Thiên Hạ

Chương 574




Thiên Hạ
Chương 574 : Liệp Ưng hành động III
gacsach.com

Sùng Dương quan là một ngôi đạo quan nằm ngay cạnh cửa bắc của U Châu, nằm ở bên quan đạo rộng lớn, bốn phía cây rừng rậm rạp, một con sông nhỏ nước chảy róc rách vòng qua đạo quan, bốn phía ngoại trừ Sùng Dương quan ra, còn có mấy chục hộ dân trạch, ở bên cạnh quan đạo cách đó không xa lại có một quán nước ven đường, quán nước thật lớn được dựng lên, phía dưới đặt mười mấy cái bản ghế.

Tháng mười là thời tiết cuối mùa thu, hừng đông càng chậm, lúc này canh năm chưa tới, bóng đêm vẫn là đen kịt, bốn phía một mảng tối đen, trên quan đạo không thấy một cái bóng người lui tới, chỉ có trên mấy cái bản trong quán nước có mấy vị khách đang nằm ngủ say, xem ra cũng đều là thương nhân, dưới bản đang đặt hành lý của họ, đó là những khách thương đã lỡ chỗ trú ngủ qua đêm, chờ đợi cửa thành mở ra, cơ hồ mỗi ngày đều có.

Ngôi nhà nhỏ bên quan nước cũng đã mở cửa rồi, trong nhà nhấp nháy ngọn đèn mong manh, có bóng người đang bận rộn, đó là Tôn lão đầu của quán nước đang chuẩn bị cơm nước của sáng.

Tôn lão đầu ước chừng khoảng hơn năm mươi tuổi, nhiều năm vất vả khiến cho lưng của ông có chút hơi gù, ông ở trong này bán nước bán cơm đã hai mươi mấy năm rồi, khách thương lui tới hắn đã quen và có kiến thức rộng rãi, nhưng mấy lái thương của ngày hôm nay lại khiến trong lòng ông có một chút thấp thòm bất an, ánh mắt ông thỉnh thoảng liếc nhìn lén về phía bên ngoài.

Mấy lái thương này cũng còn rất trẻ, dáng người khỏi ngô cao lớn, điều này cũng không có gì đáng nói, Yến Triệu nhiều tráng sĩ, đàn ông ở Hà Bắc đạo phần lớn thân hình cao lớn, chỉ là mấy lái thương trẻ này lại có một chút khác thường. Tôn lão đầu cũng nói không ra chỗ nào khác thường, nhưng một cái chi tiết nhỏ ông lại chú ý tới rồi, tỷ như lúc năm lái thương này ngõi, tư thế không ngờ lại giống nhau như đúc, nhìn như thú vị, nhưng Tôn lão đầu lại cảm thấy rờn cả tóc gáy.

“Lão đầu, cần ta giúp không?”

Phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm. Tôn lão đầu chỉ cảm thấy da đầu đều như muốn nổ tung ra, hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy một chàng trai nửa cười nửa không đứng ở phía sau ông. Tôn lão đầu tựa như ban đêm nhìn thấy ma vậy, chân mềm nhũn ra, mắt thấy sắp phải ngồi bệch xuống đất rồi.

Chàng trai đó mau tay nhanh mắt, đỡ ngay ông một tay, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn ông: “Lão đầu, ngươi sợ cái gì?”

Tôn lão đầu hàm răng run lập cập, một câu cũng nói không nên lời, ông bỗng nhiên xoay người quỳ xuống, dập đầu binh binh: “Tha mạng! Tha mạng!”

Vẻ lạnh lùng trong mắt của chàng trai đã tiêu tan mất, hắn vừa cười ha hả vừa đỡ Tôn lão đầu dậy: “Ta chỉ là một lái thương, cũng đâu có cướp của giết người, ngươi sợ cái gì?”

Tôn lão đầu thấy hắn cười đến là hiền lành, sự kinh sợ trong lòng dần dần biến mất, ông quệt mồ hôi trên trán đi rồi nói: “Ta tường rằng các ngươi là cường đạo, quả thật làm ta sợ muốn chết.”

Chàng trai kia cười xòa, tìm một chiếc ghế Hồ ngồi xuống, nói: “ông tên Tôn Lễ phải không!”

