- Loại uy phong này, các ngươi không nên phóng về phía ta. Nếu như ngươi thật cảm thấy ngươi rất thần kỳ, những lời phiền phức này mời đến thủ đô đế quốc Quang Minh nói đi. Nếu như ngươi không dám, có phải thừa nhận chính mình là một người chuyên đi bắt nạt kẻ yếu hay không? Mặt khác, ý ta mới vừa nói chính là, bất kể là giáo hoàng bệ hạ hay nghị trưởng các hạ đều phải là người nói đạo lý. Thế nào, ngươi cho rằng ta nói vậy là không tôn trọng sao? Dựa theo ý của ngươi, bọn họ là người không nói đạo lý sao?
Một câu hỏi ngược lại khiến mồ hôi lạnh róc rách chảy xuống trên người hộ vệ của Angelina. Hắn sao có thể dám thừa nhận nghị trưởng các hạ là người không nói đạo lý? Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Mạnh Hàn, hộ vệ trừ trầm mặc, đứng yên không đáp lại nữa.
Lắc đầu, Mạnh Hàn nhìn Angelina:
- Vừa nãy thuộc hạ của Fanny đại nhân bởi vì nói sai nên xin lỗi ta. Đại nhân xem có phải đại nhân cũng nên để ý tới hộ vệ của mình một chút, không nên để hắn nói bậy nói bạ như vậy hay không? Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói loạn! Ta nghĩ, tiểu thư Angelina hẳn biết phải làm sao chứ?
- Đương nhiên, ta thay mặt hộ vệ của ta, gửi lời xin lỗi tới bá tước đại nhân.
Angelina lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Mạnh Hàn là gì. Nàng cười duyên một tiếng, khẽ cúi đầu về phía Mạnh Hàn, thay hộ vệ của mình xin lỗi.
Vừa rồi hộ vệ của Fanny nói nhầm, đã phải xin lỗi Mạnh Hàn. Hiện tại hộ vệ của mình cũng nói sai, Angelina lại không muốn dùng mệnh lệnh ép buộc, cũng không muốn khiến Mạnh Hàn dùng tính mạng của mình để uy hiếp, chỉ có thể thay hộ vệ của mình để xin lỗi.
- Ta tiếp nhận lời xin lỗi của đại nhân. Tuy nhiên làm đặc sứ, ta nghĩ Fanny đại nhân và hộ vệ của Fanny đại nhân là đại biểu cho tôn quý giáo hoàng bệ hạ. Đồng thời, Angelina đại nhân và hộ vệ của ngài cũng đại biểu cho nghị trưởng các hạ tôn quý.
Mạnh Hàn nhận được lời xin lỗi của Angelina, rất hài lòng gật đầu, sau đó nói:
- Ta nghĩ, nếu hai vị không có vừa vào lãnh địa của ta liền đại khai sát giới, nói vậy giáo hoàng bệ hạ cùng nghị trưởng các hạ đều không có ý tứ khai chiến với một người bình thường như ta. Ta cũng không phải là kẻ địch của hai vị và cũng như hai đế quốc mà bản thân hai vị đại diện. Ta có phải có thể lý giải như vậy hay không?
Đây là sự thực, Fanny và Angelina không thể phủ nhận nhận. Hai nàng vẫn nghe Mạnh Hàn chậm rãi nói, hai nàng đồng loạt gật đầu, thừa nhận cách nói của Mạnh Hàn. Chỉ có điều trong lòng hai nàng lại có chút cay đắng. Dường như tình thế trước mắt đã không nằm trong sự khống chế của các nàng.
- Ta thừa nhận, hai vị đều là khách tôn quý.
Mạnh Hàn lại nâng cao thân phận của hai nàng lên:
- Mặt khác, ta chỉ muốn thỉnh giáo nho nhỏ một chút, làm người khách, tại thời điểm làm khách lại phá hủy phòng chiêu đãi của chủ nhân, có phải là biểu thị hình thức cảm ơn của thần Quang Minh đối với chủ nhân, hoặc là thăm hỏi của Ma Thần Hắc Ám chí cao đối với chủ nhân hay không? Ta tài sơ học thiển, không hiểu được ý nghĩ chí cao vô thượng của thần, hai vị có thể giải thích cho ta một chút được không?
Ban đầu Mạnh Hàn chỉ dò hỏi về phía Fanny và Angelina một chút. Nhưng trong giọng nói lại tán tụng thần Quang Minh và Ma Thần Hắc Ám lên rất cao, cao đến một mức độ khiến hai nàng đều cảm thấy khó xử. Đối mặt với lời chất vấn này, hai nàng lại không có cách nào phản bác. Chẳng lẽ muốn Fanny thừa nhận phương thức làm việc của thần Quang Minh chính là như vậy? Hay để cho Angelina thừa nhận bản thân Ma Thần Hắc Ám chính là giặc cướp? Bảo hai nàng không tôn trọng thần linh mình tín ngưỡng sao? Cho dù bình thường phương thức hành sự vốn là như vậy, nhưng ngoài miệng cũng quyết không thể thừa nhận. Huống gì, trong chuyện này vốn là do các nàng sai.
