Thiên Hạ

Chương 223




Thiên Hạ
Chương 223 : Trở về Bắc Bình
gacsach.com

Đầu tháng mười hai năm Thiên Bảo thử chín, đứng trên mảnh đất một màu trắng xóa thênh thang, Lý Khánh an lại trở về Bắc Đình đã cách biệt cả năm trời, Khi hắn phóng ngựa quả khỏi Tinh Tinh Hạp, trước mặt hắn liền hiện ra sa mạc bát ngát bất tận.

Ba trăm thân binh của hắn mừng vui reo hò, họ đua nhau nhảy xuống ngựa, chạy nhảy trong thảo nguyên phủ đầy tuyết trắng.

“Chúng ta đã trở lại!”

Lý Khánh An cũng cười ha hả, hắn tùy tay túm một nhúm tuyết trên cành cây khô gần đấy vò thành tuyết cầu, ném thật mạnh vào đám quạ tuyết đang đậu trên cây thông gần đấy, làm cả đàn quạ hoảng qua bay phành phạch lên không.

Lúc này Thôi Càn Hữu cười nói: “Lần này sứ quân định An Tây tiết độ sứ phủ tại Bắc Đình, chỉ sợ đã nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người!”

“Có gì mà nằm ngoài dự đoán mọi người, nhiệm vụ đầu tiên của ta chính là thu phục Toái Hiệp, năm trước ta tu kiến năm thành bảo chính là để làm điểm dựa lớn nhất cho lúc thu phục Toái Hiệp, Nếu không đặt trọng tâm ở Bắc Đình, thì làm sao ta lợi dụng ngũ thành này.”

Nói đến đây, Lý Khánh An ngửa đầu thở ra một làn khí trắng thật dài, hào khí vạn trượng nói: “Kỳ thật Bắc Đình cũng chỉ là quá độ, tương lai An Tây tiết độ sứ phủ phải đặt ở Toái Hiệp, nơi đó mới là thiên địa để ta thi triển quyền cước.”

Thôi Càn Hữu bị hào khí Lý Khánh An cuốn hút, cũng cảm khái, luyến tiếc vạn phần nói: “Thuộc hạ cũng hy vọng có thể lập nghiệp tại Tây Vực, có thể lưu danh thanh sử, Đây mới là sự nghiệp của nam nhi đại trượng phu.”

“Nhất định!” Lý Khánh An thật mạnh vào vai hắn cười nói:

“Càn Hữu, tương lai ta sẽ cho ngươi được một mình cáng đáng một phương, nhất định có thể thay đối trang sử đời ngươi.”

‘Thay đổi trang sử đời ta?”

Thôi Càn Hữu nửa ngày không có hiểu ý Khánh An, hắn vội vàng cao giọng hỏi: “Sứ quân, thế nào gọi là thay đổi trang sử đời thuộc hạ ạ?”

Lý Khánh An lúc này đã đi xa, chi nghe tiếng hắn cười to từ xa xa vọng đến: “Nói cách khác, trong tương lai cả Ca Thư Hàn cũng sẽ là bại tướng dưới tay ngươi!”

Thôi Càn Hữu thì thào lầm nhầm lại những hai lần, mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, như hiểu mà cũng không hiểu ý của Lý Khánh An, Hắn vội vàng đuổi theo: “Sứ quân, thuộc hạ hiểu ý của người rồi.”

...

Đoàn người lại đi được thêm hai ngày, cuối cùng mọi người cũng đến được Y Châu, Sáng sớm hôm đó, họ chỉ còn cách Nhu Viễn huyện ba mươi dặm thôi, Trước mặt đoàn người là một con nước đã đóng băng.

Xa xa nhìn thấy bên bờ kia sông có hàng trăm túp lều rải đầy, được bao bọc bởi hàng rào đóng doanh, tại thành một doanh trại be bé, Lúc này, vài tên kỵ binh phóng nhanh dến trước mặt Lý Khánh A bẩm báo: “Lý Tướng quân, đại soái nhà ta đang trong doanh phía trước, người muốn bàn giao thủ tục sự vụ với Lý Tướng quân. ”

“Được! Ta sẽ đi liền.”

Lý Khánh An thúc mạnh chiến mã, phóng về hướng đại doanh,Trong doanh trướng, Cao Tiên Chi thân mặc áo giáp, đang ngồi ở án trước giơ bút viết báo cáo thuật chức, sắp phải rời khỏi An Tây nơi đã chinh chắn vài chục năm nay, trong lòng lão không khỏi có chút lưu luyến.

