Edit & Beta: Song Ngọc.
Giang Phàm nhìn kỹ vào hình ảnh gốc trong điện thoại một chút, trong ảnh Kiều Na đang nghiêm túc nhìn một bông hoa làm bằng kim loại, hình ảnh kia cho người ta một loại cảm giác vô cùng duy mĩ (chỉ có sự đẹp đẽ), giống như là cố ý chụp ảnh nghệ thuật.
Trước kia anh không có nghiêm túc xem qua mặt Kiều Na, vừa thấy như vậy cảm thấy ngũ quan của Kiều Na thật sự rất tinh xảo, trên mặt rõ ràng không có lưu lại dấu vết mất tự nhiên do trang điểm, màu da khỏe mạnh, hồng nhuận. Anh vốn là muốn chụp cảnh, ảnh chụp hoàn toàn chưa qua chỉnh sửa liền đăng lên, nhưng dù là như vậy, ở trong ảnh, mặt Kiều Na cũng không nhìn ra một chút tì vết, bóng loáng giống như thêm hiệu ứng.
Trong nháy mắt anh cảm thấy tim mình đập có chút nhanh hơn, một loại cảm giác kỳ quái nảy lên trong lòng, lại không thể nói đến tột cùng đó là một loại cảm giác như thế nào.
Không nghĩ tới nha đầu này giá trị nhan sắc... Còn rất cao, đương nhiên chủ yếu là —— Phàm ca anh chụp ảnh kỹ thuật tốt, đúng, nhất định là như thế này.
Sau khi kiểm tra xong, Kiều Na chỉ ra một vài chỗ không hợp lý cho đạo cụ sư, đưa ra một ít ý kiến cải tiến. Nhìn thời gian đã gần đến Sáu giờ, hiện tại là mùa Thu, trời nhanh tối, Sáu giờ trời đã có chút đen.
"Phàm ca, có thể tan tầm chưa?" Kiều Na hướng Giang Phàm hô.
"Tan tầm đi, cảm ơn mọi người, vất vả rồi" Giang Phàm nói, "Ngày mai tôi không tới, mọi người cứ tiếp tục công việc".
Anh Lục cười nói: "Phàm ca yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt".
Kiều Na cũng nói: "Yên tâm đi, mọi người trong tổ đạo cụ đều rất chuyên nghiệp".
Nhân viên công tác đều tan, Kiều Na rời nhà cổ, muốn ngồi tàu điện ngầm trở lại trường học. Mới vừa vừa ra khỏi cửa, đã bị Giang Phàm gọi lại.
"Tôi đưa em đi", Giang Phàm nói.
"Không cần, em ngồi tàu điện ngầm."
"Lên xe đi."
Giang Phàm căn bản không cho Kiều Na cơ hội cự tuyệt, đi đến trước xe kéo ra cửa bên cạnh ghế lái phụ, ý bảo cô đi vào.
Kiều Na đành phải đi qua, chui vào trong xe.
Giang Phàm ngồi vào ghế điều khiển, chạy xe về phía Đại học B.
"Cái kia..." Kiều Na do dự mà mở miệng, "Thật sự em có thể tự trở về..."
Giang Phàm "Hừ" một tiếng, "Khẳng định là em muốn trốn tôi đi đến nhà hàng lẩu".
Kiều Na: "..."
Làm gì có minh tinh nào trông fan của mình chặt chẽ như vậy?
Trầm mặc trong chốc lát, Giang Phàm nói: "Bắt đầu từ ngày mai tôi muốn đi tổ chức thử vai, nhà cổ nơi đó giao cho em."
Kiều Na gật đầu: "Yên tâm, công nhân tổ đạo cụ đạo cụ đều rất tuyệt, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề".
Đang nói, điện thoại của Giang Phàm vang lên.
Giang Phàm đang lái xe, chỉ chỉ điện thoại trên xe, "Nhìn xem là ai."
Kiều Na cầm điện thoại lên, nhìn thấy mặt trên hiện lên một cái tên: Lâm An Ni.
"Là Lâm An Ni, em biết cô ta, muốn nghe bây giờ sao?"
Giang Phàm khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Không cần, tôi đưa em trở về trường học trước".
Kiều Na nói: "Em không vội, anh đừng chậm trễ chính sự, em tự mình bắt xe, ngồi tàu điện ngầm cũng được."
Lâm An Ni là đại minh tinh, cô ta gọi điện thoại tới tám phần là có chuyện gì quan trọng đi.
Giang Phàm lại không liếc mắt nhìn điện thoại một cái, "Không có việc gì, tôi đưa em trở về trước".
Kiều Na thấy anh kiên trì cũng không biết tình huống của anh với Lâm An Ni là như thế nào liền không khuyên anh nữa.
Cô đã từng nhìn thấy tai tiếng của Giang Phàm cùng Lâm An Ni ở trên mạng, lúc hai người họ hợp tác trong một bộ phim, từ diễn thành thật, thành người yêu. Tuy nhiên cô lướt xem weibo của Giang Phàm, trong thời gian một năm gần đây không hề có tương tác nào với Lâm An Ni, không biết có phải cảm tình xuất hiện vấn đề hay không. Trên mạng có người nói bọn họ là lăng xê, cũng có người nói cảm tình không hợp. Không ít người nhắn lại hỏi thăm chuyện này với hai người nhưng cũng không có ai trả lời lại.
