Thiên Hạ

Chương 211




Thiên Hạ
Chương 211 : Điều kiện thứ ba
gacsach.com

Đây là lần đầu Lý Khánh An gặp mẫu thân Minh Nguyệt, Hắn đã nghe nói Bùi phu nhân là đích thứ nữ của tiền tướng quốc Bùi Diệu Khanh, Từ hẩm hiu trên con đường tình của hắn cùng Minh Nguyệt, hắn quã thực đã lĩnh giáo được quan niệm môn đệ thâm căn cố đế của người con gái danh môn Hà Đông này.

Có điều hắn củng có thể hiểu được, trong lịch sử Trung Quốc, quan niệm môn đệ mãi sau khi trải qua thời loạn thế mạc Đường, đi vào đời Tống mới dần dần lu mờ, Bây giờ chỉ là thời trung Đường, tuy Võ Tắc Thiên từng nghiêm lệ đả kích thế gia danh môn, nhưng thế lực của các thế gia lớn mạnh, thì dễ gì chỉ một sáng một chiều sẽ biến mất.

Bản thân hắn lai lịch bất mình, rốt cuộc củng không thể được bọn danh gia vọng tộc này dung nạp được, có điều nếu Minh Châu được mẫu thân cho phép vượt vạn dặm đường xa đến tận Bắc Đình tìm hắn, vậy nói rõ thái độ của Bùi phu nhân đã có phần buông lỏng.

Chỉ là hắn không biết được nửa canh giờ trước, phụ mẫu của Độc Cô Minh Nguyệt vừa cãi nhau một trận quyết liệt, Nguyên do là Độc Cô Hạo Nhiên được biết con gái vào ngục thăm Lý Khánh An đã nổi cơn lôi đình.

Trong thời điểm thái tử đang bị gột rửa sạch sẽ này, mà nữ nhi vẫn si tình Lý Khánh An, Hắn giờ chỉ có một ước mong nho nhỏ, mong nữ nhi sớm được sắc phong Minh Nguyệt công chúa gã cho vương tử Các La Lộc, để cứu vãn sĩ đồ của mình.

Không ngờ lại một chuỗi tin tức được báo về, vương tử Các La Lộc đã bị Lý Khánh An bắn chết, nữ nhi sắc phong công chúa vô vọng, tiếp theo lại thêm tin từ Lại bộ, hắn đã bị giáng làm huyện lệnh Tầm Châu.

Độc Cô Hạo Nhiên gần như suy sụp, Làm tướng quốc mới hai tháng, hắn đã bị đẩy từ trên cao xuống vực thẳm, một thứ chỉ vì hắn thuộc phe thái tử, Để trở mình trong cảnh tuyệt vọng này, hắn còn dám nghĩ cã việc sẽ gã Minh Nguyệt cho Triệu Thụy Minh, nhưng lần này là do Bùi phu nhân kiên quyết phản đối.

Truyện đời đúng là có nhiều việc trớ trêu, cứ toàn phải nằm trên cục diện của hai cực hoàn toàn khác nhau, sáng nắng chiều mưa, Hay đúng như một câu nói củ rich người ta vẫn nói, thiên đường và địa ngục đôi khi chỉ cách nhau bởi một tấm màn mỏng.

Một thị nữ mời Bùi phu nhân tâm sự trùng trùng vào phòng khách, vào rót cho bà ly trà, Trong lòng bà rối bù, dù nữ nhi đã được giãi cứu khỏi nguy cơ lấy vương tử Cát La Lộc, nhưng phu quân của bà lại gặp phái một cú sốc lớn, Vừa rồi ra ngoài, bà vừa nghe nói Lô Hoán đả tự sát trong ngục, vậy còn phu quân của bà? Phu quân vốn vẫn lòng cao khí ngạo này liệu có thể chịu đụng nổi đã kích tàn khốc nào không?

“Để Bùi phu nhân chờ lâu!” Lý Khánh An nhanh chân đi vào, thi lễ với bà.

"Ta không mời mà đến, thật đã làm phiền Lý sứ quân.”

Bùi phu nhân cùng hoàn lễ lại, ba vốn lễ độ chu đáo, ôn hòa đoan trang.

Lý Khánh An mời bà ngồi xuống, cười nói: “Cháu củng đang định đi Độc Cô phủ một chuyến, không ngờ phu nhân đã đến đây trước.”

