Thiên Hạ

Chương 512




Thiên Hạ
Chương 512 : Chặt đứt đường rút
gacsach.com

Kiếm Nam tiết độ sứ Cao Tiên Chi đi ra khỏi phủ đệ của mình leo lên một chiếc xe ngựa chờ sẵn, Xe đang phóng băng băng về phía Nam Minh cung, Trong xe ngựa Cao Tiên Chi có phần tâm sự trĩu nặng, hắn đã biết được tin từ Trường An, Hoàng tử hoàng tôn của Lý Long Cơ vì sự tranh quyền đoạt lợi cá nhân mà khiến Đại Đường từng bước đi đến lụi bại, Điều này khiến Cao Tiên Chi đã từng mắt thấy Đại Đường hung thịnh vô cùng đau lòng, nhưng đau lòng thì cũng đành bất lực, không chỉ bất lực với tiền đồ tương lai Đại Đường mà còn với cánh ngộ của bản thân.

Bắt đầu từ năm ngoái Lý Long Cơ đã tăng cường sự khống chế với quân đội, nhất là với Kiếm Nam quân của hắn và Lường Hồ quân của Ca Thư Hàn là nghiêm ngặt nhất, không những lại phái hoạn quan vào quân doanh làm giám quân, mà Lý Long Cơ còn bổ nhiệm Vinh vương Lý Uyển làm ích Châu đại đô đốc, Kiếm Nam tiết độ phó sứ, khiến quyền lực Cao Tiên Chi trong quân đội bị giảm sút nhiều.

Mấy ngày nay Cao Tiên Chi bị điều về Kinh thành thuật chức, trong lòng Cao Tiên Chi cũng hiểu rõ, trên danh nghĩa là báo cáo công tác, trên thực tế là muốn bòn rút quyền lực của hắn, để Vinh vương Lý Uyển nắm quân quyền, khiến lòng hắn rất hoang mang.

Lúc này, xe ngựa bỗng từ từ chậm lại, chỉ thấy bên ngoài vọng lại giọng nói của con sái Vụ Nương: “Cha ta có trên xe không?”

Nghe thấy tiếng của nữ nhi, tâm trạng Cao Tiên Chi lại càng nặng trĩu hơn, con gái hắn đến nay đã hơn hai mươi, cũng được tính là lão cô nương khó lấy chồng, nhưng bỗng chốc thời gian này nàng lại trở nên đắt giá, có những vài người tranh nhau muốn cưới, một là Thôi Viên muốn cưới Vụ Nương làm con dâu, thứ tử Thôi Tấn của hắn và Vụ Nương cùng tuổi, học nhiều hiểu lý lẽ, người cũng thật thà hiền lành, xem qua bát tự còn thấy mạng hai người rất hợp, Bản thân Thôi Tấn cũng cũng rất thích nét anh thư mã thượng của Vụ Nương, vốn dĩ cũng là mối hôn nhân khá tốt, cả Cao Tiên Chi cũng hoài nghi Vụ Nương đến nay mãi chưa gả cho ai chính là do ông trời như cố ý an bài cho hôn sự này, không ngờ cuối cùng lại bị Vụ Nương một mực từ chối.

Lần này Cao Tiên Chi cũng tức giận, hắn cưỡng ép con gái mình gả cho Thôi gia, và đã gửi hôn thiếp của nữ nhi cho Thôi gia, hắn làm chủ cho con gái, nhưng ai ngờ Vụ Nương lại người mặc mũ giáp chỉnh tề, vũ trang toàn thân cưỡi ngựa đến trước cửa Thôi gia để thị oai, đã thế nàng còn một tiền bắn lên cửa chính phủ trạch Thôi Viên, Cây tiễn này đã xé rách hôn sự hai nhà Cao Thôi, Chiều ngày hôm đó, Thôi Viên bèn phái người gửi trả lại hôn thiếp của Vụ Nương, ngay cả đại môn Thôi gia nhà hắn còn dám bắn, con gái như thế này thì làm sau hắn dám cưới về nhà.

