Thiên Hàng Đại Nhâm Vu Tư Nhâm Dã

Chương 18




Người đến tự nhiên là Võ Hàm Vũ.

- Tam tỷ, Tiểu Sinh ở chỗ cha - Một câu của Võ Hàm Vũ khiến Võ Sở Vũ hỏng mất quay đầu lại, chỉ cần biết rằng Tiểu Sinh ở đâu thì đó là hi vọng.
Võ Sở Vũ còn định hỏi thì Chung Hồng Y kéo nữ tử áo trắng kia chuẩn bị chuồn đi, Võ Hàm Vũ nhanh tay lẹ mắt ngăn Chung Hồng Y lại:
- Hừ, bà đối xử như vậy với tam tỷ ta, là kẻ thù lớn của Võ gia ta, hiện giờ không phải bà chết thì là ta mất mạng.
Chung Hồng Y tính toán một phen trong lòng, hiện giờ không có người của mình, mình vốn bị thương, hai tỷ muội Võ gia này đồng loạt lên thì chính mình không có kế hay tức thời được, còn có thể phiền đến con gái, nhưng bảo bà ta nhận thua đầu hàng thì cũng không chịu được.
- Đây là chuyện trên giang hồ của chúng ta, bọn họ không phải người trong giang hồ tự nhiên không thể lẫn vào. Tố Ly, đứng ra xa - Chung Hồng Y đang giải vây cho con gái của mình, Võ Sở Vũ vì Tư Nhâm Dã nên tất nhiên cũng đồng ý.
Tư Nhâm Dã nghe xong lập tức chạy trốn rất xa, còn Chung Tố Ly lại rất có khí khái đứng ở bên người Chung Hồng Y:
- Mẹ ta là người giang hồ, ta tất nhiên là người giang hồ!
Võ Sở Vũ quay đầu lại nhìn nhìn Tư Nhâm Dã đã trốn tốt, hận không thể ném kiếm cầm trong tay qua giải quyết nàng.
- Tố Ly, nghe lời - Chung Hồng Y khuyên Chung Tố Ly, Tư Nhâm Dã đứng lên tính toán đi tới khuyên nhủ cùng, còn chưa đi được hai bước bên kia đã đấu võ, Tư Nhâm Dã liền vội ngồi xổm lại.
Tư Nhâm Dã coi như là lần đầu tiên thấy tận mắt loại chuyện lớn này, có điều cách có chút xa, có điều động tác của mấy người thật sự nhanh, Tư Nhâm Dã căn bản không thấy rõ bọn họ làm gì, không khỏi nhớ tới có người kể đến chuyện học lén, cái này là nàng quang minh chính đại nhìn thêm mấy ngày cũng không học được một chiêu hai thức. Mặc dù xem không rõ nhưng cũng có thể biết, tỷ muội Võ gia đã chiếm thượng phong.
Tỷ muội Võ gia thật sự không hề tiểu nhân đánh lén Chung Tố Ly, chỉ là Chung Tố Ly thường xuyên giúp đỡ mẫu thân nhà nàng mà ra chiêu, nhất thời khiến Chung Hồng Y đau đầu không thôi, hơn nữa chính bà ta vốn có thương tích trong người, hai đánh một như thế này không phải diệu kế, vốn là muốn Chung Tố Ly chạy được xa rồi hai người có lẽ còn có thể chạy trốn, ai ngờ đứa nhỏ chưa từng sống trong giang hồ này ngu ngốc nhất có thể.
Họ Tư nhìn đánh nhau kịch liệt, thằng nhãi này lại thấy vỡ mật kinh hồn, các chiêu này nếu đều hướng vào trên người nàng thì nàng đã phải thành tương, họ Võ này xác thực không nên trêu chọc vào.
Tư Nhâm Dã còn chưa cảm khái xong thì bên kia Chung Hồng Y đã ngã xuống dưới kiếm của Võ Sở Vũ. Chung Hồng Y cũng không xin khoan dung:
- Ta chỉ cầu các người tha cho Tố Ly, nếu có lòng tốt hãy dẫn nó đến kinh, cha con bé có chức vị ở kinh, sẽ không trêu chọc các người - Trên giang hồ, sống chết chẳng qua chỉ trong nháy mắt, hiện giờ Độc Y Giáo đã sớm không thể cứu vãn, có thể khiến Chung Hồng Y nhớ đến cũng chỉ có Chung Tố Ly.
