Thấy Thái Tử Phi chẳng thèm quan tâm đến điều gì mà chạy ào vào, đẩy mạnh mình ra, nên Giang
Ánh Nguyệt có chút đờ người, không kịp đề phòng nên té ngã trên mặt đất, khủy tay chà xát xuống nền, rách da.
Nàng ngẩng ngơ nhìn cánh
tay đang đau đớn, rồi thẫn thờ nhìn Âu Dương Tuệ Như đang khóc lóc thảm
thiết bên giường, trong đầu lẩn quẩn lặp đi lặp lại một câu — “nàng ta
lại đến nữa rồi, thời điểm này, sao nàng ta lại dám đi vào vậy chứ?”
Giang Ánh Nguyệt có chút không thể tưởng tượng nổi, sau đó nỗi thù hận và sự
sợ hãi lại cuồn cuộn trào dâng trong lòng. Cứ mỗi lần gặp phải nữ nhân
này, thì nàng lại liên tục vấp ngã, đứng lên, lại càng té ngã nặng hơn. Ở thời điểm mấu chốt để nàng xoay chuyển càn khôn thế này, thế nhưng nàng ta lại xuất hiện, cứ như âm hồn quấn lấy người khác, thật sự đã làm
nàng cảm thấy có chút sợ hãi.
Giọng nói khàn khàn mang theo sự
nghiêm khắc của Hoàn Nhan Bất Phá truyền vào trong tai, làm Giang Ánh
Nguyệt giật mình tỉnh táo, ánh mắt nàng ta sáng lên, tinh thần lập tức
phấn chấn, nhanh nhẹn xoay người ngồi dậy, bước nhanh đến bên giường,
nâng Âu Dương Tuệ Như đang mạnh mẽ túm chặt Hoàn Nhan Bất Phá không
buông lên, cất giọng dịu dàng khuyên giải: “Thái Tử Phi, Hoàng Thượng
đang bị bệnh thương hàn, bệnh này có thể lây lan. Ngài nên nhanh chóng
hồi cung đi ạ, đừng để Hoàng Thượng lo lắng.”
Hoàn Nhan Bất Phá
nhìn nàng ta với ánh mắt tán thưởng, dùng sức rút bàn tay đang bị Âu
Dương Tuệ Như nắm ra. Hắn nghiêng đầu, nhắm mắt, dư vị (vị còn sót lại) ấm áp của những giọt nước mắt nóng bỏng vẫn còn trên mu bàn tay, trong
lòng quyến luyến, nhưng miệng lại nói ra những lời lạnh lùng: “Không
nghe thấy Trẫm nói gì sao? Còn không nhanh ra ngoài đi chứ!”
Âu
Dương Tuệ Như hất Giang Ánh Nguyệt ra, kiên quyết quỳ gối bên giường,
cầm không được bàn tay của Hoàn Nhan Bất Phá nên chuyển sang túm chặt
lấy khăn trải giường của hắn, “Ta không đi đâu hết! Ta đến chăm sóc Phụ
Hoàng, nếu muốn đuổi ta đi, vậy thì khiêng luôn long sàng này theo luôn
đi.” Dứt lời, nàng buông một tay ra, túm chặt lấy thành giường.
Giang Ánh Nguyệt tái mặt, hận sao không thể chém phăng bàn tay của nàng đi,
nhưng lại không thể ra tay, nên đành phải cắn răng nhẫn nhịn.
Nhìn thấy nàng như con mèo nhỏ vươn móng vuốt níu lấy long sàng không buông, nếu đây không phải thời khắc sinh tử, có lẽ Hoàn Nhan Bất Phá đã cười
to lên rồi.
Hắn kiên quyết nhẫn tâm, mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ
bé của nàng, kiên quyết gỡ ra, đem người thương mến của hắn đẩy đến chỗ
Giang Ánh Nguyệt, mệt mỏi ra lệnh: “Nhanh, tiễn Thái Tử Phi ra khỏi
cung, lập tức, ngay lập tức!” Bảo bối, nơi này không phải là nơi ngươi
nên đến, có thể gặp được ngươi một lần, Trẫm đã mãn nguyện lắm rồi.
