Thiên Hạ

Chương 524




Thiên Hạ
Chương 524 : Đuổi sói vào đất Thục
gacsach.com

Vào giữa tháng năm, mười vạn quân An Tây trải qua gần hai tháng lặn lội đường xa, cuối cùng cũng đến Lũng Hữu, mà lúc này, đội của Mã Trọng Anh ẩn thân ở Hoàng Hà Cửu Khúc đã nhận được tình báo của Lhasa gặp chuyện không hay, Hắn lập tức suất lĩnh bảy vạn đại quân từ núi Tích Thạch Sơn đột phá vòng vây quay về Lhasa.

Lý Quang Bật đã đoán được hắn sẽ có cử động này, lập tức dẫn quân chạy ngay tới viện trợ đội của Lý Thịnh, Song phương ở núi Tích Thạch Sơn xảy ra kịch chiến, đại chiến đến ba ngày ba đêm, Dưới sự liều chết chặn lại của quân Đường, Mã Trọng Anh cuối cùng cũng không thể đột phá cuộc ngăn chặn của quân Đường, đã tốn binh ba vạn người, ảm đạm lui về Hoàng Hà Cửu Khúc.

Tuy nhiên trận chiến ngày quân Đường cũng thương vong đến hơn một vạn hơn người, đó là một cuộc chiến thương vọng thảm hại nhất từ khi bắt đầu cuộc khai chiến Đường Phồn tới nay, Chính là trận chiến núi Tích Thạch Sơn này, triệt để dập nát hy vọng cuối cùng của người Thổ Phồn, khi mười vạn quân An Tây chủ lực chạy đến Lũng Hữu, cơ hội của người Thổ Phồn đã hoàn toàn đánh mất.

Sáng sớm, trên sông Hoàng Hà bao phủ một lớp sương trắng mỏng manh, như dòng sữa bò tràn ngập ở toàn bộ hai bên bờ sông Hoàng Hà, Lúc này, một loạt tiếng vó ngựa dồn dập đập tan sự yên lặng của buổi sáng sớm tinh sương, giữa làn sương trắng xuất hiện một đội kỵ binh quân Đường như một màng màu đen, ước chừng hơn trăm người, bọn họ lao nhanh như điện xẹt như gió táp ở ven bờ sông Hoàng Hà, phóng nhanh về hướng nam mà đi.

Trong đội kỵ binh này, đại tướng cầm đầu ước chừng khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, xương trán cao ngất, ánh mắt thâm thúy, hắn thân mặc giáp Minh Quang của quân Đường, đeo đao vác cung, có vẻ uy phong lẫm liệt, Hắn chính là chủ tướng tuyến một của quân Đường ở Hà Châu - Vị Châu Vương Tư Lễ, phụng mệnh của Lý Khánh An aấp rút chạy tới thương nghị quân tình.

Bốn vạn quân mà Vương Tư Lễ suất lĩnh kỳ thật là quân Quan Trung của Lý Hanh, Lý Hanh vì muốn biểu hiện hắn ủng hộ cuộc chiến Đường - Phồn, liền mệnh Vương Tư Lễ dẫn bốn vạn quân tiến đến Lũng Hữu tác chiến.

Nhưng Vương Tư Lễ từ khi tiến vào Lũng Hữu đến nay, còn chưa từng một lần giao chiến với quân Thổ Phồn, điều này làm cho hắn cảm thấy có một thứ áp lực và cảm giác tệ hại, nhất là khi quân An Tây với bốn vạn người đã ngăn chặn và đây lui bảy vạn người, lại với cái giá phải trả với sự thương vong của gần bốn phần mười số quân đó mà đầy lui đại quân Thổ Phồn chạy về Hoàng Hà Cửu Khúc, Loại chiến dịch thảm thiết này càng làm cho Vương Tư Lễ xấu hồ không chịu nổi, trong lòng hắn hiểu rất rõ, bốn vạn quân Quan Trung của hắn, chỉ sợ ngay cả hai vạn quân Thổ Phồn cũng chống cự không nổi.

