Thiên Hạ

Chương 608




Thiên Hạ
Chương 608 : Bùi gia để tang
gacsach.com

Lúc Bùi Khoan còn trên đời. hắn cũng giống như một nút áo, đem tông tộc Bùi thị của Trường An thắt chặt lại với nhau, mọi người lúc thường ngày trên cơ bản đều sẽ ở lại trong phủ của Bùi Khoan, mãi cho đến ban đêm mới mạnh ai nấy tự mình hồi phủ, nhưng sau khi Bùi Khoan qua đời, nút áo liên hệ gia tộc đã không còn nữa. gia tộc Bùi gia Trường An dần dần trở nên phân tán, lui tới giảm ít đi, Bùi Tuân Khánh cũng dọn trở về lão trạch của mình ở phường Sùng Nhân, bắt đầu bận rộn quyền lực chính vụ, lúc này một số mâu thuẫn nội bộ bắt đầu nhú rõ, cãi nhau giữa trục lý (thê tử của huynh đệ) với nhau, tranh lợi giữa huynh đệ với nhau, phòng trạch phân chia không công bằng, đất đai phân phối bất công v.v... những mâu thuẫn thường thấy ở những nhà bình thường, ở Bùi gia đều đã xuất hiện, nhưng những thứ này đều là mâu thuẫn nhỏ, điều nghiêm trọng hơn là đã xuất hiện cục diện ác liệt Bùi Tuân Khánh và Bùi Mân trở mặt như vậy, ở vào trước đó, quả thật là chuyện không thể nào tưởng tượng được.

Nhất là Bùi Tuân Khánh gặp thích sát thân vong, nội bộ aia tộc Bùi thị đã xuất hiện tiếng nói quy tội Bùi Mận. mà tộc nhân ủng hộ Bùi Mân lại nghiêm khắc trách cứ tiếng nói này, đến nỗi phái hệ đối chọi nhau, nội bộ Bùi gia đã xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.

Lúc này, cách thời ai an Bùi Tuân Khánh bị ám sát thân vong đã qua đi sáu ngày rồi, triều đình cuối cùng đã đưa ra được một cách nói. dùng ý chỉ của chính sự đường triều đình đã ban bố thư cáo thiên hạ, trực chi Bùi Tuân Khánh là do Nam Đường hãm hại, nghiêm khắc chi trích hành vi ti tiện của Nam Đường thích sát Bùi Tuân Khánh.

Cùng với định luận của triều đình, đại thần buổi chiều đến Bùi phủ phúng điếu bất đầu nườm nượp không dứt, phủ đệ của Bùi Tuân Khánh nằm ở phường Sùng Nhân, lúc này trước cửa phủ đã dựng lên linh bằng, người nhà của Bùi Tuân Khánh choàng áo đay để tang, rưng rưng nước mắt quỳ hướng về phía đại thần đến phúng điếu, thê tử Khúc thị của Bùi Tuân Khánh và mấy người con trai đều quỳ bên trong linh bằng, các đại thần nhất nhất đi vào trong, dâng hương tế tự. an ũi người. rồi lập tức rời đi.

Lúc này một đội kỵ binh mấy trăm người hộ tống xe ngựa của Lý Khánh An xuất hiện trong phường Sùng Nhân, trong xe ngựa. Lý Khánh An đang an ủi Bùi Uyển Nhi, theo việc Lý Khánh An về nhà. nỗi niềm bơ vơ, bi thương và đau khổ của Bùi Uyển Nhi. đều từ từ lắng đọng lại, lúc này đối với nàng. Lý Khánh An chính là toàn bộ sự nương nhờ của nàng, cái chết của tô phụ tuy rằng làm nàng đau thương, nhưng sự an ủi của Lý Khánh An lại có thể xoa dịu nỗi thương đau trong lòng nàng, làm cho nàng có thể toàn tâm toàn ỷ nâng niu thai nhi trong bụng.

“Uyển Nhi. người chết không thể sống lại, điều chúng ta phải làm. là để người chết được ngủ yên. để người sống được an ủi. ta đã gửi thư đến chính sự đường, hi vọng có thể truy phong Bùi tướng quốc với tước phong Thái sư, thực phong trăm hộ, làm cho thê tử của hắn có thế có được an hưởng tuổi già. nàng đừng bi thương nữa. hãy chú ý nhiều đến sức khỏe, bi thương của nàng sẽ làm cho con khóc, nó sẽ cảm nhận được tâm trạng của nàng, biết không?”

