Thiên Hồng Ma Đạo

Chương 100: Sánh Vai Chống Địch.






Mọi thứ này xảy ra dều là đột nhiên như vậy, từ người thần bí ra quyền đập trúng Lương Thiện, đến bay xuống đất, một loạt động tác này đều là trong nháy mắt hoàn thành.
Lâm Phong ở lúc người thần bí vừa mới xuất hiện, cứng rắn dừng lại thân thể của bản thân sắp phải nghênh đâm đầu chống lại Lương Thiệnm lúc nhìn rõ ràng sự việc xảy ra ở trước mắt, Lâm Phong kinh dị phát hiện, bóng lưng của người thần bí này cực kì giống nhau với sư phụ Lâm Diệp của bản thân.
Cho dù vóc người cao lớn vĩ cạn, hay là lúc công kích bình tĩnh, với lại khí thế uy mãnh phát ra ở quanh thân, Lâm Phong đều cảm giác đến đặc biệt quen thuộc, nếu như nói người thần bí này có một chỗ duy nhất không giống với sư phụ Lâm Diệp, có lẽ chính là tu vị.
Người thần bí này thực lực rõ ràng rất mạnh, với ánh mắt tu vị hiện giờ của Lâm Phong mà xem, có thể nhìn ra tu vị của người thần bí này tối thiểu cũng là ở trên Độ Kiếp kỳ cuối. Mà sư phụ Lâm Diệp của bản thân lại là luyện Thần kỳ cuối mà thôi, từ khi bản thân rời khỏi Lâm gia, thời gian đến Viễn Cổ Hồng Hoang cũng chỉ qua là ngắn ngủi mấy tháng mà thôi.
Cho dù Lâm Diệp có đột phá, cũng không thể suốt đột phá cả một giai đoạn cảnh giới chứ? Nghĩ tới đây, Lâm Phong không khỏi cũng có chút hoài nghi người thần bí này ra tay giết chết Lương Thiện, có phải là muốn tranh thủ tín nhiệm của bản thân, sau đó mưu đồ làm loạn.
Lâm Phong không biết thân phận của người thần bí này, những người khác ở đó cũng không biết, Phục Tịch lạnh lùng nhùn nhất cử nhất động của người thần bí này, mặc dù Lương Thiện đã bị người thần bí này giết chết tại nơi, nhưng đối với Phục Tịch mà nói, căn bản không phải là việc hắn quan tâm.*****Đừng nói là chết một Lương Thiện, cho dù toàn bộ người ở đây chết hết, chỉ cần không có hại cho bản thân. Phục Tịch cũng sẽ không ra tay.
“ Rốt cuộc ngươi là người gì? Không ngờ dám cả gan ra tay giết hại người đồng minh Vô Cực thành của ta?” Tạ Phạm kinh sợ nói.
Người thần bí chậm rãi xoay thân thể qua, trên mặt không có chút biểu tình tức giận, nhìn cũng không nhìn Tạ Phạm một cái, lạnh nhạt nói:” Mua danh chuộc tiếng, tự xưng là người chính phái, ta luôn luôn là thấy một người liền giết một người, tuyệt đối không chút lưu tình!”

Lâm Phong sau khi nhìn thấy diện mạo của người thần bí này, lúc khi thở một ngụm hơi, đồng thời cũng là cảm thấy thất lạc không hiểu. Xác định người này không phải là sư phụ Lâm Diệp của chính mình, hiện giờ Lâm Phong nói không lên là tâm trạng vui mừng hơn là lo lắng, hoặc nói là đánh mất lớn hơn hưng phấn.
Tạ Phạm bị cách nói cuồng vọng của người thần bí này chọc giận, đúng lúc kiếm ảnh lơ lửng, hàn quang đại thịnh. Tạ Phàm ở chung quanh bản thân bày đầy lực Chân Nguyên hộ thân, một tầng bạch quang nhàn nhạt bao trùm Tạ Phàm, trong lúc đó. Trên sân kiến khí tung hoành.
Vô số đạo kiếm khí sắc bén màu xanh qua lại như con thoi, bay đâm hướng về cùng một mục tiêu, người thần bí này.= = =mọi người xa xa quan sát cuộc chiến ở một bên vây xem, không có ai ra tay giúp đỡ, hoặc nói là không có ai nguyện ý cũng không có ai dám đi giúp đỡ.
