Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 57




Sau khi dùng bữa tối, Kỳ Kiêu tựa trên tháp quý phi trong noãn các xuất thần, Bách Nhận sợ hắn lại nghĩ chuyện vừa rồi, cố ý cọ đến bên cạnh: “Thái tử… ta nghe nói bên này đính hôn nhà gái cũng phải phát thiệp mời bày tiệc, thật không?”

“Cái gì?” Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Bách Nhận, “Thiệp mời gì?”

Bách Nhận cười: “Ta là nói lúc Nhu Gia đính hôn, phủ của ta có phải cũng muốn đưa thiệp mời hay không? Hay chỉ có Hạ gia xử lý?”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Bên ngươi cũng phải làm, phía nam không có quy củ này?”

Bách Nhận lắc đầu: “Ở Lĩnh Nam không có đính hôn, cho dù là phê bát tự cũng không phải phê như vậy, mà là đem bát tự bên nữ lấy đến, đặt trong từ đường nhà trai, để ba ngày, nếu bên kia cả nhà mạnh khỏe, không xảy ra chuyện gì, vậy có nghĩa là bên nữ không cùng bọn họ tương khắc, như vậy là có thể kết thân.”

Kỳ Kiêu cười: “Này ngược lại phương tiện, chỉ là, lỡ như bên nhà trai có người cố ý muốn phá rối, ngầm gây chuyện, chẳng phải sẽ hủy một hồi nhân duyên sao?”

Bách Nhận lắc đầu cười: “Vậy người giở trò xấu muốn cẩn thận, người dì mà ta vừa nói qua với ngươi, nàng cũng từng gặp chuyện như vậy, từ trong tã lót dì đã cùng gia chủ hiện tại của Trương gia định thân, sau này hai người trưởng thành, Trương gia đến cầu hôn, liền đưa bát tự của dì ta đưa đi, nhưng dượng ta có một kế mẫu ác độc, không muốn để hắn cưới quận chúa, chính mình ăn chút thuốc, ở mấy ngày đặt bát tự đó nháo quỷ.”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, gia chủ Trương gia lúc đó, tức phụ thân của dượng ta, trực tiếp đuổi vợ kế về nhà mẹ đẻ tránh họa.” Bách Nhận cười giảo hoạt, “Gia chủ Trương gia vẫn muốn cùng phủ chúng ta kết thân, làm sao chịu chỉ vì chút chuyện đó mà buông tay, không phải nàng nói dì ta khắc nàng sao, vậy liền tiễn nàng đi, chỉ cần vĩnh viễn không gặp, đương nhiên không khắc đến nàng. Mấy năm trước gia chủ Trương gi mất, người kia ở nhà mẹ đẻ sống không nổi, dì dượng ta đến đón nàng về, mấy năm nay chịu nhiều khổ, sau khi trở về liền an phận, không dám lại nói dì ta khắc nàng.”

Trong lòng Kỳ Kiêu vừa động, trước kia hắn thật chưa từng nghe nói qua phong tục này của Lĩnh Nam, gia chủ Trương gia vì để cho con mình cưới quận chúa, ngay cả vợ mình…. Tuy rằng chỉ là vợ kế, kia cũng là chính quy phu nhân, ngay cả chủ mẫu còn có thể tiễn đi, có thể thấy ở Lĩnh Nam việc này cũng là bình thường.

Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận, nếu đã có tiền lệ, lại kế hoạch một chút, không chừng ngày sau cũng có thể đưa mẫu thân Bách Nhận đến đây….

Nhu Gia đã ở dưới cánh chim của mình, vướng bận duy nhất của Bách Nhận ở Lĩnh Nam cũng chỉ còn Lĩnh Nam vương phi, nếu có thể đón luôn vương phi đến đây, vậy mặc kệ Bách Nhận hay là mình, muốn đối với Lĩnh Nam xuống tay cũng không cần lại băn khoăn.

