Thiên Hạ

Chương 90




Thiên Hạ
Chương 90 : Biến Hóa Khôn Lường
gacsach.com

Chiều tối, Lý Khánh An trở về Sùng Nhân phường. Hắn đã hai ngày không có về nhà rồi, ba cô gái nghe tiếng của hắn. kích động đến lao cả ra ngoài. Tiéu Liên và Như Hoa ôm lấy cánh tay hắn nhún nhảy. Truyện "Thiên Hạ "

“Đại ca. bọn muội tường huynh bỏ bọn muội rồi đó?”

“Làm gì có chuyện đó? Huynh không phải đã cho người về nói với bọn muội rồi mà. hai ngày nay đặc biệt bận rộn.”

Lý Khánh An vừa cười vừa giải thích, ánh mắt hắn nhìn sang Như Thi đang nép mình e thẹn bên phía cửa. thấy nàng yêu kiều với ánh mặt đa tình nhìn hắn. trong lòng Lý Khánh An nóng ran. đi lên cười nói: “Như Thi, nàng cũng tường ta bỏ bọn muội sao?”

Như Thi thấy ánh mắt hắn nóng ran. tim nàng liền đập mạnh liên hồi. nàng thẹn thùng đến cúi đầu xuống, nhưng muội muội và Tiểu Liên cũng đều nhìn nàng đấy, nàng đành dấu niềm ngọt ngào trong tim. đôi môi hồng xinh khẽ hé: “ừm! Có một chút.”

Lý Khánh An ha hà cười: “Không thể nào! Không phải nói là một ngày làm

chồng cái đó, cái đó chúng ta ăn một bừa đơn giản, huynh dẫn các muội đi dạo chợ

đêm.”

Tiểu Liên và Như Hoa nghe thấy được xuống phố, đều hô vang một tiếng lánh lót. đôi mắt sáng lên. liền nhanh nhảu chạy đi lấy chén xới cơm. Lý Khánh An đành vừa cười vừa lắc đầu. phụ nữ thích dạo phố, từ cổ vẫn thế. Hắn ánh mắt rạo rực cúi đầu, thấp giọng cười nói bên tai Như Thi: “Nhất nhật phu thê bách nhật ân. huynh làm sao mà bỏ muội được chứ?” Truyện "Thiên Hạ "

“Đại ca!” Như Thi giọng thánh thót khẽ run. cả đến mang tai cũng đỏ lên rồi.

Đơn giản ăn xong một bừa cơm tối, Lý Khánh An thuê một cỗ xe ngựa. chờ ba cô gái. bắt đầu đêm dạo thành Trường An. Có được kinh nghiệm mua ly bạch phi thúy lần trước, hắn sẽ không đi phố đông nữa. dù đồ bán ở phố đông không tổi. nhưng lại không hưởng thụ được thú vui của việc dạo phố.

Ba gương mặt xinh đẹp chen nhau bên cửa sồ, giống như ba con vàng anh hảo hứng, ríu ra ríu rít bàn tán cảnh về đêm ở Trường An. nhất là tỷ muội Như Thi. Như Hoa. chưa từng được dao phố bao giờ, các nàng sưng sướng cười hi hi, làm vô số cặp mặt nhìn kinh ngạc. Lý Khánh An cũng chợt có cảm giác lâng lâng, đôi tỷ muội song sinh tuyệt đẹp như thế e rằng đến hoàng đế cũng không có đấy!

Lý Khánh An trong lòng cảm khái, ba cô gái chính là bức tranh tuyệt đẹp. thì hà tất phải đi nơi khác xem mỹ nừ? Cảm khái thì cảm khái, trong lòng Lý Khánh An trước sau vẫn không dứt được hình dáng xinh đẹp tuyệt luân của cầm Tiên.

