Thiên Hạ Vô Song

Chương 819: Đế quốc bảo đảm




Đương nhiên trong lòng Mạnh Hàn không phải là chủ nghĩa oán giận quốc gia nào nắm quyền, mà hắn không muốn hành vi của mình bị người trói buộc. Dùng lời nói của hắn, chính là muốn bảo đảm lợi ích của mình được sử dụng tốt nhất.

- Chúng ta là hai bên hợp tác, không phải tìm một người cha cho mình.

Mạnh Hàn dùng một câu nói thô tục thể hiện nội dung vừa rồi. Những lời này, cũng không khiến người của đế quốc Hắc Ám phẫn nộ. Bọn họ lại bắt đầu suy ngẫm Mạnh Hàn làm như vậy, đối với bọn họ có ích lợi gì không?

- Nếu như đế quốc Hắc Ám dùng giá cao gấp hai lần để mua đứt chuyện làm ăn của ngươi thì sao?

Nghị trưởng các hạ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu hỏi Mạnh Hàn.

Cái từ bán đứt này, hắn vẫn nghe được từ trong miệng của Mạnh Hàn.

- Biện pháp bảo hiểm như thế, có thể bán đứt. Nhưng có vài chuyện làm ăn không có biện pháp nào có thể bán đứt.

Mạnh Hàn mỉm cười:

- Mặc dù giá gấp hai lần cũng không được.

- Tại sao?

Lần này nghị trưởng các hạ thật sự có chút hiếu kỳ:

- Thứ ngươi muốn, không phải là sử dụng lợi ích tốt nhất sao? Làm ăn với đế quốc Quang Minh, cũng không phải chỉ kiếm nhiều hơn gấp đôi sao? Tại sao không làm?

- Làm ăn với hai đế quốc các ngươi, kiếm lời cũng không chỉ là gấp hai!

Mạnh Hàn dường như không để ý để tới việc cho nghị trưởng các hạ biết mình kiếm được nhiều lợi nhuận, thản nhiên nói ra:

- Nếu như các ngươi nguyện ý dùng giá cao gấp hai lần để mua đứt, như vậy đế quốc Quang Minh nhất định cũng sẽ nguyện ý dùng giá coa gấp hai để mua đứt. Cho nên...

- Cho nên, ngươi kiếm được chính là gấp bốn lần, đúng không?

Nghị trưởng các hạ tiếp nối câu chuyện:

- Nói cách khác, mặc kệ chúng ta dùng giá bao nhiêu để mua, ngươi đều có thể kiếm được gấp đôi cái giá như vậy, đúng không?

- Đúng!

Lân này Mạnh Hàn rốt cuộc bật cười. Đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm, nụ cười hài lòng tới cực điểm. Trên thế giới này, còn có ai có thể ở trước mặt nghị trưởng các hạ đế quốc Hắc Ám, thản nhiên nói cho hắn biết, ta chính là muốn kiếm kim tệ của ngươi. Không chỉ muốn kiếm kim tệ của ngươi, ta còn muốn kiếm kim tệ của đế quốc Quang Minh. Ngươi còn không thể phản kháng. Còn có chuyện gì có thể khiến Mạnh Hàn có cảm giác thành tựu hơn so với chuyện này?

- Không chỉ như thế. Hơn nữa, giá của các ngươi càng ra càng cao, ta kiếm được cũng sẽ càng nhiều.

Sau khi Mạnh Hàn cười xong, chẳng những không thu liễm, trái lại còn trắng trợn nói ra những lời này.

- Bởi vì hai đế quốc chúng ta sẽ giành nhau tăng cao giá trước?

Nghị trưởng các hạ đã hiểu rõ ràng tại sao, cười khổ hỏi.

- Đúng!

Mạnh Hàn gật đầu một cái, cười giống như một con hồ ly trộm được gà. Bởi vì hắn không chỉ trộm gà ở trước mặt chủ nhân, còn muốn đắc ý nói cho chủ nhân biết, mà chủ nhân lại không có cách nào làm gì được hắn.

- Nếu như hai đế quốc chúng ta đồng thời đè thấp giá xuống thì sao?

Nghị trưởng các hạ về phía trước dò xét hỏi thăm nói.

- Vậy ta cũng không có cách nào, chỉ có thể dựa theo giá rẻ của các ngươi để giao dịch.

Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến vẫy vẫy tay:

- Giá tiền là do thị trường phía bên mua hoặc là thị trường người bán quyết định. Có cạnh tranh sẽ có giá cả càng cao hơn. Không có cạnh tranh thì giá cả sẽ hạ thấp. Vấn đề là, nghị trưởng các hạ tôn kính, đế quốc Hắc Ám và đế quốc Quang Minh sẽ hợp tác như vậy sao? Hoặc là nói, có thể hợp tác như vậy sao?

