Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 24




Bách Nhận cơ hồ có điểm hối hận, chính mình đoán được, trong lòng cũng hiểu rõ, chỉ cần về sau đề phòng hơn là được, làm gì phải đâm thủng tầng giấy mỏng này?

Bách Nhận quay đầu, thấp giọng: “Thái tử nghĩ thế nào… ta làm sao biết….”

Kỳ Kiêu cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật không biết? Vẫn là không dám nói ra?”

Bách Nhận lẳng lặng quay đầu nhìn Kỳ Kiêu: “Thái tử, nếu không phải tự mình ở đó, nhìn tình hình này, ta đại khái sẽ hoài nghi… người khiến cho ta đi dạo một vòng Quỷ Môn quan, thực ra là ta mới đúng.”

Ngoài mặt lạnh lùng nhưng tim Bách Nhận đã đập nhanh đến không được, hắn không biết mình làm sao, chỉ là bản năng muốn che giấu, đứng dậy hờ hững nói: “Thái tử xem như ta chưa từng hỏi qua đi….”

Bách Nhận cầm lấy mấy quyển sách trên bàn liền muốn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bên cạnh Kỳ Kiêu bị người một tay kéo lại, Kỳ Kiêu nắm chặt tay Bách Nhận kéo người đến trước mặt, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Bách Nhận, thanh âm lạnh như băng: “Ngươi trả lời ta, ta đem tất cả chuyện tiền triều đều nói cho ngươi, Bách Nhận… ngươi nói, nửa đường ngăn lại ngươi, khiến cho kế hoạch vốn sắp thành lại bại, vì sao ta lại làm như vậy?”

Bách Nhận cố gắng khiến biểu tình thoáng chút tự nhiên: “Có lẽ do Bách Nhận còn có tác dụng khác, có lẽ là… Thái tử đột nhiên thiện tâm, không đành lòng nhìn Nam Cương dấy lên chiến hỏa…. Thứ lỗi thần ngu dốt, ý tứ của Thái tử, không phải thần có thể đoán.”

Kỳ Kiêu hơi cúi đầu, bỗng nhiên thấp giọng: “Bách Nhận… ngươi đang run.”

Bách Nhận hít sâu một hơi, hắn sợ Kỳ Kiêu nhìn ra mình khác thường mới vội vã muốn đi, không đợi Bách Nhận giải thích, Kỳ Kiêu đã lên tiếng: “Ngươi cũng biết… những lời này không đúng, đúng không?”

“Ta không phải người tốt, sẽ khai chiến hay không, sẽ chết bao nhiêu người, có quan hệ gì đến ta? Ta tuyệt không để ý….. Bách Nhận, ngươi không dám nói phải không, được, ta nói….” Kỳ Kiêu buông Bách Nhận, nhẹ xoa vuốt cổ tay bị hắn nắm đỏ lên kia, trong mắt đều là lệ khí, động tác lại vô cùng ôn nhu, “Bắt đầu từ buổi tiệc hôm ấy Kỳ Hoa kết thù với ngươi, ta nhìn vài lão thần kia, lại nghĩ đến bộ dáng đứng ngồi không yên của hoàng đế, trong lòng liền có kế hoạch, muốn bắt lấy cơ hội lần này, khiến Kỳ Hoa triệt để ngã ngựa….”

“Xa phu kia là năm ngoái ta chôn bên người Kỳ Hoa, chỉ còn chờ dùng hắn trừ bỏ kẻ khiến ta chướng mắt, lại giá họa đến trên đầu Kỳ Hoa, lúc trước ta chưa từng nghĩ đến, sẽ dùng hắn đối phó ngươi….”

“Nhưng việc này rất thích hợp, thiên thời địa lợi nhân hòa, như vậy không thiếu, chỉ cần đi một nước cờ này là có thể không dấu vết gạt bỏ một đảng Phùng hoàng hậu, còn có thể tuyệt đối không quan tâm đến vật ngoài thân, này nhất định là ông trời nhìn ta vất vả nửa đời không đành lòng, riêng tặng cơ hội cho ta!” Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận, cắn răng ghiến từng từ, “Quả thật… lúc ấy ta từng động sát tâm, nhưng trở về tẩm điện, nhìn ngươi ở trên giường ta ngủ ngon như vậy, ta đột nhiên nhẫn tâm không được.”

“Ta lại nghĩ, vậy liền lui một bước, để Thuận Tử đưa ngươi trở về, hắn theo ta từ nhỏ, lại cùng một sư phó, thân thủ so ta tốt, có hắn đưa ngươi, có thể bảo đảm ngươi không bị nguy hiểm, như vậy… ngươi bị vài vết thương nhẹ, tuy không làm lớn bằng ra mạng người, nhưng cộng thêm chuyện ở Càn Thanh cung lúc trước, cũng có thể đủ lật đổ Kỳ Hoa.”

