Thiên Hạ

Chương 700




Thiên Hạ
Chương 700 - An Tâm Làm Tướng Quốc
gacsach.com

Tin mừng toàn địa phận Hà Bắc khôi phục lại đà lan rộng ra toàn quốc Đại Đường, Đại Đường trên dưới, mỗi châu mỗi huyện đều đang hoan hi chúc mừng thắng lợi, mọi người tự phát đi lên phố gióng trống khua chiêng, nhảy nhót múa hát, đêm đến. Nhà nhà hộ hộ đốt lên chiếc lồng đèn chi có đêm Thượng Nguyên mới dùng tới, lửa đèn lấp lánh, làm cho non nước Đại Đường xuất hiện nên cảnh tượng tráng lệ đêm tối sáng rỡ như ban ngày.

Đô thành Trường An cũng trờ nên rạo rực, trăm vạn dân chúng dùng cách của bọn họ hoan hi chúc mừng thắng lợi, mấy chục vạn nam nữ già trẻ dắt tay múa ca, trên phố lớn gióng trống khua chiêng, sư vũ tưng bừng, từng đội nhạc cơ nữ xuất hiện trên đầu phố, lạc vũ hoan ca, cả thành Trường An đều đắm mình trong niềm vui mừng thắng lợi.

Nhung trong niềm vui đó cũng cất giấu một nét buồn thương. Tin tức Lý Tự Nghiệp trận vong đà chấn kinh cả triều dà. Triều đình vì điều này mà nghi triều ba ngày, lấy đó làm sự truy điệu, thái hậu cũng lập tức hạ chi, sắch phong Lý Tự Nghiệp làm Vũ Uy quận vương, cho phép con trai hắn kế thừa tước vị.

Triều đình Đại Đường cũng đồng thời tuyên bố, chính thức xây dựng lăng Trung Liệt, để kỳ niệm các tướng sĩ trận vong vì mờ mang bờ cõi Đại Đường và trong khi bình định phán loạn An Sử.

Đại Minh cung vì nghi triều mà trờ nên lạnh lẽo hiu quạnh, nhung hội nghị của chinh sự đường vẫn tiếp tục triệu tập, đã mờ họp suốt cả một Buổi sáng. Sau khi hội nghị kết thúc, một chiếc xe ngựa đà đi ra khỏi Đại Minh cung, chạy băng băng về hướng Triệu vương phủ của Lý Khánh An.

Trong nội thư phòng của Lý Khánh An vô cùng yên tĩnh, trong một chiếc lư hương đồng xanh ở góc nhà khói xanh nghi ngút, gian phòng nổng nặc một mùi đàn hương thoang thoảng ánh sáng cũng rất u tối, rèm cửa sồ kéo lại, chi có một góc ở bìa mép lộ ra một chút ánh sáng nhạt, làm cho tình hình trong phòng có thể thấy được lờ mờ.

Lúc này, cửa thư phong khe khẽ mờ ra, ái thiếp Như Thi của Lý Khánh An bung lấy

Một chén trà sâm rón rén đi vào, ở trên ghế mềm rộng lớn của thư phòng. Lý Khánh An vẫn còn đang ngủ say chứa tinh, hắn đêm qua cả đêm không ngủ, chi là ở Buổi sớm mới mơ màng ngủ đi, một phần văn thư từ An Tây gửi đến đà rơi trượt xuống đất, cùng rơi xuống, còn có chăn lông trên người hắn.

Như Thi vội vàng bỏ chén trà xuống, ngồi xổm xuống nhặt chăn lông lên, nhẹ nhàng đắp lên người hắn, nhung Lý Khánh An cũng lập tức giật mình tinh giấc ngay: “Ồ! Bây giờ là lúc nào rồi?”

Lý Khánh An chi cảm thấy đầu đau như nứt ra, hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy, Như Thi vội vàng ấn hắn xuống, dịu giọng nói: “Trời vừa sáng, ngủ thêm một chút đi!”

Thật ra bây giờ đà là giữa trưa, Như Thi thấy Lý Khánh An tinh thần vô cùng mệt mòi. Trong lòng không cầm lòng được, bèn không nói thật với hắn. Hắn dùng tay sờ lên trán của Lý Khánh An một cái, vào tay nóng ran, nàng giật mình một cái: “Đại lang. Huynh bệnh rồi ư?”

“Hình như có một chút!”