Xe ngựa tới chợ tây, ba cô gái xuống xe đi bộ. Không ngờ, Như Thi. Như Hoa hai cô gái xinh đẹp vừa lộ diện, lập tức dấy lên một làn sóng dữ dội, những người đi dạo đồng loạt vây quanh, chỉ hai tỷ muội bàn tán xôn xao. điều này cũng khó trách, vào thời cô đại việc sinh đôi. mười thì có đến chín khó sinh, khó sinh ý chỉ cái gì. đây không cần nói cũng hiểu, chứ đừng nói lại là một cặp tỷ muội song sinh xinh đẹp thế này, thật không biết An Lộc Sơn ở đâu tìm được tỷ muội họ hay vậy.

Thậm chí có người Hồ đi lên trước chặn đường nói: “Quân gia. đem hai cô gái nay bán cho tôi được không?”

Kết quả tự nhiên là bị Lý Khánh An một chường đánh chạy đi.

“Các muội đi theo ta.” Lý Khánh An vừa cười vừa kéo tay hai tỷ muội, một người một bên. đi vào một nhà bán gấm vóc.

“Lý đại ca. huynh muốn mua gì cho bọn muội vậy?” Như Hoa cười tươi như hoa. ôm lấy cánh tay Lý Khánh An. nhõng nhẻo hỏi.

“Nàng muốn thử gì?” Lý Khánh An không nhịn được đã véo gương mặt trắng hồng xinh đẹp của nàng một cái cười nói.

“Váy!” Như Hoa nhấp nháy đôi mắt to tròn nói: “Muội thích nhất một cái váy xòe nhuộm hoa lựu. màu đỏ, màu xanh, chỉ cần màu sắc sặc sờ là muội đều thích.”

“Được! Muội muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, còn Như Thi?”

Lý Khánh An lại quay đầu nhìn sang Như Thi. Đúng lúc đôi mắt đẹp của nàng đang chửa chan tình cảm nhìn hắn. hai ánh mắt gặp nhau, Như Thi giật minh, nàng bối rối cúi đầu. đôi má ửng hồng hẳn lên.

“Đại ca mua gì muội cũng thích.”

Lý Khánh An trong lòng mừng rờ: “Cô gái này thật tuyệt!”

“Chào khách, các ngài muốn mua thử gì?” Một người bán hàng chạy đến nghênh tiếp, hắn đột nhiên nhìn thấy tỷ muội Như Thị. Như Hoa. ngẩn người ra. tiếp đó ánh mắt bèn sáng lên.

“Ta muốn mua đầm!” Lý Khánh An gõ mạnh xuống quầy: “Tất cả eầm vóc lụa là mà các người có đem cả ra đây!”

ờ chỗ cửa hiệu tơ lụa được nửa canh siờ,

Lý Khánh An đã dùng hết cả một trăm lạng bạc. đối ra là hơn trăm quan, thường phụ nữ thời Đường đều mua y liệu tự may, nhưng cũng có bán váy được may sẵn. một chiếc váy bình thường ở đây cũng không quá trăm văn. một trăm lang bạc của hắn đủ mua trên ngàn cái váy rồi. đương nhiên, cũng có áo váy đắt tiền, như áo choàng dự hội một cái là mười quan tiền và Long Tiêu sa y (áo may bằng vải mông) một cái là hai mươi quan tiền, dù như thế, Lý Khánh An vẫn vì ba nàng mua đến gần trăm áo váy các loại, ba cô gái vừa thích lại vừa oan trách hắn tiêu tiền lung tung.

Như Thi, Như Hoa bèn ở cửa hiệu tơ lụa thay đổi các loại áo váy khác nhau, như vậy, hai người mới không còn gây sự chú ý đến thế nữa.

Lý Khánh An dẫn các nàng lại dạo một vòng chợ tây nữa. mới chân rồi đi vào một phường đàn. đó là một cửa hiệu rất lớn. bày bán các loại nhạc cụ đại Đường. nhạc cụ Hán tộc như đàn. sáo dọc, trống, kèn. chuông, khánh, sáo ngang, đàn tranh, ngọa không hầu. và nhạc cụ Tây Vực thụ không hầu. tỳ bà cổ cong, tất lật. tỳ bà ngũ huyền, bối. chũm chọe, phách bản. trống lớn v.v... mọi thứ đều có hết.

