Thiên Hạ

Chương 285




Thiên Hạ
Chương 285 : Ganh đua ở triều hội (Trung)
gacsach.com

Trong Hàm Nguyên điện vô cùng rộng rãi, mấy nghìn người đứng trong đó cũng không cảm thấy chật chội, bá quan văn võ theo phẩm cấp của mỗi người đứng vào hàng ngũ, từ tam phẩm trở lên đều có chỗ ngồi, thân vương, quận vương, tam sư tam công, tam tinh lục bộ cửu tự ngũ giám nhất đài cùng với thập nhị vệ, đông cung chư tư, kinh triệu phủ, văn võ quan viên tại kinh của các nơi, tàn quan không chức quyền v.v..sắp xếp hàng ngũ ở hai bên Hàm Nguyên điện.

[(*)

- Tam sư tam công: Thái sư, Thái phó, Thái bảo;

- Tam tỉnh: Thượng thư tỉnh, Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh;

- Lục bộ: Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ;

- Cửu tự: Thái phủ (Hộ bộ - tiền), Tư nông (Hộ bộ - lương thực), Tông chính (Lễ bộ - hoàng tộc), Thái thường (Lễ bộ - tế tư), Quang lộc (Lễ bộ - thiện thực), Hồng lư (Lễ bộ - ngoại giao). Vệ úy (Binh bộ - quân khí dự trữ). Thái bộc (Binh bộ - mã chính), Thái lý (Hình bộ - tư pháp) thiết lập ra Khanh một người Thiếu khanh hai người Tự thừa quản lý sự vụ thường nhật.

- Ngũ giám: Quốc tử (thiết lập Tế tửu, Tư nông), Quân khí (Binh bộ - Quân khí chế tác, thiếp lập Giám), Thiếu phủ (Công bộ - thủ công nghiệp, thiết lập Giám, Thiếu giám). Tướng tác (Công bộ - kiến trúc, thiết lập Đại tượng, Tượng), Đô thủy (Công bộ - thủy lợi, thiết lập Sứ giả, Thừa)]

Thất đại tiết độ sứ của Đại Đường hôm nay đã tham dự bốn người. Phạm Dương. Bình Lô tiết độ sứ An Lộc Sơn; An Tây, Bắc Đình tiết độ sứ Lý Khánh An; Lũng Hữu, Hà Tây tiết độ sứ Ca Thư Hàn; Kiếm Nam tiết độ sứ kiêm An nam đô hộ Cao Tiên Chi. bốn người bọn họ một tả một hữu mỗi bên đứng hai người, điều thú vị là, Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi đứng chung với nhau, còn Lý Khánh An lại đứng cùng một chỗ với An Lộc Sơn.

Lý Long Cơ còn chưa đến, trọng đại điện khắp nơi vang lên tiếng xì xầm bàn tán.

“Lý tướng quân, lần này chúc mừng ngài!” An Lộc Sơn ngồi ở một bên nhỏ giọng cười nói.

Lần này Lý Khánh An quay về Trường An, vẫn là lần đầu tiên gặp được An Lộc Sơn, vài năm không thấy hắn. hắn dường như không có gì thay đổi, vẫn là khuôn mặt giống trái bí đỏ kia và thân mình to mọng, ánh mắt càng nhỏ hơn, trong khe mắt ánh lên một tia sáng.

Lý Khánh An khẽ cười nói: “An soái năm trước thăng chức Đông Bình quận vương, Khánh An còn khôngkịp chúc mừng, nhân đây ta cũng chúc mừng An soái vậy!”

“Không dám! Không dám! Đó là long ân Thánh Thượng, An Lộc Sơn ta có tài đức gì. làm sao bì được với chiến công đại tướng quân kích bại quân Đại Thực chứ, hổ thẹn a!”

Hai người hàn huyên vài câu. lại nói đến trận đấu mã cầu năm xưa. đều cảm thấy thời gian như thoi đưa ngựa phóng qua rãnh nhỏ, chớp mắt đã bốn năm qua đi. An Lộc Sơn thở dài nói: “Năm xưa Lý tướng quân trong trận chiến Tiểu Bột Luật lập hạ đại công, được phong Trung lang tướng, chẳng qua chỉ vỏn vẹn mấy năm. mà đã thăng chức An Tây Tiết độ sứ. quả nhiên là thiếu niên đắc chí. ta thường thường chính là dùng Lý tướng quân động viên mấy khuyển tử của ta.”

