Thiên Hạ

Chương 543




Thiên Hạ
Chương 543 : Trưởng bối Thái Miếu
gacsach.com

Lý Khánh An buông màn xe xuống, lại bỗng nhiên nghe thấy thân binh của hắn đô úy Trương Vĩnh Khánh đang cao giọng nói với mọi người: “Các vị phụ lão hương thân, Triệu vương điện hạ ở An Tây từng bị một vết thương do trúng tên. lần này đông đến dọc đường vất vả, vết thương bị trúng tên trước đây tái phát, điện hạ hiện tại đang ở trong xe dưỡng thương, không thế gặp mọi người được, đợi thương thế hơi đỡ một chút, nhất định sẽ gặp mặt mọi người thôi!”

Lời nói của Trương Vĩnh Khánh rất có hiệu quả, mấy ngàn người trẻ tuổi đó bèn không còn đuổi theo xe ngựa nữa, Lý Khánh An vừa cười vừa lắc đầu, bọn người này thật sự là càng ngày càng khéo nói rồi, nhưng khi nghĩ đến vết thương do trúng tên, hắn không khỏi lại sờ sờ vào vai trái của mình, hắn bị trúng tên tại Khwarezm sớm đã qua một năm rồi. nhưng mỗi khi gặp trời mưa thì vẫn đau nhức nhối, hơn nữa hắn đã kéo không nổi thất thạch cung rồi, điều này làm cho Lý Khánh An cảm thấy một sự mất mác, đây có lẽ là sự sắp đặt của ông trời, khiến cho hắn cách chiến trường càng lúc càng xa.

Đại quân An Tây vẫn đi về phía trước, phía trước chính là Lạc Thủy, đem thành Lạc Dương chia ra làm hai, phía nam chủ yếu là dân chúng của đường phường, còn phía bắc là hoàng thành, cung thành và một bộ phân đường phường. Phía trên Lạc Thúy có ba chiếc cầu lớn. liên kết nam bắc Lạc Dương lại với nhau, còn phần sông Lạc Thủy ở ngay cửa nam của hoàng thành thì có hai hòn đào nhân tạo, dùng bùn đất xây thành hai hòn đảo hình bán nguyệt, lại có xây dựng cầu nối các đảo và hai bờ sông với nhau.

Quân An Tây vẫn tiến thẳng vào hoàng thành, mới dừng bước lại, bên trong hoàng thành Lạc Dương cũng tam tinh lục bộ như của Trường An. Năm xưa Võ Tắc Thiên đã từng ở suốt tại Lạc Dương. Lạc Dương khi đó mới là trung tâm chính trị của Đại Đường, chỉ là thời aian cách đó gần năm mươi năm. Bên trong hoàng thành Lạc Dương đã không còn có bao nhiêu quan viên nữa. Từng tòa từng tòa kiến trúc thật lớn đứng sừng sững ở phía trên quảng trường ứng Thiên môn. tòa kiến trúc cũng đã có chút xuống cấp rồi, ngẫu nhiên có tiếng trong trẻo của chuông gió truyền đến, chúng nó tựa như đang kể lễ trong gió về sự biến đổi của lịch sử.

Năm vạn đại quân xếp thành hàng đứng ở trên quan trường trước ứng Thiên môn. khi thế uy nghiêm hùng tráng, từ trong quan viên thượng thư tinh, đi ra một đội quan viên, bọn họ ở trước năm vạn đại quân khân trương bước nhanh về phía trước, hướng phía xe ngựa của Lý Khánh An đi đến, người cầm đầu là Đông Đô lưu thủ Dương Thận Dư. phía sau còn đi theo mười mấy quan viên như Hà Nam phủ doãn Bùi Tư. đô kì đạo trưởng sứ Miêu Tấn Khanh, cùng với Lạc Dương lệnh Cát ôn vân vân...

Có thể nói Đông Đô Lạc Dương là nơi biếm truất quan viên, Miêu Tấn Khanh từng là lễ bộ thượng thư của Lý Hanh, sau khi Lý Hanh trốn sang phía nam. Miêu Tấn Khanh không có đi theo, hắn lập tức liền bị chính sự đường biếm làm Đô Kỳ đạo trưởng sứ. Cát ôn cũng là giống như vậy, hắn là vì quan hệ quá thân thiết với An Lộc Sơn mà bị biếm, từ binh bộ thị lang biếm làm huyện lệnh Lạc Dương.