Bùi Uyển Nhi đem đầu dựa trên vai của Lý Khánh An. giờ khắc này trong lòng nàng đã cảm nhận được sự nương nhờ lớn lao, nàng lẳng lặng gật gật đầu. Lý Khánh An nắm lấy tay của nàng lại nói: “Còn nữa. đợi chút nữa gặp được phụ mẫu trưởng bối rồi. nàng phải an ủi bọn họ, đây là điều nàng phải đi làm. nàng không thể cùng bọn họ ôm đầu khóc lớn. như thế chì sẽ tăng thêm thương cảm cho họ, mà không phải là xoa dịu vết thương, nhớ kỹ rồi chưa? Nàng bây giờ là thê tử của ta. Không phải là cháu gái của Bùi gia.”

“Muội nhớ kỹ rồi. muội sẽ làm tốt!”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở bên cạnh Bùi phủ, lúc này vừa lúc là thời gian hạ triều, quan viên đến phúng điếu Bùi Tuân Khánh nườm nượp không dứt. chỉ là quan viên chờ đợi trước linh bằng bèn có hơn một trăm người, sự đột ngột xuất hiện của Lý Khánh An bỗng chốc gây ra một sự xáo động, ai cũng đều không biết Lý Khánh An lại đã quay về rồi. không ít quan viên đồng loạt tiến lên thi lễ: “Ty chức tham kiến Triệu vương điện hạ!”

Lý Khánh An đi xuống xe ngựa, nhất nhất đáp lễ với mọi người, lúc này, hai người con trai của Bùi Tuân Khánh là Bùi Dương và Bùi Hướng nhanh chân đi lên trước, cả hai song song quỳ xuống khóc nói: “Phụ thân ta chết thảm dưới độc thủ của Lý Hanh, cầu điện hạ thay phụ thân ta báo thủ”

Lý Khánh An vội vàng dìu huynh đệ họ dậy, đau lòng nói: “Đây không phải là kiếp nạn của Bùi gia. mà là nỗi nhục của cả triều đình, không chỉ là Bùi tướng quốc, còn có tiên đế, từng món nợ máu này ta đều ghi nhớ lấy, sẽ có một ngày, ta sẽ từ chỗ hắn đòi lại cả vốn lẫn lãi.”

Những lời nói của Lý Khánh An có tình có lý, lại có thêm một thứ khí phách của vương giả. đây xem như hắn mượn cơ hội này để tỏ thái độ với mọi người rồi, thái độ của hắn trên sự việc này, bỗng chốc làm dấy lên một tràng tiếng khen ngợi của quan viên có mặt tại đó, càng có một số người có lòng nhớ lấy những lời này, chuần bị lấy ra ngoài tuyên dương, huynh đệ Bùi thị càng là kích động không thôi, cảm tạ không ngớt, mời Lý Khánh An đến trong buồng nghỉ ngơi quý khách an vị.

Lúc này Bùi Uyển Nhi cũng từ trong xe đi ra. phu nhân Khúc thị của Bùi Tuân Khánh, còn có mẫu thân của nàng, mấy vị thám nương, dì nương đem nàng tiếp vào linh bằng, tuy rằng Uyển Nhi đáp ửng Lý Khánh An rằng không khóc, nhưng mấy nữ nhân tụ lại một chỗ, nhắc đến chuyện thương tâm. nước mắt cảm nhiễm một cái, Uyển Nhi cũng không nhịn được mà khóc lên. ngược lại là mấy nữ nhân khuyên nàng nên lắng lòng bớt bi thương, người chết không thể sống lại. nàng phải giữ lấy thai nhi trong bụng thì hơn. thê tử La thị của Bùi Hướng nghe nói nàng có thai, hốt hoảng nói: “Uyển Nhi có mang rồi làm sao có thề vào linh bằng, mau mau đi ra.”

Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng mời nàng ra ngoài, vào trong phủ nghỉ ngơi.

