Thiên Hạ

Chương 610




Thiên Hạ
Chương 610 : Của cải Ẩn Long
gacsach.com

Của cài tiền bạc của Ẩn Long hội tích lũy bắt đầu từ giữa những năm Trinh Quán, mười tám gia tướng hộ vệ Kiến Thành thái tử phi bỏ chạy đến Toái Hiệp, đồng thời cũng mang đi một lượng lớn các tiền của. cho dù những gia tướng hết mực trung thành này thề phải đoạt lại hoàng vị, nhưng đối với bọn họ mà nói, không có quân đội. không có thực lực. không có sự ủng hộ, ở ngoài tha hương xa xôi vạn dặm. muốn đoạt lại ngôi vị hoàng đế đã thâm căn cố đế của Lý Thế Dân, chẳng khác nào là người si cuồng nói chuyện mộng mơ, nhưng đám gia tướng này không từ bỏ ước mơ, bọn họ dùng một phương thức khác tích lũy sức mạnh mà bọn họ cho rằng có thể lật đổ Lý Thế Dân. sức mạnh này bọn họ cho rằng chính là tiền của.

Có tiền của bèn có thể tổ chức quân đội, có thể mua chuộc đại thần, cỏ thề gầy dựng thế lực. bắt đầu từ năm Trinh Quán thứ ba. đám gia tướng này bèn bắt đầu hành trình tích lũy của cài dông dài, bọn họ đã tổ chức nên Ẩn Long hội hạch tâm, lại tổ chức thành Hán Đường hội ở ngoại vi, dùng danh nghĩa của Hán Đường hội kinh thương ở Trung Nguyên. mua sàn nghiệp để dành, bọn họ tiến hành mậu dịch con đường tơ lụa lợi nhuận cực cao, từng trong một thời gian dài lũng đoạn mậu dịch của lá trà, rượu nho và hương liệu của con đường tơ lụa.

Hơn một trăm năm qua đi, cho dù mỗi gia tộc đều kiếm được một lượng của cải khổng lồ, nhưng bọn họ vẫn nghiêm khắc chấp hành lời thề của tổ tiên, mỗi năm bọn họ đem chúi thành lợi nhuận giao cho Ẩn Long hội. một năm lại một năm, mười năm lại trăm năm. cho dù bọn họ đang không ngừng phát triển thành viên, nhưng của cài của Ẩn Long hội vẫn là tích lũy với một tốc độ kinh người, cho đến bây giờ, của cài của Ẩn Long hội bèn trở thành một điều bí ân, nó cất giấu ở đâu? Rốt cuộc tích lũy được bao nhiêu của cài?

Có người đoán rằng của cải của Ẳn Long hội giấu ở Toái Hiệp, nhưng Đô Ma Chi chiếm lĩnh Toái Hiệp, Ẩn Long hội rút đến An Tây, bọn họ không hề đem theo một lượng lớn của cài. rất nhiều người từ đó đoán được, của cài của Ẩn Long hội không có ở Toái Hiệp.

Có người suy đoán. Ẩn Long hội tích lũy theo của cải mỗi năm mười vạn quan, bọn họ hiện tại ít nhất tích lũy được tài sản một nghìn vạn quan, đây đã vượt quá thu nhập tài chính một năm của Đại Đường, giàu có có thể địch lại một quốc, nhưng mỗi một thành viên Ẩn Long hội đều đơn sơ khắc kỳ, cuộc sống của mỗi người bọn họ, thậm chí còn không sánh kịp với phú hộ của Toái Hiệp.

Ẩn Long hội rốt cuộc có bao nhiêu của cải? Nó cất giấu ở đâu? Những thứ bí mật này đã ẩn giấu được trăm năm. chỉ có số ít nhân vật trung tâm của Án Long hội mới biểt được.

Ẩn Long hội giải tán. một vấn đề phải đối mặt lớn nhất chính là làm sao xử lý của cải mà bọn họ tích lũy được trăm năm. ba tháng trước, Lý Khánh An đã khẳng khái biểu thị với bọn Thường Tiến. La Phẩm Phương, của cải của Ẩn Long hội đến từ sự tích cóp trăm năm của mười tám gia tộc, hắn không lấy xu nào, toàn bộ biếu tặng cho mười tám gia tộc, đế làm vốn liếng cho bọn họ kiến lập tập đoàn tài chính mới. cũng là sự khen thường cho sự trung thành trăm năm của mười tám gia tộc.