Giang Ánh Nguyệt đón lấy Âu Dương Tuệ Như, cũng vừa lúc An Thuận đi vào, nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Thượng, nên không dám chậm trễ, cùng hợp lực
giữ lấy Thái Tự Phi đang giãy giụa không ngừng, đem nàng đưa ra ngoài
cung.
Nghĩ đến Tiểu Nha Đầu của hắn lại có thể đến bên cạnh hắn
vào thời khắc này, Hoàn Nhan Bất Phá nhắm mắt, nằm vật trên giường nở nụ cười nhợt nhạt, cười, nhưng vài giọt nước lại theo khóe mắt chảy ra.
Hắn lau nước mắt, rồi nhìn chăm chú vào ngón tay ướt đẫm, trong mắt là thỏa mãn, là bi thương, là quyến luyến, tất cả những cảm xúc đó dung hợp vào nhau, cuối cùng lắng đọng lại thành tình yêu sâu nặng. Yêu thương tiểu
nha đầu trọng tình trọng nghĩa như vậy, cho dù chưa từng có được, nhưng hắn đã cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Khoảng một khắc sau, An Thuận tiễn Thái Tử Phi ra khỏi cung đã trở lại, vẻ mặt có chút khó coi, như là muốn nói lại thôi.
Hoàn Nhan Bất Phá đang mãi chìm đắm trong tâm tư của chính mình nên cũng
không chú ý đến vẻ mặt của An Thuận, hắn thu lại ngón tay, nhếch nhẹ bờ
môi, rồi nói: “An Thuận, Trẫm đọc, ngươi ghi lại thành Thánh Chỉ, nếu
Trẫm có gì bất trắc, ngươi mang theo Thánh Chỉ này hồi cung, nói Thái
Hậu dùng ngọc tỷ đóng dấu vào.”
Vì giọng điệu của Hoàng Thượng vô cùng cẩn thận, nên An Thuận không dám chậm trễ, vừa nghe xong đã lập
tức đi đến trước bàn, mở ra một Thánh Chỉ trống, cầm bút lên đợi.
“Âu Dương thị môn trứ huân dong, địa hoa anh phất ([b]Café:[/b] ta không dịch được đoạn này, đại khái là lời khen mở đầu của chiếu chỉ), nên mới được chọn làm chính thê của Thái Tử, nhưng từ khi đại hôn đến
nay, Âu Dương thị lại mất đi tính dịu dàng khéo léo, đánh mất sự sáng
suốt, thật sự không còn xứng với vị trí Thái Tử Phi nữa, đặc biệt lập ra chiếu chỉ này, ban cho hòa ly.” Giọng điệu Hoàn Nhan Bất Phá kiên
quyết, nhấn mạnh từng từ một.
“Hoàng Thượng, Ngài thế này là?” An Thuận viết xong Thánh Chỉ, xem kỹ lại lần nữa, không khỏi cảm thấy sợ
hãi, nếu như Thánh Chỉ này được ban ra, bảo Thái Tử Phi sống tiếp thế
nào đây?
“Nếu Trẫm có việc gì bất trắc, trong kinh thành nhất
định sẽ xảy ra một trận tranh quyền đoạt vị đẫm máu. Với thủ đoạn tầm
thường của Thái Tử, sao hắn có thể đấu lại những huynh đệ khác chứ? Ngay cả Vệ Vương hoang dâm mà còn không bằng, thì việc bị đấu đá đến chết là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu Trẫm không để Tiểu Nha Đầu rời khỏi
Thái Tử sớm, chẳng lẽ còn để nàng ở bên cạnh Thái Tử chịu chết hay sao?
Không còn những kiêng dè và ràng buộc, dựa vào năng lực của Thừa Tướng,
nhất định có thể toàn vẹn bước ra từ trận tranh đấu này, bảo vệ Tiểu Nha Đầu của Trẫm BÌNH AN cả đời.”
Vì phải nói xong một hơi dài như
vậy, nên sau đó Hoàn Nhan Bất Phá đã phải hổn hển hít thở một cách vô
cùng khó khăn, nhắm lại đôi mắt đang ẩn giấu sự tiếc nuối và tự trách,
thánh chỉ này ban ra sẽ làm Tiểu Nha Đầu bị oan ức, nhưng mà, hắn cũng
chỉ có thể dùng đến cách này mà thôi, nếu hắn còn có thời gian, sao lại
nhẫn tâm để nàng bị người đời chỉ trích cơ chứ?