Tôn lão đầu giật thót cả người, cái tên này của ông đã rất nhiều năm không dùng đến rồi, thậm chí những người trẻ tuổi trong thôn cũng không biết, người lái thương trẻ này làm sao lại biết được? ông ngơ ngác nhìn hắn: “Ngươi, ngươi sao biết được.”

Chàng trai vừa cười vừa gật gật đầu, tiếp tục nói: “ông là người của Tôn Trang nằm ở phía tây nam cách đây mười dặm, đứa con trai chết sớm, con dâu cũng tái giá rồi, hiện tại bèn và bạn già cùng với đứa cháu bảy tuổi của ông sống nương tựa lẫn nhau, đúng không!”

Đôi mắt Tôn lão đầu trợn tròn xoe, lộ ra một vẻ sợ hãi, bọn họ rốt cục là ai, điều tra mình làm cái gì đây?

“Các ngươi muốn làm cái gì?”

Nụ cười của chàng trai vẫn rất thân thiết, nhưng lời hắn nói ra lại giống một tiếng sấm sét, khiến Tôn lão đầu sợ ngây người.

“Đứa cháu A Bảo của ông hiện tại đang ở trong tay chúng tôi!”

Cháu của Tôn lão đầu là đứa cháu nối dõi duy nhất của Tôn gia, là sinh mạng của ông, là tất cả những gì trong sinh mệnh của ông, là người nhu nhược như Tôn lão đầu cũng phát điên rồi, yết hầu giống dã thú hú lên một tiếng, chồm tới chàng trai: “Các ngươi trả cháu ta lại cho ta!”

Chàng trai cũng không đứng dậy, khẽ hất tay một cái, liền đẳy Tôn lão đầu ngã nhào trên mặt đất, hắn cười lạnh nói: “ông gấp cái gì, chúng tôi cũng đâu có giết cháu của ông, nó vẫn khỏe đấy.”

Những lời này làm cho Tôn lão đầu trong cơn tuyệt vọng bỗng nhiên lập tức tinh lại, ông quỳ xuống đất và bỏ đến trước mặt chàng trai, vừa dập đầu, vừa khóc ròng nói: “Lão gia, ngài muốn cái gì cũng được, ta đem cửa tiệm này cho ngài cũng được, chi cầu mong các ngươi tha cho cháu của ta một mạng.”

Chàng trai nhìn hắn một cái, lại cười nói: “Ta lấy cửa tiệm của ngươi làm cái gì, nhưng mà nè! Ta có một vị tiêu huynh đệ, muốn làm tiêu nhi cho ông vài ngày, ông xem thế nào?”

Tôn lão đầu không khóc nữa, hắn ngây người mà nhìn chàng trai, hắn nghe không hiểu, chàng trai cũng biết hắn không hiểu, nói: “Chi đơn giản như vậy thôi, nếu như ông nghe lời, chúng tôi chẳng những sẽ không làm khó dễ ông, xong việc rồi sẽ đem trả lại đứa cháu cho ông, còn thường cho ông một trăm quan tiền, nhưng nếu ông không nghe lời, đi ra ngoài nói lung tung, thì lần đầu tiên ta sẽ đem cái mũi của cháu ông gửi cho ông, lần thử hai ta cho ông hai con mắt, lần thử ba ta đem đầu cháu ông cho ông, ông hiền chứ?”

Tôn lão đầu kinh hồn táng đảm, trong lòng sợ hãi cực kỳ, ông chỉ biết không ngừng gật đầu: “Ta hiền! Ta hiểu!”

“Tốt!” Chàng trai vẫy tay một cái, từ bên ngoài đi đến một tiểu tử còn trẻ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt thật thà đáng tin, vừa thấy bèn biết là loại người khiến cho người khác thích.

“Hắn tên Tôn Tiểu Minh, là cháu của ông, mới vừa từ Đức Châu đến nương nhờ ông, ông có người em trai không phải ở quê nhà Đức Châu sao?”

Tên tiểu tứ lễ phép quỳ xuống khấu đầu với Tôn lão đầu một cái, dùng một giọng miền Đức Châu thuần khiết nói: “Tiểu Minh khấu đầu cho bá phụ!”

