Thiên Hạ

Chương 519




Thiên Hạ
Chương 519 : Đêm trăng tròn Thượng
gacsach.com

Cách thành A Hoãn về phía tây ba mươi dặm có một con sông lớn, gọi là Nguyệt Thị hà, cũng là dòng sông mẹ mà Nguyệt Thị quốc phụ thuộc vào để sống, Con sông lớn này cuối cùng sẽ đô vào một nhánh của sông Amul ở phía bắc, gọi là Cự Lỗ hà nằm quanh co uốn lượn giữa núi cao hạp cốc, xuyên qua khỏi các đại hạp cốc, Những đại hạp cốc này đều rộng vài trăm dặm, hẹp nhất cũng được mười mấy dặm, Hai bờ hà cốc là đất đai phẳng phiu, khí hậu ôn hòa, hơn nữa đất lại rất ư là phì nhiêu, nên vùng này vốn vẫn là khu sản xuất lương thực chính của Nguyệt Thị quốc, rất nhiều dân của Nguyệt Thị quốc đã phân bố sinh sống giữa các đại hạp cốc này, Từ sau khi quân Thổ Phồn chiếm lĩnh Thổ Hỏa La, những hạp cốc này đã trở thành nguồn trưng thu quân lương chủ yếu của Thổ Phồn.

Lúc bắt đầu, cư dân bản địa vẫn nhẫn nhục giao nộp lương thực, nhưng cùng với tình hình chiến cục càng lúc càng gay cấn, người Thổ Phồn càng lúc càng quá đáng, không ngừng thôi thúc họ phải giao nộp lương thực, thậm chí còn phái các tiểu đội đến từng nhà để cướp lương thực, người Thổ Hỏa La tức nước vỡ bờ cuối cùng đã bùng nổ đứng dậy khỏi nghĩa.

Một tiểu đội người Thổ Phồn chừng năm mươi người Thổ Phồn bị hơn ngàn người dân bao vây phụ cận vùng thôn Phách Phách, bọn chúng vừa mới ra khỏi thôn, trên mấy chiếc xe ngựa sau lưng chất đầy lương thực vừa cướp được, hơn nữa còn dắt theo hai mươi mấy con bỏ và mấy trăm con dê.

Trên nét mặt của mười mấy binh sĩ Thổ Phồn vẫn mang vẻ thỏa mãn chưa hết tận hưởng, nhưng bọn họ lại không ngờ đến rằng, một người quả phụ sau khi gặp phải Ô nhục và bị cướp sạch đi toàn bộ tài sản, đã bi phẫn mà mang theo hai đứa con nhảy sông tự sát, cái chết của một nhà bọn họ, cuối cùng đã dấy lên sự bùng nổ quả núi lửa trong lòng người Thổ Hỏa La.

Thôn dân đã phẫn nộ không nhịn nổi, họ khiêng xác của những người phụ nữ vừa nhảy sông tự vẫn và xác của bọn trẻ con xông ra khỏi thôn, trên tay là gậy gỗ cùng trường đao đuổi theo sát đội người Thổ Phồn này, Năm mươi tên lính Thổ Phồn này bị trùng trùng bao vây.

“Các ngươi muốn tạo phản ư?”

Tên bách phu trưởng người Thổ Phồn dùng tiếng Thổ Hỏa La cứng đa của mình lớn tiếng mắng nhiếc, hắn rút trường kiếm ra xông vào một ông lão lớn tuổi gần đấy, Hắn thấy cần phải giết người để lập uy, nhưng những người Thổ Hỏa La vẫn nhìn hắn với ánh mặt lạnh toanh, Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc tên bách phu trưởng Thổ Phồn này đã không biết bị bằm ra thành thịt vụn từ thuờ nào.

“Giết hắn!”

Không biết ai là người hô hào đầu tiên, nhưng những người Thổ Hỏa La đột nhiên bùng phát, bọn họ gào thét lên giận dữ cùng ào ào xông lên, nào gậy gỗ nào đao kiếm cùng đánh về phía tên bách phu trưởng kia, Sau hồi kêu rú thảm thiết, tên bách phu trưởng kia đã bị đánh cho mẻ đầu sứt trán, máu me bầy hầy chết tươi tại chỗ.