“Lý sứ quân định đến Độc Cô phủ có việc?” Bùi phu nhân biết rõ mà vẫn hỏi.

Khánh An gật gật đầu nói: “Sáng sớm ngày mai ta đã phải rời Kinh, trước khi rời Kinh thành, cháu muốn được nói chuyện cùng bá phụ bá mẫu’

“Vì việc của Minh Nguyệt ư?”

“Đúng thế! Cháu đang định đến Độc Cô phủ cầu thân.”

Bùi phu nhân trầm ngâm một hồi lâu mới thở dài nói: “Ta đến tìm ngươi, kỳ thực cùng vì việc này.”

“Phu nhân cứ nói!”

“Minh Nguyệt là đứa con gái ta yêu quý nhất, vì việc chung thân của con, ta đã lo bạc cã tóc, Tỷ tỷ của nó mấy năm trước không may bị người Khuyết Đơn giết, lúc ta nghe nói Minh Nguyệt được chọn để đi hòa thân, ngươi có biết rằng, lúc ấy ta chi muốn chết quách cho rồi.”

Nói đến đày, Bùi phu nhân đưa tay nhẹ nhàng lau đi dòng lệ bên kẻ mắt, xong lại tiếp tục nói: “Vì cứu Minh Nguyệt, ta đả đồng ý cho Minh Châu vượt ngàn dặm đến Bắc Đình tìm ngươi, Bây giờ, vì nổ lực của ngươi mà Minh Nguyệt không phải lấy bọn man Hồ nữa, Lý sứ quân, trong lòng ta thật sự rất cảm kích nguơi.”

“Phu nhân không phải khách sáo, cháu cùng không thể để Minh Nguyệt gả sang Các La Lộc. ”

“Ta biết ngươi sẽ không để Minh Nguyệt thất vọng.’’

Bùi phu nhân cười cười nói: "Ta hôm nay đến tìm ngươi là muốn nói, nhân danh mẹ của Minh Nguyệt, hôm nay ta chính thức ủy thác hạnh phúc của Minh Nguyệt cho ngươi.”

Lý Khánh An không thấy đại hỉ, hắn chi cúi đầu nghịch chiếc tách trà trên bàn, Một hồi sau mới cười nói: “Phu nhân có biết ta đã bị giáng là Thái thú Liễu Châu, không còn là Tiết độ sử Bắc Đình nữa."

“Ta biết.”

Bùi phu nhân thở dài nói: “Ngươi còn trẻ, vẫn còn cơ hội làm lại, kỳ thật ta không quan tâm ngươi sẽ đảm nhiệm chức gì, nếu phải để tâm, ta để tâm gia thế ngươi hơn, Ngươi không phải tử đệ thế gia, đây là điểm ta vẫn tiếc bấy lâu nay, có điều cùng nên nói lại, tử đệ thế gia thì sao? Nếu nhân phẩm thấp hèn, con rễ như thế chưa thà không cần còn hơn.”

Nói đến đây, Bùi phu nhân đặt hôn thư ngày giờ sinh của Minh Nguyệt lên bàn cười nói: “Ta biết ngươi không có trưởng bối...”

“Để ta làm trưởng bối của Thất Lang.”

Bùi phu nhân chưa nói hết lời, Cao Lực Sĩ đã đi vào nhận qua hôn thư nói: "Thất Lang đính hôn này cứ giao cho ta, nếu ta đoán không lầm, phụ thân Minh Nguyệt không đồng ý lắm về hôn sự này!”

“Cao ông quả đoán không sai, có điều ta sẽ thuyết phục phu quân, Hôm nay ta đã giao hôn thư của Minh Nguyệt cho Lý công tử, hôn sự này xem như đã định, Vào thời điểm thích hợp, ta sẽ tổ chức hôn sự cho các con.”

Trong lòng Lý Khánh An vui mở nở hoa, vội gập người thi lễ: “Đa tạ bá mẫu, ta đã giao một miếng ngọc cho Minh Nguyệt, đấy chính là tín vật của cháu cho Minh Nguyệt.”

“Vậy được, ta xin về trước.”

Bùi phu nhân đứng dạy lại nhìn cao lực sĩ cười nói: “Cao ông, trăm sự nhờ người.”

Cao Lực sĩ và Lý Khánh An cùng đưa phu nhân ra tận cửa, xong lão nhìn Khánh An cười nói: “Chúc mừng ngươi, có điều, ta tin răng, điều hỉ thứ hai của ngươi sắp đến rồi.”

