lẽ chỉ là cô không muốn, thầy lại thất vọng về mình thêm một lần nữa. 

Nếu lần trước lên lớp Sở Chiêu Chiêu không thể bình tâm nghe giảng thì tuần này cô lại tận lực né tránh cơ hội đối diện với Mục Tế Vân. Cô quyết tâm một giây cũng không ngẩng đầu lên.

Nhưng anh lại không muốn để cô được nguyện ý.

“Triển khai tính đa hình thời gian chạy cần dùng hàm số gì để thực hiện?” Mục Tế Vân bình tĩnh hỏi: “Sở Chiêu Chiêu, em trả lời câu này.”

Đột nhiên bị Mục Tế Vân gọi tên, Sở Chiêu Chiêu đứng lên nhưng vẫn không ngẩng đầu, cô giả vờ tìm đáp án trong sách.

Mục Tế Vân vô cùng bất mãn với hành động này của Sở Chiêu Chiêu “Ngẩng đầu lên, mấy câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng cần phải lật sách à?”

Sở Chiêu Chiêu không thể không ngẩng đầu lên nhưng vẫn không dám nhìn thẳng Mục Tế Vân “Hàm ảo ạ.”

*Hàm ảo (虚函数): Trong lập trình hướng đối tượng, trong các ngôn ngữ như C++, hàm ảo (virtual function) hay phương thức ảo (virtual method) là một hàm hay phương thức có thể thừa kế và ghi đè được để tạo điều kiện cho điều phối động. Khái niệm này là một phần quan trọng của phần đa hình (thời gian chạy) của lập trình hướng đối tượng (OOP).

“Ngồi xuống.”

Sở Chiêu Chiêu vừa ngồi xuống liền thu người lại chui vào cái vỏ của riêng mình.

Cam Điền thấy cô hơi lạ, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Ở trường, Cam Điền là bạn thân nhất của cô, người cũng như tên gương mặt tròn tròn, cười lên sẽ thấy lúm đồng tiền hai bên má, vô cùng ngọt ngào.

“Không có gì, tối qua tớ ngủ không ngon nên có chút mệt thôi.” Sở Chiêu Chiêu nói xong lại len lén nhìn Mục Tế Vân đang đứng trên bục giảng.

Không có ánh đèn mờ ảo làm nền, anh lại trở về dáng vẻ cũ, nề nếp gọn gàng, nghiêm túc điềm đạm. 

Sở Chiêu Chiêu đột nhiên cảm thấy, kỳ thật hai người đều giống nhau. Cứ đến tối lại biến thành con người hoàn toàn khác.

Chỉ là cô có đồ trang điểm để che giấu bản thân nên khó ai nhận ra hơn mà thôi. Nói không chừng, Mục Tế Vân mới là người sợ bị học sinh của chính mình biết được hóa ra mình còn có dáng vẻ kia.

Nghĩ thế Sở Chiêu Chiêu thả lỏng hơn nhiều, cũng dám ngẩng đầu lên nghe giảng.

*

Tan học, Mục Tế Vân cầm theo giáo án rời khỏi tòa nhà giảng dạy.

Xe của anh đỗ dưới tòa nhà văn phòng giảng viên, trên đường đi bộ qua đó, anh gặp cố vấn học tập của chuyên ngành Khoa học Máy tính.

Mối quan hệ của Mục Tế Vân với các giảng viên trong trường không quá thân thiết. Ngày thường gặp nhau cùng lắm là chào hỏi một hai câu xã giao, mấy cuộc tụ tập họp mặt trừ khi là bắt buộc phải đi, còn không anh sẽ từ chối.  

Nhưng hôm nay nhìn thấy thầy Trương anh lại nghĩ đến Sở Chiêu Chiêu vì thế mà cũng chủ động bắt chuyện.

“Thầy Trương, thầy đến quan sát tình hình học tập à?”

“À phải.” Thầy Trương vừa phải quản đám sinh viên năm tư lại phải trông chừng thêm đám nhóc năm nhất của chuyên ngành Khoa học Máy tính. Sinh viên năm tư thì ông không cần phải nhọc lòng, nhưng vẫn thường hay đến đây xem thử mấy đứa năm nhất mới vào trường học hành như thế nào: “Thầy Mục dạy ca hai à?”

“Vâng.” Mục Tế Vân nói: “Vừa tan học.”

Có lẽ Mục Tế Vân chủ động nói chuyện phiếm có hơi khác thường nên thầy Trương rất nhanh đã đoán được nguyên nhân, ông dợm dò hỏi: “Sở Chiêu Chiêu gần đây học hành có tốt không thầy?”

“Có chút thụt lùi.” Mục Tế Vân đáp: “Hôm nay nghe giảng cũng không cả ngẩng đầu.” 

Nghe vậy, thầy Trương liền thở dài.

Mục Tế Vân lại hỏi: “Em ấy gần đây gặp phải chuyện gì à? Ý tôi là trừ chuyện học bổng ra.”

“Ây, đứa nhỏ này khá đáng thương.” Thầy Trương thấy Mục Tế Vân đã chủ động hỏi, ông cũng thành thật biết bao nhiêu kể hết bấy nhiêu: “Em ấy có một đứa em gái năm nay mới mười sáu tuổi thôi. Điều kiện kinh tế của gia đình cũng rất bình thường, nhưng cô em gái vài năm trước lại chẩn ra bệnh máu chậm đông. Đây nói trắng ra chẳng phải là bệnh của nhà giàu sao? Lúc bình thường nâng niu trong lòng bàn tay thì không sao, nhưng một khi xảy ra chút chuyện thì tiền thuốc thang chạy chữa cũng khiến cả nhà phải suy sụp khốn khổ mấy bận. Người làm chị như em ấy cũng chẳng dễ dàng gì.”

Thầy Trương thấy Mục Tế Vân hơi mím môi, ông lại nói thêm: “Vậy nên chuyện trước kia thầy cũng đừng quá trách con bé. Nó cũng vì có nỗi khổ riêng.”

Mục Tế Vân tuy không nói gì nhưng anh cảm nhận được nhịp tim của mình từ từ lắng xuống.

“Xin thầy…xin thầy đừng nói chuyện này với thầy Trương…Em…tư cách xét nhận học bổng của em sẽ bị tước đi mất.”

“Thầy Mục, em thật sự sai rồi…em xin thầy…”

Không biết vì sao, anh đột nhiên lại như nghe thấy tiếng Sở Chiêu Chiêu vừa khóc vừa van nài mình trong văn phòng, còn cả tiếng nghẹn ngào trên hành lang phòng học. 

Từng âm thanh nức nở như những con côn trùng chui vào não.

Vừa đau vừa nhói.