Thiên Hồn Đại Lục

Chương 35: Hoàng lân độc xà (1)




“ Hàn công tử không giận chúng tôi thật à….” Bách Nhật áy náy mà nói

“ Không có gì, ai ra ngoài mà chẳng phải cẩn thận….” Hàn Phong giơ tay mà nói, hắn dù sao có hơn vài cái thân phận khác nhau, tiện đường làm việc.

“ Được rồi, không nói về cái này nữa, nói đi...các ngươi tính làm gì trong khoảng thời gian còn lại…”

“ Bọn ta tính ngày mai sẽ lên đường, chúng tôi phát hiện được một nơi ở mới của rất nhiều ma thú từ cấp 3 trở xuống, nên ngày mai sẽ đi tới nơi đó mà liệt sát chúng, tích điểm…”

“ Các ngươi muốn đi chung không…” Bách Nhật thật thà nên ngồi kể hết dự định của ngày mai, Ngạo Mạnh ngồi một bên lập tức khó chịu mà nói…

“ Bách Nhật, ngươi làm cái gì mà kể hết với hắn thế…”

“ Có gì đâu, Hàn huynh đệ cho chúng ta đồ ăn ngon, lại chỗ ngủ thoải mái, chút thông tin này thì quý giá gì đâu…”

“ Ngươi thật khờ quá, chia sẻ như thế thì chúng ta sẽ làm gì có điểm nữa….”

“ Hàn huynh đệ, ngươi có được bao nhiêu điểm rồi….” Bách Nhật không để ý Ngạo Mạnh mà quay qua hỏi Hàn Phong, Đại Minh ngồi một bên mà cười thật to, sau đó nói…

“ Các ngươi lấy lệnh bài ra xem mười hạng đầu, thì sẽ thấy tên của đại ca thôi…” Bách Nhật và những người khác lập tức lấy ra lệnh bài của mình, và khi họ nhìn thấy cái tên đầu tiên thì mới ngỡ ra mà nhìn về Hàn Phong…

Hàn Phong950 Điểm

Nam Cung Phương800 Điểm

Đại Minh740 Điểm

Bách Nhật550 Điểm

Cung Thôi520 Điểm

Ngạo Mạnh470 Điểm

Kim Vân440 Điểm

Lục Vô Song410 Điểm

Ngạo Mai350 Điểm

Lý Cổ340 Điểm

“ Ngươi là tên đứng đầu bản….” Ngạo Mai một bên giật mình mà nhìn về Hàn Phong, nàng giống như hôm nay gặp rất nhiều chuyện kì lạ. Đi bí cảnh mà giống như đi cắm trại, đem theo cả mền gối, đi săn ma thú điên cuồng, kẻ đứng đầu bảng ngồi trước mặt nàng….

“ Bộ ngạc nhiên lắm à...ta thấy bình thường mà…”

“ tiểu Phương, ngươi cũng rất giỏi nhỉ, đứng cả hạng nhì…”

“ Aaa..đâu có, ta chỉ phụ trách vài con thôi, còn lại đều là điểm số của a Phong và Đại Minh đưa cho ta, nếu không hai người đó bỏ xa các ngươi mấy chục lần rồi….”

“ Thế à…” Lục Vô Song nghe xong thì mặt mày lại càng hâm mộ, nàng với ba người kia phải cực khổ lắm mới kiếm được nhiêu đó, mà hai người này lại còn chia sẽ nữa.

“ Hahaha Hàn huynh đệ và Đại huynh đệ, quả nhiên là phi phàm...Bách Nhật ta hôm nay được quen biết 2 vị, coi như là cực kỳ may mắn….”

“ Bách huynh quá lời rồi….” Hàn Phong lắc đầu nói

“ Mà thôi, trời đã khuya...tới giờ nghỉ ngơi rồi...chúng ta sẽ thay phiên nhau dậy canh, ta sẽ canh ca đầu, những người khác đi ngủ đi…” Hàn Phong vỗ tay mà nói, những người nghe xong thì gật đầu rồi bắt đầu thu dọn, rồi mỗi người chọn một gốc gần hang động mà nằm xuống, nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi. Hàn Phong lúc này bắt đầu leo lên một ngọn cây cực kỳ cao sau khi bố trí các cạm bẫy cảnh báo, rồi nằm trên lùm cây mà ngắm bầu trời đầy sao…

Mặt trăng tròn, rất tròn và đang chiếu sáng cả khu rừng này, Hàn Phong nhìn chằm chằm vào mặt trăng, không hề rời mắt.

