Thiên Hạ

Chương 614




Thiên Hạ
Chương 614 : Lạm phát
gacsach.com

Lời này nghe có lý, nhưng Lý Khánh An lại thấy không hoàn toàn đúng. Trước đây lương thực Lũng Hữu chủ yếu đều dùng để cung ứng cho quân Lũng Hữu và Hà Tây, cho nên căn bàn không được điều đến Trường An, nhưng giờ đã khác. Sau khi Thố Phồn bị quân Đường chiếm lĩnh, Lũng Hữu và Hà Tây căn bàn đều không còn quân. Hai vạn quân Đường Cư Diên Hải đều chú yếu do phía Quan Nội đạo cung ứng lương, cho nên đến ngày nay lương thực Lũng Hữu đạo chủ yếu đều được điều hết vào Quan Trung, mà giờ đây Quan Trung tuy có hơi ai ảm sản lượng so với năm ngoái, nhưng các đại điền trang bị quyền quý thâu tóm năm xưa đã bị quét sạch, các tiểu điền trang hợp pháp vẫn đóng tô thuế bình thường, lương thảo kho quân cũng đầy đủ để ứng phó với chiến tranh, cũng sẽ không ảnh hưởng đến giá lương thực. Nếu như lên đến bốn trăm quan, vậy triều đình nên mờ kho quan bình ổn. thế sao giờ vẫn chưa chút động tĩnh?

Trong lòng Lý Khánh An đầy nghi hoặc, lúc này một thương nhân mua gạo ở bên cạnh nói: “Không phải giá lương cao, mà là giá tiền thấp.”

Lý Khánh An chưng hửng, hắn hình như đã có phần hiểu ra, vội chấp tay hỏi: “VỊ đại ca này, tiền thấp lương đất thế nào vậy?”

Tên thương nhân đó thấy Lý Khánh An cũng khá khách sáo lễ phép, bèn gật gật đầu cười nói: “Không chỉ có mỗi lương thực là đắt. kỳ thực nhiều thứ cũng trở nên đắt. Vài vốn dĩ năm trăm văn một khúc, giờ đã lên đến ba quan tiền, thịt vốn dĩ tám mươi văn một cân. giờ cũng lên giá hai trăm văn.”

“Đúng thế!” Một tên thương nhân khác bên cạnh lại chen miệng nói: “Vốn dĩ đi uống rượu một lần một quan tiền đã có thể uống được rượu bồ đào Cao Xương chính tông, và còn gọi được thêm bốn năm đĩa món ăn. Giờ cũng gọi như thế có thể chí ít phải mất ba quan tiền, ngươi xem!”

Thương nhân đó lảo đào chiến túi vài đeo bên minh kêu lèng xẻng: “Đây đều là tiền bạc cả. hai trăm tiền bạc, giá trị hai trăm quan tiền, vốn dĩ là trị giá hai trăm bốn mươi quan, giờ đã trở nên rẻ hơn. trước đây hai trăm quan tiền nặng một ngàn hai trăm cân, phải thuê xe bỏ đến chuyén tiền, giờ thì nhẹ nhàng rồi, tùy thân mang theo, tiện thì có tiện, nhưng giá tiền đồng lại không còn đáng giá bao nhiêu.”

“Ngoài tiền đồng An Tây ra, còn có tiền vàng Byzentium. ta cũng có rất nhiều đây!”

Đang lúc lao động tăng lên, khiến cho An Tây vốn chỉ có năm mó bạc đã mở rộng ra đến mười ba mó bạc, những nén bạc được đúc ra tăng gấp đôi, không ngừng chày vào Trung Nguyên, cùng lúc đó, Ngô vương Lý Lân chiếm cứ Giang Nam, khiến cho vật tư của Giang Nam không vận chuyển được đến Trường An, mà phần lớn thương phẩm lại thông qua mậu dịch vận chuyển đến phương tây, tuy rằng đổi lấy vàng bạc thật, nhưng tiền nhiều rồi, hàng hóa lại thiếu, làm thế nào lại không lạm phát?

Vấn đề này kỳ thật hắn trước kia cũng từng nghĩ tới. nhưng không đích thân trải nghiệm. cảm nhận không được, bây giờ hắn bắt đầu thiết thân trải nghiệm được sự nghiêm trọng của vấn đề rồi.

Lý Khánh An suy ngẫm một lát. bèn kéo người giúp việc đi tới một gian nhà bên cạnh, người siúp việc vùng khỏi tay của hắn. xoa xoa cố tay bị bóp đến phát đau oán giận nói: “Khách thương. ngài có thời gian mau chóng đi mua gạo đi! Chường quỹ bọn ta nói. qua mấy ngày đã bắt đầu chuẩn bị hàng tết rồi, giá gạo ít nhất cũng phải tăng thêm hai trăm văn nữa. thương nhân thông minh đều đang giành mua đấy!”

