Thiên Hạ

Chương 615




Thiên Hạ
Chương 615 : Việc nước việc nhà Thượng
gacsach.com

Một canh giờ sau. chính sự đường ứng theo yêu cầu của Lý Khánh An đã triệu tập một hội nghị khẩn cấp, bao 2ồm sáu viên tướng quốc của chính sự đường và năm vị trọng thần của khu cơ mật. cùng với thị lang, lang trung các bộ, khanh lệnh, thiếu khanh lệnh, ngự sử trung thừa của các tự giám v.v... gần một trăm người tụ tập ở đại sảnh hội nghị Trung thư tỉnh tham gia hội nghị.

Hôm qua nơi này mới tuyển ra tân hữu tướng, hôm nay lại một lần nữa triệu tập hội nghị khuếch đại. ngoại trừ số ích tướng quốc đẳng cắp Trương Quân nhận được sự thông báo từ trước của Lý Khánh An. những người khác đều mơ hồ không biết gì cả. trong đại sảnh hội nghị bàn tán xôn xao, mọi người đều suy đoán rằng, có phải là Lý Khánh An phải phát động chiến tranh toàn diện với An Lộc Sơn rồi hay không, rất có khả năng, tuy rằng Quách Tử Nghi thất lợi. nhưng đại quân Lý Quang Bật lại đã tiến vào Hà Bắc rồi. hơn nữa nghe nói An Lộc Sơn kho thảo liệu bị cháy, kỵ binh tốn thất khổng lồ, vừa lúc là cơ hội tốt để tiêu diệt An Lộc Sơn.

Lúc này, Lý Khánh An và hai người Trương Quân. Thôi Ninh từ cửa hông nhanh bước đi vào trong đại sảnh hội nghị. Lý Khánh An không mặc quân phục, mà là mặc một mãng phục nhất phấm. đầu đội mũ sa. có cách ăn mặc đồng bộ với các đại thần. Bùi Mân cầm lên thiết chùy nhỏ trên bàn. gõ nhẹ lên chuông một cái ‘tang!5 một tiếng siòn vang, trong đại sảnh bỗng chốc trở nên im lặng.

Đại sảnh hội nghị tạo thành dáng kết cấu hình quạt, các đại thần căn cử theo sự cao thấp về phẩm giới mà từ từ ngồi ra sau. ở phía trước mặt nhất là sáu vị tướng quốc chính sự đường. Lý Khánh An đứng ở phía trước mặt nhất, có chút giống như bệ diễn thuyết ở đời sau. đây là sự sắp xếp lâm thời, hắn hôm nay có chuyện trọng đại tuyên bố với mọi người.

Trong đại sảnh hội nghị vô cùng yên lặng. Lý Khánh An đi lên trên tiền đài. nhìn mọi người một cái. chậm rãi nói: “Sáng hôm nay, ta đi chợ tây một chuyến, đây là lần đầu tiên trong gần một năm nay ta đi chợ tây, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ta muốn mua một món quà sinh nhật cho con gái. ta muốn đích thân đi mua. kết quả ta đi đến hãng gạo của chợ tây, biết được một số sự thật mà ta không thể nào tin được.”

Lý Khánh An đem một cái túi gạo giơ lên cao cao: “Đây là một đấu gạo, một nhà năm người có thể ăn khoảng tám ngày, có ai có thể nói cho ta biết, đấu gạo này bây giờ là bao nhiêu tiền?”

Các đại thân người này nhìn mặt người kia. bọn họ đều có lộc gạo, thường thì đều không đi chợ mua gạo, lúc này, Nhan Chân Khanh đứng dậy chắp tay nói: “Hai tháng trước ty chức hỏi qua gia bộc, khoảng ba trăm văn tiền, bây giờ thì không biết.”

“Nhan thị lang nói đại khái không sai. hai tháng trước quả thật là ba trăm vãn.”

Nói đến đây, tiếng của Lý Khánh An đột nhiên trở nên cao, lớn tiếng nói: “Nhưng bây giờ không phải nữa. bây giờ là bốn trăm văn. một đấu gạo bốn trăm vãn. qua thêm mấy ngày sẽ tiến vào thời gian mua hàng tết. lúc đó một đấu gạo sẽ bán sáu trăm vãn. năm đầu mới tám mươi văn. nhưng bây giỜ giá gạo đã cao lên trời rồi. không biết các vị đại thần có ai là không ăn nôi cơm không?”

Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên lặng. lúc này mọi người đều hiểu rõ, Lý Khánh An hợp không phải là muốn đánh An Lộc Sơn. mà là phải hỏi tới vật giá rồi. thật ra tất cả mọi người đều biết vật giá tăng rất lợi hại. nhưng tương ứng. tiền trên tay mọi người cũng đã nhiều hơn. tiền nhiều hơn. vật giá đương nhiên tăng, đây rất bình thường, mười ngày trước, chính sự đường còn chuyên môn hợp thảo luận qua việc tăng lương cho quan viên và lại viên, vẫn còn chưa thảo luận ra được kết quả. Bùi Tuân Khánh đã gặp phải thích sát vong thân rồi.

Lúc này, Nhan Chân Khanh đứng dậy nói: “Điện hạ! Vật giá tăng vọt. chủ yếu là bắt đầu từ tháng tư. lúc đó triều đình đều một lần bù đủ hết số bỗng lộc khất lại mấy năm của mọi quan viên, kết quả là gây nên sự bùng nồ tăng vọt về vật giá. nhưng bọn ty chức cho rằng đây chỉ là nguyên nhân dẫn dắt. nguyên nhân thật sự chính là tiền bạc An Tây tràn vào một lượng lớn. thêm vào đó Ngô Vương cắt cử Giạng Hoài, làm cho Giang Nam tào vận đình trệ. hàng hóa đố vào Trường An giảm thiếu một lượng lớn. tiền nhiều vật ít. vật giá đương nhiên phải tăng vọt..

Nhan Chân Khanh nói một cách lưu loát, nói thật sự sắc bén. câu nào cũng nói đến aốc rễ cả. rất nhiều người đều lau mồ hôi thay cho hắn. mọi người đều biết nguyên nhân chủ yếu của một lượng lớn tiền bạc An Tây ồ ạt đổ vào, mà Giang Hoài tào vận đình trệ cũng có liên quan đến việc Lý Khánh An trù trừ không xử trí Ngô Vương, nói ra thì Lý Khánh An cũng có trách nhiệm, nhưng lòi này ai cũng không dám nói. nhưng Nhan Chân Khanh lại dám nói thăng.

Nhan Chân Khanh nói đến lời cuối cùng: “Ty chức và Trương thượng thư đã ở bảy ngày trước bèn liên hợp dâng sớ tấu, phải aấp rút trước lúc thu mua hàng tết mờ kho Thường Bình ép lại giá lương, nhưng không may Bùi tướng quốc gặp ám sát. sự việc này đã bị bỏ lỡ, chính sự đường đến nay vẫn chưa có thảo luận.”

Lý Khánh An thở dài nói: “Cho đến hôm nay ta mới biết được, dân chúng Đại Đường đều gọi ta là Lý thiên đấu, hôm nay triệu tập hội nghị khẩn cấp, ta chỉ có ba chuyện phải tuyên bố, thứ nhất, lập tức mờ kho Thường Bình bình ôn lại giá lương. Thái phủ tự phải ở trong vòng ba ngày giảm mức giá lương xuống đến trăm văn, số lượng phóng lương không được đặt ngưỡng hạn chế, còn về đà kích gian thương đầu cơ tích trữ lương, do nội vệ phụ trách; thứ hai. ta kiến nghị chính sự đường nhậm mệnh Hinh bộ thị lang Thôi Ninh làm Giang Hoài tào vận sứ kiêm Giang Nam Đông đạo quan sát sứ. toàn quyền phụ trách vận chuyển đường sông; thứ ba, ta sẽ đích thân suất lĩnh mười vạn đại quân tiến công Giang Nam Lý Lân, gấp rút trước đầu xuân sang năm kết thúc chiến dịch Giang Hoài.

Không phải ai cũng tán đồng Lý Khánh An đích thân dẫn binh xuất chinh Giang Nam. mưu sĩ Nghiêm Trang của Lý Khánh An chính là một trong số những người phản đối. Đêm hôm đó Nghiêm Trang đã đến tìm Lý Khánh An.

“Ngươi đến cũng vì muốn khuyên ta ở lại Kinh thành ư?”

Trong thư phòng, Lý Khánh An dừng bút lại, mật mỉm mỉm cười nhìn Nghiêm Trang, sự bình thản của Lý Khánh An khiến Nghiêm Trang có phần không biết nói từ đâu.