Một làn sóng này chưa lắng một đợt sóng kia lại dậy, Tin Vụ Nương bắn cửa cự hôn làm chấn động cả Thục Kinh Thành Đô, cả Lý Long Cơ cũng biết đến việc này, hắn cũng bị Vụ Nương cuốn hút, hóa ra Cao Tiên Chi còn có đứa con sái chưa gả chồng, đây đúng là thời cơ tốt để lôi kéo Cao Tiên Chi.

Thứ từ của Thôi Viên làm sao xứng đáng với con gái độc của Cao Tiên Chi, chí ít cũng phải là vương phi mới được, Nghĩ vậy Lý Long Cơ bèn để Vũ hiền nghi làm mai, gả Vụ Nương cho con trai thứ hai mươi lăm Trần vương Lý Khuê, Nếu Cao Tiên Chi đồng ý, vậy Cao Vụ sẽ là đường đường Trần vương phi.

Việc này vốn bị Lý Long Cơ hối thúc dữ dội, lại gặp tin kịch biến từ Trường An truyền đến đã thu hút không ít sự chủ ý của mọi người, Cao Vụ bèn có thể tạm thời tránh được kiếp nạn này.

Nhưng Cao Tiên Chi cũng hiền, trốn được một lúc không trốn được cả đời, qua hai hôm chắc chắn thế nào Lý Long Cơ cũng lại hối hắn phải trù bị hôn sự, Cao Tiên Chi thầm thở dài, hắn kéo rèm xe lên, chỉ thấy con gái minh đang ngồi trên lưng ngựa, mặt mũi hốc hác đi nhiều mà lòng Cao Tiên Chi không khỏi quặn đau, Nếu biết trước Lý Long Cơ cũng muốn chen chân vào thì thà lúc ấy gả cho Thôi gia không phải tốt ư?

Lúc này, Cao Tiên Chi bỗng phát hiện trên lưng ngựa con minh còn có một gói hành lý, không khỏi ngỡ ngàng hỏi: “Vụ Nương, con định đi đâu thế này?”

Vụ Nương sầm mặt xuống, lại thi một lễ với phụ thân nói: “Cha, nữ nhi muốn đi đây đi đó một thời gian.”

Cao Tiên Chi hiểu con gái mình muốn đào hôn, không khỏi thở dài, Cũng tốt, hắn cũng không nguyện ý con mình gả cho con trai của Lý Long Cơ, bèn hỏi nàng: “Thế con đã định đi đâu chưa?”

“Con cũng chẳng biết, có lẽ sẽ đi Trường An, cũng có lẽ về Quy Tư, con muốn đi nhìn lại nơi mà lúc nhỏ mình đã sinh sống.”

Cao Tiên Chi nghe mà thấy sống mũi cay cay, nha đầu ngốc này bao nhiêu năm nay vẫn chưa quên được.

Mắt hắn đỏ ngầu, mãi một lúc sau hắn mới rút từ trong lòng ra một cây đoản kiếm bằng vàng đưa cho con gái: “Cái này con cầm theo, nếu không còn tiền nữa thì cũng có thể dùng để đổi chút lộ phí.”

“Cha, con có mang lộ phí rồi.”

“Con cứ cầm theo, đây là chút tâm ý của cha, con đi đường phải bảo trọng.”

Nói đến đây, Cao Tiên Chi gắng aượng nỡ một nụ cười: “Nếu gặp nguy hiểm gì ở An Tây, con cứ nói mình là con gái của Cao Tiên Chi, cha vẫn còn chút danh tiếng ở An Tây.”

Vụ Nương cầm ấy đoản kiếm, nàng bỗng đưa tay bụm miệng lại không để mình khóc thành lời, Nước mắt cứ ròng rã lăn dài trên má, nàng vội quay đầu ngựa lại phóng về nơi xa, Đã đi một khúc dài nàng vẫn gọi với lại: “Cha ơi, con gái bất hiếu, xin cha hãy xem như chưa từng có đứa con gái này!”