Lý Khánh An từ trong xe ngựa chậm rãi đi ra, mỉm cười nhìn hàng quan viên Dương Thận Dư. đám người Dương Thận Dư tiến lên khom người thi lễ, nói: “Đông Đô quan viên tham kiến Triệu vương điện hạ. không thể ra khỏi thành xa nghênh đón. mong Triệu vương điện hạ thứ tội!”

“Các vị đại thần không cần khách khí, hôm nay ta cũng chỉ là đi ngang qua Lạc Dương, tạm nghi một đêm. ngày mai ta sẽ khởi hành đến Hoạt châu rồi.”

Bùi Tư tiến lên cười nói: “Triệu vương điện hạ vẫn là lần đầu tiên vào thành Lạc Dương mà! Chúng ta sẽ tận tình địa chú, cùng điện hạ đi xem hết phong cành của thành Lạc Dương cho no mắt.”

Lý Khánh An ở trước lúc xuất phát mấy ngày còn gặp qua Bùi Tư. không thể ngờ rằng hắn đã quay về Lạc Dương nhanh như vậy, Lý Khánh An vừa cười vừa gật gật đầu. khoanh tay nhìn sang chung quanh, ở góc tây nam. hắn thấy một tòa kiến trúc thật lớn. có bề ngoài y như Thái Miếu của Trường An vậy, hắn dùng tay chi tòa kiến trúc đó, vừa cười vừa hỏi Bùi Tư: “Đó hẳn là Thái Miếu nhi!”

“Đúng là thái miếu Lạc Dương!”

Lý Khánh An khẽ cười nói: “Ta vốn là tông thất, đã tới Thái Miếu rồi làm sao có thể không bái tế tổ tiên một chút chứ?”

Lý Khánh An dưới sự hộ tống của hai mươi mấy tên thân vệ từ từ đi vào đại môn của Thái miếu, còn quan viên bọn Bùi Tư vì chưa được phép mà không dám tự tiện đi vào, đều chi đứng đợi bên ngoài.

Vừa đi vào cửa lớn. trước mắt là một quảng trường rộng lớn. mười tám cây hoa biêu phủ điêu nguy nga sừng sững hai bên quảng trường, phía trước lại là một đại điện hùng vĩ. nhưng khi Lý Khánh An bước lên hết thềm bạch ngọc tám mươi mốt bậc kia đến gần đại điện, hắn mới phát hiện đại điện này đã như ngọn đèn trước gió, hoang tàn quạnh hiu, xem ra đã rất nhiều năm chưa được tu bồ.

Phía trên ngay chính giữa là tấm bài biển lớp sơn lấm tấm. trên đó là hai chữ triện thể màu vàng to tướng “Thái Miếu”, chỉ là do qua mưa sa bão táp cùng năm tháng, bị mọt ãn mất. chữ “Thái” thì bị mất đi một chấm, mà bộ thủ bên ngoài của “Miếu” cũng mất đi lớp sơn. Lý Khánh An nhìn mà bất giác lắc lắc đầu, dẫu sao thì cũng vừa mới qua Khai Nguyên thịnh thế không lâu. không nhẽ tài chính của Đại Đường lại điêu tàn đến nông nỗi này sao? Cả nơi cho tiên tổ nương thân mà cũng không lo cho tử tế được!

Hắn thở dài một tiếng đi vào trong đại điện, pho tượng chính giữa đại điện khiến hắn có phần thẫn thờ, chì thấy pho tượng thần được cung phụng cao chừng ba trượng, râu tóc bạc phơ, tay chấp phất trần, thân khoát đạo bào, là tượng của Thái Thượng lão quân, chắc do tháng năm lâu dài. sắc màu trên pho tượng cũng nhạt phai đi nhiều, để lộ ra màu đất vàng vốn dĩ của pho tượng.