“Thật ra An soái cũng không kém gì. ta nhớ An soái là năm Khai Nguyên hai mươi gia nhập quân Đường, vòn vẹn tám năm mà đã xuất nhiệm Tiết độ sứ, điều này cũng không đơn giản a! Hơn nữa ta nghe nói triều đình sẽ điều An soái vào kinh làm tướng. ra tướng (quân) vào tướng (quốc), cuộc đời đại trượng phu phải nên như thế!”

Khe mắt híp nhô của An Lộc Sơn bỗng chốc tròn xoe, hắn thất kinh nói: “Tướng quân nói gì? Ta phải vào kinh làm tướng, tướng quân nghe ai nói vậy?”

Sự cả kinh cuống quít của An Lộc Sơn lọt vào trong mắt Lý Khánh An. hắn không tỏ rõ nét mặt cười nói: “An soái không cần quan tâm là ai nói vậy với ta. tóm lại là việc tốt. chỉ không biết là sau khi An soái vào kinh làm tướng rồi. ai sẽ đến tiếp nhận chức Phạm Dương và Bình Lô Tiết độ sứ. ta đoán là rất có thể là hai người Phu Mông Linh Sát và Trình Thiên Lý, An Soái nghĩ sao?”

An Lộc Sơn khuôn mặt biến sắc, hắn có chút hoài nghi lời nói của Lý Khánh An có phải sự thật không, hắn chẳng mảy may nhận được chút gì về tin tức này, nhưng Lý Khánh An nói có vẻ như thật, làm cho lòng hắn gióng lên tiếng trống nhỏ, hắn đã tự ý chiêu mộ ba vạn quân đội rồi. một khi hắn bị điều khỏi Phạm Dương, bí mật hắn tự ý mộ binh tất sẽ bại lộ, hắn An Lộc Sơn ắt sẽ phải chết.

“Bệ hạ giá lâm!”

Trong điện một tiếng hô dài, Lý Long Cơ dưới sự hộ tống của mấy trăm thị vệ. cung nữ và hoạn quan bước vào Hàm nguyên đại điện.

Lý Long Cơ ngồi trên ngai vàng trên cao. Từ góc độ của triều thần ở xa xa nhìn lên chỉ thấy người khí độ oai nghiêm, cao quý thanh tao, nhưng khi đến gần nhìn kỹ mới phát hiện, trên mặt người được phủ lên một lóp phấn nhàn nhạt. Dù đã đặc biệt chỉnh trang, những vẫn không thể nào che nổi được tinh thần mệt mỏi của người.Cũng khó trách, đêm qua người dùng liền ba viên hương hoa trợ tình, hết mình phong lưu khoái trí đến nửa đêm mới thôi, đến giờ này Mai phi của người còn chưa dậy nổi nữa cơ!

Mùi hương hoa trợ tình này hiệu quả rất tốt. nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Lý Long Cơ tuổi tác đã cao, sức khỏe đã không còn có thể so sánh với lúc còn trẻ. Sau một đêm phong lưu hôm quan, giờ tinh lực của người đã nghiêm trọng bị vắt cạn. dù cho dùng thuốc đại bổ cũng chỉ bổ được một hai phần, chí ít còn phải uể oải mụ mẫm chừng năm sáu hôm. cộng thêm một tháng không thể hành phòng sự.

Lúc này đầu óc Lý Long Cơ đương mụ mẫm. người cảm thấy một cơn choáng váng trước cặp mắt của hàng ngàn vị thần tử. Nghĩ đến những việc tảo triều vừa nhiêu vừa phức tạp mà trong lòng không khỏi chán ngán. Có điều tảo triều hôm nay người phải thông báo việc trọng đại, nên đành phái cố gắng phấn chấn tinh thần để đối phó buổi đại triều này.

