Thiên Hạ

Chương 131




Thiên Hạ
Chương 131 : Trận chiến đoạt thành (hạ)
gacsach.com

Bầu trời đêm không một chút mây, chỉ có vầng trời đơn độc treo lơ lửng trên bầu trời mênh mông, tưới bạc cả tầng băng óng ánh trong suốt trên mặt băng. Trên mặt băng trắng xóa, xa xa có một dòng chấm đen đang đến gần. Bọn họ chính là đội quân kỵ bịnh chừng trăm người, tốc độ cực nhanh, trên vó ngựa được bọc đến mấy lớp vải bố, giúp họ có thể yên tâm phi ngựa trên băng.

Nam Tề Nam đi trước, hắn không ngừng vội vã nhìn điểm sáng ở phía nam, đã bốn canh giờ. Lửa trên cụm ám tiều vô danh kia vẫn đang cháy hừng hực. Lúc này, hắn cũng đã nhìn thấy điểm sáng khác ở hương đông bắc. Đây là tòa phong hỏa đài của Đường quân trên một ngọn núi dọc biển. Hai phong hỏa đài này là hai góc liên lạc giữa thành ứng Long Câu Long đảo và thành Thân Uy.

Giờ đây ứng Long bị tập kích, liệu Thần Uy thành có đến chi viện theo hẹn nước ban đầu? Trong lòng hắn như lửa đốt.

Lại đi thêm hơn mươi dặm, phía trời đông đã dần ngã màu trắng, giờ cách bờ đông bắc không đến hai mươi dặm. Ngay lúc này, mọt binh sĩ chỉ về phía trước la to: “Nam tướng quân, người xem!”

Chỉ thấy một đội quân đang pho tốc mà đến từ trực diện, càng đến càng gần, đã có thể dần nhìn rõ kỳ phan của quân Đường.

Trong lòng Nam Tề Vân nặng trĩu, điều Lý Khánh An lo lắng nhất đã xảy ra. Truyện "Thiên Hạ "

Trước mặt chính là Đường quân đến từ Thần Uy bảo, Vương Nan Đức đích thân soái lĩnh bốn ngàn quân đến chi viện Long ứng theo lệnh Thư Ca Hàn. Hai tòa thành sẽ hỗ trợ cho nhau, một phương chịu tập, một phương nhất định đến cứu viện. Khi phong hỏa Thanh Hải hừng hực bốc cháy, Vương Nam Đức soái quân đến cứu.

“Trước chính là Vương tướng quân ư?”

Nam Tề Vân hét to thúc ngựa về trước, Vương Nam Đức kéo chiến mã lại nói: “Ta là Vương Nan Đức, đã xảy ra việc gì?”

“Vương tướng quân, Lý tướng quân lệnh ta đến thông báo, người Thổ Phồn tấn công có thể chỉ là giả, mà tấn công Thần Uy thành mới là thật. Lý tướng quân xin người lập tức trở lại ”

Vương Nan Đức quay đầu nhìn lại phong hỏa, hắn thấy kỳ lạ, sau đến giờ phong hỏa vẫn chưa tắt?

Trong lòng hắn đại kinh, hiểu được sự nghiêm trọng của sự tình, Vương Nan Đức lập tức hạ lệnh: “Toàn quân hỏa tốc quay lại Thần Uy bảo.”

Ngay lập tức toàn bộ quân Đường quay đầu ngựa hỏa tốc trở về.

Một đám mây màu buổi ban mai bao phủ cả đỉnh núi tuyết Xích Lĩnh. Trong dốc núi trắng xỏa tuyết kia ánh lên vẻ rực rỡ sắc màu. Lúc này, Thần Uy bảo dưới Xích Lĩnh lại vang động tiếng đánh giết. Ba vạn quân Thổ Phồn đang hiên ngang tấn công Thần Uy bảo. Trên đồi xác chất như đóng, máu đông thành đá, khác một quả đồi nhuốm một màu đỏ tươi, từng lượt từng lượt máy ném đá đang không ngừng ném đá công thành.