Cao Tiên Chi nuốt nước mắt nhìn con gái mình đã đi xa, hắn khẽ lẩm bẩm: “Đúng là nha đầu ngốc, làm sao lại có cha nào không nhận con gái chứ, con thật sự cho rằng cha không hiểu tâm tư của con ư?”

Khoảng cách là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Lý Khánh An không nhận được tình báo mới nhất, Trường An và Thổ Hỏa La cách nhau vạn dặm, cho dù dùng phương thức phi cáp tiếp sức, nhanh nhất cũng phải mười mấy ngày sau rồi, mà lúc này An Tây đã phát động chiến tranh đối với người Thổ Phồn.

Thổ Hỏa La lấy sông Amul làm ranh giới, chỉ làm hai bộ phận nam bắc, thành phố và quốc gia chủ yếu của Thổ Hỏa La đều phân bố ở hai bờ sông Amul, nhưng chủ yếu là ở bờ nam, ở bờ bắc có các nước Giải Tô Quốc, Vương Đình Quốc và Cô Mặc Quốc, trong số đó Giải Tô Quốc hiện nay bị quân Đường chiếm lĩnh.

Giải Tô Quốc là vùng ven phía nam bồn địa Fergang, nơi đây núi non nối tiếp, địa thế vô cùng phức tạp, vừa có tuyết phong băng sơn, cũng có sa mạc biển cát, núi cao hạp cốc kéo dài trăm dặm đâu đâu cũng thấy.

Từ Giải Tô Quốc hướng nam bèn là Vương Đình Quốc, Vương Đình Quốc là một quốc gia cực kỳ quan trọng của Thổ Hỏa La, dân cư chỉ đứng sau Nguyệt Thị Quốc, đô thành Bộ Sư thành là thành phố lớn thứ hai của Thổ Hỏa La.

Cũng chính vì Vương Đình Quốc địa vị vô cùng quan trọng, người Thổ Phồn ở trong Vương Đình Quốc có trú đóng trọng binh, hơn bốn vạn quân Thổ Phồn đóng quân ở các nơi trong quan ải của Vương Đình Quốc, quân Đường kiếm chỉ vào Thổ Hỏa La, trận chiến đầu tiên chính là Bộ Sư thành.

Tháng ba, mùa xuân ở Thổ Hỏa La đã đến, gió xuân đã thổi xanh hai bờ sông Amul, băng cứng vỡ tan, nước sông băng tuyết tan rã, nước sông rít gào, cuồn cuộn chảy trào, ngoài xa mấy chục dặm có thể nghe thấy được tiếng vỗ ầm ầm của sóng nước vỗ đánh lòng sông.

Sông Amul từ Bộ Sư thành quay đầu hướng sang bắc, sông thành cách nhau khoảng mười dặm, đứng ở đầu thành của thành Bộ Sư, có thể nhìn thấy rõ nét nước sông phương đông chảy xiết.

Lúc Thổ Phồn dàn binh, đúng vào mùa đông, trên mặt sông đã kết thành lớp băng thật dày, hai bờ nam bắc đi lại rất tiện lợi, theo sự tan chảy của nước sông, quân Thổ Phồn qua sông bèn bắt đầu trở nên rất không dễ dàng.

Để tăng cường mối liên hệ giữa hai bờ sông, phòng ngừa Vương Đình Quốc bị chia cắt, quân Thổ Phồn bèn huy động hai nghìn công tượng, ở một vùng khá êm dịu trên mặt sông của nhánh sông Câu Lỗ Hà thuộc sông Amul xây dựng nên một tòa cầu nổi, đem bốn mươi chiếc thuyền đáy bằng dùng xích sắt thô to liên kết lại, cố định trên mặt sông, lại đắp ván gỗ lên trên giữa những chiếc thuyền nổi, quân Thổ Phồn ở phía trên hành quân nhanh chóng, chưa đến thời gian một chén trà, đại quân Thổ Phồn bèn có thể đi tới phương bắc.