Lúc này Tôn lão đầu dần dần có phần hiểu ra rồi, bọn họ muốn mượn cửa tiệm của mình làm chuyện gì đó, khôngphải là nhằm vào mình. Tuy rằng trong lòng ông sợ hãi, nhưng đã yên tâm hơn phân nửa rồi, ông biết chỉ cần mình chịu phối hợp với bọn họ, thông thường sẽ không có nguy hiém gì. Điều duy nhất ông còn có một chút lo lắng chính là đối phương sau khi xong việc rồi sẽ giết người diệt khẩu, hắn run rẩy giọng nói: “Ta nhất định làm theo, sau khi sự việc kết thúc, ta lập tức quay về quê nhà Đức Châu.”

Chàng trai thấy Tôn lão đầu rất thức thời, không khỏi vừa lòng mà gật gật đầu, lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người thấp giọng nói: “Bọn họ đi ra rồi!”

Ánh mắt của chàng trai thoáng nhìn qua, xa xa chỉ thấy cánh cửa lớn của Sùng Dương quan mở ra rồi, hai cỗ xe ngựa chạy ra, chung quanh còn có mấy chục viên kỵ binh hộ vệ, hắn liền hỏi Tôn lão đầu nói: “Bọn họ mỗi ngày đều phải ở chỗ này của ông ăn buổi cơm sáng sao?”

Trong lòng Tôn lão đầu chợt bừng tỉnh ra, thì ra bọn họ nhắm vào đám đạo sĩ này mà tới, hắn vội vàng nói: “Ta mỗi ngày đều phải chung cho bọn hắn một nổi màn thầu đem đi, nhưng không nhất định ngồi xuống ăn cơm, bọn họ hình như đến canh năm một khắc sẽ điểm danh, nếu tới kịp thời gian thì ngồi xuống uống bát canh, không kịp liền trực tiếp cầm màn thầu thì đi liền.”

Chàng trai gật đầu, hắn nghe tiếng bánh xe ngựa đã dần dần đến gần, liền nói khẽ với Tôn lão đầu: “ông hãy như lúc bình thường vậy mà đón bọn hắn.”

Hắn lại nháy mắt với tên tiểu từ trẻ tuổi, liền mở cửa sau, lách người rời khỏi, khách nhân trong quán nước chỉ còn lại có hai người, những người khác đều không thấy bóng dáng đâu cả.

Tôn lão đầu liền cảm giác như minh vừa mơ một giấc mơ vậy, hết thảy đều không thật, nhưng đứa ‘cháu’ trước mắt lại là một sự thật đang tồn tại, vẻ mặt thật thà mà cười

hăng hắc không ngừng, tựa như một tên ngốc vậy. Tôn lão đầu trong lòng thở dài một tiếng, hắn đâu có chỗ nào ngốc đâu, rõ ràng chính là tên tiểu quỳ đòi mạng đây mà. Tôn lão đầu nghĩ đến đứa cháu còn nằm trong tay bọn họ, đành phải cố mà trấn tinh tinh thần, ông lấy ra một cái túi, chi chi màn thầu trong nổi, nói: “Tiểu Minh a! Giúp ta đem màn thầu bỏ vào trong túi đi, đợi lát nữa đưa cho các đạo gia kia.”

“Vâng ạ!”

Tôn Tiểu Minh động tác nhanh nhẹn, đón lấy cái túi liền đi lấy màn thầu, lúc này, bên ngoài xe ngựa dừng lại, có người đang hô: “Tôn lão đầu, màn thầu của chúng tôi đâu?”

“Tới rồi! Tới rồi!”

Tôn lão đầu chạy ra ngoài nhà, chỉ thấy ven đường cái quan có hai cỗ xe ngựa đang dừng ở đó, bên trong ngồi đầy người, năm mươi sáu mươi viên kỵ binh bên cạnh tay cầm trường mâu, hộ vệ ở bên cạnh xe ngựa, ven quán nước có một gã đạo si hơn ba mươi tuổi đang đứng cạnh đó, là Đại sư huynh Vong Trần Tử của bọn hắn.

Tôn lão đầu đi ra cười nói: “Cuối mùa thu đêm lạnh, các vị đạo sĩ có muốn uống bát canh nóng rồi hãy đi hay không?”

“Ngày mai đi! Hôm nay xuất môn có chút hơi chậm một tí.”

Lúc này. Tôn Tiểu Minh chạy ra, trong tay mang theo một cái túi bằng tre, khe hở của cái túi có hơi nóng tòa ra: “Đại bá, nè!”