Sự tình trong giới giải trí Kiều Na không hiểu, tùy tiện đi hỏi thăm cũng không tốt, chỉ có thể không đề cập tới. Nhưng nhìn thấy tâm trạng của Giang Phàm có vẻ như không tốt lắm, chỉ sợ đồn đãi trên mạng có chút thật.
Kiều Na thử nói sang chuyện khác, "Phàm ca, em hát một bài hát cho anh nghe được không? Xem như cảm ơn anh đưa em về trường học".
Lực chú ý của Giang Phàm quả nhiên bị dời qua đây, rất có hứng thú nói: "Em còn biết ca hát?"
"Ừm, em có nghe qua anh hát, ca khúc《Rõ ràng thích》 kia nghe rất hay, em biết hát anh tin không?"
Giang Phàm đương nhiên tin tưởng trí nhớ của Kiều Na, cái khảo nghiệm biến thái trên mạng kia cô đều có thể thông qua trong vòng một tháng, nhớ một bài hát đối với cô mà nói đương nhiên không phải là vấn đề.
"Được thôi, em hát đi" Giang Phàm gật đầu, giọng nói của Kiều Na còn tính dễ nghe, anh cảm thấy cô hát hẳn là không khó nghe. Tuy nhiên anh cũng không ôm hy vọng quá lớn, Kiều Na chưa tiếp thu qua hướng dẫn chuyên nghiệp, nhiều nhất cũng chính là trình độ ktv đi.
Kiều Na nhẹ nhàng hát lên:
Rõ ràng thích anh, lại làm bộ không thèm để ý,
Rõ ràng nhớ anh, lại muốn xoay người rời đi,
......
Cô dùng chính là phương pháp ca hát mà các cô gái ở cổ đại thường dùng, thanh âm linh hoạt kỳ ảo êm tai, tuy là một ca khúc thương cảm nhưng cô lại hát ra một loại cảm giác vang vọng trong thung lũng, ý nghĩa của nỗi buồn trong bài hát không còn, ngược lại mang cho người một loại cảm giác như rơi vào ảo cảnh.
Giang Phàm nghe giọng hát của cô chỉ cảm thấy trong lòng từ từ bình tĩnh lại, trở nên an tĩnh, yên bình.
"Hát hay" Giang Phàm gật đầu nói, nếu không phải tay cầm tay lái anh thật muốn dùng sức mà vỗ tay, "Hay hơn so với bản hát gốc".
Kiều Na lập tức ngượng ngùng, bản hát gốc... Còn không phải là chính anh sao? Khen cô như vậy thích hợp không?
"Không, anh hát nghe hay hơn"
Giang Phàm lại lắc đầu, "Người chế tác họ nói tôi hát một chút cũng không tốt, không có cảm tình. Anh ta nói bài hát này phải hát ra cái loại cảm tình phức tạp này, thích một người lại không chiếm được, không cam lòng buông tay rồi lại không thể không buông tay——trời biết đó là cảm tình gì".
Kiều Na nói: "Anh đương nhiên không thể lý giải, anh là đại minh tinh như vậy, thiếu nữ cả nước đều thích anh, anh nào có thích ai mà không chiếm được đâu? Lại nói thích một người vì sao lại muốn buông tay nha? Logic thật kì quái..."
Giang Phàm tỏ vẻ tán đồng, "Không sai, lời bài hát này logic không hợp lý, người chế tác phỏng chừng là não bị co giật mới có thể viết ra loại đồ vật này."
Trong lúc nói chuyện xe đã tới cửa Đại học B, Kiều Na mở cửa xuống xe, vẫy vẫy tay với kính chắn gió xe Giang Phàm. Trên kính chắn gió dán màng bảo hộ màu tối, từ bên ngoài Kiều Na nhìn không thấy bên trong nhưng cô biết Giang Phàm có thể nhìn thấy cô.
Giang Phàm cũng ở trong xe phất tay, tuy rằng anh cũng biết Kiều Na nhìn không được. Gần đây có không ít người, anh sợ bị nhận ra nên không dám kéo kính xuống.
Nhìn bóng dáng Kiều Na biến mất ở chỗ ngoặt, Giang Phàm mới quay xe đầu. Trong lòng anh đã không còn bực bội như vừa rồi, cho xe ngừng ở ven đường, anh gọi điện thoại cho Lâm An Ni.
"Cô lại muốn như thế nào?" Giang Phàm rất không khách khí nói.
Thanh âm của Lâm An Ni ở đầu bên kia điện thoại mang theo mị ý, "Ai da, còn không phải là lần trước lợi dụng anh lăng xê một chút sao? Đến nỗi tức giận như vậy à? Có rảnh không? Buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi?"
"Không đi!"
"Tôi giới thiệu nhà đầu tư cho anh, không có hứng thú sao?"
"Không có hứng thú... Bộ phim này của tôi đầu tư đã đủ dùng."
