Thiên Hạ

Chương 102




Thiên Hạ
Chương 102 : Long TRanh Hổ Đấu (3)
gacsach.com

Hôm sau lúc trời vừa sáng, thành Trường An bèn xao động hẳn lên. Vô số đàn ông vừa bó chén xuống bèn co chân chạy đến Sùng Nghiệp phường. Cuộc thi đấu của đội An Tây và đội Phạm Dương được cử hành lúc sần giờ ngọ (gần 11 giờ sáng), dù vẫn còn nửa ngày, nhưng trong Sùng Nghiệp phường còn sớm đã là bién người mênh mông, tụ tập đến mười mấy vạn người, đây là sự kiện mà các năm Thiên Bảo trước giờ chưa từng xày ra, từng đội từng đội kỵ binh đi lại tuần tra, ngặn cạn sự chen chúc của dòng người. Truyện "Thiên Hạ "

Sân mã cầu của Sùng Nghiệp phường là một trong hai sân mã cầu lớn nhất thành Trường An. một sân khác là sân mã cầu Đông Nội Uyển. Sân kết cấu theo kiểu mờ, tức là không có tường vây và khán đài, nếu bốn phía đều đứng đầy người, tức có thể chen chúc hơn vạn người. Nhưng hôm nay phía đông của sân bị trưng dụng rồi, đã dùng đế dựng khán đài bốn tầng, đó là chỗ ngồi dành cho các vị quyền quý. thậm chí có tin truyền ra. hôm nay hoàng đế bệ hạ cũng sẽ đến xem cuộc thi đấu mã cầu.

Mười mấy vạn người không thể nào toàn bộ đều xem được thi đấu hết, trên tất cả các bức tường, các cây lân cận sân mã cầu đều đứng đầy người, ngoạn mục nhất chính là Huyền Đô quan bên cạnh đó, không những trên tường vây ngồi đầy người mê cầu, thậm chí trên nóc ngôi điện cao nhất cũng có người treo lên đó rồi.

Mã cầu là quốc cầu của Đại Đường thượng võ, bất luận thứ dân hay quyền quý, bất luận nam hay nữ. bất luận người già hay trẻ con, sự cuồng nhiệt đối với mã cầu đã đến mức độ không thế nào hơn được nữa. Thậm chí hoàng đế cuối Đường là Chiêu Tông Lý Diệp lúc bị ép dời đô đến Lạc Dương, trong tình trạng lục quân cũng đã trốn chạy hết, vẫn đem theo bên mình mười mấy cầu thú mã cầu. không nỡ từ bỏ.

ở đại Đường, không những các võ nhân cưỡi ngựa đánh trận thích mã cầu. mà cả đến các thư sinh đối với mã cầu cũng yêu thích đến cuồng nhiệt. Mỗi năm. sau cuộc thi khoa cử. trong các hoạt động chúc mừng các tiến sĩ đã đậu tân khoa, cũng có một tiết mục là hội mã cầu cử hành ở Nguyệt Đăng các.

Còn phụ nữ không thể dùng phương pháp cưỡi ngựa - một hình thức đối kháng kịch liệt như thế. theo trào lưu thịnh hành của mã cầu nữ. một loại thể hình hơi nhỏ, chạy hơi chậm đó là hình thức cưỡi lừa đánh cầu. gọi là lư cúc (lư là lừa. cúc là quà cầu bằng da), cũng bắt đầu hình thành trong giới nữ, đồng thời trở thành môn thế dục dành cho nữ giới mang sắc thái riêng thời Đại Đường.

Đến triều Tống, do căn cứ nuôi ngựa bị mất và tinh thần thượng võ bị suy thoái, mã cầu bất đầu biến thành trò tiêu khiển, môn mã cầu bị thúc cúc (thúc là đá. cúc là cầu. thúc cúc chính là môn bóng đá của ngày nay) thay thế, trở thành môn thể thao được dân chúng triều Tống yêu thích. Nhưng ở đại Đường, mã cầu vẫn là một môn yêu thích nhất trong quân đội, sự đối kháng kịch liệt và sát phạt, chiến đấu hết sức mình với sát khi đằng đằng như khi hai quân thực sự đánh nhau trên chiến trường vậy, nó là môn yêu thích nhất của người Đại Đường thượng võ.