Cho nên lúc Lý Hanh yêu cầu Vương Tư Lễ lập tức rút về Quan Trung, mà cùng thời khắc đó, chủ lực của Lý Khánh An cũng đến Lũng Hữu, mệnh lệnh hắn lập tức đến đại doanh thương thảo quân tình, khi hai mệnh lệnh đồng thời đến cùng một lúc, Vương Tư Lễ vẫn lựa chọn Lý Khánh An, điều này không chỉ là bởi vì năm xưa ở Đồng Quan Lý Khánh An đã từng đã cứu mạng hắn, hơn nữa lúc này còn có một sự lựa chọn về tình thế, giữa Lý Khánh An và Lý Hanh, hắn cũng không xem trọng Lý Hanh.

Là một quân nhân, đối với Vương Tư Lễ mà nói, thực lực liền đại biểu hết thày.

Vương Tư Lễ quất mạnh một roi xuống con chiến mã, chiến mã tăng nhanh tốc độ lên, phóng chạy về hướng đại doanh quân Đường ở cách đó mấy chục dặm.

Bên trong đại trướng, Lý Khánh An đã khôi phục lại lý trí trong sự vui mừng bởi thắng lợi Thổ Hỏa La, Lúc này, Thổ Phồn đã không còn là trong điểm mà hắn suy tính nữa, Thổ Phồn vương quốc của cao nguyên đã diệt, ánh mắt của hắn từ sông Amul đào qua Thổ Hỏa La, lướt qua toàn bộ cao nguyên, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở phương đông, đó là cái gốc của thiên hạ, vương triều Đại Đường, nơi đó mới là chốn nương thân của hắn.

Trải qua nhiều năm đấu tranh chính trị đã tạo cho hắn có một cách tư duy lý tính mà chặt chẽ, nhưng sự sát phạt của chiến tranh trong nhiều năm, lại làm cho máu của hắn cũng có một thứ dã tính sói đặc tính của dân du mục, khiến cho tâm của hắn thêm tàn nhẫn và lạnh lùng hơn.

Lúc này hắn đang suy nghĩ một kế hoạch, kế hoạch này có lẽ là trước kia hắn đã nghĩ tới rồi, nhưng lúc đó thời cơ còn chưa chín muồi, nhưng từ khi Lý Khánh An nhận được mật báo của Dương Quốc Trung, Lý Long Cơ đã bí mật truyền chỉ cho Lý Hanh, đem đế vị Nam Đường cũng đồng thời truyền cho hắn, lúc này, thời cơ mà Lý Khánh An cần rốt cục cũng đã xuất hiện rồi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của binh sĩ: “Bẩm báo Đại tướng quân, Vương Tư Lễ tướng quân đã đến.”

“Mời hắn vào đây!”

Lý Khánh An lập tức ngưng đường suy nghĩ, vị Vương Tư Lễ này rất quan trọng đối với hắn, là một con cờ quan trọng nhất trong toàn bộ ván cờ của hắn.

Lát sau, Vương Tư Lễ bước nhanh vào, hắn quì một gối, ôm quyền thi lễ với Lý Khánh An nói: “Mạt tướng Vương Tư Lễ tham kiến Đại tướng quân!”

Lý Khánh An vội vàng đỡ hắn dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái, cười nói: “Vương tướng quân dọc đường đã vất vả rồi.”

“Mạt tướng chỉ đi có vài trăm dặm đường, làm gì dám nói hai chữ ‘Vất vả’, thật ra Đại tướng quân hành quân mấy vạn dặm, từ Thổ Hỏa La chạy tới Lũng Hữu, đấy mới là vất vả.”

Lý Khánh An gật gật đầu, vị Vương Tư Lễ này rất biết nói chuyện, hắn vội vàng vừa cười vừa nói với Vương Tư Lễ: “Lại đây! Ngồi xuống nói chuyện.”