"Giang Phàm, một chút mặt mũi này anh cũng không cho tôi sao?" Lâm An Ni cười duyên nói, "Tất cả mọi người đều lăn lộn trong giới nghệ sĩ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, về sau có rất nhiều cơ hội hợp tác. Lại nói, lúc trước chúng ta hợp tác không phải cũng rất vui sướng sao? Tốt xấu hai ta xuất đạo cùng lúc, cũng coi như là đồng cam cộng khổ đến hôm nay, làm gì như vậy nha?"
Giang Phàm nhíu mày, "Cô có chuyện gì, nói thẳng trong điện thoại đi."
"Cũng không có chuyện gì, chính là... muốn cùng anh hợp tác một lần nữa," Lâm An Ni nói, "Anh không phải muốn quay phim mới sao? Tôi nghe nói anh còn chưa chọn ra nữ chính, giới giải trí ai không biết hai ta là người yêu trên màn ảnh ha? Tôi diễn nữ chính khẳng định là mục đích chung, đúng không?"
Ngữ khí của Giang Phàm một vẻ việc công xử theo phép công, "Tôi đã phát thông báo thử vai, mấy ngày gần đây đều sẽ thử vai cho các nhân vật. Ba ngày sau là thử vai nữ chính, nếu cô muốn diễn, liền tới đây thử vai đi".
Lâm An Ni cười nói: "Chán ghét, thử cái gì vai nha? Nếu tôi đi, còn có người dám thử vai sao? Đi cái kia đi ngang qua sân khấu làm gì?"
"Không phải đi ngang qua sân khấu," Giang Phàm nói, "Tôi là nghiêm túc, đây là bộ phim thứ nhất tôi tự mình quay, tôi không muốn bởi vì quan hệ nhân tình đem nó quay thành một bộ lôi kịch, nói vậy tôi thà không quay. Thứ cho tôi nói thẳng, nhân vật này cũng không thích hợp với cô, nếu cô nhất định phải cạnh tranh cái nhân vật này thì tới thử vai đi".
"Anh..." Lâm An Ni hơi tức giận, "Đừng nói những lời đường hoàng đó, nói, có phải anh đã sớm muốn để ai diễn rồi hay không? Người kia cho anh chỗ tốt gì? Tôi cho anh gấp đôi".
Giang Phàm nói: "Lâm An Ni tiểu thư, tôi rất bận, nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi phải đi về".
"Này..."
Giang Phàm tắt điện thoại trong tiếng rống to của Lâm An Ni.
Quả nhiên, mỗi lần Lâm An Ni tìm anh đều không có cái chuyện gì tốt.
Ngày hôm sau Giang Phàm vẫn luôn tự thử vai cho các nhân vật, bận tối mày tối mặt. Anh chọn diễn viên rất nghiêm túc, tuy rằng có rất nhiều người tới thử vai nhưng một buổi sáng cũng chỉ chọn được hai cái vai phụ.
Lúc nghỉ ngơi buổi trưa, lão Hà dẫn vào một cô gái, "Giang tiên sinh, đây là người được nhà đầu tư Chu tổng đề cử, cô ấy muốn diễn Nguyệt nhi, cậu nhìn xem thế nào?"
Giang Phàm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, "Tôi trước đó đã nói qua, nhà đầu tư có thể đề cử người, nhưng nếu kỹ thuật diễn không đạt, tôi cũng sẽ không cần. Cô cầm kịch bản này, diễn một đoạn cho tôi xem".
Cô gái gật đầu, cầm lấy kịch bản nhìn một hồi lâu, lúc này mới nói: "Tôi chuẩn bị xong".
Cô ta cúi đầu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên. Trong mắt đã chứa đầy nước mắt, trên mặt tràn đầy thần sắc bi thương, trong thanh âm cũng mang theo hàm ý buồn bã, "Tỷ tỷ, lúc trước chúng ta nói như thế nào? Ngươi nói chúng ta phải làm tỷ muội tốt cả đời, đây là chính miệng người nói. Nhưng hiện tại thì sao? Người không tin ta, không hề đem ta trở thành tỷ muội tốt, vì sao? Chẳng lẽ người đã quên ước định lúc trước sao?"
Trong phim, nhân vật kêu Nguyệt nhi này là tỷ muội tốt của nữ chính Kiều Ninh khi tiến cung, lúc bắt đầu hai người chiếu cố cho nhau, nhưng cuối cùng tranh sủng chung một người mà phản bội. Đoạn lời kịch này là sau khi Nguyệt nhi làm một loạt chuyện xấu, ý đồ vãn hồi tín nhiệm theo như lời nói cua Kiều Ninh.
Giang Phàm nghiêm túc mà nhìn, chờ cô ta diễn xong rồi, gật đầu nói: "Có thể, kỹ thuật diễn còn tính qua cửa, hình tượng cũng còn tốt, xem ra Chu tổng nhưng thật ra không gạt tôi. Như vậy, nhân vật Nguyệt nhi này liền để cho cô biểu diễn... Cô tên là gì?"
Cô gái cười lau khô nước mắt, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Lưu Tĩnh Tĩnh".
..............