“Đại tướng quân, tướng quân không nghĩ rời khỏi Trường An lúc này là không sáng suốt ư? Thuộc hạ thừa nhận, giờ là mùa đông. An Lộc Sem lại gặp phải đòn giáng mạnh đang rụt đầu ngay tại Hà Bắc không dám đi ra. thừa cơ lần này tấn công Giang Nam quả thật là cơ hội tốt, nhưng đại tướng quân không nhất định phải đích thân đến, có thể lệnh Lệ Phi Thủ Du nam hạ. Quân Lý Lân tương đối yếu. hoàn toàn có thể san bằng chi qua một trận chiến, vì sau đại tướng quân nhất định phải đích thân đi mà không lưu lại Kinh thành tạo cơ hội lên ngôi? Đương nhiên, thuộc hạ chẳng qua là một mộ liêu không chức không quyền, không có trọng lượng như các trọng thần trong triều đã khuyên ưướng quân nhưng dẫu sao thuộc hạ đã đi theo tướng quân nhiều năm. thuộc hạ hi vọng tướng quân có thể nghe ta một lần.”

Lời Nghiêm Trang có phần kích động, hắn nói liền một mạch hết tất cả bất mãn trong lòng, Lý Khánh An từ khẩu khí của hắn cảm thấy được chút bất mãn trong lòng Nghiêm Trang.

Nghiêm Trang hiện tại vẫn là mộ liêu của Lý Khánh An, chú quản điều phối lương thảo quân giáp, phụ trách hậu cần,nhưng một mặt nào đấy thì Nghiêm Trang vẫn là người không có bất kỳ quan chức nào của triều đình. Trước đây hắn sợ An Lộc Sơn biết hắn vẫn chưa chết, nên không dám lộ diện, nhưng giờ An Lộc Sơn đã tạo phản. Nghiêm Trang cũng chẳng cần phải ai ấu giếm thân phận.

Nghiêm Trang cũng xuất thân tiến sĩ những năm Khai Nguyên, nhưng vì tướng mạo không tốt nên đã bị đẩy ra sau hạch sát của Lại bộ, nhưng cũng không thể vì thế mà dập tắt được nhiệt tình theo đuổi công danh lợi lộc của hắn. Hắn đến nương nhờ An Lộc Sơn. dựa vào tài năng của mình mà được trọng dụng, chỉ tiếc An Lộc Sơn sợ đắc tội Dương gia mà bán đứng hắn. gần như đã giết chết hắn. khiến Nghiêm Trang đã gặp phải đả kích trầm trọng. Hắn theo Lý Khánh An cũng được nhiều năm, cùng với việc Lý Khánh An ngày càng mạnh lên. lòng muốn tòng chính của hắn lại được khơi dậy, nhưng Lý Khánh An lại mãi không tỏ ý gì. Hắn giờ đã sắp năm mươi, đã không còn bao nhiêu tháng năm. tấm lòng khát khao vào quan trường của hắn lại càng cấp thiết.

Hôm nay hắn đương nhiên là đến để khuyên Lý Khánh An đừng rời Trường An. đồng thời hắn cũng muốn thừa cơ hội này tỏ rõ ý nguyện tòng chính của mình.

Lý Khánh An trong lòng hiểu, tài cán của Nghiêm Trang đúng là không tồi, năng lực cũng có, bao nhiêu năm nay thay hắn quản lý lương thảo, bao nhiêu tiền bạc từng qua tay hắn mà Nghiêm Trang cũng chưa từng tham ô một đồng một xu, người như thế nếu để về địa phương làm thái thủ cũng chẳng bao giờ ức hiếp dân lành. Nhưng Nghiêm Trang có một khuyết điểm, hắn cao ngạo, dễ khinh khi đồng liêu, vốn dĩ quan hệ không mấy tốt với quan viên An Tây, nói khó nghe một tí là trượng thế hiếp người. nếu để hắn làm quan trong triều, không biết hắn sẽ còn đắc tội bao nhiêu người. Nhưng nếu để Nghiêm Trang về địa phương thì lại thiệt thòi cho hắn quá.

Cho nên Lý Khánh An vẫn chưa hạ được quyết định, mà ngày hôm nay hắn lại có cách nghĩ. hay là cứ hỏi hỏi bản thân Nghiêm Trang xem sao?