Tôn lão đầu đón lấy màn thầu, đưa cho Vong Trần Từ cười nói: “Đây là màn thầu của các vị, thừa lúc còn nóng mà ăn đi!”

“Đa tạ!”

Vong Trần Tử đón lấy màn thầu liếc mắt nhìn Tôn Tiểu Minh một cái nói: “Hắn là ai vậy?”

“Ha hà! Hắn là cháu của ta, nơi này của ta một người làm không xuể, liền viết thư nhờ hắn đến hỗ trợ.”

“ừm! Cháu của ông thật khỏe khoắn, người cũng thật thà. Tôn lão đầu ông đã có được một trợ thủ đắc lực rồi.”

“Đâu có! Đâu có!”

Đám đạo sĩ này chỉ là một đám người thường, không có chịu qua sự huấn luyện chuyên nghiệp nào cả, chẳng hề có ý thức cảnh giác gì cả, liền không hề đem Tôn Tiểu Minh đế ở trong lòng, còn chức trách của những binh sĩ đó cũng không phải là bảo vệ sự an toàn cho các đạo sĩ, mà là sợ bọn họ chạy đi, cho nên mới trông giữ lấy bọn họ, cho nên đối với việc quán nước có thêm một tiêu nhị cũng không quan tâm làm gì, Vong Trần Tử lên xe ngựa, xe ngựa khởi động, dọc theo hướng bắc mà đi.

Tôn Tiểu Minh nhìn xe ngựa bọn họ rời khỏi, hắn không khỏi lắc đầu, đối phó với đám đạo sĩ này quá dễ dàng, một mình hắn là có thể xử lý xong bọn họ rồi, chỉ là tướng quân có kế hoạch lớn hơn nữa, hắn không dám làm bậy, hắn cùng hai gã lái thương đang ăn cơm trao đối một cái nhìn, lái thương gật đầu, hai người dắt ngựa lại, xoay người lên ngựa, xa xa theo sát xe ngựa đi.

Khách điếm Tây Sơn ở Bình An trấn, ít nhất Tần Hải Dương và Trương Việt từng trò chuyện qua, bọn họ lại trước sau đã gặp mặt nhau ba lượt rồi, mạch lạc hành động lần này cũng dần dần rõ ràng hãn ra, một phương án chính và hai phương án dự phòng cũng đều trước sau được định ra rồi, các chi tiết cũng được xác định rõ từng cái một rồi, hiện tại bọn họ chi chờ đợi thời cơ để hành động thôi.

Trời mới vừa chuyển tối. Nghiêm Trang từ U Châu thành đã trở về, lần này Nghiêm Trang đến U Châu, cũng không phải hoàn toàn vì chuyện hỏa dược của An Lộc Sơn, hơn nữa còn vì liên hệ mấy người bạn thân trước đây của hắn, tỷ như đồn điền sứ Mã Tuấn của An Lộc Sơn, hắn vốn là quân sư chủ quản quyền tài trong quân của An Lộc Sơn, là tâm phúc chính một tay Nghiêm Trang đề bạt ra, nhưng sau khi Nghiêm Trang rời khỏi An Lộc Sơn. Cao Thượng đã tiếp việc chủ quản nội chính của An Lộc Sơn, chắp chưởng quyền to, Mã Tuấn liền bắt đầu bị Cao Thượng bài xích, cảnh ngộ càng ngày càng kém, hiện tại ngay cả đồn điền sứ cũng sắp không còn giữ được nữa rồi. Năm ngoái hắn từng viết thư cho Nghiêm Trang, trong thư thấp thoáng có ý muốn nương nhờ Nghiêm Trang, cho nên lần này Nghiêm Trang đích thân đến U Châu, chính là vì muốn lôi kéo những người cũ như Mã Tuấn vậy, ngoại trừ Mã Tuấn ra, còn có mấy viên quan viên khác, cũng đều là những người cũ mà trước đây Nghiêm Trang một tay đề bạt nên, hiện tại cảnh ngộ của họ đã phần lớn không như ý.