Lý Khánh An cũng cảm thấy minh không chi đau đầu. Cơ bắp toàn thân cũng đau ghê gớm. Đây giống như triệu chửng bị cảm, xem ra là đi ngủ bị lạnh rồi.

“Đều tại ta. Không nên để huynh ngủ thư phòng?”

Như Thi vừa luống cuống chân tay dùng chăn bao lấy Lý Khánh An. Vừa ăn năn cắn rứt: “Muội lập tức mời thầy thuốc cho huynh!”

Nàng vội vàng định đi ra ngoài, nhung Lý Khánh An đã gọi nàng lại; “Không cẩn đi mời thầy thuốc, đi nấu một chén nước eừng. Phải nổng một chút, ta nghỉ ngơi thêm một chút là khỏe ngay.”

Hắn thấy Như Thi còn có một chút do dự. Bèn lại nhấn mạnh nói: “Ta không cẩn mời thầy thuốc, ngoại trừ điều này ra, cái gì cũng được hết.”

“Muội biết rồi. Sẽ đi bảo trù phòng nấu chén trà gừng cho huynh trước!”

Như Thi nhanh bước đi ra ngoài. Lý Khánh An cử động thân minh, để cho mình

Nằm thoải mái hơn một chút, hắn lại nhặt sớ tấu lên. Đây là nguyệt báo mà An Tây chinh vụ trường sử Trương Hạo đưa đến cho hắn. Đêm qua hắn chi nhìn đến một nửa. Nhung ánh sáng rất tối, hắn nhìn không rõ.

Hắn chi đành lòm còm đứng dậy, từ từ đi tới trước cửa sổ, kéo màn cửa sồ ra, một ánh sáng trắng sáng chiếu vào, cả gian phòng đều được chiếu sáng trưng. Hắn lại đầy cửa sồ ra, một luồn gió xuân tươi mới phả mặt mà tới, làm cho đầu óc u mê của hắn bỗng chốc sự tinh táo, hắn tham lam hít thờ một không khí tươi mới ngọt lành thơm hương hoa. Làm cho thân thể lẫn tinh thần của mình từ từ thả lõng, triệu chửng ban nãy còn cơ thịt đau đớn lại thoáng chốc biến mất đi.

“Đại lang!” Minh Nguyệt vội vã đi vào trong, cả khuôn mặt ngập nỗi lo âu: “Nghe Như Thi nói, huynh bệnh rồi ư?”

Như Thi đi theo phía sau nàng; Đang cầm lấy một chén nước gừng từ từ đi vào, đây vốn dĩ là nước gừng mà nàng nấu cho muội muội Như Họa của nàng, bây giờ nàng bưng đến cho Lý Khánh An trước rồi.

“Có thể là không khí lưu thông không tốt, ban này mờ cửa sổ thông gió, thoáng chốc cảm thấy đỡ nhiều rồi.”

Vừa nói xong, một cơn gió lạnh thổi tới, hắn nhất thời run người lên ớn lạnh, không kìm được mà hắc xì một cái thật mạnh. Minh Nguyệt vội vàng tiến lên đóng cửa sổ lại. Trách cử hắn nói: “Làm sao có người bị bệnh rồi mà còn mờ cửa sồ hửng gió, như vậy sẽ gió độc nhập vào người, người đà lớn thế này rồi. Sao lại cử giống như đứa con nít vậy chứ.”

Thê và thiếp không giống nhau, thiếp phải trông nét mặt của lào gia, lão gia muốn làm hoặc không muốn làm một số chuyện, thiếp thông thưởng không dám cãi lời,

Sô, tìm ra chăn nệm trên giường, đắp ngay ngăn cho hắn. Dặn dò Như Thi nói: “Muội mau chóng tìm người đi mời Vương ngự y tới, thân mình này của đại lang không dề bệnh, nhung hễ bệnh một cái là rất ghê gớm. Chúng ta không được chậm trễ!”

Có Minh Nguyệt chống đỡ, Như Thi cũng mặc cho Lý Khánh An không ngớt ra hiệu mắt cho nàng, đáp ửng một tiếng, rồi xoay người là đi ngay.

Lý Khánh An thờ dài nói: “Minh Nguyệt, ta ngày mốt là sẽ xuất chinh rồi. Nàng phá như vậy, sẽ làm lỡ đại sự đấy!”

