Hoàn Nhan Bất Phá ngồi xuống trong đình, thấy tiểu nha đầu tự động lại gần ngồi xuống cạnh
hắn, thái độ vô cùng tự nhiên thân thiết, xem thái tử đang đứng bên cạnh như không khí, trong lòng bất giác vô cùng sung sướng, biểu tình trên
mặt càng trở nên ôn hòa, nói với hai người, “Ngày tuyết rơi nhiều mà nấu rượu ngắm tuyết, các ngươi thật đúng là tao nhã, thế đã làm thơ gì rồi? Đọc cho trẫm nghe thử xem nào!”
Thái tử nhìn Lưu Văn Thanh
một cái rồi xua tay khiêm tốn nói, “Nhi thần tài học hữu hạn, đọc ra chỉ thêm xấu hổ, vẫn để cho Lưu đại nhân ngâm một bài để phụ hoàng thưởng
thức vẫn hơn?”
Hoàn Nhan Bất Phá gật đầu, ánh mắt nhìn về phía
Lưu Văn Thanh hơi có vài phần hứng thú. Lần trước, người này làm thơ quả thật là bài thơ hay, chỉ là khi đó lực chú ý của hắn đều bị tiểu nha
đầu hấp dẫn mất rồi, ấn tượng đối với Lưu Văn Thanh cũng không sâu sắc
lắm, nay gặp lại, trong lòng hắn quả thật có chút chờ mong.
Âu
Dương Tuệ Như liếc nhìn biểu tình chờ mong của phụ hoàng một cái, khóe
miệng giật giật, tay trái đỡ trán, âm thầm nhìn chằm chằm Lưu Văn Thanh
một cái, chỉ còn đợi hắn ra tay, nàng liền tiếp chiêu.
Lưu Văn
Thanh quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài đình như lông ngỗng, lại quay đầu
nhìn nhìn bếp lò đang bập bùng ánh lửa, sau một lúc trầm tư mới thong
thả ngâm, “Có vò rượu mới cất. Lại sẵn bếp than hồng. Tuyết đang rơi,
trời lạnh, Có làm một chén không?” (Thái Bá Tân dịch )
Bài thơ lần này không mang không khí hào hùng như lần trước mà lại mang
theo hương vị tươi mát trong lành làm say lòng người, người ta nghe thấy liền muốn ngồi xuống bên cạnh bếp lò, uống tí rượu cùng vị chủ nhân
hiếu khách, xua đi rét lạnh của mùa đông. Bài thơ này hợp tình hợp cảnh, thật sự không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Có đủ chưa vậy!
Cướp của Lưu Vũ Tích xong lại cướp tới Bạch Cư Dị? Làm người không thể
không biết xấu hổ như vậy! Tuy đã sớm có sự chuẩn bị, Âu Dương Tuệ Như
vẫn cứ bị kinh hãi mà trợt khuỷu tay, đầu sụp xuống, đáy mắt hơi lộ ra
chút tức giận. Mà càng đáng giận hơn đó chính là tiểu bạch kiểm lại vô
cùng tự nhiên v dùng chiêu cũ của nàng, mời phụ hoàng uống rượu? Trái
tim nàng thật sự bị rạn nứt.
Hoàn Nhan Bất Phá nghe xong bài thơ
của Lưu Văn Thanh, quả nhiên sắc mặt cực kỳ hài lòng, khen ba chữ ‘Hay’
liên tục, có thể thấy được yêu thích bài thơ này cực điểm. Hắn nâng tay, ra lệnh cho người hầu phía sau, “Bài thơ này thật sự hợp với cảnh này
giờ này! Người đâu, giúp trẫm rót rượu, trẫm phải uống vài chén với ái
khanh.”
Ngài cũng trở thành con sâu rượu rồi sao? Âu Dương Tuệ Như nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật không thể nhận ra.