Hai người ngồi xuống, thân binh dâng trà lên cho bọn hắn, Lý Khánh An thân thiết hỏi hắn: “Sĩ khí của bốn vạn huynh đệ như thế nào?”

“Chưa thể nói là cao được, nhưng cũng không đến nỗi tệ, Đại tướng quân hẳn là cũng biết, quân Quan Trung thiếu đi sự tôi luyện từ các cuộc chiến, điều mạt tướng tiếc nuối nhất chính là cho đến bây giờ vẫn còn chưa từng đánh qua một trận chiến nào.”

“Cơ hội đánh trận hẳn sẽ có thôi! về sau Vương tướng quân rất có thể sẽ đánh một trận cùng An Lộc Sơn.”

“Thật không?” Ánh mắt của Vương Tư Lễ sáng rực lên, hy vọng lớn nhất của hắn chính là có thể đánh một trận cùng An Lộc Sơn, năm xưa trận chiến Đồng Quan, hắn suýt tí nữa toàn quân bị diệt, đó trở thành sỉ nhục trong suốt cả đời của hắn, nếu muốn dùng máu tẩy rửa sỉ nhục này, chính là đánh một trận nữa cùng quân đội của An Lộc Sơn.

“Hẳn là có cơ hội này, An Lộc Sơn hiện tại ở U Châu thành lập Ngụy Đường, tự phong làm Trung thư tướng quốc, trên thực tế hắn đã tạo phản rồi, sở dĩ hắn bây giờ còn chưa có đại quy mô đánh xuống phía nam, bởi vì binh lực hắn không đủ, còn đang chiêu binh mãi mã với quy mô lớn, một khi binh lực đã đủ, hắn nhất đinh sẽ quy mô đánh xuống phía nam, lấy cớ thảo phạt Lý Hanh mà tiến quân vào Quan Trung.”

Vương Tư Lễ yên lặng mà gật gật đầu, hắn tin vào lời mà Lý Khánh An nói chính là sự thật, tình hình thực tế cũng quả thật như thế, lúc này, Lý Khánh An lại nói: “Nhưng cũng có thể ngươi không có cơ hội đánh một trận cùng An Lộc Sơn.”

“Vì sao?” Vương Tư Lễ có chút ngạc nhiên.

Lý Khánh An nhìn chăm chú vào ánh mắt hắn, gằn từng chữ: “Ta lo lắng ngươi sẽ vào đất Thục.”

Vương Tư Lễ trầm mặc, hắn hiểu được ý của Lý Khánh An, Lý Khánh An đang cho hắn lựa chọn, tiếp tục trung thành với Lý Hanh, hay là ngược lại đi theo Lý Khánh An, Đây có thể nói là một quyết sách lớn nhất trong cuộc đời của Vương Tư Lễ, nhưng hắn chỉ trầm ngâm một lát, liền đưa ra quyết định, hắn lại một lần nữa quì một gối, trầm giọng nói: “Thuộc hạ nguyện ra sức vì Đại tướng quân!”

Trên thực tế, Vương Tư Lễ đã cân nhắc rất lâu, hắn bị Trần Huyền Lễ bài xích, mất đi đại bộ phận quân quyền, nếu không phải Trần Huyền Lễ kiêu ngạo quá sớm như thế, chỉ sợ hắn lúc này đã nhàn rồi ở nhà rồi, Lý Hanh đa nghi và đối đãi tệ bạc với người khác, sớm đã khiến cho Vương Tư Lễ lạnh cả lòng với hắn.

Hắn đã sớm muốn đi theo Lý Khánh An, nhưng hắn lại không mở miệng được, hôm nay Lý Khánh An chủ động đưa ra, cơ hội này hắn làm sao lại có thể buông tha chứ.

“Tốt! Tốt!”

