Thiên Hàng Yêu Nghiệt

Chương 47




Bữa sáng đã làm xong, Tiêu Dương giúp đỡ hắn, bưng đồ ăn lên bàn.

Lãnh Lăng Duệ rửa tay sạch, vừa định ra khỏi phòng bếp thì dừng lại, quay lại dùng nước ấm rửa tay 1 lần nữa, lau khô, rồi mới tới phòng ngủ.Tiêu Dương ngồi ở bàn ăn, vừa múc cháo vừa nhìn 1 loạt động tác của Lãnh lăng Duệ đầy khó hiểu.

Lãnh Lăng Duệ vào phòng ngủ, đến bên giường,2 tay chống xuống giường, cúi đầu nhìn người yêu ngủ vô cùng ngốc nghếch ,khẽ cười, véo véo má bé : “ dậy mau.”

“ Ân…” Lãnh Kỉ Kỉ mơ hồ mở mắt, nhìn hắn 1 cái, bĩu môi, bắt lấy bàn tay đang quấy phá trên mặt mình, tuy bé ngủ mơ hồ, nhưng vẫn biết rõ ai quấy rầy mình, lại ko dám đánh bay đi, chỉ dám rầm rì làm nũng,bắt lấy rồi chuyển qua bên cạnh.

Lãnh Lăng Duệ bị hành động của bé khiến cho ko nhịn đc cười ra tiếng, Lãnh Kỉ Kỉ từ từ nhắm lại 2 mắt, cũng nhếch miệng cười theo bản năng, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh cảm thấy.. ôi chao! Hình như đây là lần đầu tiên chủ nhà nhà mình cười ra tiếng!

Chính Lãnh Lăng Duệ cũng cảm thấy hôm nay mình kiên nhẫn hơn ko biết bao nhiêu lần bình thường, lại dùng 2 ngón tay kẹp lấy mũi của tiểu yêu tinh, khó có được hứng trí muốn trêu bé 1 phen a.

Kết quả…… Mười giây trôi qua, hai mươi giây trôi qua, một phút đồng hồ trôi qua, hai phút trôi qua……

“……” Lãnh lăng duệ thấy bé ko giãy dụa chút nào, còn tưởng là nghẹt thở rồi, vội buông tay ra, chỉ thấy mỗ yêu tinh phồng miệng lên “ Hô—“ 1 tiếng thật dài.

Kiên nhẫn của Lãnh Lăng Duệ bị tiếng “ Hô—“ này khiến tan biến hết, Lãnh Lăng Duệ méo miệng, trực tiếp vươn tay vào trong chăn.Vừa rồi hắn đã rửa qua bằng nước ấm, sẽ ko khiến người kia bị lạnh.Lãnh Lăng Duệ an tâm dùng toàn bộ bàn tay cầm lấy cánh tay của mỗ yêu tinh, trực tiếp nhấc bé lên.

Sau đó, túm quần áo đã chuẩn bị sẵn trên ghế lên mặc cho người nào đó,tuy nhìn thì có vẻ bấc đắc dĩ, thô bạo nhưng thực ra rất nhẹ nhàng ,Mặc áo lông trên người xong, người nào đó rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh lại, dụi mắt nhìn Lãnh Lăng Duệ, như thể không hiểu đang xảy ra chuyện gì: “ Ngô.. có thể ăn sáng rồi a.”

“……” Lãnh lăng duệ vứt quần dài ra trước mặt bé: “ mặc vào nhanh! Mặc xong thì đi đánh răng rửa mặt đi ko đồ ăn lạnh mất!”

Hu hu, quả nhiên, Lãnh Lăng Duệ ôn nhu lúc trước chỉ là ảo giác trong mộng. Lãnh Kỉ Kỉ mếu máo, nắm quần lên, nhanh chóng mặc vào, đi dép lê, loẹt quẹt theo Lãnh Lăng Duệ ra khỏi phòng ngủ.

Tiêu Dương ngồi bên bàn ăn, vừa ăn cháo vừa nhướn mi nói với Lãnh Kỉ Kỉ : “ ôi chao, lớn rồi vẫn còn thích ngủ nướng a.”

Lãnh Kỉ Kỉ quyết đoán ko thèm nhìn y, lướt vào phòng tắm.

Lãnh Lăng Duệ vào nhà ăn, Tiêu Dương thấy hắn ngồi vào bên bàn, liền nâng cằm chỉ chỉ nồi cháo: “ ta sợ nguội nên chưa múc ra cho ngươi”

“Ân”. Lãnh Lăng Duệ gật đầu, cầm thìa tự múc trước 1 bát cho mình.Mới cúi đầu ăn được 2 thìa ,nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng tắm.

Chỉ thấy Lãnh Kỉ Kỉ lướt nhẹ tới.Lãnh Lăng Duệ lại đứng dậy múc 1 bát cháo, đặt bên cạnh mình.