Ngay lúc này Giang Ánh Nguyệt tự động bước ra, tiến lên rót rượu cho mọi
người. Hoàng đệ tiến bộ như vậy, dùng gần một khắc liền được Hoàn Nhan
Bất Phá khen ngợi, lòng nàng cực kỳ cao hứng, khi đến lượt rót rượu cho
Hoàng đệ, con mắt hơi hơi cong, mỉm cười lộ liễu.
Lưu Văn Thanh
có chút tự đắc trong bụng, thấy Hoàng tỷ lộ ra tán thưởng với hắn, lại
thêm vài phần cao hứng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ nhàn nhạt như trước,
không ngờ thế lại được Hoàn Nhan Bất Phá xem trọng hơn.
Hoàn Nhan Bất Phá dẫn đầu giơ ly rượu lên trước, mọi người vội vàng làm theo. Hắn ngửa đầu, một hơi uống sạch rượu trong chén, rồi lại hà ra hơi thở đầy
khói sương mù, vẻ mặt sảng khoái vô cùng.
“Ha ha, hảo thi, hảo
tửu, hảo cảnh*! Đáng để trẫm uống thêm một chén.” Hắn ngồi đấy ăn to nói lớn**, đặt ly rượu xuống nói sang sảng.
* Hảo thi, hảo tửu, hảo cảnh tức thơ hay, rượu ngon, cảnh đẹp.ể nguyên gốc hay hơn ^^.
**
大马金刀 đại mã kim đao: ta thấy một số trang để là hào sảng; khí thế to lớn hoặc là nói chuyện thẳng thắn, sắc bén, không lưu tình hoặc Mô tả cách
nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng
thô lỗ => tạm thời để là ăn to nói lớn, khi nào tìm được từ thích hợp ta sẽ chỉnh lại.
“Phụ hoàng nói phải.” Thái tử vội vàng
lên tiếng phụ họa, phất tay cho Giang Ánh Nguyệt lui ra, tự mình giúp
hắn châm đầy rượu, mặt mày hớn hở, đắc ý khác thường. Lấy lòng phụ
hoàng, để cho phụ hoàng tận mắt thấy được tài hoa của Văn Thanh, lo gì
Văn Thanh không thể ở lại trong kinh làm bạn với hắn?
Âu Dương
Tuệ Như học theo dáng vẻ của Hoàn Nhan Bất Phá, một hơi uống hết rượu
mát lạnh, tức khắc cảm thấy cổ họng như bị lửa thiêu, cơn nóng qua đi,
trong bụng truyền lên một luồng nhiệt khí, cảm giác tác dụng chậm cực kì thoải mái.
Âu Dương Tuệ Như liếc thái tử lộ rõ vui mừng trên
nét mặt và Lưu Văn Thanh ra vẻ thanh cao, khóe miệng hơi nhếch, cười
khinh thường, dựa sát vào Hoàn Nhan Bất Phá nói, “Mặc dù bài thơ này của Lưu đại nhân cũng hay, nhưng lại quá thảnh thơi lười nhác, làm cho
người ta nghe xong cả người mất hết tinh thần hăng hái, chỉ lo sa vào
hưởng lạc.” Dứt lời, nàng ngừng một chút, thấy phụ hoàng lộ ra tươi cười hứng thú quan tâm, ánh mắt sáng rực nhìn nàng, nàng híp mắt, ỷ vào cảm
giác hai phần say, càng tựa sát vào chút, nói từng tiếng chậm rãi ở bên
tai hắn, “Nghe nói Lưu đại nhân phải ra ngoài biên ải. Đợi Lưu đại nhân
trải qua biên ải đất trời mênh mông, nhất định có thể viết ra mấy câu
thơ dào dạt khí phách nam nhi kiểu như ‘Vút lên mình ngựa vội vàng. Đuổi theo, tuyết đổ đao cung bám đầy.’***! Phụ hoàng ngài nói có đúng hay
không?” Ngụ ý chính là châm chọc Lưu Văn Thanh như là nhi nữ ấy.