“Ta đã nghĩ kỹ, nhưng….” Kỳ Kiêu cười khổ một tiếng, “Sau khi ấn định kế hoạch mới phát hiện, ta căn bản không ngủ được.”

Một đêm kia, Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận ngủ suốt vài canh giờ, cuối cùng, Kỳ Kiêu nhận thua. Hắn căn bản không có cách nào đưa tính mạng Bách Nhận vào tay người khác, đừng nói là Thuận Tử, cho dù là sư phụ đã biến mất nhiều năm đến đây, Kỳ Kiêu cũng sẽ không yên tâm.

Kỳ Kiêu cười tự giễu: “Chuyện sau đó ngươi đã biết, Bách Nhận, lúc ban ngày….”

Kỳ Kiêu dừng một lát, tận lực áp chế lệ khí trong lòng, đè nén đến giọng nói khàn khàn: “Lúc ban ngày… ta nói sẽ không bao giờ lại để ngươi lâm vào nguy hiểm, lúc ấy… không phải ta gạt ngươi. Lúc trước ta đã từng nói dối ngươi nhiều lần, nhưng ít ra… lời này… là lời thật.”

Kỳ Kiêu chán nản cười: “Mà thôi… nói này đó để làm gì, chỉ sợ về sau ta có nói gì đi nữa, ngươi cũng sẽ không tin.”

Đối với Bách Nhận, Kỳ Kiêu vốn là chí tại tất đắc, nhưng hôm nay Kỳ Kiêu lại không dám chắc chắn như vậy, không phải hắn không có thủ đoạn, mà là hắn đột nhiên mềm lòng. Kỳ Kiêu thậm chí muốn thẳng thắn thả người đi thôi, dù sao lúc đầu cũng chỉ là nhất thời hứng thú, đến giờ hai người cũng chưa từng thế nào, dù sao… cũng không có thật lòng thật dạ.

“Thái tử… kỳ thật không cần nói cho ta nhiều như vậy….” Sau một lúc lâu, Bách Nhận mới lên tiếng, thanh âm thoáng run rẩy, “Bách Nhận cũng không phải trẻ con vô tri, lúc ở Lĩnh Nam… bị người lợi dụng, bị người hãm hại, với ta mà nói đã sớm như cơm bữa, ngay cả bản thân ta… cũng đã hại người, cho nên… rất nhiều chuyện… kỳ thật ta đều hiểu.”

“Hôm nay hỏi Thái tử… là vì đột nhiên ngẫm lại, nhịn không được mới hỏi.” Bách Nhận cố gắng khiến thanh âm của mình vững vàng một chút, “Ta cũng không phải đang hỏi tội, vẫn là câu nói kia… Thái tử đã chuẩn bị hết thảy, còn tự mình đến đón ta, như vậy là đủ….”

Chỉ một câu nói của Bách Nhận, lại hung hăng đánh vào trái tim Kỳ Kiêu.

Kỳ Kiêu nhắm chặt mắt, tiến lên một bước ôm người vào lòng, thở dài.

Có những lời này của Bách Nhận, cho dù Kỳ Kiêu có nhân từ đến mức nào, cũng không thể buông tay, huống chi Thái tử điện hạ thì có được bao nhiêu phần lương tâm? Kỳ Kiêu thậm chí có chút vô lại nghĩ, này không nên trách chính mình, hắn đã từng nghĩ qua muốn buông tay, là Bách Nhận không muốn rời đi, là Bách Nhận không cho phép hắn buông tay.

“Bách Nhận, trước kia ta lừa ngươi quá nhiều, hơn nữa…. Ha ha, ta cũng không dám xác định về sau có lại lừa ngươi hay không, cho nên lời hứa hẹn, ta sẽ không nói.” Kỳ Kiêu buông tay Bách Nhận, chăm chú nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nói, “Ngươi cứ nhìn tương lai đi….”

Nhớ đến những lời Kỳ Kiêu vừa nói, trong lòng Bách Nhận không khỏi dâng lên chua xót, từ lúc bắt đầu, hắn cùng Kỳ Kiêu đã không thể tin tưởng lẫn nhau, Kỳ Kiêu lừa gạt hắn, hắn cũng lợi dụng Kỳ Kiêu, mặc kệ hai người đã từng nói cái gì, đại khái đều sẽ không bao giờ có thể khiến đối phương hoàn toàn yên tâm. Nhưng, vừa rồi Kỳ Kiêu nói sẽ không bao giờ lại để mình rơi vào nguy hiểm, Bách Nhận tin.

Về phần thề non hẹn biển cái gì, Bách Nhận cười khổ, mấy lời dễ nghe kia, Sầm Triều Ca nói không ít, kết quả thế nào? Mấy ngày nay mình gặp bao nhiêu sóng gió, đáng cười là, người luôn bên cạnh mình, lại đều là Kỳ Kiêu.