Lão cũng khá là may mắn, dù binh bại Thổ Hỏa La, mất đi Toái Hiệp, cuối cùng triều đình cũng không có xử phạt, mà chir đưa hắn điều tới Kiếm Nam thu dọn tàn cục.

Trong lúc Cao Tiên Chi chiến bại phải rời An Tây, đồng thời lão cũng đầy trong đời vào tương lai đầy thách thức phía trước. Lão phải dùng đại thắng Kiếm Nam rửa sạch mối nhục Thổ Hỏa La.

“Các ngươi đều tránh ra! Ta không cần các ngươi ở chung quanh doanh chướng của ta.”

Lúc này, xa xa vang đến giọng Cao Vụ phẫn nộ la toáng, Cao Tiên Chi nhăn mày, Để đưa nữ nhi đi, lão đã không biết tốn bao nhiêu nước bọt, nhưng vẫn vô phương, cuối cùng không thể không dùng biện pháp nguyên thủy nhất, Đó là nhốt con gái vào trong một chiếc xe ngựa kín.

Mắt thấy Lý Khánh An sắp tới, mà nàng lại giễu sự vào lúc nay, Thế sao được! Nghĩ thế lão vội buông bút đi vội ra ngoài, đến liều của con gái mình, Chỉ thấy Cao Vụ tay nắm hoành đao, đang phẫn nộ gào thét với mười mấy thân binh đang cản đường nàng.

“Các ngươi nếu không tránh ra, ta sẽ động thủ.”

Các thân binh tay vẫn cầm khiêng lớn, vây nàng vào giữa, dù nàng kêu réo thế nào cũng không chịu để nàng rời đi.

“Con đang làm cái trò gì!” Cao Tiên Chi lớn tiếng quát.

Thân binh thấy chủ soái đi qua liền nhanh chóng tránh ra, Cao Vụ giẫm chân giỗi hờn trở lại trong liều.

Cao Tiên Chi thở dài một tiếng, vén màn liều của con gái đi vào, Cao Vụ lúc này đang nằm khóc thầm trên bàn.

“Sao? Vụ Nương của cha mà cũng có lúc mít ướt ư?” Cao Tiên Chi đi đến bên con cười nói.

Cao Vụ lau nước mắt đi, ngẩng đầu lên nức nở nói: “Phụ thân, con không muốn rời khỏi An Tây.”

“Vì sao?”

“Con không muốn rời xa thảo nguyên nơi đây, không muốn rời xa tuyết sơn và sa mạc nơi đây, Con thích tự do tự tại địa phóng ngựa trên thảo nguyên nơi đây, Còn Kiếm Nam toàn núi với núi, con không thích.”

“Cha có nói con phải đi Kiếm Nam đâu, con có thể ở lại Trường An, cùng với mẫu thân con.”

Cao Tiên Chi vừa cười vừa vỗ nhẹ lên đầu con: “Đừng nông nổi nữa, hãy đi về cùng phụ thân.”

“Con không! Con không muốn trở về, cho dù cha ép con quay về Trường An, con cũng sẽ trở về.” Cao Vụ quật cường nói.

“Con!”

Lửa giận trong lòng Cao Tiên Chi lại bừng lên, lão cố gắng kiềm nén nói: “Cha xem con muốn đi tìm hắn thôi.”

Cao Vụ cắn chặt môi không nói một lời, Cao Tiên Chi từ ánh mắt quật cường của con như thấy được chính mình lúc trẻ, Khi đó, phụ thân kiên quyết không cho lão đi An Tây nhập ngũ, đánh gẫy không biết bao nhiêu gậy gộc, thậm chí nhốt lão lại trong phòng, nhưng lão lại lật ngói phá mái nhà đào tẩu, bỏ nhà ra đi, Đến An Tây, thoáng cái đã mấy mươi năm qua đi.

Giờ con gái lại tái diễn lại màn cũ của lão năm xưa, Cao Tiên Chi mềm lòng xuống nước, ôn hòa nói với con gái: “Vụ Nương, cha không phải không thích Lý Khánh An, kỳ thật cha rất khâm phục hắn, tuổi trẻ tài cao, quân công lớn lao, hắn là do cha một tay dẫn dắt, là niềm tự hào lớn nhất của cha.”