Lúc này, 2ÓC tây bắc và góc đông nam đồng thời dấy lên một làn sóng dao động, thì ra hai đội cầu đã vào sân. những người mê cầu đồng loạt dạt sang hai bên. nhường ra hai lối đi. Đội mã cầu của hôm nay vào sân được giới bị rất nghiêm ngặt. Kim Ngộ Vệ và Vạn Kỵ doanh mỗi bên đều cầm tấm chắn lớn nghiêm ngặt bảo vệ lấy đội cầu của mình đi vào trong sân. Trong một cuộc thi đấu ở ba năm trước, một cầu thù của đội Hà Đông khi vào sân. bị một kẻ mê cầu cuồng nhiệt dùng kiếm đâm chết, vì thế bào vệ sự an toàn của cầu thủ, bèn trở thành một việc quan trọng của Kim Ngộ Vệ và Vạn Kỵ doanh.

Đội An Tây và đội Phạm Dương gần như đồng thời cùng chạy vào trong sân, làm cho sân mã cầu đột nhiên hoan hô vang dội, tiếng la ó, tiếng vỗ tay như làn sóng nối lên. Hai mươi cầu thù mã cầu thúc ngựa chạy trên sân cầu, trên người họ mặc quân phục, đầu đội quân mũ giáp, người nào người nấy thân hình cao lớn. uy phong lẫm liệt.

Họ liên tục vẫy tay với người mê cầu bên ngoài sân, những người mê cầu la ó inh ỏi, phấn khích xông lên. các binh sĩ duy trì trật tự ven sân phải hết sức ngăn chặn, không khí trên sân mã cầu nóng lên đến cực điểm.

Lúc này, ba quan viên Thái Bộc Tự đi lên phía trước kiểm tra các dụng cụ cũng như ngựa dành cho thi đấu. Bất đầu từ đợt thi này, quy định của cuộc thi mã cầu trở nên vô cùng nghiêm khắc, nhất là thêm một điều, không được dùng ám khí gây thương tích cho người và ngựa. Đó là vì trong cuộc thi đợt trước, Thái Hy Đức dùng dao đặt ở giày aây thương tích cho chiến mã của quân An Tây. do đó đợt thi đấu này đặc biệt quy định, dùng các vật nhọn ngoài gậy đánh cầu ra làm tôn thương đối phương, cầu thú đó sẽ lập tức bị đuổi khỏi sân cầu, đồng thời đội của người đó cũng bị phán là thua.

Dù quy định nghiêm ngặt, nhưng cuộc thi đấu hôm nay thật sự rất khác thường, các quan viên Thái Bộc Tự vẫn phải kiểm tra từng cái một, chủ yếu kiểm tra giày và gậy đánh cầu của cả hai bên.

Trên khán đài sân thi đấu. An Lộc Sơn nhíu mày, hạ thấp giọng hói quân sư Nghiêm Trang: “Tiên sinh dùng kế sách gì vậy, ta thấy họ người nào người nấy đều phấn chấn như rồng như hồ thế?”

Nghiêm Trang khẽ vuốt mấy sợi râu chuột của hắn thấp giọng cười nói: “Đại soái đừng vội, thuộc hạ đã sắp đật rồi. họ có lẽ chỉ nhìn thấu kế thứ nhất của thuộc hạ, nhưng kế thứ hai và kế thứ ba thì họ không kịp trở tay đâu.”

An Lộc Sơn hồ nghi nhìn xung quanh sân thi đấu, hắn thật sự không nhìn thấy Nghiêm Trang đã sắp đặt ở đâu? Nghiêm Trang kề tai hắn nói mấy câu, An Lộc Sơn mới chọt tinh ngộ, âm thầm gật đầu một cái.

Trên sân cầu, hai đội mã cầu đã nhày lên ngựa, sau đó là trao đổi gậy đánh cầu. đó là một nghi thức, toàn bộ gậy đánh cầu đều do Thái Bộc Tự cấp, không được tự ý đem theo.

Đầu xuân cái rét rất mãnh liệt, trong cơn gió rét thấu xương, hai đội cầu đứng đối diện nhau, điều trùng hợp là, đứng đối diện Lý Khánh An là Sử Tư Minh. Lý Khánh An nhìn hắn một cái thâm thúy, mỉm cười với hắn. ánh mắt của Sử Tư Minh tránh đi, cơ mặt bất giác co giật một cái.