*** Trích hai câu sau trong bài Tái Hạ khúc – bài thứ 3của Lư Luân, có nhiều bản dịch
Tức thì Lưu Văn Thanh và Thái tử giận đến ngã ngửa, sắc mặt Thanh Thanh tím tím, thay đổi không ngừng. Lần trước người nói phải mặc sức hưởng lạc
chính là nàng, lần này lại nói phải thể nghiệm cuộc sống bần hàn cũng là nàng, nhưng dường như nàng nói cái gì cũng đều có lý, thoải mái đọc ra
vài câu thơ, ấy mà tại sao lại nghe có ý vị đến thế, làm cho kiêu ngạo
như Lưu Văn Thanh cũng không tìm ra một chút khuyết điểm nào.
Vả
lại nàng nói gần nói xa trực tiếp muốn đưa Lưu Văn Thanh ra biên cương,
nếu Hoàn Nhan Bất Phá thật sự gật đầu thừa nhận, Lưu Văn Thanh kia phải
ra biên ải là việc chắc chắn như đinh đóng cột.
Tâm tư mọi người đều bị nhiễu loạn, tất cả đều mong chờ và căng thẳng nhìn về phía Hoàn Nhan Bất Phá đợi hắn lên tiếng.
Hoàn Nhan Bất Phá kín đáo nhìn chăm chú đôi môi tiểu nha đầu do rượu mà ửng
hồng ướt át, cảm nhận hơi thở thơm ngát như lan của nàng không ngừng phe phẩy trêu chọc ở bên tai, xao động trong lòng mấy lần suýt kìm nén
không nổi, dưới thân lại từ từ nổi lên phản ứng, làm sao còn có lòng dạ
nào chăm chú lắng nghe nàng đang nói gì đó?
Vì không muốn xảy ra
chuyện xấu trước mặt người khác, Hoàn Nhan Bất Phá dựa vào tự chủ hơn
người, thật vất vả đè nén khác thường của cơ thể, hắn cẩn thận suy nghĩ
lại lời nói ban nãy một lượt, không thể không thừa nhận rằng tiểu nha
đầu nói chuyện chính là một câu là đúng trọng tâm, tùy ý đọc ra hai câu
thơ, so với tác phẩm của Lưu Văn Thanh lại càng khí thế hơn, càng ý vị
hơn. Tuy Lưu Văn Thanh tài hoa hơn người, nhưng suy cho cùng vẫn là tuổi còn quá trẻ, thiếu vài phần nhãn giới và nhuệ khí. Hắn không hoan
nghênh đối phương có loại tính cách không nóng không lạnh này, hắn trước giờ vẫn cho rằng làm người cần phải biết che giấu sự tài năng sắc sảo
của mình, giống dã thú vậy. Như tính cách mạnh mẽ quyết đoán, thoải mái
không bị ràng buộc của tiểu nha đầu vậy, làm hắn yêu thích không muốn
buông tay.
Nếu so với tiểu nha đầu về các phương diện như nhãn
giới, nhận thức, tâm trí thì Lưu Văn Thanh vẫn không bằng, điều động ra
biên cương để rèn luyện quả thật là việc cần thiết, sở dĩ Thừa tướng đưa ra đề nghị này, xem ra cũng bởi vì mến mộ tài năng mà sốt ruột thôi.
Hoàn Nhan Bất Phá phỏng đoán chừng chốc lát, trên mặt khẽ mĩm cười, nhìn về
phía tiểu nha đầu bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, cố nén cảm giác đang thôi thúc đặt nụ hôn lên gò má ửng hồng của nàng, gật đầu đồng ý, “Thái tử phi nói đúng. Tuy Lưu ái khanh tài hoa xuất chúng, nhưng tuổi vẫn
còn trẻ, nhãn giới và rèn luyện vẫn còn kém, tâm trí lại hơi yếu đuối.
Nếu cho ra biên cương rèn luyện, không đến hai năm, chắc chắn năng lực
sẽ thuần thục chín chắn, đối với chuyện này trẫm rất chờ mong!”