Những tên lính Thổ Phồn còn lại sợ phát khiếp, lập tức rút kiếm ra tự vệ, Hàng trăm hàng ngàn viên đá như mưa phủ đầu ném tấp vào chúng, các binh sĩ Thổ Phồn cũng không khá hơn tên bách phu trưởng kia bao nhiêu, thương tích đầy mình, họ thấy tình thế bất lợi bèn hô hào một tiếng, bắt đầu tứ tán bỏ chạy.

“Giết sạch bọn chúng!”

Hàng ngàn tên thôn dân Thổ Hỏa La cùng phát động, mấy chục người vây lấy một người, chẳng mấy chốc binh sĩ Thổ Phồn đã bị đánh gục, bị ghì chật dưới đất, bị chặt đứt tay chân, bị chém bay đầu, Đám đông chốc chốc lại hò reo hoan hỉ, họ giơ cao đầu của bọn lính Thổ Phồn hoan hô chiến thắng, đoạt lại trâu bò gia súc và lương thực của mình.

Việc như thế không những xảy ra tại thôn Phách Phách, khắp nơi Nguyệt Thị, và khắp các nước Thổ Hỏa La cũng đã bùng nổ khởi nghĩa tương tự chống lại người Thổ Phồn, Rất nhiều quý tộc các nước trốn về quê nhà, và trở thành lãnh tụ khởi nghĩa của những người dân này, Bọn họ tổ chức các đội quân Thổ Hỏa La phục quốc, mong muốn đuổi quân Thổ Phồn đang đóng quân tại lãnh thổ nước mình, Các nơi Thổ Hỏa La cùng bùng lên ngọn lửa bừng bừng khởi nghĩa chống lại Thổ Phồn.

Hoàng cung thành A Hoãn, Thượng Tức Đông Tán đang khoát tay sau lưng đầy bầu tâm sự đi lại trong phòng.

Giờ cách đêm trăng tròn còn ba ngày, hắn lại một lần nữa được gặp A Bố Trác Lý Khắc, Cái tên đặc sứ Đại Thực cùng tên cùng họ với thủ lĩnh Muslim phái Thập Hiệp cài trang làm thương nhân này đã khiến Thượng Tức Đông Tán không chút nghi ngờ, Dù cho trên người tên sứ già này vẫn có một số điểm đáng ngờ, như một chuyến đi và về của hắn chỉ mất có bảy ngày, tuy nói Khalifah ở cách quân Đường không xa, nhưng tên sứ già này tốc độ cũng quá nhanh ấy chứ! Thứ hai nữa là hắn hai lần cải trang làm thương nhân, không lẽ hắn không bị quân Đường chặn lại ư? Các thương nhân Đại Thực khác đều biệt tích tại Thổ Hỏa La, thế vì sao hắn lại có thể đến đây?

Những điểm đáng ngờ này rất rõ ràng, nhưng với Thượng Tức Đông Tán lúc này mà nói, những nghi điểm này hắn có thấy cũng như không, không ít quý tộc Thổ Hỏa La trốn về nước, họ đang không ngừng thêm dầu vào lửa dẫn dân chúng Thổ Hỏa La các nước bùng nổ khởi nghĩa, các tiều đội quân Thổ Phồn xuống nông thôn cướp lương thực đều bị bao vây đánh chết, cục thế Thổ Hỏa La giờ đã vạn phần nguy cấp.

Không những như thế, quân lương của Thượng Gia Tố đóng quân tại Lan Thành chi đủ để cầm cự trong năm ngày, hắn một ngày phát ba lượt người đến đòi lương thực của Thượng Tức Đông Tán, dù cho Thượng Tức Đông Tán vẫn còn một chút ít lương thực dự trữ, nhưng hắn không dám vận chuyển lương cho Thượng Gia Tố nữa.

