Thiên Hạ

Chương 580




Thiên Hạ
Chương 580 : Tình thế tràn lan
gacsach.com

Chống cự đã không còn ý nghĩa gì nữa, người hội họp trong phòng đồng loạt quỳ xuống, cột tay đợi trói, các binh sĩ xôngùa lên, trói chặt bọn họ lại. Trương ThôngNho bị cột như một đòn bánh tét, hắn mặt như tro tàn, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng. Hồ Vân Bái cười lạnh một tiếng, vung tay một cái, các binh sĩ đem miệng hắn bịt lại, đựng vào trong bao bố đã chuẩn bị sẵn từ trước, đem bọn họ khiêng ra ngoài.

Lúc này, một binh sĩ tiến lên nói nhỏ vài câu với Hồ Vân Bái. Hồ Vân Bái sừng người, lập tức xoay người đi ra ngoài, hắn rảo bước đi nhanh lên đinh lầu, chỉ thấy trong một gian nhà nhỏ ở 2ÓC kẹt, có mười mấy viên binh sĩ vây quanh, hai viên binh sĩ túm ra có lẽ là một nam tử trung niên trắng trắng mập mập, chính là đại chưởng quỹ Cốc Vấn Đạo của Thiên Thúy lầu, hắn toàn thân bẩm tím, hiển nhiên là bị binh sĩ tra tấn qua.

“Thì ra là Cốc chưởng quỹ. Cốc chưởng quỹ không đi lo liệu việc làm ăn, núp ở nơi đây làm gì?”

Hồ Vân Bái mỉa mai hắn vài câu. Cốc vấn Đạo thần tình phẫn hận, không nói lời nào, quay đầu qua đi khỏi, nội vệ quân đến quá nhanh, hắn vẫn chưa kịp đi thiêu hủy bèn đã bị bắt rồi.

Một quan quân tiến lên bẩm báo nói: “Bẩm báo Hồ tướng quân, bọn thuộc hạ phát hiện hắn núp ở ngôi nhà này thiêu hùy văn thư, bèn xông vào chế phục hắn.”

“Hắn đã thiêu hủy cái gì?”

“Hắn chỉ là kịp thiêu hủy một danh sách, chính là danh sách mà chúng ta từ trong phủ của Từ Anh Kiệt lục soát được, những văn thư còn lại đều bị bọn ta thu được.”

Hồ Vân Bái mỉm cười hướng tên đại chưởng quỹ này lắc lắc đầu, đi vào gian phòng nhỏ, nơi gian phòng nhô này đã chất đầy các loại vãn thư ngốn ngang rối loạn, góc tường có một chiếc lư, lửa trong lư đã bị binh sĩ dùng nước tưới tắt, trong lư chỉ có một cuộc tro nhỏ, hiển nhiên là chỉ đốt đi một mảnh giấy, bên thành lư ướt nhẹp dính chặt một danh sách bị đốt đi hơn phân nửa. Hồ Vân Bái nhặt lên xem một chút, chính là danh sách lục soát được trong nhà của Từ Anh Kiệt, hơn nữa tin tức còn không đầy đủ toàn diện như phiên bản trong nhà của Từ Anh Kiệt, chỉ có danh tính mà không có địa chi, điều này đối với bọn họ mà nói, ắt hẳn là tình báo quan trọng nhất rồi.

Hồ Vân Bái đặt danh sách xuống, ánh mắt của hắn đặt lên trên chiếc hộp đàn mộc bên cạnh chiếc lư, chiếc hộp đã mở ra, nắp hộp đậy xéo trên thân hộp.

Thông thường mà nói, chiếc hộp đàn mộc có thể chống mối, thường thì dùng để đựng vãn kiện quan trọng, mà chiếc hộp đàn mộc này đặt ngay bên cạnh của chiếc lư, hiên nhiên Cốc vấn Đạo là nóng lòng thiêu hủy đồ đặt bên trong chiếc hộp, nói không chừng danh sách kia chính là lấy ra từ trong chiếc hộp đàn mộc này.

Hộp đàn mộc khá lớn, rộng một thước, dài ba thước, độ dày đến hơn bảy tấc, một binh sĩ tiến lên đem chiếc hộp cẩn thận nâng lên, kính cẩn đưa tới trước mặt Hồ Vân Bái. Hồ Vân Bái lật nắp hộp ra, chỉ thấy bên trong đặt đầy một xấp thư, còn có hai cuộn bản đồ.