Tuy nghĩ vậy, nhưng Lý Khánh An cũng chẳng vội đi vào vấn đề chính, hắn cười hỏi: “Lời khuyên của tiên sinh, trong lòng ta cũng có tính qua. nếu như tấn công Kinh Tương. ta có thể phái Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn quân nam hạ. nhưng Giang Nam thì khác, nơi đó có mạch kinh tế của Đại Đường. không phải tầm thường.Ta nhất định phải đích thân đi. một là để đàm bào Giang Nam không bị binh tai tàn phá, nữa là cũng muốn lợi dụng cơ hội lần này lôi kéo thêm quan viên Giang Nam. có được sự ủng hộ hộ của họ. Còn về Trường An thì ta lại khá yên tâm, có Trương Quân ở đây, người này không có tài nhạy bén hay bàn lĩnh gì. nhưng việc đấu đá bên trong thì là số một. Ta đã cho hắn câu đó, trong thời gian ngắn hắn không dễ gì giải ra đâu, cho nên ta chẳng sợ gì phía Trường An cả.”

“Thế còn phòng ngự thì sao? Đại tướng quân không ở Trường An. về mặt quân sự phải suy nghĩ chu toàn!”

Lý Khánh An gật gật đầu: “Ta biết, ta chỉ lo rằng Lý Hanh Nam Đường sẽ vây Ngụy cứu Triệu áài cứu Lý Lân, cho nên Hán Trung là quan trọng nhất. Thôi Quang Viễn kinh nghiệm không đủ, ta định sẽ đồi bổ nhiệm hắn làm Hán Trung thích sử, để nguyên đại tướng quân Vũ Lâm quân An Bão Ngọc nhậm chức Hán Trung tiết độ sứ. Hắn đã đổi tên là Lý Bão Ngọc, để hắn trấn thủ Hán Trung có thể bào đàm Hán Trung yên ổn. Để phòng Lý Hanh mạo hiềm vào Lũng Hữu, ta đã lệnh đại tướng Mã Toại dẫn hai vạn quân thủ tuyến Vũ Châu, Đãng Châu. Đương nhiên, cần phải đề phòng nhất là An Lộc Sơn. để tránh trường hợp hắn phát động tiến công sét đánh, ta đã phái Lý Tự Nghiệp dẫn tám vạn quâ đến Hà Đông, phối hợp nam bắc với Quách Tử Nghi, có thế khiến An Lộc Sơn khó mà đột phá được tuyến phòng Hà Đông. Cuối cùng ta sẽ dẫn ba vạn quân tinh duệ An Tây tiến quân Từ Châu, tụ hợp cùng bốn vạn quân của Lệ Phi Thủ Du. bảy vạn đại quân đủ để san bằng Giang Nam.”

An bài chu mật của Lý Khánh An được tiến hành đằng sau. trong triều căn bàn không ai biết được, thậm chí của Nghiêm Trang cũng không biết, hắn nghe mà ngỡ ngàng. Mãi đến lúc này Nghiêm Trang mới biết Lý Khánh An tiến quân Giang Nam không phải là do cảm hứng nhất thời, mà đã kế hoạch từ lâu. Vật giá Trường An tăng vù vù chẳng qua chỉ là một cái cớ của hắn mà thôi.

Nhưng trong lòng Nghiêm Trang cũng có chút thất vọng, trước đây có bố trí hay kế hoạch quân sự trọng đại Lý Khánh An đều có nói với hắn. thương lượng với hắn. nhưng giờ Lý Khánh An đã không còn thương thảo cùng hắn. nên hắn mới phải chạy đến khuyên giải can ngăn Lý Khánh An đừng thân chinh xuất trận.

“Nếu đại tướng quân đã có an bài chu mật như vậy thì thuộc hạ cũng không còn gì để nói, thuộc hạ sẽ quay về an bài lương thảo ngay, hỗ trợ đại tướng quân xuất chinh thắng lợi!”

Nghiêm Trang thở một hơi dài, đương định cáo từ ra về thì Lý Khánh An lại cười nói: “Chân của tiên sinh giờ thế nào rồi? Có vẻ đã đi lại bình thường được?”

“Đa tạ đại tướng quân đã quan tâm. thuộc hạ mấy năm nay vẫn rất chú ý đến sức khỏe, giờ đã đi lại được như bình thường, nhìn bề ngoài căn bàn không nhìn ra dị thường. nhưng chỉ là không đi được nhiều, đi xa một chút sẽ thấy đi không nỗi, mệt!”

