Thiên Hàng Yêu Nghiệt

Chương 54




Tiết trời dần chuyển ấm, tháng tư còn chưa đến, Lãnh Kỉ Kỉ đã chuyển từ áo lông căng phồng sang áo khoác rộng mỏng. Bé phá lệ thích kiểu quần áo này, nhất là cái áo trắng có mũ lông, thực ra bé thích màu đen hơn, nhưng chủ nhà nhà bé chết sống đòi đổi thành màu trắng. Hỏi hắn tại sao, chỉ thấy hắn phụng phịu nói : " em vốn gầy rồi, mặc màu đen trông càng gầy hơn, người ta nhìn lại tưởng a ko cho em ăn cơm. "

Lãnh Kỉ Kỉ đứng xoay ngang xoay dọc trước gương , ừ, đúng là mặc màu trắng trông có da có thịt 1 chút.

Lãnh Lăng Duệ đứng thúc dục ở cửa, bé vội vàng chỉnh lại mũ, chạy vội ra ngoài.Hôm nay hai người dậy hơi muộn, liền định đến công ty mới ăn sáng,đồ ăn ở đó không tệ lắm, lại không phải tự mình làm, rất tiện.

ở công ty, Lãnh Kỉ Kỉ cũng bị nhân viên trong công ty nhìn thấy vài lần rồi, nhưng bị Lãnh Lăng Duệ lấy thân phận người nhà lừa dối qua, tuy không nhiều người nhìn thấy, nhưng với tốc độ truyền bá tin vỉa hè cực cao, chắc rằng nhân viên từ trên xuống dưới công ty trên cơ bản đều biết có 1 loại người__thân thích của boss, sống nhờ ở nhà của Boss, thỉnh thoảng theo Boss đến công ty, phỏng chừng học này nọ, sau này liền trực tiếp vào Thiên Duệ làm… linh tinh vở vẩn…

nói đi nói lại cũng chỉ xào lại mấy bản cũ này, chỉ mỗi không có những lời đồn đãi đại loại như người yêu hay quan hệ ái muội.Nguyên nhân thôi… nhân viên Thiên Duệ cảm thấy loại người như Boss khó mà dính dáng 1 chút j đến tình yêu. Mà Lura, người duy nhất biết rõ thân phận của Lãnh Kỉ Kỉ lại không phải người lắm miệng, vậy nên hiện tại Lãnh Lăng Duệ hoàn toàn không để ý đến việc Lãnh Kỉ Kỉ đi công ty có bị người nhìn thấy hay không.

Lãnh Lăng Duệ lái xe đến cửa vào bãi đỗ xe, khi đi qua cửa chính của Thiên Duệ thì bị Lãnh Kỉ Kỉ dắt tay áo, kêu dừng xe.

“Làm sao vậy?” Lãnh Lăng Duệ cau mày ấn phanh, nhìn theo tầm mắt Lãnh Kỉ Kỉ.Chỉ thấy cánh cửa tự động bằng kính của Thiên Duệ, rọi lấy ánh mặt trời, chẳng có gì khác thường cả.

Lãnh Kỉ Kỉ chỉ hướng cửa : " người vừa đi vào.. Là Tiểu Vũ ôi chao ! "

" Ừ ? Tiểu Vũ ? sao có thể ?! " Lãnh Lăng Duệ lại đưa mắt về phía cửa trước, nói vậy nhưng ẫn quyết đoán dừng xe lại. Lãnh Kỉ Kỉ mở cửa xuống xe, đi được 2 bước, ngóc đầu nhìn, kích động quay đầu nhìn Lãnh Lăng Duệ, ngoắc tay bảo hắn đi mau : " Em đã nói mà, mắt em tốt lắm sao có thể nhìn nhầm thôi ~~ chính là Tiểu Vũ ! "

Lãnh Lăng Duệ đưa chìa khóa xe cho bảo vệ đứng ở cửa, vỗ vai hắn nói : " giúp ta đánh xe vào bãi, ta ở tầng 1 đại sảnh " Nói xong liền kéo Lãnh Kỉ Kỉ vào cửa.

Quả nhiên đi vào liền thấy 1 bóng dáng gầy chẳng khác gì Lãnh Kỉ Kỉ đứng trước quầy tiếp tân trong đại sảnh .

" Chào Tổng giám đốc ! " . Nhân viên tiếp tân khom người nói.

Nam sinh gầy gò kia cũng quay lại, thấy Lãnh Lăng Duệ bèn gật đầu : " Anh… ", xoay mặt nhìn thấy Lãnh Kỉ Kỉ thì sửng sốt 1 chút, sau đó lại khôi phục khuôn mặt vô biểu tình, cũng không chào hoải.

Ko biết vừa rồi Tiêu Vũ đã nói gì với nhân viên tiếp tân,nhưng hiển nhiên y chưa nói gì về quan hệ của mình với Tiêu Dương và Lãnh Lăng Duệ, bởi vì khi mà nhân viên tiếp tân nghe thấy tiếng " Anh " liền trực tiếp ngây người.