Khánh An lại nheo mắt cười nói: “Sao Cao ông lại biết?”

“Ta đương nhiên biết, nếu ngươi có thể tự giải binh quyền, không lẽ lại không có hậu thủ gì ư? ”

Cao Lực Sĩ vỗ vỗ vai hắn cười khà đi vào phủ.

...

Hôm sau trời vừa sáng Lý Khánh An đã cùng ba trăm thân binh rời khỏi phủ đệ Cao Lực sĩ xuất phát, Bọn họ đi dọc theo đại lộ Chu Tước từ từ mà đi, Trên đường rất yên tĩnh, chưa mấy người qua lại, Sáng tháng tư Trường An vẫn còn một hơi hớm lành lạnh, một làn sương trắng mông phù trên đại lộ, phảng phất tự làn lụa mỏng bay bổng trước gió, Bọn họ chẳng mấy chốc đã đến Minh Đức môn, Lúc này cửa thành đã mở, hai bên chờ đây dân chúng Trường An chuần bị xuất thành.

“Lý đại ca!”

Lý Khánh An bỗng nghe tiếng Minh Châu gọi mình, quay lại chỉ thấy một chiếc xe ngựa ngua ngay cạnh cửa thành, Minh Châu như con chim bé nhỏ kích động nhay nảy vẫy tay với hơn trước xe ngựa, Đằng sau nàng là Minh Nguyệt với chiếc váy vàng nhạt, Trong mắt nàng tràn trề vẻ vui mừng.

Khánh An cùng cười, hắn chưa lúc nào thấy Minh Nguyệt tràn trề sinh khí như hôm nay, Trong ký ức của hắn, nàng lúc nào cũng có một nỗi buồn man mác bao trùm, hôm nay bỗng chốc như được rũ sạch, Thay vào đó là cặp mắt sáng tựa châu báu lấp lánh quyến rũ, Thần thái này khiến hắn say đắm, phảng phất tựa đóa hoa mẫu đơn nỡ rộ buổi ban mai, hương thơm tràn trề.

“Lý đại ca!”

Minh Châu chạy lên, Khánh An cùng xuống ngụa đi lên. cười nói: “Các nàng định đi theo ta ư?”

Minh Châu chặc lưỡi: “Bọn muội củng muốn, nhưng mẫu thân không cho phép, chỉ để muội cùng tỷ tỷ đến tiễn huynh thôi.’

Nói đến đây, Minh Châu cười tít mắt nói: “Nghe mẫu thân nói, hôn sự của huynh và tỷ tỷ đã được định.”

“Tiểu nha đầu, công của ngươi lần này quả không nhỏ!”

Khánh An bấu mũi cô nàng, sau hắn liền đi về hướng Minh Nguyệt, Mặt Minh Nguyệt lúc này nóng bừng như rang. nàng e thẹn cuối mặt nói nhỏ: “Minh Nguyệt đến tiễn huynh chặng đương này.”

“Nàng không muôn đi cùng ta ư?”

Minh Nguyệt lắc đầu nhè nhẹ, nói: “Muội đã hứa hẹn cùng huynh, đang đợi huynh đến dặm hỏi chính thức, muội sẽ đợi huynh trở về, dù cho ngày đó có thiên trường địa cửu, Minh Nguyệt vẫn không oán không hờn’

Hai người đều trầm mặc, Mãi một lúc sau, Lý Khánh An mới cười nói: “Vậy được, tin rằng có một ngày, ta sẽ dẫn muội đến ngắm Minh Nguyệt ngoài Thiên Sơn.”

Hắn lại trở mình lên ngựa, nhìn Minh Châu cười nói: “Minh Châu, hãy chăm sóc tốt cho tỷ tỷ của muội, sau này ta sẽ tìm một đấng lang quân tốt nhất cho muội.”

Nói xong, hắn liền vẫy tay chào Minh Nguyệt, xong dẫn theo đoàn thân binh băng ra khỏi cửa thành.

“Muội thèm vào!”

Minh Châu nhỏ giọng lẩm bẩm, Nàng bỗng giật mình vội nói với Minh Nguyệt: “Tỷ, Lý đại ca phải đi rồi, ta không tiễn huynh ấy nữa sao?”

“Không cần nữa, tiễn quân ngàn dặm, rồi củng phãi biệt ly.”

Minh Nguyệt lặng lẽ dõi theo bóng hình càng lúc càng xa của Khánh An, lẩm nhầm: "Nguyện chàng dọc đường bão trọng.”