Nhưng kiến nghị này của Lý Khánh An lại gặp phải sự nhất trí phủ quyết của toàn thể thành viên Ẩn Long hội. lý do của bọn họ rất đơn giản, của cải của Ẩn Long hội là vì thực hiện Ẩn Long đại nghiệp, mà không phải là sự tích lũy gia tộc của mười tám gia tựớng. nếu như bọn họ toàn bộ tiếp nhận, bọn họ sẽ không mặt mũi nào đi đối diện với tổ tiên.

Bọn họ ra quyết nghị. ít nhất đem một nửa để lại cho Lý Khánh An. Lý Khánh An cuối cùng đã tiếp nhận tâm ý của bọn họ, hôm nay, Lý Khánh An ngày đầu tiên quay về Trường An. ngoại trừ việc tế tự Bùi Tuân Khánh ra. chuyện quan trọng nhất chính là đến xem xét tài sản trăm năm của Ẩn Long hội.

Thường Tiến mang theo Lý Khánh An và Hồ Vân Bái đi đến hậu viện, hắn đẩy ra hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, đây cũng là nơi quái dị mà Lý Khánh An đã nghi hoặc rất nhiều năm. Nhiệt Hải Cư chiếm đất tương đối lớn. từ bên ngoài nhìn cửa của nó rất nhỏ, nhưng trên thực tế nó chiếm đất mấy chục mẫu, tương đương với một tòa cự trạch của cao quan, còn bộ phận tửu tử của nó chiếm đất lại chỉ có khoảng chừng năm mẫu. còn lại đều là những gian phòng chi chít san sát.

Năm đó Lý Hồi Xuân nói với hắn. mặt sau trước là kho hàng, nhưng mà hắn phát hiện chỉ có rất ít nhất một phần nhỏ gian phòng có chất hàng hóa. còn lại đều trống rỗng, những gian phòng này rốt cuộc dùng để làm gì. làm cho hắn suy nghĩ trăm bận cũng không thể lý giải được, bây giờ Lý Khánh An đã đoán ra được, tài sản của Ẩn Long hội chính là cất giấu ở Nhiệt Hải Cư.

Hồ Vân Bái cũng có mối nghi hoặc giống nhau, cho dù hắn là thành viên Ẩn Long hội. nhưng hắn cũng không biết tác dụng của Nhiệt Hải Cư là làm gì? Hắn mấy lần muốn hỏi. nhưng thấy Thường Tiến vô cùng chú tâm mở cửa. hắn cũng không hỏi nữa. ba người đi vào trong một tòa viện tử. nơi viện tử này rất cũ nát. năm sáu gian phòng đều chất đầy bàn ghế hư nát. bên trên bám đầy bụi bặm. phảng phất rất nhiều năm không ai từng vào qua vậy.

Thường Tiến mang theo bọn họ đi vào trong một gian nhà ở sát bên nhất, bên trong nhà rất trống trải, chỉ có một dãy giá sát sát bên tường, trên giá sắt cũng chẳng có một thứ gì.

Thường Tiến cười thần bí một cái, hắn ngồi xổm xuống góc tường, lấy ra một chìa khóa đồng. giơ tay mò vào trong một lỗ tường giống như động chuột vậy, dùng chìa khóa ở trong động tường ngoáy ngoáy được một lúc lâu. lờ mờ nghe thấy một tiếng vang nhỏ: “được rồi!”

Thường Tín đứng dậy, dùng sức đẩy thiết giá về bên trái, chỉ thấy giá sắt bên tường cọt kẹt cọt kẹt di chuyển sang bên cạnh, làm Hồ Vân Bái giật thót mình, lúc này hắn mới phát hiện, bức tường ở trước mặt này độ dày thật đáng kinh, những bức tường khác độ dày nhiều nhắt chi dày một thước, còn bức tường này dày đến những năm thước, ở phía sau giá sắt. là một nơi lõm xuống hình vuông, còn trên mặt đất có một chiếc vòng sắt. Thường Tiến đi lên trên bắt đầu kéo vòng sắt. trên đất bỗng chốc đã xuất hiện một cái động to đen ngòm.