Vì thế tòa cầu nổi này bèn trở thành trọng điểm phòng ngự của quân Thổ Phồn, quân Thổ Phồn ở ven cầu nổi bờ bắc đã đóng quân một vạn trọng binh, nếu quân Đường đến tiến công chiếc cầu nổi này, một chốc nhất thời chắc chắn là không thể công chiếm được, mà viện quân Thổ Phồn bèn có thể lập tức kéo đến kịp thời.

Chủ lực quân Đường khoảng tám vạn đại quân đã đi ra khỏi hạp cốc của Giải Tô Quốc, chia binh hai lộ, một lộ ba vạn quân men theo sông Amul nam hạ, ép sát Bộ Sư thành, còn một lộ khác năm vạn đại quân tức tốc chiếm lấy Hốt Luận thành, lại tiếp tục nam hạ cắt đứt đi liên hệ giữa Cô Mặc Quốc và Vương Đình Quốc, ở phía tây áp sát Bộ Sư thành, Như vậy, hai toán quân đội đã hình thành tình thế vây hợp Bộ Sư thành, dụng ý của quân Đường vô cùng rõ nét, chính là phải tập trưng binh lực tiêu diệt hoàn toàn bốn vạn quân Thổ Phồn ở gần Bộ Sư thành.

Bộ Sư thành tình thế nguy cấp, chủ tướng quân Thổ Phồn trú đóng ở Bộ Sư thành ngay từ lúc đầu phát hiện ra chủ lực quân Đường bèn lập tức phái người cầu cứu với Thượng Tức Đông Tán ở A Hoãn thành, Đã ba ngày trôi qua rồi, theo tốc độ bình thường thì, viện quân Thổ Phồn chậm nhất là vào ngày mốt bèn có thể vượt qua sông Amul kéo đến.

Chủ tướng Luận Tức Châu của quân Thổ Phồn từ sau khi phái người nam hạ báo tin, bèn mỗi ngày đứng ở trên đầu thành nghển cổ sang hướng nam chờ ngóng, mong mỏi sự kéo đến của viện quân.

Lúc này, chủ soái Lý Khánh An của quân Đường đã đi đến trong đại doanh quân Đường cách Bộ Sư thành về phía tây chừng ba mươi dặm, từ nơi này về hướng tây, đều là vùng đất cao nguyên bằng phẳng, thích hợp kỵ binh tác chiến.

Trong đại trướng, Lý Khánh An đang ở trước sa bàn hết sức chăm chú xem xét tình hình bốn bề xung quanh Bộ Sư Quốc, ở sau lưng hắn đang đứng mấy viên đại tướng, một trong số đó chính là hàng tướng Điền Càn Chân của An Lộc Sơn.

Điền Càn Chân sau khi An Lộc Sơn tiến quân Quan Nội đạo thất bại, dẫn quân đầu hàng Lý Khánh An, lúc đầu Lý Khánh An không yên tâm với hắn, mệnh hắn làm phó tướng dưới trướng Lệ Phi Nguyên Lễ, phụ trách xây dựng Đường trực đạo.

Nhưng cùng với việc Lý Khánh An quay về phía tây, một vạn quân Đường của Hà Tây cũng dưới sự soái lĩnh của Lệ Phi Nguyên Lễ đi đến An Tây trợ chiến, Điền Càn Chân chủ động tự tiến cử, nguyện đi An Tây lập công, Lệ Phi Nguyên Lễ bèn đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn, đem theo hắn về An Tây.

Trong trận chiến Thả Mạt thành, Điền Càn Chân dẫn ba nghìn quân Đường là người đầu tiên giết vào trong đội ngũ của quân Thổ Phồn, giết địch chồng chất, chính là một trận chiến Thả Mạt, Điền Càn Chân đã giành được sự tín nhiệm của Lý Khánh An, thăng hắn làm Trung lang tướng, cùng nhau tiến công Thổ Hỏa La.