...

Năm ngày sau, ngày mười tám tháng tư năm Thiên Bảo thứ chín, hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ cuối cùng cùng hạ chiếu chỉ. thái tử Lý Hanh vì mê tín dị đoan, tin phép vu thuật, không thích hợp làm thái tử, chính thức phế trừ thái tử chi vị, lập làm Lương vương, rút khỏi Đông Cung.

Lý Hanh ứ nghẹn tiếp chỉ, cuối cùng cùng ngất lịm ngay tại bậc thềm Đông Cung, Tin tức chẳng mấy chốc đã loan khắp toàn quốc, Có người bàng hoàng, rơi lệ, có người lo lắng, củng có người vui mừng, ca vũ tưng bừng để đón nhận nó như một tin vui.

Ngày ấy, Lý Khánh An đã đến Tương Dương, Sau khi được tin thái tử bị phế, hắn lập tức dừng chân lại, thời cơ để thực thi kế liên hoàn thứ ba của Nghiêm Trang đã đến, Hắn lập tức sai ngươi viết một bức vạn ngôn thư phát về Trường An, nhờ Lý Lâm Phủ thượng thư Lý Long Cơ giúp hắn.

Điện Tử Hoàn Đại Mình cung, bóng hình Lý Long Phủ đang vội vàng đi qua, trên tay lão là một xấp tấu chương dày dặn.

Việc tẩy rửa sạch sẽ thái tử đảng hôm qua đã kết thúc, trong danh sách hai mươi ba ngươi Lý Long Cơ phát thảo, một ai trốn thoát được, Kẻ ngục tù, người miễn bãi chức, giáng chức huyện lệnh.

Hình bộ thi lang Trương ý đã thẩm tra Lý Khánh An bị giáng làm Tư mã Lộ Châu, người cuối cùng bị giáng chứa là Đại Lý Tự Thiếu khanh Bùi Mân, gi giáng là huyện lệnh huyện Hoa Âm, Đến nay, cốt cán của thái tử đãng đã bị diệt trừ triệt để.

Thế cục trong cục bỗng nhiên đại biến, từ bốn phái cạnh tranh quyết liệt, giờ chỉ còn lại ba đảng là tướng quốc đảng. Dương đảng, Trương đảng, còn các thân vương cùng đang sóng ngầm cuồn cuộn, mạnh ai nấy đối phó ba đảng, Đông Cung trống trải khiến các con của Lý Long Cơ lại bắt đầu dã tâm tràn trề.

Ngôi thái tử đảng toàn quân bị diệt sạch, tướng quốc đảng của Lý Lâm Phủ củng chịu đả kích nghiêm trọng, Hắn bị mất đi Lại bộ, còn Dương Quốc Trung vì có Lại bộ mà thế lực bành trướng, tâm phúc của hắn Lại bộ thị lang Vi Kiến Tố được phong làm Trung Thư Môn hạ Bình chướng sự, đang chính thức nhập tướng, Lúc này, Đại Đường có bảy tướng, Dương đảng phái đã chiếm ba người, tướng quốc đảng và Trương đảng mỗi bên hai người, Trong Chính Sự đường, Dương Quốc Trung đã chiếm ưu thế.

Lý Lâm Phủ trông củng già đi nhiều, lão đi đến trước Ngự Thư phòng của Lý Long Cơ nói với hoạn quan: “Xin bẩm báo hoàng thượng, ta có việc gấp cầu kiến.”

“Lý Tướng quốc xin chờ cho chốc lát!” Hoạn quan quay lưng vào Ngự Thư phòng.

Lý Lâm Phủ có phần tửc giận âm ĩ, Trước đây ai củng gọi lão là “tướng quốc”, còn bây giờ là “Lý Tướng quốc”, phải thêm họ vào, để phân biệt với “Dương Tướng quốc”, một kẻ vô lại chợ búa, chi dựa vào thân phân ngoại thích mà dám đối kháng với Lý Lâm Phủ này.

Lão ảo não ngồi đợi ở ghế mềm trước cửa chờ triệu kiến, Lúc này lão nhìn nhìn tấu chương của Lý Khánh An, vẻ giận dữ trên mặt nguôi đi phần nào, trong mắt không khỏi xuất hiện vẻ an ủi.