Lúc này hai người Fanny và Angelina lẽ ra nên như nước với lửa, oan gia đối đầu trong đôi mắt hẳn phát ra đốm lửa, sát ý ngập trời. Nhưng hai nàng lại hiếm thấy liếc nhìn nhau, đều thấy được sự khó xử trong mắt kẻ địch của mình. Hơn nữa cả hai đồng thời đọc hiểu được tâm tư của đối phương.
- Các ngươi có thể lựa chọn ân hận!
Mạnh Hàn lại cho hai nàng một áp lực đòi hỏi phải đưa ra quyết định:
- Ta có thể xem như các nàng chấp nhận cách nói của ta vừa rồi, để ta hiểu rõ hơn một chút đối với thần Quang Minh và Ma Thần Hắc Ám.
Lần này, hai nàng cũng không còn biện pháp từ chối nào nữa. Việc trước mắt này quan hệ đến danh tự của thần mình tín ngưỡng. Cá nhân cái gọi là tôn nghiêm, đã không cần phải kiên trì. Bọn họ đồng loạt thở dài một hơi. Hai nàng không ngờ trăm miệng một lời nhìn về phía Mạnh Hàn xin lỗi nói:
- Thật có lỗi, bá tước đại nhân!
Thật kỳ lạ, hai nàng đồng loạt hơi cúi đầu trước Mạnh Hàn. Chuyện này đối với những người đã từng gặp nàng, quả thực chính là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Ngay cả Fanny và Angelina cũng đã xin lỗi, hộ vệ của hai nàng tất nhiên không dám chậm trễ. Bọn họ cũng khom người nhìn về phía Mạnh Hàn nói:
- Thật có lỗi, bá tước đại nhân!
- Ta tiếp nhận lời xin lỗi của các ngươi!
Trên mặt Mạnh Hàn rốt cuộc hiện ra một nụ cười hài lòng. Hắn cũng hơi cúi đầu đáp lễ nói:
- Hai vị đại nhân tôn quý đã khiến ta được chứng kiến sự khoan dung và vĩ đại của thần, ta cảm thấy hết sức vinh hạnh.
Ngẩng đầu lên, Mạnh Hàn lại mọi người xung quanh một lát, sau đó cười híp mắt mở miệng nói:
- Như vậy, hiện tại chúng ta không phải có thể nói chuyện liên quan đến vấn đè bồi thường sao?
- Ách!
Bất kỳ ai cũng không ngờ được, sau khi Fanny và Angelina có chút hạ mình xin lỗi Mạnh Hàn, Mạnh Hàn còn theo đuổi không tha, đột nhiên bắt đầu nói đến vấn đề bồi thường. Vẻ mặt sáu người tương đối đặc sắc.
- Thế nào? Làm hỏng đồ của người khác mà không cần bồi thường sao?
Vẻ mặt Mạnh Hàn ngạc nhiên lại hỏi, biểu tình trên mặt nghi hoặc dường như trong nháy mắt đã trở lại bình thường:
- Đây là... ý chí của thần?
Điều này liên quan đến thần linh của mỗi người. Cho dù không tình nguyện thế nào đi nữa, Fanny và Angelina cũng không muốn khiến thần linh mà mình tín ngưỡng gánh vác một danh tiếng như vậy. Bọn họ chỉ có thể ở đây liếc nhau nhìn nhau một cái. Giờ phút này, các nàng không phải là kẻ thù sinh tử, là người đáng thương đồng bệnh tương liên.
- Nhưng đây là vấn đề đại nhân sắp xếp, đại nhân không nên để chúng ta và kẻ thù của chúng ta đồng thời xuất hiện ở bên trong phòng của ngài.
Lúc này một hộ vệ khác của Fanny rốt cuộc đã mở miệng, biện bạch cho hành vi của bọn họ. Ý tứ đây là do Mạnh Hàn làm sai.
- Đúng vậy. Đó chính là vấn đề của ta.
Mạnh Hàn rất hào phóng thừa nhận. Sau đó hắn lại hỏi ngược lại:
- Như vậy, vị tiên sinh tôn quý này, các người đồng thời đến đây, tiên sinh cảm thấy ta hẳn nên gặp ai trước đây? Tiểu thư Angelina sao? Nếu như tiểu thư tiếp nhận an bài như thế, ta có thể cho rằng cái gì cũng không có xảy ra. Có thể như vậy hay không?
Cảm ơn bạn Vũ Viết Thịnh đã ủng hộ truyện tại DocTruyen.Org nhé!