Hồ Vân Bái nhặt thư lên, có khoảng sáu mươi mấy lá thư, dùng dây đỏ cột chặt, hắn tiện tay lật lật, đôi mắt từ từ nheo lại.

‘Binh bộ Chức phương Lang trung Tống Tiềm trình Yến vương An đại soái..

‘Đại lý Thiếu khanh Triệu Viễn Vi cung kính Yến vương điện hạ..

Những bức thư này lại là thư tín quan viên triều đình câu kết An Lộc Sơn, cũng có thư thán bút An Lộc Sơn viết cho các quan viên. Hồ Vân Bái hừ lên một tiếng thật mạnh, hắn lại mờ một cuộn bản đồ ra, bỗng chốc sừng sờ, rồi lập tức trong mắt bắn ra lửa giận, cuộn bản đồ này lại là bản vẽ chi tiết binh mã thành phòng Thái Nguyên.

Sự việc rất nghiêm trọng rồi. Hồ Vân Bái lập tức hạ lệnh nói: “Toàn diện lục soát Thiên Thúy lâu, đem những văn thư này toàn bộ đem đi cho ta.”

Hắn đích thân cầm lấy hộp đàn mộc vội vã đi xuống dưới lầu, lập tức phóng ngựa phi đến quân nha nguyên soái của Lý Khánh An.

Hai canh giờ sau, một sự rà soát truy bắt như trận cuồng phong bão táp cuối cùng đã tuyên bố kết thúc, thám tử do An Lộc Sơn thiết lập ở Trường An bị bắt hết không sót một ai, cơ quan tình báo của hắn hoàn toàn bị hùy diệt, cửa phường cửa thành Trường An lại mở lại bình thường, phố lớn hẻm nhỏ từ từ khôi phục lại trật tự, các loại lời bản tán trong thành Trường An lan truyền đi như bay, phủ đại nguyên soái lập tức hạ lệnh cấp cáp, trong phạm vi ở Kinh Kỳ đạo. Lũng Hữu đạo, Quan Nội đạo. Đô Kỳ đạo. Hà Nam đạo cùng với Hà Đông đạo, nghiêm cấm dân gian nuôi dường bồ câu và liệp ưng, phàm kẻ vi phạm sẽ lấy tội hiềm nghi thông địch mà toàn gia lưu đày Lĩnh Nam, và tịch thu gia sản, đồng thời cổ vũ dân gian cừ báo, người cừ báo tra ra là thật sẽ nhận được một trăm quan tiền khen thường.

Nhưng rất nhanh, lệnh cấm cáp này lại được khuếch đại hóa, không chi dân gian cấm nuôi ung cáp, hơn nữa phàm là những quan thự khác không phải là thự nha quân đội, bao gồm những quan nha chính vụ là huyện nha, châu nha cũng nhất loạt cấm nuôi tạo ung cáp, vấn đề bèn xuất phát từ chửng cử có quan viên tư thông An Lộc Sơn lục soát điều tra ra được từ Thiên Thúy lâu.

Ngay đêm hôm đó khi toàn thành truy bắt thám từ An Lộc Sơn, một danh sách đàn hạch đã đưa đến Ngự sử đài, đây là thư từ tới lui của bọn họ và An Lộc Sơn đã lục soát được từ Thiên Thúy lâu, chứng cứ rành rành, ba mươi bốn quan viên cấp trung và thấp bao gồm luôn Binh bộ Lang trung Tống Tiềm. Đại lý tự Thiếu khanh Triệu Viễn Vi, chính sự đường ngay đêm đó hợp bản để đưa ra quyết định, lập tức bãi miễn quan chức của ba mươi bốn người này, đồng thời tiến hành truy bắt, giao cho Hình bộ. Ngự sử đài. Đại lý tự tiến hành đại tam tư hội thầm, truy tra dư nghiệt lọt lưới.

Cửa phường của thành Trường An lại đóng chặt lại lần nữa, từng đột binh sĩ nội vệ phóng chạy trong đêm đen, ‘Rạp! Rạp! Rạp!’ tiếng bước chân chỉnh tề mà mạnh mẽ, các binh sĩ toàn thân vũ trang, sát khí đằng đằng, không ít nhà đều len lén mở ra một khe cửa nhỏ nhìn trộm ra bên ngoài, một nhà đang lẳng lặng mà bản tán.