Lý Khánh An nói liền hai chữ ‘Tốt’, hắn đờ Vương Tư Lễ dậy, thành khẩn mà nói với hắn: “Năm xưa khi chúng ta kề vai chiến đấu ở Đồng Quan, thì ta đã biết, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ đi chung với nhau, bởi vì chúng ta là người cùng một đường.”

“Mạt tướng hiểu được, có thể gia nhập quân An Tây, đó là vinh hạn lớn nhất của mạt tướng ”

Lý Khánh An bước nhanh đến trước bồn cát, dùng cây gỗ chỉ vào khu vực Hoàng Hà Cửu Khúc nói: “Trước mắt quân Thổ Phồn còn có bốn vạn người, liền co đầu rút cổ ở trong này, hiện tại mười vạn đại quân của ta đã đến, sự sụp đổ hoàn toàn của quân Thổ Phồn đã sắp tới rồi.”

“Nhưng thuộc hạ lo lắng viên quân Thổ Phồn sẽ tới kịp.”

Lý Khánh An nhoẻn miệng cười: “Ngươi không cần lo lắng, căn cứ La Ta Thành của Thổ Phồn đã bị Phong Thường Thanh công chiếm, Tán Phổ Thổ Phồn chết ở Thổ Hỏa La, quan viên chính yếu của bọn họ đã toàn bộ đầu hàng cả.”

Vương Tư Lễ ngây dại ra, hắn quả thực không thể tin được vào tai của mình, Thổ Phồn đã xong đời rồi, như vậy tiêu diệt quân Thổ Phồn ở Cửu Khúc, chính là trận chiến cuối cùng rồi.

Lý Khánh An vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Ngươi hiện tại chỉ cần làm một chuyện, dùng bốn vạn quân của ngươi cắt đứt đường lui của người Thổ Phồn, phòng ngừa bọn họ trốn sang hướng thành đô, điều này rất quan trọng, ngươi nhất định không được sơ ý.”

“Mạt tướng hiểu được, mạt tướng đi ngay đây.”

Vương Tư Lễ ôm quyền thi lễ, liền cáo từ mà đi, hắn mới vừa đi, Lý Quang Bật liền vội vàng chạy đến.

“Đại tướng quân, Vương Tư Lễ tướng quân đi rồi sao?”

“Ngươi tìm hắn có chuyện gì sao?” Lý Khánh An cười hỏi.

“Ty chức nghĩ Đại tướng quân nhất định là phái hắn ngăn chặn đường lui của Thổ Phồn trốn hướng Ba Thục!”

“Ngươi nói đúng đấy, ta đúng là đã sắp xếp như vậy.”

Lý Quang Bật do dự một chút, hắn đi đến bên bồn cát, nhìn đường lui của quân Thổ Phồn, nói: “Có câu nói này, không biết ty chức có nên nói hay không?”

Lý Khánh An khẽ cười nói: “Ngươi cứ nói là đi.”

“Ty chức đang nghĩ, vì sao chúng ta không thể cho Mã Trọng Anh vào đất Thục đi? Một khi quân đội hắn vào đất thục rồi, đất Thục nhất định sẽ nguy cấp, Lý Long Cơ hoặc là phải cầu cứu Đại tướng quân, hoặc là triệu quân đội Lý Hanh vào đất Thục, Ty chức nghe nói quan hệ giữa phụ tử Lý Long Cơ rất có dấu hiệu dịu đi, triệu quân Quan Trung của Lý Hanh vào đất Thục có khả năng lớn nhất, chỉ cần quân đội của Lý Hanh vào đất Thục, mà quân đội Vương Tư Lễ lại quay về Quan Trung nữa, khi đó Quan Trung chẳng phải là đã trở thành vật trong tay của Đại tướng quân rồi sao?”

“Cái kế này của ngươi gọi là đuổi sói vào đất Thục, ban đầu ta cũng đã suy nghĩ như thế, nhưng bây giờ ta đã bỏ suy nghĩ này rồi.”

