Thiên Hạ
Chương 299 : Khánh An thành hôn (Thượng)
gacsach.com
Từ điền trang về không được mấy hôm thì đã đến ngày Lý Khánh An thành hôn. Hôm nay là người mười tám tháng hai. ông trời se duyên. Mới sáng sớm.ngoài cửa Cao phủ trong Dực Thiện phường đã treo đầy lụa đỏ, lồng đèn đỏ đầy hi khí. Từng đóa hoa bằng vải lụa treo đặt trên cây hay thảm cô. Từng cây ống pháo trúc nổ đùng vang ầm trước cửa. khói lam ngất trời.phàng phất như trong phủ đệ vừa có người trúng tiến sĩ. Người đến xem cũng đứng đầy đầu đường góc phố, chen chúc. Nhưng trên mảnh đất trống dừng xe ngựa ở cửa bên chỉ vòn vẹn vài xe.
Thời gian còn sớm. khách khứa vẫn chưa đến. Hôm nay Lý Khánh An sẽ chính thức thành hôn với trưởng nữ Minh Nguyệt của Độc Cô gia. Kỳ thực Lý Khánh An cũng có một đại trạch và một tiểu trạch tại Trường An. đại trạch là do Lý Long Cơ thường cho, còn tiểu trạch là ngôi nhà lúc xưa Cao Lực Sĩ cho hắn. chỉ là bài trí nhà cửa cần thời gian, và còn phải có nha hoàn, kẻ hầu người hạ. bao nhiêu việc lặt vặt. Hắn không có thời gian chăm lo thôi thì mượn tạm phủ đệ Cao Lực Sĩ làm phía đàng trai vậy.
ngoài ra. lần này Lý Khánh An thực phong tám trăm hộ, có nghĩa là hắn mỗi năm đều được thu nhập thuế của tám trăm hộ gia. Nếu trong thành nội có dân ở, và lại còn là trung hộ, vậy có người là mỗi năm mỗi hộ sẽ đóng hộ thuế là ba ngàn năm trăm vãn. trắm trăm hộ, hắn sẽ được hai ngàn tám trăm quan tiền.
Tiền cũng không thiếu, cộng thêm Cao Lực Sĩ là phú hào nổi tiếng thiên hạ. Để níu kéo Lý Khánh An. lần này lão đã bỏ ra một món tiền lớn. hôn lễ được cứ hành tỏ mày tỏ mặt. Mới sáng sớm. lão đã sai gia nhân đến từng hộ trong Dực Thiện phường phát quả. Trong mỗi phần quả là năm trăm văn tiền cùng bánh lễ, đường và rượu. Đương nhiên những thứ này đều dùng danh nghĩa Lý Khánh An tặng. Trước cửa phủ. mấy gia nhân đã tung tiền đồng lên trời, khiến cả đám trẻ con ùa vào tranh giành, làm trước cửa Cao phủ náo nhiệt vô cùng.
Tân phòng được đặt tại Phù Dung các. cả viện đều được cắm đầy hoa giả. trên cây treo đầy lụa đỏ, một bầu không khí lễ hội, hỉ sắc bừng bừng. Lúc này Lý Khánh An đương ngồi thừ người trong phòng. Hắn thức dậy từ lúc canh ba. kỳ thực cả đêm hắn hầu như không ngủ. Sẽ không còn biến cố gì nữa. lòng hắn cuối cùng cũng bình tĩnh phần nào.
Hôm nay hắn mặc một bộ lễ phục tân lang, chiếc bào ngoài màu đỏ may mắn. đội mũ sa màu đen. và trên đó là một đóa hoa vải màu đỏ. Hôm nay là ngày đại hỉ của hắn. trong lòng hắn lại thấy trống rỗng, vừa lo lắng lại vừa chờ đợi. Cả bản thân hắn cũng không hiểu nổi nguyên nhân.
Lúc này, cửa mở ra. một tiểu nha hoàn vào thi lễ nói: “Đại tướng quân.lão gia nói thời gian xuất phát đã đến. mời tướng quân ra ngoài.”