Nghiêm Trang đi vào khách điếm, thấy Tần Hải Dương đang hỏi chưởng quầy khách điếm chuyện gì, liền tiến lên nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Hải Dương để chưởng quầy đi rồi, lúc này mới nói với Nghiêm Trang: “Đã xảy ra một sơ suất nhỏ, vừa rồi chưởng quầy khách điếm nói cho ta biết, buổi chiều một người hái thuốc trong lúc vô tình phát hiện các huynh đệ ẩn núp ở trong núi sâu, sau khi trở về ở trong tửu quán thảo luận đến chuyện này, trong trấn nhỏ đã truyền cả ra rồi.”

Nghiêm Trang cả kinh, vội vàng hỏi: “Thế quân đóng trú trong thị trấn nhỏ đó đã biết chưa?”

“Bây giờ còn chưa rõ lắm, nhưng mà trấn nhỏ không lớn lắm, ta lo lắng rất có thể sẽ có người nói cho quân đóng trú biết, vừa rồi ta đã phái mấy huynh đệ ra đường ngăn chặn lại, nếu có binh lính báo tin, một loạt chặn giết cả.”

Nghiêm Trang trầm tư giây lát, dựa theo phương án thứ nhất của bọn họ, sẽ ở vào buổi tối ngày mai phát động kế hoạch, nhưng tình huống phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ có thể cần chọn dùng phương án dự bị.

“Tần tướng quân muốn chọn dùng phương án thử hai sao?”

Tần Hải Dương gật đầu: “Chúng ta không thể có một chút tâm lý may mắn nào được, bất kỳ một chút sơ ý nào cũng sẽ trí mạng, sẽ khiến cho hành động của chúng ta thất bại, ta đã quyết định đêm nay sẽ bắt đầu hành động, sau khi xong việc chúng ta sẽ nhanh chóng rút khỏi U Châu, sẽ không lo cho tiên sinh được, đê đảm bảo an toàn, mời tiên sinh lập tức rời khỏi U Châu!”

“Thôi được, ta sẽ đi Dịch Châu ngay bây giờ.”

Binh trú đóng ở Bình An trấn không nhiều lắm, chỉ có một trăm người, do một gã lừ soái suất lĩnh, đóng quân ở tòa đại viện nằm ở cuối phía đông của trấn nhỏ, bình thường không có việc gì, bọn lính cũng sẽ không đi ra tuần tra, chỉ là mỗi cách ba ngày sẽ làm theo lệ mà đi đến Tây Sơn đạo đi một vòng, đại bộ phận thời gian đều ở trong nhà, đánh bạc, uống rượu, những người có lá gan to một chút thì sẽ thi thoảng lén đi ra ngoài vụng trộm tìm nữ nhân.

Nhưng không khí buổi tối hôm nay có vẻ khẩn trương, đôi quân đóng trú này đã nghe được một chút tin đồn, nói rằng trong Tây Sơn có quân đội, cho dù chỉ là nghe đồn, nhưng vẫn là làm cho lừ soái trong quân khẩn trương hẳn lên.

Lừ soái là một 2ã người Đột Quyết, tên Trát Lỗ Hoa, sau khi đông Đột Quyết diệt vong, phần lớn bộ lạc người Hồ xuống phía nam nương nhờ Đại Đường, kẻ nắm quyền Đại Đường cũng không có áp dụng chính sách đưa bọn họ hòa nhập vào Đại Đường, mà là để cho bọn họ ở lại biên cương, giữ lại tập tục và bộ lạc của mình, để cho bọn họ trở thành tường rào của Đại Đường. Lúc Đại Đường cường thịnh, loại chính sách dân tộc này cũng không có vấn đề, nhưng khi Đại Đường đi đến suy thoái hoặc là lúc nội loạn, thì những người Hồ đó tất sinh dị tâm, nhân cơ hội tiến công Trung Nguyên, loạn An Sử và ngũ đại thập quốc thời cuối Đường liền bởi vậy mà nên.

Bản thân An Lộc Sơn là người Hồ, khi hắn sinh lòng phán loạn, hắn liền bắt đầu trọng dụng một lượng lớn người Hồ, không chỉ có tướng lãnh thuộc lớp cao và lớp trung, thậm chí không ít quan quân lớp dưới cũng bắt đầu dùng người Hồ, vị lừ soái Trát Lỗ Hoa này chính là một trong số đó.