“Vì sao?” Lý Quang Bật có chút khó hiểu.

Lý Khánh An cười xòa, chậm rãi đi lên trước dùng cây gỗ chỉ vào khu vực Cửu Khúc nói: “Đây là một miệng túi mã chúng ta đã bố trí, đem quân Thổ Phồn của Mã Trọng Anh bỏ vào đó, Hiện tại hắn đã biết Lhasa gặp chuyện không may, hắn mấy lần liều chết đều muốn quay về Hà Trung, đáng tiếc cũng đều không thành công, nhưng hắn cũng sẽ không cam tâm, Hiện tại mười vạn đại quân của ta đã đến, hắn nhất định sẽ không chịu nổi áp lực, hắn sẽ lại một lần nữa nghĩ cách trốn về Lhasa, Cho nên hắn đội quân này của hắn là hy vọng duy nhất mà Thổ Phồn có thể trở mình được hay không, Dưới tình trạng như vậy, ta không muốn mạo hiểm, Nếu thành đô vận còn là do Cao Tiên Chi nắm giữ quân quyền, có lẽ ta sẽ thử một phen, nhưng Cao Tiên Chi đã bị tước đoạt quân quyền, lúc này quân quyền bị Vinh vương Lý Uyển nắm giữ, Con người Lý Uyển này ta hiểu rất rõ về hắn, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Mã Trọng Anh, Một khi quân Kiếm Nam bị đánh tan, quân Thổ Phồn sẽ chiếm lĩnh thành đô, người Hán ta không lo lắng, nhưng ta lo lắng người Khương, lo lắng người Nam Chiếu, lo lắng bọn họ bị Mã Trọng Anh sử dụng, một lần nữa tổ chức thành một đội đại quân mười vạn người giết về Lhasa, khi đó, chúng ta hối hận thì cũng đã muộn rồi.”

Nói đến này, Lý Khánh An đứng thẳng lưng lên, ngạo nghễ nói: “Vê phần quân Quan Trung của Lý Hanh, ta trước giờ vốn chưa từng để nó ở trong lòng, bọn họ có thể kháng cự được với quân An Tây đã từng trải qua hàng trăm trận chiến của ta sao?”

Lý Quang Bật vô cùng xấu hổ, hắn tự cho là đã nghĩ ra một diệu kế, lại không ngờ kế sách này rất có thể sẽ khéo quá hóa vụng, Lý Khánh An nói đúng, hắn có mười vạn đại quân An Tây, căn bản không cần phải dùng đến thứ chiêu này.

“Thuộc hạ hiểu rồi, nhưng thuộc hạ còn có một chút lo lắng quân đội của Vương Tư Lễ ngăn không được Mã Trọng Anh.”

“Ngươi yên tâm đi! Ta chỉ là cho Vương Tư Lễ một cơ hội chiến đấu, thực tế ta cũng không trông cậy vào hắn có thể ngăn được tàn binh của Thổ Phồn, ta đã phái Lý Thịnh dẫn ba vạn quân đi đến khu vực vùng núi Tây Hồn Sơn, nơi đó là đường mà Mã Trọng Anh nhất định sẽ đi qua khi vào đất Thục, tin rằng Lý Thịnh sẽ ngăn lại được quân Thổ Phồn đông triệt.”

Ngày mười sáu tháng năm, tám vạn quân Đường chủ lực từ Phi Vân Độ vượt qua Hoàng Hà, lao thẳng tới quân Thổ Phồn ở khu vực vùng Độc Sơn thành, Đúng như sự phán đoán của Lý Khánh An, sau khi mười vạn quân An Tây đến Lũng Hữu, Mã Trọng Anh liền biết đại thế đã mất, hiện tại hướng nam bắc và phía tây của hắn đều không có đường lui, chỉ có lui về hướng đông sang Tây Xuyên ở Kiếm Nam, từ nơi đó mới vòng quay về Lhasa, Tuy rằng rủi ro rất lớn, nhưng hắn cũng chỉ có một con đường này thôi, Quân An Tây hắn tuy rằng đánh không lại, nhưng quân Kiếm Nam hắn chưa chắc đánh không được, tốt nhất là có thể đến Nam Chiếu, được sự chi viện của quân đội Nam Chiếu, trợ hắn phục quốc.