“Ai nói là muội làm lỡ đại sự. Là huynh không chịu xem bệnh nên mới làm lỡ đại sự!”

Có lẽ là vì nghĩ tới trượng phu sắp phải đi xuất chinh rồi, Minh Nguyệt trong lòng ngập nỗi ưu lo, trong lòng ưu lo, ngừ khí cũng tự nhiên trờ nên có chút nghiêm khắc: “Huynh bây giờ hình như còn động đậy được, nhung tới ngày mốt thì sao? Nếu lỡ như bệnh của huynh nặng đến không thức dậy được thì sao nào? Huynh quên rồi sao? Năm đó ở Toái Hiệp, huynh từ Hòa Tầm quốc trờ về, vết thương tên bộc phát, hôn mê đến hai ngày hai ngày, làm cho mọi người đều sợ phát khiếp, đừng nói là bọn muội suýt nữa là sợ chết điếng, ngay cả mấy chục văn quan võ tướng An Tây cũng sợ đến mức một đêm giữ ở ngoài cửa của huynh, nhưng thử này huynh đều quên hết rồi sao?”

Lý Khánh An bất đắc dĩ mà cười khổ một tiếng: “Đó là thọ thương. Không phải là bị bệnh không giống nhau mà!”

“Đối với muội mà nói đều như nhau cả!”

Trong ngữ khí của Minh Nguyệt có chút trờ nên kích động: “Muội chi là một câu nói, huynh là trượng phu của muội, thân thể của huynh thì phải để muội làm chú, huynh không được tranh cài với muội!”

Lý Khánh An thấy thê tử có chút tâm trạng thất thái, hắn biết là bời vì minh phải xuất chinh rồi, lẩn đi này là bẵng đến ít nhất nửa năm, trong lòng nàng buồn bà, mấy ngày nay đều ngủ không tốt, mình hôm nay bệnh, sự sốt ruột và lo âu trong lòng nàng bèn cùng nhau bộc phát ra ngoài, trong lòng Lý Khánh An tràn đầy sự áy náy, hắn nắm lấy tay thê tử. Dịu giọng nói: “Ta nhận lời nàng, lẩn này là lẩn xuất chinh cuối cùng của ta, sau này sẽ luôn ở cùng nàng và các con.”

Minh Nguyệt ngần ra. Thì ra trượng phu là biết được cảm nhận của mình, nàng khẽ cắn môi một cái, chi cảm thấy sống mũi có chút cay cay, trong mắt đà có chút ươn ướt, Lý Khánh An đưa tay qua lau đi một giọt nước mắt ứa ra từ khóe mắt của nàng, cười nói: “Tai sao còn khóc nữa!”

“Đại lang, huynh có thể nào không đích thân xuất chinh không?”

Minh Nguyệt cũng không còn kìm nén được nữa, nép vào trong lòng Lý Khánh An thấp giọng mà khóc nức nỡ: "Huynh biết không? Muội lo lắng đến nỗi mấy ngày cũng ngủ không ngon được, cả ngẫu nhiên mơ một lẩn, cũng mơ thấy huynh bị độc tiễn của

Người Hồi Hột bắn trúng... Làm cho muội sực tinh từ trong giấc mơ, nhưng muội không dám nói, bời vì điều này không cát lợi, đại lang, huynh là trụ cột của một nhà, cũng là trụ cột của Đại Đường, sao huynh không thề không đi được cơ chứ?"

Sự trận vong của Lý Tự Nghiệp, làm cho Minh Nguyệt sợ hãi tới cực điểm, nàng lúc này mới biết rằng, thi ra đánh trận, chù tướng cũng sẽ trận vong, nàng không chi một lẩn nghe các tưởng sĩ từng nói qua, Lý Khánh An vi cồ vũ quân tâm, có lúc cũng sẽ đích thân mang giáp xông trận, xung phong ở phía trước, trong lòng nàng lại càng sợ hãi hơn.

Ngày mốt Lý Khánh An sẽ xuất chinh, sự hoảng sợ và lo âu trong lòng đè nén đến mức nàng không thờ được, nhung nàng là vương phi, lại không thể ở trước mặt người khác có chút biểu lộ gi, chi cố đè nén ở trong lòng, thời khắc này nàng đà không còn kìm nén được nữa.