Nghe vậy, Âu Dương Tuệ Như vừa lòng, cúi đầu, khóe miệng thoáng hiện một nụ
cười tươi rất nhạt, nghĩ thầm trong bụng: Lưu Văn Thanh à, chị đã nói
rồi, đã có thể đạp lên mi một lần, thì sẽ có thể dẫm lên mi lần thứ hai! Mi cứ ngoan ngoãn chờ ra biên cương đi, đến lúc đó, chị đây còn có một
món quà lớn tặng cho nhà ngươi!
Đã đến nước này, Lưu Văn Thanh
còn có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể chấp nhận sự thật là bản thân mình thua hai lần trên cùng một nữ nhân, mặt mày trắng bệch, giọng điệu cứng ngắc trả lời, “Hoàng Thượng khen trật rồi, vi thần đến chỗ ấy, nhất
định sẽ làm vị quan tốt, không phụ thánh ân.”
Thái tử không cam
lòng nhưng cũng biết rõ, vào lúc này mà giúp hắn cầu tình cũng không
phải là hành động sáng suốt, làm không tốt có khi còn làm cho phụ hoàng
thấy gai mắt, hủy luôn con đường làm quan của hắn.
Lúc này Giang
Ánh Nguyệt hoàn toàn ngơ ngẩn đứng sau lưng Hoàn Nhan Bất Phá, Hoàng đệ
của nàng vậy mà lại bị bại bởi Âu Dương Tuệ Như? Chợt giật mình tỉnh
người, lập tức nàng nổi giận. Lại là Âu Dương Tuệ Như chết tiệt! Âu
Dương Tuệ Như, rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây? Vì sao lại nhiều lần
muốn đối nghịch với chúng ta? Ám sát ở Tây sơn, thật nên một đao thịt
ngươi luôn mới phải!
Trong lòng tuôn tràn xúc động khát máu, bên
trong Giang Ánh Nguyệt đang gầm rú gào thét, dằn không nổi cảm xúc kịch
liệt đang từ từ tản ra trong mắt
Cảm giác sau lưng lành lạnh, một luồng hơi thở ác ý không tới gần ngừng mình, Âu Dương Tuệ Như cố chịu
đựng sự lo lắng không thoải mái, ngoái đầu liếc Giang Ánh Nguyệt một
cái.
Không nghĩ tới cảm giác của Âu Dương Tuệ Như lại nhạy cảm
như thế, thấy nàng nhìn mình, Giang Ánh Nguyệt vội vàng thu hồi cảm xúc
nơi đáy mắt, dằn nén kêu gào và la hét trong lòng, bày ra bộ dáng thân
thiện dịu dàng.
Âu Dương Tuệ Như nhíu mày lại, cổ họng thít chặt, đối với ngụy trang của nàng ta chỉ cảm thấy buồn nôn. Thu hồi ánh mắt,
dư quang liết sang hướng Lưu Văn Thanh cũng biểu tình không khác gì mấy, cũng làm ra vẻ ôn nhuận như ngọc, cảm giác chán ghét sâu sắc rốt cuộc
không kìm được nữa. Hai chị em nhà này tương tự như thế, sao không ai
đặt ra hoài nghi với diện mạo bọn họ vậy?
Mà cũng cũng đúng thôi, hai người này ở bên ngoài chẳng dính dáng gì đến nhau, xa lắc xa lơ có
bắn bằng đại bác cũng chẳng tới****, người bình thường cũng sẽ không thể tưởng tượng họ có quan hệ anh em gì, nhiều lắm chỉ cảm thán như ‘có
tướng vợ chồng ‘ mà thôi.
****Gốc: 八竿子打不到一起 như truyện hay thành ngữ 八竿子打不着: chỉ việc có dùng tám cây gậy
tra cũng không khiều dín tới được, chỉ việc tận đẩu tận đâu, có bắn đại
bác cũng không tới.
Khoan đã, có tướng vợ chồng? Âu Dương
Tuệ Như chợt nghĩ ra điều gì đó, lại ngoái đầu nhìn Giang Ánh Nguyệt,
đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới mấy lần.