Một đám nữ nhân như muôn sao đỡ lấy trăng mà dìu Bùi Uyển Nhi vào trong phủ, lúc này địa vị của Bùi Uyển Nhi chính là như Nguyên phi đi thăm thân trong “Hồng lâu mộng” vậy, đã trở thành kỳ vọng của một nhà Bùi Tuân Khánh. Bùi Tuân Khánh chết rồi, thê tử, nhi tử. con dâu. tôn tử, cháu dâu toàn bộ đều mất đi chỗ dựa phía sau, mọi người trong lúc đau xót khóc lóc Bùi Tuân Khánh, càng lo lắng hơn đến vận mệnh tiền đồ của mình. Bùi Tuân Khánh chết đi. Bùi gia lại trở thành Bùi Mân đương quyền. Bùi Mân có bỏ qua thủ cũ rộng lượng đối đãi với phòng người bên này của bọn họ không? Bùi Dương. Bùi Hướng lo lắng sĩ đồ của mình, các nữ nhân lo lắng cơm áo gạo tiền, các đứa cháu lo lắng có cơ hội nhập sĩ làm quan không, đến nỗi mà bọn họ khóc Bùi Tuân Khánh ít. khóc bản thân lại nhiều hơn mấy phần, cũng may Bùi Uyển Nhi đã gả cho Lý Khánh An. đây đã mang lại cho một phòng người của Bùi Tuân Khánh hi vọng lớn nhất, cử phảng phất là một cây rơm cửu mạng của bọn họ.

Mọi người kiên quyết đẩy Bùi Uyển Nhi ngồi vào chỗ chủ tọa. Bùi Uyển Nhi thấy những tỳ muội như Bùi Vũ. Bùi Quyên Nhi đều ngồi hầu xa xa ở đằng sau. bên cạnh mình đều là những trưởng bối tổ mẫu. mẫu thân, thẩm nương, nàng khó xử nói: “Uyển Nhi chỉ là tôn bối, làm sao có thề ngồi chỗ chủ tọa. Uyển Nhi tội lỗi quá.”

Thê tử La thị của Bùi Hướng cực kỳ biết nói chuyện, không đợi mẫu thân của Bùi Uyên Nhi mờ lời. hắn bèn tiếp lời cười nói: “Trước khi con xuất giá không ai để con ngồi ở đây, nhưng bây giờ con là người của Lý gia. đại diện cho địa vị nhà chồng, con bây giờ tuy chỉ là lương đễ. đợi phu quân của con đăng cơ rồi, thì con đã là quý phi rồi.”

“Nhị nương, đừng nói lung tung!” Tổ mẫu Khúc phu nhân kịp thời cắt ngang lời nói nhanh miệng của La phu nhân. La phu nhân tỉnh ngộ, bây giờ làm sao có thể nói Lý Khánh An đăng cơ, cho dù mọi người trong bụng tỏ như ban ngày, cũng không thể nói. bà vội vàng đánh một bạt tay vào mình, tự trách mắng nói: “Người đã mấy chục tuổi rồi. nói chuyện chăng biết phân biệt nặng nhẹ. đáng đánh!”

“Nhị thẩm nương, đừng như vậy nữa. mọi người đều là người một nhà. sẽ không ra ngoài nói lung tung đâu.”

Một bên. mẫu thân của Bùi Uyển Nhi cười nói: “Thật ra mọi người đều quan tâm đứa trẻ trong bụng của con. nhưng có đưa sản bà xem qua chưa, là gái hay trai?”

“Cái này... mới ba tháng thôi, làm sao có thể xem ra được?”

“Cũng chưa biết chừng, cháu đi hai bước cho ta xem xem!” Người nói chuyện là tổ mẫu Khúc thị. Khúc thị là vợ sau của Bùi Tuân Khánh, tuổi tác nhỏ hơn Bùi Tuân Khánh đến hai mươi mấy tuổi, cũng mới bốn mươi mấy tuổi, so với mẫu thân Lưu thị của Bùi Uyên Nhi chi lớn hơn hai tuổi, bởi vì chưa từng sinh đẻ qua. dung mạo vẫn trông có vẻ trẻ tuổi, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng của tổ mẫu. bà nói bà có thể nhìn ra giới tính của thai nhi. mọi người đều cười cả lên. bà cả con còn chưa sinh qua. có thể nhìn ra giới tính gì kia.