Lý Khánh An lấy ra một chiếc túi tiền, từ bên trong mò ra một mớ tiền bạc. ít nhất có bảy tám miếng, nâng trong lòng tay cười nói: “Ta hỏi ngươi mấy câu. nếu ngươi nói thật, thì số tiền này thuộc về ngươi.”

Người giúp việc đã động lòng, bây giờ vật giá tăng vọt. tháng ngày của hắn cũng rất chật vật. bảy tám miếng tiền bạc đủ để cho hắn sống sung sướng một quãng thời gian, khuôn mặt hắn lập tức trở nên tươi cười, nói: “Khách thương cử việc hỏi. ta nhất định sẽ nói thật.”

“Được! Vậy ta hỏi ngươi trước, ngươi một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Tám quan!”

Mắt của người giúp việc chớp cũng không hề chớp, bèn thốt ra ngay: “Năm ngoái kiém sáu quan, bởi vì thứ gì cũng tăng giá. chường quỹ thấy ta làm việc ra sức. bèn lại tăng thêm hai quan.”

“Đủ xài không?”

“Một mình ta là đủ rồi, nhưng ta còn phải nuôi nhà. bên trên có già bên dưới có trẻ, trong nhà lại không có đất, một nhà bảy người đều trông mong tám quan tiền này của ta mà sống, tám quan tiền có thể mua hai thạch gạo, đến lúc tết hai thạch gạo cũng không mua nổi nữa. nhưng cả nhà bọn ta mỗi tháng chỉ cần năm đấu gạo là đủ rồi. số tiền còn lại mua vải may áo. cơm canh cùi lửa. một tháng ăn một bữa thịt, cuộc sống cũng khá chật vật.”

Lý Khánh An âm thầm tính toán một chút, một quan cửu phẩm, bỗng lộc của một tháng, thức ăn. tiêu vặt v.v... tất cả những thu nhập cộng lại. cũng mới tám quan tiền, bọn họ đồng thời cũng phải nuôi sống cả nhà. còn phải lễ vật tới lui giữa những đồng liêu, tiền căn bản là không đủ xài. cũng may đầu năm nay, hắn lập tức bù lại lộc gạo đã khất nợ được mấy năm. các quan viên còn có thể cầm cự được một ít. e rằng đến sang năm. đại bộ phận quan viên cấp thấp đều đã túi áo sạch veo, nếu như An Lộc Sơn cũng học theo hắn năm xưa. phát tiền riêng cho những quan viên này, đoán chừng là phân nửa người đều sẽ nói lời tốt cho An Lộc Sơn. những người đó còn chỉ là quan, còn có một lượng lớn các lại viên, không có lộc gạo, lương tháng đều ở vào khoảng năm sáu quan tiền, sự vất vả của cuộc sống bọn họ có thể mường tượng ra được.

Lý Khánh An bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn lại hỏi: “Nghe nói Lý Khánh An các người không phải khá giòi giang hay sao? Tại sao lại ra nông nỗi quẫn bách thế này?”

“Giỏi giang?”

Người giúp việc kia cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, hắn là quá giỏi giang rồi, giỏi giang đến mức dân oán sục sôi, Trường An không ai không mắng hắn.”

“Ê! Ngươi đừng nói lung tung!” Lý Dung bên cạnh dữ tợn trừng mắt liếc hắn một

cái.

“Dalsi!”

Lý Khánh An kéo dài tiếng nói. bất màn mà nhìn nàng một cái. Lý Dung không dám nói thêm. Lý Khánh An lại cười mà an ủi người giúp việc nói: “Nữ nhân này của ta là từ An Tây mới đến. người An Tây đều cảm kích Lý Khánh An. vì vậy nàng không thích người khác nói xấu Lý Khánh An, ngươi đừng bận tâm. nói tiếp đi.”

Nói xong, hắn đem bốn đồng tiền đặt vào trong tay của người giúp việc, tiền bạc vào tay. người siúp việc đã an tâm rồi, lại tiếp tục nói: “Thật ra ta cũng khôngphải là cố ý nói xấu hắn. ta chỉ là nói thật, ngươi biết người Trường An đều gọi Lý Khánh An là eì không?”

“Là gì?”

“Lý thiên đấu!” (*thiên: một ngàn)

“Cái gì... Lý thiên đấu?” Lý Khánh An không hiểu lắm.