Thấy đánh nhau xong rồi Tư Nhâm Dã liền bật người chạy tới, nghe thấy lời của Chung Hồng Y thì không khỏi nhìn Chung Tố Ly nhiều hơn vài lần, thầm nghĩ nàng cứng rắn như vậy há lại sẽ đi cùng kẻ thù giết mẹ sao, Chung Hồng Y này thật sự buồn cười.
- Tố Ly, con cũng đừng trách móc bọn họ. Oan oan tương báo đến khi nào, bọn họ muốn giết ta tất nhiên là do ta có chỗ đáng hận - Chung Hồng Y làm sao là người thông thấu như vậy được, bà ta chỉ là muốn bảo vệ Chung Tố Ly.
Chung Tố Ly luôn luôn được cha mẹ bảo hộ, chưa từng thấy qua nhiều thứ, lệ trong mắt đã nghĩ muốn đi theo mẹ.
Võ Sở Vũ lại không có tâm tư giết người, kiếm đã hồi lâu cũng không chém, chuyện trên giang hồ đã sớm cách xa mình, lại vừa mới làm mẹ, thế nhưng lúc này đồng cảm cùng Chung Hồng Y, nếu Tiểu Sinh có chuyện gì thì chính mình chẳng phải cũng sẽ muốn dùng chính mình chịu giày vò thay thằng bé sao.
- Bà nói không sai, hiện giờ ta cũng không giết bà. Chỉ là không thể để bà đi hại người tiếp, ta muốn bà tự hủy võ công, hủy hết cổ độc trên người.
Nếu có thể nhặt về một mạng thì Chung Hồng Y tự nhiên nguyện ý, không nói hai lời liền xuất ra cổ độc giấu đầy toàn thân, đem một ít bình lọ giao cho Võ Sở Vũ, phất tay định phá huỷ cổ đặt ở trong hộp.
- Đợi một chút, Tình Căn Cổ của bà còn không? - Tư Nhâm Dã lại cắt đứt động tác của Chung Hồng Y khiến mọi người cả kinh, tỷ muội Võ gia rất kinh ngạc, Chung Hồng Y lại cười đến quỷ dị.
- Không ngờ tiểu tướng công thích khẩu vị này. Tất nhiên là còn, bất quá đồ chơi hiếm lạ này không có nhiều, chỉ còn lại một cái - Chung Hồng Y nói xong liền lấy ra một cái hộp đưa cho Tư Nhâm Dã, nửa đường bị Võ Sở Vũ chiếm mất.
- Cô cần cổ này là có dụng ý gì? - Sắc mặt Võ Sở Vũ có chút hồng lại vẫn phụng phịu.
- Đại gia coi mệnh đó không phải nói tôi cành lá không thịnh sao, có cổ này không phải là có thể phòng ngừa vạn nhất sao. Bất hiếu có ba cái, không con là lớn nhất - Tư Nhâm Dã nói rõ ràng mạch lạc, cũng không dám đưa tay đoạt lấy trên tay Võ Sở Vũ, vốn không đánh lại, hiện giờ trên người cô lại đổ đầy độc, cách xa xa vẫn tốt hơn.
- Tự cô cũng không phải sẽ không sinh, cô hiếu thuận như thế, muốn sinh mấy đứa thì sinh bấy nhiêu mới phải.
Võ Sở Vũ vốn định nói Tư Nhâm Dã thân là nữ tử, nếu muốn thì tìm một nam tử đích thị là không khó, có điều trong mắt người khác thì Tư Nhâm Dã là nam tử, quan hệ với cô lại mờ ám như thế, lời này nói ra không biết khiến bao người đỏ bừng mặt, đến Chung Hồng Y da mặt dày như vậy cũng chỉ có thể cười.
- Không cho thì thôi, dù sao tôi cũng đã có Tiểu Sinh - Tư Nhâm Dã nói thầm đi đến một bên.
- Động tác của bà nhanh lên, không cần để ý đến nàng - Võ Sở Vũ đành phải kiên trì thúc giục Chung Hồng Y. Chung Hồng Y động tác sảng khoái, tự cắt gân mạch xong buông mình mềm nhũn trên mặt đất, thật không giống xảo trá, xem thương thế kia hẳn là cần nghỉ ngơi một thời gian.