“Tảo triều bắt đầu!”Lý Long cơ không chút sinh khí khẽ hạ lệnh.

“Điện hạ có chỉ. tảo triều bắt đầu!”

Theo trình tự của tảo triều, sẽ do Binh bộ tiến hành tuyên bố biểu dương. Tảo triều lần này chủ yếu là biểu dương Kiếm Nam quân bình loạn Nam Chiêu, Cao Tiên Chi từ tháng mười năm ngoái tiến công Diêu Châu. Các La Phụng triệt để đầu hàng, giao quân quyền và phủ khố. Quân Đường từ tháng mười một bắt đầu vào trú tại đô thành Nam Chiêu, viên màn hoàn thành việc bình loạn. Theo lý, đáng lẽ việc này sẽ được biểu dương trong buối tảo triều hôm mồng năm tháng giêng năm nay. nhưng do Cao Tiên Chi không kịp quay lại.nên đành phải dời đến ngày hôm nay để biểu dương cùng quân An Tây quân một thể. Còn thắng lợi Lũng Hữu đoạt được khi đánh Thổ Phồn tháng chín năm ngoái đã được biếu dương hôm mồng năm. Hôm nay sẽ không còn nhắc đến.

“Bắt đầu theo trình tự đi!” Lý Long Cơ khẩu khí lạnh nhạt dặn xong. bèn nhắm mắt lại. dùng tai nghe tuyên đọc của Binh bộ.

Thôi Binh cao giọng hô to: “Thánh thượng có chỉ. xin mời Binh bộ bắt đầu!”

Binh bộ Thị lang Cát ôn đi ra. trong lòng hắn đương ôm hai xấp tấu sớ biểu dương dày dặn. theo trình tự hắn sẽ đọc Kiếm N

am quân trước, rồi mới đến An Tây quân.

Hắn đứng trước thềm ngọc ho nhẹ một tiếng, đặt cuốn tấu xớ còn lại vào khay của hoạn quan bên cạnh X0Ĩ1g; hắn bắt đầu tuyên đọc biểu dương thành tích của Kiếm Nam quân.

“Nam Chiêu Thổ Phồn được chiếu cố của Thánh ân. lấy oán trả ơn, bội tín bội nghĩa, loạn Đại Đường ta. để cho sinh linh lầm than, tai họa nam cương, tháng sáu năm Thiên Bảo thứ mười, hai mươi vạn Thiên quân Đại Đường xuất chinh Nam Chiêu, trải qua vài tháng cuối cùng cũng diệt được mối họa Nam Chiêu, trải qua bao trận chiến kịch liệt...”

Biểu dương chủ yếu là tuyên độc công tích, chỉ biểu dương mỗi Nam Chiêu đã lê la hơn vạn chữ. Cát ôn dùng ngữ khí trầm bỗng đọc với tốc độ cực chậm, chỉ mỗi biểu dương quân Kiếm Nam đã đọc nửa canh giờ. Rất nhiều người đã bắt đầu mắt mũi lim dim. những quan viên đang đứng lại càng thấy mệt mỏi. không dừng phải đổi chân để giảm áp lực của chân.

Lúc này. Ngư Triều Ân đằng sau Lý Long Cơ bỗng phát hiểu một sự tình chết người. Đại Đường thiên từ Lý Long Cơ đang nghiêng đầu ngủ thiếp trên ngai vàng của mình, đã thế còn tiếng ngáy phì phò. Việc Thánh thượng ngủ gật trong buổi tảo triều, đây là việc chưa từng có trong ký ức của hắn.

Hắn không khỏi hoảng loạn, mắt thấy Cát ôn sắp đọc xong, phía dưới chính là phần biểu dương của Thánh thượng. Nếu để quần thần phát hiện Thánh thượng ngủ say, vấn đề sẽ nghiêm trọng đây.

“Thưởng tiền năm mươi vạn quan, lụa hai mươi lăm vạn khúc, các quan tướng thắng tấu lên thăng chức đều được chuẩn..

