Thế Tông ra khỏi Từ Ninh Cung, lập tức triệu tập thái tử và các vị các đại thần đến thư phòng ở Càn Thanh điện, thương nghị chuyện cầu mưa phối hợp việc lạc quyên với bọn họ, muốn tiếp thu ý kiến quần thần.
Âu Dương Tĩnh Vũ sau khi nghe Thế Tông trình bày xong, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, chắp tay nói với Thế Tông: “Phương pháp này thật kỳ diệu! Vừa tạo được hình ảnh hoàng thất yêu dân như con, vừa thể hiện được việc cứu dân như cứu lửa, củng cố hoàng quyền, lại giải quyết quốc khố trống không, lúc muốn chẩn tai lại không thể, một mũi tên trúng hai con chim! Hoàng Thượng anh minh!”
Những triều thần khác cũng phụ họa theo, tỏ vẻ kính nể Thế Tông anh minh quyết đoán.
Thế Tông mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Âu Dương Tĩnh Vũ, trêu chọc: “Lời khen thế này, Thừa tướng nên thu hồi đi, không bằng tự khen chính Thừa tướng có cách dạy con gái rất tốt. Vì đó vốn không phải chủ ý của trẫm, là lúc nãy Thái tử phi hiến kế sách này với trẫm trong Từ Ninh Cung. Trẫm cảm thấy rất tốt, quyết định sẽ dùng nó.”
Chủ ý này là do Thái tử phi nghĩ ra? Trong chớp mắt các thần giật mình đến ngây người, rồi nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tĩnh Vũ, đều chúc mừng hắn nuôi dạy được con gái thật tốt, trò giỏi hơn thầy.
Ngoài mặt Âu Dương Tĩnh Vũ mỉm cười nhận lời khen của mọi người, nhưng trong bụng lại kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới chủ ý tốt như vậy lại do con gái của hắn nghĩ ra, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tính tình Âu Dương Tuệ như thế nào thì Âu Dương Tĩnh Vũ hắn là người rõ ràng nhất. Vì hắn già đến thế này chỉ còn lại mỗi một đứa con gái hầu hạ dưới gối như vậy, từ nhỏ liền kiêu căng chút, cưng chiều chút, tuy rằng thông minh, nhưng lại thành thật ngây thơ, cũng không hay suy nghĩ gì nhiều. Không nghĩ tới việc mới tiến cung ba tháng, có thể ở trước mặt Thế Tông đưa ra kế sách tốt như vậy, trưởng thành quá nhanh ! Cái gọi là té một lần lớn thật nhanh, xem ra, nữ nhi ở trong cung chịu khổ cũng không phải ít. Thái tử dung túng Ngô sườn phi, hắn cũng đã nghe thấy .
Nghĩ đến đây, Âu Dương Tĩnh Vũ không hề có chút vui sướng việc ‘Nhà có con gái đã lớn‘, ngược lại nội tâm rất chua xót, khi nhìn về phía thái tử, thấy mày mặt hắn ta nhanh chóng nhăn lại, trên mặt hơi lộ ra bất ngờ. Nếu không phải gả cho thái tử, lại không được thái tử sủng ái, con gái cũng không cần vất vả trù tính như vậy?
Thái tử khiếp sợ không hề ít hơn so với Âu Dương Tĩnh Vũ, ý tưởng tuyệt diệu như vậy là Âu Dương Tuệ Như nghĩ ra ? Hắn không thể tin được.
Đem biểu tình hai người đó thu vào trong mắt, Thế Tông cũng không vì Thừa tướng lộ ra bất kính đối với thái tử mà sinh giận, hắn có thể lý giải tâm tình yêu thương con của Thừa tướng.
