Thiên Hạ

Chương 205




Thiên Hạ
Chương 205 : Mỹ nhân rắn rết
gacsach.com

Sau buổi mừng thọ của phu nhân Dương Quốc Trung, thời gian đã trôi qua mấy ngày, buổi tối hôm đó chuyện trao đổi tựa như một bọt khí sặc sỡ, vỡ ra không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa, Dương Quốc Trung cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, lại bận rộn công việc tướng quốc của hắn.

Khánh vương Lý Tông tổn thất một vạn quan tiền và một vạn mẫu ruộng tốt, hắn chi đành cười khô không thôi, coi như đã hiếu kính cho Quắc quốc phu nhân, không ngờ buổi chiều ngày thứ năm, Dương Hoa Hoa phái thị nữ tâm phúc của nàng mang đến cho Lý Tông một phong thư mật.

...

Một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Dương Hoa Hoa, hai ả thị nữ từ trên xe ngựa đỡ xuống một người đàn bà lớn tuổi người Hồ, tóc của bà tết thành mấy chục sợi bím, trên đó cắm đầy các loại hổ phách bảo thạch, bà có một chiếc mũi diều hầu mà phụ nữ người Hán hiếm thấy.

Một đôi mắt nham hiểm lóe ra một vẻ giảo hoạt, bà già này tên ôn Ba Ba, người Khang quốc, ở đại Đường đã mấy chục năm, là một bà phù thủy Túc Đặc có chút danh tiếng, bà đem thủy tinh bùa thuật của Khang quốc kết hợp với thuật ám thắng của người Hán, ở trong giới quyền quý Trường An rất có thị trường.

Bà phù thủy vào phủ đệ Dương Hoa Hoa, được dẫn vào đến nội sảnh, nơi Dương Hoa Hoa hàng ngày vẫn ở, cho dù bà phù thủy kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn bị vẻ xa hoa trong nội sảnh làm cho ngạc nhiên đến ngây người, gian nội sảnh này tên Bạch Ngọc đường, đúng như tên của nó, cả căn nội sảnh đều là dùng những khối bạch ngọc lớn mà lợp thành, ở giữa khảm đầy các loại bảo thạch sáng lấp lánh, làm cho người ta cảm thấy như tiến vào thế ai ới ảo mộng.

Dương Hoa Hoa mặc một một chiếc váy dài quét đất có màu đó như lửa, ở trong Bạch Ngọc đường càng nổi bật hẳn lên, bà phù thủy quỳ xuống, thành kính hành lễ nói: “Tham kiến phu nhân!”

“Ngươi chính là ôn Ba Ba?” Dương Hoa Hoa dùng đôi mắt đào hoa mộng mị liếc về phía bà phù thủy, khẩu khí lạnh như băng.

“Chinh là lão phụ!”

“Ba mươi năm trước ngươi tên Lỗ Mặc Đóa, đúng không?”

Ôn Ba Ba nhất thời thất kinh, liền tựa như từ trong bóng đêm lạnh như băng bị đẳy mạnh ra dưới ánh nắng mặt trời chói chan lóa mắt, bà ta trong phút chốc đã bị lộ tây, Dương Hoa Hoa hình như không để ý tới vẻ kinh hoảng của bà ta.

vẫn không chút hoang mang nói: “Ba mươi năm trước ngươi ở Lạc Dương đi hành nghề bùa thuật, đã lừa lấy hai ngàn quan tiền của Hạ Trường Tự - Lạc Dương, còn gây ra hậu quả xấu là làm cho vợ và con gái Hạ Trường Tự củng bị mất mạng. ngươi liền cải danh đổi họ lẩn trốn, đúng không?”

Đôi mắt đào hoa của Dương Hoa Hoa càng trở nên sắc bén tựa dao, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, ôn Ba Ba sợ tới mức cả người run lên, bí mật đã giấu kỹ trong ba mươi năm đột nhiên bị vạch trần.

Dương Hoa Hoa chậm rãi đi đến trước mặt bà ta, khẩu khí lại dịu hẳn xuống: “Nhưng mà ngươi yên tâm, nếu ta đã mời ngươi đến trong phủ ta, thì đã không có ý muốn vạch trần ngươi.”

Ôn Ba Ba mới hơi an tâm phần nào, vội vàng nói: “Nguyện vì phu nhân dốc sức!”

Dương Hoa Hoa liếc bà ta một cái, lại hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lão phụ năm nay tám mươi mốt tuổi.”

“Tám mươi mốt tuổi, mà tóc vẫn đen, không hổ là nữ phù thủy, hơn nữa ngươi còn có đứa con trai riêng đã ba mươi tuổi, trốn ở Kim Châu kinh thương, ta không nói sai chứ!”

Ôn Ba Ba thấy Dương Hoa Hoa đem tẩy của bà điều tra đến rõ ngọn ngành, không khỏi kinh hãi hết cả hồn vía, ả ta rốt cuộc muốn làm gì?