Cát Ôn đã đọc đến hồi kết. phần phía sau còn khoảng hai mươi chữ sẽ kết thúc. Ngư Triều Ân không thể đợi nữa, liền di chuyển đến sau lưng người, đẩy nhẹ vai người, nhỏ giọng gọi: “Thánh thượng! Thánh thượng!”

Cát Ôn đọc xog, tiếp theo sẽ là phần ý kiến của Lý Long Cơ, nhưng khổ nỗi người vẫn chưa tỉnh dậy. Ngư Triều Ân đành liều, dùng tay véo mạnh một cái.

“Á!” Lý Long Cơ giật mình tỉnh giấc. Dù cho tiếng kêu của người không to, nhưng vẫn bị một số đại thần nghe thấy. Các trọng thần ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra, hóa ra Thánh thượng đã ngủ thiếp đi.

Lý Long Cơ he hé mắt, trong mắt vẫn còn nét ngu ngơ, có vẻ như vẫn chưa kịp phản ứng. Ngay tại lúc này, giữa đám đại thần bỗng vang lên tiếng ngáy phì phò hút đi sự chú ý của mọi người, chỉ thấy An Lộc Sơn đương nằm chõng chơ dưới đất. tiếng ngáy như sấm

“An Soái! An Soái!” Vài đại thần dùng hết sức đẩy hắn, trọng đại điện bỗng chốc lại dấy lên tiếng bàn tán xầm xì. Có người bụm miệng cười thầm, nhưng nhiều hơn nữa là bất mãn. Đây là triều đường trang nghiêm dùng để thương thảo quốc gia đại sự. thế mà An Lộc Sơn dám ngủ gật. Đây đúng là ngang nhiên miệt thị Thánh thượng.

Thừa lúc sự chú ý của quần thân dồn vào An Lộc Sơn, Ngư Triều Ân lập tức khẽ nói với Lý Long Cơ: “Điện hạ. phần biểu dương Kiếm Nam quân đã đọc xong, đang chờ ý kiến của người.”

Lý Long Cơ gật nhẹ đầu, người biết mình đã thất lễ, có điều hình như có người đã che đậy giúp mình.Ánh mắt của người lại nhìn về phía dưới điện, người rất muốn biết ai đã biết điều thế!

“Thánh thượng, thần có tội!”

An Lộc Sơn lúc này đã tỉnh, hắn liền vội vã bò dậy,vừa lê vừa bò đứng dậy đã chạy vội đến giữa đại điện. Hắn khom quỳ dưới đất khấu đầu liền liền nói: “Thần thân hình béo mập, cố nhiên ngủ thiếp đi, làm ô nhục triều đường, xin Thánh thượng hãy trừng trị thần!”

Lý Long Cơ từ từ nói: “Tuy bản tuyên đọc của Binh bộ hơi dài dòng, nhưng ái khanh đã là lão thần tử. sao lại có thể thất lễ trên triều đường. Trẫm sẽ cắt một năm bổng lộc của khanh, để xem như cảnh cáo.”

Quần thần bỗng chốc ồ lên xì xào, An Lộc Sơn chỉ vì thất lễ trên triều đường mà để bị phạt bổng lộc một năm.Cái giá này thật có phần không đáng, khiến cho xung quanh bỗng chốc dư luận xôn xao.

Lý Khánh An không khỏi thầm tán thưởng, hèn chi An Lộc Sơn lại được lòng Lý Long Cơ đến thế. Quả như là phi thường, có thể đứng ra chịu đòn thay cho người trong thời khắc quan trọng này. Từ những tiểu tiết này có thể hìn ra. hắn ngồi ngay cạnh An Lộc Sơn. nhìn rất rõ ràng là An Lộc Sơn căn bản không ngủ gật. Mãi đến khi giọng nói trầm trầm của Lý Long Cơ vang lên. hắn mới lập tức lăn xuống đất ngáy khò khò.Đây rõ ràng là giả vờ, muốn che đậy cho Lý Long Cơ.Tuy chỉ phạt bống lộc một năm. nhưng hắn sẽ được thu hoạch hơn xa bổng lộc này.

“Thần tạ ơn Thánh thương tha tội!”