“Hai đội trao đổi gậy đánh cầu!” Thái Bộc Tự thiếu khanh Chu Hồng Nguyên la một tiếng. Truyện "Thiên Hạ "

Chiến mã thúc động, hai đội cầu từ từ tiến lại, gậy đánh cầu chạm nhau trên không, lập tức giao cho đối phương, ngay lúc hai ngựa giao nhau, Lý Khánh An lách người thấp giọng cười nói: “Sử tướng quân, trận này ngài nhất định cũng thua, ngài thua y như lần trước.”

Sử Tư Minh toàn thân rung một cái. mắt nhìn thẳng về phía trước, cắn môi đến muốn chày cả máu ra: “Tuyệt đối không!” Hắn cắn muốn gẫy cả răng luôn.

“Sử tướng quân không tin sao? Thế thì hãy đợi xem đi!” Lý Khánh An khẽ mỉm cười, thúc ngựa đi xa.

Sử Tư Minh đứng ngẩn người ra, đến quên cả đi về phía đội mình.

“Tư Minh, đừng đứng ngẩn ra nữa, sắp phải bất đầu rồi.” Thái Hy Đức lớn tiếng thôi thúc.

Sử Tư Minh thở một hơi dài. hắn từ từ cúi đầu, đi về phía đội cầu của mình.

Cuộc thi đấu sắp bắt đầu. hàng ghế khách mời đã đầy người, cũng đều là các gia đình quyền quý của thành Trường An, nhưng hoàng đế đại Đường Lý Long Cơ không có đến.

Song phương đều đợi trước cầu môn của mình, Đoàn Tú Thực hạ thấp giọng nói: “Chúng ta chờ đợi đã ba năm, hôm nay chính là ngày chúng ta báo thù rửa hận, đánh

cho ra khí thế, để bọn cẩu tặc Phạm Dương ném mùi lợi hại của quân An Tây chúng ta!”

Mười cây gậy đánh cầu được khuấy động, các cầu thủ xếp thành hàng một, Lý Khánh An và Bạch Nguyên Quang là tay tấn công, áp trận phía trước, làm tiên phong, Hạ Lâu Như Nhuận thân hình vạm vỡ và hai cầu thủ cao to khác làm hậu quân, còn trung quân chù trận chính là Đoàn Tú Thực, Lệ Phi Thù Du v.v... nãm người khác trấn giữ.

Đội hình của quân Phạm Dương cũng như lần trước, Thái Hy Đức và Doãn Tử Kỳ làm tiên phong. Sử Tư Minh trấn giữ trung quân, đội hình có sự khác biệt so với quân An Tây, họ là ba người làm tiên phong, trung quân bốn người, thiên về tấn công nhiều hơn. Lúc này Thái Hy Đức thấp giọng nói với mọi người: “Mách một câu cho mọi người trước. Nghiêm Trang tiên sinh đã sắp đật rồi, tới lúc đó bên An Tây sẽ có chuyện xảy ra. trong lòng chúng ta biết là được rồi. không nên kinh ngạc quá đỗi.”

Mọi người nghe xong, đồng loạt phấn chấn nhìn về phía quân An Tây.

Hai đội quân xa xa nhìn nhau, đều nhìn đối phương một cách đầy địch ý, không khí ngoài sân càng lúc càng cuồng nhiệt, tiếng hét vang như sấm. la trống đánh vang, rất nhiều người đã la đến khàn cả tiếng.

Lúc này, nhang tính giờ đã được đốt lên, một tiếng chuông vang lên, một quả cầu da được ném vào giữa sân. song phương gần như đồng thời khời động, chiến mã phóng đi. gậy đánh cầu được khuấy động. đồng loạt lao về phía quả cầu da ở giữa sân.