Lý Khánh An khẽ mỉm cười, giống y như suy đoán của hắn. nơi này là một lối vào một địa đạo, thiết giá chính là một cánh cửa sắt. thì ra mấy trăm gian nhà trên mặt đất. đều là vì che giấu lối vào địa đạo này, sự huyền bí thật sự của Nhiệt Hải Cư ở dưới mặt đất.

“Miếng đất Nhiệt Hải Cư là Ẩn Long hội bọn ta mua được vàọ năm đó khi Lý Thế Dân bệnh vong, hơn một trăm năm qua. vẫn luôn là cứ điểm của Ẩn Long hội ở Trung Nguyên, chỉ là vào hai mươi năm trước, suy nghĩ đến phương diện an toàn, mới đem cứ điểm của Ẩn Long hội sửa lại thành Hồi Xuân trà trang trong chợ tây. nhưng của cải hơn một trăm năm qua tích lũy được của Ấn Long hội đều cất giấu ở nơi này, do ba nhà Thường. Lý, La bọn ta đời đời trông coi kho báu này.”

Thường Tiến đốt một ngọn đèn dầu lên. bèn cười nói: “Đêm qua mọi người đều đã đến tham quan qua. ta cho rằng chúa công phải sau mấy tháng mới đến. vì vậy mất rất nhiều công sức mới khôi phục được nguyên trạng, nếu biết trước như vậy thì ta đã không vất vả như vậy rồi, chúa công xin đi theo ta. Vân Bái, ngươi cũng đến tham quan bổ sung lại một chút.”

Trong lòng Hồ Vân Bái có chút kích động. Ẩn Long hội hơn một trăm năm nay chính là dùng kinh thương đé làm bình phong, ở khắp nơi sở hữu sản nghiệp hơn ba trăm nơi. trên cơ bản đều có lợi nhuận kếch xù. còn kinh doanh mậu dịch Tây Vực với món lời khổng lồ kinh người, trải qua Trinh Quán chi trị và Khai Nguyên thịnh thế. hơn một trăm năm nay không biết đã tích lũy được biết bao nhiêu tài sản. giàu có sánh ngang với quốc gia là điều chắc chắn, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu? Hắn cũng suy đoán được nhiều năm. bây giờ đáp án cuối cùng phải phơi bày rồi.

Thường Tiến cầm ngọn đèn dầu đi ở phía trước, Lý Khánh An mệnh các thân binh canh giữ ở bên ngoài. đi theo Thường Tiến đi vào bên trong, địa đạo không dài. hai bên rắt hẹp, phần đinh cũng không cao, phải lách người đỡ lấy vách đá mà tiến lên. đi được mười mấy bục thang bèn đã kết thúc, tầng hầm ánh sáng tối tăm. âm u lạnh lẽo, nhưng không khí vẫn trong lành, không có cảm giác hô hấp không thoải mái, tựa hồ như một chỗ nào đó có chỗ thông giÓ.

Nhưng Lý Khánh An có chút sừng người. đây chỉ là tầng hầm chi to hơn nhà bình thường một chút, có ba bốn mươi chiếc rương gỗ chất đống. đây chính là kho báu cất giấu của Ấn Long hội ư? Hoàn toàn khác so với tưởng tượng của hắn.

Thường Tiến thấy trong mắt bọn họ có nét nghi hoặc, bèn cười cười nói: “Đêm hôm qua. tất cả mọi người đều kinh ngạc như chúa công vậy, ở đây tổng cộng có ba mươi sáu chiếc rương gỗ lớn. tổng cộng cất giữ mười vạn quan tiền và khế đất. với tư cách là Nhiệt Hải Cư tửu tử, chút ít tiền tồn này là bình thường. nếu như có một ngày khi bị tịch biên gia sản phát hiện được lỗ động, người tịch biên khiêng mười vạn quan tiền này đi. thì tầng hầm này sẽ trống đi, nhưng mà. đây chỉ là một thông đạo của kho báu Ẩn Long hội.”