An Lộc Sơn quỳ lạy một lạy xong lại từ từ trở lại chỗ ngồi, nhìn Lý Khánh An cười khổ tâm: “Lý Tướng quân không biết người mập như ta thật khó mà khống chế bản thân.Haiz! Phen này thật mất mặt trước bá quan quần thần, thật xấu hổ quá!”

Khánh An cười cười: “Tuy mất mặt. nhưng cũng được việc, An soái cũng không thiệt thời gì.”

Hai người nhìn nhau, tuy lời không nói ra nhưng trong lòng đều tự hiểu. An Lộc Sơn nheo mắt lại cười hi hi.

Lúc nãy Lý Long Cơ vừa ngủ một giấc, tinh thần có vẻ khá khẩm hơn. liền gật đầu nói: “chuẩn tấu binh bộ, lập tức ban hành.”

Cát Ôn lại nhận qua một tập tấu chương khác, mở ra oang oang đọc: “Từ khi Đại Thực xâm chiếm phía đông. Chiêu Vũ cử quốc mất Đại Đường đã lâu. Toái Hiệp không còn. Lĩnh Tây đều mây đen che phủ..

Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn cùng ngồi một nơi, có mấy lần lão định bắt chuyện với Ca Thư Hàn. nhưng khổ nỗi lão Ca Thư này cứ trầm mặt lại không nói một lời. Trong lòng Cao Tiên Chi cùng ức. nghĩ không thông rốt cuộc lão này sao lại lạnh lùng thế.

Khi An Lộc Sơn đi ra thỉnh tội, Cao Tiên Chi lại khẽ giọng nói với Ca Thư Hàn: “Ca Thư Tướng quân, tên An Lộc Sơn đúng là biết ngủ gật đúng lúc!”

“Hừ! Một tên hề diễn trò, ngoài những trò này hắn còn biết gì?”

Dù trong lòng Ca Thư Hàn có hơi không thoải mái với Cao Tiên Chi, nhưng so với sự phẫn hận với An Lộc Sơn. thì một đố kỵ kia của lão với Cao Tiên Chi không đáng là chi.

Cao Tiên Chi thấy cuối cùng Ca Thư Hàn cũng chịu mở miệng, bèn cười nói: “Ca Thư đại Soái hôm nay sẽ được vinh dự thăng chức Quận vương, cớ sao còn không vui như thế?”

“Cao Soái nhầm rồi! Người được thăng Quận vương là các vị, chứ làm sao mà đến phiên Ca Thư Hàn ta?”

Cao Tiên Chi ngạc nhiên, hắn nghe Trương Quân nói qua. Ca Thư Hàn cũng sẽ được thăng làm Quận vương.

Hậu thuẫn đầu tiên của Cao Tiên Chi là Lý Lâm Phổ, nhưng sau khi lão bị điều khỏi An Tây, lại vừa gặp lúc Lý Lâm Phổ cũng đương bị Dương Quốc Trung đả kích gây gắt. Khổ nỗi lão lại xuất nhậm Tiết độ sứ Kiếm Nam do Dương Quốc Trung chủ chính.

Trong thời gian mới nhậm chức lại gặp lúc Tiên Vu Trọng Thông bị quân Nam Chiêu đánh bại. quân Kiếm Nam tồn thất thảm trọng. lão đã mấy lần cầu cứu Lý Lâm Phổ, nhưng đều không hiệu quả.Cuối cùng vạn bất đắc dĩ, Cao Tiên Chi đành phải cầu trợ Hộ bộ Thượng thư Trương Quân. Kết quả nhờ sự giúp đỡ của Trương Quân, không những Dương Quốc Trung thay đổi thái độ, mà cả Lý Long Cơ cũng hạ lệnh cho quân phủ Quan Trung cho mười vạn binh xuống Kiếm Nam. Nhờ thế mà cộng thêm tám vạn quân lão chiêu mộ tại Thục Trung, hai vạn quân còn lại của Kiếm Nam cùng mười vạn quân này. tổng cộng được hai mươi vạn đại quân. Cao Tiên Chi cùng Thổ Phồn Nam Chiêu liên quân chiến đấu quyết liệt gần năm tháng. Cuối cùng, tại trận chiến An nhưng thành đánh bại liên quan Nam Chiêu Thổ Phồn, giết chết Đô đốc Thần Xuyên Thổ Phồn, đoạt lại An nhưng thành có vị trí chiến lược, buộc quân Thổ Phồn phải rút về Thần Xuyên. Quân Nam Chiêu cũng tổn thất thảm thương, Cát La Phụng cuối cùng không còn đường lui bị ép phải đầu hàng quân Đường.