Bạch Nguyên Quang dẫn trước lao đến, gậy đánh cầu vừa quất, quà cầu da lao vế phía trái chỗ Lý Khánh An, Thái Hy Đức rống lên một tiếng, quất cây gậy đánh cầu nhắm cả người lẫn quà cầu da mà đánh tới, Lý Khánh An nghiêng mình né tránh cây gậy hung hãn của hắn. khẽ điểm cầu một cái nhẹ, lại chuyển đưa cho trung quân Đoàn Tú Thực. Không đợi Đoàn Tú Thực đón cầu. Sử Tư Minh và một cầu thủ hai bên kẹp kích, giật lấy quả cầu da. Sử Tư Minh quất một đường dài, đánh quả cầu da xa xa bay thẳng về phía trước

Chiến mã của cầu thủ hai bên như điện xẹt. phóng đi trên sân cầu, quả cầu da bay qua ném lại trên không trung, lúc thì quân An Tây chiếm ưu thế, lúc thì đội Phạm Dương dẫn trước, nhìn thấy cây nhang tính giờ trước mặt đã sắp đốt hết, hai bên đều chưa ghi được bàn nào.

Lúc này, quân An Tây đang đánh phối họp một cách rất đẹp mắt. Bạch Nguyên Quang và Đoàn Tú Thực một trước một sau, đột phá sự ngăn chặn của quân Phạm Dương, đã đến góc bên trái của lỗ cầu. còn phía bên phải Lệ Phi Thủ Du cũng đã thúc ngựa đến kịp, quân Phạm Dương hoàng hồn. bảy người chia hai bên trái phải lao tới. ở phía trước Sử Tư Minh đột nhiên phát hiện trung lộ phía trước của Lý Khánh An không hề có người ngăn chận, xuất hiện một khoáng trống, hắn khẩn cấp la lên: “Đó là kế điệu hổ ly sơn. mau trở về trung lộ!”

Sử Tư Minh la xong, hắn thúc ngựa xông lên, cùng lúc đó, Bạch Nguyên Quang một cú đánh sau đẹp mắt. mã cầu từ khe hờ bay ra, rơi trước mặt Lý Khánh An, cầu cách Lý Khánh An còn một trượng xa. Sử Tư Minh cũng đuổi đến, hắn cách cầu chỉ có nửa trượng.

“Sử tướng quân, ngài chặn được ta sao?”

Lý Khánh An khẽ cười một tiếng. Sử Tư Minh do dự một cái, bất giác kép giữ cương ngựa một cái, chính vào thời khấc chớp nhoáng đó, Lý Khánh An đánh một cú vô cùng hiểm hóc, cầu từ trước mật Sừ Tư Minh rít aió bay qua, cách xa năm mươi bước, quà cầu da theo tiếng vào lưới, An Tây lập kỹ lục ghi bàn trước.

Trên sân thi đấu nhất thời tiếng hoan hô như sấm. vô số người kích động đến nhảy dựng lên, Dương Hoa Hoa trên khán đài phấn khích đến hét lên lành lót: “Lý Thất Lang. đánh hay quá!”

Hôm nay Cao Lực Sĩ cũng có đến xem thi đấu, ông thấy Lý Khánh An ghi bàn. bất chợt ha há cười lớn. nói với Bùi Khoan cùng là người hâm mộ đang ngồi bên cạnh: “Bùi thượng thư nhận thấy thằng này thế nào?”

Bùi Khoan cũng cười nói: “Hắn ăn chắc Sử Tư Minh rồi.”

Hắn lại thở dài một tiếng: “Thật đáng tiếc!”

Cao Lực Sĩ ngẩn người ra: “Bùi thượng thư nói vậy là ý gì?”

Bùi Khoan cười nhẹ nói: “Chim đại bàng đực phải tới nơi núi cao hiểm cốc mới thấy được bàn sắc của nó, nếu nuôi trong lồng, thì có khác nào chó heo đâu?”

Cao Lực Sĩ khẽ gật đầu. đột nhiên thấp giọng nói với hắn mấy câu. Bùi Khoan sững người, có chút không tin hỏi: “Cao ông, thật sự sẽ như thế sao?”

“Bùi thượng thư, ngài chú ý kỹ một chút sẽ thấy.”

Ánh mắt Bùi Khoan nghi hoặc nhìn chăm chú các cầu thủ của quân Phạm Dương. lúc này, một tiếng chuông vang lên, trận thi đấu thứ nhất kết thúc rồi, hai bên phải nghi ngoi một lát mới thi đấu tiếp.