Mọi người trong phòng nghị sự lại rơi vào trong trầm mặc. Muốn đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám hợp tác, đây quả thực là chuyện không thể nào. Mạnh Hàn không hề sợ hãi ở trước mặt bọn họ nói ra những lời này, chính là biết bọn họ không có cách nào hợp tác, ngoại trừ cạnh tranh, vẫn là cạnh tranh, tuyệt đối không thể hợp tác. Mà Mạnh Hàn sẽ ở dưới tình hình như thế, kiếm được càng ngày càng nhiều kim tệ.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, người thống trị cao nhất của đế quốc Hắc Ám, nghị trưởng các hạ ngẩng đầu đối mặt với Mạnh Hàn đang nói chuyện trước đó, trước tiên làm một động tác tay khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Hắn hướng về phía Mạnh Hàn, đưa ngón tay cái ra, sau đó mới cao giọng nói:

- Từ khi đế quốc Hắc Ám thành lập tới nay, ngươi là người đầu tiên dám ở chỗ này nói ra những lời như vậy. Dùng cách nói của ngươi, trước chưa từng có ai, sau này cũng không còn ai. Ta bội phục!

Nói xong, nghị trưởng các hạ thả tay xuống, lúc này mới chậm rãi tiếp tục nói:

- Xem ra, chúng ta kéo dài chiến tranh nhiều năm, còn có một tai họa như vậy. Lần này không phải nhờ có hầu tước đại nhân, chúng ta vẫn không ngờ được, làm ăn, gặp gỡ quốc gia còn có nhiều quanh co như vậy. Đa tạ!

Nói xong, hắn hơi cúi xuống cung kính vái chào. Cái cung kính cúi chào này, thành tâm thành ý là muốn cảm ơn Mạnh Hàn. Nếu không phải Mạnh Hàn ở chỗ này nói như vậy, bọn họ chắc hẳn vẫn ý thức không tới một khi đế quốc bắt đầu gặp gỡ với thế giới bên ngoài, còn có thể có thể tồn tại nhiều vấn đề có thể bị người lợi dụng như vậy.

- Không khách khí, không khách khí!

Mạnh Hàn cười chắp tay:

- Nghị trưởng các hạ quả nhiên ý chí tốt, biết lời thật thì khó nghe. Vậy ta không khách khí nữa! Học phí, tóm lại là phải giao, giao sớm giao muộn khác nhau.

Trong miệng Mạnh Hàn vừa nâng nghị trưởng các hạ một chút, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nghị trưởng các hạ sẽ không ràng buộc Mạnh Hàn nhiều về vấn đề. Chỉ cần nghị trưởng các hạ đồng ý, những nghị viên khác và Angelina đương nhiên sẽ không lại có dị nghị gì khác.

- Học phí sao?

Nghị trưởng các hạ mỉm cười:

- Chúng ta vẫn giao nổi. Chỉ cần giao sớm hơn so với đế quốc Quang Minh là được. Hầu tước đại nhân có hứng thú đầu tư một ít sản nghiệp tại đế quốc Hắc Ám hay không?

- Cầu cũng không được!

Mạnh Hàn gật đầu:

- Chỉ có điều, nghị trưởng các hạ làm sao bảo đảm cho ta?

- Bảo đảm cái gì?

Nghị trưởng các hạ hỏi.

- Bảo đảm sản nghiệp của ta sẽ không bị đế quốc chiếm đoạt, cũng như người của ta sẽ không có chuyện gì khi ở tại đế quốc.

Mạnh Hàn không để ý tới ánh mắt muốn ăn thịt người của Angelina, thản nhiên nói:

- Ta thừa nhận, nói như vậy có phần khiến đế quốc không xuống đài được. Nhưng không thể bởi vì không có ai truy cứu, thì xem như chuyện đó không tồn tại. Trước đây những người tới đế quốc Hắc Ám làm ăn, dường như cũng chẳng có bao nhiêu người có kết quả tốt.

Sau khi Mạnh Hàn nói xong lời này, sắc mặt các nghị viên bên trong phòng nghị sự đều không dễ coi. Dù sao đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Có đôi khi đế quốc gom góp quân phí, không bóc lột con dân của mình, vậy thì chỉ có thể nghĩ biện pháp lấy từ trên người bên ngoài tới. Không một ai cảm thấy làm như vậy có gì không bình thường. Giáo đồ dị giáo vốn là đáng chết. Chỉ lấy của bọn họ một chút quân phí, là tiện nghi cho bọn họ rồi.

Nhưng Mạnh Hàn nói như vậy, sợ là có phần mất mặt.