Lý Khánh An nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc của thê từ, hắn có thể cảm nhận được tình yêu. Sự quan tâm trong thâm tâm của thê tử đối với hắn, thành hôn đã nhiều năm như vậy, tuy rằng bọn họ cũng có lúc nháo nhào giận nhau, nhung hắn cũng không thê không thừa nhận, mọi điều thê từ làm đều là vi tốt cho hắn, Minh Nguyệt chính là bà nôi trơ tốt nhất của hắn.

Lúc này, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân, Minh Nguyệt vội vàng lau đi nước mắt, đứng dậy, chi nghe ngoài cửa có người băm báo: “Vương gia, Trương tướng quốc cầu kiến!”

Minh Nguyệt nhíu mày lại, nàng nhìn nhìn Lý Khánh An, trượng phu bây giờ đang bệnh mà. Có thể gặp được sao? Lý Khánh An cười nói: ""Không sao, ta cũng đang có việc tim hắn, mời hắn vào đây đi!"

Minh Nguyệt thờ dài, nàng cũng biết Lý Khánh An mặc dù đang bệnh, nhưng tiếp kiến tướng quốc một chút, vẫn không có vấn đề gì, nàng chi sợ sau khi tiếp kiến, lập tức có một đống chuyện nối gót mà tới.

Bất đắc dĩ. Nàng chi đành nói: “Mời tướng quốc đến ngoại thư phòng chờ đợi trong giây lát.”

Nội thư phòng của Lý Khánh An ngoại trừ Minh Nguyệt và Như Thi ra, không cho phép bất kỳ ai vào nữa, đương nhiên, cũng có trường họp bất ngờ xảy ra, chăng hạn như Minh Châu đã từng lén lút lèn vào nội thư phòng của hắn, lấy trộm đi một tấm kim bài để phòng thân.

Trương Quân được mời đến ngoại thư phòng, hắn vừa uống trà, vừa nghĩ ngợi tâm sự, tình thế trước mắt đã càng lúc càng sáng rõ rồi, Lý Khánh An đăng cơ chi là chuyện sớm muộn, nhung càng là tình thế sáng rõ, trong lòng của Trương Quân lại càng bất an, hắn sờ dĩ có thể làm Hữu tướng, đó là bời vì hắn là một kè trung dung thế lực lớn mạnh, hắn có thể để cho triều đình ở trong một cục thế bình lặng, vì thế nên Lý Khánh An mới nhắm trúng điểm này của hắn, vậy sau này thì sao?

Lý Khánh An rất rõ ràng là muốn trọng dụng con trai Trương Tri Tiết của hắn. Xem như là sự đền bù cho hắn, nhung con trai hắn vẫn còn rất trè, muốn trờ thành trụ cột vừng vàng của Đại Đường ít nhất còn cẩn có thời gian hai mươi năm nữa, không lẽ trong hai mươi năm này Trương gia bọn hắn thì phải ở trong một thời kỳ quyền lực trống rỗng? Hơn nữa là hai mươi năm mấu chốt nhất.

Điều quan trọng hơn là, lời hứa hẹn của Lý Khánh An có phải sẽ có hiệu lực hai mươi năm không.

Vì vậy nỗi lo âu này làm cho Trương Quân cũng là ngày đêm bất an, mắt thấy Lý Khánh An sắp phải xuất chinh rồi, hắn không còn kìm nén được nữa, bèn lấy cớ thương đàm việc bị chiến, đến dọ thám suy nghĩ của Lý Khánh An.

Lúc này, cửa thư phòng đà mờ, Lý Khánh An từ bên ngoài đi vào, hắn đã thay một bộ y phục rộng rãi, tuy rằng cơ thể bị cảm, nhung vẫn là miễn cường có thể tiếp kiến một hai đại thần, nếu như số người quá nhiều, hắn chắc chắn sẽ không gắng sức được nữa.

“Vi thần tham kiến điện hạ!”

Trương Quân đứng dậy hành lề với Lý Khánh An, cách tự xưng hô vi thần này trước kia chi có số ít đại thần mới dùng, nhưng từ dạo gần đây, càng ngày càng có nhiều đại thần đều tự mình xưng hô như vậy, bao gồm cả Trương Quân, đây gần như

Đã trờ thành một sự xung hô chung.

"Để Trương tướng quốc đợi lâu rồi!'

Lý Khánh An giọng nói yếu ớt đáp ứng một tiếng, Trương Quân kinh ngạc nói: “Điện hạ đà bệnh rồi sao?”