Dương Hoa Hoa thấy hiệu quả như thế cũng đã đủ lắm, liền ngồi xồm xuống nhìn chằm chằm ánh mắt của bà ta nói: “Ta làm một ván giao dịch giao dịch với ngươi, chỉ cần ngươi chấp nhận, ta lập tức cho đứa con trai của ngươi một vạn quan tiền và một vạn mẫu ruộng tốt, nếu ngươi không nhận lời...”

Dương Hoa Hoa mắt nhíu lại, lạnh lùng nói: “Ngươi và đứa con trại ngươi không một người nào được sống sót cả!”

0O0 CHƯƠNG 205: MỸ NHÂN RẮN RẾT (2) oOo

Đang lúc hoàng hôn, mười mấy thị vệ cung đình hộ tống một chiếc xe ngựa khác đi tới trước cửa phủ lớn của Dương Hoa Hoa, cửa xe mở ra, Thôi Ngưng Bích với cách ăn mặc của một quý phu nhân đi xuống xe ngựa, Nàng thành hôn đã một tháng, nhưng trên mặt nàng không có một nét gì của một tân nương cả, mà lại thoang thoảng một vẻ ưu buồn, chiếc váy dài rộng rải không quá vừa người, càng làm cho thân hình nhỏ gầy của nàng thêm xương xẩu.

Trên bậc thang, Dương Hoa Hoa chờ đợi đã đã lâu, thấy cháu gái đã xuống xe ngựa, nàng vội vàng đi lên đón, từ trên nhìn xuống mà quan sát nàng một lượt, chau mày nói: “Ngưng bích, tại sao ngươi so với lần trước còn gầy hơn vậy?”

“Tam nương!” Nước mắt từ đôi mắt của Thôi Ngưng Bích chảy ra.

“Đừng khóc! Đừng khóc! Có ấm ức điều gì thì nói với tam nương, tam nương sẽ làm chủ cho con!”

Dương Hoa Hoa dẫn Thôi Ngưng Bích vào trong nội sảnh của nàng, để cho nàng ngồi xuống, lại cẩn thận lau đi nước mắt cho cháu gái, sự quan tâm của người thân làm cho Thôi Ngưng Bích càng thêm đau lòng, nàng đã nghẹn ngào khóc lên thành tiếng.

“Hắn chẳng xem con là thê tử của hắn, thành hôn đến nay, hắn chi có ba lần bị buộc phải ở chung phòng cùng con, mà cũng chẳng thèm đụng tới con, những lúc khác hắn đều cùng chính phi ở với nhau!” Vừa khóc, Thôi Ngưng Bích vừa kể cho dì nương nghe sự bất hạnh mà nàng gặp phải.

Dương Hoa Hoa kiên nhẫn mà lắng nghe, trong mắt nàng tràn ngập sự thương hại, chờ cho đến khi Thôi Ngưng Bích thoáng bình tĩnh trở lại, Dương Hoa Hoa mới thở dài nói:

“Lúc trước, ta có ý tốt muốn con gả cho hoàng trưởng tôn, không ngờ lại hại con, ta có trách nhiệm đấy!”

“Tam nương, dì nói con hiện tại nên làm gì bây giờ đây!” Thôi Ngưng Bích lại nức nỡ khóc lên.

“Ngưng Bích, đừng khóc, hãy để cho tam nương nghĩ cách cho con!”

Dương Hoa Hoa chắp tay sau lưng đi vài bước, nàng bỗng nhiên hạ quyết tâm nói: “Xem ra chi có thề dùng thủ đoạn đặc biệt thôi ”

“Thủ đoạn đặc biệt?” Thôi Ngưng Bích khó hiểu mà nhìn tam nương, trong mắt nước mắt long lanh.

“Đúng vậy, thủ đoạn đặc biệt!” Dương Hoa Hoa bỗng nhiên quay người lại: “Nếu hắn đã không thích con, vậy con hãy dùng biện pháp lễ tục buộc hắn thích con.”

Thôi Ngưng Bích càng hồ đồ, cái biện pháp lễ tục gì đây?

“Rất đơn gián, chính là con phải trở thành chính phi, một khi con đã trở thành chính phi, lại có Dương gia là chỗ dựa vững chắc, hắn sẽ không dám không sủng ái con, tương lai con lại sinh hạ con trai cho hắn, vậy thì địa vị của con sẽ không còn dao động nữa, Ngưng Bích, con hiêu chưa? Con phải làm thái tử phi, phải làm hoàng hậu!”

Thôi Ngưng Bích như hiểu mà không hiểu, e dè hỏi: “Chính phi Thẩm Trân Châu, con có thể thay thế được nàng ấy sao?”

“Được! Con chỉ cần nghe lời dì nương nói, ta cam đoan con rất nhanh sẽ trở thành chính phi.”