Bất quá này tưởng thì đơn giản, thật muốn làm lại khó, đầu tiên là Lĩnh Nam vương sẽ không đồng ý, trước không nói hôn sự tương lai kia có bao nhiêu hấp dẫn hắn, chỉ là đưa toàn bộ đích hệ vào kinh, cái này là phạm vào tối kỵ. Bách Nhận là chất tử ở hoàng thành, vậy vương phi khác gì chất tử của Bách Nhận ở Lĩnh Nam? Một khi mất đi quân cờ này, ai biết Bách Nhận sẽ làm ra chuyện gì, lúc trước Lĩnh Nam vương dám đưa Bách Nhận đến hoàng thành là vì hắn thân cô thế cô, nhưng Bách Nhận xưa đâu bằng nay, không chỉ cùng hoàng đế có ăn ý, còn kết giao với mình, lại cùng Hạ gia thành thông gia, đã đứng vũng chân. Lỡ như thuyết phục người trong hoàng thành, lấy cớ gì, mượn mấy vạn binh giết về Lĩnh Nam, đoạt vương vị, cũng không phải là chuyện không thể. Ít nhất Kỳ Kiêu chính mình nghĩ đến, nếu ngày sau mình trước Bách Nhận một bước đi lên ngai vàng, kia chuyện đầu tiên phải làm là xuất binh ép Lĩnh Nam vương nhường ngôi cho Bách Nhận.

Nếu ngược lại, ý tưởng kia thành công, trước đưa được vương phi vào kinh, thật giúp được Bách Nhận giết trở về, để cho Bách Nhận trước một bước trở thành Lĩnh Nam vương, vậy đối với đại sự của mình, chỉ trăm lợi mà không một hại.

“Thái tử…. thái tử?” Bách Nhận thấy Kỳ Kiêu im lặng một lúc lâu, nhịn không được đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng, “Làm sao?”

Kỳ Kiêu cười: “Không có gì, lần đầu nghe phong tục như vậy, có chút kinh ngạc. Ngươi đã định ra đưa thiệp mời cho ai chưa? Nói ta xem có thiếu sót hay không.”

Này chỉ là một ý nghĩ đột xuất của Kỳ Kiêu, còn chưa suy tính kỹ càng, lỡ như ngày sau không làm được hoặc thất bại, sẽ khiến Bách Nhận khó chịu. Trước khi nắm chắc mười phần, Kỳ Kiêu sẽ không lộ ra một chữ.

Bách Nhận không nghi ngờ, cẩn thận nghĩ nghĩ lại nói cho Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu mỉm cười nghe, thường thường chỉ dẫn hắn một chút.

Trong phủ Lĩnh Nam vương, An Khang cho hạ nhân lui ra, nhỏ giọng la lên: “Làm sao? Không phải chỉ là hoàng hậu nương nương mời chúng ta vào cung sao? Làm sao ngươi lại cùng Bách Nhận cãi nhau?”

Tính tình Bách Nhận luôn nội liễm, không dễ nổi giận, Văn Ngọc cũng là nắm chắc điểm đó mới dám đi lên thử, không nghĩ đến hôm nay lại bị Bách Nhận mắng cho một hồi, tuy không có người ngoài, nhưng cũng không giấu diếm được. Văn Ngọc bị mất mặt, không kiên nhẫn nói: “Ngươi còn nói… đều là vì tranh lợi cho ngươi, mới bị hắn răn dạy một hồi. Kỳ thật… ta cũng không muốn cho ngươi tiến cung, nay Phùng hoàng hậu sa cơ, kết giao với nàng cũng không được chỗ tốt gì, chỉ là ta không quen nhìn bộ dáng kia của Bách Nhận, cố ý nói vài câu, ai ngờ hắn giống ăn pháo đốt vậy, nói giận liền giận, còn mắng ta một hồi, hừ… quả nhiên là đủ lông đủ cánh….”

Trong lòng An Khang vừa động, do dự: “Bất quá là tiến cung một chuyến… không phức tạp như các ngươi tưởng đi? Không phải ngươi cũng nói sao, chỉ là tiến cung biết thêm một chút, có cái gì.”

