Thiên Hàng Yêu Nghiệt

Chương 18




Vòng người vốn ngồi vây quanh bàn, khiếp sợ qua đi, dưới tiếng ho khan của Lura, vội vàng dịch ghế, chừa ra chỗ trống.

Vì mọi người có thể ăn cơm tương đối bình thường, Lura cùng Tiêu Dương quyết định để Lãnh Lăng Duệ ngồi ở giữa, miễn cho vài tiểu viên chức mới vào ngồi cạnh boss bị khẩn trương đến ngay cả cơm cũng không biết ăn thế nào.

Tuy rằng so với trước tiểu yêu tinh cũng dài ra thêm được mấy cm, nhưng ngồi trên ghế bình thường mà muốn với đến bàn vẫn là khó, do vậy, ba người chỉ cần hai cái ghế nữa, còn tiểu yêu tinh theo thường lệ ngồi trên đùi Lãnh Lăng Duệ. Mọi người vừa thấy tình cảnh này, cằm vừa rồi vất vả tìm trở về lại rơi!

Bất quá, bầu không khí trên bàn cơm tốt hơn rất nhiều so với dự đoán, ít nhất không xuất hiện tình cảnh lặng ngắt như tờ hoặc là cả bàn nhìn Lãnh Lăng Duệ mà không động đũa. Thứ nhất là do có Tiêu Dương tại, thứ hai là do tư thái ở chung tuy quỷ dị nhưng hài hòa hữu hảo của Lãnh Kỉ Kỉ tiểu bằng hữu và Lãnh Lăng Duệ chủ nhà theo một trình độ nào đó khiến bọn họ giảm bớt nỗi sợ hãi đối với boss nhà mình, hơn nữa cái biến ấn tượng cũng như nhận tri nhất quán đối với boss.

Thấy Lãnh Lăng Duệ ôm trẻ con không tiện, Lura đứng dậy giúp hắn đi lấy đồ ăn, theo boss lâu như vậy, nàng đi cùng sếp đến bữa ăn, tiệc rượu không hề thiếu, đối với thói quen ẩm thực của vị sếp mặt lạnh này vẫn là rất rõ ràng, nhưng lại đối với khẩu vị của đứa bé hắn ôm hoàn toàn không biết.

Vì thế cười, hơi cúi người, hướng về tiểu yêu tinh định mở miệng hỏi, lại nghe bé rung đùi đắc ý, không chút do dự trả lời: ”Duệ Duệ ăn gì ta ăn đó!”

“……” Duệ Duệ? Duệ Duệ?? Duệ Duệ??!!

Thanh âm của tiểu yêu tinh không quá lớn, nhưng trong thanh âm thấp buồn của đám người đối mặt sếp chỉ dám cùng trái phải nhỏ giọng nói thầm thì đồng âm (thanh âm trẻ con) non nớt có vẻ phá lệ nổi bật

Vì thế, toàn bộ bàn ăn đột nhiên yên tĩnh, tiếng lòng mọi người đều là:……%¥*&$#@!!!!

Tiểu yêu tinh quay đầu, hướng ôm hắn Lãnh Lăng Duệ nhún vai cho thấy: không thể phiên dịch.0__0 ( ý bé là không thể đọc nổi tiếng lòng !@$@%6t536 của mọi người nghĩa là gì ik mà! =)) ). Lãnh Lăng Duệ mặt vô biểu tình nhìn bé vẻ mặt vô tội cùng bất đắc dĩ, yên lặng, nghiến răng nghiến lợi: hình tượng của Lão tử!

Tiểu yêu tinh lý giải ,vỗ vỗ tay đặt bên hông của Lãnh Lăng Duệ: “biểu hiện một chút thôi!~” Rồi sau đó , lần đầu Lãnh Lăng Duệ thiệt tình đồng ý loại hình phạt chém ngang lưng thời cổ đại, hiện tại hắn vạn phần muốn nhanh tay bóp chết tiêu yêu tinh cho xong hết mọi chuyện.

