Thiên Hạ Vô Song

Chương 612: Ám Dạ Tinh Linh (2)




Chết thì chết. Nếu như tiểu ma nữ chịu vì mình mà đối mặt với chủy thủ của thích khách, thân là nam nhân, Mạnh Hàn còn có cái gì phải sợ? Cùng lắm thì, lại hợp tác sâu hơn nữa với Tinh Linh Tộc, lại cung cấp cho các nàng một vài thứ cao cấp mà thôi. Tinh Linh Tộc hẳn sẽ không bởi vì điều này mà lấy tính mạng của mình. Nói đến nói đi, gia hỏa cầm đầu kia vẫn hi vọng Mạnh Hàn không chết.

Sau một lúc lâu, tiểu ma nữ mới hưởng thụ xong sự ôn nhu mà trước nay Mạnh Hàn chưa từng thể hiện, nàng nhỏ giọng hỏi:

- Thích khách kia thì sao?

- Bắt được rồi.

Nhắc tới thích khách, tâm tình Mạnh Hàn lập tức bắt đầu kích động:

- Nàng yên tâm, Jessyca. Ta sẽ khiến nàng ta phải hối hận vì đã làm tất cả những điều này. Kể cả kẻ sai khiến nàng ta cũng vậy. Không một người nào có thể chạy thoát được!

- Được!

Từ trong giọng nói của Mạnh Hàn Jessyca hoàn toàn có thể nghe ra được, lần này Mạnh Hàn đã phẫn nộ tới mức nào. Nàng cũng biết, sự phẫn nộ này hoàn toàn bởi vì thích khách đã tổn thương mình. Mạnh Hàn coi trọng đối với mình như vậy, tiểu ma nữ cũng cảm thấy vô cùng vui sướng. Còn thích khách sẽ có kết cục thế nào, nàng hoàn toàn không để ý tới. Tuy nhiên, nói tới thích khách, tiểu ma nữ ngược lại nhớ tới vài điều gì đó. Nàng có chút do dự nhắc nhở:

- Trong Ám Dạ Tinh Linh, , cũng chỉ có mấy người có thiên phú biến thân. Đây là thiên phú chỉ có tộc trưởng đại bộ lạc mới có thể có truyền từ đời này sang đời khác. Vậy thích khách kia là người nào?

- Tộc trưởng đại bộ lạc mới có thiên phú này sao?

Chân mày Mạnh Hàn nhíu lại. Tộc trưởng bộ tộc Ám Dạ Tinh Linh, làm sao lại động thủ đối với mình? Dường như cũng chưa từng nghe nói bệ hạ Đại Công và hai vị điện hạ của hắn có năng lực có thể ra lệnh cho tộc trưởng Ám Dạ Tinh Linh? Chẳng lẽ là vì tiền? Nhưng tộc trưởng một đại bộ lạc thì làm sao có thể thiếu tiền được?

- Đại bộ lạc? Quy mô lớn tới mức nào mới tính là đại bộ lạc?

Mạnh Hàn có chút nghi vấn, cúi đầu hỏi.

- Chí ít mười vạn người đi!" Tiểu ma nữ thích ý chẩm Mạnh Hàn bắp đùi, thân thể bị Mạnh Hàn nắm cả, rất thoải mái, trả lời vấn đề thời điểm, cũng dẫn theo nụ cười, giống như thương thế trên người đã chẳng phải đau đớn: "Ám Dạ Tinh Linh nhân khẩu cũng không phải là rất nhiều."

- Đại bộ lạc có mười vạn người!

Trong đầu Mạnh Hàn nghi hoặc càng sâu, suy nghĩ một chút, hắn lại đột ngột hỏi tiếp:

- Cuộc sống của Ám Dạ Tinh Linh có phải rất tệ hay không?

- Bọn họ không được Tinh Linh Tộc thừa nhận, cuộc sống đương nhiên rất tệ.

Tiểu ma nữ trả lời không chút chần chừ do dự. Đối với các Tinh Linh mà nói, Ám Dạ Tinh Linh là một chủng tộc khác. Tuy rằng có chút quan hệ với Tinh Linh, nhưng bọn họ cũng không bởi vì điểm này mà chiếu cố đối với bọn họ. Thái độ hờ hững của tiểu ma nữ đã nói lên tất cả.

- Ta hiểu!

Trong lòng Mạnh Hàn đã có kế hoạch. Có thể khiến tộc trưởng một bộ lạc mười vạn người làm sát thủ, nói vậy cuộc sống của những gia hoả này đã không thể xem là không ra sao nữa, mà có chút gian nan. Cứ như vậy, cũng rất dễ dàng lý giải được tất cả những điều này.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng điểm này, trong lòng Mạnh Hàn lập tức xuất hiện một ý niệm trong đầu.