Lão rõ hơn ai hết, kỳ thực Lý Khánh An chả phải thái tử đảng gì, Lúc trước do lão muốn Lý Hanh và Dương Quốc Trung trở mặt, nghĩ đủ mọi thũ đoạn để đưa Lý Khánh An vào thái tử đãng, để khiêu khích Lý Hanh đối lập với Dương Quốc Trung. Cuối cùng thái tử bị phế.

vậy có nghĩa là gia tộc Lý Lâm Phủ hắn cùng vì thái tử lên cầm quyền mà bị chu diệt toàn tộc, Từ điểm này mà nói, Lý Lâm Phủ đã đạt được mục đích, nhưng ngược lại, Lý Khánh An lại bị thanh toán, từ Tiết độ sứ Bắc Đình giáng làm Liễu Châu Thái thú.

Trong lòng lão ít nhiều có phần ấy nấy, và củng luyến tiếc, vốn dì Lý Khánh An hoàn toàn có thể trở thành cánh tay trái phải đắc lực của lão, nhưng không Lý Khánh An sau khi thái tử bị phế lại trình lên một tập tấu chương, Lúc này Lý Long Cơ đang càn quét thái tử đảng như vũ bão.

vừa mới lặng đi một hồi, dừng lại để thẩm tra và định tội các nhân vật mấu chốt trong thái tử đảng, Lý Khánh An thượng thư lúc này, thời cơ củng thật diệu, khiến lão vỗ bàn khen hay.

“Lý Tướng quốc, điện hạ mời người vào!” Ngoài cửa, hoạn quan nhỏ giọng báo.

Lý Lâm Phủ đứng dậy chỉnh đốn lại y bào đi nhanh vào Ngự Thư phòng, Trong phòng Lý Long Cơ đang ngồi phê duyệt một cuốn tấu chương, Đó là tấu của Cao Tiên Chi An Tây trình lên.

Chỉ nhậm mệnh Tiên Chi đang kiêm nhiệm Bắc Đình Tiết độ sứ chắc vẫn chưa đến tay, Cao Tiên Chi đưa tin đại thắng Khiết Sư quốc, nhưng không hiểu vì sao đại thắng này không khiến người vui mừng bao nhiêu, về mặt ý nghĩa nào đấy, nó vẫn thua xa tin thu hồi quân trấn Toái Diệp.

Lý Long Cơ trầm ngâm hồi lâu, cuối tấu thư của Cao Tiên Chi đề ra tấn công Nguyệt Thị, đuổi thế lực Thổ Phồn khỏi Thổ Hỏa La, lý do là những tiểu quốc Thổ Hỏa La này nhiều năm không vào Kinh diện triều, đã lâu không xem Đại Đường là tông chủ quốc, và quy phục như vương đạo. Các chư quốc Thô Hỏa La tiền tài lương thực trù phú, không cần phải tổn hao quân chi phí của triều đình.

Tuy Khiết Sư quốc đại thắng không khiến người mừng rỡ bao nhiêu, nhưng đề nghị sau cùng cũa Cao Tiên Chi lại làm người động lòng, Không cần triều đình tốn quân phí nhưng lại có thể lấy được toàn cánh của Thổ Hỏa La, đuổi Thổ Phồn khỏi Thổ Hỏa La, thế vì sao lại không được? Người lại tùy tay rút mật báo của Giám quân cách thành biên cương ra xem. theo lời trong thư An Tây quân sĩ khí đang thịnh, đi đến đâu chiến thắng đến đấy, trong lòng Lý Long Cơ đã có bảy phân tán đồng.

Lúc này, Lý Lâm Phủ đang đi vào cúi người nói: “Thần Lý Lâm Phủ tham kiến bệ hạ!”

Lý Long Cơ đặt bút xuống cười ha hả: “Tướng quốc đến thật đúng lúc, trẫm muốn thương lượng với tướng quốc việc Cao Tiên Chi tấn công Thổ Hỏa La đoạt toàn cảnh.”

“Điện hạ, thần cũng vì việc này mà đến.”

Nói xong, lão hai tay dâng tấu chương của Lý Khánh An cho Lý Long Cơ: “Đây là tấu chương Lý Khánh An giữa đường nhậm mệnh cho người mang đến, thần cảm thấy cảm động vô cùng, đặc biệt mang đến cho bệ hạ.”

“Lý Khánh An?” Lý Long Cơ ngỡ ngàng, người nhận qua tấu chương, mở ra xem. thấy trong đấy viết nghi ngút dày đặc mười mấy trang giấy, có những vạn ngôn.