“Ừm! Đêm qua ngủ quên ở thư phòng. Có chút cả nhẹ.”

“Vậy vi thần đến quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, quả thật là có tội rồi.”

“Không sao!” Lý Khánh An khoát tay cười nói: “Ta bận quen rồi, thật sự đề ta nghỉ ngơi, mới là chịu tội!”

Trương Quân thấy Lý Khánh An tinh thần vẫn còn tốt, bèn cũng ngồi xuống Lý Khánh An cười xòa, hòi trước nói: “Hội nghị chính sự đường buổi sáng, thế nào rồi?”

Nội dung hội nghị của chính sự đường Buổi sáng là hòi dân gian mượn lương thực, cho dù lương thực trong kho quan vẫn còn có thể ủng hộ cho chiến dịch chống Hồi Hột lẩn này, nhung năm nay Hà Nam đại hạn, đà có hai trăm ngày không mưa rồi, lương hè mất mùa đà thành kết cục đà định, nạn đói sẽ lan rộng, ngoài ra nữa là Hà Bắc khôi phục cũng cẩn một lượng lương thực lớn, hai trăm vạn thạch trong kho quan chi có thể lấy ra năm mươi vạn lương thực ủng hộ cho chiến dịch Hồi Hột lẩn này.

Nhung chiến dịch Hồi Hột lẩn này, Lý Khánh An đã điều động gần ba mươi vạn đại quân, trải qua thời gian nửa năm, suy tính thêm sự tổn hao khi vận chuyển, vậy ít nhất cẩn có hai trăm vạn thạch lương thực, lỗ hổng rất lớn, còn lương thuế của Giang Hoài cẩn phải tới mùa thu mới có thể vận chuyển tới, vì vậy Lý Khánh An đề nghị mượn lương của dân gian, sau này lấy dê bò của người Hồi Hột bồi hoàn lại.

Thật ra Lý Khánh An ở trong sự kiện này đã có một sự bảo lưu lại, quân đội đà từ Sindh và Thiên Trúc lại vận chuyên đến hai trăm vạn thạch lương thực, thuyền đội đà đi tới được Quảng Châu, nhiều nhất là một tháng, thuyền đội sẽ bước vào Hoàng Hà, trực tiếp đi tới Lạc Dương. Lương thực là không thành vấn đề.

Chi là Lý Khánh An suy nghĩ đến muốn để cho càng nhiều dân chúng ủng hộ bắc phạt, ủng hộ và tham gia vào trận chiến dịch Hồi Hột lẩn này, vì vậy hắn bèn nghĩ đến cách mượn lương. Đem lợi ích của dân chúng trực tiếp bó chặt với trận chiến dịch này, như vậy, chiến tranh bắc phạt của hắn bèn là thuận theo ỷ dân, càng có thêm tính hợp pháp hơn.

Trương Quân gật gật đầu: “Chính sự đường đã nhất trí thông qua quyết nghị, ngày mai sẽ bắt đầu chính thức thi hành, do Bùi thượng thư toàn quyền phụ trách việc này, sẽ từ ngũ đạo là Kinh Kỳ, Giang Nam, Quan Nội và Hà Đông tiến hành mượn lương.”

“Không ai phàn đối sao?”

Lý Khánh An lại cười hỏi, biện pháp nhiễu dân như vậy, không lẽ các tên tướng quốc này ai cũng ủng hộ ư?

Trương Quân cười mà lắc lắc đầu: “Quan trọng là điện hạ đã đồng ý bồi hoàn, nếu như ủng hộ không bồi hoàn, vi thần đoán là sẽ không thông qua được, nhung có bồi hoàn thi lại là chuyện khác, hơn nữa vật phẩm bồi hoàn rất rõ ràng, chính là dùng chiến lọi phẩm dê bò giành được, như vậy, mọi người cũng đều không có ý kiến gì nữa.”

