Bóng dáng của Joey và Juli đã hóa thành hai đạo hắc quang, nhanh chóng xông lên trên. Người vẫn ở trên đường tới, trên người hai nàng đã chớp hiện hai lần. Nhưng Demy và Diana đã đúng lúc cho mỗi người các nàng một ma pháp thuẫn.
Roger phẫn nộ, cười lạnh một tiếng, đang muốn động thủ. Đột nhiên dưới chân hắn cảm thấy nặng nề. Nhưng Mạnh Hàn đúng lúc phát động trọng lực thuật.
Roger đạt tới cảnh giới Kiếm Thần từ lâu, làm sao có thể quan tâm tới chút ảnh hưởng nho nhỏ của trọng lực như vậy. Thân thể hắn gần như hoàn toàn không bị ảnh hưởng lao ra, va chạm chính diện với Joey Juli.
Trong tay không có vũ khí, Roger trực tiếp dùng chính nắm đấm và bàn tay. Cho dù Roger đã là cao thủ Kiếm Thần, nhưng hắn nhưng không có nắm đấm sắt thép như Eva vậy.
Thời điểm đại kiếm của Juli chém xuống, Roger cũng chỉ có thể dùng bàn tay ngăn cản thân kiếm, đẩy ra ngoài, mà thân thể lại không trì hoãn, tránh bị Joey đâm thẳng vào. Mặc dù như thế, y phục của hắn vẫn không thể né tránh, trực tiếp bị kiếm Joey đâm thủng.
Vừa tránh khỏi đại kiếm của Joey đâm tới, Roger Kiếm Thần nắm chặt nắm đấm, đánh một quyền vào trên vai Joey. Chỉ có điều, nắm đấm của hắn còn chưa đụng tới áo giáp của Joey, dường như đã đụng phải một lớp màng mỏng. Dưới quyền lực, lớp màng mỏng kia ầm ầm tán đi. Nhưng ngay sau đó lại là một tầng.
Roger biết, đây là hiệu quả do hai nàng Demy và Diana phóng thích ma pháp thuẫn. Mặc dù hắn hiếu kỳ không hiểu hai nàng làm sao lại phóng thích ma pháp nhanh như vậy, nhưng nắm đấm vẫn không chút lưu tình phá ma pháp thuẫn tầng thứ hai.
Ầm.
Nắm đấm của Roger thực sự tiếp xúc đến áo giáp Joey. Trong tính toán của Roger, một quyền này đánh xuống, áo giáp vỡ tan. Sau đó vai Joey bị thương nặng mất đi lực chiến đấu, nhưng sẽ không tổn hại tới tính mạng. Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt lại làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Trên phương diện cảm giác rõ ràng là đánh trúng áo giáp. Nhưng trên thực tế lại không phải vậy.
Thời điểm nắm đấm của Roger chỉ còn cách áo giáp một chút, lại đụng phải một tầng ma pháp thuẫn khác. Nhìn nắm đấm giống như không gì không xuyên thủng, khi đập lên trên ma pháp thuẫn này, mặt ma pháp thuẫn chỉ hơi lõm xuống, khiến Roger cho rằng nắm đấm của mình đụng phải áo giáp. Nhưng sau đó, nó lại đột nhiên đàn hồi lại.
Cho dù nắm đấm của Roger có nặng hơn, cũng không có khả năng nặng bằng nắm đấm của Eva. Phải biết rằng, nắm đấm bạo lực của Eva có thể đối đầu với Kiếm Thần Andy khi đang cầm nỗi buồn sương giá.
Trái lại bản thân Joey, thậm chí cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Mà thanh kiếm mỏng đã lại một lần nữa đâm ra. Một phía khác, đại kiếm của Juli đã chém xuống.
Roger lại đẩy một cái, khiến đại kiếm của Juli bị đẩy lên trời. Lần này, hắn thậm chí cố ý đẩy đại kiếm của Juli hướng về phía người Joey. Nhưng Joey căn bảnn không thèm nhìn một chút, vẫn hết sức chuyên tâm công kích.
Bất kể là công kích của Roger hay là Juli bị ngộ thương, nàng đều hoàn toàn không để ý tới, một lòng một dạ nhằm về phía Roger. Mà công kích như vậy, hai nàng bất kể là ai đánh trúng đích, đều dường như không hề tác dụng.
Roger căn bản mặc kệ an nguy của mình chỉ lo điên cuồng tiến công. Xem ra bọn họ kết hợp lại còn cao hơn Kiếm Thần Roger rất nhiều. Hắn đã bị ép tới trong góc phòng. Từ cảm giác vô cùng tự tin ban đầu, hiện tại đường đường là Kiếm Thần các hạ đã có phần chật vật, luống cuống tay chân.