“Cha Tam Lang này, đây lại đang bắt ai thế?”

“Suỵt! Nói nhỏ thôi, bà không nhìn thấy sao? Phủ đệ Tống lang trung đối diện đã bị bao vây rồi, chắc là thanh lý quan viên rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

“Khụ! Liên quan cái giống gì đến những tiểu dân như chúng ta, chúng ta chỉ lo ngủ nghi sinh con, đi, ngủ đi.”

ở xung quanh phủ đệ của Binh bộ Chức phương ty Lang trung Trương Tiềm ở phường Trường Hung, hơn ba trăm binh sĩ nội vệ đã vây chặt lấy phủ đệ, ánh lửa phần phật, mấy binh sĩ xông lên đi gõ cửa, tiếng ‘Bùng! Bùng!’ vang lên dữ dội.

“Ai đấy!”

Cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, một nam tử dáng vẻ quản gia lò dò ngước đầu ngóng ra, thấy bên ngoài ánh đuốc khắp nơi, mấy trăm binh sĩ đứng ở ngoài cửa, hắn sợ đến run rẩy, lắp bắp hỏi: “Các ngươi.. muốn làm gì?”

Một quan viên hình bộ tiến lên nói: “Mời Tống lang đến nói chuyện!”

Binh bộ Chức phương ty Lang trung Tống Tiềm trạc khoảng bốn mươi tuổi, người huyện Giang Ninh Dương Châu, là tiến sĩ của năm Thiên Bảo thứ năm, nguyên là môn sinh của Trương Quân, được hắn một tay đề bạt, sau khi Binh bộ Thị lang Cát ôn bị biến cũng không vạ lây hắn, ngược lại bởi vì sự từ chức của Cát ôn mà được thăng chức một cấp, từ Viên ngoại lang thăng làm Binh bộ Chức phương Lang trung, trong tay hắn nắm giữ không ít cơ mật quân sự của Đại Đường, tỷ dụ như bản đồ quân sự các vùng chiến lược v.v.. chính bởi vì như vậy, hắn là đối tượng trọng điếm mà An Lộc Sơn lôi kéo, An Lộc Sơn thông qua quan hệ của Cát ôn, dùng hai vạn quan tiền hối lộ hậu hĩnh mà thành công lôi kéo được hắn.

Bản đồ của hắn thường là giao cho Thiên Thúy lâu, do Thiên Thúy lâu chuyển đưa cho An Lộc Sơn, đồng thời căn cứ theo mức độ quan trọng, mỗi một tấm bản đồ sẽ trả cho hắn ba nghìn quan hay năm nghìn quan không chừng.

Bắt đầu từ lúc trưa khi toàn thành đóng cửa lục soát. Tống Tiềm bèn ý thức được sự không ổn, hắn lập tức tìm ra hai mươi tấm tồn phiếu ký gời ở quỹ phường Trương Bào Ký ở Trường An, tổng cộng có năm vạn quan tiền, hắn lập tức mệnh trường từ Tống cúc cầm lấy số tồn phiếu này đi đến quỹ phường Vương Bảo Ký chuyển tiền, đem tiền điều đến quỹ phường Vương Bảo Kỹ Dương Châu.

Nhưng con trai của hắn lại mang về một tin tức không hay, từ khi bắt đầu toàn thành đóng cửa lục soát, các quỹ phường lớn của thành Trường An đều đồng thời đóng cửa nghi kinh doanh, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của nội vệ, mọi quỹ phường đều không được làm thêm bất kỳ mối làm ăn nào.

Mệnh lệnh của nội vệ không có bất kỳ một quỹ phường nào dám vi phạm chống đối, một khi bị chụp mũ thông địch, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được, vì vậy cho dù trường từ của Tống Tiềm có nói nứt cả môi, thậm chí uy hiếp sẽ rút hết toàn bộ tiền, sưi đến nhà đối thủ của Vương Bào Ký, nhưng đại đông chủ Vương Nguyên Bào của quỹ phường Vương Bảo Ký chính là không chịu gật đầu cho việc này, những đại quỹ phường này đều có sự giác ngộ chính trị rất cao, tuyệt sẽ không ở lúc nhạy cám này mà cất đứt đi tiền đồ của mình.