Giang Ánh Nguyệt bị
Âu Dương Tuệ Như quan sát thế này là lần thứ hai. Sợ hãi và bất an so
với lần đầu tiên còn mãnh liệt hơn. Nàng có dự cảm, lần này, nhất định
Âu Dương Tuệ Như cũng sẽ nói cái gì đó không tốt đẹp gì đâu.
Quả
nhiên, Âu Dương Tuệ Như đánh giá Giang Ánh Nguyệt xong, lại nhìn Lưu Văn Thanh, ôn hòa hỏi, “Lưu đại nhân tài hoa nổi bật, tuấn tú lịch sự,
không biết trong nhà đã có thê thiếp hay chưa?”
Lưu Văn Thanh
không hiểu nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ, cung
kính đáp, “Hồi bẩm Thái tử phi, trước mắt vi thần chưa cưới vợ.”
Ánh mắt Thái tử hơi đổi, có Hoàn Nhan Bất Phá ở đây, hắn không dám biểu
hiện ra việc để ý Lưu Văn Thanh, chỉ có thể im lặng cắn răng, cố gắng
nhẫn nhịn. Gần đây hắn phát hiện, hễ có mặt Thái tử phi thì toàn bộ cảm
xúc của hắn chỉ có thể dùng chữ ‘Nhịn’ để bày tỏ.
Hoàn Nhan Bất
Phá cũng không phát hiện Thái tử có sự khác thường, chỉ một lòng chú ý
tiểu nha đầu của mình, thấy hai mắt nàng lấp lánh, nhìn chằm chằm Lưu
Văn Thanh vô cùng tập trung, khoảnh khắc đó tươi cười trên mặt cũng phai nhạt đi, mím môi hỏi, “Tiểu nha đầu hỏi cái này để làm gì?”
“Phụ hoàng, Tuệ Như muốn làm mai cho Lưu đại nhân thì thế nào, ngài có đồng ý hay không?” Trước hết phải bố trí cạm bẫy trong lời nói đã, chờ phụ
hoàng dẫm lên rồi nói sau. Nàng cố ý hỏi không rõ ràng.
Giang Ánh Nguyệt nghe thấy vậy trong lòng như có gì đánh bất ngờ, hai mắt dán
chặt mũi chân mình, không dám đối diện Âu Dương Tuệ Như. Nàng thật sự sợ Âu Dương Tuệ Như này mà mở miệng, lần nào cũng chỉ dùng hai ba câu đánh nàng và Hoàng đệ xuống vực sâu! Chỉ mong lần này không phải!
Trái tim Hoàn Nhan Bất Phá liền được thả lỏng, tức khắc căng thẳng trên mặt
lại chuyển thành ba phần ý cười, không chút đắn đo liền gật đầu, “Tốt,
Thái tử phi muốn chỉ hôn ai cho Lưu ái khanh?”
Cánh môi Thái tử
và Lưu Văn Thanh đều có chút hơi xanh, tuy rằng suy nghĩ không giống
nhau, nhưng tâm lý kháng cự đều mãnh liệt y như nhau.
Âu Dương
Tuệ Như nhìn sắc mặt hai người thay đổi, trong lòng thoải mái không
thôi, đưa tay chỉ Giang Ánh Nguyệt đang vùi đầu vào ngực, “Vậy Tuệ Như
lại càng làm giúp mới được. Phụ hoàng, người xem khuôn mặt Giang nữ quan xem, có phải rất giống với Lưu đại nhân? Đây là chắc là có tướng vợ
chồng như lời đồn trong dân gian. Thế này thì hai người chính là tuyệt
phối, mai sau chắc chắn nên duyên cầm sắt, vợ chồng hòa hợp. Lưu đại
nhân sắp phải đi biên ngoại xa xôi, không bằng trước đó ngài ban cho hắn một ân huệ, thưởng hắn một hiền thê thì thế nào?”