Một trận thi đấu với cường độ cao như thế làm cho cầu thú hai bên cũng đều mồi hồi đầm đìa. đồng loạt đến ven sân cầu lấy nước uống cho đỡ cơn khát. Nước là do Thái Bộc Tự nhất loạt cung cấp, là nước trà đã được nấu sôi, trà của Đường triều cũng đều nấu bằng nước, bên trong có các thứ gia vị, dùng chén to rót đầy, có tạp dịch đã chuẩn bị sẵn trước rồi, các thứ đồ để đầy hai cái bàn, mấy chục chén nước trà, ngoài ra, trong mâm sứ còn chuân bị các thứ điém tâm.

Mọi người đồng loạt đi lên lấy trà, lúc này. ánh mắt An Lộc Sơn đang chăm chú quan sát quân An Tây, không ngờ quân An Tây lại không đi uống trà đã được Thái Bộc Tự chuẩn bị, mà là do nhóm người Lý Tư Nghiệp ở ven sân thi đấu ném vào mấy chục túi da chứa nước lọc, tướng sĩ quân An Tây đón lấy túi da uống ừng ực ngụm lớm một cách sảng khoái, sau đó lại cho chiến mã uống nước.

“Các vị tướng quân, tại sao không uống nước trà mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn?” Một viên quan Thái Bộc Tự chạy đến hôi.

Đoàn Tú Thực nhoèn miệng cười nói: “Đa tạ Lưu thự lệnh, chỉ là trong lúc thi đấu chúng tôi không bao giờ uống trà, chỉ uống nước lọc, nên chúng tôi mới tự chuẩn bị lấy.”

Thự lệnh ngẩn người ra một lát, lại nói: “Nếu như thế. chúng tôi cũng có thể chuẩn bị nước lọc

“Không cần đâu, chúng tôi đã chuẩn bị rồi.”

Đoàn Tú Thực lại liếc nhìn một cái quân Phạm Dương, cười nói: “Số trà nước này nên cho quân Phạm Dương uống vậy! Ta thấy họ hình như vẫn uống chưa đủ.”

Trên khán đài. An Lộc Sơn hứ mạnh một tiếng, bất mãn nói với Nghiêm Trang: “Sách lược của tiên sinh hình như bị người ta nhìn thấu rồi, người ta đã có sự chuẩn bị, làm gì được?”

Nghiêm Trang cười rồi nói: “Đại soái đừng hoàng, hai kế sách này của thuộc hạ chỉ là chiêu dương đông kích tây, đé quân An Tây chú ý vào đó thôi, kế sách đích thực của thuộc hạ thì cho dù họ có nằm mơ cũng chưa chắc đã nghĩ tới đâu.”

“Keng!” Xa xa lại vang lên một tiếng chuông, trận thi đấu bắt đầu lại rồi.

Trận thi đấu thứ hai là trận giữa. là trận thi đấu quan trọng quyết định việc thắng thua, trước mắt quân An Tây dẫn trước một bàn. Trong trận thi đấu thứ hai này, mặt máu tanh của mã cầu mới dần dần bắt đầu lộ ra.

Trong sự thi đấu kịch liệt đó, mỗi bên đều vào được hai quà cầu, ti số trở thành 3:2, càng về sau trận đấu càng thêm kịch tính, ngọn lửa hận thù từ ba năm trước của hai bên bất đầu bùng lên. động tác của hai quân trở nên thô lỗ, dưới vó ngựa cát bụi mịt mù, chiến mã hung hãn tông vào nhau, lúc giao nhau quyền cước qua lại, gậy đánh cầu trở thành hung khí. Chiến mã của Đoàn Tú Thực bị một gậy đánh vào mất. hí vang đô gục xuống đất, Doãn Tử Kỳ cũng bị Hạ Lâu Như Nhuận một quyền đánh tới bể đầu chày máu, cuộc thi đấu bắt buộc phải dừng lại.

Tâm trạng của khán già ngoài sân cũng bị lây nhiễm theo, bắt đầu có người mờ miệng mắng chửi, có người ném đá vào sân. ở góc tây bắc, thậm chí còn xảy ra người hâm mộ hai bên ầu đả nhau dữ dội, các kỵ binh xông tới, trực tiếp lôi những người ầu đà kéo đi.

Cuộc thi đấu sau khi ngùng lại được tiếp tục, lúc này, trên khán đài ánh mất của Bùi Khoan bắt đầu không rời Lý Khánh An, hắn dần dần ý thức được, việc Cao Lực Sĩ nói với hắn sắp xày ra rồi.