“Thần nghĩ Đại Đường ta trước dù là Bắc Đình hay An Tây, sau khi vào Lĩnh Tây đều phải vạn dặm viễn chinh, Cái Gia Vận, Phu Mông Linh Sát dùng hùng binh tây tiến đều không được lâu, đều do Lĩnh Tây không có căn cứ, giờ Toái Diệp quang phục, tình thế Đại Đường sẽ đảo ngược, thực là một biến chuyển tốt đẹp cho chiến lược Lĩnh Tây Đại Đường.”

“Giờ Toái Diệp vừa đoạt lại, đang chờ kiến tạo lại, việc cấp bách trước mặt là thừa cơ Đại Thực không có sức chú ý đến phía đông, chiêu mộ binh sĩ mộ tập lương thảo, kiến tu thành trì, dời quân hộ ra Toái Diệp, xoa dịu Đột Hồ, cũng cố căn cơ Toái Diệp, và không thể tùy tiện động binh đao kinh động Đại Thực, mà mất đi thời cơ nghỉ ngơi đồn binh của Đại Đường.”

“... Thần cho rằng chiếc lược Hà Trung chia làm hai bước, một là củng cố can cơ Toái Diệp, cho quân Đường ta có chốn lập thân, Thứ hai nữa là thực thi chính sách tung hoành, liên lạc Chiêu Vũ cửu quốc, ủng hộ họ tây tiến chống lại Đại Thực.

Tông miếu của Chiêu Vũ cửu quốc bị hủy, tín ngưỡng bị thất lạc, thêm phú thuế dân nhân trầm trọng, quý tộc tài sản khó giữ được, đã bất mãn từ lâu với Đại Thực, nhưng do tiêu quốc thế yếu, không sức đối kháng cùng Đại Thực, Nếu Đại Đường ta có thể giúp một tay, thế cục Hà Trung sẽ có đại biến, sau đó sai thêm một Đường sứ đi về Bái Chiêm Đình ở phía Tây.

Bái Chiêm Đình là tử địch của Đại Thực, quốc thế cường thịnh, chỉ là do tôn giáo khác nhau, nên tạo thành thế thủy hỏa bất dung với Đại Thực, Đại Đường liên hợp với Bái Chiêm Đình cùng đối phó Đại Thực, Đai Thực sẽ không có thời gian chú ý đến phía đông, thần dám chắc rằng nếu theo kế của thần, không cần ba năm, vùng Hà Trung sẽ quy về Đại Đường..

Tấu chương của Lý Khánh An đã mở ra một tầm nhìn mà Lý Long Cơ chưa từng được thấy, Người trầm ngâm cả buổi không nói một câu, Lúc này, Lý Lâm Phủ tấu: “Điện hạ, thần thấy Lý Khánh An khác với bọn Vi Kiên, Hoàng Phổ Duy Mình. Vương Trung Tự.

Hắn không phải xuôi gia gì với bên thái tử, lại không có giao tình cũ, Trở thành người phe thái tử chỉ là do vụ án muối năm xưa liên quan đến Khánh Vương, hắn vì muốn tự vệ mà nạp vẻ bè cánh thái tử, hơn nữa thời gian của hắn cũng không dài.

lại xa tận Bắc Đình, Tuy có kim bài của thái tử, nhưng lại không thể vì thế mà cho rằng hắn chính là tâm phúc trong đảng phái thái tử, Người này dựng nghiệp nhờ lập quân công, không có gia thế bối cảnh, lại không có huyết thống tông thất, có thể dùng được, Theo kiến giãi của hắn với Tây Vực, trong triều ta không thể có người thứ hai, Điện hạ, để hắn đi Liễu Châu thật có phần hơi tiếc.”

Lý Long Cơ dùng ngón trỏ tay trái gõ nhẹ trên thư án, hôm qua quý phi đã trách người giáng Lý Khánh An đến vùng Liễu Châu hoang vu, chỉ là hiện nay thái tử đảng vừa diệt, trong triều thế cục hỗn loạn, không nên phản phúc, đế người ta nghĩ người có ý tha cho phía thái tử đảng.

Lúc này, ngoài cửa hoạn quan bầm báo: “Điện hạ, Dương tướng quốc đã đến.”

“Triệu hắn vào gặp!”