Trên thực tế, sau những lần tiếp xúc với Thái tử phi, Thế Tông đối với Thái tử phi cũng có hiểu biết nhất định, yêu thích tăng thêm năm bảy phần. Đó là một đứa nhỏ tính tình thẳng thắn, lại mang theo vài phần ngây thơ, tính cách vẫn chưa có hoàn toàn ổn định. Đứa nhỏ có phạm sai lầm, đó là điều khó tránh khỏi, cần được thông cảm và bao dung. Thái tử phi không thiếu khuyết linh tâm tuệ chất, chỉ cần trân trọng cẩn thận hướng dẫn, nhất định có thể trưởng thành và đủ tư cách làm quốc mẫu trong tương lai.
Như thế xem ra, sách lược Thái Hậu đối xử với Thái tử phi là đúng, hiện tại Thái tử phi dưới sự dạy dỗ của Thái Hậu đã ngày càng thành thục, trên người dần tỏa sáng lấp lánh, ngày lại qua ngày ánh sáng đó càng trở nên loá mắt, làm cho hắn thật vui mừng.
Nghĩ đến việc Thái Hậu dốc lòng dạy bảo Thái tử phi, mà mặt khác thái tử lại vắng vẻ với chèn ép Thái tử phi, trong lòng Thế Tông bỗng sinh ra bất mãn.
Lấy việc chính sự làm đầu, áp chế bất mãn trong lòng, Thế Tông mở miệng nói: “Tốt lắm, trẫm triệu các ngươi đến đó là muốn nghe ý kiến của các ngươi, xem thử kế hoạch này còn có chỗ nào cần bổ sung để hoàn thiện. Các ngươi có suy nghĩ gì cứ việc nói thẳng, tiếp nhận tất cả ý kiến mọi người, rồi đem việc này làm cho cẩn thận.”
Mọi người đồng ý, lần lượt trầm tư suy nghĩ một lát sau rồi phát biểu ý kiến, Thế Tông còn thật sự lắng nghe, người ghi chép đứng một bên múa bút thành văn, nhanh chóng ghi lại.
Hai canh giờ sau, báo cáo của việc thảo luận đã thành một bài dài, việc hiến tế cầu mưa phối hợp với lạc quyên, mỗi một chỗ đều phải có xác nhận, cuối cùng Thế Tông định ra kế hoạch cuối cùng, định ra chiếu thư, chuẩn bị ngày thứ hai triều đình chiêu cáo.
Sự việc đã kết thúc, quần thần nối đuôi nhau rời khỏi thư phòng, Thế Tông ngoắc thái tử nói: “Thái tử lưu lại, trẫm có chuyện muốn nói với Thái tử.”
Thái tử hiểu ý, bước chân dừng lại, khoanh tay cung kính đứng chờ một bên.
Thế Tông liếc nhìn hắn một cái, nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Trẫm nghe nói, ngươi cố ý đem cung vụ giao cho sườn phi ngươi quản lý?”
Thái tử cảm nhận được ý trách cứ đậm đặc trong giọng nói Thế Tông, trong lòng cả kinh, vội vàng khom người phủ nhận: “Nhi thần cũng không phải có ý này, gần đây cung vụ vẫn do Thái tử phi quản, Thái tử phi rất có khả năng, thay nhi thần phân ưu, nhi thần ngưỡng mộ nàng còn không kịp, làm sao có suy nghĩ vớ vẩn kia? Đã có chính phi, ở đâua chuyện thiếp thất xuất đầu? Xin phụ hoàng minh giám.”
Thế Tông gật đầu, giọng điệu thận trọng cảnh cáo: “Ngươi biết là tốt rồi, Thái tử phi trí tuệ tuyệt luân, ngày sau tất sẽ là người vợ hiền, chỉ là tuổi còn nhỏ, có khi khó tránh khỏi phạm sai lầm, ngươi nên có lòng bao dung. Cái gọi là vợ chồng đồng tâm này, ngươi nên có thời gian thì ở chung với Thái tử phi nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm, càng không thể sủng thiếp diệt thê, làm tổn thương tình cảm vợ chồng, cũng làm lạnh tâm Thừa tướng.”
Thái tử vội vàng trả lời: “Phụ hoàng giáo huấn phải, nhi thần đã biết.”