Chờ hồn phách bị đánh bay của mọi người đều trở về cơ thể, Lura hỗn độn đạp giầy cao gót, bị Tiêu Dương kiên trì lôi đi lấy đồ ăn. Lãnh Lăng Duệ nhìn chung quanh một vòng, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Mọi người tiếp tục ăn.” Mọi người lên ngựa vùi đầu thâm tình ngóng nhìn bàn ăn.

Xác định không ai tiếp tục nhìn bên này, Lãnh Lăng Duệ cúi đầu, dán sát vào lỗ tai tiểu yêu tinh, thấp giọng cảnh cáo: ”tí nữa không được ăn quá nhanh, ta gắp cái gì cho ngươi thì ngươi ăn, không được muốn nhiều, không được vụng trộm dùng tay lấy đồ ăn cho vào miệng! Có nghe thấy không?”

Tiểu yêu tinh vừa nghe một đống quy củ, xì hơi ỉu xìu tại khuỷu tay Lãnh Lăng Duệ, mếu máo ủy khuất đáp : ”nga…”

Không bao lâu, Lura và Tiêu Dương bê đồ ăn trở lại, mọi người đã muốn quan sát cẩn thận đến N lần đồ ăn trước mặt mình giờ mới dám bắt đầu ăn.

Không khí có chút cứng ngắc bởi sự cố gắng kiệt lực của Tiêu Dương mà dần dần trở nên náo nhiệt lên.

Lãnh Lăng Duệ nhìn đỉnh đầu tiểu yêu tinh trong lòng, mái tóc lửa đỏ ban đầu giờ đã biến thành đỏ sẫm, mềm mại rủ xuống, cộng thêm phụ trợ của kiểu tóc, khiến đầu bé càng thêm tròn, làm người ta không nhịn được muốn xoa xoa đầu bé như đối với động vật nhỏ.

Tiểu yêu tinh khó mà được thuận theo, gắp cho bé ăn gì bé mới dám ăn, Lãnh Lăng Duệ có chút ác liệt với đũa đến cái đĩa cà rốt. Bé sợ nhất là ăn cái này.

Gắp một đũa đưa tới bên miệng tiểu yêu tinh, Lãnh Lăng Duệ nghiêng đầu ung dung nhìn.

Tiểu yêu tinh lườm hắn đầy ai oán, sau đó ngoan ngoãn há mồm ngậm lấy cà rốt, không tình nguyện ăn.

Lại gắp tiếp, ăn, tiếp tục gắp, vẫn như cũ ăn…đến lần thứ 5, tiểu yêu tinh không nín được, lòng đầy căm phẫn lên án: ”Duệ Duệ, ngươi đang cho thỏ ăn sao?!”

“Phốc ~~” Ở một bên xem diễn, Tiêu Dương, Lura cùng những người liên quan, hết thảy đều phun cười

Đứa nhỏ này rất thú vị !! Hai nữ nhân viên mới đến gào lên dưới đáy lòng !~

Lura nhịn không được, mở miệng hỏi :“Tổng giám đốc, đứa nhỏ nàylà con nhà ai a?~ thật đáng yêu!!~”

Tiểu yêu tinh căm giận nói: “nhặt được!”

“A??” Mọi người kinh ngạc. Tuy rằng nhìn ánh mắt và màu tóc của bé là biết không phải người Trung Quốc, còn tưởng rằng là thân thích ngoại quốc của nhà tổng giám đốc hoặc là nhà bằng hữu, không nghĩ tới……

Lãnh Lăng Duệ nhìn biểu tình của tiểu yêu tinh, nở một nụ cười nhợt nhạt không dễ thấy :”Ừ, nhặt được!”

Tiêu Dương cũng theo góp vui, lấy tay chỉ chỉ bé :”Hắn nhặt được một kẻ dở hơi!~”trong lòng lại bồi thêm một câu : ”kẻ dở hơi chuyên dùng để trị hắn~~”

Quản lý bộ phận tiêu thụ hỏi: ”vậy xem như nhận nuôi? Thế bé tên là gì?