Có thể nói chính vì Trương Quân đã giúp Cao Tiên Chi một tay trong khiến Cao Tiên Chi cuối cùng đại thắng, củng cố địa vị của lão tại vùng Kiếm Nam. Và Cao Tiên Chi cũng vì thế mà cảm kích Trương Quân.Cộng thêm Trương Quân cũng thường xuyên câu kéo, nên trong lúc tướng quốc đáng gần tan rã. Cao Tiên Chi đã dần hướng về Trương Quân.

Trong lòng lão vẫn đầy nghi hoặc, Trương Quân rõ ràng đã nói thế. Ca Thư Hàn cũng sắp được phong Quận vương. Sao bây giờ lại có biến cố này, khẩu khí của Ca Thư Hàn có vẻ không phải đùa, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?

Có lẽ vì đã rút kinh nghiêm khi đọc tấu chương trước, lần này khi đọc đến quyết định biểu dương quân An Tây, tốc độ của Cát ôn cũng nhanh hơn hẳn. Không đến một khắc giờ đã đọc xong, nhưng lúc này lại dấy lên một làn sóng kinh thán của văn võ cả triều.

“thưởng tiền năm vạn quan, lụa ba mươi vạn khúc!”Tất cả những thứ này chỉ là thứ yếu, qua trọng là tướng sĩ An Tây sắp được thăng chức,chỉ mỗi Trung lang tướng đã có bốn trăm mười lăm người, Lang tướng là một ngàn hai trăm người. Lệ Phi Thủ Du. Nguyên Lễ, Lý Tự Nghiệp, Đoàn Tú Thực bốn người còn được phong làm Tiết độ phó sứ. Từ trung Đường đến nay. hình như chưa đội quân nào được phong quan đông đảo như vậy.

An Lộc Sơn không khỏi giật mình, hắn vốn chỉ để ý đến phong thưởng của Lý Khánh An. mà lại quên mất phong thưởng cho quân An Tây. Trong cách nghĩ của hắn. chẳng qua là thưởng chút đỉnh tiền, và số tiền thưởng này cũng có hạn ngạch nhất định, rốt cuộc cũng chỉ lấy ra từ quân An Tây. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ, quân An Tây lại được đồng loạt thăng chức đông đảo đến thế. Khiến hắn đố kỵ vô cùng.Nếu sớm biết như thế, hắn nhất định sẽ phải cản trở.Dẫu thế nào chăng nữa. hắn mới là Đại Đường đệ nhất Tiết độ sứ, hắn làm sao có thể để Lý Khánh An đè đầu cưỡi cổ mình?

Có điều giờ cũng đã muộn, An Tây quân đã được vinh quan này, trong lòng An Lộc Sơn ngứa ngáy khó chịu như vừa bị mèo cào. sắc mặt hắn thâm trầm như mây đen, cả lời chúc mừng cơ bản cũng không nói nổi.

Sau khi đọc xong bản tuyên dương của Binh bộ, cả đại đồn xáo xào, ai ai cũng bàn luận về vinh dự mà quân An Tây có được. Trong điện Thiếu giám Thôi Bình hét cao một tiếng: “Trong điện yên lặng!”

Nhờ thế mà đại điện mới tạm thời lặng xuống. Phía sau chủ là là phong thưởng chủ tướng. Chủ tướng quân Kiếm Nam Cao Tiên Chi và chủ tướng quân An Tây Lý Khánh An hai người đều được Lý Long Cơ đích thân phong thưởng.

Lý Long Cơ nhìn nhìn trình tự phong thưởng trong tay, nói: “Cao Tiên Chi!”