Hoàn Nhan Bất
Phá nghe vậy thì cẩn thận quan sát kỹ gương mặt hai người, quả nhiên
càng nhìn càng thấy giống, nhìn đến nỗi hai tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt bắt
đầu nao núng lo sợ trong lòng, cảm xúc đứng trên bờ sụp đổ.
May
mắn chính là, trước khi hai người chống đỡ không nổi nữa thì Hoàn Nhan
Bất Phá thu hồi ánh mắt, liếc biểu tình đầy chờ mong của tiểu nha đầu
một cái, trong lòng thầm nghĩ: tuy rằng Giang Ánh Nguyệt còn có chút
hiềm nghi, nhưng ban cho Lưu Văn Thanh, hai người cũng phải đến biên
cương thì chẳng thể gây ra sóng gió gì, với hắn mà nói thì đây cũng xem
như là một dạng xử lý một phiền toái rồi. Tiểu nha đầu ít khi thấy cầu
xin hắn một lần, tuyệt đối không thể để cho nàng thất vọng được. Con gái tuổi này, đúng là thích nhất việc kết đôi, thôi, nàng muốn chơi, cho
nàng chơi. Nếu đến lúc Lưu Văn Thanh lên đường mà tra ra Giang Ánh
Nguyệt không ổn, trên đường đến biên cương có bệnh chết một nữ nhân nhu
nhược cũng là chuyện rất bình thường.
Cân nhắc xong, dưới tình
huống ba người tuyệt vọng, một mình Hoàn Nhan Bất Phá thì hưng phấn gật
gật đầu, rõ ràng đồng ý, “Quả nhiên rất là giống nhau. Giang nữ quan
cũng là tài hoa hơn người, hơn nữa tính tình hiền lành, xử sự khiêm
nhường, với Lưu ái khanh đúng là trời đất tạo nên một đôi. Đợi Lưu ái
khanh xuất phát từ trong kinh ra thì cứ đến chỗ trẫm lĩnh người về đi.”
Một cung nữ thấp kém với một ngũ phẩm tiểu lại như thế, không xứng đáng
để hắn hạ chỉ tứ hôn.
Nhìn thấy ba người bị lời của Hoàn Nhan Bất Phá chấn động đến sắc mặt trắng bệch, trong lúc vô ý đều tự tiết lộ
tình cảm có lo âu, có hoang mang, có tuyệt vọng, có thù hận chân thực
nhất. Âu Dương Tuệ Như nhận lấy cừu hận không ngừng tăng lên của mọi
người đối với nàng, trong lòng thì cười vui sướng.
Cứ hận đi,
thừa dịp lúc các ngươi còn có thể hận thì nhanh chóng phát tiết ra đi,
đến lúc ‘Vợ chồng’ các ngươi ra biên cương, các ngươi liền hận không nổi nữa. Người chết, đương nhiên là không còn cảm xúc gì nữa!
Trong
lòng lạnh lùng nghiền ngẫm, Âu Dương Tuệ Như càng hấc hàm, nhìn về phía
Giang Ánh Nguyệt như ban ơn, ôn hòa nói, “Giang nữ quan, phụ hoàng và
bản cung giúp tìm ngươi một lang quân như ý đến vậy, sau này ngươi sẽ
không còn là cung nữ nữa mà phu nhân xác thực của quan gia, ngươi còn
không mau quỳ xuống tạ ơn?”
Giang Ánh Nguyệt nghiêm mặt, quỳ xuống bộp một tiếng thật mạnh, nháy mắt khuôn mặt sâu chôn giữa hai tay dữ tợn như quỷ.
Khi đứng lên thì nàng đã thu lại biểu tình dữ tợn, nhìn sắc mặt bình tĩnh,
hành vi hợp lý nhưng thoáng lên một cái, cổ họng liền thấy ngai ngái,
suýt nữa phun ra một bụm máu. Gả cho đệ đệ ruột của mình? Chuyện hoang
đường như vậy nếu thật sự xảy ra, bảo sau này hai tỷ đệ bọn họ làm sao
có thể đối mặt với người trong thiên hạ?