“Ta biết rồi.sẽ ra ngay đây!”
Lý Khánh An chỉnh đốn lại áo mũ bước nhanh đi ra. Dưới bậc thèm trước đại đường. một chiếc kiệu hoa lớn đã chuẩn bị xong. Tám tên kiệu phu và hai mươi bốn người nhạc thủ đã đang ngồi xổm một bên thủ thỉ to nhỏ. Còn có một trăm tên thù hạ của Lý Khánh An giờ đã đổi thành thường phục đợi sẵn có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
“Tân lang đã ra chưa?” Cao Lực Sĩ nôn nóng hỏi.
“Cho người vào hối lại đi. nếu không thì trễ giờ mất.”
“Đến rồi! Đến rồi!”
Mấy người khách nam đi theo đang hộ tống hắn ra. Trong số khách nam đó có mấy người em họ của Minh Nguyệt, có người là cháu nhà ngoại của Bùi phu nhân, có hai con trai của Bùi Mân - Bùi Minh Ý và Bùi Tri lễ, và còn có em họ nhà Độc Cô - Độc Cô Hồng Viền, ba người trẻ tuổi này đều chừng mười tám mười chín; tinh thần sảng khoái, rất ư nhiệt tình.
Cao Lực Sĩ vội ra trách: “Thất Lang, sao lâu thế?”
“Cao Ông. ta có phần hồi hộp.”
“Có gì mà hồi hộp, thiên quân vạn mã trên chiến trường cũng đã từng chỉ huy, thế mà cũng phải sợ? ngươi chả cần làm gì cả. mọi việc cứ để ta an bài.”
Cao Lực Sĩ sửa lại mũ nón cho hắn. vào kéo lại cái hoa đỏ đeo nghiêng trước ngực hắn. xong xuôi mới ngắm nghía hắn ĩừ trên xuống, cười nói: “Xong rồi. có thể xuất phát rồi.”
“Đón -dâu!” Người chủ trì cao giọng kéo dài. tiếng trống vang trời nổi lên.các kiệu phu khiêng kiệu lên. Lý Khánh An cũng trở người nhảy lên lưng ngựa, dưới sự hộ tống của khách nam và người chủ trì. đoàn người hiên ngang tiến thẳng xuất phát.
Trong hôn lễ của Trung Quốc mấy ngàn năm nay đều theo lục lễ của Chu triều để lại như nạp thái, vấn danh, nạp cát. nạp chính, thỉnh kỳ, thân nghênh. Hôm nay chính là ngày vui lớn nhắt, và ba ngày sau còn có lễ hồi môn.
Ngày nay cưới nhau cặp tân nhân sẽ dùng xe, nhưng thời cổ đại sẽ dùng hoa kiệu. Gia đình tiểu hộ thành hôn sẽ đơn giản hơn. đi một vòng qua phường là được. Nhưng hôn lễ của người đại hộ lại phức tạp hơn nhiều. Đừng nói là vòng một vòng thành, chỉ cần nửa vòng, cũng phải ra khỏi nhà thì rất sớm.
Lý Khánh An lần này thành hôn. nhà phía đàng trai ở Dực Thiện phường, còn phía đàng gái thì ở Vụ Bốn phường. Khoảng cách cự ly thì vốn không xa. cứ đi men theo hoàng thành và bờ tường đông của Thái Cực cung thì có thể đến. nhưng đường lại không thể đi như thế. đội ngũ đón dâu phải đi hướng nam trước, vòng qua chợ Đồng. đi thẳng đến Từ Ân Tự của Chiêu Quốc phường, nhận lời chúc của những người tăng nhân. Xong lại tiếp tục đi về hướng tây, đi đến đại lộ Chu Tước.cuối cùng đi thêm hai phường phía đông mới có thể vào phường Vụ Bồn. Đấy cơ hồ là đi hết nửa thành Trường An.