“ Mặt trăng rất đẹp nhỉ…”

Hàn Phong nghe thấy Nam Cung Phương lên tiếng thì cười, xoay người kéo nàng vô rồi ôm chặt, để nàng tựa vào ngực mình….

“ Thế nào, sao hôm nay lại có nhã hứng ngắm trăng với ta à…”

“ Sao, có vấn đề gì à…”

“ Haha làm sao lại có vấn đề gì chứ?”

“ Sau cuộc thi tuyển chọn này, chúng ta có 1 tháng chuẩn bị trước khi vào học viện, huynh theo muội trở về thăm nhà muội nha…”

“ Được!! Không thành vấn đề “ Hàn Phong cười mà xoa đầu nàng nói, Nam Cung Phương nghe xong thì lập tức mừng rỡ, nàng lo lắng từ hôm qua tới giờ, sợ rằng hắn không đồng ý nhưng khi nghe Hàn Phong nói thế, cả tâm trạng nặng nề lập tức biến mất.

“ Sao, sợ ta không đồng ý à…”

“ Ha..a..làm gì có, ta biết huynh chắc chắn sẽ đồng ý…” Nam Cung Phương mặt tự hào mà cười nói, Hàn Phong không nói gì chỉ đè đầu nàng xuống, rồi cúi xuống mà trao một nụ hôn cực lâu, khi hai người tách ra, nàng lập tức bủn rủn mà ngã xuống, mặt đỏ không thể đỏ hơn, hai mắt động tình.

“ Đó là hậu quả dám lừa ta…”

“ Người ta...biết sai rồi..”

“ Được rồi, đi ngủ đi….ngày mai phải dậy sớm, chúng ta còn phải đi giết vài con ma thú nữa…”

“ Ừ…!!” Nam Cung Phương gật đầu, rồi hai mắt nhắm lại mà chìm vào mộng đẹp, Hàn Phong vuốt mặt nàng vài cái rồi cũng nhìn lên ánh trăng, hai mắt trầm lại mà thầm nghĩ…

“ Liệu Ta Có Xứng Đáng Với Thứ Tình Cảm Đẹp Đẽ Này Không??”

“ Cuộc Đời Thật Nhiều Cái Bất Ngờ!! “

…….

…….

Sáng hôm sau, cả nhóm bắt đầu tập hợp để đi tới địa điểm mà Bách Nhật đã nói, nhưng cũng chả có nhiều đồ lắm nên cả nhóm nhanh chóng xuất phát tới địa điểm. Điểm tập hợp lần này là một khu vực thưa thớt cây cối, chủ yếu là một dòng suối chảy ngang qua.

Lúc này có khá nhiều đàn ma thú cấp 1, 2 và 3 đang tụ tập, cả nhóm nhảy xuống trên một thân cây mà tập trung quan sát phía dưới, Bách Nhật lên tiếng…

“ Hàn huynh đệ, chúng ta chia mỗi người một bên liệp sát..thế nào..”

“ Ta không có ý kiến!!”

“ Tuyệt, vậy chúng ta bắt đầu!!”

Bách Nhật cười hài lòng, duy chỉ có Ngạo Mạnh và Ngạo Mai hai người không hài lòng phải chia sẽ với người khác, mà ánh mắt âm trầm nhìn về Hàn Phong. Hắn nhún vài không cho ý kiến, quay qua mà nhìn Đại Minh và Nam Cung Phương….

“ Hai người xuống đó tập luyện đi….”

Nam Cung Phương và Đại Minh gật đầu, sau đó liền biến mất ở chỗ này mà xuất hiện ở phía dưới. Đa số ma thú cấp 1 thấy có người tới liền bắt đầu chạy mất, chỉ có cấp 2 và cấp 3 thì mới có ý tưởng chiến đấu, và khi thấy hai người đột nhiên xuất hiện, bọn chúng lập tức tỏa ra địch ý, và xông lên.