Một lát sau, Dương Quốc Trung vội vã đi vào, Hiện nay hắn đã là Thượng thư Binh bộ và Thượng thư Lại bộ, chức cao quyền trọng, đã có thể chia đôi thế lực với Lý Lâm Phủ, sĩ đồ đắc ý khắc hắn gió xuân đầy mặt.

sắc mặt cũng tràn trề sức sống, Vừa đi vào thư phòng, thấy Lý Lâm Phủ cũng có mặt không khỏi ngỡ ngàng, Hắn nhìn Lý Lâm Phủ đầy địch ý, xong lập tức quỳ xuống hành đại lễ: “Thần Dương Quốc Trung tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Dương ái khanh miền lễ bình thân!”

Lý Long Cơ triệu Dương Quốc Trung đến là muốn thương lượng với hắn việc Cao Tiên Chi tiến công Thổ Hỏa La, nhưng tấu chương của Lý Khánh An lại làm lòng người sinh do dự.

Lúc này, Lý Long Cơ liếc sang Lý Lâm Phủ, thấy nụ cười lão chân thành, hoàn toàn không có vẻ gây gắt một sống một còn như đối đãi với chính địch, Trong lòng người bỗng chốc cảnh giác, người quá hiền Lý Lâm Phủ, khẩu mật phúc kiếm. Quốc cửu Dương Quốc Trung vừa vào đã địch ý hiện rõ, rõ ràng nếu so với lão thì vẫn thua xa trình, Liệu hắn có thắng nổi Lý Lâm Phổ không?

Vốn dĩ người muốn cùng Lý Lâm Phủ và Dương Quốc Trung thương lượng kiến nghị của Cao Tiên Chi, nhưng giờ nghĩ lại, liền thay đối chủ ý, quay sang nhìn Lý Lâm Phủ cười nói: “Tướng quốc, trẫm muốn bàn chút việc nhà cùng Dương quốc cửu.”

Ý là để Lý Lâm Phổ rút lui, Lý Lâm Phổ tất nhiên hiểu Lý Long Cơ triệu Dương Quốc Trung đến để bàn việc Cao Tiên Chi, bây giờ lại để mình rút lui, quá rõ ràng là muốn tước bỏ quyền chủ đạo việc An Tây của mình, Trong lòng lão bất mãn, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, liền cúi người xin thưa: “Thần cáo lui!”

Lão từ từ lui về sau, Lý Long Cơ thấy lão đã lui xuống, lại ra hiệu với Ngư Triều Ân để hắn đóng cửa lại, Lúc này người quay sang nói với Dương Quốc Trung: “Trẫm tìm ngươi đến là có hai việc, trước là nói đến nạn hạn hán ở Hà Na, ba tháng nay trời không mưa một hạt.

có người thượng thư là quan địa phương lén nuốt lương cứu tế, khiến dân phẫn nộ, Cư dân vùng gặp nạn tạo phản, trẫm muốn cho người đến thị sát, ngươi là Hộ bộ Thượng thự, có thể tiến cử một người.”

Dương Quốc Trung vội nói: “Thần tiến cử Hộ bộ Thị lang Trương Thấu, hắn ở Hộ bộ đã lâu, am hiểu dân tình các miền, có thể đảm nhiệm.”

Trương Thấu là tam đệ của Trương Quân, vốn vẫn đảm nhiệm Hộ bộ Tư lang trung, là nhân vật mấu chốt để Trương Quân khống chế Hộ bộ, Dương Quốc Trung muốn điều hắn đi, hiển nhiên là đang dòm ngó Hộ bộ, nhưng hắn cũng hiểu dụng ý của Lý Long Cơ.

Người để hắn phái người đi, chính là vì người của hắn kinh nghiệm chưa nhiều, muốn cho họ một cơ hội rèn luyện, không ngờ Dương Quốc Trung lòng tham không đáy, lại có ý dòm ngó Hộ bộ, điều này khiến Lý Long Cơ có phần không vui.

Vì thế người lập tức cắt ngang: “Thôi, trong triều mọi việc lớn nhỏ đủ loại, ngươi mới nhậm chức Lại bộ, người quen không nhiều, việc này trẫm không hỏi ngươi nữa, Trẫm sẽ phái thêm người.”

Lý Long Cơ lấy tấu chương của Cao Tiên Chi ra: “Trẫm muốn hỏi ngươi, ngươi đã là Binh bộ thượng thư, Cao Tiên Chi đề nghị tiến công Thổ Hỏa La, ngươi thấy thế nào?”

“Thần kiên quyết ủng hộ!”