“Nói đúng là nếu hắn đăng cơ làm hoàng đế, vậy thì một đấu gạo ngàn tiền, vì vậy gọi là Lý thiên đấu, còn có đồng dao, nói, Lý thập đấu. Lý bách đấu. cứ đi theo đấu mà thượng tâu. sang năm đổi thành Lý thiên đấu. nhà nhà hộ hộ khônguống rượu.”

Lý Khánh An yên lặng không nói gì. hắn trong lòng có chút buồn bã. hắn vạn lần không ngờ dẫn chúng Đại Đường lại hận minh đến thế, trị lý thiên hạ. không phải đơn giản như vậy a!

Lúc này, Minh Châu tiến lên nói: “Ta cảm thấy như vậy không công bằng, nếu không có Lý đại tướng quân. An Lộc Sơn đã đánh vào kinh từ lâu rồi. dân chúng Hà Bắc không biết phải chết bao nhiêu người, còn có Thồ Phồn, tâm phúc đại hoạn trăm năm của Đại Đường chúng ta cũng được Lý đại tướng quân giải quyết rồi, mọi người tại sao không một chút niệm tình này chứ!”

Minh Châu sinh sống trong xã hội thượng lâu, chưa từng tiếp xúc với dân chúng dưới cùng trong xã hội. nàng nghe người giúp việc nói vậy, trong lòng không khỏi thay Lý Khánh An kêu bất bình.

Người giúp việc cũng cười khổ một tiếng nói: “Cô nương. Lý đại tướng quân thật ra cũng có điều ích lợi, mọi người đều biết được, nhưng vật giá tăng vọt đến mức kinh khủng như thế. tiền công của mọi người lại chỉ tăng có một chút chút, người có tiền đương nhiên không bận tâm đến. đi ca ngợi hắn. nhưng những người tiểu dân đầu bằng bọn ta bây giờ cả cơm cũng sắp sửa không ăn nổi rồi. năm ngoái còn sinh sống khá già. năm nay thì đã trở thành nghèo rớt mồng tơi. năm ngoái sinh hoạt bần cùng, năm nay thì phải đi khất thực rồi. ban đêm cô nương đi lên phố nhìn xem. người làm chợ đêm dọn hàng bán rong càng ngày càng nhiều, chẳng phải là nhà nhà hộ hộ đều cuộc sống khốn khó đấy ư? Những tiểu dân như bọn ta đây chỉ cần có thể ăn nổi cơm. những thứ khác đều không quan trọng, nhưng có người nói giá lương ở bên kia U Châu mới mỗi đấu tám mươi văn. cô bảo mọi người nghĩ thế nào?”

Rời khỏi ‘Hồ Hàng lão điếm’, Lý Khánh An lại đi dạo quan một vòng những tiệm gạo khác ở bên cạnh cùng với những hàng thịt, tình hình hoàn toàn là có thật, cũng giống như lời kể của người giúp việc và các thương nhân, lương thực tăng giá. thịt giá cũng tăng lên. vốn dĩ là tám mươi văn. bây giờ là hai trăm văn. đây còn là bởi vì An Tây đã vận chuyển đến một lượng lớn thịt dê bò, nếu không giá thịt đã vọt lên ngất trời từ lâu rồi, hơn nữa những thứ này còn là giá bán sĩ. đi đến chợ phường, đi đến trên bàn tiệc, lại không biết là giá tiền gì nữa rồi, chẳng trách lão bá tánh đều mắng hắn Lý thiên đấu.

Lúc này Lý Khánh An đã không còn lòng dạ nào tiếp tục dạo thêm nữa 5 liền nói với Minh Châu: “Ngươi giúp ta đi mua quả sinh nhật cho Đóa Đóa đi! Ta thì không đi nữa.”

Hắn lại nói với Lý Dung: “Ngươi đi với Minh Châu đi! Ta phải lập tức vào triều.”

Minh Châu có thể lý giải được tâm tình Lý Khánh An. liền gật đầu nói: “Tý phu. huynh trở về đi! Muội mua đồ cho Đóa Đóa. muội biết nói thích cái gì. muội sẽ hỏi cho huynh thêm một số giá cả của những nhu yếu phấm sinh hoạt khác, làm một danh sách cho huynh.”

Lý Khánh An thấy nàng nhìn thấu ý tứ của người khác, trong lòng vui thích, bèn vỗ vỗ tay nàng cười nói: “Được! Đa tạ muội rồi.”

Lý Khánh An cáo biệt với bọn họ, liền xoay người leo lên một con ngựa. dưới sự hộ vệ của mười tám viên tâm phúc, tức tốc chạy về phía Nhiệt Hải Cư.