Con trai của Tống Tiềm thất vọng quay về, điều này càng làm cho Tống Tiềm như con kiến bỏ trên chảo nóng, chính vào lúc thành môn vừa mới giải trừ lệnh cấm. Tống Tiềm lập tức mệnh quản gia tâm phúc dẫn theo tiểu thiếp hắn yêu thương nhất cùng với con trai nhỏ do tiểu thiếp hạ sinh lén lút rời khỏi thành Trường An, nếu như Tống gia khó giữ được, hắn vẫn còn có một mạch khói lửa lưu lại ở thế gian.

“Lão gia, khônghay rồi!”

Nhị quản gia chạy đến như một cơn lốc, ở ngoài cửa hoảng sợ gọi to: “Bên ngoài có vô số quân đội bao vây chặt lấy phủ đệ chúng ta rồi.”

“Tác!” Chén trà từ trong tay hắn rơi xuống, rơi đến nát vụn, thời khắc này trái tim của Tống Tiềm như phảng phất roi vào trong vực sâu vạn trường, cho dù hắn biết rằng thời khắc này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng đến lúc thật sự đến rồi, trái tim của hắn thì cứ như chết đi vậy, hắn sừng sờ nhìn vào vách tường, trong mắt trào ra nỗi tuyệt vọng vô tận.

Sau một lúc lâu. Tống Tiềm khẽ thở một hơi dài, nói: “Xin bọn họ chờ đợi trong giây lát, để ta đi thay y phục đi ra.”

Hắn đi đến chiếc bản, đề bút viết một lá thư ngắn cho Lý Khánh An: “Thần vàng đỏ nhọ lòng son, trượt chân phạm phải tội lớn, tội đáng muôn chết, một nhà lương tiện, có thể để mặc điện hạ xử trí, tiền tham ô có được năm vạn ba nghìn bốn trăm quan, thần toàn bộ quyên cho tướng sĩ ba quân, chuộc lấy tội phía sau của thần, bản đồ mà thần bán đi mười ba bức, như sau: Thái Nguyên binh mã thành phòng đồ; Tương châu binh mã thành phòng đồ..

Viết xong bức thư ngắn, hắn cời bỏ quan phục, xếp lại chỉnh tề, lại đem năm vạn quan tồn phiếu và thư ngắn cùng đặt lên trên thư án, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc này phía xa truyền đến tiếng la hét của binh sĩ và tiếng khóc lóc cầu xin của người nhà hắn. Tống Tiềm cười lên một cái sầu thảm, ánh mắt của hắn rơi vào trên thanh xà ngang ở nóc nhà.

‘Bùng!

5

Một tiếng vang lên, cửa đã bị đá toan ra, một đám đông binh sĩ nội vệ xông vào, chỉ thấy trong phòng gió lạnh vù vù, ánh nến sắp tắt, một bóng dáng màu trắng lắc lư ở trên không trung.

Ngày kế là ngày tuần hưu, các thự nha triều đình đều ngừng hết việc công vụ, các quan viên đều nghỉ ngơi ở nhà, chỉ có một số rất ít các bộ môn trọng yếu phái người đương trực trong quan nha, cả tòa Đại Minh cung và hoàng thành đều trở nên yên ắng, mới sáng tinh mơ, một cỗ xe ngựa từ Chu Tước môn đi ra, chạy nhanh về hướng phường Hưng Đạo.

Trong xe ngựa đang ngồi là Hữu tướng Bùi Tuân Khánh, đêm qua hắn không hồi phú, trong triều phòng của Trung thư tỉnh ở Đại Minh cung vất vả một đêm, tối qua, hắn lệnh cho Ngự sử đài rốt ráo ban đêm thẩm vấn mấy quan viên quan trọng, đã có được một chút lời khai sơ bộ, nhưng điều làm hắn nuối tiếc nhất là. Binh bộ Chức phương Lang trung Tống Tiềm sợ tội tự sát rồi. Tống Tiềm là môn sinh đắc ý của Trương Quân. Tống Tiềm thông địch. Trương Quân cũng khó mà thoát tội, hơn nữa em trai Trương Tự của Trương Quân, trước đây cũng có mối quan hệ mập mờ với An Lộc Sơn.