Chẳng phải do hắn sợ quân Đường sẽ lại cướp lương thực, vì hắn nghe nói Thượng Gia Tố đang định nam hạ xuống Sindh, nhưng vì không đủ lương thực nên tạm thời án binh bắt động, Một khi Thượng Gia Tố có lượng thực rồi, hắn xuống Sindh, bỏ lại Thượng Tức Đông Tán một thân một mình chống chọi với quân Đường, đấy chẳng phải chỉ có con đường chết sao? Vì thế, Thượng Tức Đông Tán thà đế cho Thượng Gia Tố bị cắt đứt nguồn lương, cũng phải giữ chân hắn lại trói buộc cùng minh.

Lúc này người Đại Thực đã trở thành chiếc phao cứu mạng cuối cùng của Thượng Tức Đông Tán, chỉ có liên thủ với người Đại Thực thì mới mong đánh bại được quân Đường, đấy mới là con đường duy nhất cứu quân Thổ Phồn khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng, Chính vì thế, tất cả các biểu hiện không hợp lễ thường của Trác Lý Khắc đều trở nên không còn là gì nữa, quan trọng là hắn đã mang thư thân bút của Mansur đến, đó là điều không già vào đâu được.

Trác Lý Khắc lần này đến đã mang theo điều kiện khắt khe của Khalifah Mansur, không những giới hạn lợi ích sau chiến thắng của Thổ Phồn lại trong phạm vi Thổ Hỏa La, mà Thổ Phồn còn nhất thiết phải trở thành nước phụ thuộc của đế quốc Abbsid, mỗi năm phải nộp thuế xưng thần, cũng có nghĩa là Thổ Hỏa La kỳ thực cũng chỉ là lãnh thổ của Ả Rập, chỉ là do bọn họ tạm thời thường cho Phiên quốc Thổ Phồn tạm trú, Dù cho điều kiện khắt khe dị thượng, nhưng Thượng Tức Đông Tán lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Đây nói rõ là người Đại Thực thực sự có ý đồ xuất binh, Giờ đừng nói là bắt hắn làm thuộc quốc, bào hắn làm cháu của người Ả Rập hắn cũng nguyện ý, Chỉ cần người Ả Rập chịu xuất binh thì mọi việc đều có thể thương lượng.

Thượng Tức Đông Tán cơ hồ chấp nhận yêu cầu của Trác Lý Khắc không chút do dự, Hắn trầm giọng nói: “Xin nhờ ngươi chuyển lời với ngài Khalifah, các điều kiện người đưa ra thêm quân Thổ Phồn ta đều chấp nhận, trở thành nước phụ thuộc của Đại Thực, xin Khalifah điện hạ hãy xuất binh theo đúng thỏa thuận.”

Trác Lý Khắc lắc lắc đầu cười nói: “Thượng Tức Đông Tán tướng quân, có một số việc nói chỉ dựa vào lời nói miệng thì làm sao có thể xem là thật?”

“Thế ngươi muốn thế nào?”

“Rất đơn giàn, Thượng Tức Đông Tán tướng quân chỉ cần viết một lá thư bào đảm, số chữ có thể ít một chút, một mặt giấy là được, nhưng phải viết rõ nội dung trên đấy, rồi ký tên đóng dấu đầy đủ.”

“Cái này thì không thành vấn đề.”

Thượng Tức Đông Tán ngồi xuống việt một lá thư bảo đảm, một tờ cam kết chính trị thừa nhận đế quốc Đại Thực là tông chủ quốc của Thổ Phồn, hắn còn ấn mạnh dấu kim ấn của mình vào, Hắn bỗng chau mày, hỏi: “Ngươi sẽ mang thư về ư? Giờ cách ngày trăng tròn chỉ còn ba ngày, liệu ngươi có kịp không?”