Văn Ngọc khoát tay: “Ngươi không hiểu. Quả thật chúng ta muốn kết giao tình, nhưng hoàng hậu nương nương này thì thôi đi, từ sau năm trước nhị hoàng tử chọc phải sao chổi Bách Nhận này, Phùng hoàng hậu đám người liền xui xẻo, đến bây giờ còn chưa xoay chuyển được. Thật không cần đi nịnh bợ các nàng, chỉ phí công. Ta cùng Bách Nhận có khúc mắc cũng không phải một hai ngày, chỉ cần về sau ta bồi tội chuyện này liền xong, ngươi vẫn như thường lui tới chỗ Nhu Gia, về sau nàng là người của Hạ gia, đừng đắc tội.”

An Khang bĩu môi: “Lúc trước đấu suốt mấy năm, một hai ngày lấy lòng, nàng có thể quên chuyện trước?”

Văn Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đương nhiên không quên, nhưng ít ra trước mặt người khác chúng ta là hòa thuận, cái này được rồi. Lại nói, Nhu Gia cũng không giống Bách Nhận, dễ thuyết phục hơn, ngươi cứ làm theo lời ta là được….”

Trong lòng An Khang vẫn vội vã muốn tiến cung, nhưng nói gì Văn Ngọc cũng không cho nàng đi, trời đã khuya, Văn Ngọc cũng không tinh thần cùng An Khang dây dưa, chỉ nói không cho tiến cung liền rời đi. An Khang giận đến sắc mặt trắng bệch, nằm trên giường nửa ngày không ngủ được.

Không giống Văn Ngọc, từ nhỏ An Khang đã là người có chủ ý, chỉ cần nàng muốn, mặc kệ là bằng cách gì đều phải đến tay.

Mặc kệ An Khang trào phúng hôn sự của Nhu Gia thế nào, trong lòng nàng cũng hiểu, về sau Nhu Gia khẳng định sống tốt. Ở kinh thành mấy ngày này cũng khiến An Khang có chút thay đổi, nàng sinh ra lớn lên ở Lĩnh Nam, phụ thân lại là thổ hoàng đế, từ trước đến nay nàng vẫn cho rằng đã thấy hết thứ quý giá của thiên hạ, thẳng đến vào kinh lần này, An Khang mới hiểu được cái gì gọi là trời đất bao la.

An Khang đã không nhỏ, cũng bắt đầu tính toán cho mình, Lĩnh Nam thế tộc thì thế nào, có so được với quyền quý trong kinh? Liền từ mấy ngày này mắt thấy tai nghe, Nhu Gia bất quá là gả cho một Hàn Lâm lục phẩm, lại còn là gả xa, phu nhân vài thế tộc Lĩnh Nam cũng theo đó mà đến hỏi hôn sự An Khang, khi đó nàng còn có chút tự đắc. Hiện tại nghĩ đến, Thái tử cùng trưởng công chúa làm mai, hoàng đế tứ hôn, toàn bộ quyền quý trong kinh thành đều theo đến chúc mừng, mà nghe Văn Ngọc nói, về sau Nhu Gia có thể bay càng lúc càng cao, chỉ cần Hạ Tử Thần không chịu thua kém, tương lai Nhu Gia còn có khả năng trở thành cáo mệnh.

An Khang cắn cắn môi đỏ, nếu là ở Lĩnh Nam, nàng cũng chỉ có thể gả cho công tử một thế tộc, so với thế gia đại tộc trong kinh thành chẳng khác gì bình dân! Mặc kệ là vì muốn chèn ép Nhu Gia hay là vì tương lai của mình, An Khang đều không muốn trở lại Lĩnh Nam, nàng không nhịn được lại nghĩ đến thiệp mời kia…. Nhu Gia bất quá là lọt vào mắt xanh một công chúa đã có tìm được hôn sự tốt như vậy, nếu chính mình được hoàng hậu yêu thích…. Hoàng hậu tứ hôn cho mình, lại giống như Đôn Túc trưởng công chúa giúp cho Nhu Gia thay mình lo liệu hết thảy, kia ngày sau dứt khoát không sai, mọi chuyện không phải đều sẽ nước chảy thành sông sao….

Hai má An Khang ửng hồng, càng nghĩ càng ngủ không yên, cuói cùng lén lút gọi ma ma của mình đến, hai người lại ở trong phòng nói nhỏ đến nửa đêm.