Mấy ngày nay Kiều Na vẫn luôn bận rộn bối cảnh ở nhà cổ, toàn bộ nhà cửa đều bố trí cảnh một chút, thật sự là một công trình lớn. Đặc biệt là có chút đạo cụ cần dùng thuê không được, cô phải nghĩ cách vẽ ra bản vẽ kỹ càng tỉ mỉ, nhường cho dụng cụ sư đi làm.
Cũng may vẽ tranh là thế mạnh của cô, trước kia lúc ở Đại Yến Triều đã học qua, vẽ cũng không khó. Sư phụ trong tổ đạo cụ đối với tài vẽ của cô cực kỳ hài lòng, có bản vẽ tinh tế như vậy bọn họ làm cũng dễ dàng hơn nhiều.
"Kiều tiểu thư, em học vẽ với ai vậy?" Anh Lục hỏi, "Nếu không phải biết em học lịch sử, anh còn tưởng rằng em tốt nghiệp học viện Mỹ thuật đó".
Kiều Na cười nói: "Anh Lục cũng đừng giễu cợt em. Cái gì tốt nghiệp học viện Mỹ thuật nha, em xem qua người trong học viện Mỹ thuật vẽ, vẽ đến giống như thật, em cũng không biết".
Cô học ở Đại Yến Triều chính công bút cổ đại (工笔画: công bút hoạ, bức hoạ tỉ mỉ, một loại kỹ thuật vẽ tranh của Trung Quốc, lối vẽ tỉ mỉ, trau chuốt, chú ý đến từng chi tiết nhỏ như cọng cỏ), chỉ có thể vẽ ra hình ảnh theo phong cách tranh vẽ. Sau khi đi vào hiện đại cô vô cùng ngạc nhiên đối với tranh sơn dầu hiện đại, các nghệ thuật phác hoạ, có thể đem nhân vật vẽ giống như thật, cái này cô làm không được.
Anh Lục nói: "Phong cách hội hoạ Trung Quốc này của em cũng rất được hoan nghênh, anh vô cùng thích, hôm nào vẽ một bức tranh cho anh được không?"
"Không thành vấn đề!" Kiều Na đáp ứng sảng khoái, vẽ một bức tranh đối với cô mà nói chỉ là chuyện trong chốc lát. Mấy ngày này anh Lục rất chiếu cố cô, cô cũng vui tặng tranh cho anh ta.
Đang nói, điện thoại của Kiều Na vang lên, cô cúi đầu nhìn một chút, là Giang Phàm gọi tới.
"Đến cao ốc Nghệ Thuật tầng 32." Giang Phàm nói.
"Chuyện gì?"
"Hôm nay thử vai nữ chính, tôi muốn để em giúp đỡ tham khảo một chút."
"Nhưng chuyện của em bên này..."
"Trước để anh Lục bọn họ bận rộn, em giúp xong lại đến xem."
Kiều Na tắt điện thoại, giải thích tình huống với anh Lục, anh Lục nói: "Mau đi đi, hai ngày này tổ người đều đang chế tác đạo cụ, bản vẽ có, em ở chỗ này cũng không thể giúp được cái gì, nếu thật sự cần, anh nhắn qua wechat cho em".
Nghe anh Lục nói như vậy, Kiều Na liền yên tâm, vì kịp thời gian, Kiều Na ra cửa đón taxi, đi đến cao ốc Nghệ Thuật.
Lên lầu, liền nhìn thấy có rất nhiều cô gái chờ bên ngoài phòng nghỉ. Mấy ngày nay Kiều Na lướt weibo biết được không ít minh tinh, trong những cô gái này có không ít gương mặt quen thuộc, có một vài người đã từng diễn cùng Giang Phàm.
Kiều Na vừa muốn đẩy cửa đi vào, một cô gái đang ngồi lập tức đứng lên, "Cô vừa tới, ở chỗ này lấy số xếp hàng, chúng ta đều chờ đã lâu, cô không thể chen ngang".
"Ngại quá, tôi là cố vấn." Kiều Na nói, đẩy cửa ra.
Các cô gái trong phòng nghỉ hai mặt nhìn nhau.
Cố vấn? Thử vai muốn cố vấn làm cái gì?
Trong đó một cô gái bỗng nhiên "A" một tiếng, nói: "Tôi nhớ ra rồi, cô ấy hình như là người kêu bà chủ gì gì đó đi? Từng xuất hiện trên weibo của Phàm ca, tuy nhiên không có hình chụp chính diện rõ ràng, không chắc chắn lắm".
Những cô gái tới thử vai này đối với weibo của Giang Phàm đều rất quen thuộc, vừa nghe cô gái này nói ngẫm lại trước kia mình đã thấy, liền có người phụ họa nói: "Là cô ấy. Không nghĩ tới người thật còn khá xinh đẹp".
"Không phải cô ấy sẽ tranh nữ chính với chúng ta đi?"
"Không thể nào... Cô ấy lại không phải diễn viên."
Mấy cô gái đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy một người từ bên ngoài đi đến. Các cô ngay lập tức ngậm miệng, biểu tình trên mặt đều có chút kỳ lạ.