Mặc kệ là trách cứ sau khi tranh chấp với Kỳ Hoa, vẫn là lần này nửa đường ngăn hắn lại, Bách Nhận đều có thể cảm nhận được Kỳ Kiêu che chở mình, đây là loại cảm giác hắn chưa bao giờ trải qua, nhưng chỉ vừa được hưởng vài lần, Bách Nhận liền có chút lưu luyến.

Kỳ Kiêu bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì sao ngày thường Bách Nhận đối đãi với ai cũng là một bộ xa cách lãnh đạm kia, Bách Nhận giống với mình, từ nhỏ đã quen mọi việc đều dựa vào bản thân, đề phòng tất cả. Kỳ Kiêu trời sinh tàn ác, vì tự bảo vệ mình luôn là tiên hạ thủ vi cường, cho dù giết sai một ngàn cũng sẽ không buông tha một cái, cho nên dần dần trở thành tính tình bá đạo tàn nhẫn như bây giờ. Mà tính cách Bách Nhận lại thuần lương, người không hại hắn hắn không hại người, vì tránh né những người kia, liền đơn giản không thân cận với tất cả mọi người, chậm rãi trở nên xa cách.

Kỳ Kiêu nhớ đến ngày ấy chính mình mắng Bách Nhận không nên vì nhất thời khó chịu mà tranh chấp với Kỳ Hoa, nếu lại có chuyện như vậy phải ưu tiên tự bảo vệ mình, đợi chính mình đến giúp hắn xả giận, Bách Nhận cũng lộ ra biểu tình như vậy.

Đối với được người khác che chở, Bách Nhận hoàn toàn giống như đứa trẻ, không biết đó là gì.

Bách Nhận sợ nhất đối phó trường hợp như vậy, so với người khác ép buộc hắn lại càng khiến hắn bất an, hắn có chút bối rối liếc nhìn Kỳ Kiêu: “Nếu… nếu đã nói rõ, vậy được rồi, trời cũng không sớm, ta….”

Kỳ Kiêu không thể nhịn được nữa, cúi đầu hôn lên môi Bách Nhận.

Môi Bách Nhận ấm áp, còn mang theo vài phần mềm mại như trẻ thơ, Kỳ Kiêu lại càng thêm yêu thương, thấp giọng nỉ non: “Mở miệng….”

Bách Nhận mở to hai mắt, đây là chuyện hắn chưa bao giờ trải qua với Sầm Triều Ca, Bách Nhận đáng thương lúc này đầu óc trống rỗng, Kỳ Kiêu cho rằng hắn không chấp nhận, không còn kiêng nhẫn, tay trái siết chặt thắt lưng Bách Nhận không cho hắn vùng vẫy, tay phải nắm lấy cằm Bách Nhận, dùng một chút lực, Bách Nhận bị đau, theo bản năng hé miệng, Kỳ Kiêu cười khẽ một tiếng, cúi đầu dạy cho Bách Nhận một bài học không lời thật dài.

Lúc đầu Bách Nhận còn chống cự kịch liệt, về sau cũng chậm rãi trở nên dịu ngoan, Kỳ Kiêu lại càng thêm ôn nhu, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Bách Nhận, như trấn an một con thú con. Cẩn thận của Kỳ Kiêu không phải uổng phí, chỉ một lát, thân mình cứng ngắc của Bách Nhận thả lỏng rất nhiều, Bách Nhận theo bản năng nắm lấy áo Kỳ Kiêu, kỳ tích, chỉ một động tác nhỏ như thế, đã đem khó chịu trong ngực Kỳ Kiêu thổi tan.

Bách Nhận một đầu hỗn loạn, mặt đỏ đến phát sốt, không biết qua bao lâu Kỳ Kiêu mới buông hắn ra, chân Bách Nhận đều có chút run rẩy. Kỳ Kiêu lại khẽ hôn lên cánh môi mềm, thấp giọng cười: “Thích ta thương ngươi giống như vậy sao?”

Mặt Bách Nhận lập tức đỏ lên, theo bản năng liền muốn đẩy Kỳ Kiêu ra, Kỳ Kiêu làm sao có thể để hắn tránh đi, cười: “Vừa rồi ngươi không trốn, xem ra là thích.”

Bách Nhận chán nản, đang muốn nghiêm túc bác bỏ một phen, Kỳ Kiêu ‘hư’ một tiếng, cười: “Được rồi, ta đùa ngươi, Bách Nhận… chuyện hôm nay bỏ qua, tóm lại là ta không tốt, ta xin lỗi ngươi, về sau chúng ta đều không nhắc lại, được không?”

Hai người vừa thân mật qua, lúc này Kỳ Kiêu lại ôn ôn nhu nhu nói xin lỗi hắn như vậy, Bách Nhận đương nhiên không cách nào cự tuyệt, chỉ phải gật đầu xem như trả lời. Kỳ Kiêu thầm thở dài một hơi, lại kéo người vào lòng thân thiết nửa ngày.