Người này không hiểu Hán ngữ, tin tức mà hắn nhận được cũng khác xa so với thực tế, tin tức mà hắn nhận được là, trong Tây Sơn có cường đạo lui tới, chính vì hai chữ ‘cường đạo’ khiến cho sự cảnh giác của hắn không đạt tới mức cao nhất, phòng vệ cường đạo ở Tây Sơn cũng là một trong những chức trách của hắn, không nhất thiết phải bẩm báo với An Lộc Sơn, chỉ cần cường đạo không gây án, cũng chỉ cần nhắc nhở quan phủ địa phương một tiếng là được.

Cho dù như thế, lừ soái người Đột Quyết này vốn có tính cẩn thận trời sinh cho nên cũng có chút khấn trương, hắn hạ lệnh bọn lính không được một mình ra ngoài, toàn bộ đều phải ở trong đại viện.

Trong đại viện tiếng người ồn ào, trong một gian phòng đèn đuốc sáng trung, mười mấy tên binh lính đang tụ tập cùng một chỗ đánh bạc, lừ soái của bọn họ khẩn trương, nhưng bọn lính cũng không để ở trong lòng, mấy tên cườn đạo chẳng ảnh hưởng gì đến bọn hắn, uống rượu đánh bạc, một mực như cũ.

Nhưng đúng vào lúc này, chung quanh đại viện bóng đen lay động, năm trăm liệp ưng doanh dũng sĩ đã đem đại viện trú binh bao vây cả lại rồi, bọn họ hành động mau lẹ, thanh âm rất nhỏ, không có kinh động đền người dán sông ở bốn phía chung quanh.

Lúc này, một gã binh lính chạy vội đến trước mặt Tần Hải Dương, thấp giọng bẩm báo nói: “Các huynh đệ đã điều tra chấm dứt, không có binh lính ở bên ngoài, toàn bộ đều ở trong doanh trại cả.”

Tần Hải Dương gật đầu, hạ lệnh nói: “Động thủ!”

Năm trăm binh sĩ binh chia làm hai đường, một đường vây quanh đại viện, còn một đường khác khoảng chừng hai trăm người từ phía sau leo lên nóc nhà, bọn họ nhanh như con báo, nhẹ tựa như lông hồng, binh lính trong nhà không có một chút cảm nhận nào, bọn họ vẫn đang la hét ầm ĩ đánh bạc, không có một chút ý thức rằng cái chết đang tiến gần.

Trong lúc vô ý, một gã binh lính đã thắng tiền đắc ý ngừa đầu cười to, nhưng ngay lập tức nhìn thấy trên nóc nhà có vô số cây tiễn nỏ đen ngòm, nụ cười trên mặt nhất thời biến thành nỗi sợ hãi cực độ, không đợi hắn hô lên thành tiếng, chỉ nghe một loạt tiếng răng rắc của máy nỏ, một trăm cây độc tiễn đồng thời bắn ra, sáu mươi bốn người đang ở trong nhà đánh bạc cùng nhau trúng tên, người nào người nấy bị bắn trúng đầu, chỉ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sáu mươi bốn người đồng thời bị mất mạng.

Lừ soái người Đột Quyết ở vách bên nghe được tiếng kêu thảm thiết, hắn chạy ra khỏi nhà, không đợi hắn kịp phán ứng lại, một cây nỏ tiễn rít gió lao tới, một mũi tên bắn thủng đầu của hắn.

Cuộc chiến đấu chỉ trong nháy mắt đã bắt đầu, lại ở trong nháy mắt đó chấm dứt, trong viện lại khôi phục vẻ yên tĩnh chết người đó, năm trăm binh sĩ của liệp ưng doanh nhanh chóng đem trăm cố thi thê khiêng ra ngoài quân doanh, chôn ở khu rừng rậm phía sau quân doanh, trong quân doanh vết máu được tẩy sạch, đồ vật được thu dọn ngăn nắp, ngay cả vũ khí cũng mang đi rồi, bèn giống như toàn quân ra ngoài vậy, còn ở cánh cổng lớn trước sân đại viện treo một tấm mộc bài, trên đó viết: ‘Vào núi tiêu diệt thổ phi, ít ngày nữa trở về!’

Năm trăm binh lính sau khi sửa sang lại toàn bộ hết thảy mọi thứ, đều xoay người lên ngựa, ở trong đêm đen xuất phát ngay, nhắm hướng U Châu thành phi nước đại mà đi.