Lúc này bên cạnh hắn bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn: “Đây là thần tượng của Lý thị đại thánh tổ hoàng đế Huyền Nguyên, vốn dĩ được cung phụng trong cung Thái Vi. nhưng vì Thái Vi cung lâu ngày không được tu bố đã sập nên mới di dời đến đây.”

Lý Khánh An quay đầu lại chì thấy một người đàn ông đứng tuổi mắt hơi đỏ đứng sau lưng mình, hắn có một chiếc mũi mánạ rượu, áo bào lết thết, trong tay là một bình rượu, cả người sặc mùi rượu, trông như thê một ông cụ ăn mày dưới thành môn. trong tay lão còn có một cây đả cẩu bổng.

Nhưng loáng thoáng Lý Khánh An vẫn nhìn thấy rõ cái túi tử kim ngư treo ở thắt lưng của hắn. chỉ có quan từ tam phấm trở lên mới có tư cách được đeo, nói rõ hắn chẳng phải người thường.

Lý Khánh An ngắm lão một lượt từ trên xuống xong hỏi: “Xin hỏi ngươi là..

Hắn giơ cao hồ lô rượu lên nốc cái ực, híp đôi mắt nhỏ của mình lại nói: “Đại tướng quân không biết ta. nhưng ta lại biết đại tướng quân, năm xưa lúc đại tướng quân văn tiễn đại thắng Sử Tư Minh tại phủ đệ Hoắc Quốc phu nhân ta cũng có đứng một bên quan chiến, thoáng cái đã gần mười năm qua đi. ta giờ đã đến tuổi mộ niên, đã bị tông thất quên làng, duy chỉ còn rượu làm bạn.”

Lý Khánh An đã đoán được hắn cũng là tông thất, hơn nữa là phụ trách thái miếu tại Lạc Dương, nhưng khố nỗi hắn nghĩ mãi không ra người này là ai. chì đành ngượng ngùng nói: “Thật là xin lỗi. do ta trường kỳ lưu lại biên quan, không hiểu rõ lắm tình hình của Trung Nguyên, thực tại không nhớ ra được tôn danh của sứ quân.”

“Ôi! Đừng nói là đại tướng quân, cho dù là các tông thất khác thì cũng có ai còn nhớ ra lão già này? Ta là Lý Dịch. Phong Đô huyện hầu, đại tướng quân còn có chút ấn tượng nào chứ?”

Lý Khánh An đã nhớ ra chút chút, lúc trước Lý Bí từng nói với hắn. trong tông thất Đại Đường người có vai vế cao nhất chính là người con trai thứ hai mươi của Đường Cao Tổ Lý Uyên - chắt của Giang vương Lý Nguyên Tường, gọi là gì thì hắn đã quên, nhưng có tước hiệu hình như là “cái tỏ tông tộc”, không lẽ là người này ư?

“Ngươi... chính là hậu nhân của Giang vương?”

Hắn thấy Lý Khánh An lại có thể biết đến mình, không khỏi ngậm ngùi: “Thật đúng là không ngờ! Con cháu của Thái Tông không ai nhớ ra ta. nhưng hậu nhân của Ân thái tử lại còn nhớ được ta.”

Lý Khánh An nghĩ lại, hắn ngó nghiêng người đàn ông đứng tuổi này một lát, thấy hắn chẳng qua cũng chi mới hơn năm mươi tuổi chút ít mà lại cùng một vai vế với Đường Trung Tông, còn là vai cha chú của Lý Long Cơ nữa, đúng là có phần khó tin. nhưng nghĩ lại cũng hợp lý thôi, tổ phụ của hắn Giang vương Lý Nguyên Tường mới ra đời khi Lý Uyên thoái vị, còn phụ thân hắn lại ra đời khi Giang vương tuổi đã cao, tính qua tính lại thì một lão ông gọi chú bé là chú cũng là việc thường thấy.

Lý Khánh An phảng phất như gặp trưởng bối, vội chinh trang y phục khom người thi lễ: “Hóa ra là tổ ông. Khánh An không biết đã đắc tội.”

Thấy Lý Khánh An thi lễ làm Lý Dịch sợ phát khiếp hớt hãi trà lễ nói: “Không dám! Không dám! Là do ta đường đột kinh động đến đại tướng quân rồi!”