Đại bộ lạc mười vạn người, toàn bộ là Ám Dạ Tinh Linh. Nếu như có thể thu về để dùng, nói không chừng đây cũng là một cơ hội để mình tăng cường thực lực. Chỉ có điều, muốn thu phục một đại bộ lạc như thế, khẳng định cần tộc trưởng đứng ra. Lẽ nào lại buông tha cho thích khách kia đơn giản như vậy sao?

Không được, tuyệt đối không được!

Trong nháy mắt Mạnh Hàn đã đưa ra quyết định. Nỗ lực sát hại mình, hơn nữa khiến tiểu ma nữ bị thương nặng. Mặc kệ xét về điểm nào, đều không có lý do để hắn buông tha. Cho dù nàng nàng có một chút tác dụng, cũng không thể phá hoại nguyên tắc của Mạnh Hàn. Cho dù là không chiếm được một bộ lạc này, hắn cũng sẽ không tiếc.

Sau khi trấn an tiểu ma nữ, nhìn nàng ngủ say, Mạnh Hàn nhẹ nhàng đi ra khỏi gian phòng. Vừa đi ra khỏi cửa phòng, Mạnh Hàn đã nhìn thấy được hai bóng người quỳ rạp trên đất, cùng với cả huynh đệ Ám Dạ Tinh Linh, Gavin và George phụng mệnh giao lưu với thích khách kia.

- Chuyện gì?

Hai Ám Dạ Tinh Linh làm đại lễ cúi chào như vậy, trừ phi có chuyện nhờ Mạnh Hàn, không có khả năng khác. Mạnh Hàn cúi đầu nhìn bọn họ một chút, đánh tiếng một câu, sau đó phân phó nói:

- Đứng lên nói chuyện đi!

- Đại nhân, cầu xin đại nhân ân điển!

Hai Ám Dạ Tinh Linh căn bản không đứng dậy, trái lại càng quỳ phục xuống, khổ sở cầu khẩn nói.

- Ân điển cái gì cũng phải đứng lên nói chuyện!

Giọng điệu Mạnh Hàn kiên quyết nói:

- Các ngươi là người của ta, tới chỗ nào, làm cái gì cũng phải đứng thẳng. Cho dù là đối diện với ta, cũng không cần hai đầu gối quỳ xuống đất.

Mấy câu nói này lại khiến huynh đệ Ám Dạ Tinh Linh vô cùng cảm động. Cho dù yêu cầu của bọn họ vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn, nhưng chỉ dựa vào câu nói này cũng đủ khiến bọn họ cảm động đến rơi nước mắt. Không có hai lời, hai người trực tiếp đứng dậy. Không đợi bọn họ nói, Mạnh Hàn đã trực tiếp mở miệng:

- Nếu như bởi vì thích khách này cùng tộc với các ngươi, nên các ngươi muốn xin tha cho nàng, vậy những lời này không cần nói nữa!

- Đại nhân!

Hai người vừa đứng lên, nghe thấy Mạnh Hàn nói câu này, nhất thời lại đều quỳ xuống. Gavin nhanh chóng nói:

- Đại nhân, chúng ta không cầu xin đại nhân buông tha cho nàng. Chúng ta chỉ cầu xin đại nhân cho nàng một cơ hội được nói chuyện.

Dừng một chút, Gavin lại bổ sung một câu:

- Nếu như... nếu như không thể buông tha cho nàng, thỉnh đại nhân cho nàng một cái chết được sảng khoái!

- Tại sao?

Trong lòng Mạnh Hàn mơ hồ đoán được điều gì, nhưng vẫn muốn nghiệm chứng một chút.

- Nàng là thân tộc của chúng ta.

George nhanh chóng trả lời.

- Nàng ở chỗ nào?

Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến của mình, chỉ rất bình tĩnh hỏi một câu, sau đó ra lệnh:

- Dẫn đường đi!

Gavin và George không dám chậm trễ. Tuy rằng Mạnh Hàn cũng không hề đáp ứng bọn họ, nhưng cũng không phải là không đáp ứng. Dù sao trong chuyện này vẫn có hi vọng. Bọn họ nhanh chóng dẫn theo Mạnh Hàn, tiến về phía gian phòng giam giữ nữ thích khách.

Nữ thích khách vẫn trong dáng vẻ của Elyse. Thậm chí y phục trên người của thích khách cũng không có gì thay đổi. Hai tay hai chân của nàng đều bị dây thừng bằng tơ nhện mảnh bện lại, trói thật chặt. Loại dây thừng này có thể chịu được trọng tải tới mấy chục tấn. Trên cổ và trên eo của nàng thậm chí còn có một thanh đao sắc bén.

Đao là do huynh đệ người lùn đặc biệt chế tạo, vô cùng vững vàng cố định gắn ở trên tường. Chỉ cần có động tác lớn một chút, tuyệt đối sẽ siết chặt vào cổ và vòng eo tạo thành vết thương. Sát bên cạnh còn có chí ít năm chiến sĩ dùng cường nỏ chĩa về phía người nàng. Chỉ cần nàng thoáng có hành động thiếu suy nghĩ, các thân vệ tuyệt đối sẽ không chút do dự mà động thủ.