‘Trường An tiểu nương niên thập ngũ. thiện đàn tỳ bà quán giải vũ” (cô gái Trường An mười lăm tuổi. giỏi đàn tỳ bà quen nhảy múa), đại Đường trên dưới không phân biệt sang hèn. không có ai là không thích âm nhạc cả. gần như gia đình hơi có chút điều kiện đều sẽ bồi dường con gái học đàn tỳ bà. chỉ là mức độ điêu luyện khác nhau thôi, cho nên nhiều phường đàn. phường nhạc theo trào lưu mà được mở ra.

Nhưng đêm nay trong phường đàn khách không nhiều, chỉ có mấy người khách đến tu sửa nhạc cụ. bốn người đi vào trong cửa hiệu, cũng không có người bán. hay là tiểu nhị đến tiếp đón cả. chỉ có một người cầm sư cao tuổi, ngồi trước quầy đang điều chinh dây đàn một cách chăm chú.

“Xin hỏi!”

Tiếng nói của Lý Khánh An rất thấp, hắn không muốn quấy rối cầm sư đang chăm chú làm việc.

“Xin hỏi, ta muốn mua ba cây đàn ty bà. có không?”

“Khách nhân muốn mua tỳ bà hả?”

Từ phía trong đi ra một người đàn ông trung niên, hắn chắp tay cười nói: “Ta là trưởng quầy phường đàn. bất luận khách muốn mua loại đàn ty bà như thế nào, chúng tôi đều có cả.”

“Ha ha! Ta muốn mua ba cây tỳ bà do danh sư làm ra. có không?”

“Đương nhiên là có, xin khách nhân tới bên trong này.”

Lý Khánh An kéo lấy tay Như Thi và Như Hoa cười nói: “Đi thôi! Đi chọn tỳ bà mà các muội thích.”

Lý Khánh An nghe Như Thi nói qua. hai nàng đều quen đàn ty bà. chỉ là tỳ bà của các nàng đề lại chồ biệt viện của Dương Chiêu không có đem theo, Lý Khánh An bèn ghi nhớ trong lòng. có ý đến đây mua đàn ty bà cho hai nàng.

“Vui không?” Lý Khánh An hỏi nhỏ Như Thi.

Như Thi khẽ gật đầu, nhưng lại bị tay Lý Khánh An kéo chặt hơn. đi vào một lối đi bên trong, ánh sáng lập tức mở xuống. Lý Khánh An thừa cơ hôn một cái trên má Như Thi, cười tùm tim nhìn nàng. Như Thi vô vàn e thẹn cúi đầu xuống, trong mắt lại ánh ra lên vẻ yêu thích.

Động tác lén lút của họ bị Như Hoa nhìn thấy rồi. Nàng khẽ cắn mới một cái, đề cơ thê dựa sát vào người Lý Khánh An.

Trước mắt mọi người sáng lên. tới một gian phòng rộng lớn. nơi đây nhạc cụ càng nhiều, một trong các bửc tường treo đầy các loại tỳ bà. trưởng quầy chỉ tỳ bà cười nói: “Khách nhân, hơn một trăm cái tỳ bà này đều là do danh sự làm ra, xin mời khách nhân tùy ý chọn lựa.”

Ánh mắt tỷ muội hai người nhất thời bị tỳ bà cuốn hút lấy, hai nàng dần dần buông tay Lý Khánh An ra, đi tới bức tường trước mặt tỉ mỉ quan sát, Tiêu Liên cùng hảo hứng cầm lên một tỳ bà. khẽ khảy nhẹ, nàng lúc còn nhỏ cũng được phụ thân đưa đến phường nhạc học đàn tỳ bà. ít nhiều cũng biết một tí.