Lúc bắt đầu Khúc thị còn có một chút nỗi bi thương cho việc trượng phu qua đời. nhưng từ từ nói đến con cái. việc trượng phu qua đời bèn ở trong lòng bà càng lúc càng nhạt đi, vốn dĩ. Bùi Tuân Khánh đã chết được sáu bảy ngày rồi. cần khóc thì cũng đã khóc rồi. hơn nữa Bùi Tuân Khánh cũng là người bảy mươi mấy tuổi rồi. với bà chỉ là phu thê trên lễ tiết mà thôi, hai người chia phòng ra ngũ cũng đã bảy tám năm rồi. bi thương tuyệt vọng của Khúc thị đa số đều là giả giả vờ thôi, bây giờ mọi người bàn đến hứng lên. thì bà cũng quên đi trên người còn đề tang. bèn cười nói: “Các người đừng xem thường ta nhé. phụ thân ta vốn dĩ là ngự y, có nói qua với ta một số thường thức, nữ chua nam cay đấy thôi! Uyển Nhi, con đi hai bước cho ta xem xem.”

Mọi người thấy bà rõ ràng là không biết mà giả vờ biết, làm sao mà mang thai ba tháng thì có thể dựa vào đi đường mà nhìn ra nam nữ được, nhưng mà mọi người cũng không muốn làm bà mất hửng, bèn cùng nhau tung hửng nói: “Nói đúng đó, Uyển Nhi đi hai bước thứ xem.”

Lúc này, bọn họ đều quên đi thân phận của Bùi Uyển Nhi, chi xem nàng là cháu gái của Bùi gia thôi. Bùi Uyển Nhi bất đắc dĩ, đi đến mức ngại ngùng mà đi được mấy bước trước mặt các trưởng bối. thấy mọi người đều dẫn mắt vào người nàng, khuôn mặt nàng không khỏi thẹn đến đò bừng, đây là đang nhìn cái gì thế nào?

“Là công tử! Ta nói không sai. nhất định là một nam công tử. ái dào! Uyển Nhi số mạng phú quý a!’

Lúc này, có nha hoàn báo lại, lại có phu nhân của vài vị đại thần đến phúng viếng. đám người Khúc phu nhân vội vàng phải đi ra ngoài tiếp đãi. Bùi Uyên Nhi lại ra một hiệu mắt cho mẫu thân. Lưu phu nhân liền nói phải ở cạnh nữ nhi, ở lại không đi.

Lưu phu nhân là nữ nhi của tiền Binh bộ lang trung Lưu Kính, tánh tình nhát gan cẩn thận, cộng thêm nhà mẹ ruột của bà quan tước không tiếng tăm. bà ở Bùi gia địa vị không cao, thế nhưng bà hiền thục biết lễ. người trong nhà lại cũng thích nàng, gả cho Bùi Dương hai mươi mấy năm. sinh được hai trai một gái, hai người con trai một người ở trong cung làm thị vệ, một người theo học ở thái học, nữ nhi bèn là Bùi Uyển Nhi, Lưu phu nhân ở trên người của nữ nhi đã gửi gấm một sự kỳ vọng vô hạn. hai mẹ con đã tìm một gian phòng vắng vẻ yên lặng. Lưu phu nhân thấy nữ nhi sắc mặt có chút không ổn. bèn hỏi: “Là thân thế không khỏe hả? Có cần phải nằm xuống nghỉ ngơi trước không.”

Bùi Uyển nhi lắc đầu, nàng nhẹ nhàng cắn một chút môi nói: “Nương. nếu con sinh ra là nữ thì phải làm sao?”

Lưu phu nhân ngây ngần người một chút, không khỏi cười nói: “Sinh nam sinh nữ đều là ông trời ban cho, có gì mà phải làm sao, điều nàng quan tâm là con phải thuận sản. thề chất con khá yếu. sinh con sẽ có chút vất vả. điều nương lo lắng là điều này.”

“Thế nhưng con cảm thấy được Bùi gia trên dưới đều dõi mắt vào con. muốn con sinh con trai, sức ép của con rất lớn a! Nương, ngày tháng con ở vương phủ không theo ý muốn lắm. con thà sinh một đứa con gái.”