Lý Khánh An tinh thần phấn chấn hẳn lên. thì ra là thế! Hắn cười nói: “Ngươi đừng nói, hãy để ta tìm thứ xem. lối vào thật sự ở đâu? Hắn tìm kiếm khắp nơi, bao gồm trên mặt đất. đều không tìm được bất kỳ nơi đặc biệt nào, Hồ Vân Bái cũng tìm rất lâu. cũng không có chút thu hoạch nào.

Thường Tiến lắc đầu cười nói: “Chúa CÔĨ12. dựa vào đôi mắt là tìm không thấy đâu. phải dùng tay tìm.”

Thường Tiến từ trong một chiếc rương lấy ra một chiếc cuốc sắt. hắn nhanh bước đi đến bên tường đất góc tây bắc. dùng cuốc sắt men theo khe tường từ từ cạy ra bên ngoài, cả bốn phía đều là dùng đá vuông xây nên. trông rất là rắn chắc.

“Vân Bái, đến siúp ta một chút.”

Hồ Vân Bái vội vàng tiến lên. thật cần thận đem một tảng đá vuông khiêng xuống. Thường Tiến cười nói với Lý Khánh An: “Lần phong tường cuối cùng là năm năm trước, do ba huynh đệ Thường thị bọn ta phụ trách vận chuyển. Lý Hồi Xuân và La Phẩm Phương tuổi tác đều đã lớn. bọn họ ở bên cạnh làm giám sát ghi chép, chỉ có năm người bọn ta biết được bí mật này.”

Tường xây thật rắn chắc, Lý Khánh An cũng đến giúp đỡ, ba người bận rộn được một khắc giờ mới đem ba mươi tảng đá ngói tường thanh thạch lấy xuống, đế ở một bên. phía sau thanh thạch là tường bùn đất bình thường, không có bất kỳ dị trạng nào, điêm đáng nghi duy nhất là bùn đất là mới đắp lên. đây là hôm qua vừa mới đắp lên thôi.

Hồ Vân Bái liếc nhìn Thường Tín một cái, chỉ thấy hắn nhổ một ngụm nước miếng lên lòng bàn tay, vơ lấy cuốc sắt khoét thật mạnh vào tường đất. một hơi khoét được mấy chục cái. tường đất dày đến một thước, đúng lúc Hồ Vân Bái đang nghi ngời hắn có phải là tìm sai chỗ không, chỉ nghe ‘tang’ một tiếng vang giòn, đây là tiếng cuốc sắt va chạm vào kim loại. Hồ Vân Bái phấn chấn tinh thần hẳn lên. hắn đã nhìn thấy một mảnh cửa sắt đen nhánh, lúc này, Thường Tiến dùng chiếc xẻng nhỏ men theo cửa sắt xẻng xuống phía dưới bùn vàng, một lúc lâu mới dọn ra một cánh cửa sắt. hắn mệt đến thở hồn hề, lau lau mồ hôi trên trán cười khổ nói: “Nếu biết trước chúa công hôm nay đến. bọn ta đêm qua đã không làm rồi.”

Lý Khánh An cười nói: “Hôm nay là lần cuối cùng, hôm nay ta sẽ phái binh trú đóng Nhiệt Hải Cư. sau này không cần phải xây tường nữa.”

“Đa tạ chúa công!”

Lúc này, Hồ Vân Bái đem cửa sắt dọn dẹp sạch sẽ xong, chỉ thấy cửa sắt cao khoảng sáu thước, rộng bốn thước, dưới ánh đèn u ám. đen nhánh ánh lên ánh sáng xanh dìu dịu. đây là một miếng gang hoàn chỉnh, phía trên có bôi lên một lớp dầu đặc biệt, không có một chút vết ri sét nào.

Thường Tiến từ sau thắt lưng lấy ra một chiếc chìa khóa to, cắm vào trong lỗ khóa và xoay lên. ‘rắc!’ một tiếng vang lên.

“Vân Bái, lại giúp ta một chút nữa nào.”

Hai người cùng vai đẩy, cửa sắt im lìm không chút tiếng động. cuối cùng từ từ bị đẩy ra. trước mắt tối om. Lý Khánh An mò mẫm cửa sắt. cánh cửa sắt này dày đến những một thước, hắn âm thầm tán thường, đây quả thật chắc dày hơn bất kỳ cửa lớn kho tiền của ngân hàng nào ở đời sau.”