Đấu thủ của Nam Cung Phương là sáu con ma thú cấp 2, có tên là Kim Trư, một loài trư có thân hình cứng cáp, ít vũ khí có thể xuyên qua. Nam Cung Phương nhìn đám Kim Trư này mà cười nói…

“ Xin lỗi, ta muốn thử nghiệm một chút bí kỹ mới học….” tay này hiện ra một Thiên Hồn kiếm, sau đó một thanh kiếm màu hồng xuất hiện trong tay này. Thanh kiếm này thân hình thì mỏng như một cây kim, đuôi kiếm là một cái vòm như một cây dù, đây chính là Thiên Hồn của nàng, có tên là Hồng Mẫn Kiếm.

“ Trung Giai Kiếm Công Bí Kỹ - Loạn Tập Kiếm Vũ “, hàng chục, hàng trăm đường kiếm nhanh chóng đâm thẳng về đám Kim Trư, chỉ một lúc sau sáu con Kim Trư đã nằm gục xuống, chết tức khắc. Còn bên kia đối thủ của Đại Minh là một đàn Hắc Lang, khoảng 5 con, trong tay Đại Minh đã xuất hiện ra Thiên Hồn của mình, Biển Bức Kiếm.

“ Trung Giai Bí Kỹ - Biển Hành Bức Trảm!!” lập tức từ Đại Minh xuất ra một đường kiếm ngang như một con dơi nhanh chóng đánh về đám Hắc Lang, chém xuyên cơ thể của đàn Hắc Lang, lập tức tử tại chỗ. Hàn Phong trên cao quan sát rồi gật đầu, quả nhiên hai người này đã dùng thuần thục hai bí kỹ mà hắn đưa cho hai người, nhất là cô nàng Nam Cung Phương, đã thẳng tay mà không ngần ngại.

Còn bên kia thì bốn người Bách Nhật ngây ra mà nhìn về hai người Đại Minh và Nam Cung Phương, Lục Vô Song ngơ ra mà nói…

“ Một đòn xử lý 5,6 con ma thú cấp 2….tiểu Phương trở nên lợi hại từ khi nào thế…”

“ Đại Minh huynh đệ quả nhiên là mạnh mẽ…” Bách Nhật cũng lẩm bẩm, riêng chỉ có Ngạo Mạnh và Ngạo Mai tham lam mà nhìn, còn có ghen ghét. Hàn Phong lúc này từ trên cao cũng nhảy xuống mà vỗ tay, khiến mọi người hoàn hồn lại…

“ Tốt, tu luyện hoàn tất rồi!!”

“ Haha đại ca, chuyện nhỏ như con thỏ!!”

“ a Phong, ta giỏi không??” Nam Cung Phương chạy lại mà hai mắt sáng lên nhìn hắn, Hàn Phong xoa xoa đầu nàng rồi gật đầu, khiến nàng mừng còn hơn gì nữa.

“ Được rồi, không được lười biếng!!”

“ Bách huynh đệ, phần còn lại giao cho ngươi, dù sao ta chỉ đến đây để quan sát bọn họ thôi…”

“ Ờ...ờ...được, mọi người, bắt đầu trổ tài nào...đừng có làm mất mặt!!”

Hàn Phong lúc này quan sát trong tay Bách Nhật là một cây cung màu vàng óng, hai bên đầu cung là một lưỡi đao. Ngạo Mạn trong tay hắn là một cây đao nhưng không to không nhỏ, mặt kiếm có rất nhiều hình con nhạn đang bay lượn, Lục Vô Song xuất hiện một cây đàn màu nâu, có nhiều bông hoa đang nở lộ trên bề mặt, và đặc biệt cây đàn này có chín sợi dây... đó chính là Thiên Hồn di truyền của Lục gia, Cửu Cung Cầm. Còn về Ngạo Mai thì Thiên Hồn của nàng chỉ là một cây kiếm bình thường.