Điền Càn Chân văn võ toàn tài, thiện thạo chiến chinh, được sung là U Châu đệ nhị soái, cũng chính là nói địa vị của hắn trong quân Phạm Dương chi đứng sau Sử Tư Minh, tuy đi theo An Lộc Sơn đã lâu, nhưng Điền Càn Chân lại là một người có hoài bão mơ ước, hắn cũng khát vọng có thể vì Đại Đường mở mang bờ cõi, lưu danh thiên cổ.

Cho dù trên lịch sử Điền Càn Chân thật sự đi theo An Lộc Sơn tạo phản, đồng thời vì An Lộc Sơn mà lập hạ chiến công hiển hách, nhưng lịch sử Trung Đường sau khi bởi vì sự đi đến của Lý Khánh An mà đã rẽ đi một vòng, vận mệnh của Điền Càn Chân cũng theo đó mà thay đổi.

Bất luận là Nghiêm Trang, Thôi Càn Hữu hay là Điền Càn Chân, bọn họ cũng đều là một thanh đao sắc bén, bản thân thanh đao vô tội, mấu chốt là ở người dùng đao, An Lộc Sơn cầm đao, thanh đao này bèn trở thành cây đồ đao bổ về phía dân chúng bình thường, làm cho bọn họ rơi vào trong sự đen tối của lịch sử, còn Lý Khánh An cầm đao, thì bọn họ đã trở thành chiến đao vì Đại Đường mở mang bờ cõi.

Thời khắc này, Điền Càn Chân lặng lẽ nhìn vào sa bàn, tình báo trên sa bàn cực kỳ tường tận, trú binh quân Thổ Phồn mỗi một vùng đất đều lấy cờ nhỏ chủ thích, cho dù Lý Khánh An không nói lên với mọi người, nhưng Điền Càn Chân lại hiểu rõ nét chiến lược của Lý Khánh An.

Sau khi tán phổ Thổ Phồn bị thích sát, lúc đó rất nhiều đại tướng quân Đường đều cực lực chủ trương lập tức tiến công quân Thổ Phồn, trong số này cũng bao gồm cả các chiến tướng chủ yếu gồm Lệ Phi Nguyên Lễ và Hạ Bạt Dư Nhuận, nhưng Lý Khánh An đến nay vẫn án binh bắt động, làm cho rất nhiều người đều không thể lý giải.

Nhưng Điền Càn Chân lại hiểu rõ nguyên nhân khiến Lý Khánh An án binh bắt động, Trước hết là tán phổ mới mất, người Thổ Phồn nóng lòng báo thù, sĩ khí đang thịnh, vì vậy tạm thời không đánh, chờ đến khi quân Thổ Phồn đã bình lặng trở lại, nội bộ rất có thể sẽ bởi vì nguyên nhân tán phổ mất mà tạo thành chia cắt, nếu như lúc đó đã nóng lòng công đánh, trái lại sẽ làm cho người Thổ Phồn cùng chung mối thù, từ bỏ đi mâu thuẫn giữa bọn họ, vì vậy Lý Khánh An đến nay vẫn án binh bắt động, đây thật ra là một sách lược cao minh lấy sự bắt động để chế động.

Tiếp theo đó bèn là Lý Khánh An đang chờ đợi nước sông của sông Amul băng tan, tự nhiên mà đem quân Thổ Phồn một chia làm hai, như vậy quân Đường bèn có thể tập trưng binh lực ưu thế mà đánh bại từng cánh quân một, đây cũng là sách lược mà Điền Càn Chân cực kỳ tán thành.

Chính vì Điền Càn Chân đã đọc hiểu sách lược của Lý Khánh An, trong lòng hắn bèn đã dâng lên một sự kính nế mến phục như một người bạn tri giao, đi theo một chủ soái như vậy, còn có tiền đồ hơn cả đi theo An Lộc Sơn nhiều, cho dù hắn vốn dĩ là tướng quân, mà bây giờ chỉ là Trung lang tướng, nhưng Điền Càn Chân không hề bận tâm, hắn chi hi vọng có thể có nhiều cơ hội lập công hơn.