“Cẩn thận dưới chân, đi theo ta!”

Thường Tiến cầm ngọn đèn sờ soạng đi xuống phía dưới. Lý Khánh An vịn vào mép tường đi xuống phía dưới, vào tay lạnh như băng, cũng là vách tường đá. dưới chán là bậc thang. Thường Tiến đốt sáng lên một chiếc đèn trên tường, một vầng sáng khuếch tán ra. trước mắt là một lối thạch đạo, rộng năm thước, cao một trượng, nghiêng nghiêng nối dài ra phía trước khoảng hai mươi mấy bước, nơi cao nhất có hai trượng, bốn bề đều là vách tường đá trơn trượt, chi lối thạch đạo này thôi mà đã thắp lên năm chiếc đèn.

“Kho báu dưới lòng đất này do ba trăm thợ đá từ Khwarezm mời đến xây dựng mất đến những mười năm. rất đáng tiếc, sau khi xây xong bọn họ toàn bộ bị giết hết bằng thuốc độc, và đã bồi thường bằng số tiền hậu hình cho người nhà họ.”

Thường Tiến thở dài. lại nói: “Ẩn Long hội quy định, mỗi cách mười năm do gia tộc Lý Hồi Xuân bọn họ và gia tộc La Phẩm Phương bọn họ cùng nhau kiêm kê một lần, do ba nhà Lý, La. Thường ký tên để chửng minh tồn kho không sai sót. vốn dĩ Thường gia chỉ có chìa khóa của một cánh cửa sắt ở phía trên nhắt. La gia giữ chìa khóa cửa sắt thứ hai. Lý gia giữ chìa khóa cửa sắt thứ ba. mỗi lần nhập hàng, cần phải ba nhà đồng thời có mặt. cuối cùng do Thường gia bọn ta tổng quản nơi kho báu này, đây chính là bắt nguồn của Nhiệt Hải Cư. nhưng mà hôm qua hai nhà bọn họ đều đã đem chìa khóa cho ta rồi.”

Thường Tiến đi đến trước cánh cửa thứ ba. lại dùng một chiếc chìa khóa khác mở ra một cánh cửa sắt ở chỗ tận cùng nhất của lối đi. một mùi chứa mùi đồng xộc thẳng vào mặt.

Từng ngọn đèn đã được thắp lên. cho dù Lý Khánh An đã từng tưởng tượng qua sự đồ sộ của kho đá ngầm. nhưng tình cảnh trước mắt vẫn là làm cho hắn sừng sờ. chỉ thấy kho báu ở nơi dấu thân dưới lòng đất hai trượng này giống như một tòa cung điện dưới lòng đất, hình cung mái vòm. toàn bộ dùng cự thạch ghép nên. không có xà ngang. cũng không có cột đá. nhưng nó lại trông kiên cố dị thường, phảng phất như một tòa thiên nhiên đúc sẵn. Lý Khánh An đã nhìn thấy qua trình độ kiến trúc của thợ đá Khwarezm. hắn không khỏi âm thầm tán thường, địa cung như vậy lại vẫn có sự thông gió. vô cùng khô ráo, chẳng có chút ẩm ướt nào, hoàn toàn khác biệt so với sự u ám ầm ướt của những địa cung khác.

Trong địa cung từ từ trở nên sáng rõ5 chỉ thấy địa cung có hình chữ nhật, dài khoảng sáu mươi bước, rộng bốn mươi bước, ở giữa là một lối đi dài dài. lối đi hai bên là từng căn từng căn nhà đá nửa hé mờ, thật ra chính là dùng tường đá đơn giản cách ra. hai bên mỗi bên mười lăm gian, tổng cộng ba mươi gian nhà đá.

Đại bộ phận nhà đá bên trong đều chất lấy từng chiếc từng chiến rương to ngay ngắn, chi chít vô số kể, cực kỳ đồ sộ, có rương sắt lá. cũng có rương gỗ, rất nhiều rương gỗ đã trải qua trăm năm. vậy mà vẫn không mục nát.

Thường Khoan ở một bên giới thiệu nói: “Rương tuy nhiều, thật ra không đáng giá. bên trong đều là đồng tiền thượng phẩm, một rương sáu trăm quan, tổng cộng là ba nghìn chiếc rương, tổng cộng một trăm tám mươi vạn quan tiề, cái đáng giá thật sự là bốn kho ở sau cùng nhất.”