Nói tới đây, Trương Quân có chút cảm khái: “Hôm nay Bùi thương thư nói, thời Hán Vũ triều đình cũng đà từng mượn lương mượn ngựa với dân chúng đi công đánh Hung Nô, còn nhà nhà hộ hộ bị ép xới lương trồng cò, đê nuôi chiến mã Hán quân, bốn mẫu đất mới nuôi được một con ngựa, cả nước trên dưới lao dân tổn tài của một nước mười phần mất hết bảy tám phần, nhưng đánh xong Hung Nô, giao nộp được một lượng lớn dê bò chiến mà. Vũ đế lại không chịu bồi hoàn quốc dân, toàn bộ lấy làm chiến lợi phẩm của một minh hắn, kết quà là coi sóc không tốt; Một mùa đông thôi, nhưng chiến lợi phẩm dê bò kia bèn chết đi phân nửa, cuối cùng còn gây dân oán sôi trào, từ đó không còn một ai chịu ủng hộ đánh Hung Nô, vi vậy lẩn mượn lương này, điện hạ nhất định phái lấy Vũ đế làm gương.”

Lý Khánh An khen ngợi mà gật gật đầu, nếu như là Bùi Mân hoặc Nhan Chân Khanh nói ra nhưng lời này, hắn chăng hề sửng sốt gi, nhưng những lời này lại là từ trong miệng của lào chính khách trước giờ lấy tư lợi làm trọng như Trương Quân nói ra, thì đây lại mang một ý nghĩa lớn lao, nói rõ điều gi, nói rõ lề thói triều đình đang đi sang một sự tuần hoàn tích cực, danh tướng chủ chính, ảnh hưởng lẫn nhau, làm cho một bộ phận lương thiện trong xương tủy của Trương Quân từ từ hiện rõ, còn một bộ phận xấu xa lại từ từ ẩn thoái đi, đây là dấu hiệu đáng mừng a!

“Trương tướng quân, ta ngày mốt bèn phái xuất phát bắc chinh rồi, việc trong triều đình còn phải trông cậy nhiều vào chính sự đường.”

“Điện hạ xin yên tám bắc khử, các vị tướng quốc chính sự đường đều chúc cho điện hạ sớm ngày khái hoàn trờ về!”

Hai người bàn việc chính sự xong, lúc này đề tài của Trương Quân bèn từ từ chuyển tới mục đích thật sự mà hắn hôm nay đến viếng, hắn dò thám hòi: "'Vi thần muốn đợi sau khi điện hạ quay về bèn chính thức đề xuất với chính sự đường từ đi chức vị tướng

Quốc, không biết điện hạ cảm thấy thế nào?"

“Dang làm tốt như vậy, tại sao lại phải từ chức vậy?” Lý Khánh An cười hòi.

Tim của Trương Quân đập lên thình thịch, hắn cảm thấy trong ngừ khí của Lý Khánh An hình như có ỷ muốn giữ hắn lại, trong lòng hắn hồi hộp dị thưởng, nhưng hắn kìm nén lại sự hồi hộp, chậm rãi nói: “Vi thần cảm thấy mình mối tác đã lớn, nhuệ khi cũng không bì được như xưa, vi thần cảm thấy nên đem vị trí nhường ra, để cho đại thần trẻ tuổi có nhuệ khí hơn, hiệp trợ điện hạ thực hiện trung hung Đại Đường, chính là vì nguyên nhân này.”

Lý Khánh An mỉm cười, cử phảng phất nghe thấy Trương Quân đà nói ra một lời rất ấu trĩ vậy, hắn đương nhiên hiểu ỷ của Trương Quân, năm xưa khi hắn đà chọn Trương Quân làm Hữu tướng, thì đà từng nói với hắn, hắn chi là một sự quá độ, sẽ không dùng hắn mãi. Bời vì hắn quá bình bình, quá vừng quá chắc, không có sự nhuệ khí cẩn thiết đưa Đại Đường trung hưng như mình cẩn.

Thời gian đã trôi qua một năm, không ngờ là hắn vẫn còn nhớ lời mình đã nói lúc đó, suy nghĩ lúc đó của mình là không sai. Hắn là quyết định như vậy, Trương Quân duy trì ốn định là được, nhung sức bén lại không đủ.

Nhưng thời gian sẽ thay đổi mọi thứ, thời gian một năm, đủ để hắn tìm hiểu toàn diện vị lào chính khách này.

Lý Khánh An chắp tay ra sau nhìn vào tình hình bên ngoài cửa sổ, thê tử không cho hắn hít thờ không khí trong lành, hắn ở trong này có thề tự do hít thờ thoải mái.