“Ừ, trẫm không còn gì để nói, ngươi lui xuống đi.” Thế Tông thấy hắn có thái độ thành khẩn, vừa lòng gật đầu, cho hắn trở về.
Biểu tình Thái tử buộc chặt đến lúc rời khỏi thư phòng, mãi đến khi đi xa, mới lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng thầm kinh hãi: phụ hoàng ngay cả việc hậu cung của mình cũng lười hỏi đến, đối với tần phi hậu cung cho tới bây giờ vẫn giữ thái độ thờ ơ, nhưng hôm nay lại duy hộ Thái tử phi như vậy, nhất định là vì vô cùng yêu thích Thái tử phi mới có thể như thế! Thái tử phi thật có bản lĩnh! Có phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu che chở, cô cũng khó động nàng thật, còn phải cùng nàng tương kính như tân nữa.
Nghĩ đến việc sau khi trở về còn phải dỗ dành Thái tử Phi, nhằm lung lạc mấy người Thế Tông, Thái Hậu, Thừa tướng, thái tử bước về cung nhanh hơn.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Trong Dục Khánh cung, Âu Dương Tuệ Như cầm trong tay một phần sổ sách, đang kiểm kê tài vật ở khố phòng, nhìn thấy vật phẩm thích hợp để quyên tặng liền dùng Đan Chu buộc lại, bảo Tần ma ma và Tiểu Vũ đặt sang một bên, đợi nàng kiểm tra xác nhận. Đây chính là những món đồ sẽ đi quyên góp, nhất định phải kiểm tra thật rõ ràng, miễn cho sau xảy ra vấn đề, giống Thiên hậu nào đó ở kiếp trước vậy, mấy lần bị gây chuyện xấu mặt.
Tần ma ma và Tiểu Vũ sai khiến một nhóm nô dịch chuyển từng món từng món ra khố phòng, đánh ký hiệu, sắp xếp ngay ngắn ở một chỗ trống trước khố phòng, chỉ một lát sau đã xếp đầy một khoảng sân.
Hoàn Nhan Cảnh này làm thái tử quá thoải mái rồi! Nhiều tiền như vậy!
Âu Dương Tuệ Như cảm thán trong lòng, rồi lại tiếp tục xem xét tài vật bảo bối trong các rương, đến khi không tìm ra vật thích hợp quyên tặng, mới vừa lòng dừng tay, còn đối với đồ cưới của mình ở trong khố phòng bên cạnh, lại mảy may chưa hề động đến.
Tức cười, tiền của Hoàn Nhan Cảnh, sao lại không xài, huống hồ là dùng làm việc thiện? Xem như nàng giúp Hoàn Nhan Cảnh tích đức, hy vọng nhân vật của hắn không cần hi sinh quá thảm thiết. Về phần tiền tài của bản thân, nàng còn phải trông cậy vào nó để sống về sau khi ly hôn với Hoàn Nhan Cảnh, không thể động vào dù chỉ một chút!
Cuối cùng, sửa sang lại ra một phần sổ sách thật dài, lại kiểm tra xem xét vật phẩm không thấy có vấn đề, Âu Dương Tuệ Như mới nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị ngày mai mang theo sổ sách này, đi Từ Ninh Cung bảo Thái Hậu giúp nàng góp ý, xem thử có cần tăng giảm hay không.
Ở trong cung, mọi việc đều coi trọng tôn ti trật tự, bối phận nàng nhỏ nhất, nhưng thân phận lại không thấp, quyên nhiều không được, quyên ít cũng không được, thật là làm khó nhau, chỉ có thể xin Thái Hậu giúp đỡ. Để Thái Hậu xem rồi quyết định, nhất định sẽ không mắc sai lầm.
Đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi hết tất cả đã là nửa canh giờ sau, Âu Dương Tuệ Như dưới sự thúc giục của Tần ma ma mới ‘lần mò’ đến tẩm điện dùng bữa, đi được nửa đường, vừa vặn gặp phải nội thị do thái tử sai đến mời nàng.