Tên Lý Dịch này tuy là trưởng bối già cỗi nhất trong tông thất, nhưng hắn lại là một tông tộc rách rưới điển hình nhất của Lý thị. nhà hắn vốn dĩ còn có chút ít tài sản do phụ thân để lại. nhưng tên Lý Dịch này tửu sắc bài bạc không gì không ham. mới hơn ba mươi tuổi đã bại hết tài sản trong nhà. Tiền bổng lộc quá ít ỏi, hắn không nuôi nổi nhà. nên đành phải ý lại vào vai vế cao nhất trong tông tộc của mình đến từng nhà từng hộ tông tộc xin xỏ qua ngày, vì thế mà được tiếng là “cái tổ tông tộc” (*ông tổ hành khất của tông tộc), để rồi sau này ai ai thấy hắn cũng ngán ngẩm đến tận cổ, hắn không xin được tiền, lại bắt đầu đứng trước cửa tông tộc chửi rủa. mắng nhiếc hậu bối bất hiếu, cuối cùng cả Lý Long Cơ cũng không nhịn nổi, năm Thiên Bảo thứ tám đã ban cho hắn một khoảng điền sản lớn ở huyện Vũ Công, được những ba trăm khoảnh, không cho hắn được phép ăn xin trong tông tộc.

Như thế được vài năm. lúc này hắn đã được thê thiếp hơn hai mươi người, con cái mãn đường, cả nhà đều sống dựa vào tỏ điền không ít kia qua ngày cũng không đến nỗi nào. Nhưng cảnh tốt không được bao lâu. sau khi Lý Dự lên ngôi lại bắt đầu hạ thủ với tông thất, tên Lý Dịch không quyền thế không hậu thuẫn này lập tức bị đẩy ra hứng đòn đầu tiên, ba trăm khoảnh đất của hắn toàn bộ bị tịch thu. Tin này với hắn chẳng khác gì tiếng sét ngang tai, nguồn sống của cả gia đình hắn đã bị cắt đứt. Lý Dịch chạy đến trước mặt Lý Dự khóc lóc van lạy, nói hắn không có thâu tóm ruộng đất. là phong thưởng của Thánh thượng. cầu xin Lý Dự trả đất lại cho hắn. nhưng lại xui xẻo thay, gặp lúc Lý Dự đang đả thu điền khí thế, đâu chịu trả lại. nên cuối cùng bèn phong hắn Tông chánh tự Lạc Dương thiếu khanh, để hắn trông coi Lạc Dương Thái miếu.

Cả nhà Lý Dịch cùng dọn đến Lạc Dương, thê thiếp con cái trong nhà hắn có hơn trăm người, còn có cả một đoàn nha hoàn nô bộc đông đảo, với bổng lộc ít ỏi của hắn thì làm sao nuôi nổi! Cộng thêm hắn yêu rượu như mạng sống. vì thế nhà hắn lại ngày càng vào không đủ chi ra. cuộc sống rất ư eo hẹp. Bất đắc dĩ. hắn bèn bắt đầu tham ô ăn bớt. gần ngàn quan tiền tu sửa mỗi năm triều đình cấp xuống hắn đều tham ô hết hơn nữa. lại lén lút lấy một số món đồ đắt tiền trong Thái miếu đem bán. Nhưng dù thế này vẫn không đủ chi tiêu cho gia đình. Thê thiếp con cái trong nhà suốt ngày cứ đến kể lể với hắn. làm hắn cáu gắt mỏi mệt, không dám về nhà. lại trốn trong Thái miếu, không ngờ hôm nay lại gặp được Lý Khánh An đến đây bái tế.

Lý Dịch đương nhiên biết Lý Khánh An là ai, nhân vật số một có thực quyền trong tay của Đại Đường, tương lai còn rất có khả năng lên ngôi làm hoàng đế, đây là cơ hội ngàn năm có một sao hắn lại có thể bỏ qua.

Hắn vội khom ngươi a dua cười nói: “Vậy để ta đưa đại tướng quân đi tham quan Thái miếu nhé!”