“Đùng!” một tiếng phát ra từ trên tường thành, chốc chốc lại có một lớp tường thành đổ xuống. Đá tảng của Thổ Phồn đã áp chặt quân Đường vào trên đầu thành, hàng ngàn tên Thổ Phồn đã xông lên Xích Lĩnh.Khúc gỗ công thành dài mười tượng đã dần được đưa lên núi.

Mã Trọng Anh đang đừng trên lưng ngoài một dậm xa quan sát tiến triển trận chiến. Trên mặt lão nở nộ nụ cười đắc ý. Với chiến lược kinh đông kích tây này, đã thành công liều quân chủ lực của quân Đường đi Long Câu đảo. Một ngàn quân thủ trong thành làm sau có thể địch nổi ba vạn đại quân tiến công. Xem ra Thần Uy bảo này đã là vật trong túi của hắn.

Tiếng trống lại lần nữa đừng đùng vang dậy thôi thúc chừng binh sĩ thẳng tiến. Ngay lúc này đây, trên không bỗng xuất hiện dị trạng. Bọn quân Thổ đi đến giữa thân núi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lượt đá đen ngòm đang phủ đầu rơi xuống, khiến chừng sợ khiếp vía liền quay đầu bỏ chạy. Đường mòn bỗng chốc trở nên náo loạn, người người chen nhau xuống núi. “Bằng!” Một tảng đá to rơi ngay trên đường, mười mấy tên lính Thổ bì đè bẹp dí, Đá tảng dính máu thịt thi thể vẫn tiếp tục lăn đến đám đông quân Thồ. Một một chốc, tiếng kêu thảm khốc vang lên liên tục, rất đông quân Thổ bị cự thạch lăn đến đè bẹp, thương vong thảm thương.

Cứ liên, tảng đá thứ hai, thứ ba liên tục rơi xuống, trở thành tên đao phủ tàn nhẫn nơi đường núi, cản quét tiêu diệt tất cả. Lượt đầu tiên chỉ duy mỗi hai mươi máy ném đá ra ta, trên chân núi đã không một người sống, hàng ngàn quân Thố chết thảm dưới cự thạch trận của quân Đường.

Tiếng trống dần lại, quân Thổ lặng im như tờ, quân Đường phòng thủ lợi hại đến mức người người phải sợ rụng mật, tất cả ánh mắt đều đồ dồn vào lão. Trong địa hình một người thù mà vạn người khó qua này, thì liệu họ có mấy phần thắng?

Luân Khấp Tạng trầm mặc, hắn là một lão tướng kinh nghiệm phong phú, hắn nhìn ra quân Đường đã chuẩn bị kỹ lưỡng, quân Thổ chắc chắn không thể dựa vào thế đông mà đoạt được thành. Bỗng dưng, lão cao giọng hạ lệnh: “Máy ném đá đi lên, liên tục tập kích thành bảo, thang mây chuẩn bị!”

Đây là cách nghĩ duy nhất của hắn.

Gần vạn tên lính Thổ đẩy cả trăm máy ném đá lên trước. Quân Thổ không có kỹ thuật chế tạo máy ném đá hạng nặng, toàn là dạng máy hạng trung, dài khoảng hai trượng, phía sau có túi đặt đá. Mấy mươi tên lính đang đừng kéo dây thừng ngắn phía trước, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy để đẩy đá lên cao lên xa. Mấy ném đá to nhất của quân Thổ chỉ có thể bắn từ nám đến sáu trăm bước, một mấy cần bốn mươi người thao tác.

Ngoài bốn trăm bước, mấy ném đá của quân Thổ đã bắt đầu có tác dụng, đá tảng không lồ đang lũ lượng phóng thẳng về thành bảo, nhưng quân Đường nhờ có lớp băng dày bên ngoài bảo vệ vẫn không hề hứng gì. Đá tảng bắn vào tường thành, chỉ đủ làm vỡ một chút băng bề ngoài, để rồi “ầm ầm” rơi xuống, tuy thanh thế to, nhưng hiệu quả thì chả bao nhiêu.

