Thiên Hạ Vô Song

Chương 632: Yêu Cầu Quá Đáng (2)




- Còn phải nuôi nhiều người hơn cả ta sao?

Mạnh Hàn nhíu nhíu mày:

- Không lâu sau đó sẽ có một 100 ngàn người của bộ lạc lớn di chuyển đến lãnh địa của ta. Số người các nàng phải nuôi còn nhiều hơn so với ta sao? Những người kia phải dựa vào sự cung cấp nuôi dưỡng của các nàng, bản thân không nỗ lực sao?

- Phần lớn bọn họ đều là đàn bà góa bụa sau chiến tranh, người già cô nhi quả phụ không chỗ nương tựa. Bọn họ cũng đang nỗ lực sống. Nhưng đáng tiếc, không có công việc gì cuộc sống đều rất gian nan. Có Claudia và Lidia tiếp tế, bọn họ có thể khá hơn một chút.

Kiếm Thần Andy lắc đầu:

- Ngươi cho rằng bất kỳ ai cũng như ngươi, động một chút là thành chuyện làm ăn mấy ngàn vạn kim tệ sao? Huống hồ, rất nhiều thời điểm Claudia và Lidia cũng diễn xuất miễn phí. Chỉ có rất ít thời gian mới nhận được vài lời mời của các đại quý tộc. Mà những quý tộc này có người nào không đánh chủ ý vào các nàng. Các nàng ứng phó cũng rất khổ cực. Tuy rằng có ta ở đây làm chỗ dựa phía sau, nhưng dù sao sợ rằng các nàng không chịu nổi được bao lâu nữa.

Nghe thấy Andy trả lời như vậy, Mạnh Hàn thật sự cảm thấy bất ngờ. Claudia và Lidia không ngờ lại là một tổ chức từ thiện trong thế giới này. Dùng cách lý giải của Mạnh Hàn, các nàng buồn bã lo lắng vì tổ chức từ thiện của các nàng do vấn đề tài chính sẽ không có cách nào kéo dài được.

- Thật ra ngươi phải nuôi nhiều người như vậy, ta có thể đưa ra một yêu cầu quá đáng hay không?

Kiếm Thần Andy trầm mặc đã lâu, đột nhiên hỏi.

- Bảo ta nuôi dưỡng thêm một nhóm người như thế?

Mạnh Hàn gần như lập tức đoán được yêu cầu quá đáng của Andy là gì. Hắn buột miệng nói ra.

- Chỉ cần ngươi tiếp nhận những người này, Claudia và Lidia mới có thể thực sự không còn gì để lo lắng, chuyên tâm với nghệ thuật mà các nàng theo đuổi.

Không biết rốt cuộc quan hệ giữa Kiếm Thần Andy và hai nàng là gì, đối với các nàng vô cùng che chở, thậm chí không tiếc thể diện của mình:

- Trong thời gian qua ta cũng tỉ mỉ quan sát ngươi. Tuy rằng cuộc sống của ngươi có phần xa hoa một chút, chỉ có điều, tính cách cũng không tệ lắm. Chí ít ngươi không nghĩ tới chuyện đánh chủ ý vào hai người các nàng.

- Quốc gia và lãnh chúa của bọn họ đều mặc kệ bọn họ sao?

Mạnh Hàn hỏi ngược lại.

- Nếu như bọn họ quản, đâu đến mức khiến Claudia và Lidia lo lắng thành như vậy?

Kiếm Thần Andy lắc đầu than thở.

- Cho ta một lý do.

Mạnh Hàn nhìn thẳng vào sân khấu trong đại sảnh, căn bản không nhìn Kiếm Thần Andy nói:

- Bọn họ cũng không là con dân của ta, cũng không phải là thân thuộc của ta. Ta không phải nhà từ thiện. Ta kiếm tiền cũng rất khổ cực. Tại sao ta phải nuôi bọn họ? Nếu như gặp tình huống như thế, ta liền muốn nuôi dưỡng, một ngày nào đó ta cũng sẽ không có cách nào chịu đựng được. Mời hãy cho ta một lý do dưỡng bọn họ! Kiếm Thần các hạ!

Không quen không biết, mà xưa nay Mạnh Hàn cũng đã từng nói qua hắn không phải là nhà từ thiện. Yêu cầu như thế, thực sự có thể được gọi là yêu cầu quá đáng. Mạnh Hàn không trực tiếp từ chối, chỉ là muốn Kiếm Thần Andy cho một lý do. Nhưng trên thực tế, hắn đã biểu đạt rất rõ ràng ý từ chối.

Không phải Mạnh Hàn không có cảm giác. Tình huống như thế thật sự quá nhiều, Mạnh Hàn làm sao có khả năng cứu giúp tất cả được. Huống hồ, Mạnh Hàn rất nghi ngờ, những người này đến cùng có phải thật sự nghèo rớt mùng tơi hay không.