Lưu phu nhân trở nên kinh hãi. con sái xuất giá đã được mấy tháng trời rồi, vẫn còn chưa nói qua là sống có tốt không. cái aọi là không theo ý muốn chỉ là một cách nói uyển chuyển, cũng chính là nó sống không được tốt rồi.

“Là... cô gia đối xử với con không tốt ư?”

“Không phải, huynh ấy rất tốt với con. rất mực yêu thương con. con rất hài lòng phu quân của mình, chỉ là..

Lưu phu nhân là người từng trải, nàng vừa chuyển niệm liền hiểu được: “Ý con là nói Vương phi đối xử với con không tốt?”

Uyển Nhi khẽ thở dài nói: “Thật ra cũng không thể trách nàng, vốn dĩ nàng đối xừ rất tốt với con. sắp xếp mọi việc mọi bề đều rất tỉ mỉ. cả bốn nha hoàn cũng cho phép con tự mình sắp xếp, nàng là một đại tỳ rất khoan dung, chính là trách tổ phụ ma xui quỷ khiến, từ sau khi ở chỗ ngự y biết con mang thai, lại đàn hạch Độc Cô Hạo Nhiên, cũng chính là phụ thân của Minh Nguyệt, đàn hạch cha tư thông Nam Đường. đây không phải là công khai muốn bãi truất vị trí vương phi của Minh Nguyệt sao? Định để con thay thế Minh Nguyệt trở thành Triệu vương phi. trực tiếp uy hiếp đến địa vị của người ta. từ lúc đó trở đi. vương phi đã có sự đề phòng đối với con. con cảm nhận được điều đó, tỷ dụ như mọi người đều đang cười nói. con vừa đi ra. mọi người đều không lên tiếng nữa. ngay cả Như Thi Như Họa đều phản cảm con. nhất là vương phi không cho con tiếp xúc Đàn nhi. có một lần. con cho Đàn nhi một miếng bánh ngọt. Đàn nhi nói cho mẫu thân biết, kết quả là vương phi bèn đã từ đi người nha hoàn đã dẫn nó đến trong viện của con chơi. Ài! Tổ phụ làm việc như vậy, cũng không thay con nghĩ một chút, nói thật, con thật sự rất hận ông.”

Lưu phu nhân cả nửa buổi trời cũng không nói nên lời, sự việc như vậy cũng từng xảy ra ở trên người bà. cũng chính vì địa vị nương gia của bà không cao, nhiều người thê thiếp của Bùi Dương đều muốn thay thế vào vị trí của bà. mười mấy năm nay bà mấy lằn gặp phải hàm hại, nếu không phải bà sinh được hai người con trai, e là địa vị của bà thật sự là khó mà giữ được.

Lưu phu nhân hiểu rõ sự tàn khốc của việc đấu tranh nội trạch này, mắt thấy con gái cũng phải cuốn vào trong đó, trong lòng bà không khỏi nhói lên. bèn nói: “Ta chỉ hỏi con. con có cái tâm này không?”

Uyển Nhi kiên quyết lắc đầu. “Con chưa bao giờ có ỷ định này, con chì nghĩ muốn giúp chồng dạy con. sống một cuộc sống yên ổn bình lặng, tuyệt không muốn đi đoạt vị trí của Minh Nguyệt. đó chỉ là suy nghĩ một phía của tổ phụ. hơn nữa. quân An Tây đều thừa nhận vị vương phi và tiểu vương gia này, con có thể tranh thắng nàng sao?”

“Nếu bản thân con không có cái lòng này, vậy thì bọn ta sẽ không tranh, bọn ta chi quan tâm sống qua ngày, thời gian lâu rồi, Triệu vương phi tự nhiên sẽ hiên được tấm lòng của con.”

“Nhưng con lo lắng Bùi gia. bọn họ nhất định sẽ ép con. vậy thì phải làm sao?”