Đáng tiếc là Tống Tiềm đã tự sát rồi, nếu không đây sẽ là cơ hội tốt nhất để lật đổ Trương Quân, cho dù như vậy. Bùi Tuân Khánh vẫn là ôm lấy một tia hi vọng, dù sao Tống Tiềm là do một tay của Trương Quân đề bạt, chiếu theo chế độ liên tọa của Đại Đường, môn sinh phạm tội, sẽ liên lụy cả sư môn, chỉ cần Lý Khánh An chịu lấy việc này mà dựng chuyện, lật đổ Trương Quân cũng không phải là không có khả năng.

Xe ngựa đi vào trong phường Hưng Đạo, ở trước cửa phủ Triệu vương mà từ từ dừng lại. Bùi Tuân Khánh xuống ngựa, nói với binh sĩ thủ ở trước cửa phú: “Xin thay ta bấm báo Triệu vương điện hạ, nói hữu tướng Bùi Tuân Khánh có chuyện gấp cầu kiến.”

“Bùi tướng quốc xin chờ chút, bọn ta sẽ lập tức đi bẩm báo.”

Binh sĩ đã đi vào trong phủ, lúc này. Bùi Tuân Khánh đột nhiên thấy trước cửa đỗ một chiếc xe ngựa, không khỏi sững người, bèn nhỏ giọng hỏi binh sĩ bên cạnh nói:

“Xin hỏi, đây là ai đang yết kiến Triệu vương điện hạ?”

“Đây là xe ngựa của Hình bộ Nhan thị lang.”

‘Nhan Chân Khanh?’

Bùi Tuân Khánh hơi ngớ người ra, nếu như là người khác đến gặp Lý Khánh An thì cũng chẳng hề gì, nhưng Nhan Chân Khanh là Hình bộ Thị lang tân nhiệm, đêm qua chính sự đường hạ chi, sẽ do Hình bộ chủ đạo. Ngự sử đài và Đại lý tự phối hợp, đối với ba mươi quan viên thông địch này tiến hành đại tam tư hội thẩm. Nhan Chân Khanh chính là quan chủ thẩm, hắn đến đây đề làm gì?

Bùi Tuân Khánh trong lòng cực kỳ không thoải mái, hắn là hữu tướng. Nhan Chân Khanh lẽ ra nên báo cáo với hắn mới đúng, nhưng hắn cũng không thể nói gì được, Lý Khánh An không phải là hoàng đế. Nhan Chân Khanh đến tìm Lý Khánh An chưa chắc là việc công, hôm nay là ngày triều hưu, giữa các quan triều viếng phông lẫn nhau, đây là tự do của người ta.

Đúng lúc này, một viên thân binh của Lý Khánh An đi ra nói: “Bùi tướng quốc, điện hạ mời ngài vào!”

Bùi Tuân Khánh đương nhiên sẽ không kỳ vọng Lý Khánh An sẽ ra cửa đi đón tiếp hắn, hắn sửa sang lại một chút y quan, bèn đi theo thân binh tiến vào trong phủ.

Lúc này Lý Khánh An ở ngoại thư phòng trò chuyện với Nhan Chân Khanh, thật ra không phải là Nhan Chân Khanh qua mặt Bùi Tuân Khánh, mà là Lý Khánh An sáng tinh mơ hôm nay sai người đến mời hắn tới, Lý Khánh An mời hắn đến viết mấy chữ cho mình, có thể xem là xin một mặc bảo.

Thư pháp của Nhan Chân Khanh đương nhiên là nức danh thiên cổ, Lý Khánh An cũng là nghe danh đã lâu, vừa lúc Vương Xương Linh ở Toái Hiệp đã viết nên một bài thơ mới, phái người đưa cho Lý Khánh An, tên thơ là “Xuất tái - tặng Lý đại tướng quân đông quy”, bài thơ này đã lan truyền rộng rãi ở An Tây, hôm qua mới đưa đến Trường An.

Bên trong ngoại thư phòng. Nhan Chân Khan vầy mực như bay, hành vãn liền mạch lưu loát:

Lưu mã tân khóa bạch ngọc an

Chiến bãi sa tràng nguyệt sấc hàn

Thành đầu thiết cổ thanh do chấn

Hạp lý kim đao huyết vị can, (“Quân Hành” - Lý Bạch)

(Hoa Lưu yên mới ngựa vàng.