- Ngươi đã bao lâu không chiến đấu với người khác vậy?
Đúng lúc này, giọng nói của Mạnh Hàn vang lên:
- Kinh nghiệm chiến đấu cũng đã quên hết! Ngươi như vậy, trở lại liều mạng với người ta, có phải ngươi chê mình sống quá dài hay không?
Tay Roger Kiếm Thần đã dừng công kích, nhìn hai nàng trước mắt chiếm hết tiện nghi hoàn toàn không bị tổn hại, dường như đã già đi rất nhiều. Ban đầu nhìn hắn chính là một lão già. Bây giờ hắn lại giống như là một lão đầu đã già trên 70 tuổi, đã hoàn toàn không còn bất kỳ tự tin nào.
Mạnh Hàn nói, dường như đã đánh trúng nội tâm của hắn. Nhiều năm không động thủ, Roger thật sự đã không còn giữ được khí độ Kiếm Thần trước kia nữa. Năm tháng mài giũa cùng với một loạt quyết định sai lầm, khiến trong lòng hắn tràn ngập sự hối hận, không nữa sự anh dũng năm đó nữa.
Vào lúc này, Mạnh Hàn cũng không muốn tiếp tục nói gì với Roger nữa. Hắn khoát tay về phía hai nàng chặn lại. Toàn bộ đều lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi phòng, lưu lại một mình lão Roger ở chỗ này chậm rãi suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân đã phạm sai lầm gì?
Sau khi ra ngoài Mạnh Hàn liền phân phó Demy một câu:
- Gọi Andy lại đây, nói cho Andy biết đã xảy ra chuyện gì. Bảo Andy cố gắng giáo huấn hắn một chút! Mẹ kiếp. Kiếm Thần gì chứ? Ngay cả chủ nhân của mình cũng bị người ta khi dễ thành như vậy, còn hắn đang làm gì?
Sở dĩ Mạnh Hàn phẫn nộ như vậy, bởi vì hắn thật sự không thể nào hiểu được, một công quốc, hơn nữa còn là công quốc giàu có, bên cạnh còn có một cao thủ cấp bậc Kiếm Thần, làm sao có khả năng dễ dàng bị người lật đổ như vậy?
Ngoại trừ những gia hỏa này không làm tròn trách nhiệm ra, Mạnh Hàn không nghĩ ra được còn có lý do gì khác. Amanda không phải là loại người khiến người ta cảm thấy hà khắc không cách nào hầu hạ, cần phản bội mới có thể sống sót.
Có lẽ bởi vì nàng quá thiện lương, hơn nữa nàng không nhìn thấy, cho nên mới khiến những người kia nhân cơ hội hành động. Nhưng Amanda là người mù, không nhìn thấy những điều này còn có thể thông cảm được. Vấn đề là, Roger thân là Kiếm Thần cũng không nhìn thấy những điều này sao? Hắn lại trơ mắt nhìn tất cả những điều này phát sinh sao?
Bên này Roger dường như đã tạm thời bỏ đi dự định ra ngoài liều mạng của hắn. Nhưng Mạnh Hàn đã bắt đầu cân nhắc, nên sắp xếp cho Amanda như thế nào. Catherine nói đương nhiên Mạnh Hàn xem như lời nói đùa. Chỉ có điều, Amanda vẫn cần được chiếu cố. Không nói những cái khác, chỉ riêng những giao tình trước đây, Mạnh Hàn cũng sẽ không tuyệt tình như vậy. Hiện tại Hoàng Kim Thành nuôi thêm hai người nữa cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.
- Tony, ta muốn xin ngươi giúp một việc được không?
Amanda ở trước mặt Mạnh Hàn, rốt cuộc mở miệng nói ra một yêu cầu.
- Chuyện gì vậy?
Tạm thời mà nói, tâm tình Mạnh Hàn cũng không tệ lắm. Chí ít sau khi biết mình trong lúc vô tình cứu được một mạng của Amanda, hắn cũng cảm thấy rất hài lòng.
Hiện tại Amanda đưa ra yêu cầu, Mạnh Hàn cũng sẽ không lưu ý.
- Có thể xin ngươi giúp ta chuộc một vài thuộc hạ của ta trước đây ra hay không?
Amanda nhắm chặt hai mắt, nhưng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu khiến Mạnh Hàn thật sự không có dũng khí từ chối nàng. Hắn rất sợ lại một lần nữa khiến nàng bị tổn thương trầm trọng. Nhưng nhớ tới những người này đã khiến Amanda đã mắt mù còn chịu bị đối xử như vậy, Mạnh Hàn tức giận không có chỗ nào phát tiết.
- Ngươi cho rằng những kẻ đã khiến các ngươi bị bán đi đều ngây thơ vô tri ngu ngốc sao?
Giọng nói Mạnh Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.