Trác Lý Khắc mỉm cười: “Thượng Tức Đông Tán tướng quân, ngoài hoàng cung còn có một tùy tùng khác của ta, hắn có mang theo một chủ hùng ung có thể ngày bay ngàn dặm, thư đương nhiên sẽ đế nó mang về cho điện hạ Khalifah thay ta.”

Thượng Tức Đông Tán nghe mà sung sướng nói: “Thế thì tốt qua! Ta phải đích thân nhìn ngươi đưa con hùng ưng ấy đi mới yên tâm!”

Trong sân, một tên tùy tùng đã giao con hùng ưng to khỏe cho Trác Lý Khắc, Trác Lý Khắc vừa vuốt ve lông nó vừa cột ống thư cam kết chính trị cho Thượng Tức Đông Tán vào chân nó, xông mới quay đầu lại nhìn Thượng Tức Đông Tán cười cười, Trong lòng Thượng Tức Đông Tán hơi ngờ ngợ, cách dùng chim ưng để đưa thư liên lạc này y chang như quân Đường, cả ngoại hình ống thư cũng giống nhau.

Có lẽ do người Đại Thực và quân Đường đánh nhau đã lâu, bọn họ đã học lõm cách liên lạc của quân Đường ư? Lúc này, Trác Lý Khắc tung chủ chim ưng lên trời xanh trước mặt hắn, dõi theo bóng hình khỏe khoắn tung bay của nó, chút nghi ngờ trong lòng Thượng Tức Đông Tán cũng bỗng chốc tan theo mây khói, Chủ chim ưng này đã mang theo hi vọng của hắn tung cánh về phương tây.

Nơi quân chủ lực của Đại Đường đóng tại thành Hoạt Lộ cách thành A Hoãn khoảng bốn trăm dặm, chủ chim ưng đã bay gần nửa ngày đường cuối cùng cũng đã đến đích, Nó thé lên một tiếng thánh thót trên không rồi từ từ hạ cánh, đậu xuống phía ưng tháp đang kêu gọi nó trở về, Một binh sĩ đã đợi ở đây từ lâu, hắn đưa tay ra để nó đậu lên, Ánh mắt sắc bén của chim ưng nhìn chằm chằm hắn, miệng vẫn không ngừng phát ra tiếng “Ó! Ó!”

s

binh sĩ lập tức tháo ống thư trên chân nó xuống, rồi vỗ vỗ đầu nó cười nói: “Ngươi đúng là một tín sứ giỏi!”

Binh sĩ bèn lấy một miếng thịt to tướng thường cho nó, chủ ưng miệng ngặm ngay lấy thịt lại tung cánh bay về phía rừng rậm, Còn binh sĩ vội vàng chạy xuống ung tháp, phóng thăng về phía quân nha trong thành.

Trong quân nha là cánh tượng trước lúc trận chiến, từng đội từng đội binh sĩ đi lại tuần tra ở phía trong và phụ cận quân nha, cai bị hết sức nghiêm ngặt, còn các quan tướng ai nấy đều vội vã, sắc mặt trầm trọng, chốc chốc lại thấy năm ba người tụ lại ở giữa sân đợi đại tướng quân triệu kiến, và còn rất nhiều thư nhanh của các đội xích hầu 2ửi tình báo từ khắp nơi Thổ Hỏa La đến đây, hành quân tư mã tham quân sẽ phụ trách phiên dịch và chỉnh lý số tình báo này, chép thành các kiểu mẫu tiêu chuẩn rồi đưa đến án thư của Lý Khánh An trong thời gian sớm nhất.

Tay huấn luyện chim ưng vội vã chạy vào quân nha, đi đến trước phòng văn thư, Nơi đây là nơi đế giao nộp tác cả tình báo, lại vừa hay gặp Vi Tấn lục sự tham quân đang ĩừ trong đi ra.

Người huấn luyện chim ưng vậy đi lên thi lễ nói: “Vi tham quân, thư của Trác Lý Khắc đã đến.”

“Ồ! Mau đưa thư cho ta!”

Vi Tấn biết lá thư này rất quan trọng, đại tướng quân vẫn đang trông mong đấy, Hắn nhận lấy thư rồi lập tức nhanh chân đi về phía phòngLý Khánh An.