Võ Hàm Vũ xác nhận kĩ, lúc này mới quay đầu về phía Võ Sở Vũ:
- Tam tỷ, Tiểu Sinh ở chỗ cha cũng không biết thế nào, chúng ta phải nhanh về mới được. Muội cũng là trộm chạy ra ngoài, cha hẳn đã phát hiện ra, ông đích thị sẽ phái người đến ngăn cản chúng ta - Võ Hàm Vũ quay đầu nhìn nhìn Tư Nhâm Dã. Tư Nhâm Dã đối diện với nàng thì bật người quay đầu đi, Võ Hàm Vũ quay đầu lại tiếp tục nói - Muội vừa đến nhà liền bị nhốt lại, khi đó cha đã biết được chuyện của tỷ và Tư Nhâm Dã, là Lâm sư huynh nói. Cha đang phái người muốn giết Tư Nhâm Dã.
Võ Sở Vũ cau mày, không biết suy nghĩ cái gì, Võ Hàm Vũ tiếp tục hỏi:
- Tam tỷ, còn phải mang theo hắn đi kinh đô sao?
- Không mang theo còn có thể để nàng đi đâu, muội không thấy nàng lấy con làm sinh mạng, kêu nàng không đi thì tự nàng cũng sẽ đi. Còn không bằng mang theo cho bớt lo. Bất quá trước tiên muội đừng nói cho nàng biết những chuyện này, lá gan của nàng không lớn - Võ Sở Vũ có chút bất đắc dĩ.
Võ Hàm Vũ nhún nhún vai:
- Có thể nhìn ra.
- Dã nhân, đi thôi - Võ Sở Vũ kêu Tư Nhâm Dã một tiếng.
Tư Nhâm Dã đứng lên đi theo, Chung Hồng Y lại giãy dụa ngăn các nàng lại:
- Các ngươi vẫn nên đem Tố Ly đi cùng đi, người trong giáo đối với ta còn chưa dám làm gì, chỉ sợ bọn chúng xuống tay với Tố Ly, làm phiền các ngươi - Chung Hồng Y đời này chưa từng hèn mọn như vậy.
Võ Hàm Vũ thật sự không hiểu Võ Sở Vũ ra sao lại trở nên tốt bụng như thế, đồng ý mang theo Chung Tố Ly không nói, còn đáp ứng Chung Tố Ly đưa Chung Hồng Y đi chỗ các nàng nghỉ trước.
Gây sức ép một phen, các nàng cuối cùng ra đi. Chung Tố Ly tuy không có võ nhưng đi theo Chung Hồng Y cũng một năm, đi Nam đi Bắc nên tất nhiên là biết cưỡi người. Bốn người ba con ngựa liền ra đi, Tư Nhâm Dã vẫn ngồi ở phía sau Võ Sở Vũ, cắn răng chịu đựng trong tiếng cười nhạo của Võ Hàm Vũ.
Hai người một con, ngựa của Võ Sở Vũ dĩ nhiên nhanh chóng thể lực hết sức chống đỡ, tự nhiên muốn ném Tư Nhâm Dã cho người khác. Chỗ Võ Hàm Vũ thì Tư Nhâm Dã không dám đi, ngồi ở phía sau Võ Hàm Vũ, không khéo người ta đổi hình thức đa dạng để chỉnh nàng đây. Tư Nhâm Dã tựa hồ không chút do dự đi đến chỗ Chung Tố Ly, thế nhưng thật khiến Võ Sở Vũ ngạc nhiên một chút, cô vốn nghĩ Tư Nhâm Dã sẽ chọn Võ Hàm Vũ, dù sao thì Tư Nhâm Dã cũng không quen biết Chung Tố Ly.
Võ Hàm Vũ mừng rỡ thoải mái nên tự nhiên không có dị nghị, Chung Tố Ly cũng không có ý kiến gì, chỉ là lúc Tư Nhâm Dã ngồi ở sau lưng ôm chặt nàng thì mặt lại không tự chủ đỏ lên. Võ Sở Vũ nhìn thoáng qua rồi quăng roi vang dội liền chạy đi, người phía sau vội vàng đuổi theo.
Võ Sở Vũ càng chạy càng không an tâm, chẳng lẽ Chung Tố Ly này chính là hoa đào của Tư Nhâm Dã. Vậy không được, mình như thế chẳng phải là làm đồ cưới cho người khác. Tư Nhâm Dã chính là kẻ thích ôn nhu, Chung Tố Ly ôn nhu yếu ớt thật sự dễ dàng vào lòng nàng. Nghĩ đi nghĩ lại Võ Sở Vũ liền dừng lại khuấy lên một trận bụi đất, ngựa đằng sau thiếu chút nữa không kịp dừng mà đụng phải.