“ừ !” Lãnh Lăng Duệ đi đến hỏi:“sao lại tới đây ? hôm nay không đi học sao ? "

Tiêu Vũ lắc đầu.

“Ăn cơm chưa?”

Lại có một nhân viên từ cửa chính tiến vào, Tiêu Vũ hữu ý liếc nhìn y 1 cái, sau đó thu hồi tầm mắt, nói : " Không, vừa tới. "

" ừ ! " .Lãnh Lăng Duệ gật đầu : " đúng lúc quá. Chốc nữa cùng chúng ta tới nhà ăn. " Nói xong lại quay mặt lại hỏi nhân viên tiếp tân : " Tiêu Dương đâu ? "

" ách… Tiêu Phó tổng vẫn..vẫn chưa đến công ty. "

“vậy chờ……” Lời còn chưa dứt, chợt nghe mỗ yêu tinh bên người hô : “A! Hoa hoa!~”

Lãnh Lăng Duệ quay đầu lại, liền thấy Tiêu Dương đúng lúc đến.

Tiêu Dương liếc mắt 1 cái liền thấy được mấy người đứng đây, ngẩn người, sau đó bước nhanh tới : " Tiêu Vũ ?! sao em lại ở đây ? không phải là ở trường học sao ? không cần ôn thi Đại Học ?! "

Tiêu Vũ nhìn y, không trả lời, mãi tới lúc y đi tới trước mặt mình, dừng lại, mới thản nhiên mở miệng : " em đến để thi. "

" Thi ? Thi gì ? »Tiêu dương mờ mịt.

“thi vào đại học T , chiều nay. "

“……” Tiêu dương bị nghẹn, há mồm được 1 lúc lâu mới nói : " sao ba mẹ không gọi điện thoại nói với anh ? "

Tiêu Vũ không có biểu tình gì ,chỉ " ừ " 1 tiếng.

Lãnh Lăng Duệ nhìn dòng người càng ngàu càng nhiều trong đại sảnh, hầu hết nhân viên đều lục tục đến, liền ho 1 tiếng thu hút sự chú ý của 2 anh em nhà họ Tiêu đang giằng co, nói : " Tới nhà ăn rồi nói sau. "

Chờ tới căng tin công ty, ngồi vào ghế, gọi đồ ăn, rồi mới nói tiếp về chủ đề này.

" sao em lại tham gia thi vào đại học T ? " Tiêu Dương cầm sandwich trên bàn lên, lại chưa ăn.

“ trước đó có mấy giải thưởng, đủ tư cách liền đăng kí.” Tiêu Vũ cắn 1 miếng bánh trứng, không nhanh không chậm nói.

Tiêu dương nhíu mày:“Chuyện xảy ra khi nào?”

“sau khi khai giảng nhận được thông báo cuối cùng. "

“sao anh không biết nhỉ?”

Cánh tay cầm bánh trứng của Tiêu Vũ tạm dừng lại, không ngẩng đầu lên nói : “ anh từng hỏi qua?”

“……”

Tiêu vũ tiếp tục ăn bữa sáng của mình, Lãnh Lăng Duệ giương mắt nhìn Tiêu Dương, quả nhiên sắc mặt y rất kém, hắn hừ 1 tiếng, bóc vỏ trứng cho Lãnh Kỉ Kỉ đang uống sữa đậu nành, châm chọc nói : " người làm anh như ngươi làm thật là xứng chức a "

Mặt Tiêu Dương càng thối, Tiêu Vũ cũng không có ý cho anh mình bậc thang đi xuống, chỉ ăn của mình.Vì thế không khí bữa ăn thực không tốt.

Chờ tới lúc tất cả mọi người sắp ăn xong, Tiêu Dương ho 2 tiếng, mở miệng : “ em ở đây mấy ngày?”

“ Anh muốn em ở mấy ngày?”

“Em…” Tiêu Dương lại bị nghẹn.

Lãnh Lăng Duệ ngẩng đầu nhìn người anh em của mình, ngẫm lại vẫn là mở miệng cứu nguy cho y : “ Y chỉ có 1 cái giường, em tới y chắc chắn phải ngủ sô pha rồi, chắc y chỉ muốn biết em chiếm giường bao lâu thôi. Đúng rồi, tối đến chỗ anh ở đi, có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Tiêu Vũ lại liếc nhìn Tiêu Dương, cúi đầu uống nốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng, nói : “ trường học cho nghỉ 3 ngày, thi chiều nay đến chiều mai.”

Mỗ yêu tinh giải quyết xong bữa ăn, liếm môi, Lãnh lăng Duệ rút tờ giấy ăn đưa bé, nói: “ ngày cuối ko thi?Ừ….Vậy tranh thủ đi chơi 1 chút ở đây đi, tối ngày cuối Tiêu Dương đưa em về.”