Ánh trăng tàn cuộc chiến tràng lạnh tanh.

Chấn dư trống trận đầu thành.

Gươm thiêng trong hộp còn tanh máu người.)

Bài thơ này mạnh mẽ oai hùng, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Nhan Chân Khanh cũng đặc biệt viết một cách nhẹ nhàng say sưa, hắn múa bút chấm một nét bút cuối cùng viết xong, lại lầm bẩm hai lượt, không khỏi khen nói: “Không hổ là Vương Xương Linh, quả nhiên là thơ hay!”

Lý Khánh An cũng gật gật đầu cười nói: “Thơ hay, chữ cũng tốt, có thể nói là song tuyệt, bức tự này ta phải mệnh người dán biểu lên, treo trong nội thưphòng của ta.”

Hắn thấy Nhan Chân Khanh đã viết xong, bèn cười nói: “Nào! Nhan sứ quân mời ngồi xuống uống ngụm trà.”

“Đa tạ điện hạ!”

Nhan Chân Khanh ngồi xuống, Lý Khánh An tận tay bưng chén trà đưa cho hắn. Nhan Chán Khanh vội vàng cảm tạ, Lý Khánh An cầm chén trà lên hớp xong một ngụm trà, cười nói: “Hôm nay là tuần hưu, lại mời Nhan sứ quân đến viết chữ cho ta, làm lỡ việc nghỉ ngơi của sứ quân, thật là cáo lỗi rồi.”

Nhan Chán Khanh lắc lắc đầu nói: “Viết mấy chữ cho điện hạ, cũng là vinh hạnh của vi thần, thật ra vi thần hôm nay cũng muốn đến tìm điện hạ.”

“Nói thử xem, ngươi muốn tìm ta làm gì?” Lý Khánh An cười nói.

Nhan Chân Khanh do dự một chút, bèn chậm rãi nói: “Vi thần cho rằng, đối với ba mươi quan viên khả nghi dính líu đến việc thông địch không nên tiến hành đại tam tư hội thầm.”

Hắn thấy Lý Khánh An lặng thinh, bèn lại lấy hến can đảm nói: “Người không phải thánh hiền, ai mà không có lỗi lầm, An Lộc Sơn trước đây cũng là Đường thần, quan đến chức Phạm Dương tiết độ sứ, rất được sự ưu ái của thánh thượng, thần thì biết rằng, thật ra rất nhiều quan viên Hà Bắc cũng đều có mối tư giao với hắn, nhưng đó chỉ là sự tới lui riêng tư giữa các quan viên Đại Đường với nhau, cho dù là triều đình cũng có không ít cao quan cũng từng quan hệ mật thiết với hắn. Cát ôn. Trương Quân. Dương Quốc Trung, Lý Lâm Phủ của hồi trước v.v.. nhưng đây lại có thể chứng tỏ được gì; có thểchứng tỏ bọn họ có cấu kết tạo phán với An Lộc Sơn không? Mọi người làm thần tử chung một điện, chẳng qua bởi vì lợi ích tương cận với nhau mà kết nên mối quan hệ nào đấy, cũng giống như tướng quốc đảng, đông cung đảng của trước kia vậy. Lần này ba mươi mấy quan viên cố nhiên là có tội, nhưng Bùi tướng quốc lại cực lực phải tiến hành đại tam tư hội thẩm, vi thần lo rằng sẽ dấy lên một trận đại thanh tẩy triều đình, người người cảm thấy bất an, gây họa đến kẻ vô tội, trong lúc đại chiến Hà Bắc sắp sửa xảy đến, đây tuyệt không phải là cử chỉ sáng suốt, xin điện hạ suy xét lại kỹ càng.”

Lý Khánh An gật gật đầu, hắn vừa muốn nói chuyện, lúc này, ngoài cửa có người thông báo: “Bùi tướng quốc đã đến!”

Lý Khánh An không tiện nói thêm nữa, liền cười nói: “Chuyện này trong lòng ta tự khắc có suy tính. Nhan thị lang xin yên tâm.”

Hắn đứng dậy nói: “Mời Bùi tướng quốc tiến vào!”