Lúc này, Điền Càn Chân rốt cuộc nhịn không được, liền thấp giọng đề nghị nói:

“Đại tướng quân, ty chức đề nghị ở Đát Một thành lập tức xây đắp cầu nổi, trước khi người Thổ Phồn phát hiện sách lược của chúng ta, đội quân tiên phong của chúng ta có thể trước một bước vượt qua sông Amul ”

Lý Khánh An quay đầu nhìn hắn một cái, cười hỏi: “Nếu như chúng ta vây thành đánh chậm, chờ viện quân Thổ Phồn sau khi bắc tiến mới tiêu hủy cầu nôi của họ, đoạn tuyệt đường lui của họ, ngươi cho rằng kế này thế nào?”

Điền Càn Chân vì kế hoạch to aan của Lý Khánh An mà cảm thấy không ngớt trố mắt chặc lưỡi, nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói: “Ty chức cho rằng kế nào quá mạo hiểm, không ổn thỏa cho lắm.”

“Ngươi nói thử xem, mạo hiểm chỗ nào?”

Lý Khánh An đứng thẳng thân mình, cười nói với mọi người: “Tất cả mọi người đến nghe một chút, người đông ý hay vẫn nhiều hơn mà!”

Người xung quanh đều vây quanh phía này, dưới sự khích lệ của chủ soái, Điền Càn Chân đỏ ửng mặt nói: “Mấu chốt là chúng ta không biết người Thổ Phồn có bao nhiêu viện binh kéo đến, nếu như đến một hai vạn người, có lẽ còn có thể đánh một trận, nếu như bọn họ kéo đến trên năm vạn người, vậy thì tỉ lệ so sánh binh lực sẽ bất lợi với chúng ta rồi, chúng ta chia binh hai lộ, ngược lại dễ bị bọn họ đánh phá từng đội một, vì vậy ty chức cho rằng, kế này quá mạo hiểm, đại tướng quân sử dụng kế này, cái hại sẽ lớn hơn cái lợi.”

Hạ Bạt Dư Nhuận kế bên có chút không phục, tay bắt chéo trước ngực hỏi: “Nếu như viện quân Thổ Phồn chỉ có hai ba vạn người thì sao, vậy chẳng phải là đế cho bọn họ vượt qua sông tới tốt hơn sao?”

Điền Càn Chân lắc đầu nói: “Không có khả năng chi hai ba vạn người, binh lực của Bộ Sư thành bản thân đã có bốn vạn rồi, theo nguyên tắc tương ứng của viện quân, bọn họ ít nhất cũng sẽ phái đến trên bốn vạn viện quân, nếu như chỉ phái hai ba vạn viện quân đến, viện quân này đã không có ý nghĩa gì nữa.”

“Ngươi lại chưa đánh trận qua với người Thổ Phồn, ngươi làm sao biết được thói..”

“Thôi nào, mọi người đừng nói nữa.”

Lý Khánh An nhìn ra chúng tướng có chút xem thường Điền Càn Chân, biết được đây là xuất phát từ nguyên nhân Điền Càn Chân là hàng tướng, hắn bèn xen ngang lời của mọi người, nói: “Ta đã nhận được cáp tín của xích hầu, Thượng Tức Đông Tán điều tập năm vạn đại quân bắc viện A Hoãn thành, đã ở ngoài xa cầu nam một trăm ba mươi dặm, bây giờ điều ta lo lắng không phải là viện quân Thổ Phồn qua sông bắc tiến, mà là quân Thổ Phồn ở Bộ Sư thành sau khi viện quân kéo đến bắt đầu nam triệt, lúc đó chúng ta đã bị động rồi, vì vậy ta quyết định, chúng ta vẫn là phải nhanh chóng phá hủy đi cầu nổi.”