Các đường người tu chân ở Vô Cực Tinh rõ ràng biết thực lực của Lương Thiện, mặc dù là ở bất ngờ không kịp đề phòng bị người thần bí này một quyền đánh chết, nhưng Lương Thiện dẫu sao cũng có được thực lưc Độ Kiếp kỳ cuối, lại lợi hại không kém cỏi gì so với rất nhiều người đang ở đây.
Mặc dù kiếm khí công kích của Tạ Phàm đủ nhanh tốc. Đủ ác độc. Chiêu chiêu không rời nơi gây hại của người thần bí, nhưng lại không có dẫn đến hiệu quả trong mong đợi. Căn bản người thần bí không có quan tâm đến kiếm khí của Tạ Phàm, lúc vọt người bay vụt hướng về phía Tạ Phạm thì trúng không dưới mười đạo công kích của kiếm khí, nhưng tiếng” Xích xích”qua đi, trên thân thể của người thần bí chỉ là một trận bạch quang chớp động, căn bản thì không có một chút thương tổn.
Người này lực lượng thân thể rất cường hãn, chỉ là bên ngoài cơ thể là một tầng lực Chân Nguyên hộ thân mắt thường khó thấy thì cứng cỏi như thế, mà ngay cả cực phẩm linh khí. Kiếm khí mạnh mẽ thôi phát mà ra đều không thể đâm nó phòng ngự kỳ, có thể thấy ngoại công của người thần bí này đã tu luyện đến tình trạng lô hỏa thuần thanh.
Có lẽ không dùng vũ khí Tiên khí trở lên, đều rất khó thương tổn đến hắn, Tạ Phàm lòng thầm nghĩ.
Nhưng cho dù biết rõ bản thân gặp phải cao thủ, Tạ Phàm cũng không thể như thế mà dừng tay, nhiều đôi mắt như thế đang nhìn chằm chằm động tác của chính mình, nếu như bản thân xuất hiện bất cứ sai lầm gì, không chỉ một thời anh danh Ngạo Thế môn sẽ hủy trên tay của bản thân.^^^^ Người thần bí có thể cũng sẽ cho bản thân một kích trí mạng.

Tà Phàm vung kiếm mãnh liệt chém xuống. Cậy vào lực quanh quẩn của kiếm khí trở về không trung càng cao, sau đó mặt hướng về người thần bí hăng hái vứt đâm ra lợi kiếm trong tay. Thân ảnh của chính mình cũng theo sát sau đó, Kèm theo tiếng gào thét xe gió chói tai đánh hướng về phía người thần bí.
“ Thình thịch!một tiếng vang lớn ngột ngạt qua đi, kiếm lợi của Tạ Phàm chỉ là bộ phận mũi kiếm miễn cưỡng đâm xuyên quần áo của người thần bí, nhưng chỉ thế thôi, thân thể Tạ Phàm run rẩy treo ngưọc ở không trung và đôi tay nắm chắc chuôi kiếm, cho dù như thế nào hướng về phía trước dùng sức đâm người thần bí, thân kiếm cũng không thể lần nữa làm tiếng thêm.
Người thần bí hơi kinh dị nhìn Tạ Phàm, thấp giọng nói:” Ngươi có thể với một thanh linh khí liền có thể phá Chân Nguyên phòng ngự của ta, quả thật là đáng quý hóa. Nhưng, có thể thành tựu của ngươi phải dừng ở chỗ này!”
Tạ Phàm nhìn cánh tay trái của người thần rất chậm rãi vung quyền quét hướng về phía bản thân, rõ ràng là có thể dễ dàng tránh qua lần công kích này, nhưng Tạ Phàm lại khủng bố cảm giác được căn bản lúc này bản thân không thể tránh qua, thân thể giống như không chịu khống chế vậy đứng ngây bất động, Tạ Phàm biết, bản thân là nhìn thấy ảo giác.