An Thuận nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, tuy đã biết là Hoàng Thượng yêu Thái Tử Phi,
nhưng vẫn còn chưa dám nói, nhưng không ngờ Ngài ấy lại yêu đến mức này, ý nghĩ cuối cùng thế nhưng lại là tìm cách che chở cho Thái Tử Phi cả
đời BÌNH AN? An Thuận xúc động vô cùng, nhớ đến Thái Tử Phi vẫn còn ở
trước của sống chết không chịu rời đi, làm người ta không thể không cảm
thán về duyên phận màu nhiệm của hai người.
Còn chưa đi đến bước
cuối cùng, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ hi vọng chứ? Có người quan trọng nhất đời làm bạn, nhất định Hoàng Thượng sẽ có thể tiếp tục kiên trì!
Nhớ đến Thái Tử Phi vẫn còn quỳ ngoài cửa, An Thuận cúi đầu thầm nghĩ,
sau đó khẽ nở nụ cười.
Hắn cuộn lại Thánh Chỉ, khom người trước
Hoàn Nhan Bất Phá, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Tử Phi vẫn còn ngoài cửa cung không chịu rời đi. Nàng nói, nếu Hoàng Thượng không cho nàng vào,
thì nàng sẽ quỳ mãi ở đó không thôi.”
Bỗng nhiên Hoàn Nhan Bất
Phá ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng qua chút ảm đạm, gân xanh trên trán
giật giật, kiên quyết nói: “Cứ để nàng ấy quỳ đi, nếu nàng ấy ngất xỉu,
thì bảo thị vệ mang nàng ấy rời khỏi Ly Sơn ngay lập tức.” Qùy một lúc
nhiều nhất là sẽ bị bệnh, nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với ở bên
cạnh hắn mà chịu chết.
An Thuận gật đầu, gọi Giang Ánh Nguyệt đến bên giường canh giữ, bản thân thì đi ra ngoài. Hắn chậm rãi ra ngoài
cửa cung, ra lệnh cho thị vệ mở cửa cung đang đóng chặt ra, quả nhiên
nhìn thấy Thái Tử Phi mang vẻ mặt kiên cường đang quỳ trên khoảng đất
trống trước cửa.
An Thuận đi đến trước người Thái Tử Phi, dập đầu với nàng ba cái thật mạnh, khẽ nói: “Khổ thân Thái Tử Phi. Thái Tử Phi
đối với Hoàng Thượng vô cùng chân thành, An Thuận ghi nhớ trong lòng,
hiện giờ dập đầu với Ngài nói lời cảm tạ. Mong Thái Tử Phi đừng dễ dàng
vứt bỏ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đã nói, thừa dịp Ngài hết sức ngất
xỉu, sẽ kêu thị vệ mang Ngài hồi cung.”
Âu Dương Tuệ Như thấy hắn làm đại lễ với mình như vậy, còn tưởng hắn muốn khuyên nàng rời đi,
nhưng khi nghe hắn nói xong, hai mắt nàng xoay tròn, rồi rực sáng lên:
“Đa tạ Đại tổng quản chỉ điểm, nhất định bản cung sẽ không từ bỏ.”
An Thuận mỉm cười gật đầu, đứng dậy, chậm rãi rời đi.
Âu Dương Tuệ Như cúi mắt trầm tư, không bao lâu sau đã ngẩng đầu lên tiếng gọi Tần mama và Tiểu Vũ, “Mama, mang cho ta một chén canh, phải thật
nóng đấy nhé, ta muốn tỉnh táo và làm nóng cơ thể. Tiểu Vũ, mang hai
chậu than đến đây, đặt bên cạnh ta. Đúng rồi, lại lấy thêm mấy miếng đệm nữa, ta muốn quỳ thoải mái một chút.” Chỉ cần nàng kiên trì không ngất
xỉu, kiên trì đợi đến khi Phụ Hoàng mềm lòng mới thôi, dù sao thì cũng
chả có ai nhìn, nếu đã đem khổ nhục kế ra áp dụng, đương nhiên là phải
làm sao cho thoải mái rồi.
Tần mama và Tiểu Vũ vội vàng nghe lệnh, bắt đầu bận rộn lo việc của mình.