Dám nói “Kỉ Kỉ” ta sẽ cho ngươi đói chết! Lãnh Lăng Duệ đè lại thân thể đang muốn vươn ra để trả lời của tiểu yêu tinh, không nhanh không chậm nói : ”Xa Cảnh, Lãnh Xa Cảnh.”

Tiêu Dương bị sặc nước, ho khan liên tiếp, thầm mắng trong lòng : ”mệt ngươi có thể nghỉ~ mẹ nó ! thực nhàn hạ!”

Tiểu yêu tinh quay đầu, chớp chớp mắt nhìn Lãnh Lăng Duệ, Lãnh Lăng Duệ nhìn lại bé, bình tĩnh nói :” biệt danh ở nhà không nói làm gì nhưng ở ngoài phải nói tên.”

Hai nữ nhân viên tò mò : ”còn có biệt danh ư? Là gì? Khẳng định thực đáng yêu!~”

Lãnh Lăng Duệ không trả lời, tiếp tục đút thức ăn cho tiểu yêu tinh.Tiêu Dương sử xuất nụ cười tất sát, lắc ngón trỏ hướng các nàng ”không thể nói ~”

Trong lúc nhất thời, không khí hòa hợp đến cực điểm

Bình thường người bình thường có việc gì cần thường lựa chọn mở miệng trong bầu không khí này, bạn nhỏ Lãnh Kỉ Kỉ là người bình thường…….nhầm, yêu, cho nên, nó thanh thanh yết hầu, hướng Lãnh Lăng Duệ, ánh mắt lấp lánh nói : ”Duệ Duệ, đáp ứng ta một việc được không??”

“cứ nói trước đã”

“ngươi đáp ứng trước!”

“có nói hay không?”

“Nga…….” tiểu yêu tinh nhăn nhó

“Không nói liền tiếp tục ăn cơm.”

Tiểu yêu tinh mở miệng ngay tức khắc : “Ta muốn có máy tính.”

Lãnh Lăng Duệ không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết: “Không được.”

Mọi người thở hốc vì kinh ngạc: Đứa nhỏ này mới mấy tuổi a! Liền biết nghịch máy tính ??

“Ta muốn học mấy thứ này nọ!” Mọi người cảm thán: Chậc chậc, thật là đứa nhỏ hiếu học!

“Không được.”

Tiểu yêu tinh lập tức hai mắt ngập nước.

Lãnh Lăng Duệ: “……”

Mọi người nhịn không được hỗ trợ: “Tổng giám đốc, kỳ thật đứa nhỏ ngẫu nhiên nghịch nghịch máy tính quả thật là có lợi cho khai phá trí lực……”

Tiếp tục vô nghĩa ta sẽ trừ lương các ngươi! Lãnh Lăng Duệ hung hăng nghĩ trong lòng.

“Duệ Duệ, lấy lý do riêng tư để trừ lương người khác là hành vi không có đạo đức”

Lãnh Lăng Duệ trừng mắt. Tiểu yêu tinh lập tức trở lại trạng thái hai mắt ngập nước.

Sau một lúc lâu, Lãnh Lăng Duệ thở dài thỏa hiệp, sau đó bất đắc dĩ cảnh cáo: ”không được học những thứ vớ vẩn!”

Lura không khỏi cảm thán: ”tổng giám đốc, hóa ra cũng có thời điểm ngươi bất lực với người khác a!”

Lãnh Lăng Duệ ngẩn người, cúi đầu nhìn tiểu yêu tinh đang hoa chân múa tay vui sướng trong lòng mình, cười bất đắc dĩ.

Cười!!!! cười!!! Boss cư nhiên có thể cười!!! Trời ạ! Thật ôn nhu!! Nhất thời trong lòng đám nữ nhân viên điên lên vì mê zai, bất quá lần này tiểu yêu tinh không chú ý, bằng không bị ù tai mất….