Học viện nghệ thuật và học viện học thuật chuẩn bị mở ra, cũng không khiến người ta cảm thấy quá kinh ngạc. Nó chỉ tạo ra một đợt sóng triều nho nhỏ tại Hoàng Kim Thành. Chỉ có điều, Mạnh Hàn cũng không chỉ như vậy đã thấy thỏa mãn. Trái lại, sau khi hắn thương lượng với Catherine một hồi, lại thành lập một học viện nghi lễ hoàng gia. Học viện này chiêu thu học viên, toàn bộ đều là con cháu quý tộc. Nội dung truyền thụ chính là nghi lễ hoàng gia.
Học viện nghi lễ hoàng gia vừa ra, nhất thời đã dấy lên một phong trào giới quý tộc đưa con cháu tới Hoàng Kim Thành nhập học. Đây cũng là học viện tiến hành giáo dục nghi lễ hoàng gia thuần túy. Quý tộc thế gia, có ai không hi vọng con cháu mình học được lễ nghi tao nhã? Thậm chí, ngay cả đám con cháu đại quý tộc tại thành bảo cự thạch cũng được đưa đến.
Tiến vào học viện nghi lễ hoàng gia, tương đương với trong lúc nhập học, có thể tạo mối quan hệ với người thừa kế của các đại quý tộc. Lùi 10 ngàn bước, cũng có thể học được lễ nghi. Cớ sao không làm?
Người báo danh nhập học quả thực là muốn đạp nát bục cửa. Không riêng gì những con cháu quý tộc kia, rất nhiều tiểu thư yểu điệu, khi vừa nghe tin cũng lập tức hành động. Nếu có thể ở trong học viện tìm được một kim quy tế, chẳng phải sẽ là một đoạn giai thoại sao?
Có học viện hoàng gia tồn tại, những người nhìn chằm chằm vào mảnh đất tại Hoàng Kim Thành càng trở nên điên cuồng. Lúc này bọn họ mới chú ý tới những động tác kia của Mạnh Hàn.
Ban đầu, những người ở tại Hoàng Kim Thành, không chỉ có có tiền, hơn nữa có thể có thế. Ngoại trừ ở đây có đủ loại xa xỉ phẩm, còn có nghệ thuật tuyệt mỹ để hưởng thụ, quả thực là khiến người ta quên cả đường về. Hơn nữa học viện học thuật quả thực chính là mục tiêu để bọn họđưa đám con cháu lại đây giáo dục thi tuyển.
Buổi bán đấu giá còn chưa bắt đầu, giá đất đã bắt đầu từ từ tăng vọt. Có vài người nóng tính đã quyết định đi mua trước những mảnh đất được tập trung tại đây. Nhưng bọn họ ngạc nhiên phát hiện, tại Hoàng Kim Thành, hai thị trường nhà đất lại không bán nhà.
Ngay sau đó, mọi người lại phát hiện, trong sản nghiệp của hầu tước đại nhân, thời điểm kết toán đã không phải là xách rất nhiều kim tệ đi tới đi lui, mà dùng một loại bằng chứng nào đó mới được đưa ra từ một sản nghiệp của hầu tước đại nhân.
Sản nghiệp hoàn toàn mới này được hầu tước đại nhân gọi là ngân hàng, làm nghiệp vụ mà tất cả mọi người đều không hiểu rõ ràng lắm. Nhưng bọn họ chỉ biết một điều, chính là có thể mang kim tệ tồn vào, đổi thành một loại bằng chứng bằng giấy. Sau đó dựa vào loại bằng chứng này, bất kỳ lúc nào cũng có thể từ trong ngân hàng lấy ra số kim tệ tương đương với số lượng đã ghi trên bằng chứng đó.
Bằng chứng bằng giấy là dùng quyên sách ma pháp cấp năm chế tạo ta. Phia mặt trên ngoại trừ cho thấy một số lượng kim tệ ra, toàn bộ bối cảnh, chính là một ma pháp trận được đánh dấu. Chỉ cần tới gần ma pháp trận khác của ngân hàng, sẽ phát sinh ra tia sáng đặc biệt, cho thấy bằng chứng là thật hay là giả. Lại có thêm một vài trang trí hoa văn, cùng với một nhóm chữ của ngân hàng Hoàng Kim Thành.
Ban đầu, những cái này vẫn chỉ dùng kết toán ở bên trong sản nghiệp của hầu tước đại nhân. Ví dụ như kết toán mỏ tinh thạch bạch diệu và các loại kết toán kiến trúc. Sau đó, có những thương nhân làm ăn với hầu tước đại nhân cũng nhìn thấy bằng chứng như vậy.
Các thương nhân hợp tác không có những bằng chứng này. Thời điểm bọn họ kết toán, là thủ hạ của hầu tước đại nhân cầm những bằng chứng này, sau đó đến ngân hàng đưa ra kim tệ giao cho những thương nhân hợp tác này.