Nên cả đoàn đón dâu phải đi từ sáng. mãi đến trưa mới đến phường Vụ Bổn. thật sự trước đó đã có người đi thử vài lần để ước chừng thời gian.hơn nữa giờ cát xuất phát cũng đã được tính trước, một khắc cũng không được trì trệ.
Người Trường An thích xem náo nhiệt. An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An thành hôn càng làm náo động toàn thành, ai cũng biết hắn mấy năm trước từng vung kiếm chém bàn vì Độc Cô Minh Nguyệt. Trãi qua bao gian truân, cuối cùng thì hừu tình nhân cũng trở thành cặp thành đôi. Hành nhân dọc đường ai ai đều vây quanh để hóng việc, chốc chốc lại có người lớn tiếng vỗ tay reo hò: “Đại tướng quân, chúc mừng!”
Lý Khánh An chấp tay hồi lễ với từng người, nhưng cả một đoàn thân vệ của hắn lại căng thẳng chết được, vây chặt hắn ở giữa. Bọn họ cảnh giác ngó nghiêng tứ phía, sợ hãi giữa đám đông sẽ xuất hiện một cây độc tiền. Cũng may, dọc đường đều thuận lợi. lúc đến gần trưa thì đoàn đón dâu cũng đi vào phường Vụ Bổn. Trong phường Vụ Bổn bỗng chốc tiếng pháo trúc vang ầm. cơ hồ tất cả cư dân đều đi ra xem. Một đám đông trẻ con chạy nhảy đi theo đoàn người, cùng hân hoan đi đến phủ Độc Cô.
Trong hậu trạch Độc Cô phủ, mười mấy người nữ tử vây quần trong nhà. ai ai áo quần diễm lệ, tay cần phấn, cầm bút kẽ mắt. nào áo quần bu quanh cô dâu mới. Minh Nguyệt đã lần thứ ba phải phủ phấn lại, nàng cẩn thận ngắm mình trong gương một hồi lâu. Trương phu nhân phụ trách trang điêm cho Minh Nguyệt cũng cảm thấy hình như thiếu đi chút hì sắc, lại phủ thêm một lớp phần mỏng trên mặt nàng.
Phù dâu của Minh Nguyệt hôm nay có ba người. Một người trong đó tất nhiên là muội muội nàng Minh Châu, hai người còn lại là tỷ muội Như Thi, Như Họa. Minh Châu tây cầm gương đang thờ thần nhìn tỷ tỷ trang điểm.làn phấn phủ đều trên làn da mịn. cặp mắt thu thủy mông lung. cặp mày dài cong. đẹp không ngôn từ diễn ta nổi. Nhưng trong mắt Minh Châu, phàng phất như tỷ tỷ đang trang điểm kia chính là mình.
“Minh Châu, cháu cũng muốn gả chồng rồi sao?”
Trương phu nhân có quan hệ tốt nhất với Minh Châu nhìn nàng thất thần bèn trêu. Mặt nàng ửng hồng, bĩu môi nói: ‘Thím nói đùa gì thế? Cháu lúc nào nghĩ đến đâu!”
“Nhìn cháu kia. ngẩn ngơ cả người. đang nghĩ gì thế này?”
“Không có gì. cháu nghĩ tỷ tỷ nếu đi An Tây, cháu sẽ không nhìn thấy tỷ tỷ nữa.”
Minh Châu vốn chỉ là tìm lý do, nhưng khi thật sự nghĩ đến tỷ tỷ sẽ đến An Tây trong mắt nàng hụt hẫng. Minh Nguyệt nhìn muội muội buồn bả bèn nựng mặt muội muội cười nói: “Giả như tỷ tỷ thật sự đi An Tây, muội lúc nào cũng có thể đến tìm tỷ, gặp phải ấm ức gì thì cứ đến.”
“ừm!” Minh Châu khẽ gật đầu. nước mắt không điều khiển được tràn ra khóe mắt. Minh Nguyệt cũng trở nên thương cảm. kéo lấy tay muội muội, khóe mắt lại hơi đỏ.
Lúc này, Bùi phu nhân đi đến xoa xoa đầu con gái út: “Châu Nhi, đừng khóc nữa. hôm nay là ngày đại hi của tỷ tỷ, con nên vui cho tỷ tỷ chứ.”