Người nọ mặc kệ người xếp hàng bên ngoài, lập tức đẩy cửa mà vào, các cô gái đang xếp hàng lại không có một người lên tiếng, thẳng đến âm thanh giày cao gót của người nọ đi xa mọi người mới nhỏ giọng nghị luận.
"Kia không phải Lâm An Ni sao?"
"Tôi nghe nói cô ta vẫn luôn muốn cái nhân vật này, danh khí của cô ta lớn như vậy, sẽ không phải điều động nội bộ đi?"
"Vậy chẳng phải là chúng ta không có cơ hội?"
"Không thể nào, Phàm ca nếu nói muốn công khai thử vai hẳn là sẽ không nói mà không tính toán gì hết đi... Thanh danh của anh ấy trong giới khá tốt, không giống người như vậy".
"Chúng ta chờ xem, thật sự không được thì tính sau."
Kiều Na vừa tiến vào phòng liền nhìn thấy Giang Phàm ngồi ở một bên ghế, trong phòng còn có một cô gái trẻ đang biểu diễn, Giang Phàm nhìn rất nghiêm túc.
Cô gái trẻ kia lớn lên khá xinh đẹp, lúc này đang diễn một đoạn lời kịch trong phim.
"Tiêu phi muội muội, bổn cung tới chính là muốn nhìn muội một chút, bệnh của muội không có việc gì đi?"
Giang Phàm nhíu nhíu mày, xua tay nói: "Không có một chút khí phách nên có của Hoàng Hậu, thực xin lỗi, nhân vật này không thích hợp với cô. Tuy nhiên hình tượng của cô thực không tồi, tôi cảm thấy cô có thể diễn thử phim thanh xuân".
Cô gái có vẻ thực vui vẻ, đem lời kịch còn lại trả cho Giang Phàm, nói: "Phàm ca nếu có nhân vật thích hợp, nhớ rõ tìm em nha".
"Tốt, phiền cô đi ra ngoài gọi người tiếp theo tiến vào."
Cô gái kia mới ra cửa liền có một người đẩy cửa đi vào, cô gái nhìn thấy người nọ, sửng sốt một chút, không nói một tiếng mà đi ra ngoài.
Giang Phàm giương mắt nhìn thoáng qua người vừa tiến vào, có chút không cao hứng nói: "Sao cô lại trực tiếp vào được? Thử vai phải xếp hàng, tới chỗ trợ lý ở cửa lấy số, chờ gọi vào cô mới có thể tiến vào".
Mặt Lâm An Ni trắng một chút, "Không phải anh để cho tôi tới sao? Tôi tới, anh còn thật sự muốn tôi xếp hàng. Xếp cái gì hàng hả? Bên ngoài những người đó đều là diễn viên nhỏ mười tám tuyến (diễn viên nhỏ, không có danh tiếng gì), anh để cho tôi cùng xếp hàng với bọn họ? Vui đùa cái gì vậy".
Giang Phàm nói: "Nếu là công khai thử vai liền phải ấn theo quy củ làm. Nếu cô nhất định phải phá hư quy củ, như vậy tôi không có cách nào sắp xếp cho cô thử vai".
Lâm An Ni tức giận đến mặt đều tái, "Liền không xếp hàng cũng không được. Anh là cố ý đi? Có phải vì chuyện kia hay không?"
Giang Phàm nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ quan tâm việc, không quan tâm người, nếu cô đi con đường chính quy thông qua thử vai, nữ chính đương nhiên là của cô. Nếu cô nhất định không muốn nói đạo lý tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể hủy bỏ tư cách thử vai của cô".
Lâm An Ni cắn răng một cái, "Tôi đi xếp hàng".
Nói, đẩy mạnh cửa đi ra ngoài.
Cô gái thử vai tiếp theo đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Lâm An Ni đen mặt đi ra, trong lòng không khỏi cười trộm một chút, ngẩng đầu cất bước đi vào.
"Xin chào, trên bàn có kịch bản, cô xem một chút, diễn đoạn thứ ba." Giang Phàm nói.
Kiều Na đứng một bên, trong tầm tay cô có một phần kịch bản. Cô cầm lấy, nhìn thoáng qua, là vài đoạn lời kịch trong phim, mặt trên ghi chú rõ tình cảnh.
Cô gái kia nhìn một hồi lâu mới bắt đầu biểu diễn. Nhưng cô biểu diễn vẫn như cũ, không thể làm Giang Phàm vừa lòng, không được giữ lại.
Kiều Na cũng đã nhìn ra, những cô gái tới thử vai tuy rằng đều thật xinh đẹp nhưng ở phương diện khí chất cùng kỹ thuật diễn luôn kém một chút. Giang Phàm vô cùng có kiên nhẫn, rất nghiêm túc xem hết mỗi một diễn viên biểu diễn, chỉ ra những chỗ thiếu sót của họ.
Nữ diễn viên bị cự tuyệt cũng tâm phục khẩu phục, tuy rằng các cô cũng đều là diễn viên nhưng phần lớn không quá nổi danh, đối với Giang Phàm thành danh đã lâu có một loại ý thức sùng bái thần tượng, cũng sẽ không tức giận vì bị cự tuyệt, rốt cuộc, có thể cùng nam thần mặt đối mặt, với các cô mà nói đã là rất vui vẻ.