Lát sau. Bùi Tuân Khánh bước nhanh đi đến, khom người thi lễ nói với Lý Khánh An: “Vi thần tham kiến Triệu vương điện hạ!”

Lý Khánh An ha hà cười nói: “Bùi tướng quốc tài trí hơn người, mau đến nhìn xem mặc bào ta vừa có được, ta thanh minh trước nhé, đây là bảo bối của ta, không thể tặng cho Bùi tướng quân được.”

Thật ra Bùi Tuân Khánh vừa vào cửa bèn đã nhìn thấy một bức tự trải ra trên bản, hắn đương nhiên biết được Nhan Chân Khanh bèn là dựa vào thư pháp mà danh trấn thiên hạ, có thể sánh bước với Trương Húc năm xưa, nhưng người thường xin một bức tự của Nhan Chân Khanh lại thật không dễ dàng gì, hắn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thì ra Nhan Chân Khanh là đến viết chữ cho Lý Khánh An, không phải là đến báo cáo chuyện của tối qua, trong lòng hắn không khỏi lại âm thầm khinh miệt Nhan Chân Khanh, mấy ngày t rước bản thân định xin hắn một bức chữ, hắn lại thoái thác trăm bận, lúc này lại bơ bơ đến viết chữ cho Lý Khánh An rồi, thật là một tên tiểu nhân a dua nịnh nọt.

Nhan Chán Khanh cũng tiến lên thi lễ với hắn, hắn lại nhàn nhạt ứng lên một tiếng, đi lên trước nhìn bức tự này, cho dù trong lòng hắn khinh miệt Nhan Chân Khanh, nhưng đối với chữ của hắn cũng không khỏi không ngớt khen ngợi: “Quả nhiên là hào thư pháp, tuyệt a!”

Hắn lại đọc thơ một lượt, cười nói: “Đây là thơ của Lý Thái Bạch phải không?”

“Sai rồi, đây là thơ của Vương Xương Linh.”

“Không giống lắm!”

Bùi Tuân Khánh lắc đầu nói: “Không giống sự khoáng đạt hùng tuấn của Ngọc Hồ tiên sinh, nhưng lại thật sự có mấy nét phiêu dật của Lý Thái Bạch.”

“Quả thật là của Vương Xương Linh, bây giờ Lý Thái Bạch dưới trướng của Ngô vương, hắn làm sao mà viết thơ cho ta được!”

“ừm! Điều này cũng đúng, trấn dư trống trận đầu thành, gươm thiêng trong hộp còn tanh máu người, thơ hay chữ tốt a!”

Hắn giả vờ như định cướp lấy, nhìn nghiêng Lý Khánh An cười nói: “Vậy ta cướp đi nhé!”

“Bùi tướng quân thích, cứ việc lấy đi!” Lý Khánh An rất phóng khoáng mà khoát tay một cái nói.

Bùi Tuân Khánh nở nụ cười: “Điện hạ rộng lượng, nhưng ty chức làm sao dám lấy, trên thơ viết rất rõ ràng, tặng Đại tướng quân đông quy, ta cầm lấy nó thì ra gì?”

Hắn và Lý Khánh An nhìn nhau, cùng nhau cười ha hả, lúc này Nhan Chân Khanh tiến lên thi lễ nói: “Điện hạ nếu đã có việc, vi thần cáo lui!”

“Được! Vất vả cho Nhan sứ quân rồi.”

Lý Khánh An mệnh người đem Nhan Chân Khanh tiễn đi, đi trở về ngồi xuống nói với Bùi Tuân Khánh: “Bùi tướng quốc đến tìm ta, có việc gì không?”

“Là như vậy, ta muốn cùng điện hạ bàn một chút về việc Tống Tiềm, có liên quan đến Trương thượng thư..

Hắn vẫn chưa nói dứt lời, Lý Khánh An bèn khoát tay một cái, thái độ kiên quyết nói: “Tống Tiềm đã chết, người nhà hắn có thể lưu đày An Tây, ba mươi mấy người còn lại chứng cứ rành rành, không cần thiết phải thẩm tra thêm nữa, đều phán tội lưu vong, cùng người nhà đi An Tây thủ biên, việc này đến đây kết thúc, đại tam tư hội thẩm hãy hủy bỏ đi!”