Nhóm thị vệ canh cửa thấy Thái Tử Phi quỳ trên đệm dày, mỗi bên là một chậu
than đang bừng lửa, duyên dáng uống bát canh có mùi thơm ngào ngạt, thì
trên trán đều chảy đầy vạch đen. Thái Tử Phi qùy, xem ra còn sung sướng
hơn bọn họ đang đứng rất nhiều đó!
Âu Dương Tuệ Như quỳ đến khi
mặt trời lặn về Tây, có Tần mama và Tiểu Vũ chăm sóc, nên không bị đói,
cũng không bị rét, ngoại trừ đôi chân đã tê cứng ra, thì tinh thần vẫn
còn tốt hơn rất nhiều so với nhóm thị vệ đang đứng cả ngày đằng kia.
Đến khi tia sáng cuối cùng bị bóng đêm bao trùm lấy, thì trên không trung
bỗng nhiên rơi xuống từng bông tuyết trắng phau, nhiệt độ không khí cũng theo đó mà thấp hơn nữa.
Sắc mặt của Tần mama và Tiểu Vũ trắng
bệch, nhìn tiểu thư nhà mình với ánh mắt lo lắng, Âu Dương Tuệ Như cũng
ngẩng mặt, đón nhận những bông tuyết lạnh băng, cất tiếng cười ha ha.
“Hoàng Thượng, bên ngoài tuyết rơi rất lớn.” An Thuận cả người đầy bông tuyết, mang theo không khí lạnh giá từ bên ngoài điện đi vào, thấp giọng hồi
bẩm.
“Ừ” Hoàn Nhan Bất Phá nằm trên giường, khẽ đáp lời như không hề quan tâm đến, nhưng nắm tay cạnh người lại nắm chặt vô cùng.
“Nhiệt độ không khí vào ban đêm sẽ thấp hơn rất nhiều so với ban ngày, tuyết
lại lớn thế này, Thái Tử Phi quỳ lâu như vậy…..đến giờ này, vẫn không
thấy thị vệ quay vào hồi báo điều gì, không phải bây giờ vẫn còn quỳ
chứ? Cứ quỳ như vậy thì sau đó sẽ không chỉ đơn giản là bệnh một trận
rồi thôi, nhất định sẽ xảy ra chuyện!” Giọng nói An Thuận lộ ra sự lo
lắng, mà lúc này quả thật là hắn đang thật tình lo lắng.
“An
Thuận, ngươi đi xem xem!” Rốt cuộc Hoàn Nhan Bất Phá cũng không thể gắng gượng được nữa, ra lệnh cho An Thuận với giọng điệu vội vã vô cùng.
An Thuận tuân lời, nhanh chóng lui xuống, sử dụng luôn cả khinh công.
Giang Ánh Nguyệt nhìn thấy An Thuận rời đi, ánh mắt lộ ra một chút lo âu. Âu
Dương Tuệ Như, ngươi nhất định không được vào đây! Nàng ta liên tục lẩm
bẩm trong lòng.
An Thuận dùng tốc độ nhanh nhất từ xưa đến nay chạy ra cửa cung, nhìn thấy tình cảnh trước cửa cung, hắn chỉ biết câm nín.
Âu Dương Tuệ Như bưng một bát mì lớn, đang vui vẻ xì xụp gắp mì, trên
người mặc áo khoác cực dày, phía trên có Tần mama đang cầm ô che, bên
chân thì Tiểu Vũ đang liên tục thêm than vào hai bếp sưởi, không khí ấm
áp thế này, tinh thần sáng láng thế này, có chút gì gọi là đang chịu khổ đây chứ?
“Thái Tử Phi ứng biến thật tốt!” An Thuận nở nụ cười,
giơ ngón cái lên với Thái Tử Phi, hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào
thông minh, gan dạ, và hoạt bát hơn Thái Tử Phi cả, quả nhiên là người
xuất chúng.
“Còn thỉnh An công công khuyên nhủ Hoàng Thượng để
bản cung đi vào, bản cung không chịu đựng nổi nữa rồi, quỳ cả ngày, đói
khổ lạnh lẽo, nếu cứ quỳ nữa thì sẽ chết đấy!” Âu Dương Tuệ Như lưu
luyến buông bát, tao nhã lau nhẹ khóe môi, nói với giọng điệu vô cùng
chân thành.