- Dã nhân, cô vẫn nên đi cùng tôi là tương đối được. Người ta là khuê nữ hoa cúc, bị một nam tử như cô ôm còn ra thể thống gì - Giọng nói của Võ Sở Vũ tựa như mềm mỏng, bất quá ánh mắt trừng Tư Nhâm Dã quá mức sắc bén khiến Tư Nhâm Dã có chút không hiểu rõ mình lại chọc cô khi nào?
- Ngựa của cô đã quá mệt mỏi, tôi ở chỗ này là tốt nhất. Nữ nhân giang hồ các người không phải không chú ý tới cấm kỵ lớn giữa nam nữ sao - Tư Nhâm Dã ăn nói đưa đẩy, còn ôm chặt lấy Chung Tố Ly, vẻ mặt hoảng sợ.
- Chung Tố Ly, ngươi lại đây đổi ngựa với ta - Võ Sở Vũ thật sự lười dây dưa cùng Tư Nhâm Dã, dứt khoát đổi ngựa cùng Chung Tố Ly, như thế thật không có gì có thể soi xét.
Chung Tố Ly tất nhiên là ước gì, nhanh chân xuống ngựa trao đổi cùng Võ Sở Vũ, nới lỏng nhiều ít khẩu khí.
Võ Sở Vũ đứng ở trước ngựa, hung hăng trừng mắt nhìn Tư Nhâm Dã một lúc lâu mới lên ngựa.
- Sở Vũ tỷ tỷ, hắn là tướng công của tỷ sao? - Chung Tố Ly chỉ biết hai vị nữ tử là tỷ muội, nhưng không biết Tư Nhâm Dã rốt cuộc có quan hệ gì với các nàng, chỉ biết bọn họ hình như cùng sở hữu một đứa con, chắc là quan hệ vợ chồng.
- Không phải - Võ Sở Vũ đang nổi nóng, trả lời thật sự quả quyết, làm sao còn quản chuyện ở bên ngoài bọn họ giả dạng là thân phận vợ chồng.
Tư Nhâm Dã ở sau lưng không dám nói gì, chỉ nhìn nhìn Chung Tố Ly ý vị gật đầu, Chung Tố Ly cảm thấy buồn cười, bất giác cười lên tiếng. Võ Sở Vũ cũng không quay đầu lại:
- Đừng múa diễn ở sau lưng tôi.
Tư Nhâm Dã bật người nhấc đầu rụt về, yếu ớt đáp một câu à ừ.
Nhiều người đồng hành, Võ Sở Vũ cũng không thể luôn để các nàng ăn ngủ ở vùng ngoại ô, cũng may Võ Hàm Vũ và Chung Tố Ly có thể ở chung một phòng, thật sự giảm đi không ít phiền toái.
Chỉ là Tư Nhâm Dã càng ngày càng thích chạy tới bên người Chung Tố Ly, Tư Nhâm Dã chính là nghĩ thật vất vả mới tìm được người không biết võ, người không biết võ tự nhiên ở cùng người không biết võ, Chung Tố Ly nói thế nào cũng không đánh lại mình, như thế thì ngốc bên cạnh cũng an tâm hơn.
Ở trong mắt Võ Sở Vũ nào có thể như vậy, lại không thể giam giữ Tư Nhâm Dã không cho nàng ra ngoài.
- Tam tỷ, tỷ hãy nhớ lại chuyện linh tinh chúng ta xem ngày thường, các công tử đều bị các tiểu thư mê hoặc, ta cần học một ít - Võ Hàm Vũ cũng là người không có kinh nghiệm, cũng chỉ có thể lo lắng suông thay tỷ tỷ, nếu là mình thì đã sớm tiến đến nói rõ tâm tư, làm sao còn tự khúc mắt như tỷ tỷ, thích lại không nói, nhất định phải để người nọ thích mình hơn bắt người nọ nói.
- Đúng rồi, vẫn là Hàm Nhi thông minh, bản thân ta đã quên những điều này - Võ Sở Vũ là người cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cảm thấy có chút hi vọng, vội vàng vơ vét toàn bộ các cao trào có trong đầu.