Lúc Mã Trọng Anh nghe được tin tức quân Đường chủ lực qua sông, hắn liền lập tức quyết định, dẫn quân rút lui sang phía đông.

Từ chỗ Độc Sơn thành nơi quân Thổ Phồn đang ở đến vượt qua Thao Thủy đề bước vào giai đoạn thứ nhất đông tiến, trong đó là hơn ngàn dặm lộ trình, chỉ cần có thể đến được Mân Châu ở bờ đông Thao Thủy, thì chiến lược đông tiến của quân Thổ Phồn bèn có thể xem như thành công được hơn phân nửa rồi.

Nhưng Lý Khánh An vì để đánh thắng trận đại chiến Đường - Phồn này đã hao phí rất nhiều tâm lực, hắn thậm chí không tiếc ngàn dặm chạy tới, hắn làm sao có thể ở thời khắc then chốt này mà lật lộng, hắn làm sao có thể không biết quân Thổ Phồn có thể sẽ trốn sang phía đông.

Mười ngày sau, lúc đại quân Thổ Phồn trốn chạy tới một khe núi tên Tuyệt Sinh cốc, thì tin tức mà Mã Trọng Anh không muốn nghe nhất đã truyền đến, một đội quân Đường không biết số lượng bao nhiêu đã nắm lấy đường đi của khe núi này.

Nơi này là vùng ven của Tây Hồn Sơn, bốn phía thế núi cao và dốc, kéo dài mấy trăm dặm, chỉ có

con đường núi rộng không đến ba dặm, dài khoảng chừng ba mươi dặm này có thể đi xuyên qua dãy núi, nếu không muốn từ nơi này đi, thì bọn họ phải lui về mấy trăm dặm xa, mới vòng đến vùng thượng dụ Hoàng Hà, từ nơi đó vượt qua núi Tích Thạch Sơn, đương nhiên, bọn họ có thể từ nơi đó trực tiếp quay về La Ta, nhưng lương thực của bọn hắn đã không đủ rồi, hơn nữa truy binh quân Đường đã đuổi tới, quân Đường trước sau giáp kích, bọn họ thế là xong rồi.

“Đại soái, chúng ta làm sao bây giờ?” Mấy viên tướng lãnh đều sốt ruột hỏi.

Đôi mày của Mã Trọng Anh nhãn thành một đống, hắn hiện tại không biết quân Đường chặn đầu hắn rốt cục có bao nhiêu, nếu nhân số không nhiều lắm, có lẽ bọn họ có thể xông qua.

“Truyền mệnh lệnh của ta! Đại quân phát động tiến công, toàn bộ áp lên, nếu xông qua không được, thì toàn bộ chúng ta sẽ chết ở chỗ này cả đấy.”

Tiếng trống vàng của người Thổ Phồn vang to, ầm ầm vang khắp cao nguyên, bốn vạn đại quân Thổ Phồn tử chiến đến cùng, bốn vạn đại quân phủ trời lấp đất, tiếng thét siết như sấm, dục vọng muốn sống làm cho bọn họ bất chắp mọi thứ xông đi trong sơn cốc.

Quân Đường đã ở nơi hẹp nhất trong sơn cốc xây dựng nên công sự, nơi đây cốc rộng chỉ có một dặm rười, ba vạn quân Đường dùng cự thạch xây nên một bức tường thành giản dị, đường cốc chật hẹp, dung nạp không được nhiều quân đội đồng thời phòng ngự như vậy, Lý Thịnh bèn chi bố trí một vạn năm nghìn cung nỏ thủ.