Cao Vụ cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói: “Vậy sao phụ thân không thể đồng ý với con?”

Cao Tiên Chi thở dài, nói: “Đó là bởi vì Lý Khánh An đã đính hôn, chính thê của hắn là trường nữ nhà Độc Cô, ta làm sao có thề để con gái mình là vợ lẻ cho người khác, phải dựa vào sắc mặt người khác mà sống.

“Nhưng mà phụ thân, Con không quan tâm những thứ này.”

Cao Vụ đứng lên, năn nĩ phụ thân nói: “Thật sự, con không để ý một chút gì đến danh phận.”

“Con không để ý nhưng ta để ý!”

Cao Tiên Chi cả giận nói: “Cao Tiên Chi ta cũng đường đường là chư hầu nhất phương, con là con gái duy nhất của ta, hắn cưới con là vợ lẻ, chính là đang nhục mạ cha, cha tuyệt không cho phép!”

“Phụ thân!”

Cao Vụ quỳ xuống, rưng rung nói: “Con chờ hắn nhiều năm như vậy, phụ thân, xin cha hãy đồng ý cho con lần này thôi!”

“Không được!”

Cao Tiên Chi chém đinh chặt sắc cứng rắn nói, hoàn toàn không chút chuyển cơ: “Con chỉ có một lựa chọn, hoặc là đi cùng phụ thân, hoặc là đi theo hắn, Nếu con chọn theo hắn, Cao Tiên Chi ta từ nay về sau xem như không có người con bất hiếu này.”

Hắn quay người nổi giận đùng đùng bỏ đi, Cao Vụ tuyệt vọng đuổi theo bóng dáng phụ thân, nàng cất tiếng khóc lớn.

...

Cao Tiên Chi mới vừa trở lại liều lớn, đã nghe một quân sĩ báo lại, Lý Khánh An đã tới, đang chờ ngoài doanh trại, Cao Tiên Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua liều của con gái. lệnh nói: “Thu dọn chút ít, bàn giao tại liều văn thư.”

Lý Khánh An đợi trước doanh một lúc, Cao Tiên Chi vừa cười vừa đi ra nghênh đón: “Thất Lang, chúc mừng ngươi đã khôi phục nguyên chức, và lại còn đi cao hơn một tầng.”

Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Ta cũng chúc đại soái có thể bình định Nam Chiếu, uy chấn Nam Cương!”

“Ha hả! Hi vọng thế, mời đi theo ta.”

Cao Tiên Chi thân thiết kéo tay Lý Khánh An đi vào trong liều, Có điều lần này không phải đi liều của Cao Tiên Chi, mà là đến liều văn thư cách đấy vài chục bước, Đây là nơi mộ l của Cao Tiên Chi xử lý văn thư, Trong liều có thu dọn sơ qua, cả phủ tiết, vắn chương, lệnh tiễn đều được đặt ngay ngắn trên bàn.

Hai người họ cùng ngồi trên tấm quân thảm dày, Thân binh của Cao Tiên Chi lúc này đang đưa trà lên mời họ, Cao Tiên Chi thở dài nói: “Thất bại Thổ Hỏa La lần này là do ta khinh địch mà ra, ta cứ ngỡ Đại Thực đang nội chiến, không thể xuất binh, nào ngờ cuối cùng chúng vẫn xuất binh được, haiz!”

Lý Khánh An nhúm một ngụm trà nóng, hỏi: “Không biết đại soái nghĩ thế nào về chiến lực của quân Đại Thực?”

“Nên nói thế nào nhi?”

Cao Tiên Chi trầm ngâm một lát nói: “Nếu về trang bị, bọn họ không bằng quân Đường, bọn họ phần lớn dùng cự giáp,thành ra không linh hoạt, cung tiễn cũng sắc bén thua xa quân Đường, Nhưng bọn chúng cũng có ưu điểm, Chủ soái của chúng mưu lược rất cao tay, rất giỏi nhằm vào điểm yếu địch thủ tấn công, Lần này ta chính là bị bọn chúng đánh lén Sơ Lặc và Toái Hiệp quấy giễu.”

Cao Tiên Chi nâng chung trà lên uống một ngụm lại nói: “Tiếp nữa là sự dẻo dai của chúng, chúng tác chiến dũng mãnh, không giống các dân tộc du mục, đánh sẽ bại trận ngay. Chúng không dễ dàng chịu thua.