Lý Khánh An gật gật đầu lại cười nói: “Nghiêm tiên sinh đi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?”

Nghiêm Trang nghe hỏi mà tim giật thót, vội nói: “Thuộc hạ từ năm Thiên Bào thứ bảy đi theo đại tướng quân, đến nay đã được tám năm.”

“Trong tám năm nay tiên sinh một lòng trung thành với ta, để ta từng bước đi đến ngày hôm nay, tiên sinh đã bỏ không biết bao công sức, những điều này ta đều nhớ. đã mấy lần ta đều muốn để tiên sinh đến địa phương làm quan, nhưng lại lo không thể không có tiên sinh bên mình, trong lòng vẫn mãi mâu thuẫn..

“Thuộc hạ không nỡ rời xa đại tướng quân.”

“Nói là nói thế, nhưng tiên sinh là người có hoài bão, ta nên cho tiên sinh một cơ hội, ta muốn để tiên sinh đến Thái Nguyên. xuất nhậm thiếu duẫn Thái Nguyên, không biết ý tiên sinh thế nào?”

Thái Nguyên thiếu duẫn là do Quách Tử Nghi kiêm nhiệm, nhưng Quách Tử Nghi lại chẳng bao giờ hỏi việc chính vụ, Nghiêm Trang xuất nhiệm Thái Nguyên thiếu duẫn trên thực tế là toàn quyền chủ quản chính vụ Thái Nguyên. Nghiêm Trang cảm nhận được khổ tâm của la, vừa không muốn để triều đình bàn tán là hắn dùng người thân cận. nhưng lại không thể để mình thiệt thòi. Trong lòng Nghiêm Trang cảm động, hắn quỳ xuống nghẹn ngào nói: “Tấm khổ tâm của đại tướng quân, thuộc hạ sẽ khắc ghi trong tim!”

Lý Khánh An dìu hắn dậy cười nói: “Ta chắc chừng ba ngày sau sẽ xuất chinh, tiên sinh hãy chuẩn bị lương thảo cho ta thêm một lần cuối rồi đến Thái Nguyên nhận chức! Phía Chính sự đường ta ắt sẽ an bài.”

“Đa tạ đại tướng quân!”

Nghiêm Trang cáo từ Lý Khánh An ra về. Lý Khánh An một mình ngồi trên ghế mây mềm. bắt đầu suy tư các chi tiết trong chuyến đi Giang Nam lần này. Kỳ thực Lý Khánh An định sẽ trực tiếp từ Lạc Dương đến Giang Nam. nhưng không Ĩ12Ờ lại xảy ra việc Bùi Tuân Khánh bị ám sát.

Khiến hắn không thể không quay về thu dọn lại loạn cục trong triều. Hiện này thế cục trong triều đã ổn định. An Lộc Sơn lại vì kho cỏ khô bị đốt buộc phải thủ Hà Bắc. Đây chính là cơ hội tốt để hắn đến Giang Nam. cố gắng quay về trước mùa xuân, thời gian đó quân đội đã tu chinh kết thúc, huấn luyện tân binh cũng đã xong xuôi. Quân đội của Quách Tử Nghi cũng đã hồi phục nguyên khí. cũng là lúc hắn bắt đầu rong đuối trên Trung Nguyên.

Lý Khánh An trầm tư không nói gì. lúc này, cửa thư phòng được mở ra. ái thiếp Như Thi của hắn bung một bát trà sâm vào đặt nhẹ trước mặt hắn. “Đại lang, uống chút trà sâm. đừng thức khuyanữa. ngù sớm nhé!”

Lý Khánh An xuất binh Giang nam. có lẽ hắn áy náy nhất chi duy nhất là với người nhà. Hắn hầu như không còn chút thời gian dài hơn để ở bên họ, lần này hắn cũng chi ở lại nhà với các nàng được năm ngày, nhưng các nàng lại không ai oán trách gì hắn. vẫn ủng hộ mình như mọi khi.

Lý Khánh An nắm lấy tay Như Thi. ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi trên chân mình. Như Thi muốn vùng dậy nhưng lại bị hắn kéo lại, không động được, chỉ đành nói: “Đại lang, hôm nay bà sản đã đến thăm đại tỳ rồi.”

“Thế nào rồi? Tình hình Minh Nguyệt thế nào?” Lý Khánh An vội hỏi.