Số lần lui tới nhiều hơn, những người hợp tác cùng đã biết tác dụng của bằng chứng này. Thời điểm kết toán, bọn họ cũng không cần làm phiền Grace phái người cầm bằng chứng đi lấy kim tệ nữa, mà trực tiếp cầm bằng chứng do Grace đưa cho, sau đó tự mình đến ngân hàng lấy kim tệ ra.
Rất nhanh, mọi người liền phát hiện, loại bằng chứng bằng giấy này thật sự quá tiện dụng. Nhẹ nhàng, dễ mang theo. Hơn nữa bằng chứng này còn chia làm hai loại. Một loại là ký tên, một loại là không ghi tên. Nếu là loại ký tên, cho dù bằng chứng đã làm mất đi, cũng có thể cầm bằng chứng đã viết lúc trước chuyển lại cho bên biên nhận là đã mất, nhận lấy bằng chứng mới. Đây quả thực là một cách bảo hiểm an toàn nhất cho những thương nhân vào nam ra bắc này.
Chỉ là, bằng chứng ký tên này cần một chút phí thủ tục. Nhưng chi phí này so với chi phí cho quá trình vận chuyển bảo vệ kim tệ, quả thực có thể bỏ qua không tính tới. Đồng thời, nếu như bằng chứng ký tên muốn thay đổi chủ, cũng sẽ thu lấy một chút phí thủ tục nhất định. Nhưng chi phí sử dụng chỉ là ba phần ngàn, tương tự có thể bỏ qua không tính tới.
Rất nhanh, những người hợp tác với hầu tước đại nhân cũng bắt đầu dùng loại bằng chứng bằng giấy này để tiến hành kết toán. Loại bằng chứng này chỉ có mười kim tệ, một trăm kim tệ và một ngàn kim tệ, thuộc về loại sử dụng kết toán thông dụng.
Loại ít hơn mười kim tệ, vẫn cần tự mình mang theo kim tệ để giải quyết. Chỉ có điều dù vậy, mang theo mấy kim tệ, cũng bớt đi rất nhiều việc so với mang theo mấy ngàn vạn viên kim tệ.
Phát hiện ra chỗ tốt khi sử dụng loại bằng chứng này, bằng chứng bằng giấy này bắt đầu được lưu hành thông dụng bên trong Hoàng Kim Thành. Thật ra cầm bằng chứng này có thể đổi thành kim tệ bất kỳ lúc nào. ở mấy khu buôn bán, thành chủ đại nhân đều mở ngân hàng. Bất kỳ lúc nào cũng có thể cầm được vàng ròng bạc trắng.
Hơn nữa, sau đó hầu tước đại nhân đã từng tuyên bố, hắn có bao nhiêu kim tệ, mới có thể viết được bằng chứng có bấy nhiêu tiền, cũng khiến cho rất nhiều người bớt lo lắng. Luận về kim tệ, hầu tước đại nhân còn có thể thiếu kim tệ sao?
Giao dịch trong Hoàng Kim Thành rất nhanh đã biến thành giao dịch với cùng một loại giấy. Hơn nữa, mọi người đã cho loại giấy này có một cái tên rất tốt, gọi là kim phiếu. Mọi người đều cảm thấy cái tên này rất chuẩn xác. Kim phiếu, chính là phiếu đại biểu kim tệ!
Thuận tiện thì thuận tiện, nhưng chỉ có thể thuận tiện ở trong Hoàng Kim Thành. Còn ra ngoài Hoàng Kim Thành vẫn phải dùng lượng lớn kim tệ để tiến hành giao dịch. Bởi vì chỗ khác không có ngân hàng. Người khác muốn mở ngân hàng, cũng không có được danh dự và chữ tín như Mạnh Hàn. Cho dù có danh dự và chữ tín, nhưng làm sao có nhiều kim tệ như Mạnh Hàn được.
Nhưng bất kể nói thế nào, chỉ cần người có chuyện làm ăn tại Hoàng Kim Thành, cho dù kết toán ở bên ngoài, cũng bắt đầu sử dụng loại bằng chứng này, ngược lại mang theo kim phiếu thuận tiện, hơn nữa ký tên lại không sợ thất bị mất, đem kết toán cũng được, đều có thể dùng. Chí ít so với lôi kéo lượng kim tệ lớn, thuê rất nhiều nhân thủ chạy tới chạy lui cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Hơn nữa, thành phẩm cũng tiết kiệm hơn rất nhiều. Trước đây chí ít mấy chục người còn phải thêm vào đội ngũ hơn trăm người có thể làm thành chuyện. Hiện tại nhiều nhất chỉ cần mười người là được. Ai không thích?