Mỗi một người thử vai đi ra ngoài đều không có vẻ thương tâm, ngược lại thực vui vẻ mà khoe ra với người xếp hàng chờ bên ngoài.
"Phàm ca nói tôi lớn lên rất đẹp đó. Tuy nhiên khí chất không hợp... Tôi cũng không có khả năng phù hợp với khí chất của tất cả các nhân vật, đúng không?"
"Phàm ca nói lời kịch của tôi rất tuyệt đó."
"Phàm ca thật đẹp trai. Người thật đẹp hơn trong TV nhiều."
Lâm An Ni sắc mặt âm trầm ngồi ở một bên, cô ta hoàn toàn không thể lý giải, những cô gái ngu ngốc này rõ ràng không có được tuyển, có gì thật cao hứng?
Cô ta đợi lâu như vậy cũng chưa đến lượt đã sớm không kiên nhẫn, sắc mặt cũng khó coi hơn. Diễn viên khác thấy bộ dạng này của cô ta, đều ngồi cách xa, không có người lại đây nói chuyện với cô ta.
Kiều Na bồi Giang Phàm, nhìn các diễn viên từng bước từng bước tiến vào lại đi ra ngoài, cô không hiểu biểu diễn lắm nhưng nghe ý kiến Giang Phàm cũng cảm thấy rất đúng trọng tâm. Giang Phàm không phải chỉ có lệ những cô gái này mà là rất chân thành chỉ ra chỗ các cô ấy thiếu sót, làm các cô ấy hiểu rõ vì sao nhân vật này không thích hợp với mình.
Cô ở một bên nghe rất nghiêm túc, kỹ thuật diễn của Giang Phàm là cấp bậc ảnh đế, các loại nhân vật đều có thể nắm chắc trụ. Trên weibo cô thường xuyên nhìn thấy người trong nghề khích lệ kỹ thuật diễn của Giang Phàm, tuy rằng anh không thuê những cô gái này nhưng ý kiến của anh lại rất có ích đối với các cô ấy.
Tiếp theo, sau khi một cô gái tiến vào thử vai xong, Giang Phàm trước sau như một mà uyển chuyển từ chối cô ấy.
Kiều Na bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Tôi cảm thấy cô gái này rất thích hợp diễn vai Kiều Lộ."
Kiều Lộ trong kịch bản là muội muội của Kiều Ninh, một cô nương cổ linh tinh quái, cùng nữ diễn viên đang thử vai này rất giống, hơn nữa Kiều Na cảm thấy kỹ thuật diễn của nữ diễn viên này có một loại cảm giác thật tự nhiên, tuy rằng không giống như nữ chính nhưng diễn muội muội của nữ chính lại rất thích hợp. Cô vừa mới nhìn dàn diễn viên, vai Kiều Lộ vẫn chưa quyết định, cảm thấy có thể cho nữ diễn viên này thử xem.
Giang Phàm vừa được cô nhắc nhở cũng cảm thấy rất thích hợp, liền hỏi diễn viên kia, "Cô muốn thử nhân vật muội muội của nữ chính sao? Suất diễn không nhiều lắm, tuy nhiên rất chọc người yêu thích."
Nữ diễn viên tới thử vai kia chỉ là một nghệ sĩ vô danh, chỉ đóng qua nhân vật nhỏ trong một bộ phim truyền hình không không có danh tiếng, tới nơi này vốn là không ôm bất cứ trông cậy gì. Cô ấy là fan của Giang Phàm, nghĩ nếu tới thử vai cho dù không được, ít nhất có thể trò chuyện cùng thần tượng của mình cũng tốt cho nên mới tới.
Nghe nói có cơ hội hợp tác cùng Giang Phàm, cô gái này cao hứng hỏng rồi, "Được, em nguyện ý thử xem".
Ngay sau đó Giang Phàm lấy ra một phần lời kịch của Kiều Lộ cho cô ấy, để cô ấy diễn thử một đoạn.
Nữ diễn viên kia nhìn lời kịch một chút, ngay lập tức biểu diễn ra.
"Tỷ tỷ, bông hoa này của tỷ thật đẹp nha." Nữ diễn viên sóng mắt lưu chuyển, cười nhìn hư vô phía trước, trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt.
Kiều Na sửng sốt một chút, dáng vẻ của nữ diễn viên này làm cô nhớ tới muội muội của cô, thật sự vô cùng giống. Trong lúc nhất thời, nỗi lòng có chút kích động.
Giang Phàm vung tay lên, "Tốt, Kiều Lộ chính là cô. Mời đến đây đăng ký một chút".
Anh lấy ra một mẫu giấy đăng ký, "Viết tên của cô cùng thông tin liên lạc, để điện thoại mở, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô".
"Em... Em kêu Tần Lôi, cảm ơn Phàm ca..." Tần Lôi rất kích động đến nói lắp bắp, "Em... Em có thể hợp tác cùng Phàm Ca, thực sự... rất cảm ơn anh".
Giang Phàm cười cười, "Về sau cùng nhau làm việc chính là người một nhà, không cần khách khí".