‘Pãng! ’ một tiếng vang giòn, quà cầu da bay ngang tới, cách Lý Khánh An khoáng một trượng xa. Lý Khánh An phóng ngựa lao đến. đôi tay quất gậy về phía quả cầu da đánh tới. chính vào lúc đó, Thái Hy Đức thúc ngựa lao tớ thật mạnh, kề sát vào Lý Khánh An. Lý Khánh An thấy hắn thoáng chốc sáp đến sần. đôi tay liền quất gậy đánh cầu bay đi.

Đột nhiên. Thái Hy Đức hét lên một tiếng thám thiết, từ trên ngựa rơi xuống đất, toàn sân dấy động, đồng loạt đứng cả dậy, chỉ thấy cánh vai phải của Thái Hy Đức bị cắm một con dao ngắn. hắn đau đớn quằn quai lăn lộn dưới đất, máu chày lênh láng.

Tình trạng đột ngột đó làm cho quan viên Thái Bộc Tự kinh hoàng đến ngẩn cả người ra, Sử Tư Minh xông đến hét to: “Các người không quản sao? Quân An Tây dám cả aan sử dụng ám khí đả thương người.”

Cuộc thi đấu ngừng hẳn. quân Phạm Dương nổi áận rống lên hướng Lý Khánh An vồ tới. quân An Tây cũng không chịu lép, vây chung quanh bảo vệ lấy Lý Khánh An. cung giương kiếm giơ lên. mắt thấy sự việc của ba năm trước lại tái diễn, chính vào lúc đó, An Lộc Sơn rống lên một tiếng: “Tất cả đều dừng tay hết cho ta!”

Hắn xông ra khán đài, giơ tay tát vào mặt Sử Tư Minh một cái, lớn tiếng mắng: “Cùng đều là quân Đường, ai dám gây sự nào?”

Quân Phạm Dương đều âm thầm lui ra, An Lộc Sơn đi đến xem thương thế của Thái Hy Đức một cái, hắn thở dài nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân, chẳng qua chỉ là một trận thi đấu mã cầu mà thôi, ngươi hà tất ra tay độc ác đến thế?”

Trên sân mã cầu trở nên yên lặng. Thái Bộc Tự thiếu khanh Chu Hồng Nguyên. người chủ trì cuộc thi đấu hôm nay mồ hôi đầy mặt. hắn chẳng thể nào ngờ rằng sự việc xảy ra ba năm trước lại tái diễn, mà lần này thay đổi vai diễn, quân Phạm Dương trở thành bên bị hại, vấn đề là năm nay đã có quy định mới, cầu thủ dùng hung khí gây thương tích cho đối phương sẽ lập tức bị đuổi khôi sân thi đấu, đội của hắn cũng sẽ bị tuyên bố thua cuộc, chẳng lẽ quân An Tây muốn là ké đầu tiên nhận phạt của quy định mới này sao?

Chu Hồng Nguyên rất ư khó xử. hắn biết nếu minh chấp hành theo quy định, hắn nhất định sẽ đắc tội với quân An Tây, nhưng mà tiết độ sứ Phạm Dương của người ta cũng có mặt trên hiện trường đấy! Kêu hắn làm sao bây giờ?

“Lý tướng quân, việc này ngài giải thích thế nào?” Chu Hồng Nguyên đành gắng gượng tra hỏi Lý Khánh An.

Lý Khánh An cười nói: “Chu thiếu khanh, ta tin lúc đó mọi người đều thấy, đôi tay của ta đang nắm gậy đánh cầu, chưa hề buông tay ra khắc nào cà. thử hỏi, ta làm sao dùng dao?”

Chu Hồng Nguyên ngẩn người ra. trong lòng hắn hiểu ra vấn đề, đưa mắt nhìn qua phía An Lộc Sơn. lúc này An Lộc Sơn nối giận nói: “Lý Khánh An. cho dù ngươi thật sự ra tay, ta cũng có thể nhịn, mọi người dĩ hòa vi quý, nhưng ngươi dám nói ngược lại. là Thái tướng quân tự gây thương tích cho bàn thân là khinh người thái quá rồi, ta phải tố cáo ngươi lên Hoàng Thượng.”

Lý Khánh An chắp tay cười nói: “An soái, ta nói Thái tướng quân tự gây thương tích cho bàn thân khi nào vậy? Ngài đã nghĩ quá nhiều rồi.”