Đói khổ lạnh lẽo? Khóe miệng An Thuận giật giật, tiểu nhân trong lòng như muốn quỳ rạp xuống đất dập đầu cúng bái vị Thái Tử
Phi dũng mãnh này luôn rồi, hắn khom người nói: “Thái Tử Phi nói những
gì, nô tài nhất định sẽ bẩm báo lại đầy đủ với Hoàng Thượng.”
Trở lại điện Càn Khôn, An Thuận tận dụng triệt để ba tấc lưỡi của mình, đem tình trạng thê thảm của Thái Tử Phi mô tả vô cùng sống động.
“Nhanh, lập tức mời Thái Tử Phi vào đây!” Sự bình tĩnh của Hoàn Nhan Bất Phá đã hoàn toàn bị phá vỡ, hắn hoảng loạn ra lệnh, lại nhìn về phía Giang Ánh Nguyệt: “Ngươi, đi dọn dẹp điện Dao Hoa, rồi nấu một bát canh chống
lạnh, nấu một chút thức ăn nóng nữa, rồi gọi Thái y đến điện Dao Hoa chờ sẵn, không được để Thái Tử Phi sinh bệnh, nhanh lên!”
Hai người nghe lệnh, chia nhau làm việc của mình.
Điện Dao Hoa là tẩm điện của Thái Hậu, bên trong có suối nước nóng thiên
nhiên, bên dưới có địa long(*) sưởi ấm, có thể giúp thư giãn và làm ấm.
Giang Ánh Nguyệt quét dọn cung điện xa hoa, sắc mặt nặng nề như ao tù
nước đọng ([b]Càfé:[/b] gần như câu mặt nước tĩnh lặng là mặt nước sâu, sâu hoắm đáng sợ).
(*)(Càfé: Địa Long là một dạng của Trao đổi địa nhiệt, sưởi ấm bằng cách trao đổi nhiệt với lòng đất, cái này các bạn có thể lên GG tra với tên “Trao Đổi Địa Nhiệt” sẽ ra, nhưng trên đó giải thích theo kiểu hiện đại và công
nghệ cũng hiện đại luôn, các bạn có thể dựa vào đó mà mặc sức tưởng
tượng, chứ từ “địa long” mình tra theo tiếng Trung thì nó toàn ra rồng
cai quản mặt đất, cai quản sông ngòi, thậm chí còn ra con giun đất =.=)
An Thuận vừa ra cửa, thì đã thấy Thái Tử Phi đứng dậy rồi, đang đứng trước cửa lẳng lặng chờ hắn, trên mặt là vẻ tươi cười, hắn vươn tay dẫn
đường: “Mời Thái Tử Phi vào trong. Hoàng Thượng căn dặn nô tài trước
tiên là sắp xếp cho Ngài đến điện Dao Hoa.”
“Ngươi dẫn bản cung
đến gặp Phụ Hoàng trước đi. Không cần sắp xếp cho bản cung, tìm một căn
phòng gần với điện Càn Khôn nhất để bản cung ở lại là được rồi, bản cung đến đây là để chăm sóc Phụ Hoàng, cũng không phải là đến đây để chơi
hay hưởng phúc.” Âu Dương Tuệ Như xua tay, bình tĩnh nhìn An Thuận, ánh
mắt lộ vẻ kiên quyết không cho phép người khác cự tuyệt.
An Thuận cúi đầu trầm ngâm, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài một tiếng, nói: “Tuân mệnh, thỉnh Thái Tử Phi đi theo nô tài.”
Hai người bước đi dưới làn tuyết tung bay tán loạn, đi thẳng đến điện Càn
Khôn, lưu lại một đường dấu chân uốn lượn trên nền tuyết bằng phẳng
trắng xóa.
Càfé lảm nhảm: Chương này cảm động bạn Bất Phá thâm tình, tán thưởng bạn An Thuận hiểu chuyện, khinh bỉ mụ Ánh Nguyệt đã biết năng lực có hạn còn ngoan cố,
tội nghiệp mấy bạn cảnh vệ chỉ có thể đứng nhìn người khác ăn ngon mặc
ấm và thương thay cho bạn Như Như phải chịu cảnh “đói khổ lạnh lẽo”
(✿◠‿◠)
Hết Chương 48- Càfé Sáng