“ Lạch cạch!”sau một tiếng vang giòn, lợi kiếm trong tay của Tạ Phàm đứt thành mười khúc, thân thể của Tạ Phàm cũng ngã ngược bay tứ tung ra ngoài, một quyền này của người thần bí huy động cực kì oai phong, thoải mái tùy ý, thậm chí rất nhiều người đều nhìn thấy một quyền này là một quyền công kích rất bình thường.= = = Nhưng Tạ Phàm hết lần này tới lần khác không có né tránh qua, sau khi nhanh chóng té đụng ở trên mặt đất, hai mắt vô thần của Tạ Phàm nhìn lên bầu trời, mặc dù bản thân vẫn chưa chết đi, nhưng người thần bí mang đến cho bản thân chấn động quả thật quá lớn.
Người thần bí cố ý để lại nửa cái mạng cho Tạ Phàm, nhưng cho dù là như thế, thương tổn trên thân thể của Tạ Phàm không trải qua thời gian dài lẳng lặng điều trị là rất khó mà khỏi hẳn. Bởi vì một quyền này của người thần bí đem Nguyên Anh của Tạ Phàm gần như đánh tan, tạng phủ và kinh mạch trong cơ thể cũng chịu thương tổn trình độ không giống nhau.
Ở trong người tu chân bay ra mười mấy người tu chân, bọn họ là đệ tử của Ngạo Thế môn, cứu lên Tạ Phàm, xoay người thì rời khỏi nơi này, lần này Ngạo Thế môn không chỉ không có được bất cứ lợi ích nào, với lại thiếu môn chủ Tạ Phàm còn bị thương nặng của người thần bí gây ra, lần này trong lòng đệ tử Ngạo Thế môn rất là lo lắng, sau khi quay về nên như thế nào nói rõ với môn chủ Tạ Vân Thiên.
Lâm Phong chắp tay hướng về phía người thần bí nói:” Không biết tiền bối này xưng hô như thế nào? Lần này có được tiền bối ra tay giúp đỡ, vạn bối vô cùng cảm kích.”

Ánh mắt người thần bí hơi kích động nhìn Lâm Phong, rất muốn nói với Lâm Phong cái gì, nhưng lại giống như có cái gì ẩn dấu khó nói, một bộ dáng muốn nói lại thôi. Nhìn thấy phản ứng kì quái như thế của người thần bí, Lâm Phong cũng có chút không hiểu rõ lý do, chẳng lẽ bản thân nói sai lời gì sao?
Hình Khôn cười to nói:” Lâm Phong! Không nghĩ tới cơ duyên của ngươi thâm hậu như thế, khắp nơi lúc gặp nguy hiểm đều có thể gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành bình an, ngay cả ta đều có chút ngưỡng mộ vận may tốt của ngươi a!”
Nhìn thấy Hình Khôn cố ý châm biến bản thân, Lâm Phong không thèm quan tâm nói:” Ta xem Hình Khôn ngươi là không làm gì được ta mới nói năng châm chọc ta, nếu ngươi có bản lĩnh, hiện giờ thì ra tay đến đối phó ta a? Lâm Phong ta kiếp này xem thường nhất chính là tiểu nhân chướng mắt chỉ biết trổ tài miệng lưỡi!”
“ Lâm Phong! Ngươi đừng có cuồng vọng, hôm nay cho dù có cao nhân tương trợ cho ngươi, ở đây có nhiều đạo hữu như vậy, ta muốn nhìn xem ngươi như thế nào có thế lần nữa chạy thoát ra ngoài!” Hình Khôn biết bản thân nói không lại Lâm Phong, vì vậy cũng không lại tự lấy không gì vui.
Lúc này Phục Tịch âm hiểm cười nói:” Lâm Phong, ngươi tưởng rằng hiện giờ ngươi đã an toàn rồi sao? Lão phu hiểu rõ nói cho ngươi biết, cho dù là lại đến thêm vài người cao thu cứu ngươi cũng là không tác dụng gì, chỉ cần lão phu ở đây, Vô Cực Tinh không có ai có thể ở trong tay lão phu đem người cướp lấy.”
“ Ha ha ha! Khẩu khí rất là cuồng vọng! Hôm nay ta phải thử một lần, hy vọng ngươi đừng có khiến ta thất vọng!” Người thần bí nhìn về phía Phục Tịch cười to nói.