“Bà sản nói đại tỷ không vấn đề gì lớn. chỉ là thai nhi hơi to, nên nói đại tỷ cố gắng đừng hoạt động nhiều, cứ nằm nghỉ ngơi trên giường, đế tránh lệch thai vị, nhất là phải cấm kỵ việc phòng sự.”

Lý Khánh An còn định tối nay sẽ đến an ủi thê tử. nói như vậy hắn cũng bỏ ý định này, bèn cười cười thò thẻ bên tai Như Thi: “Vậy tối nay ta phòng sự cùng nàng vậy.”

Như Thi tuy đã gả cho Lý Khánh An nhiều năm. nhưng mỗi khi nói về việc này nàng vẫn e thẹn như một tiểu cô nương. nàng ngượng ngùng gật đầu. muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

“Nàng muốn nói gì?” Lý Khánh An cười hỏi.

“Muội... muội muốn sinh thêm một đứa con cho huynh!”

“Ta cũng muốn, tối nay chúng ta cùng cố gắng!”

“ừm.”

Mặt Như Thi đỏ bừng, khẽ gật đầu. xong lại hỏi: “Đại lang định lúc nào xuất phát?”

“Ba ngày sau nữa! Ngày đó đúng vào sinh nhật của Đóa Đóa. chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho Đóa Đóa trước một ngày.”

“Đại lang; Đóa Đóa còn nhỏ, để năm sau đi! Năm sau ba tuổi mình mới tổ chức sinh nhật.”

Lý Khánh An biết Như Thi không phải không muốn mừng sinh nhật cho con gái. nàng chỉ lo Lý Khánh An sẽ không về kịp ngày sinh của con trai, mà mừng sinh nhật cho Đóa Đóa sợ Minh Nguyệt sẽ không vui. Trong lòng Lý Khánh An thầm thở dài. đây cũng là lý do mà hắn thích Như Thi nhất, nàng luôn nghĩ cho người khác, thà mình thiệt thòi một chút cũng muốn cho nhà cửa được êm ấm. Hơn nữa hắn sủng ái nàng nhất, nhưng nàng lại chẳng bao giờ vì thế mà ngạo mạn. vẫn rất biết kính trên nhường dưới.

Hắn suy nghĩ một hồi bèn cười nói: “Thế này đi! Chắc sinh nhật Đàn Nhi ta không về kịp thật, để tiểu gia hỏa cùng Đóa Đóa tổ chức chung ngày.”

“Và Tư Việt nữa!” Như Thi nhắc nhở: “Tiểu nha đầu cũng sinh tháng mười hai, hay là cử tổ chức chung.”

“Vậy được! vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo, việc này nàng đi bàn với Minh Nguyệt, để Như Họa và Minh Châu làm chân sai vặt chắc hai nàng ấy cũng sẽ đồng ý.”

Như Thi đứng dậy cười nói: “Vậy được, muội sẽ đi thương lượng cùng đại tỷ ngay, Đại lang cử bận việc mình trước, đợi một hồi muội sẽ đun nước cho huynh ngâm chân.”

Lý Khánh An cười phá lên. “Ý muội là hối ta đi ngủ sớm chứ gì!”

“Huynh nghĩ mếu mó rồi!”

Như Thi gõ khẽ lên đầu hắn. lườm hắn một cái xong bèn nhanh chân bước khỏi thư phòng. Lý Khánh An từ từ tựa vào ghế mây. Hắn nghĩ đến những người vợ của mình, tuy theo lễ chế hắn có thể cưới nhiều nữ nhân hơn. nhưng như vậy hắn sẽ trở thành một con ngựa giống, một cỗ mấy chuyên để sinh con. Nghe nói rất nhiều hoàng đế đều rất thân bất do kỹ, mỗi đêm phải ngủ cùng ai đều do nội thị an bài. khổ không tả nổi. Nếu hắn cũng như vậy, ngoài cảm giác mới mẻ nhất thời, chắc sẽ không còn cảm nhận được sự dịu dàng quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng như của Như Thi. Hắn thật sự không muốn mất đi quá nhiều.

Hắn bỗng nhớ đến Dương Ngọc Hoàn, hắn để lại nàng một minh cô đơn tại Lạc Dương, không biết giờ nàng thế nào? Lần này đi ngang qua Lạc Dương, hắn nhất định phải đến thăm nàng.