Lý Khánh An đi tới một chiếc rương to quan sát một chút, thấy trên rương lớn có một tấm đồng bài. bên trên viết ‘Trinh Quán mười lãm năm. La Anh hiến tiền năm trăm quan.”

Bốn phía mười mấy chiếc rương, đều là hắn hiến tặng, chỉ là niên đại không giống nhau, có cái là Trinh Quán tám năm. có cái là Trinh Quán mười ba năm. còn có một chiếc rương bên trên viết, ‘Vĩnh Huy bốn năm. La Tốn hiến tiền năm trăm quan.’

“La Anh chính là tổ phụ của La Phẩm Phương. La Tôn là phụ thán hắn. cũng chính là...”

Lời phía sau Thường Tiến cũng không nói ra. kỳ thật hắn muốn nói. chính là tằng tằng ngoại tổ phụ của chủ công.

Lý Khánh An lẳng lặng gật gật đầu, đi theo Thường Tiến tiếp tục đi nhìn ngắm. mỗi một ngăn đều là rương to chất đầy đồng tiền, nhiều vô số kể, không biết có bao nhiêu, lượng đúc tiền một năm của Đại Đường là ba mươi vạn quan, thì nơi đây đã chất được lượng đúc tiền sáu năm của Đại Đường rồi. cũng không ít rồi còn gì.

“Bọn ta cũng là sau này mới ý thức được vấn đề này, đồng tiền nặng nề, lại chiếm chỗ quá nhiều, bắt đầu từ giữa năm Cao Tông Hàm Hanh, bọn ta bèn sửa đổi phương thức tàng phú. tiền dùng đển thu mua các loại sản nghiệp, tàng phú ở trong bất động sản, bọn ta ở khắp nơi trong Đại Đường sở hữu hơn ba trăm sản nghiệp các nơi. trị giá trên nghìn vạn. nơi đây chi cất giữ một số tiền bạc và những của cải quý giá.”

Thường Khoan đi đến kho bốn ngăn cuối cùng, hắn chỉ vào một kho trong đó nói: “Chúa công mời xem bên trong này!”

Lý Khánh An thấy bên trong đặt rất nhiều rương sắt nhỏ, hoàn toàn không giống với chiếc rương to ở trước mặt. hắn tùy tay xích một chiếc rương, vô cùng nặng nề, bèn cười nói: “Đây là vàng bạc!”

“Đúng! Bên trong có sáu mươi vạn lượng vàng ròng, chủ yếu là đến từ Đại Thực và Byzantium. tính theo tỉ lệ một lượng vàng trị giá mười quan, số vàng trong này trị giá sáu trăm vạn quan, còn có bên này..

Thường Khoan lại chỉ vào hai ngăn kho chứa đặt đầy rương to nói: “Bên trong này có hai trăm vạn lượng bạc, đều là dây chuyền bạc, chủ yếu đến từ Đại Thực.”

Lúc này, bọn họ đi đến ngăn cuối cùng, bên trong này lại là ba dãy giá hàng. trên giá hàng đều đặt từng món từng món vật phẩm độc lập.

“Bên này chính là một số đồ cổ và báu vật, giá trị khôngthể ước lượng được.”

Lý Khánh An đi đến trước một chiếc đèn cung đình, thấy bên trên khảm đầy các loại bảo thạch và minh châu, dưới ánh đèn trở nên lấp lánh chói lòa. lung linh dị thường.

Thường Tiến tiến lên cười nói: “Nghe nói đây là thất thái thất bảo đãng treo ở trong tâm cung của Tùy Dương Đế, dùng một nghìn lẻ tám mươi viên bảo thạch quý giá khảm lại. nhưng cái quý hiếm nhất là ở phía dưới có bảy viên dạ minh châu, mỗi một viên dạ minh châu đều có màu sắc khác nhau, chúa công mời xem.”

Thường Tiến đem đèn giơ lên cao cao, Lý Khánh An nhìn đi từ phía đáy, quả nhiên nhìn thấy bảy viên dạ minh châu lớn bằng trứng bồ câu. bảy màu khác nhau, sáng chói huyền ảo.