“Lòng con vừa vui nhưng cũng vừa buồn!” Minh Châu nghẹn ngào nói.
Lúc này, đã nghe tiếng pháo nổ từ xa xa. Bùi phu nhân vội nói: “Nhanh lên! Nhanh lên! Đội đón dâu đã đến. phải nhanh lên.”
Mọi người lập tức trở nên bận rộn. tỷ muội Như Thi Như Họa cầm phượng quan.
Bùi phu nhân cầm lấy chỉ kẽ mày cẩn thận kẽ lại mày cho con gái. lại lấy một chiếc hộp nhỏ qua, cười nói: “Lại đây! Để mẫu thân kéo mặt lại cho con!”
Kéo mặt. cũng thất là dùng hai sợ chỉ nhỏ kéo qua trán cô dâu để làm sạch lông nhỏ trên đấy, cũng có ý nghĩa là kết thúc thời đại cô nương. Bùi phu nhân rút hai sợi chỉ bạc ra. cẩn thận kéo qua trán con gái. Tiếng kèn tiếng trống từ xa xa đã ngày càng gần.giờ đã đến ngoài phủ, như thôi thúc lòng người.
“Phu nhân, đến rồi! Đoàn đón dâu đã vào phủ.”
“Mẫu thân!"Minh Nguyệt bỗng kéo tay mẫu thân lại. quyến luyến nhìn mẫu thân mình, mắt bỗng chốc lại đỏ ngầu.
“Con gái, hôm nay là ngày con xuất giá. phải vui lên chứ!”
Giọng bà cũng nghẹn ngào, bà quay đầu đi, không để con gái mình nhìn thấy nước mắt trào ra.
Minh Nguyệt quỳ trước mặt mẫu thân khóc: “Mẫu thân, từ ngày hôm nay bắt đầu. nữ nhi sẽ phải xa mẫu thân.không thể bên mẹ để hiếu thuận, mẫu thân phải tự bảo trọng.”
Bà ôm lấy con gái mình giọng rung rung: “chỉ cần con hạnh phúc, mẫu thân cũng sẽ vui theo. Sau khi gả chồng con nhớ hầu hạ tốt cho phu quân, tuân phủ đức hạnh của người phụ nữ. sớm sinh con trai cho Lý gia. như thế mẫu thân cũng yên tâm hơn.”
Bùi phu nhân cầm tay hai tỷ muội Như Họa Như Thi, nói với họ: “Minh Nguyệt tuy là cả, nhưng nó tâm địa hiền lành, sẽ đối xử tốt với các cháu, các cháu cũng đối xử tốt với nó, hi vọng các con có thể sống như chị em với nhau, tương hỗ giúp đỡ.”
Như Thi Như Họa ngoan ngoãn hành lễ: “Xin phu nhân cứ yên tâm!”
Bùi phu nhân lại nhìn về hướng Vũ Y đương đứng ở trước cửa. Trước đây bà từng nghe Vũ Y đàn. nhưng chưa bao giờ ngờ được cầm Tiên lại cùng gả một người chồng chung với nữ nhi mình. Mấy ngày nay tiếp xúc nhiều với Vũ Y, bà cũng dần hiểu nàng.
Nàng là một người nữ tử rất nhạy cảm và tự trọng, thanh cao mà độc hành độc lập, chẳng bao giờ để ý người khác đã nói gì. và càng không quan tâm những quy củ thế tục. Trong tương lai, nàng chưa chắc có thể sống tốt cùng nữ nhi mình, nhưng tính nàng không xấu, với lại thêm tính bao dung của nữ nhi, chắc không đến nỗi có việc gì.
Bùi phu nhân vẫy vẫy tay với Vũ Y: “Vũ Y cô nương, mời cô nương qua đây một lát!”