Một binh sĩ của chúng, trừ khi là bị giết chết, bằng không sẽ không bao giờ chịu nhận thua, điểm này khá giống quân Thổ Phồn, Thất Lang, tác chiến cùng họ, ngươi tuyệt không thể khinh địch.”

Lý Khánh An gật gật đầu, hắn trầm ngâm một chút liền hỏi: “Không biết đại soái có được một số vũ khí trang bị của họ không? Ta rất muốn nghiên cứu một chút.”

“Có! Điều ở chỗ Phong Thường Thanh, hiện tại ta lo lắng nhất chính là những tù binh quân Đường, ước chừng khoảng có một ngàn người bị quân Đại Thực bắt làm tù binh, không thể đưa họ về, đây là điều ta canh cánh trong lòng nhất.”

Nói đến này, Cao Tiên Chi đem con dấu, lệnh tiễn cùng với xấp bản đồ An Tây thật dày giao cho Lý Khánh An, cười nói: “Vốn hẳn là cử hành một nghi thức giao tiếp, nhưng ngươi từng là bộ tướng của ta, thôi thì ngươi coi như nể mặt ta lần này!”

“Đại soái nghĩ nhiều rồi, ta là người sợ lễ tiết rườm rà, đơn giản một chút tốt nhất.”

Lý Khánh An tiếp nhận con dấu và lệnh tiễn đại diện cho quyền lực An Tây, Còn phù tiết lại không phải giao cho hắn, lúc sắp đi Lý Long Cơ đã hạ lệnh, phù tiết Cao Tiên Chi phải giao trả lại Lý Long Cơ, Hắn sẽ được nhận phù tiết mới, Từ đây, đại quyền An Tây chính thức chuyển giao cho Lý Khánh An.

Trong mắt Cao Tiên Chi có chút thương cảm, An Tây của lão, giấc mộng của lão giờ đã như nước sông chảy xa, một đi không trở lại, tre già mãng mọc, lão giờ đã già, ước mơ về Tây Vực của Đại Đường sẽ phải giao cho thế hệ trẻ thực hiện thôi, Cao Tiên Chi từ từ đứng lên, cuối cùng lão chậm rãi thi một lễ với đại ứng Tiết độ sứ một thời của mình.

...

Trong thế giới trắng xóa tuyết phủ này, dòng người của Cao Tiên Chi đã dần đi xa, đi về nơi phương Đông xa xôi, càng lúc càng nhỏ như những chấm đen, Lý Khánh An cưởi trên lưng ngựa đứng trên đồi dõi theo bước chân xa dần của họ.

Một lát sau, hắn quay phắt đầu lại nhìn về vùng đất An Tây rộng lớn kia, nhiệt huyết trong lòng hắn lại bắt đầu sôi sục, Lần này, mảnh đất trù phú xinh đẹp này đã thuộc về hắn, Hắn phóng ngựa phóng thẳng về hướng đất trời mang mênh kia.

...

Jerusalem. đây là tòa cổ thành cuối cùng của vương triều Oa Mã Á, đã kiên thủ suốt một năm, Cuộc chiến vương triều A Bạch Tư và Oa Mã Á cuối cùng đạt đến mức cao trào, đây cũng là trận chiến của sau cùng của Hồi Giáo Thập Hiệp phái và Tốn Nê Phái đoạt thánh thành.

Cự thạch tung bay trên không trung rồi vù vù rơi xuống đám đông, Những quả cầu lửa khổng lồ đang hừng hực hỏa diệm bay đi, Trong và ngoài thành nào công thành chùy, thang mây, máy ném đá hòng khắp nơi, Nơi nơi có rất nhiều thi thể bị thiêu cháy, còn bốc khói la liệt, những chiếc đầu người rơi rớt, Tại mặt hồ ngoài thành tây, độc diệm có độc đặc trưng của người A Rập đang hừng hừc bốc cháy, phảng phất như tái hiện lại bức tranh địa ngục trần gian.

Đế vương của vương triều A Bạch Tư là A Bố A Bạch Tư, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về hướng thành trì của tòa thành vẫn ngoan cố chống đỡ đến cùng này, hắn giơ nhẹ tay lên hạ lệnh công kích cuối cùng.