Nói đến đây, hắn lại quay đầu cười nói với Điền Càn Chân: “Điền tướng quân, Đát Một thành chỉ có bốn nghìn trú quân Thổ Phồn, ta cho ngươi sáu nghìn người, ngươi tiêu diệt toàn bộ quân Thổ Phồn ở thành Đát Một cho ta, từ bên đó xây đắp cầu nổi, nếu như ngươi có thể thành công, ta ghi cho ngươi một công lớn.”

Điền Càn Chân trong lòng phấn chấn, vội vàng ôm quyền nói: “Ty chức tuân mệnh!”

Nhưng Lý Khánh An vẫn chưa nói xong, hắn lại ôn tồn nói: “Nếu ngươi thất bại, ta phải truy cửu tội bại quân của ngươi!”

Chiếc cầu nổi nối liền nam bắc của quân Thổ Phồn nằm trên sông Câu Lỗ ngoài xa ba mươi dặm phía nam thành Bộ Sư, do bốn mươi chiếc thuyền mép rộng đáy bằng ghép lại, mặt cầu rộng rãi, có thể đồng thời dung nạp ba con chiến mã đi song hành, Chiếc cầu này có thể nói là đường thông đạo sinh từ của quân Thổ Phồn, một vạn quân Thổ Phồn trấn giữ xung quanh cầu bắc, đồng thời xây dựng nên thành bảo, quân Đường cho dù dùng hỏa công, cung tiền của bọn họ cũng khó mà bắn lên mặt cầu, ở cầu nam cũng đồng thời có trọng binh canh giữ.

Lúc này, đại quân giữ cầu đã nhận được tin tức, Thượng Tức Đông Tán đích thân soái lĩnh năm vạn viện quân đã ở ngoài xa một trăm hai mươi dặm phía cầu nam rồi, nhiều nhất còn có nửa ngày, tiền phong bèn có thể đi đến được đầu cầu, Thượng Tức Đông Tán mệnh lệnh bọn họ tăng cường giới bị, không cho quân Đường hủy cầu.

Quán Thổ Phồn lập tức phái ra mười mấy đội tuần tra tản ra tử phía, dò thám tình hình xung quanh, lại phái đi nghìn người tuần tra trên cầu, phòng ngừa quân Đường từ trên mặt sông phá hoại chiếc cầu nối.

Quán Thổ Phồn suy nghĩ rất chu đáo tỉ mỉ, dự liệu của bọn họ cũng không sai, quân Đường quả nhiên là muốn từ trên mặt sông đột kích cầu nổi, Vào thời gian giữa trưa, chính là thời khắc sức gió trên mặt sông nhỏ nhất trong một ngày, ngoài xa khoảng hai dặm thượng du cầu nổi, đột nhiên xuất hiện hai chiếc thuyền nhỏ, vừa nhanh vừa vững, đang nhanh chóng lướt đi về phía hạ du.

Bởi vì chiếc cầu nổi được đặt ở một nơi mà dòng nước khá êm dịu, mà khoảng cách của quảng sông êm dịu này không ngắn, dài đến năm sáu dặm, trong lòng sông ở phía trên thượng du lại là đá lỡm chởm, dòng nước chảy xiết, căn bản là không thể đi thuyền, rất hiền nhiên, hai chiếc thuyền này chính là hạ thủy ở chỗ thượng nguồn hai ba dặm.

về điểm này quân Thổ Phồn cũng đã dự liệu đến, bọn họ ở trong quảng sông êm dịu trên thượng nguồn đã bố trí gần nghìn viên lính gác, nhưng quân Thổ Phồn tuy là một kẻ trí tuệ nghĩ chu toàn nghìn mối, nhưng cuối cùng vẫn có một sơ suất, bọn họ không suy nghĩ đến bờ đối diện, đây là một cách nghĩ bản năng, quân Đường đều hành động ở bờ bắc, không thể nào xuất hiện ở bờ nam.

Nhưng lại vừa đúng một chi xích hầu quân Đường bèn là từ bờ nam phát động công kích, trong hai chiếc thuyền nhỏ có một binh sĩ quân Đường rất giỏi bơi lội, bọn họ phụ trách châm ngòi chấn thiên lôi trong thuyền nhỏ.