Có điều kỳ lạ là, quân Đường lại không phản kích chi, dù cho quân Thổ nằm trong phạm vi ném đá của quân Đường đi chăng nữa, nhưng bọn họ vẫn giữa trầm mặc, như thể đang chờ đợi một điều chỉ đấy?

Mấy tên tướng lĩnh Thổ Phồn lấy làm lạ lần lượt chạy đến bẩm báo Luân Khấp Tạng: “Tướng quân, quân Đường rất kỳ lạ, nhất định có sự tình gì đấy! Chúng ta phải cẩn trọng.”

Hắn trầm ngâm một lúc nói: “Dù là tình hình gì đi chăng nữa, các ngươi nên tấn công vẫn phải tấn công, nếu không làm sao trả lời với chủ tướng. Truyền lệnh của ta, dùng thang mây tấn công vách núi.”

Tiếng trống quân Thổ lại một lần nữa vang dội: “Đùng! Đùng!” kích động lòng người. Ngàn tên lính Thổ đang dồn dập xông lên con đường nhỏ phía vách núi. Giữa họ là mấy mươi bộ thang dây. Thang dây quân Thổ cũng học từ quân Hán. Thang chủ được cố định phía đế dưới, mấy bộ thang có thể cán cứ độ cao tùy ý co giãn, có thể cao hơn vài chục trượng. Tuy vẫn chưa đủ chạm thẳng đến vách núi, nhưng có thể leo lên được nửa núi. Từ đấy leo lên sẽ rộng rãi hơn nhiều.

Quân Thổ tràn đến như sống, nhưng quân Đường vẫn giữ im lặng, ba mươi chiếc thang mây đã dần tiếp cận vách núi, đi theo mỗi chiếc thang mây là có vần ngàn binh sĩ.

Lý Khánh An đừng trên tường thành lặng lẽ nhìn bọn lính Thổ như kiến bu thành. Hắn ra dấu hiệu tay với Thủ Du: “Có thể bắt đầu rồi!”

Dưới chân núi, quân Thổ bỗng phát hiện dị tướng của quân Đường, trên thành khói trắng vây quần, và trong thành bảo phát ra một tiếng gào kỳ quái, phảng phất như tiếng gầm của loài rồng. Thứ âm thanh này như có thể xuyên thấu lòng người, khiến tên quân Thổ đều có một linh cảm quái dị như sắp xảy ra một điều gì đấy.

Bỗng dưng có người chỉ vào thành bảo la toáng lên, chỉ thấy trong thành một thân hình màu xanh khổng lồ hiện lên, che phủ cả lâu đài, phía trên là thân hình óng ánh vảy lấp lánh. Sau hai sửng dần dần lộ ra, một chiếc đầu rồng khổng lồ xuất hiện, hai mắt nó vàng óng, trong miệng phun khói trắng, thân hình khổng lồ lắc trái đào phải.

Tất cả quân Thổ Phồn đều dần tiến công, ngỡ ngàng nhìn con rồng xanh này.

“Thanh Hải Long Vương!”

Không biết ai đã thốt lên trước, quân Thổ Phồn không còn đứng vững thế trận nữa, trong mặt họ toàn một vẻ kinh hãi.

Trong lòng Luân Kháp Tạng kinh hoàng vô cùng, tuy hắn thấy một con rồng xanh xuất hiện trên thành bảo quân Đường là điều không thể, nhung rốt cuộc rồng xanh vẫn lơ lửng trên không, khiến hắn không thể không tin.

Thanh Long khẽ gầm như thể phẫn nộ.

“Đại tướng quân, làm thế nào đây?” Một tên lính lẩm bẩm hỏi: “Chúng ta còn tiến công nữa không?”

Ánh mắt Luân Khấp Tạng nghi hoặc nhìn thanh long, thấy nó có vẻ như đang dần chìm xuống, hắn liền nói: “Chờ xem đa!”