Lúc này trong lòng Vũ Y đầy chua chát, Lý Khánh An thành hôn nhưng tân nương lại không phải là nàng. Tuy Lý Khánh An đã hứa sẽ cho nàng thân phận trắc phi. nhưng mắt thấy Minh Nguyệt xuất giá vinh quang rầm rang thế này, khiến trong lòng nàng bi ai vô cùng.
Nàng đi lên trước thi lễ cho Bùi phu nhân: “Phu nhân!”
“Vũ Y, ta cũng nhờ con chăm sóc Minh Nguyệt cho ta, phu quân của các con sau này sẽ không phải người tầm thường. Hắn sẽ cho các con địa vị mà mình đáng có, nhưng dẫu thế nào đi chăng nữa, ta cũng hi vọng các con có thể thân như chị em ruột, để phu quân của mình có thể toàn tâm lo gầy dựng sự nghiệp.”
Vũ Y lặng lẽ gật gật đầu. Nàng không thích nói nhiều, bèn quay lưng đi, cẩn thận phủ phấn lại cho Minh Nguyệt vì vết nước mắt vừa rồi, và lại đội lại phượng quan cho nàng ngay ngắn. Ngắm nghía một lúc, Vũ Y mới vừa ý cười cười.
Minh Nguyệt từ nụ cười của Vũ Y đọc được một niềm hạnh phúc hàm xúc, nàng kéo qua tay Vũ Y cười nói: “Vũ Y tỷ, tỷ đi cùng muội ra ngoài đi!”
Lúc này, tiếng trống nhạc từ trong phủ Độc Cô phủ nổi lên, vài trăm ống trúc đang đùng đùng vang ầm trong và ngoài phủ. Người chủ trì đi theo đang đứng ngoài cửa hô to: “Tân nương chuẩn bị!”
Đoàn người đón dâu cuối cùng đã đến.
Đội đón dâu đã đến nhưng không phải đón dâu xong sẽ lập tức ra đi, Độc Cô gia còn phải chiêu đãi đoàn người đến đón. để họ ăn trưa tại Độc Cô gia. ngoài ra. tân lang quan dưới cùng họ hàng thân thích sẽ chịu sự chất vấn của các bà con họ hàng của nhà gái. Cũng như tình hình Lý Khánh An lần đầu đến xem mắt.
Đại loại như con gái nhà Độc Cô sau khi gà đến nhà Lý Khánh An có bị ngược đãi không? Lý Khánh An liệu có khi nào sẽ có phòng ngoài không v.v và v.v. Những điều này không phải nói thôi, mà cần phải dùng hành động để biểu hiện, nói trắng ra là rút tiền ra để bịt miệng họ lại. Hắn có thể ngang nhiên hối lộ. Lúc này khách đi chung sẽ tỏ ra tác dụng, đưa tiền vàng bạc đã được bọc trong giấy đỏ để cầu được cho qua.
Đương nhiên, không có ải nào mà không qua được, dẫu thế nào cũng không thể để con gái nhà Độc Cô gả không được chồng! Nên dù qua bao nhiêu ải khó dễ chủ yếu là xem Lý Khánh An ra tay có rộng rãi không. Nếu hắn rộng rãi, thì sẽ ít bị gây khó dễ hơn.thậm chí còn có thể ha hả cho qua. Nếu nhà chồng mà bủn xỉn, đương nhiên cũng qua ải được, chỉ là sẽ phải trả lời một số câu hỏi khiến người ta khó xử. Lý Khánh An một năm thu nhập bao nhiêu? Một năm cho bao nhiêu tiền phấn son? Trong nhà có bao nhiêu đất? Bao nhiêu nhà? Bao nhiêu nha hoàn?
Có điều lần này Lý Khánh An lấy vợ quả thực là bỏ không ít tiền.. Trong mỗi gói bao đỏ của hắn có hai mươi đồng tiền vàng. tất là hai mươi quan tiền. Đây quả là món tiền mừng không nhỏ, khiến các bà các cô dì của Độc Cô gia đều cười tít mắt. nên hắn thuận lợi qua ải.