Lấy danh tiếng của Claudia và Lidia, mỗi lần đến diễn xuất trên địa bàn của đại quý tộc không phải sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát sao. Cho dù có mấy vạn người, hẳn cũng thừa sức nuôi, làm sao có thể khiến các nàng phải lo lắng buồn rầu như vậy được? Hiển nhiên, chỉ có thể là số lượng người rất nhiều.

Huống hồ, nhiều người cùng tập trung một chỗ như vậy rõ ràng với Kiếm Thần các hạ và hai vị nữ nghệ thuật gia dẫn đầu, lẽ nào lãnh chúa địa phương không sợ sao? Rất hiển nhiên, bên trong loại chuyện này nhất định có tin tức gì đó không thể cho ai biết.

- Nếu như bọn họ trở thành con dân của ngươi thì sao? Cũng dời đến bên trong lãnh địa của ngươi, ngươi có nuôi dưỡng bọn họ hay không?

Kiếm Thần đại nhân miễn cưỡng cho Mạnh Hàn một lý do. Hắn cũng biết, không phải là người nào cũng thiện lương giống như Claudia và Lidia. Mạnh Hàn tốt xấu chỉ muốn một lý do, không giống rất nhiều lãnh chúa, muốn càng nhiều hơn.

- Sẽ không!

Mạnh Hàn nói cự tuyệt như chặt đinh chém sắt. Không chờ Kiếm Thần Andy phản bác, Mạnh Hàn đã trực tiếp đáp lại:

- Con dân của ta đều dựa vào lao động khổ cực để nuôi sống bản thân. Ta chỉ đủ khả năng cung cấp cho bọn họ một ít cơ hội làm việc mà thôi. Bản thân bọn họ đang nuôi sống mình. Ta chưa từng nuôi sống bọn họ. Con người tóm lại vẫn phải dựa vào chính mình.

Câu trả lời này, hiển nhiên so với câu trả lời khẳng định của Mạnh Hàn càng khiến Kiếm Thần Andy kinh ngạc hơn. Ban đầu hắn tưởng rằng, cho dù Mạnh Hàn không nuôi những người đến sau, chí ít những cặp sinh đôi này cũng là hắn đang nuôi dưỡng. Nhưng không nghĩ tới Mạnh Hàn sẽ nói ra những lời như vậy.

Chỉ có điều, Kiếm Thần Andy lại không cách nào phản bác được. Câu nói sau cùng của Mạnh Hàn rất đúng. Con người vẫn phải dựa vào chính mình. Thật ra trong lòng Kiếm Thần Andy cực kỳ tán thành. Chỉ có điều Claudia và Lidia là hai nữ hài thiện lương. Hắn lại không đành lòng thương tổn đến hai nàng.

- Như vậy, nếu như bọn họ đã biến thành con dân của ngươi, ngươi có cung cấp cho bọn họ cơ hội làm việc hay không?

Nếu Mạnh Hàn nói như vậy, đối với Kiếm Thần Andy mà nói, cũng là một cơ hội rất tốt. Tin tưởng nếu như Mạnh Hàn cung cấp cơ hội, chỉ cần chịu khó lao động, tin tưởng một người nuôi sống mình, cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

- Ta sẽ cung cấp!

Mạnh Hàn không thừa nước đục thả câu, cũng không từ chối:

- Điều này vốn chính là trách nhiệm của lãnh chúa.

- Trách nhiệm sao?

Kiếm Thần Andy bỗng nhiên ước ao trở thành những người của Hoàng Sa thành này. Xuất hiện ở thế giới này, còn có lãnh chúa quý tộc nào sẽ xem cuộc sống con dân của mình là trách nhiệm của mình? Có kẻ nào không phải sưu cao thế nặng, hận không thể lột hết lớp da này tới lớp da khác từ trên người những con dân đáng thương này. Dân chúng trong Hoàng Sa Trấn có một lãnh chúa như vậy, thật sự là rất hạnh phúc.

- Vậy ta bảo tất cả bọn họ di chuyển lại đây, ngươi có tiếp nhận hay không?

Nếu như Mạnh Hàn có thể làm theo lời của hắn nói, cuộc sống của những người kia sẽ không có vấn đề gì. Mà ánh mắt của Kiếm Thần đã tận mắt chứng kiến hắn mang lại cuộc sống thế nào cho dân chúng ở nơi này. Không cần phải nói bình dân, ngay cả nô lệ cũng có thể ăn no mặc ấm. Như vậy còn cái gì không yên lòng nữa. Cho nên, Kiếm Thần Andy lập tức đưa ra phương án giải quyết cuối cùng.

- Toàn bộ di chuyển lại đây sao?

Mạnh Hàn nhanh chóng quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Kiếm Thần Andy, dường như không nhận ra hắn vậy:

- Ngươi không phải đang nói đùa chứ?