“Hứ! Dù không nói rõ ra nhưng ý của ngươi chính là như vậy.”

“Lý tướng quân nói không sai chút nào!”

Bùi Khoan chậm rãi đi lên. hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Mắt của An soái có thể không tốt rồi. nhưng ta thì xem rất rõ ràng, Lý tướng quân thật chất không hề rút con dao nào cà. còn việc vai của Thái Hy Đức tại sao lại có con dao, ngài và ta trong lòng đều rõ.”

Bùi Khoan dù từng làm tiết độ sứ Phạm Dương, nhưng hắn và An Lộc Sơn lại là kè thù sống chết. Những đại tướng mà hắn xem trọng và đề bạt, sau khi An Lộc Sơn lên làm tiết độ sứ rồi. đều bị aiáng chức, thậm chí một viên ái tướng tâm phúc của hắn. cũng bị An Lộc Sơn mượn tay người Khiết Đan giết chết, làm Bùi Khoan rất ư đau lòng. Lúc này An Lộc Sơn lại sừ dụng thủ đoạn đe hèn vu oan giá họa quân An Tây, Bùi Khoan quyết không để hắn biến quân Phạm Dương mà minh từng thống lãnh trở thành những ké vô lại.

An Lộc Sơn chắp tay sau lung hứ mạnh một tiếng, nói: “Sự việc này do Thái Bộc Tự quyết định, có liên can gì đến Bùi thượng thư đâu?”

Lúc này sau lung Thái Bộc Tự thiếu khanh Chu Hồng Nguyên đã ướt đẫm mồ hôi, sự việc như thế vốn chẳng có chứng cứ gì. xày ra trong thoáng chốc, ai cũng nhìn không rõ, không như đời sau còn có thế dùng máy quay chiếu lại, toàn dựa vào sự phán quyết của con người, có thể nói Lý Khánh An sử dụng hung khí. nhưng cũng có thể nói Thái Hy Đức tự gây thương tích cho bàn thân, quan trọng là xem chỗ dựa của ai vững hơn thôi.

Đó chính là chỗ cao minh trong kế sách của Nghiêm Trang, trước tiên là bỏ thuốc vào trong nước, để mê hoặc quân An Tây, để họ tập trung chú ý lên phần ăn uống, còn hắn thì lợi dụng sơ hờ của quy định mới, lập kế cho Thái Hy Đức tự gây thương tích cho bàn thân, dưới tình trạng đó, quân Phạm Dương có mật tiết độ sứ tại hiện trường, còn quân An Tây thân đơn thế cô, Cao Tiên Chỉ thì xa tận An Tây, như thế phán quyết cuối cùng nhất định có lợi cho quân Phạm Dương, Lý Khánh An bị đuổi ra sân, thân bại danh liệt, còn quân Phạm Dương sẽ được thắng lợi cuối cùng. Đây chính là gậy ông đập lung ông. lúc trước khi lửa cháy tiến tấu viện, hắn Lý Khánh An không phải xử lý như vậy sao?

Không ngờ, lại xuất hiện cái tên Bùi Khoan, công khai thay quân An Tây chống đỡ, làm cho kế sách của Nghiêm Trang vốn rất vẹn toàn bị xé toạt ra một góc.

Chu Hồng Nguyên khó xử đến cùng cực, một bên là Phạm Dương tiết độ sứ, phong cương đại sứ. còn một bên là lễ bộ thượng thư. tân nhiệm tướng quốc, hắn ai cũng không dám đắc tội. Lúc này, Lưu thự lệnh đứng bên cạnh lén lút chọt vào sau lung Chu Hồng Nguyên. nói nhỏ: “Sứ quân nhìn sang bên trái xem.”

Chu Hồng Nguyên quay đầu nhìn về phía trái, hắn lập tức hoàng hồn, chỉ thấy Cao

Lực Sĩ mỉm miệng cười đứng chắp tay sau lưng cách đó không xa. Hắn liền tinh ngộ hẳn. Cao Lực Sĩ chính là chỗ dựa vững chắc của Lý Khánh An, hắn tuyệt đối không thể làm mích lòng được.