Thời gian tiếp theo chính là đợi chờ, đợi kiệu phu tay trống đều ăn uống no say thì mới có thể lên đường. những người này vừa ăn nhà đông gia. lại vừa ăn này nhà kia. chính là nhờ nghề này mà ăn cơm. hiếm hoi mới có được ăn một bữa của người đại hộ, cơ hội này không thể bỏ qua. bữa cơm trưa này bọn họ ăn gần nửa canh giờ mới xong, đến mức ăn uống mãn nguyện, bọn kiệu phu tay trống kia mới bắt đầu dốc sức thổi kèn ầm trời chuẩn bị ra ngoài xuất phát.
Tân nương đời Đường không có che mặt lại. bốn nha hoàn Độc Cô gia tay cầm quạt to che kín trước sau, trái phải tân nương. Như Thi cũng đi lên dìu tân nương ngồi vào kiệu.
Chiếc hoa kiệu lớn chỉ có thể ngồi tân nương và nha hoàn gả theo về nhà chồng, phù dâu thì ngồi chiếc kiệu còn lại.
“Khởi kiệu!”
Tiếng pháo nổ đùng đùng lại lần nữa được nổi lên. một chiếc kiệu hoa kéo đầy lụa đỏ hân hoan đã đợi sẵn cửa lớn Độc Cô phủ được mở toang, mười mấy thân thích họ hàng Độc Cô gia tay bưng chậu đồng chạy ra theo, dội nước trong chậu ra ngoài.
Lần ra khòi cửa này quy mô càng lớn. hơn hai trăm gia bộc của Độc Cô gia gánh trăm mấy rương của hồi môn đi theo. Đi theo đoàn còn có cả Độc Cô Hạo Nhiên cùng mẫu thân tân nương Bùi phu nhân, và cậu Bùi Mân. Bọn họ đều là phụ huynh đàng gái. sẽ nhận sự quỳ lạy của đôi tân nhân, có điều họ không ngồi kiệu, mà ngồi xe ngựa; mà cũng không phải đi vòng quanh thành như đoàn đón dâu, mà sẽ trực tiếp đi đường gần đến thẳng phủ Cao Lực Sĩ.
Đội ngũ đón dâu này từ Độc Cô phủ xuất phát, họ vẫn đi theo đường cũ. Lần này người xem bên đường vay kín. khiến đường xá cũng khó thông. Lúc sáng chưa có tân nương, dán chúng cũng không mấy hứng thú. nhưng đến lúc chiều tân nương xuất hiện, bỗng chốc làm cho dân tình tò mò, vây kín hết hai bên đường chỉ trỏ vào hoa kiệu, dù cho không nhìn thấy tân nương nhưng lại càng khiến dân chúng có nhiều không gian tưởng tượng hơn. Nàng Minh Nguyệt nhà Độc Cô nổi tiếng là mỹ nhân của Trường An, nghe nói không thua gì quý phi. Hôm nay nàng làm tân nương, lại càng làm người ta phải tò mò.
Đối với Lý Khánh An. việc đón tương đương qua đường như thế cũng là một thứ nhân tình. Cứ mỗi đến một cửa phường, lại có cao quan trọng thần mệnh cho người nhà ra gõ trống đánh kiềng để tỏ ý chúc mừng Lý Khánh An. Lý Khánh An đều phải hoàn lễ. phải lệnh cho thân vệ đi gửi tiền lễ. Còn lúc đi qua chợ Đông lại càng náo nhiệt hơn. hàng ngàn người Hồ ở Lĩnh Tây đang ở tại chợ Đông nghe nói An Tây Tiết độ sứ Lý Khánh An thành hôn đều lũ lượt chạy ra chúc mừng; vừa ca hát vừa nhảy múa. nhiệt tình như lửa. Tiếng ca điệu nhảy, tiếng cười huyên náo, đù các loại nhạc cụ. dùng phong tục và nhiệt tình của họ để chúc mừng Lý Khánh An thành hôn.