Thật ra một Thiên hồn giả với Vật Thể Thiên Hồn sẽ được chia thành 2 loại, loại đầu tiên là bình thường với những vật thể như kiếm, cung, thương...không có nét gì đặc biệt. Loại 2 chính là loại biến dị, nói cách khác là Vật Thể Thiên Hồn của bọn họ sẽ mang một nét đặc trưng rất khác loại bình thường, hơn nữa lại còn có tên riêng và duy nhất chỉ có đời trước truyền đời sau, độc nhất vô nhị. Còn Tự Nhiên Thiên Hồn thì ngược lại, tuy là khó có người có thể sinh ra đã có, nhưng lại có nhiều người có thể cùng một loại. Và đương nhiên người có Vật Thể Thiên Hồn biến dị sẽ mạnh hơn người khác nhiều……

Bốn người bắt đầu xông lên mà liệp sát, Bách Nhật là người mở đầu, Lục Vô Song là hỗ trợ, còn Ngạo Mạnh và Ngạo Mai hai người dọn dẹp, một tổ đội rất là hoàn mỹ. Bỗng nhiên lúc này từ một bên có ba thân ảnh chạy ra, đó là ba thân ảnh quen thuộc, ma thú cấp 4 Xích Hùng, hai lớn một nhỏ…..

“ Là ma thú cấp 4, chúng ta rút lui trước…” Bách Nhật thấy Xích Hùng thì lập tức nhận ra, la lên chuẩn bị rút lui. Bọn họ chạy lại tụ tập với Hàn Phong, chuẩn bị chạy trốn nhưng Bách Nhật thấy Hàn Phong đứng yên, hai mắt nhìn về Xích Hùng, hắn lên tiếng…

“ Hàn huynh đệ, có chuyện gì à?”

“ Có cái gì không đúng….”

“ Đại ca, có chuyện gì à….”

“ Số lượng không đúng….”

“ Số lượng….à đúng rồi, bọn chúng thiếu hết một con Xích Hùng lớn!!” Hàn Phong gật đầu, rồi nhìn chăm chú đàn Xích Hùng đang đi tới, hắn nhìn thấy trên người con nhỏ có khá nhiều máu, hơn nữa hai con lớn là hai con cái, và bọn chúng bị thương khá nặng, lại còn mệt mỏi, hắn đang suy nghĩ tới một cái gì nhưng liền lắc đầu…..

“ Không thể nào...cho dù là cùng giai, thì Xích Hùng vẫn mạnh hơn rất nhiều!!”

“ Bách Nhật, bọn chúng là cấp 4 đấy, đáng giá 300 điểm đó….. hơn nữa lại bị thương nặng vậy. Chỉ cần chúng ta giết bọn chúng thì sẽ dễ dàng được rất nhiều điểm!!” Ngạo Mạnh một bên hai mắt sáng lên mà nhìn về đám Xích Hùng, Ngạo Mai và Lục Vô Song cũng nhìn về Bách Nhật. Nam Cung Phương và Đại Minh thì chỉ đứng một bên Hàn Phong, hai người chỉ nghe theo một mình hắn. Bách Nhật thật có chút động tâm, nhưng hắn cũng thấy được sự ngờ vực của Hàn Phong vừa nêu nên hắn rất cẩn thận….

“ Hàn huynh đệ, ngươi nghĩ sao?”

“ Chúng ta nên rời khỏi nơi này trước...có cái gì rất không đúng…”

“ Ta cũng nghĩ thế...mọi người, rút lui trước rồi tính!!”

“ Bách Nhật, ngươi không làm thì ta làm…..mọi đám nhát gan!!” Ngạo Mạnh tự kiêu mà nói, sau đó hắn nắm chặt Nhạn Hà Đao mà đi tới đám Xích Hùng, bỗng nhiên Hàn Phong lập tức la lên…

“ Nhảy ra khỏi chỗ đó mau lên……”

“ Cái gì….” Ngạo Mạnh nghe Hàn Phong la lên, lúc này từ dưới mặt đất một luồng hồn lực kinh khủng bộc lộ ra, một cái miệng rộng với hai cái răng nanh nhọn tạp về Ngạo Mạnh. Hắn cực khổ dùng Nhạn Hà Đao chống và đẩy thân mình ra, nhưng con Xích Hùng cái thì không tốt thế, bị tạp mất đi, còn hai con Xích Hùng còn lại bị một cái gì dài quất và văng ra ngoài bên kia.

Từ dưới mặt đất hiện ra một thân ảnh dài hơn chục mét, một màu vàng óng với hai cái sừng hai bên đầu, cặp răng nanh lộ và dài ra ngoài. Hai mắt tròn và trợn đang nhìn chầm chầm về nhóm người Hàn Phong…..

“ Lần này là một trận ác chiến đây……”