Trưởng quầy nhẫn nại giải thích lai lịch của mỗi chiếc tỳ bà. Lý Khánh An thì chắp tay sau lung du lãm xung quanh căn phòng, những nhạc cụ Đường triều này, một thứ hắn cũng không biết. Truyện "Thiên Hạ "

Những ở đời sau hắn biết một thử nhạc cụ. lúc này hắn đi tới trước mặt một vị cằm sư già nói: “Ta muốn đặt làm một chiếc đàn hồ, không biết các vị có thể làm được không?”

Cầm sư sià ngừng công việc trong tay lại hỏi: “Ngài có bán vẽ giấy không?”

Lý Khánh An từ trong ngực áo mò ra một bán vẽ bằng giấy, cười nói: “Chính là chiếc đàn này, các người có làm được không?”

Trên bản vẽ giấy của Lý Khánh An là một cây ghi-ta. ở đời sau. hắn đàn ghi-ta rất giỏi. nếu Đường triều có thể làm ra. thì hắn có thể sẽ trở thành âm nhạc đại sư rồi. chí ít cũng có thể đi Lệ Viên biệt biên trình diễn một lần.

Cầm sư già tì mi xem bản vẽ giấy, mắt ông sáng lên. đột nhiên thần bí cười nói: “Khách xin đợi một lát!”

òng đi vào trong phòng, giây lát sau lấy ra một cái hộp Phủ đầy bụi. để trước mặt Lý Khánh An cười nói: “Khách có thể mở ra xem đi.”

Lý Khánh An hồ nghi mở hộp đàn ra. bất thình Lĩnh, mắt hắn tròn xoe hẳn lên. Không thể tưởng tượng nối mà nhìn vào trong hộp đàn. bên trong hộp đàn là một chiếc nhạc cụ màu đỏ.

Không ngờ hắn lại nhìn thấy một cây đàn ghi-ta triều Đường, cổ đàn dài dài kia. kết cấu hình chữ số “8” kia cực giống với ghi-ta của đời sau.

Lý Khánh An thẫn thở nhìn vào cây ghi-ta này. Năm sinh nhật thử mười bốn của hắn. cha hắn mua cho hắn một cây ghi-ta đỏ. Từ đó cây ghi-ta này đã bầu bạn với hắn suốt tháng ngày huấn luyện khô khan. Hôm nay, hắn đột nhiên ở Đại Đường một nghìn ba trăm năm trước nhìn thấy nhạc cụ mà hắn quen thuộc nhất, hắn có một cảm giác như ào mộng vậy.

Khách nhân, ngài cũng gặp qua loại đàn này à?” Tnrờng quầy xuất hiện trước mặt hắn. cười hỏi.

Mạch suy nghĩ Lý Khánh An bị kéo trở về, hắn vội hỏi: “Cây đàn này của

ngươi từ đâu mà có?”

Trưởng quầy lấy đàn ra nói: “Đây là một người Hồ Ba Tư đem đến. nghe nói là nhạc cụ phương tây, họ gọi là đàn cổ Ba Tư. đến nay vẫn chưa có người biết đàn.”

Lý Khánh An sật đầu. vậy là đúng rồi. hắn từng thấy trong một bản phồ nhạc ghi-ta. Ghi-ta trước công nguyên đã xuất hiện ở Angtolia (Thô Nhĩ Kỳ ngày nay), sau khi Bạch Y Đại Thực (vương triều Al-Ưmawiyyun hay Al-Andalus. là một vương triều thế tập đầu tiên của đế quốc Ả Rập, là vương triều do thế giới Islam thống trị, vì cờ hiệu có màu trắng, nên sử sách Trung Quốc gọi là “Bạch Y Đại Thực”) bị thay thế bởi đế quốc Abbsid (vương triều của đế quốc Khalifgh - đạo Islam. là một vương triều thế tập thử hai chính trị giáo phái hợp nhất của đế quốc À Rập, do cờ hiệu của vương triều Abbsid màu đen. nên trong sử sách Trung Quốc gọi vương triều này là “Hắc Y Đại Thực"), ghi-ta À rập cũng từ đó đi theo thế lực tàn dư của Bạch Y Đại Thực du nhập vào Tây Ban Nha. đồng thời ở đó được phát huy rộng rải. Đại Đường và khu vực Ả Rập thường xuyên giao lưu qua lại. loại đàn du nhập vào đại Đường cũng không phải là chuyện lạ rồi.