Hắn lập tức hạ quyết tâm. cười nói: “An đại soái nói đúng, mọi người đều là quân Đường cà. hà tất gà nhà đánh nhau như thế? Ty chức thấy đây chẳng qua là một sự hiểu lầm. hiểu lầm thôi! Ha ha, không hề ánh hưởng đến cuộc thi đấu, cuộc thi đấu có thể tiếp tục được rồi.”

Hắn vẫy tay để người khiêng Thái Hy Đức đi xuống, đối vết vết thương của Thái Hy Đức coi như không nhìn thấy.

An Lộc Sơn cũng thấy Cao Lực Sĩ rồi, hắn lấy lòng mà gật đầu chào Cao Lực Sĩ một cái. nhưng trong lòng lại bực bội đến cực điểm, có sự ra mật của Cao Lực Sĩ, chuyện này đương nhiên chỉ có thể là chẳng đi đến đâu rồi, nhưng vấn đề là, cầu thú ghi điểm tuyệt vời nhất của hắn là Thái Hy Đức lại không thể tham gia thi đấu được rồi.

Cuộc thi đấu tiếp tục tiến hành, mất đi một viên mãnh tướng Thái Hy Đức, sự tấn công của quân Phạm Dương bị yếu đi, dần dà, quyền chú động trên sân bị quân An Tây nắm giữ, tốc độ thi đấu cũng bị quân An Tây khống chế. Quân An Tây càng đánh càng hãng, đem chiến thuật phối hợp với kỹ thuật cá nhân của từng người phát huy đến cực điêm. ngược lại, quân Phạm Dương lại vì khéo quá hóa vụng mà sĩ khí bị ảnh hưởng rất lớn. không dám ngông cuồng, thi đấu một cách bó tay bó chân.

Lý Khánh An phóng ngựa lao đi. quà cầu da bay xéo đến chỗ hắn. trước mặt hắn rộng mờ, không có người ngăn chặn, còn Sừ Tư Minh và các trung quân khác cũng đều quay về trước cửa cầu môn, Lý Khánh An không hề do dự quất gậy đánh ra, quà cầu da rít áó bay vào hướng lỗ, còn Sử Tư Minh bèn đứng bên cạnh cầu môn.

“Sử tướng quân, đây là mũi tên thứ hai mươi, ngài chặn được không đó?” Lý Khánh An lớn tiếng cười vang.

Trên trán Sử Tư Minh mồ hôi lãn dài. hắn hít mạnh một hơi, ánh mất chăm chú nhìn quả cầu da đang bay đến, nhưng trong mất hắn. quả cầu da đã biến đổi, biến thành một mũi tên phóng tới, lao đến với một tư thế tuyệt vời.

Tim hắn đập thình thịch, y như là tiếng trồng từng hồi từng hồi, tiếng thứ mười tám, tiếng thứ mười chín, tới rồi, nên ra tay thôi! Nên ra tay! Nhưng chiếc gậy đánh cầu của hắn như nặng tựa ngàn cân, hắn làm sao cũng không nhích lên được. Truyện "Thiên Hạ "

Sừ Tư Minh rống lên một tiếng, nhưng rống được một nửa đã ngimg hẳn. không khí chung quanh quái dị vô cùng, mọi người đều ngẩn người ra nhìn hắn, một cầu thú nhỏ giọng nhắc hắn: “Sử tướng quân, cầu đã vào rồi.”

“Á!” Gậy đánh cầu của Sử Tư Minh rơi xuống đất.

Theo sự quái dị của Sừ Tư Minh, sĩ khí của quân Phạm Dương vỡ tan triệt để, trong trận thi đấu thứ ba để quyết thắng thua, bị đội An Tây liên tiếp vào sáu cầu. chỉ Lý Khánh An một người đã đánh vào bốn quà, dẫn trước với một ti số cách biệt khá lớn 9:2, cuộc thi đấu trở thành một bên chịu đòn. đến phút cuối trận đấu, quân Phạm Dương đã hoàn mất hẳn ý chí chiến đấu. thậm chí đến cả đuổi theo để ngăn chặn cũng mất đi lòng tin rồi, mờ to mắt nhìn quân An Tây tấn công như gió như điện, đánh cầu vào.

“Keng!” một tiếng chuông vang lên, toàn trận thi đấu kết thúc, trong sân mã cầu dấy động sôi sục như biển cà, An Lộc Sơn giận đến xanh cả mặt, quay người tát