Tường thành cách miệng cốc khoảng mười dặm, tiếng la thét đinh tai nhức óc vang vọng trong sơn cốc, quân Thổ Phồn cứ phảng phất như nước lụt vỡ bờ đê, gào thét càn quét bủa vây về phía tường thành, cách bọn họ chỉ còn một dặm nữa thôi, đông nghịt đến mức che trời lấp đất.

Binh sĩ quân Đường ngồi xổm ở phía sau công sự phòng ngự, bọn họ bình tĩnh kéo cung cài tên, một vạn năm nghìn chiếc Đường nỏ đồng thời cầm lên, để ở hướng nghiêng một sóc ba mươi độ chi về phía trước, một vạn năm nghìn cung nỏ thủ quân Đường chia làm ba hàng, mỗi hàng cách nhau khoảng mười bước.

Đây chỉ là tuyết phòng ngự thứ nhất, Lý Thịnh tổng cộng bày ra ba tuyến phòng ngự, nếu như tuyến phòng ngự này thất thủ, bọn họ sẽ lùi đến trong tuyến phòng ngự thứ hai ngoài xa ba dặm.

Nhưng thán là một chủ tướng trẻ tuổi, Lý Thịnh không đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt sẽ không thoái lui một bước.

Hai trăm bước.. một trăm tám mươi bước.. Quân Thổ Phồn càng lúc càng gần, thậm chí đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hung tợn của bọn họ.

Một trăm năm mươi bước! Lý Thịnh vung tay lên, quân Đường nhất thời vạn tiễn tệ phát, mũi tên mạnh mẽ như cơn mưa bão dày đặc không kẻ hở, ào ào tạt vào quân Thổ Phồn, làn tên đã xuyên thủng đôn bài của bọn họ, bắn thủng khôi giáp của bọn họ, mấy nghìn quân Thổ Phồn đầu tiên xông lên ở phía trước nhất thời đã vang dội tiếng thảm kêu khóc thét, binh sĩ Thổ Phồn từng lớp từng lớp ngã nhào trên mặt đất...

Đợt quân Đường đầu tiên bắn xong, bọn họ lập tức ngồi xuống dùng sức chân và cánh tay kéo dây cung lên dây, cái quân Đường dùng là cự nỏ đơn binh do An Tây cung nỏ cục phát minh vào năm ngoái, có chút giống thần tí nỏ phát minh vào những năm Thần Tông thời Bắc Tống, cung dài ba thước ba, dây cung dài hai thước năm, đồng thời sử dụng một nỏ hai tên, tầm bắn có thể đạt đến ba trăm bước, nỏ cũ của quân Đường sau khi bán cho Byzantium, Toái Hiệp nỏ quân bèn tiên phong thay đồi dùng loại cự nỏ đơn binh uy lực to lớn này.

Tầm bắn ba trăm bước, cự ly sát thương hiệu quả hai trăm hai mươi bước, nhưng để gia tăng sức sát thương, quân Đường bèn ở tầm một trăm năm mươi mới bắn tên.

Đợt đầu tiên bắn xong, đợt thứ hai năm nghìn nỏ thủ quân Đường lần nữa vạn tiễn tề phát, làn tên che trời lấp đất che phủ hết cả bầu trời của sơn cốc, ngay sau đó là đợt thứ ba...

Trong cả sơn cốc nằm đầy thi thể của binh sĩ Thổ Phồn và chiến mã, tầng lớp chồng chất nhau, máu chảy thành sông, mùi máu tanh xộc mũi khó ngửi tràn ngập trong sơn cốc, quân Đường chỉ tiến hành hai lần xạ kích, sáu vạn mũi tên bắn ra, sự trọng thương và tử trận của Thổ Phồn bèn đã ở trên chín nghìn người, kẻ bị thương căn bản là khi khiêng về rồi, cuối cùng chỉ có một con đường chết.