Trong phòng Lý Khánh An đương cùng mấy vị đại tướng của mình thương thảo quân tình, có thể chiến thắng được quân Thổ Phồn hay không đã không còn là mấu chốt để thảo luận, tất cả mọi người đều biết, quân Đường đều tiến vững từng bước, đánh thắng chiến dịch này là điều không nghi ngờ gì, quan trọng là phải diệt toàn bộ quân Thổ Phồn, hơn nữa tuyệt không để cho chúng có cơ hội trốn về Sindh.

Quân của Phong Thường Thanh tại Sindh đã đi viền chinh phúc địa Thổ Phồn, Sindh giờ chỉ còn bảy ngàn quân Đường, binh lực tương đối trống vắng, Nếu quân Thổ Phồn trốn đến Sindh hoặc Thiên Trúc sẽ là giáng một đòn nặng vào chiến lược của Lý Khánh An với Thổ Phồn.

Vì thế Lý Khánh An đã phái đại tướng Lệ Phi Nguyên Lễ dẫn hai vạn quân đến Hộ Vân thành của Liễu Quốc, cắt đứt đường nam hạ Sindh của quân Thổ Phồn, Dù rằng thế nhưng Lý Khánh An vẫn có phần không an tâm, điều hắn lo là lo cho Thượng Gia Tố, Lúc ở thành Thả Mạt hắn từng đối đầu với tên này, Thượng Gia Tố đánh trận thông thường, nhưng trốn chạy lại số một, Lúc đó hắn chi dẫn có vài trăm người, không lương không nước thế mà có thể trốn đến cao nguyên xa tít vài ngàn dặm không bóng người, Hiện nay thủ hạ hắn có tám vạn đại quân, tám vạn đại quân này dù thế nào cũng không thể đế cho chúng thoát được nữa, Lúc này, Vi Tấn vội vã chạy vào phòng, thú thi bẩm báo bên tai Lý Khánh An nói: “Tướng quân, tình báo của Trác Lý Khắc đã đến.”

Lý Khánh An tinh thần phấn chấn hẳn lên, lập tức tiếp nhận lấy thư cười nói với mọi người: “Tên Trát Lý Khắc quả là một sứ già đạt tiêu chuẩn, để hắn là xích hầu có chút đáng tiếc rồi.”

Mọi người đều mở nụ cười, xích hầu trung lang tướng Tần Hải Dương tiếp lời cười nói: “Hắn quả là nhân tài trong quân xích hầu của bọn ta, đại tướng quân không thể điều hắn đi được đó!”

“Ta không điều hắn, ta sẽ đề hắn tự lựa chọn.”

Lý Khánh An cười xòa, từ trong ống thư lắc ra một lá thư, hắn mở thư ra, nhìn vội qua một lượt, nhất thời mở nụ cười, đem thư giao cho mọi người nói: “Các ngươi nhìn xem đi! Tên Thượng Tức Đông Tán chịu nhận người Đại Thực làm cha nuôi.”

Mọi người truyền đọc thư kiện, trong thư kiện viết rất rõ ràng, Thượng Tức Đông Tán thừa nhận Đại Thực làm tông chủ quốc của Đại Thực, đồng thời ký tên đóng dấu, đây có nghĩa là Thượng Tức Đông Tán không phải chỉ nói không bằng miệng, hắn là thật sự có lòng này.

Điền Càn Chân đọc qua thư, nhướng mày nói: “Tên Thượng Tức Đông Tán này có dã tâm làm tán phổ Thổ Phồn.”

Lý Khánh An khen ngợi mà nhìn hắn một cái, mỉm cười gật đầu nói: “Ngươi cụ thể nói thử xem, từ đâu mà thấy được điều này?”