“Nô tài tham kiến Thái tử phi.” Nội thị quỳ xuống hành lễ, sau đó mới đứng dậy nói tiếp, “Khởi bẩm Thái tử phi, Thái tử mời người đến chính điện dùng bữa.”
“Ồ?” Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc nhíu mày, đây là lần đầu tiên Thái tử này chủ động triệu kiến nàng.
“Đợi bản cung rửa mặt chải đầu trước, ngươi đi bẩm báo lại với Thái tử, bảo Thái tử chờ một lát.” Âu Dương Tuệ Như xua tay, vừa nói vừa đi về hướng tẩm điện.
Nội thị kia vội vàng vâng lời cáo lui, trở về phục mệnh .
Âu Dương Tuệ Như không nhanh không chậm tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo đã bị bụi bặm bám vào lúc kiểm kê rương khố trong khố phòng, lúc này mới mang tinh thần sảng khoái đi ra chính điện.
Trong chính điện, Hoàn Nhan Cảnh đối với một bàn thức ăn đã nguội lạnh từ lâu, sắc mặt xanh mét. Hắn là thái tử cao quý, chỗ nào mà chẳng có người xu nịnh lấy lòng, chưa từng bị ghẻ lạnh thế này? Hiện nay Âu Dương Tuệ Như đối với hắn làm sao lại ghẻ lạnh như vậy? Quả thực là không đem hắn để vào mắt!
Nhưng ngược lại nghĩ đến Thế Tông và Thái Hậu hết sức che chở bảo vệ nàng, lại còn có Âu Dương thừa tướng quyền cao chức trọng, thái tử cố nén lại tức giận trong lòng đang ngùn ngụt bốc lên, tiếp tục chờ đợi.
Ngô thị ngồi bên cạnh thái tử cẩn thận đánh giá sắc mặt thái tử, thấy hắn tức giận bừng bừng, trong lòng mừng thầm, ý chí cung đấu lại hừng hực cháy lên sau một thời gian nghỉ tạm, càng thêm chờ mong Âu Dương Tuệ Như cứ chầm chậm đến.
Dưới sự tha thiết chờ đợi của Ngô thị, cuối cùng Âu Dương Tuệ Như cũng khoan thai thong thả đi đến, vừa rảo bước đến chính điện, cúi đầu chào thái tử một cái, giọng nói uyển chuyển, “Nô tì tham kiến thái tử.”
“Làm sao lại tới trễ như vậy? Để cho cô phải chờ!” Thái tử áp chế xúc động muốn mắng chửi đối phương, đổi thành chất vấn.
“Nô tì mãi mê lựa chọn tài vật thích hợp để quyên tặng, lập thành danh sách, cho nên tới chậm chút, mong thái tử thứ tội.” Âu Dương Tuệ Như giải thích xong, tự mình đi đến bên cạnh thái tử ngồi xuống, nhìn thấy Ngô thị vẫn ngồi an an ổn ổn bên cạnh thái tử, khuôn mặt trầm xuống.
Chính phi kế bên, một kẻ thiếp thất còn ngồi bình thản, không hành lễ, cũng không vấn an, thái tử đối với việc này còn làm như không thấy, thế này không phải ở đánh thẳng vào mặt nàng sao? Chính mình ‘nhất mẫu ba phần’ địa* còn chẳng đáng kể, nàng ta lại muốn cùng Giang Ánh Nguyệt đấu cái gì? Chỉ cần nội đấu ở Dục Khánh cung là đủ để giày vò nàng ta đến chết!
* Nguyên 一亩三分地 Nhất mẫu tam phân địa: Ngày nay, một mẫu bằng 100 mét vuông. Ngày xưa, một mẫu bằng 6000 thước (hay xích ~ 0.33m) vuông. Hiểu 1 cách nôm na là 3 phân (3 cm -centimet) so với cả 1 trăm met => chẳng đáng là bao.
Nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt Âu Dương Tuệ Như càng thêm âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Ngô thị sắc bén như đao.
Thấy Thái tử phi tức giận, Ngô thị thật vui vẻ. Thấy chưa, rốt cục cũng nhịn không được, muốn nổi bão rồi. Giận đi, trước mặt thái tử mặt ngươi bộc phát đi, xem ai có thể tốt hơn! Ta chỉ chỉ cần giả vờ yếu ớt mỏng manh có thể đem đánh ngươi xuống vũng bùn, không thể thoát thân!
Ngô thị còn đang âm thầm đắc ý, lại hoàn toàn không ngờ tới, sau khi Thái tử bị Thế Tông cảnh cáo xong, Thái tử đã không còn che chở nàng giống như lúc đầu vậy, sở dĩ kêu nàng đến dùng bữa, cũng chính là muốn tập cho quen phép tắc. Huống hồ, yêu thích của thái tử đối với nàng, vốn chỉ là hư tình giả ý, nàng chẳng qua là cái dùng để an ủi nỗi tương tư, vật thay thế có cũng được mà không có cũng không sao, so sánh với Thái tử phi có thể giúp hắn củng cố địa vị, mang lại lợi ích cho rất lớn hắn, nàng thì tính là cái gì?
Thế nên, hôm nay nhất định là ngày bi kịch nhất của Ngô thị.
Âu Dương Tuệ Như đối với người xúc phạm mình cũng không thể dễ dàng tha thứ, nếu không thế thì ở kiếp trước cũng sẽ không bị nhiều lần truyền ra tin tức phản đối châm chích.
Thấy Ngô thị vẫn vững vàng ngồi yên như cũ, không chịu đứng dậy hành lễ, bỗng nhiên Âu Dương Tuệ Như cười dịu dàng đáng yêu, chỉ vào Ngô thị hỏi, “Ngô sườn phi, bản cung đã đến, ngươi chẳng những không hành lễ, còn ngồi an ổn như thế, đây là ý gì? Khiêu khích quyền uy bản cung hay là muốn chứng tỏ ngươi được sủng ái phải không?”
Lời này Âu Dương Tuệ Như hỏi cũng quá ư trực tiếp, một chút quanh co cũng không có.
Vốn Thái tử được nghe Âu Dương Tuệ Như giải thích, tâm tình cũng có hòa hoãn đôi chút chút lập tức lại u ám ngay, quay đầu nhìn về phía Ngô thị, trong mắt bốc lên hai ngọn lửa.
Quả nhiên Ngô thị được hắn sủng quá sinh lớn gan, trước mặt hắn mặt cũng dám chẳng phân biệt tôn ti như vậy, ra khỏi tầm mắt hắn, còn không biết trở thành cái dạng gì nữa. Đây là trong hoàng thành, bao nhiêu ánh mắt ngó chừng Dục Khánh cung, nàng tta đây chẳng phải đang bôi nhọ hắn sao? Động tác lại lớn như vậy, cũng không cho Thái tử phi một chút mặt mũi nào, khó trách ngay cả phụ hoàng cũng nhịn không được phải mở miệng cảnh cáo!
Thái tử càng nghĩ càng tức giận, lớn tiếng quát Ngô thị: “Tiện tỳ! Còn không quỳ xuống!”
Ngô thị thấy Thái tử phi không có rống to kêu to muốn trách phạt nàng, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh chất vấn nàng một câu, trong lòng vốn đã bối rối, lại bị thái tử trừng, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, mềm mại quỳ xuống, khóc đến lê hoa mang vũ, liên tục dập đầu cầu xin: “Tỳ thiếp mắt mũi vụng về, nhất thời không nhìn thấy Thái tử phi, động tác có chậm chút, Thái tử phi ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho tỳ thiếp lần này đi.”