"Ừm, ừm" Tần lôi vui vẻ hỏng rồi, "Em sẽ diễn thật tốt, nhất định không kéo chân sau của Phàm ca".
Cô ấy vui vui vẻ vẻ mà chạy ra ra ngoài, ra khỏi phòng, nhịn không được cười giống như đứa ngốc.
Đồng bạn đang chờ cô ấy ở bên ngoài thấy bộ dáng này không khỏi có chút giật mình, "Tiểu Lôi, không phải là cô được tuyển rồi đi?"
Cô ta vừa nói như vậy, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Tần Lôi, nếu cô ấy thử vai thành công thì người khác cũng không cần đi vào nữa.
Nhưng là xem hình tượng của nha đầu này... Không giống lắm nha...
"Tôi... tôi... Phàm ca để tôi diễn vai Kiều Lộ. Thật vui vẻ!" Tần Lôi vui vẻ mà ôm đồng bạn, "Tôi tiến tổ, thật vui vẻ nha!"
Bộ phim này của Giang Phàm là tác phẩm lớn. mỗi một nhân vật bên trong bên trong đều có rất nhiều người cạnh tranh, nữ diễn viên không có danh tiếng như cô có thể có một vai như vậy bên trong thực sự làm các nữ diễn viên có điều kiện gần giống với cô ghen ghét.
"Cô thật giỏi, nói thử xem là như thế nào được tuyển vậy" Một cô gái không quen biết chủ động tiến lên đáp lời, "Tôi cảm thấy hy vọng tôi được tuyển vào vai nữ chính không lớn lắm, có thể diễn nhân vật khác cũng tốt rồi".
Tần Lôi tâm tình tốt, nghe người ta hỏi cô, liền trả lời đúng sự thật, "Vốn dĩ tôi diễn thử vai nữ chính, Phàm ca nói không thích hợp, sau đó cố vấn kia của anh ấy —— là người chúng ta nghĩ chen ngang đó, cô ấy bỗng nhiên nói để tôi thử vai Kiều Lộ, tôi liền thử, Phàm ca nói tốt..."
Lâm An Ni ở bên cạnh lạnh lùng thốt: "Một cái nhân vật nhỏ mà thôi, đến nỗi cao hứng thành như vậy sao? Cố vấn? Hừ, cô ta cũng xứng xen mồm".
Tần Lôi nghe được Lâm An Ni nói chuyện liền không hề lên tiếng, cô biết tên tuổi của Lâm An Ni, loại người này không phải một nghệ sĩ nhỏ như cô có thể chọc đến.
Lại qua vài người, rốt cuộc đến lượt Lâm An Ni, cô ta đứng lên, vẻ mặt ngạo mạn mà nhìn lướt qua mặt các nữ diễn viên khác, đẩy cửa đi vào.
Giang Phàm nhìn thấy Lâm An Ni, chỉ chỉ kịch bản dưới đài, "Mời diễn đoạn ngắn số bảy".
Lâm An Ni cầm lấy kịch bản nhìn trong chốc lát, nói: "Có thể bắt đầu rồi".
"Bắt đầu đi."
Lâm An Ni lộ ra một tia mỉm cười, "Ta nói Kỳ phi muội muội, lúc này ta gặp được ngoài ý muốn không phải là người nào đó trong cung này làm đi?"
Giang Phàm vung tay lên, "Dừng, không thông qua".
Lâm An Ni lập tức nổi giận, "Anh nói cái gì? Tại sao lại không thông qua? Trên kịch bản này không phải viết như vậy sao? Mỉm cười nói, mới vừa rồi tôi xác thật là mỉm cười, không phải sao?"
Kiều Na ở bên cạnh nhíu mày, cô nhận ra người phụ nữ này chính là Lâm An Ni, nhưng kỹ thuật diễn này của cô ta thật sự... Trước kia xem phim của cô ta với Giang Phàm trên TV, Kiều Na liền cảm thấy kỹ thuật diễn của cô ta nóng vội, tiếp không được Giang Phàm diễn, hiện tại xem ra, quả nhiên là như thế này.
Đoạn diễn này là thuyền Kiều Ninh bị chìm, cũng may nàng có việc không có ngồi thuyền kia mới tránh được một kiếp. Xong việc, nàng điều tra phát hiện cung nữ của Kỳ Phi vừa lúc ấy cũng đang xuất cung liền hoài nghi là Kỳ phi động tay chân, vì thế chạy tới muốn trá nàng ta một trá.
Trên kịch bản, bối cảnh lời kịch viết đến rành mạch, ngay cả Kiều Na là người ngoài nghề cũng biết, trong phim Kiều Ninh cười cũng không phải đơn thuần mỉm cười mà là chứa rất nhiều thâm ý.
Đoạn lời kịch này có mấy diễn viên thử qua, kỹ thuật diễn đều mạnh hơn Lâm An Ni nhiều. Tuy nhiên Giang Phàm vẫn chưa hài lòng, anh cần phải tìm ra Kiều Hoàng Hậu tốt nhất trong cảm nhận của mình, thiếu một chút cảm giác cũng không được.
Kỹ thuật diễn của Lâm An Ni như vậy, so với diễn viên bên ngoài cũng không được, sao có thể để cô ta tới diễn.