Lâm Phong mặt hướng về người thần bí trầm giọng nói:” Hậu ái của vị tiền bối này đối với Lâm Phong thì Lâm Phong tâm lĩnh rồi, chỉ là thù địch lần này của Lâm Phong quá nhiều, xin tiền bối vẫn là rời khỏi trước, để tránh bởi chuyện của một người Lâm Phong mà liên lụy tới trên người tiền bối.”
Người thần bí nhìn chằm chằm con mắt âm độc của Phục Tịch, thấp giọng nói:” Nếu ta đã đến nơi này, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi, mặc dù kẻ thù của ngươi không ít, nhưng có ta giúp ngươi, thanh lý lên cũng sẽ nhanh một chút.”
Hình Khôn quát lớn:” Ngươi cho bọn ta là cái gì? Tượng gỗ có thể tùy ý lắc lư sao? Đừng tưởng rằng ngươi giết vài người tu chân thì có thể nói năng cuồng vọng, Hình Khôn ta thì có thể tỉ đấu với ngươi một phen!”

Lâm Phong vừa mới tiếp tục mở miệng tương khuyên người thần bí rời đi, đột nhiên bên tai của bản thân lại vang lên một âm thanh thấp trầm dị thường quen thuộc:” Phong nhi, ta là sư phụ, hiện giờ thời gian khẩn cấp ta không thể nói nhiều với ngươi, hôm nay cho hai sư đồ chúng ta sát cánh chiến đấu, sau khi xông ra vòng vây chúng ta lại chậm tự cũng không muộn.”
Lâm Phong sửng sốt trước, sau đó trong lòng dâng lên một lường hào khí tận trời, không khỏi hứng phấn quát to nói:” Đến đi! Muốn giết chết ta cứ việc đến, Lâm Phong tuyệt đối phụng bồi đến cùng!”
Sau khi phát ra một tiếng thét dài rung trời, Lâm Phong huy động Thiên Hồng thương trong tay, giết vào trong đám người tu chân và người tu Yêu bao vây dày đặc bản thân.
Vọt người công kích sau đó liền lập tức bay ngược, Lâm Phong không chút ham chiến, ảo ra Chí Tôn phân thân, phân thân cao cao dựng lên, trong nháy mắt rơi xuống, trong đám người đông đảo vây công Lâm Phong, Lâm Phong đem Thiên Hồng thương nặng nề đập hướng về phía mặt đất.
“ Ầm”! Mặt đất bị một kích chấn mãnh liệt của Lâm Phong bụi mù nổi lên bốn phía, Ma Huyết năng lượng cường đại thông qua Thiên Hồng thương bay bắn ra ngàn đạo thương ảnh, đông đảo người tu chân và người tu Yêu bị thương ảnh bao phủ tức khắc chết thương thảm trọng. Tiếng kêu thảm lên xuống không ngừng, người tương đối tới gần Lâm Phong trên cơ bản không một người có thể chạy thoát.
Chỉ có phạm vi thương ảnh công kích tới gần bên ngoài một số người mới được chạy thoát, nhìn thấy uy lực cực lớn một kích kinh thiên của Lâm Phong tạo thành, với lại vẫn nhìn thấy một Lâm Phong khác cũng đang bay nhanh công kích kẻ địch, Lâm Diệp rất là vui mừng. Đệ tử Lâm Phong của chính mình quả nhiên tu luyện thành công, từ tổ tiên Lâm Quân Dịch đến nay Phong Vân Động cảnh giới cao nhất, cảnh giới Chí Tôn!
Thiên tài luôn là bị người khác ghen ghét, có thể ông trời chính là nhìn thấy Phong nhi có thiên phú như thế, mới khiến hắn gặp nhiều kiếp nạn và gập ghềnh hơn người thường một chút? Lâm Diệp nghĩ đến như vậy, bản thân chẳng phải không phải chứ?
Một lưc Chân Nguyên ngụ ý tinh thuần đánh ra trọng quyền, đánh nát một thân thể của người tu Yêu, Lâm Diệp đâm đầu gặp phải Hình Khôn hóa thành hình thái nửa bổn tôn. Cứng đối cứng cùng nhau giao thủ hơn mười cái, hai đạo thân ảnh nhanh chóng lập tức liền bay chia ra, kết quả là ai cũng không có chiếm được lợi ích gì.