“Câu giải thích này thực có ý tứ nha. Cả người bản cung lớn như vậy, ngươi làm như không thấy thì thôi, ngay cả khi bản cung thỉnh an thái tử, chẳng lẽ ngươi cũng không nghe thấy sao? Con mắt lỗ tai ngươi dùng trang trí à? Nếu quả thật chỉ để trang trí, không bằng cắt sạch đi.”
Nghĩ đến vận mệnh bản thân cực kỳ bi thảm, Âu Dương Tuệ Như cũng không biết tại sao, dường như là ma xui quỷ khiến liền mở miệng nói ra một câu như vậy, chắc là oán niệm quá sâu trong nội tâm, muốn phát tiết ra ngoài.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Âu Dương Tuệ Như liền thoải mái, trên mặt lại lộ ra tươi cười xinh đẹp khiếp người! Thấy người khác bi thảm, nàng thật là cao hứng, nàng bị biến thái sao! ?
Thái tử và Ngô thị nghe thấy Âu Dương Tuệ Như nói một câu ngoan độc, cả hai đều sửng sốt, lại nhìn thấy nàng tự dưng lộ ra một nụ cười âm lãnh sát khí, lại kinh hãi, không biết nên có phản ứng gì. Thái tử phi tràn ngập thao thiên yêu khí như vậy, bọn họ chưa bao giờ gặp qua.
Bị Ngô thị với Hoàn Nhan Cảnh làm trò quấy rối, bỗng nhiên Âu Dương Tuệ Như chẳng còn thiết ăn uống nữa, đứng dậy, hướng thái tử vén áo thi lễ, cười như không cười nói: “Thái tử mời nô tì đến đây, chính là để cho nô tì nhìn xem Ngô sườn phi đùa giỡn uy phong như thế nào sao? Ngày xưa nô tì đã xem đủ, sau này, nếu nàng ta lại ở trước mặt nô tì làm càn, nô tì tuyệt không tha thứ cho nàng! Bữa Hồng Môn Yến này, không ăn cũng thế!”
Lại mỉm cười xinh đẹp với Ngô thị, Âu Dương Tuệ Như phất tay áo, bỏ đi.
Một lúc lâu sau, thái tử mới giật mình phục hồi tinh thần lại, lúc này mới nhớ tới, lần này cố ý mời Thái tử phi đến, là vì muốn làm dịu bớt quan hệ và bàn bạc việc quyên tặng. Bị Ngô thị nháo loạn, hai người chẳng những không có tương kính như tân, ngược lại càng thêm tướng kính như băng .
Nếu Thái tử phi đi tố khổ với Hoàng tổ mẫu hay phụ hoàng, cô nhất định sẽ bị liên lụy. Phụ hoàng vốn bất mãn với cô, lần này, chẳng phải là ấn tượng với cô càng thêm tệ?
Thái tử nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm khó coi, thoáng nhìn Ngô thị còn quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng bực bội như lửa đốt, bỗng nhiên nâng tay hất tất cả đồ ăn trên bàn xuống, toàn bộ thức ăn tuy đã nguội rơi hết vào người Ngô thị, lạnh giọng cảnh cáo, “Ngô thị được sủng nên kiêu, từ hôm nay cấm cung nửa năm, mỗi ngày sao chép ‘nữ giới’ trăm bản, cho đến hết ngày cấm cung.”
Nếu không phải phế phi hay phong sườn phi đều cần phải bẩm báo lên trên, để nội vụ ghi chép lại, hắn hận không thể ngay lập tức phế bỏ Ngô thị. Thế thân có bộ dạng tương tự không phải khó tìm, cũng không phải chỉ mỗi mỗi một người.
Thái tử dùng Ngô thị phát tiết cơn tức, cũng không thèm nhìn tới nàng thêm một cái liền khoanh tay rời đi, chỉ lưu lại Ngô thị một thân chật vật, hối hận không hiểu gì ngã trên đất. Bắt đầu từ giờ khắc này, Ngô thị thật sự ‘biến mất’ không để lại dấu vết ở Dục Khánh cung.