“Nếu vậy thì phiền tổ ông quá!”

“Không! Không phiền! Nhưng đại tướng quân đừng xung ta là tổ ông nữa. ta là Phong Đô huyện hầu. đại tướng quân cứ gọi ta là huyện hầu là được rồi. Năm xưa Lý Tam lang cũng gọi ta như thế.”

Lý Khánh An mỉm mỉm cười. “Vậy nhờ huyện hầu đi trước dẫn đường vậy!”

Lý Dịch dẫn hắn xuyên qua một cánh cửa nhỏ vòng đến trung điện, vừa đi vừa giải thích: “Cửa lớn đến trung điện đã bị hư. mấy ngày nay ta đương chuân bị tìm người đến sửa. nên đành mời đại tướng quân đi cửa nhỏ.”

Đấy chẳng qua là lý do bề ngoài của hắn. thật chất là vì hai bên cửa vốn dĩ có hai chiếc lư đồng to, bị hắn trộm đem bán. hắn có tật giật mình làm sao dám dẫn Lý Khánh An đi cửa lớn.

Lý Khánh An đương nhiên không biết được nguyên do thật sự. hắn thấy cửa nhỏ này có phần điêu tàn, cửa lớn lại càng tan hoang không khỏi chau mày hỏi: “Thái miếu đã cũ kỹ như vậy sao không tu sửa lại chút ít?”

Lý Dịch không dám nói triều đình không cho tiền, triều đình đều có ghi sổ sách cả, chỉ cần điều tra ắt biết, nên hắn chi hàm hồ nói: “Miếu đường trong triều thay đổi không ngừng, cũng không ai quan tâm đến Thái Miếu Lạc Dương, mỗi năm chỉ có khoản tiền ít ôi đó, mà những năm này vật giá tăng vọt. trả tiền công còn chưa đủ nữa là. Lần trước mời người đến chuyển tượng Huyền Nguyên hoàng đế từ Thái Vi Cung đến đã mất gần hai ngàn quan tiền, căn bản không đủ. Ta chỉ đành bán đi một ít đồ cũ trong Thái Miếu để góp thêm vào, nếu không thì những người phu chuyển kia e đã bỏ tượng Huyền Nguyên hoàng đế lại trên quảng trường. Vậy làm sao được! ôi, Tống chính tự thiếu khanh này quả thật vô tích sự!”

Lý Dịch là một người cực kỳ gian xảo, chuyển tượng Thái thượng lão quân đến chăng qua là thủ đoạn thoát tội của hắn. kỳ thực căn bản không cần. nhưng nếu không làm chút gì đấy thì hắn là sao có thể giở trò trong đây? Thật chất chuyển tượng Thái thượng lão quân đến chi tốn chưa đến một trăm quan, nhưng hắn lại báo giá lên gấp hai mươi lần. để làm chứng cứ cho sau này có người đến kiểm kê Thái miếu. Thế nào đi chăng nữa thì cũng là mình hắn tự làm sổ sách, có ai biết đâu nào!

Nhất là trước mặt Lý Khánh An phải phủi sạch sẽ những việc này, để sau này Tông chánh tự Trường An có đến điều tra hắn thì hắn còn có thể trà lời chắc chắn: “Năm xưa ta đã từng báo cáo với Lý Khánh An. các ngươi có thể đi hỏi hắn.”

Nhưng thế bèn có thể qua quít êm chuyện. Lý Khánh An kỳ thực chẳng qua là tiện thể hỏi thế, chứ hắn lúc này lại đang nghĩ đến một việc khác, cũng chẳng đề tâm tư gì về việc cẩn trọng trả lời của Lý Dịch.

Hai người họ cùng đi đến trung điện. Trung điện là nơi cung phụng linh vị tông tộc Lý thị, trong đó có một chânh điện và hai phiến điện. Linh bài cao nhất lớn nhất ngay chính giữa chính là Cao Tỏ Lý Uyên, linh bài nhỏ hơn chút ít phía dưới là Thái Tông Lý Thế Dân. phía dưới nữa là Cao Tông Lý Trị, Trung Tông Lý Hiển. Tuyền Tông Lý Đáng. Kính Tông Lý Dự... nếu giờ Lý Long Cơ mà chết thì miếu hiệu của hắn sẽ là Huyền Tông, nhưng Lạc Dương còn chưa có nhận được tin. nên vì thế vẫn chưa có linh bài của hắn.