Rất lâu sau, hắn từ từ xoay người không nhanh không chậm nói: “Một món ăn ngon bao giờ cũng không chi nêm một gia vị duy nhất, bất luận là Nhan Chân Khanh hay là Thôi Ninh, còn có Lưu Yến và Vương Tấn, hoặc là Bùi Mân, bọn họ đều có phẩm chất tương tự, bọn họ là một loại gia vị. Nhưng mà ta vẫn cẩn đến muối hoặc đường, cẩn đến một người lào luyện cẩn trọng, cẩn một lão tư cách, có thể ở thời khắc mấu chốt giữ vừng được cục diện, mẫu người này ta trước giờ vẫn cho rằng đó là ngươi, nhung ta vẫn cHứa thê xác định, mãi cho đến ban nãy ngươi đã nói ra sai lầm của Hán Vũ đế, ta mới chính thức xác định được, người này chính là ngươi.”

Lý Khánh An cười xòa: “Xin yên tâm tiếp tục làm đi, ngươi là một tướng quốc đủ tư cách.”

Do Lý Tự Nghiệp bất hạnh trận vong, Đại Đường thiên sách thượng tướng, binh mà đại nguyên soái Lý Khánh An cuối cùng quyết định thân chinh Hồi Hột, ngày hai mươi tháng ba năm Khánh Bình thứ ba, Lý Khánh An dưới Chu Tước Môn ở Trường

An đã cử hành nghi thức bấc chinh long trọng, trong sự hoan hi đưa tiễn ở lối hẹp của gần trăm vạn dân chúng Trường An, Lý Khánh An thân mặc kim khôi thiết giáp, hoành đao trường kích, cỡi trên lung ngựa A Rập cao đẹp, suất lĩnh mười vạn kỵ binh quân Đường, rầm rộ hiên ngang đi qua đại lộ Chu Tước, đi ra khỏi thành Trường An, tiến phát sang Thái Nguyên.

Cùng lúc đó, Lý Quang Bật ở tuyến đông cũng ở u Châu tụ tập mười lăm vạn đại quân, chờ đợi mệnh lệnh bắc chinh của Lý Khánh An, Lý Thịnh của Thái Nguyên đã ở Thái Nguyên tập kế năm vạn tinh nhuệ, lúc nào cũng sẵn sàng xuất phát.

Ờ Linh Châu, tân nhiệm Sóc Phương tiết độ sứ Đoàn Tú Thực cũng ở Linh Châu và một tuyến khuỷu sông bố trí mười vạn quân Sóc Phương, phòng ngự quân Hồi Hột từ Quan Nội đạo ập tới.

Để đánh thắng trận chiến dịch bắc phạt này triệt để căn trừ mối họa phương bắc, vương triều Đường cơ hồ là huu động toàn quốc, dân chúng khắp các noi ở Đại Đường hăng hái quyên lương quyên tiền, chi vỏn vẹn thời gian nửa tháng, các noi quyên tiền đã đạt tới một trăm bảy mươi vạn quan, quyên lương hai trăm hai mươi vạn thạch, hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu hậu cẩn của quân Đường.

Ngày hai mươi sáu tháng ba, Lý Khánh An suất lĩnh mười vạn đại quân tiến tới Thái Nguyên, ở phủ Thái Nguyên, hắn chính thức hạ đạt mệnh lệnh bắc chinh, Lý Quang Bật suất mười lãm vạn kỵ binh ra khỏi Cư Dung quan, tiến phát đi Âm Sơn, Lý Khánh An ở mùng năm tháng tư đi tói Vân Châu, hắn cũng suất lĩnh mười lãm vạn kỵ binh từ Thanh Tái Bảo ra khỏi Trường Thành, tiến vào Âm Sơn.

Lúc này, Lý Khánh An đã nhận được tinh báo, Hồi Hột Cát Lặc khả hẳn cũng suất lĩnh hơn mười vạn đại quân đi tới phương hướng Âm Sơn, cũng giống như phán đoán của Lý Khánh An, mục tiêu đầu tiên của người Hồi Hột không phái là công đánh Đại Đường, mà là phái tiếp nhận mười vạn tàn quân của cha con Sử Tư Minh và năm vạn đại quân của Bộc cốt bộ.

Vậy thì phương hướng bọn họ sau này tiến công Đại Đường, chi có thể là Hà Đông đạo hoặc Hà Bắc đạo, châu huyện Hà Bắc đạo đã hủy, còn Hà Đông đạo giàu có tất sẽ là mục tiêu thứ hai của người Hồi Hột sau khi tiếp nhận phụ từ Sử thị.