Hắn kinh ngạc hỏi: “Chiếc đèn này là từ đâu có được?”

Thường Tiến cười nói: “Chúa công có thể sẽ không tin. chiếc đèn này là từ trong tay một người Đột Quyết có được, Lý Hồi Xuân ở ba mươi năm trước dùng năm trăm con dê đổi lấy.”

“Mới năm trăm con dê!”

Lý Khánh An cười lên: “Một con dê đáng giá một quan tiền, vậy thì là năm trăm quan tiền, nhưng bên trên một viên bảo thạch đều ít nhất trị giá trăm quan, nếu người Đột Quyết này mà biết được, há chẳng phải là tiếc đến xanh cả ruột ư?”

“Cùng không nhất định, người Đột Quyết có lẽ cho rằng chiếc đèn này không thể ăn. không thé chờ, chỉ là đẹp mắt. trong mắt bọn họ, có lẽ cả năm trăm quan cũng không đáng. bọn họ còn cho rằng mình đã lời rồi.”

“Nói có lý lắm! Còn gì nữa?”

“Đây là gối du tiên, dùng ngọc Vu Điền cực phẩm chạm trỗ mà thành, nghe nói dùng nó làm gối, có thế mơ dạo tam sơn ngũ nhạc; đây là ly dạ quang, dùng ba trăm hạt đá kim cương nhỏ đính nên. dùng nó uống rượu, nghìn ly không say; cái hộp sắt này là mười mấy bản nét bút thật của Trương Húc. là vào năm Thiên Bảo thứ chín lúc hắn qua đời. từ trong tay con trai hắn mua được..

Bảo vật trong ba dãy giá hàng ít nhất phải trên trăm món. Thường Tín đối với chúng thuộc lòng như lòng bàn tay, nhất nhất giới thiệu. Hồ Vân Bái ở một bên nghe mà say mê khôn xiết, nhưng Lý Khánh An lại không có thời gian tiếp tục nghe nữa. đêm hôm nay Trương Quân phải đến chính thức gặp mặt với hắn.

Nhưng những của cải này đối với hắn quả thật có ích. Lý Khánh An trong lòng nhanh chóng tính toán, nếu như không suy nghĩ đến những món báu vật vô giá này, chi nhìn từ tiền vàng bạc đồng, đó chính là một nghìn vạn quan, nếu như tiếp tục suy nghĩ đến hơn ba trăm sản nghiệp các nơi của Ẩn Long hội, vậy của cải của Ẩn Long hội ít nhất trên hai nghìn vạn quan, hắn chi lấy một nửa. thì món tiền đó đủ đền hắn dùng để khai thông đường thủy rồi.

(Chương tài sản Ẩn Long này cảm thấy viết không được hay, không cần thiết phải viết tỉ mỉ. không có ý nghĩa gì. chỉ là để lắp cái hố nhỏ ở phía trước, một chương nào đó ở phía trước nói Nhiệt Hải Cư chiếm đất rất lớn. nhưng chi tận dụng được năm mẫu mờ tửu tứ. những gian phòng khác đều khóa lại, trông rất là thần bí. hôm nay chương này chính là để lắp cái hố này, không phải là đề tưới nước (nói những thứ vô bồ, không dinh dường), viết xong rồi mới hối hận. nhưng nếu đã viết xong rồi. chỉ có thể phát đi thôi Lão Cao xin cáo lỗi cùng mọi người.

Hai chương này chủ yếu là làm một lời giao phó với kết cục của Ẩn Long hội. đề nó đi theo con đường tập đoàn tài chính. ít ra ở những năm sinh thời của Lý Khánh An. hắn vẫn còn có thể khống chế chặt lấy tập đoàn tài chính này, nó sẽ có lợi cho sự phát triển kinh tế thương phẩm về sau này, còn kết cục sau này, thì không phải là bộ truyện này có thể suy nghĩ tới. Ẩn Long hội còn có một tử đệ ăn chơi trác táng là Lý Đang, phía trước đã có giải thích tới, hắn đã điên rồi. cùng với mẫu thân thê tử của hắn sống ở một tiểu trấn nhỏ nào đó ở Giang Nam. sau này thì không vấy mực miêu tả thêm nữa.)