Tiêu Dương lắc đầu : “ quá cưng chiều rồi…”

Lãnh Kỉ Kỉ làm mặt quỷ với y, sau đó quay sang cười ngây ngô với Lãnh Lăng Duệ : “ ôi chao! Duệ Duệ là tốt nhất!”

Lãnh lăng Duệ đến đầu cũng ko ngẩng lên: “ ăn nhanh đi”

Lượng cơm ăn của Lãnh Kỉ Kỉ vẫn ko nhiều hơn, Lãnh Kỉ Kỉ đã chết lặng trước đả kích này, ko còn ôm quá lớn hi vọng nữa. rột roạt ăn hết 1 bát cháo cùng dưa muối mà Tiêu Dương mang đến,Lãnh Kỉ Kỉ liếm môi, đặt bát xuống.

“No rồi?” Lãnh lăng duệ liếc hắn một cái.

Lãnh kỉ kỉ gật đầu, định đứng dậy, nhưng dưới ánh mắt nhắc nhở mãnh liệt của Chủ nhà đại nhân, đành phải ngượng ngùng rút lấy giấy ăn lau miệng.

Lãnh Lăng Duệ vừa lòng gật đầu,đặt tầm mắt trở lại bàn ăn, định ăn nốt cháo trong bát mình, liền cảm thấy áo mình bị túm lấy.

“ sao nào?” Lãnh Lăng Duệ quay đầu nhìn Lãnh Kỉ Kỉ.

Bé chỉ vào miệng mình, nói : “ Ân, tối hôm qua..cái đó….”

“……”

Tiêu Dương ngồi đối diện nhìn ngôn ngữ im lặng của 2 người bọn họ bằng vẻ mặt nhược trí.Vừa định mở miệng hỏi đã bị cảnh tượng trước mắt làm rung động–

Lãnh Lăng Duệ ko biết có ý tứ j, nhìn chằm chằm tiểu quỷ kia vài giây, sau đó nâng cằm bé lên, tiến tới gần, quyết đoán hôn 1 ngụm.

Chuyện j thế này! 1 khắc này, Tiêu Dương thấy vạn con ngựa đang chạy chồm trong đầu mình,còn là cấp bậc thần thú nữa.

Lãnh Kỉ Kỉ thỏa mãn nhảy nhót vào phòng ngủ chơi với Laptop bảo bối của mình.Lãnh Lăng Duệ nhìn tấm lưng biến mất phía sau cánh cửa, nhíu mày, quay mặt lại, liền nhìn đến tượng mộc ngồi đối diện đã bắt đầu rạn nứt.

“Ngươi cũng no rồi?” Lãnh lăng duệ bát cháo vẫn còn một nửa của Tiêu Dương hỏi.

Tượng mộc khôi phục thành hình người, vẻ mặt vẫn còn chưa phục hồi lại hoàn toàn, trừng mắt nhìn qua, lộn xộn nói : “ Ngươi..tiểu quỷ kia..các ngươi…vừa rồi, đó là có ý tứ j?”

Lãnh Lăng Duệ ăn nốt thìa cháo cuối cùng, buông bát, rút tờ giấy ăn ra,nhún vai: “ chính là những j mà ngươi nhìn thấy”

“…” Tiêu Dương cằm rơi xuống đất, nửa ngày sau mới nhặt lại dc, thấy Lãnh Lăng Duệ định dọn bát của y đi, vừa vội vàng bảo vệ vừa hỏi : “ Đừng, ta còn chưa ăn xong… Ngươi, huynh đệ à, ngươi ..dâm loạn nam đồng…A!”

Gân xanh trên thái dương Lãnh Lăng Duệ nhảy ra ngoài: “ ngươi xem kiểu j mà nhìn ra là trẻ con?”

“ ..nội tâm là ..”

Lãnh Lăng Duệ lườm hắn : “ ăn cháo của ngươi đi!”

Tiêu Dương cúi đầu bưng bát lên, nghĩ nghĩ rồi lại buông xuống, giương mắt nhìn Lãnh Lăng Duệ : “ đây ko phải chuyện đùa.”

Lãnh Lăng Duệ nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi và vô cùng nghiêm túc nói : “ ngươi xem kiểu j mà thấy ta chỉ đùa?”

“Thiệt tình ?”

“Ân.” Lãnh lăng duệ gật gật đầu, đứng dậy dọn bát đũa của mình và Lãnh Kỉ Kỉ, nhấc chân vào phòng bếp, rồi mở miệng lập lại 1 lần : “ Thiệt tình,”

Tiêu Dương nhìn hắn vào phòng bếp, đứng trước chậu rửa bát ,thuận tiện cầm bát đũa rửa luôn, nhìn hắn lau tay, ra khỏi bếp, trở lại cạnh bàn ăn.

“Ý kiến gì?” Lãnh lăng duệ dựa 1 tay lên lưng ghế, nhìn Tiêu Dương, hỏi.

Tiêu Dương thở dài, nhún vai : “ ý kiến j? chúc ngươi sớm ngày bị tiểu quỷ kia tra tấn đến phát điên nhé…”

Lãnh lăng duệ nở nụ cười