An Tây sự vụ vốn là lĩnh vực của Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung phụ trách Nam Chiêu, hắn vốn vẫn không cách gì chen tay vào, Nay Lý Long Cơ có ý giao sự vụ An Tây cho hắn, cơ hội này Dương Quốc Trung tất nhiên không thể bỏ qua.

Hắn vội rút ra một cuốn tấu chương, nói: “Đây là Thổ Phồn sứ Diêu Trung Diên sau khi xuất sứ Thổ Phồn đã tấu, Tán phổ Thổ Phồn vừa mất, Tán phổ mới tuổi còn thơ, trong nước phái hệ tranh quyền quyết liệt, không có thời ai an dùng binh với bên ngoài.

Bây giờ Ca Thư Hàn đã có được Cửu Khúc, Kiếm Nam biên ai ới bình lặng, Nam Chiêu đã khuất phục Đại Đường, đông bắc có An Lộc Sơn chấn thủ, Đây chính là lúc tây bắc dùng quân, Nếu Thổ Phồn không còn để tâm trí đến Tây Vực, thần cho rằng chính là lúc toàn diệt san bằng Thổ Hỏa La, đuổi thế lực Thổ Phồn ra khỏi Thổ Hỏa La, Điện hạ, cơ hội ngàn năm!”

“Vậy Đại Thực thì sao? Ngươi sao không nghĩ đến nhân tố từ phía Đại Thực?” Lý Long Cơ hỏi.

Dương Quốc Trung cười lạnh nói: “Đại Thực chẳng qua là lũ Hồ man Tây Vực, mạnh thì có Khanh Quốc, Thạch Quốc dám sánh vai cùng chư quốc Chiêu Vũ, không dám đối kháng với thiên quân Đại Đường, hơn nữa thần nghe nói quốc nội đang nội loạn, không có khả năng đông tiến, nên thần không lo đến Đại Thực, chi xét Thổ Phồn.”

Lý Long Cơ tuy biết Đại Thực không chỉ như Dương Quốc Trung nói, chỉ mạnh hơn chút so với Khanh Thạch, nếu như thế, người đã không phải đưa người Đột Kỵ Thi lên để đối kháng Đại Thực, có điều một câu của Dương Quốc Trung đã nói đúng, Đại Thực đang nội chiến, đây quả thực là cơ hội.

Chiến lược Tây Vực của Lý Khánh An tuy rất có lý, nhưng lại không ảnh hưởng đến chiến lược Thổ Hỏa La, hoàn toàn có thể hai tuyến cùng tiến, nghĩ đến quân Đường có thể cản quét Thổ Hỏa La, dẫn vạn bang đến Đại Đường, chỉ nghĩ thôi lòng người đã kích động vô cùng.

Người lập tức đề bút. viết lên một chữ “chuẩn” trên tấu chương của Cao Tiên Chi, và nói: “Truyền ý chi của trẫm, phong Cao Tiên Chi làm Hồng Lư Tự khanh, Ngự sử trung thừa, thưởng bạc vạn lượng, gấm năm ngàn dãy,sau khi thu được Thổ Hỏa La,trẫm sẽ phong thưởng tam quân.”

Dương Quốc Trung đại hỉ, cuối cùng hắn cũng có cơ hội nhúng tay vào sự vụ bên An Tây, Hắn thừa lúc Lý Long Cơ tín nhiệm mình, vội tấu một việc khác: “Điện hạ, thần nghe Lý Khánh An tự tiện giải tán thân binh, cho làm quân tư đến Liễu Châu, xin điện hạ nghiêm trị! ”

Một câu nói của Dương Quốc Trung đã nhắc nhỡ Lý Long Cơ. Người lại nhìn nhìn vạn ngôn sách Tây Vực của Lý Khánh An, trầm tư một hồi lâu, Từ giải chức tự thư của Lý Khánh An, đến lời thỏ thẻ của Dương quý phi, cho đến vạn ngôn thư phân tích thế cục Tây Vực hiện này, Lý Long Cơ cảm nhận rõ thành ý của Lý Khánh An.

Nhưng Lý Lâm Phủ đã khuyên giáng, Lý Khánh An quả thực không thê xem là người của thái tử đảng, người liền chậm rãi nói: “Truyền ý chi của trẫm, Lý Khánh An cải phong làm Hà Nam Đạo thái phỏng sứ, xử lý tình hình thiên tai Hà Nam. ”