Trong thành bảo, hơn trăm chiếc nổi to nước sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên khắp trong bảo. Trên thành là vài trăm binh sĩ đang nằm sát dưới đất, ai nấy trên tay cầm chắc sợ dây nhuyễn để điều khiển cho thân hình cự long ở ngay trên không. Móng chân sau của cư long là một chiếc giỏ không lồ là chiếc giỏ chứa một cái nổi to đang khói lửa sáng rực, lượng hơi nóng được truyền vào từ đuôi rồng, như thể một con cự long cuộn mình trong mây khói giữa trời, giơ nanh múa móng rất ư sinh động. Truyện "Thiên Hạ " Truyện "Thiên Hạ "

Đây là một chiếc khinh khí cầu hình rồng nguyên thủy nhất, do ai mươi mấy tên nữ y tá dùng lêu áo chiếc của quân sĩ ngàn hè may lại. Nó không thể bay cao, chỉ có thể bay lên khỏi hai trượng trên thành. Quân Đường thử nghiệm qua vài lần, đều đầu xuôi đuôi lọt.

Lúc này, Lệ Phi Nguyên Lễ lại vẫy vẫy tay, mấy trăm tên quân Đường đã chuẩn bị sẵn “dàn loa” bằng sắt tấm, lại một lần nữa gầm rú, một tiếng rú tựa tiếng rồng gầm.

“Thất Lang, nhanh lên, dầu hỏa sắp cạn rồi!” Lệ Phi Nguyên Lễ nhỏ tiếng gào lên.

Lý Khánh An nhìn chằm chằm quân Thổ Phồn, thấy bọn họ gần như đã vào vòng mai phục, hắn mới dốt một cây hỏa tiễn, từ từ nhắm chuẩn vào vũng dầu đen dưới dốc núi kia.

“Bắn!”Hắn một tiếng hạ lệnh, chỉ nghe tiếng gầm rú của cự long. Miệng rồng trương to, dưới đầu rồng bay ra hai quả cầu lửa bừng bừng xẹt qua đầu quân địch Thổ Phồn như thể cự long há mồm ngoạm cả thiên hạ. Đúng ngay lúc tất cả mọi người dồn hết sự chú ý vào hỏa cầu, Lý Khánh An đã phóng hỏa tiễn. Hỏa tiễn nôm cứ như sao băng từ trên trời rơi xuống ngang vẫn dầu đen mà đã được chuẩn bị sẵn. Ngay lập tức, dầu lửa cháy bùng lên, đường lửa cháy ập thẳng về phía quân Thổ Phồn. Tướng Thổ Phồn sợ quá lùi liền ra hai bên. Ngay lúc này, những bọc thuốc nổ vùi dưới đá lập tử nổ đùng từng tiếng liên tục dưới chân quân Thổ Phồn. Xung quanh khói đen mịt mù, lửa cháy hừng hực, nổ cho bọn quân Thổ Phồn banh xác pháo, tiếng kêu tiếng khóc loạn cả

“Địa hỏa lôi! Địa hỏa lôi của Long Vương Thanh Hải!”

Sự hãi sợ trước thần linh khiến quân lính Thổ Phồn hồn bay phách tán, bọn họ bất chấp tất cả tháo chạy, người chèn người, người đạp người, người ngựa giẫm nhau, phảng phất nước triều rút về biển cả. Bọn chúng chạy bạt mạng về giữa Thanh Hải, cả Luân Khấp tạng cũng không khỏi quỳ xuống tạ tội với thần linh.

Lúc này, trên thành vô vàn quả cầu lửa bay ra, ở giữa có kèm theo bọc thuốc nổ đang cháy dở, nổ toanh hoang trên đầu quân Thổ Phồn. Trận chiến này, Thổ Phồn thương vong gần năm ngàn người, và cùng hơn mười vạn thạch lương thực cùng các loại lều trại xe cô mang đến theo kế hoạch trường kỳ bao vây quân Đường bị mất sạch trên đảo.

Thanh Hải Long Vương hiển linh vào tháng mười một năm Thiên Bảo thứ bảy, khiến người Thổ Phồn người vong mật vỡ, mãi đến khi chiến dịch Thạch Bảo thành kết thúc, thậm chí mấy mươi năm về sau, người Thổ Phồn vẫn không ai dám đặt chân lên Long Câu đảo một bước