“Rất đơn giản, nhận lời Thổ Phồn làm nước phụ thuộc của người Đại Thực, đây không phải là chức quyền của Thượng Tức Đông Tán có thể quyết định, hắn chỉ là một vị đại tướng quân, căn bản không có quyền quyết định sự việc trọng đại như vậy, nếu như hắn chỉ là làm qua loa cho có, vậy thì hắn sẽ không cần dùng phương thức văn kiện để thừa nhận việc này, nếu không mai này Thổ Phồn truy cứu trách nhiệm, hắn là người đầu tiên chạy không thoát, chỉ có thể nói rõ Thượng Tức Đông Tán đã xem mình là vị tán phổ nhiệm kỳ tiếp theo, cho dù người Đại Thực không xuất binh, ty chức nghĩ hắn cũng sẽ nương nhờ Đại Thực làm nước phụ thuộc, tìm kiếm sự che chờ của người Đại Thực đối với hắn, để cho người Đại Thực ủng hộ hắn làm tán phổ Thổ Phồn, đây ất là kế một đá bắn hai chim của hắn.”

“Điền tướng quân quả là nhìn rất thấu Thượng Tức Đông Tán ấy chứ!”

Lý Khánh An gật gật đầu cười nói: “Người này đã có nhiều quân đội như vậy, hắn đương nhiên là có dã tâm, nhưng ta cảm thấy người này không phải là mấu chốt của toàn bộ chiến dịch, mấu chốt vẫn là tên Thượng Gia Tố này.”

Nói đến Thượng Gia Tố, Hạ Lâu Dư Nhuận cảm thấy mình không thể im lặng được nữa, hắn ở thành Thả Mạt và Thượng Gia Tố đã đánh nhau được mấy ngày mấy đêm, hắn là người có quyền phát ngôn nhất đối với người này.

Hạ Lâu Dư Nhuận bèn cười nói: “Đại tướng quân, tên Thượng Gia Tố này đã là đối thủ già của chúng ta, hắn và Thượng Tức Đông Tán trước giờ vẫn có hiềm khích, lần này cái chết của tán phổ Thổ Phồn, đã gieo mầm thù hận giữa hai người họ, hơn nữa từ sau khi Điền tướng quân cướp lương, Thượng Gia Tố đã không còn nhận được lương thực nữa, vì vậy vị tướng quân chạy trốn này không cách nào nam tiến Sindh.

Hắn vừa dứt lời, Điền Càn Chân bèn chắp chắp tay với hắn, biểu thị cảm kích, Từ khi hắn đoạt được thành Đát Một, trên cầu treo của sông Amul, lại đêm đen tập kích được đội lương của quân Thổ Phồn, hai lần chiến dịch này làm cho hắn giành được sự tôn trọng của quân An Tây, ngay cả người trước giờ vẫn xem thường hắn là Hạ Lâu Dư Nhuận cũng hết lời khen ngợi hắn, điều này làm cho Điền Càn Chân thật sự cảm thấy vô cùng phấn chấn, điều này có nghĩa là hắn thật sự đã dung hòa vào quân An Tây rồi.

Hắn tiếp lời cười nói: “Ta đồng ý ý kiến của Hạ Lâu tướng quân, lương thực của Thượng Gia Tố chắc là sắp không cầm cự được nữa, mà Thượng Tức Đông Tán trù trừ không phát lương, cũng chính là muốn dùng lương thực để khống chế Thượng Gia Tố, nhưng việc này là dẫn đến, thủ hạ của Thượng Gia Tố sẽ càng căm ghét Thượng Tức Đông Tán hơn, Đại tướng quân, chúng ta thật ra có thể triệt để lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn họ một phen.”

Lý Khánh An lại nhìn nhìn thư thanh minh của Thượng Tức Đông Tán, bên trên bỏ trống ngày tháng, đây chắc là Thượng Tức Đông Tán cố ý giữ lại cho mình một con đường lui; chính vì không có ngày tháng, bèn có khoảng trống thao tác, Lý Khánh An bèn chậm rãi nói: “Chỉ có ba ngày thôi, có lẽ, ba ngày này sẽ có câu chuyện mà chúng ta không ngờ tới xảy ra.”