“Điều này ta nghĩ con cũng đừng quá lo lắng; thật ra chủ yếu chính là tổ phụ con quá mạnh mẽ lấn át. là người quyết liệt chủ trương con thay thế Triệu vương phi. bây giờ người đã mất rồi, tuy rằng phụ thân thúc phụ con cũng có chút cách nghĩ như vậy, nhưng dù sao địa vị của họ ở gia tộc không so được với tổ phụ con. bây giờ là Mân nhị thúc của con đang chủ đạo gia tộc. thúc còn vì chuyện này mà cãi nhau qua với tổ phụ con. ta nghĩ thúc sẽ không ép con. đợi qua hai ngày ta đi lên phủ của thúc ấy một chuyến, tìm Mân nhị thầm nói một chút về chuyện này, cố gắng giảm nhẹ sức ép cho con. hơn nữa Mân nhị thúc của con là cậu của Triệu vương phi. thúc ấy càng có thể làm hài hòa mối quan hệ giữa con và Triệu vương phi.”

Sự 2Ờ rối của mẫu thân làm cho tâm trạng lo lắng của Bùi Uyển Nhi trong mấy ngày nay cuối cùng đã được lắng dịu lại. nàng gật gật đầu: “Lời nói của nương khiến trong lòng con dễ chịu hơn nhiều rồi.”

“Đúng vậy! Thật ra mấu chốt vẫn là xừ lý êm dịu quan hệ với trượng phu minh, để hắn yêu thích con. để hắn hiên rõ lòng con. như vậy cho dù những người khác có đối xử với con thế nào, con đều có thể bình bình yên yên mà tiếp tục sống, đây chính là điều tâm đắc hai mươi mấy nãm nay của nương, con phải nhớ lấy.”

“Nương, con nhớ kỹ rồi.”

Tin tức Lý Khánh An hiện thân ở Bùi phủ rất nhanh đã lan ra khắp toàn thành, mọi người ai cũng đều khen ngợi nức nỡ Lý Khánh An trọng tình trọng nghĩa, vừa trở về Trường An. việc đầu tiên chính là phúng điếu cho Bùi Tuân Khánh, còn tận lễ của vãn bối choàng áo đay để tang. chỉ một điểm này thôi là đủ để cho người Đường lấy lễ hiếu làm đầu truyền miệng nhau mà khen ngợi rồi.

Chi sợ trong quan viên toàn Trường An. chỉ có một người đối với hành động của Lý Khánh An cảm thấy nghĩ đến mà sợ hãi. người này bèn là nội vệ tả tướng quân Hồ Vân Bái. lúc này Hồ Vân Bái đang ngồi trong xe ngựa, tưởng tượng tình hình Lý Khánh An choàng đay đề tang khóc tang, đoán chừng thành ý đó sẽ làm cho tất cả mọi người mủi lòng, nhưng nếu như bọn họ biết được Bùi Tuân Khánh chính là bị Lý Khánh An giết, không biết người Bùi gia. người trong triều đường sẽ có cảm nhận như thế nào?

Hồ Vân Bái không khỏi thở dài một tiếng. ‘Người lấy thiên hạ. không phải người thường có thể hiểu được.’

Xe ngựa chạy như bay tới chợ tây, chạy vào hẻm Lĩnh Tây, bắt đầu giảm tốc độ, cuối cùng ngừng lại.

“Sứ quân, tới rồi!” Phu xe nhảy xuống xe ngựa, mở cửa xe ra.

Hồ Vân Bái ngóng đầu ra nhìn nhìn, thấy quả nhiên đã đến Nhiệt Hài Cư, cờ xí đồi lại thành màu mới. cũng lớn gấp hai lần. cờ lớn viền kim nền trắng, dùng chừ thảo viết lên ba chừ to màu đen ‘Nhiệt Hải Cư’ Hồ Vân Bái không khỏi cười khổ một cái lắc lắc đầu. từ sau khi Lý Khánh An chường quyền. Ẩn Long hội đã không còn cẩn thận lại tỉ mỉ như hồi trước nữa. hình như cũng trở nên phô trương hơn. nhìn mặt này ít nhất đã phô trương hơn trước rồi.

Hồ Vân Bái vừa mới xuống xe ngựa, một người giúp việc bèn tiến lên nghênh tiếp, gập người cười nói: “Khách quan, thật là cáo lỗi, hôm nay tệ điếm đang sửa chữa nội bộ, không buôn bán với bên ngoài, mời khách quan ngày mai lại đến nhé!”