Lúc này, xa xa có hai cô gái trẻ đang cười trên lưng ngựa, người nữ tử đứng trước đội một chiếc nón đan tre. mình mặc bộ y phục bó sát màu đỏ, chân mang hia ống cao, nên trong thân hình nàng càng sầy vào cao, rất có phong thái của bậc nữ anh thư. Nàng đi mãi đến cửa chợ Đông mới dừng lại.
Đoàn đón dâu đã đến.tiếng kèn tiếng trống vẫn vang trời, vài trăm người Hồ đang nhiệt tình gõ trống da để biểu thị chúc phúc cho đôi tân nhân này. Mấy mươi Hồ cơ trẻ tuổi bắt đầu điệu múa Hồ thuyền vũ nhiệt tình dưới tiếng trống dồn dập. Dân chúng xung quanh đều vỗ tay reo hò, không khí nhiệt liệt đến đinh điêm. Lý Khánh An thân mặc tân lang hỉ phục vẫy tay cảm tạ với những người Hồ nhiệt tình kia. Cảm tạ bọn họ đã chúc phúc. nhưng hắn lại không để ý thấy người nữ tử trẻ tuổi ngài trăm bước.
ngoài trăm bước, nón đan tre đã che nửa khuôn mặt nàng lại, chỉ lộ ra làn môi và chiếc mũi cao cao. Nàng đẩy nón đan lên một chút, nhìn Lý Khánh An đầy bi thương.
Sáu năm rồi.hắn vẫn an tuấn tráng kiện như thế. Trên mặt hắn tràn trễ niềm vui của ngày tân hôn. Năm xưa. tên tiểu binh tại Túc Lầu phong Thú Bảo giờ đã là danh tướng Đại Đường. trở thành vương của An Tây. Nhưng tình cảnh bán da báo đen trong tửu lâu. nàng phảng phất như vừa mới hôm qua. nụ cười bất cần ấy như chưa từng biến mất khỏi mắt nàng bao giờ.
“Miếng da báo này ta đương nhiên bán. nhưng ta bán giá cao lắm. đoán chắc cô nương không mua nổi!”
“Ngươi nghĩ ta không có tiền ư?”
“Đây là một trăm năm mươi lượng bạc. ngươi cầm lấy.”
“Một trăm năm mươi lượng bạc làm sao đủ. ta chí ít cần một ngàn lượng.”
“ngươi nghĩ ngươi đang bán gì? Một tấm da thiu mà dám đòi một ngàn lượng!?”
“Một ngàn lượng thì sao? Ta đâu có miễn cưỡng ngươi mua!”
“Không được! Tấm da báo này bổn cô nương nhất định phải có cho kỳ được!” “Tiểu nương. hỏa khí cô nặng thế, coi chừng gả không được chồng!”
Thời gian thấm thoát đã sáu năm qua đi. Nàng mòn mỏi đợi chờ sáu năm. nhưng cuối cùng chỉ chờ đợi tin đại hôn của hắn. Không! Không phải tin. mà là cảnh hắn thành hôn trước mắt.
Nàng nhìn chằm chằm bộ hỉ phục của hắn. nhìn chằm chằm chiếc hoa kiệu đỏ chói, nhìn chằm chằm tân lang đang ngồi trên ngựa đầy hân hoan. Màu đỏ đó sao mà chói mắt thế. Tay nàng bấu chặt dây cương, môi nàng cũng ứa máu vì cắn môi. Nàng nhìn chằm chằm mục tiêu duy nhất trên đời của mình, toàn thân bất động, như vừa bị sét đánh ngang tai. Cặp mắt u uất của nàng lại tràn lệ lúc nào.
Trong hải dương của màu đỏ hỉ sự. của không khí hân hoan, của tiếng kèn trống vang trời, nàng cúi đầu thúc ngựa đi khỏi về hướng ngựa lại. Cô độc và hoang vắng!
Sao lặng trăng xuống đêm ngát hương, tay thon trải óng ánh. duyên trước nay tiếp khúc nhạc nồng. lòng có ý, ái vô thương; giang hồ xa. trời xanh rộng. đường miên man. vị sầu nhàn hạ. đa tình tâm tư. vô hạn suy tư.