Hôm sau, trong noãn các phủ Thái tử, Kỳ Kiêu ngồi trên kháng (giường bằng đất có ống sưởi bên trong) xem văn thư, Bách Nhận ngồi xếp bằng bên trong, cạnh một cái bàn đặt trên kháng kẹp hạch đào (hạt quả hồ đào). Kẹp hạch đào ở phủ Kỳ Kiêu là con kỳ lân nhỏ bằng vàng, kỳ lân há miệng rất to, đặt vừa một quả hạch đào, ấn vào đầu kỳ lân, cạch một tiếng, vỏ hạch đào vỡ ra.

Bách Nhận thích nghe tiếng này, vừa lúc Kỳ Kiêu muốn ăn hạch đào, hắn liền vội ôm việc ngồi bên cạnh Kỳ Kiêu kẹp hạch đào hết một buổi sáng.

Bách Nhận rất kỹ tính, sau khi kẹp vỡ hạch đào đều phải lột vỏ cẩn thận, đem cả viên hạch đào nguyên vẹn đặt vào đĩa cho Kỳ Kiêu, phần bị vỡ vụn liền tự mình ăn, Kỳ Kiêu vừa xem văn thư vừa ăn hạch đào Bách Nhận kẹp cho hắn, ăn đến vui vẻ.

Hai người cùng nhau một buổi sáng đều không nhàm chán, sau khi phê hết văn thư Kỳ Kiêu liền gọi người đưa đi, lại tựa lên gối mềm phía sau miễn cưỡng cười: “Làm thị đồng cho cô hết một buổi sáng, Thế tử điện hạ muốn được thưởng cái gì?”

Bách Nhận nhìn nhìn kỳ lân nhỏ trong tay, cười: “Cũng không thiếu cái gì, không bằng Thái tử cho ta cái này đi.”

“Thứ này trong kho rất nhiều, đều cho ngươi.” Kỳ Kiêu một tay kéo tay đến gần, nhẹ giọng cười, “Vật ngoài thân rất trần tục, đến… cô thưởng ngươi thứ khác….”

Kỳ Kiêu cười hôn lên, cẩn thận mút đôi môi mềm mại của Bách Nhận, lại liếm kẽ môi hắn, một lúc sau Bách Nhận dịu ngoan hé miệng, mặc Kỳ Kiêu công thành đoạt đất.

Từ trước đến nay Kỳ Kiêu đều là người được một tấc thì muốn tiến một thước, hiện giờ Bách Nhận đã không kháng cự hắn hôn môi, hắn liền bắt đầu muốn cái khác…. Không biết từ khi nào, tay Kỳ Kiêu trượt vào trong vạt áo Bách Nhận, không biết chạm đến chỗ nào, Bách Nhận giống như bị kim đâm vậy, vòng eo nhỏ gầy mạnh run lên, Kỳ Kiêu một bên nhẹ giọng trấn an, một bên dùng đùi kẹp lấy đầu gối Bách Nhận giữ chặt hắn dưới tahn6, tay lại càng hư hỏng từ eo Bách Nhận trượt xuống, vuốt ve da thịt căng chặt, Bách Nhận chịu không nổi, nhịn không được thở dốc: “Thái tử…. Đừng…. ta khó chịu….”

“Một lát sẽ không khó chịu.” Kỳ Kiêu thuận miệng có lệ, sủng nịch người, “Ngoan… để ca ca thương ngươi….” Bách Nhận run rẩy, hắn là thật sợ hãi, một đôi mắt bịt kién hơi nước, Kỳ Kiêu nhìn mà đau lòng, thấp giọng: “Đừng sợ… không có đau, đúng không?”

Bách Nhận thành thật lắc đầu, quả thật không đau, nhưng bị Kỳ Kiêu đặt dưới thân như vậy, hắn vẫn nhịn không được phát run. Kỳ Kiêu nhẹ giọng cười, đang muốn kéo tiết khố của Bách Nhận, Giang Đức Thanh lại đột nhiên vào noãn các, thấp giọng: “Thái tử, thám tử đến truyền lời, sáng nay phủ Lĩnh Nam vương nhị công tử đi ra ngoài tiếp kiến Thuận quận vương, không biết phải trùng hợp hay không, chưa đến nửa canh giờ sau, kiệu của An Khang quận chúa cũng ra cửa… hướng về hoàng cung.”