Trưởng quầy thấy hắn hình như có hứng thú với cây đàn cổ Ba Tư. bèn đưa đàn cho hắn cười nói: “Khách có muốn thử xem không?”

Lý Khánh An cầm lấy đàn. đây là chiếc đàn được làm từ gỗ Tử Đàn danh tiếng. dây đàn điều điều chinh khá tốt. nhưng nó là loại năm dây, không phải là loại sau dây sau này, hắn rất tự nhiên ôm lấy đàn trong lòng, cái cảm giác quen thuộc trỗi dậy, dù là đàn năm dây, nhưng ngón tay hắn vẫn thuần thục khảy mấy dây đàn trong đó, tìm cảm giác, lát sau hắn bèn thích ửng rồi. một bài dùng cho tập luyện là ‘WheeP từ dây đàn vui vẻ nhảy ra.

Mọi người bên cạnh đều tròn xoe cả mắt. cả đến cầm sư già lấy hộp đàn cho hắn cũng trợn tròn đôi mắt. kinh ngạc nhìn Lý Khánh An.

“Khách ngài biết đàn đàn cổ Ba Tư?” Trưởng quầy lắp bắp hỏi.

“Cây đàn này để chỗ tôi đã mấy năm rồi. nhưng chưa có ai biết đàn cả.”

Như Thi. Như Hoa và Tiều Liên vây lại, trong ba đôi mắt xinh đẹp cũng đều tràn ngập điều không thể tường tượng nổi.

Lý Khánh An đã hoàn toàn chỉm ngập trong cảm giác quen thuộc của mình, giống y như là ở đỏi sau hắn ngồi trên giường ở ký túc xá. dùng tiếng ghi-ta tuyệt diệu đề xua tan nỗi mệt nhọc của một ngày.

Tiếng đàn từ từ dừng hẳn. Lý Khánh An có chút nuối tiếc mà lắc đầu. rất tiếc là kết cấu của dây đàn không giống, hắn không thể đàn ra một bài hoàn chinh.

“Lý đại ca. huynh làm sao mà lại biết đàn loại đàn này thế?” Đôi mắt đẹp của Như Thi ánh lên vẻ ngường mộ.

Lý Khánh An cười rồi nói: “ở nơi biên thùy Tây Vực hiu quạnh, bèn đi học loại đàn này từ một người Hồ, còn biết cả mấy chục khúc nhạc Hồ mà các muội chưa hề nghe qua nữa. chỉ là đàn của người Hồ đó là sáu dây đàn đơn. khác với cái này, phải sửa đi một chút.”

Hắn lại cười nói với trưởng quầy: “Cây đàn này ta mua rồi, ta đem về nghiên cửu xem nên làm sao để thành sáu dây trước, ngày mai ta sẽ đem một bản vẽ chỉ tiết qua. dựa theo yêu cầu của ta mà sửa cây đàn này.”

“Hoàn toàn có thể. khách nhân ngày mai đêm cho chúng tôi một tờ bản vẽ, tôi sẽ để cầm sư thay đồi dây đàn cho.”

Đêm tối rồi, Lý Khánh An ngồi trước giường, khẽ khảy đàn cổ Ba Tư, vừa khảy, vừa để hồi tường lại và vẽ trên giấy hình vẽ dây đàn. dù so với ghi-ta đời sau vẫn còn có chỗ khác nhau, nhưng hắn sau một canh giờ liền thích ứng được rồi, đã miền cường có thể khảy ra mấy đoạn nhịp quen thuộc, một loạt các nốt nhạc từ tay hắn chảy ra. ánh trăng bàn bạc rọi trên người hắn. Lý Khánh An trong lòng như ngọn sóng dâng trào nỗi nhớ nhưng về kiếp trước khó mà ngăn được.