Hồ Vân Bái cũng là thành viên Ẩn Long hội, hắn trước kia chủ quản phân đường của Hán Đường hội ở Lạc Dương, thường đến Nhiệt Hài Cư. hắn thấy người giúp việc trước mắt này hình như là mới đến. lại không quen biết minh, hắn nhìn nhìn cửa sô ở sát mép lầu ba nhất, thấy trên ban công ngoài cửa sổ đặt một chậu hoa cúc, đó là tín hiệu Ẩn Long hội đang triệu tập hội nghị.

Hồ Vân Bái trong lòng bỗng chốc dâng lên một nỗi tức giận. Ấn Long hội hội hợp lại không thông báo mình, hắn chỉ vào hoa cúc nói: “Trăm hoa vào đông đều tiêu điều, duy chi hoa cúc nghênh khách tới.”

Đây là ẩn ngữ của Án Long hội. ỷ là hắn cũng là đến tham gia hội nghị Ân Long, người siúp việc hiển nhiên khôngbiết. ngơ ngác nhìn vào Hồ Vân Bái, không biết lúc nói hai câu này có ý nghĩa gì. lúc này, trong đại đường có người cười to đi ra: “Là ngọn gió thơm nào thổi Hồ lão huynh đến vậy?”

Người đi ra. chính là đông chủ Thường Tiến của Nhiệt Hải Cư. hắn là Ẩn Long hội hội thừa, cũng chính là tương đương với thư ký hội đồng thành viên vậy, hội trường là là Lý Khánh An. nhưng hắn không quản việc của Ân Long. sự vụ thường ngày của Ẩn Long hội đều là do Thường Tiến chăm nom.

Hồ Vân Bái hừ mạnh lên một tiếng nói: “Hình như ta đến không đúng lúc a!”

Thường Tiến hiểu rõ oán khí của Hồ Vân Bái. bèn vỗ vỗ bờ vai của hắn. an ủi hắn nói: “Ngươi cũng biết đây là ý của hội chủ, ngươi có chức vụ không tham gia sự vụ thường ngày, chi tham gia niên tế, giống như ngươi. Trương Việt. La Khải Minh đều là người giữ chức vụ.”

“Nhưng có một số việc các ngươi phải nói cho ta biết!” Hồ Vân Bái nghĩ đến chuyện của Bùi Tuân Khánh, vẫn là có một chút căm tức nói.

“Đi vào rồi nói sau đi!”

Thường Tiến mang theo hắn đi lên lầu hai. vào trong một gian phòng ngồi xuống, hắn vừa cười vừa hôi: “Nói đi! Chuyện gì mà ta không nên dấu ngươi?”

“Việc của Bùi Tuân Khánh!”

Thường Tiến biến sắc, hắn đi tới cửa. nhìn nhìn ra hướng hai bên. đem cửa khóa trái lại. lúc này mới ngồi xuống thấp giọng hỏi nói: “Ngươi làm sao biết được?”

“Ta là làm gì. ngươi quên rồi sao?”

Thường Tiến một lúc lâu sau thở dài nói: “Chuyện này toàn bộ là một mình ta lập ra chấp hành, đừng nói là ngươi. bất kỳ một người nào khác đều không biết được, việc này vô cùng bí mật. sự tình liên quan đến thanh danh của chủ nhân, xin ngươi bất luận thế nào cũng phải bảo mật.”

“Ta biết. Đại tướng quân đã nhắc nhở ta rồi.”

Hồ Vân Bái nghe nói người khác đều không biết, trong lòng hơi cân bằng lại một chút, hắn lại hôi: “Lúc đó còn có một hung thủ đâu? Bị ngươi dấu đi rồi ư?”

“Người này là thành viên Hán Đường hội. đã đưa về An Tây rồi. sau này cũng sẽ không đến Trung Nguyên nữa.”

Hồ Vân Bái kỳ thật còn có chút chi tiết muốn hỏi. nhưng hắn biết Thường Tiến sẽ không nói cho minh biết, bèn không nhắc đến việc này này, chuyển đổi sang một đề tài khác nói: “ừm! Hôm nay các ngươi mờ cuộc họp về điều gì?”

“Cái này... buổi sáng đã kết thúc cuộc họp rồi. chủ yếu là mọi người thương lượng việc thành lập quỹ phường.”