Cùng với tiếng tù và hú kêu báo hiệu, trong đại doanh A Bạch Tư từ từ kéo ra một vật khổng lồ toàn thân đen ngòm, Nó dài chừng hai mươi trượng, cao chừng tám trượng, là một chiếc công thành chùy to lớn vô cùng, Trong trận chiến Đại Mã Sĩ Cách chính nó đã đánh đổ tường thành dày đặc, đánh đổ căn cơ của vương triều Oa Mã Á, Hôm nay nó lại một lần nữa lên trên, trận chiến này sẽ do nó đóng dấu kết thúc.

Công thành chùy khổng lồ cần năm trăm con lạc đà kéo, và một ngàn người khởi động để công tường thành, Chiếc chùy khổng lồ dài cả trăm thước của nó được đúc tại thành Khố Pháp (* Hay còn gọi là Kufah. một thành phố cố của Iraq).

ẫcả cái giá đỡ của nó đều được chế tạo từ cổ thụ ngàn năm tuổi, do một ngàn thợ mất gần một năm mới hoàn thành, và ngốn gần ba mươi vạn tiền Địch La Mầu.

Tòa chùy công thành này được A Bạch Tư xung là “Ma quỷ chi vương”, nó xuất hiện có nghĩa là chiến tranh kết thúc, Công thành chùy lúc này đương từ từ tiến về phía trước, mỗi bước đi của nó đề kinh thiên động địa, Dần dần, phản kháng trên thành đã kết thúc, vô số binh sĩ Oa Mã Á quỳ xuống, kinh hoàng nhìn loài quái thú còn cao hơn cả tường thành này.

Chủ soái Oa Mã Á. A Bố La Hách Mạn biết đại thế đã qua, hắn dùng kiếm khều viên bảo thạch trên vương miện xuống nhét vào tay con trai mình, A Bốc Đỗ La Hách Mạn, Lão lớn tiếng nói: “Con mau đi đi, hãy men theo mật đạo này ra khỏi thành Jerusalem. trốn về hướng Tây Ban Nha, hãy kiến tạo lại vương triều Oa Mã Á ta.”

La Hách Mạn trẻ tuổi kiên quyết lắc đầu: “Ta muốn sống chết cùng Jerusalem!”

A Bố La Hách Mạn đại nộ, cú đấm của lão đánh cho con trai mình té nhào, giận dừ quát: “Ngươi là vương thân cuối cùng của vương triều Oa Mã Á, nếu cả ngươi cũng chết, thì hoàng triều Oa Mã Á sẽ thật sự bị diệt vong, ngươi còn không mau đi đi!”

“Đùng!” một tiếng vang lên, cả Jerusalem nhưng rung trời lờ đất, A Bố La Hách Mạn hoảng hốt, vội nói: “Ngươi còn không mau đi sao?”

Trong mắt La Hách Mạn lóe lên một tia đau thương, sự lựa chọn giữa sống và chết, Cuối cùng hắn cũng quay lưng phóng thẳng về hướng trong thành mà đi, A Bố La Hách Mạn nhìn bóng con trai ngày càng đi xa, lão lại nhặt vương miện đã mất đi vẻ óng ánh kia lên, từ từ đội lên đầu, Lão huơ kiếm, hét to: “Thề quyết sống chết cùng Jerusalem!”

“Ầm!” Lại là một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, tường thành ầm ầm sụp đồ, mười vạn đại quân A Bố Tư ùn vào thành Jerusalem.

...

A Bạch Tư từ cửa chính đi vào Jerusalem. Lúc ở cửa chính, chủ soái của quân A Bạch Tư đã dâng vương miện của Khalifah Oa Mã Á cho A Bạch Tư, Vương miện được làm bằng vàng ròng, trên đấy được khảm hàng trăm viên đá quỷ óng ánh, nhưng viên thánh thạch màu đỏ to nhất đã không còn, cả vương miện như mất đi sinh mệnh.

A Bạch Tư ngắm nhìn vương miện sau một lúc lâu, lạnh lùng nói với người an hem Giả Pháp Nhĩ: “Thánh thạch Quang minh chi nhãn của Hỏa giáo Ba Tư có thể bổ sung sinh mạng cho vương miện, ta cần nó.”

“Khalifah vĩ đại, thần sẽ đi tìm Quang minh chi Nhãn cho người ngay.”

Giả Pháp Nhĩ đang định quay người đi, thì A Bạch Tư bỗng lên tiếng nói: “Còn hiệp ước mà ngươi ký với Sa Lý Khắc, có thể hủy, việc bình định phản loạn sắp phát sinh tại phương Đông, sẽ do A Bố Mộc Tư Lâm toàn quyền phụ trách.”