Thôi Ngưng Bích có chút động lòng, trở thành chính phi. trượng phu nhất định phải cùng mình ở chung một chỗ với nhau, đó chính là lễ tục, nàng thắp giọng hỏi: “Thế con nên làm sao?”

Dương Hoa Hoa cẩn thận quan sát ánh mắt của nàng, thấy cháu gái đã có bảy phần động lòng rồi, liền nói: “Con hãy nghe sự sắp đặt của dì nương!”

Dương Hoa Hoa kề tai Thôi Ngưng Bích nói vài câu, ánh mắt của Thôi Ngưng Bích tròn xoe hẳn lên, lộ ra vẻ sợ hãi: “Dì nương, nếu như bị hắn biết được, sẽ rất tồi tệ.”

“Hắn làm thế nào mà biết được? Chỉ cần con một mực cho rằng không liên quan tới con, dì tư của con là quý phi, với quyền thế của Dương gia, hắn có thể làm gì con được.

Mấu chốt là con phải kiên quyết không thừa nhận, hơn nữa chuyện này chỉ có con và ta biết, Ngay cả mẫu thân con cũng đừng nói, như vậy mới không có sơ hở.”

Trên mặt Thôi Ngưng Bích lộ ra vẻ mâu thuẫn, nhưng cuối cùng nàng cũng hạ quyết tâm: “Thôi được! Tam nương, con nghe lời dì.”

Dương Hoa Hoa trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, nàng vỗ tay một cái, bà phù thủy ôn Ba Ba từ phòng bên cạnh bước ra, Dương Hoa Hoa chỉ vào Thôi Ngưng Bích nói: “đây là cháu gái ta, thứ phi của Quảng Bình vương Thôi Ngưng Bích.”

...

Buổi tối ngày hôm sau, Thôi Ngưng Bích bỗng nhiên ngã bệnh, vừa khóc vừa la, đem đệm chăn váy toàn bộ cắt nát tan, hô to có ma muốn giết nàng, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, tiếp đó cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép, lại nhảy cẩn lên.

cầm kéo đi giết người chung quanh, hai cung nữ hầu hạ nàng chạy chậm một chút, cánh tay bị đâm thủng, suýt nữa bị nàng giết chết, trong cung lòng người hoảng sợ, đều nói thứ phi trúng tà, Quảng Bình vương Lý Thục sợ tới mức vội vàng sai người đem nàng trói lại. phòng ngừa nàng đà thương người, lại mời cao tăng đến trừ tà.

quần quật suốt đêm, vẫn không thể ngăn lại cơn điên loạn của Thôi Ngưng Bích, do thân phận của Thôi phi khác thường, hoạn quan trong Quảng Bình vương phủ vội vàng chạy tới Hưng Khánh cung bẩm báo quý phi và Thánh Thượng.

Trong Hưng Khánh cung, Lý Long Cơ đang cùng Dương Ngọc Hoàn và Dương Hoa Hoa chơi sư bồ (một loại trò chơi bài thắng thua), binh bộ thượng thư Dương Quốc Trung đích thân ghi điểm, bỗng nhiên được bẩm báo: thứ phi của hoàng trưởng tôn Thôi thị bị trúng tà, Lý Long Cơ sửng sốt, vội la lên: “Mời đạo sĩ xông tà chưa?”

“Bẩm báo bệ hạ. đã mời cao tăng trừ tà, nhưng vô dụng.”

“Nói nhảm. Trẫm nói là đạo sĩ, tôn thất đương nhiên phải mời đạo sĩ xông tà!” Lý Long Cơ có chút tức giận.

Hoạn quan sợ tới mức vừa muốn đi, Dương Hoa Hoa lại hô: “Chờ một chút!”

Nàng vội vàng thi lễ với Lý Long Cơ nói: “Bệ hạ, thần thiếp có việc muốn nói.”

“Tam nương cứ nói!”

Dương Hoa Hoa chỉ vào Dương Ngọc Hoàn nói: “Ngọc Hoàn lúc nhỏ cũng từng gặp việc này, là do một vú nương trộm đồ bị đuổi ra khỏi phủ gây ra, sau đó từ trong phòng ở của bà ta lục soát được quỷ vật, bệ hạ, thần thiếp hoài nghi Ngưng Bích cũng là gặp phải loại chuyện này rồi.”

Lý Long Cơ tò mò nhìn Dương Ngọc Hoàn một cái: “Trẫm chưa bao giờ nghe nàng nói qua việc này nhỉ?”

Dương Ngọc Hoàn lúc nhỏ quả thật đã từng gặp phải việc này, liền gật đầu nói: “Khi đó thần thiếp còn nhỏ, không nhớ rõ rồi.”

Dương Hoa Hoa lại nói tiếp: “Bệ hạ, nên đi điều tra phòng Ngưng Bích, nhìn xem có loại này đồ vật này hay không.”

Một câu đã nhắc nhở Lý Long Cơ, hắn lập tức lệnh nói: “Đi! Lập tức điều tra phòng Thôi thứ phi.”