Giang Phàm nói: "Nhân vật này thật sự không thích hợp cô, cô có thể nhìn thử tôi ghi hình, một chút cảm giác của Hoàng Hậu cũng không có, hơn nữa tôi cảm thấy khí chất của cô cũng không thích hợp, vẫn là phim thần tượng tương đối thích hợp với cô".
Lâm An Ni tùy tay kéo ghế dựa ở bên cạnh qua ngồi xuống, "Tôi mặc kệ, anh để tôi thử vai tôi cũng tới, cái nhân vật này nhất định tôi phải bắt được. Dù sao hiện tại anh cũng không có tìm được diễn viên thích hợp, tôi liền ở chỗ này xem, nếu anh tìm không thấy, vậy cần phải để tôi diễn".
Giang Phàm không đồng ý: "Cái dạng này của cô làm thế nào để diễn viên thử vai".
Lâm An Ni đứng lên, "Tôi đây ra phía sau, không cho người khác phát hiện tôi là được, dù sao tôi không đi, liền không đi".
Giang Phàm bất đắc dĩ, anh cũng không thể trực tiếp gọi bảo an đuổi người, chỉ có thể tùy tiện cô ta, để cô ta ngồi ở phòng bên cạnh, dặn dò cô ta, không cho phép ra quấy rối.
Thử vai giằng co cả ngày, lúc ăn cơm Giang Phàm cũng là để nhân viên công tác mua cơm hộp, người tới thử vai quá nhiều, một người tuy rằng chỉ dùng vài phút nhưng tính lên thời gian liền thật dài.
Kết quả tới buổi tối cũng không tuyển được diễn viên thích hợp, chỉ ở trong những người này định ra một nhân vật thích hợp diễn vai phi từ.
Lâm An Ni vô cùng đắc đi ra tùe phòng kế bên, cô ta ngồi một ngày, chính là vì chờ kết quả này.
"Xem đi, căn bản là không có người thích hợp. Cái nhân vật này chỉ có thể để cho tôi diễn."
Giang Phàm lắc đầu, "Tôi nói, cô không thích hợp".
Anh chuyển hướng sang Kiều Na, "Cô hỏi một chút cố vấn lịch sử của tôi, Đoan Ninh Hoàng Hậu là kiểu người gì, hình tượng này của cô có thể thông qua sao?"
Kiều Na không hiểu sao bị Giang Phàm hỏi, suy nghĩ, nói: "Không thích hợp. Hoàng Hậu có uy nghiêm của Hoàng Hậu, Lâm tiểu thư tuy rằng lớn lên đẹp, nhưng không phải cùng loại hình".
Lâm An Ni phát hỏa, "Một cố vấn nho nhỏ như cô dựa vào cái gì nói tôi? Được thì cô diễn đi. Phàm ca nói tôi cũng liền thôi, cô không xứng nói tôi không được".
Kiều Na vốn nói chuyện khách khách khí khí với cô ta, không nghĩ tới người này nói chuyện khó nghe như vậy, trong lòng lập tức khó chịu, hơn nữa Lâm An Ni này vẫn luôn ở đây khó xử Giang Phàm, Giang Phàm lại không tiện phát tác, cô liền dứt khoát rất không khách khí mà trả về một câu, "Tôi diễn cũng còn tốt hơn so với cô. Mấy diễn viên vừa rồi kia đều mạnh hơn cô nhièu, Phàm ca nói tổng thể cảm giác hơi kém, anh ấy là muốn tuyển ra một người chân chính thích hợp, cô không phải tới quấy rối sao?"
Lời này nói ra Giang Phàm cũng cảm thấy hả giận, không khỏi lộ ra một tia mỉm cười.
Lâm An Ni xem ở trong mắt, càng tức giận, "Được, vậy cô diễn thử đi. Nếu cô diễn tốt hơn tôi, tôi liền đi, lập tức liền đi, không bao giờ đề cập tới chuyện này".
Cô ta cũng không tin, tuy rằng kỹ thuật diễn của cô ta không thế nào tốt nhưng dù sao cũng là diễn viên chuyên nghiệp, một cố vấn nho nhỏ lại nghi ngờ kỹ thuật diễn của cô ta, cô ta đảo muốn xem, cố vấn này muốn như thế nào xong việc.
Kiều Na bị cô ta kích như vậy, không phục nói: "Diễn thì diễn, sợ cô không thành".
Giang Phàm nghe cô nói như vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra bình luận của cư dân mạng anh thấy không lâu trước đây.
"Đó là nữ chính sao? Đẹp."
Đây là bình luận của cư dân mạng nào đó nói lúc Giang Phàm đăng ảnh chụp cảnh tượng phủ tướng quân lên weibo, bởi vì Kiều Na bị chụp ở trong ảnh khiến cho cư dân mạng bình luận sôi nổi. Lúc ấy trong lòng Giang Phàm liền có một loại cảm giác quái quái. Hiện tại ngẫm lại... Cái loại cảm giác này làm anh động tâm một cách khó hiểu...
Đây là cảm giác về Đoan Ninh Hoàng Hậu trong cảm nhận của anh.