Trong chính điện là linh bài của hoàng đế, còn phía phiến điện bên phải là linh vị của các tông thất tước cao như thân vương thái tử, còn phía phiến điện bên trái là cung phụng các tông tộc Lý thị tước vị trung bình hay thấp quận vương, công hầu... đẳng cấp phân chia rất ư nghiêm ngặt, không một chút sai sót. Hàng năm còn có người bên Tông chánh tự đến kiểm hạch.

Lý Khánh An khoát tay sau lưng đứng trước chính điện lặng lẽ nhìn linh bài của tông tổ Lý Đường chằm chằm, hắn cũng chẳng vội phải bái tế gì. trên thực tế hắn cũng chẳng cách nào bái tế, vì ngoại trừ Đường Cao Tổ Lý Uyên ra, linh vị của tổ tiên hắn căn bản không ở đây.

Lý Dịch đứng một bên một tim đập thình thịch, hắn bỗng phát hiện đây là một cơ hội lớn. Cơ hội này đủ đế thay đối vận mệnh cả cuộc đời còn lại của hắn. dù hắn vẫn có phần nghi ngại, nhưng nghĩ đến gia cảnh khốn đốn, nghĩ đến tiều thiếp tối qua mới khóc lóc kể lề với hắn phụ mẫu bị bệnh mà không tiền chữa chạy, nghĩ đến nơi ăn chốn ở cuộc đời còn lại chưa biết nương tựa vào đâu. gan hắn lại to hẳn lên. Dầu sao thì Lý Thế Dân cũng không phải tiên tổ của hắn, hắn sợ gì?

Hắn bỗng chạy đến phiến điện ôm một linh bài bụi bám đầy ra. Đứng trước mặt Lý Khánh An dời linh bài của Lý Thế Dân sang một bên mà chùi sạch linh bài này, cung kính đặt ngay phía dưới Cao Tỏ Lý Uyên: “Ân thái tử Kiến Thành chi linh.”

Con ngươi trong mắt Lý Khánh An bỗng chốc co lại, hắn chậm rãi liếc sang nhìn Lý Dịch, hắn không ngờ tên Lý Dịch này lại gan to đằng tròi. Có điều đây đương là điều hắn cần. hắn cần người có vai vế cao nhất trong tông thất Lý Đường này, đây là báu vật vô giá mà ông trời ban cho hắn.

Lý Dịch đốt ba nén nhang rồi đưa cho Lý Khánh An, Lý Khánh An gật gật đầu. hắn nhận lấy nhan, trong mắt là đầy niềm vui hiếm thấy. Trong lòng của Lý Dịch cũng thở phào, hắn đặt cược cả cuộc đời vào đây, hắn biết ván bài lớn nhất đời của ngày hôm nay mình đã thắng.

Lý Khánh An cung kính giơ cao nhang lạy ba lậy với linh bài của Kiến Thành rồi cấm nhang lên trước linh bài, xong lại lấy ba nén nhang kính linh bài của Cao Tố Lý Uyên. Nhìn khói hương ngi ngút mà trong lòng đầy xúc cảm. Hắn nhìn Lý Dịch khẽ gật đầu rồi quay lưng lui ra.

Lý Dịch nhìn theo bóng hình Lý Khánh An trong lòng loạn cả lên, hắn không biết sau này sẽ thế nào? Linh bài này còn phải để bao lâu nữa đây?

Một tháng sau, Lý Dịch huyện Phong Đô được thăng làm Tông chánh tự khanh, thái tử thiếu bào, tước phong Tự Giang vương, ngoài ra An Tây tiết độ sứ phủ đặc biệt thướng tiền hai vạn quan cho hắn. Tin này khiến vô số người ngạc nhiên, ai cũng không hiểu cái tên “cái tổ tông thất” lang bạt này sau đột nhiên lại được thăng quan trọng thượng.